Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 201
“Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Sao những tên này lại đột nhiên ngã xuống đất…”, Bàng Thiên bối rối hỏi.
Chu Lượng lắc đầu: “Tôi không biết, hình như là… anh Hàn, anh ấy đã làm gì đó thì phải?”
Lưu Tam Kim không nói lời nào, nhân cơ hội nhảy lên người tên to con lúc nãy đã lấy thẻ ngân hàng của mình, sau đó lấy lại nó rồi tung cước đạp mạnh hắn xuống đất, một lúc sau Lưu Tam Kim mới dần nguôi ngoai lửa giận.
“Tiền của ông đây! Không ai có thể lấy đi!”
Những người vây quanh cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn tên to con nằm trên mặt đất.
“Mẹ nó….chuyện gì thế này? Tại
sao đám côn đồ này lại ngã xuống hết rồi?”
“Không biết, hình như là do tên đó làm thì phai?”
“Vãi nhái, ghê gớm vậy à, khiếp thật! Một người mà đánh nhiều người vậy sao, đây mới gọi là kẻ mạnh nhất!”
Trước những ánh mắt kinh ngạc, một bóng người từ từ đứng dậy.
“A……”
“Phẹt!”
Lâm Tuấn nhổ ra một ngụm máu tươi rồi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nam, bình thản nói.
“Vừa rồi mày nói cái gì? Tao chưa nghe rõ, nói lại xem nào…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Lâm Tuấn không biết mình đã phải ăn đá ăn đấm bao nhiêu lần, anh chỉ biết mình phải thi châm vào những đôi chân đang đá mình kia, chỉ biết dùng châm đâm vào huyệt đạo của những tên to
con đó.
Bản thân anh cũng không biết rõ mình đã đâm bao nhiêu châm nữa.
Anh chỉ biết người có thể đứng dậy cuối cùng chính là mình!
Điên?
Cố Nam mày không phải rất điên
sao!
Ông đã phế hết đám đàn em của mà rồi đấy! Xem thử mày điên như thế nào!
“Sao thế? Không điên nữa à? Vừa rồi không phải mày muốn làm gì tao sao?”
“Làm đi! Nếu mày có thể tới được chỗ tao thì tao sẽ đứng yên cho mày đánh!”
Lâm Tuấn mỉm cười nhìn về phía Cố Nam rồi quát lớn.
Mấy người hóng hớt đứng xem ở quầy thịt nướng đã hoàn toàn bị tiếng quát của Tân Lâm dọa, bọn họ vội vàng cúi đầu ăn.
“Này, thằng nhóc đó được đấy!
Hoàn toàn không hề nể mặt Cố Nam…. khiếp vãi, một người đánh nhiều người như thế, ôi trời mạnh thật!”
“Mạnh thôi không đủ miêu tả đâu,
Cố Nam lần này chắc sẽ ngủm luôn đấy?”
“Chưa chắc, tuy đàn em của hắn đều đã bị phế, nhưng căn bản Cố Nam cũng đánh đấm rất giỏi, tên nhóc kia chắc không ổn đâu, sợ là không địch nổi Cố Nam”.
Cố Nam hoành hành ngang dọc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gã gặp phải một người còn hơn cả mình.
Chưa kể người đó đã hạ được hơn chục tên đàn em của Cố Nam, rồi còn bảo gã đi qua đánh mình, Lâm Tuấn sẽ đứng nhiên chịu đánh ư?
Điên!
Chu Lượng lắc đầu: “Tôi không biết, hình như là… anh Hàn, anh ấy đã làm gì đó thì phải?”
Lưu Tam Kim không nói lời nào, nhân cơ hội nhảy lên người tên to con lúc nãy đã lấy thẻ ngân hàng của mình, sau đó lấy lại nó rồi tung cước đạp mạnh hắn xuống đất, một lúc sau Lưu Tam Kim mới dần nguôi ngoai lửa giận.
“Tiền của ông đây! Không ai có thể lấy đi!”
Những người vây quanh cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn tên to con nằm trên mặt đất.
“Mẹ nó….chuyện gì thế này? Tại
sao đám côn đồ này lại ngã xuống hết rồi?”
“Không biết, hình như là do tên đó làm thì phai?”
“Vãi nhái, ghê gớm vậy à, khiếp thật! Một người mà đánh nhiều người vậy sao, đây mới gọi là kẻ mạnh nhất!”
Trước những ánh mắt kinh ngạc, một bóng người từ từ đứng dậy.
“A……”
“Phẹt!”
Lâm Tuấn nhổ ra một ngụm máu tươi rồi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nam, bình thản nói.
“Vừa rồi mày nói cái gì? Tao chưa nghe rõ, nói lại xem nào…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, Lâm Tuấn không biết mình đã phải ăn đá ăn đấm bao nhiêu lần, anh chỉ biết mình phải thi châm vào những đôi chân đang đá mình kia, chỉ biết dùng châm đâm vào huyệt đạo của những tên to
con đó.
Bản thân anh cũng không biết rõ mình đã đâm bao nhiêu châm nữa.
Anh chỉ biết người có thể đứng dậy cuối cùng chính là mình!
Điên?
Cố Nam mày không phải rất điên
sao!
Ông đã phế hết đám đàn em của mà rồi đấy! Xem thử mày điên như thế nào!
“Sao thế? Không điên nữa à? Vừa rồi không phải mày muốn làm gì tao sao?”
“Làm đi! Nếu mày có thể tới được chỗ tao thì tao sẽ đứng yên cho mày đánh!”
Lâm Tuấn mỉm cười nhìn về phía Cố Nam rồi quát lớn.
Mấy người hóng hớt đứng xem ở quầy thịt nướng đã hoàn toàn bị tiếng quát của Tân Lâm dọa, bọn họ vội vàng cúi đầu ăn.
“Này, thằng nhóc đó được đấy!
Hoàn toàn không hề nể mặt Cố Nam…. khiếp vãi, một người đánh nhiều người như thế, ôi trời mạnh thật!”
“Mạnh thôi không đủ miêu tả đâu,
Cố Nam lần này chắc sẽ ngủm luôn đấy?”
“Chưa chắc, tuy đàn em của hắn đều đã bị phế, nhưng căn bản Cố Nam cũng đánh đấm rất giỏi, tên nhóc kia chắc không ổn đâu, sợ là không địch nổi Cố Nam”.
Cố Nam hoành hành ngang dọc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gã gặp phải một người còn hơn cả mình.
Chưa kể người đó đã hạ được hơn chục tên đàn em của Cố Nam, rồi còn bảo gã đi qua đánh mình, Lâm Tuấn sẽ đứng nhiên chịu đánh ư?
Điên!
Bình luận facebook