Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 238
Vậy thì kéo thêm cả nhân vật số một Yến Kinh – Dương Thiên Hạo vào nữa, thậm chí thêm cả nhân vật số hai Yến Kinh – Lưu Vỹ!
Một đại gia tộc thành phố Yến Kinh không đấu lại được nhà họ Cố, vậy thì để cả bốn liên minh!
Nếu bốn gia tộc không đấu lại, vậy thì cộng thêm cả những thế lực khác ở thành phố Yến Kinh!
Lấy sức mạnh tống hợp của cả thành phố Yến Kinh đấu với nhà họ Cố ở Đế Đô!
Cho dù ià hợp tác với Tịch Ngự Hà trước đó, hay là cuộc gặp gỡ hiện tại với gia chủ nhà họ Trương, mục đích của Lâm Tuấn chính là liên minh tất cả sức mạnh trong khả năng của mình, để chống lại mối đe dọa của nhà họ Cố sắp tới!
Còn về nhà họ Đường, với quan hệ hiện tại của anh với bố Đường và Đường Tịnh Nghi, anh không cần làm gì thì nhà họ Đường cũng sẽ chắc chắn đứng về phía anh.
Và bây giờ điều Lâm Tuấn cần làm chính là…
Thuyết phục Trương Thiên Hào -người có thế đại diện cho nhà họ Trương.
“Bác Trương, chắc bác hiểu rõ thế lực nhà họ Cố ở Đế Đô hơn cháu nhiều, nếu bác đã nói thẳng như vậy, thì cháu cũng không vòng vo nữa”.
“Cháu cần sự giúp đỡ của nhà họ Trương, cần nhà họ Trương có thế đưa tay giúp đỡ cháu lúc quan trọng”.
Lâm Tuấn nhìn thẳng Trương Thiên Hào, trịnh trọng nói.
Trương Thiên Hào không phải là một kẻ dễ lừa như Tịch Ngự Hà, người có thể lãnh đạo nhà họ Trương chiếm một chỗ đứng vững chắc trong tứ đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh, thì chắc chắn không phải người đơn giản.
Vì vậy, Tất cả những gì Lâm Tuấn có thể làm, chính là nói sự thật.
Nghe được lời nói của Lâm Tuấn, ánh mắt của Trương Thiên Hào dừng trên người Lâm Tuấn một lúc lâu, rồi mới nở nụ cười thích thú và nói: “Lúc trước, đúng là cháu đã chữa khỏi cho Văn Liệt nhà bác, nhà họ Trương nợ cháu một ân tình, nhưng sau đó bác đã đưa cháu một khoản phí điều trị đáng kể, số tiền đó hoàn toàn đủ để trả ơn cho cháu, vì
vậy…
“Sao bác phải giúp cháu chứ?”
“Vì cháu mà đắc tội với nhà họ Cố sao? Cuộc mua bán này rõ ràng không có lợi cho nhà họ Trương, nhà họ Trương chúng ta không cần vì cháu mà bước chân vào vũng bùn này”.
Trương Thiên Hào nghiêm túc như đang nói chuyện làm ăn.
Lâm Tuấn im lặng.
Anh có thể thuyết phục Tịch Ngự Hà hợp tác với mình là vì, anh có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta, cũng như giúp anh ta đoạt lấy vị trí gia chủ nhà họ Tịch.
Hai thứ này đều có sức hập dẫn vô cùng lớn đối với Tịch Ngự Hà, vì thế Tịch Ngự Hà có thế đồng ý hợp tác với anh cũng là điều hợp lý.
Vậy…
Còn nhà họ Trương?
Lâm Tuấn nên dùng lý do gì đế thuyết phục Trương Thiên Hào hợp tác với mình, thuyết phục ông ấy hỗ trợ anh vào những lúc nguy cấp đây?
Đúng như lời Trương Thiên Hào đã nói, anh chữa khỏi bệnh cho Trương Văn Liệt đúng là cho nhà họ Trương một ân tình không nhỏ, nhưng khi đó Trương
Thiên Hào đã đưa anh một số tiền lớn làm phí chữa trị rồi, vì vậy chuyện anh chữa khỏi bệnh cho Trương Văn Liệt cùng lắm cũng chỉ được coi là một cuộc giao dịch giữa anh với nhà họ Trương.
Hiện giờ giữa Lâm Tuấn và nhà họ Trương đã không nợ nần gì nhau.
Vì thế sao nhà họ Trương phải giúp Lâm Tuấn chống lại nhà họ Cố chứ?
Không có lý do nào cả.
Nếu Lâm Tuấn muốn khiến nhà họ Trương ra tay giúp mình, thì sự việc chữa bệnh cho Trương Văn Liệt hiện nhiên đã không còn là một lý do đủ sức thuyết phục Trương Thiên Hào nữa.
Nhà họ Trương hoàn toàn không cần phải xuống vùng bùn này vì Lâm Tuấn.
Nhìn thấy Lâm Tuấn im lặng, nụ cười thích thú trên khuôn mặt Trương Thiên Hào càng thêm sâu hơn.
Lâm Tuấn im lặng rất lâu, cũng không thể nghĩ ra một lý do hợp lý để thuyết phục Trương Thiên Hào và nhà họ Trương giúp mình.
Ngoài ân tình, điều duy nhất có thể thuyết phục Trương Thiên Hào đồng ý giúp đỡ anh chỉ có lợi ích.
Thế nhưng, với tư cách là một gia tộc lâu đời và quyền lực nhất trong tứ đại gia tộc của thành phố Yến Kinh, nhà họ Trương hiển nhiên không còn bị những lợi ích bình thường mê hoặc, lợi ích mà một mình Lâm Tuấn có thể đem lại, căn bản không thể thuyết phục nhà họ Trương đồng ý cùng anh chống lại nhà họ Cố.
Nên làm thế nào đây?
Im lặng một hồi lâu, Lâm Tuấn mới khẽ thở dài, lắc đầu cười khổ.
“Lần này cháu đã đường đột rồi, bác Trương, bác nói rất đúng, nhà họ Trương không cần vì cháu mà sa vào vũng bùn này, cháu cũng không có lý do gì đủ để thuyết phục nhà họ Trương giúp mình, vì vậy…”
“Cháu chỉ có thể lấy bản thân mình ra làm tiền cọc, hi vọng nhà họ Trương có thể giúp cháu một tay, lần này coi như là cháu nợ nhà họ Trương một ân tình, sau này nếu bác cần giúp đỡ, dù phải xông vào dầu sôi biển lửa, cháu cũng không quyết không từ chối!”
Nếu nhà họ Trương không nợ anh ân tình nào, vậy thì lần này coi như anh nợ nhà bọn họ đi!
Lấy ân tình làm tiền cọc!
Trên thế gian này, thứ khó trả nhất chính là món nợ ân tình.
Lần này, để đối phó với nhà họ Cố, Lâm Tuấn hiển nhiên đã không tiếc bất cứ giá nào, thà mắc nợ người khác, cũng phải tổng hợp đủ sức mạnh chống lại nhà họ Cố.
Ân tình của Lâm Tuấn đáng giá như thế nào?
Bản thân Lâm Tuấn cũng khó tự trả lời câu hỏi này, là một bác sĩ, ân tình mà anh nợ người khác tất nhiên vô cùng quan trọng, nhất là một bác sĩ có thể chữa khỏi các loại bệnh hiếm gặp khó chữa như anh, thì ân tình lại càng quý giá, thế nhưng…
Món nợ ân tình cũng là một thứ khó nói.
Nếu hôm nay nhà họ Trương giúp đỡ anh, nhưng hôm sau Lâm Tuấn lại trở mặt không nhận thì làm sao? Hoặc là, sau này nhà họ Trương xảy ra chuyện gì đó, nhưng khả năng của anh không đủ để giúp đỡ bọn họ thì làm sao?
Ân tình của Lâm Tuấn có đáng giá để nhà họ Trương đắc tội với nhà họ Cố hay không, điều này rất khó đoán.
Vì vậy, ngay cả bản thân Lâm Tuấn cũng không nghĩ mình có thể thuyết phục được Trương Thiên Hào…
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, Trương Thiên Hào chỉ mỉm cười nhìn anh, mãi không đáp lời.
Đến khi Lâm Tuấn bị ông nhìn đến mức hoảng hốt, ông mới mở miệng nói.
“Nhóc, cháu… thật sự đề cao mình quá rồi đó, cháu có thể nói ra câu lấy mình ra để đặt cược, cáu thực sự coi mình là người sao? cảm thấy món nợ nhân tình của mình đáng giá, đủ để nhà họ Trương chú vì cháu mà đắc tội nhà họ Cố ở Đế Đô sao?”
Lâm Tuấn lúng túng mỉm cười, lắc đầu giải thích.
Một đại gia tộc thành phố Yến Kinh không đấu lại được nhà họ Cố, vậy thì để cả bốn liên minh!
Nếu bốn gia tộc không đấu lại, vậy thì cộng thêm cả những thế lực khác ở thành phố Yến Kinh!
Lấy sức mạnh tống hợp của cả thành phố Yến Kinh đấu với nhà họ Cố ở Đế Đô!
Cho dù ià hợp tác với Tịch Ngự Hà trước đó, hay là cuộc gặp gỡ hiện tại với gia chủ nhà họ Trương, mục đích của Lâm Tuấn chính là liên minh tất cả sức mạnh trong khả năng của mình, để chống lại mối đe dọa của nhà họ Cố sắp tới!
Còn về nhà họ Đường, với quan hệ hiện tại của anh với bố Đường và Đường Tịnh Nghi, anh không cần làm gì thì nhà họ Đường cũng sẽ chắc chắn đứng về phía anh.
Và bây giờ điều Lâm Tuấn cần làm chính là…
Thuyết phục Trương Thiên Hào -người có thế đại diện cho nhà họ Trương.
“Bác Trương, chắc bác hiểu rõ thế lực nhà họ Cố ở Đế Đô hơn cháu nhiều, nếu bác đã nói thẳng như vậy, thì cháu cũng không vòng vo nữa”.
“Cháu cần sự giúp đỡ của nhà họ Trương, cần nhà họ Trương có thế đưa tay giúp đỡ cháu lúc quan trọng”.
Lâm Tuấn nhìn thẳng Trương Thiên Hào, trịnh trọng nói.
Trương Thiên Hào không phải là một kẻ dễ lừa như Tịch Ngự Hà, người có thể lãnh đạo nhà họ Trương chiếm một chỗ đứng vững chắc trong tứ đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh, thì chắc chắn không phải người đơn giản.
Vì vậy, Tất cả những gì Lâm Tuấn có thể làm, chính là nói sự thật.
Nghe được lời nói của Lâm Tuấn, ánh mắt của Trương Thiên Hào dừng trên người Lâm Tuấn một lúc lâu, rồi mới nở nụ cười thích thú và nói: “Lúc trước, đúng là cháu đã chữa khỏi cho Văn Liệt nhà bác, nhà họ Trương nợ cháu một ân tình, nhưng sau đó bác đã đưa cháu một khoản phí điều trị đáng kể, số tiền đó hoàn toàn đủ để trả ơn cho cháu, vì
vậy…
“Sao bác phải giúp cháu chứ?”
“Vì cháu mà đắc tội với nhà họ Cố sao? Cuộc mua bán này rõ ràng không có lợi cho nhà họ Trương, nhà họ Trương chúng ta không cần vì cháu mà bước chân vào vũng bùn này”.
Trương Thiên Hào nghiêm túc như đang nói chuyện làm ăn.
Lâm Tuấn im lặng.
Anh có thể thuyết phục Tịch Ngự Hà hợp tác với mình là vì, anh có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta, cũng như giúp anh ta đoạt lấy vị trí gia chủ nhà họ Tịch.
Hai thứ này đều có sức hập dẫn vô cùng lớn đối với Tịch Ngự Hà, vì thế Tịch Ngự Hà có thế đồng ý hợp tác với anh cũng là điều hợp lý.
Vậy…
Còn nhà họ Trương?
Lâm Tuấn nên dùng lý do gì đế thuyết phục Trương Thiên Hào hợp tác với mình, thuyết phục ông ấy hỗ trợ anh vào những lúc nguy cấp đây?
Đúng như lời Trương Thiên Hào đã nói, anh chữa khỏi bệnh cho Trương Văn Liệt đúng là cho nhà họ Trương một ân tình không nhỏ, nhưng khi đó Trương
Thiên Hào đã đưa anh một số tiền lớn làm phí chữa trị rồi, vì vậy chuyện anh chữa khỏi bệnh cho Trương Văn Liệt cùng lắm cũng chỉ được coi là một cuộc giao dịch giữa anh với nhà họ Trương.
Hiện giờ giữa Lâm Tuấn và nhà họ Trương đã không nợ nần gì nhau.
Vì thế sao nhà họ Trương phải giúp Lâm Tuấn chống lại nhà họ Cố chứ?
Không có lý do nào cả.
Nếu Lâm Tuấn muốn khiến nhà họ Trương ra tay giúp mình, thì sự việc chữa bệnh cho Trương Văn Liệt hiện nhiên đã không còn là một lý do đủ sức thuyết phục Trương Thiên Hào nữa.
Nhà họ Trương hoàn toàn không cần phải xuống vùng bùn này vì Lâm Tuấn.
Nhìn thấy Lâm Tuấn im lặng, nụ cười thích thú trên khuôn mặt Trương Thiên Hào càng thêm sâu hơn.
Lâm Tuấn im lặng rất lâu, cũng không thể nghĩ ra một lý do hợp lý để thuyết phục Trương Thiên Hào và nhà họ Trương giúp mình.
Ngoài ân tình, điều duy nhất có thể thuyết phục Trương Thiên Hào đồng ý giúp đỡ anh chỉ có lợi ích.
Thế nhưng, với tư cách là một gia tộc lâu đời và quyền lực nhất trong tứ đại gia tộc của thành phố Yến Kinh, nhà họ Trương hiển nhiên không còn bị những lợi ích bình thường mê hoặc, lợi ích mà một mình Lâm Tuấn có thể đem lại, căn bản không thể thuyết phục nhà họ Trương đồng ý cùng anh chống lại nhà họ Cố.
Nên làm thế nào đây?
Im lặng một hồi lâu, Lâm Tuấn mới khẽ thở dài, lắc đầu cười khổ.
“Lần này cháu đã đường đột rồi, bác Trương, bác nói rất đúng, nhà họ Trương không cần vì cháu mà sa vào vũng bùn này, cháu cũng không có lý do gì đủ để thuyết phục nhà họ Trương giúp mình, vì vậy…”
“Cháu chỉ có thể lấy bản thân mình ra làm tiền cọc, hi vọng nhà họ Trương có thể giúp cháu một tay, lần này coi như là cháu nợ nhà họ Trương một ân tình, sau này nếu bác cần giúp đỡ, dù phải xông vào dầu sôi biển lửa, cháu cũng không quyết không từ chối!”
Nếu nhà họ Trương không nợ anh ân tình nào, vậy thì lần này coi như anh nợ nhà bọn họ đi!
Lấy ân tình làm tiền cọc!
Trên thế gian này, thứ khó trả nhất chính là món nợ ân tình.
Lần này, để đối phó với nhà họ Cố, Lâm Tuấn hiển nhiên đã không tiếc bất cứ giá nào, thà mắc nợ người khác, cũng phải tổng hợp đủ sức mạnh chống lại nhà họ Cố.
Ân tình của Lâm Tuấn đáng giá như thế nào?
Bản thân Lâm Tuấn cũng khó tự trả lời câu hỏi này, là một bác sĩ, ân tình mà anh nợ người khác tất nhiên vô cùng quan trọng, nhất là một bác sĩ có thể chữa khỏi các loại bệnh hiếm gặp khó chữa như anh, thì ân tình lại càng quý giá, thế nhưng…
Món nợ ân tình cũng là một thứ khó nói.
Nếu hôm nay nhà họ Trương giúp đỡ anh, nhưng hôm sau Lâm Tuấn lại trở mặt không nhận thì làm sao? Hoặc là, sau này nhà họ Trương xảy ra chuyện gì đó, nhưng khả năng của anh không đủ để giúp đỡ bọn họ thì làm sao?
Ân tình của Lâm Tuấn có đáng giá để nhà họ Trương đắc tội với nhà họ Cố hay không, điều này rất khó đoán.
Vì vậy, ngay cả bản thân Lâm Tuấn cũng không nghĩ mình có thể thuyết phục được Trương Thiên Hào…
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, Trương Thiên Hào chỉ mỉm cười nhìn anh, mãi không đáp lời.
Đến khi Lâm Tuấn bị ông nhìn đến mức hoảng hốt, ông mới mở miệng nói.
“Nhóc, cháu… thật sự đề cao mình quá rồi đó, cháu có thể nói ra câu lấy mình ra để đặt cược, cáu thực sự coi mình là người sao? cảm thấy món nợ nhân tình của mình đáng giá, đủ để nhà họ Trương chú vì cháu mà đắc tội nhà họ Cố ở Đế Đô sao?”
Lâm Tuấn lúng túng mỉm cười, lắc đầu giải thích.
Bình luận facebook