Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 262
Ba đại gia tộc này đến không phải vì anh ta, mà vì một người mà người đó là người đang đứng trước mặt họ!
Sau khi Lâm Tuấn rời đi với Cố Đông, Chu Lượng lập tức liên lạc với tất cả mọi người, đồng thời thông qua bộ giao thông theo dõi vị trí chiếc xe của Cố Đông, vậy nên mới có thể đưa mọi người đến nhà họ Diệp cứu lấy Lâm Tuấn nhanh như vậy.
Mặt Trương Lâm Trạch lạnh như băng nhảy xuống từ chiếc Hummer, lấy ra giấy tờ của mình, hét lớn.
“Tất cả mọi người không được nhúc nhích, căn cứ theo tố cáo, các người liên quan đến một vụ bắt cóc, mời mọi người phối hợp điều tra!”
“Trương Lâm Trạch! Cậu to gan thật!”
Trương Lâm Trạch vừa dứt lời, Diệp Tường Không lập tức đứng ra hét lớn.
Là người đứng thứ hai của trụ sở An ninh Yến Kinh, có thể nói ông ta là cấp trên của Trương Lâm Trạch, lúc này nhìn thấy Trương Lâm Trạch đưa người vào nhà ông ta, sao ông ta có thể ngồi yên được.
Diệp Tường Không không dây được vào Lâm Tuấn với kỹ thuật dùng kim bạc tuyệt đỉnh, nhưng có thể cậy vào thân phận của mình để quản cấp dưới! Tuy nhiên không ai ngờ…
Trương Lâm Trạch lại không tuân theo ý ông ta, sau khi nghe thấy lời Diệp Tường Không, Trương Lâm Trạch mặt không đổi sắc nhìn Diệp Tường Không, cười nói.
“Ông Diệp, lần này tôi chỉ làm theo sự phân phó của ông Lưu thôi, ông tốt nhất đừng nhúng tay vào, dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, nếu không đến lúc đó mất hòa khí thì không tốt đâu, hơn nữa… tôi nghĩ ngờ chuyện lần này có liên quan đến ông, hy vọng ông phối hợp điều tra với chúng tôi…”
“Trương Lâm Trạch! Cậu to gan quá rồi đấy, dám…”
Sắc mặt Diệp Tường Không lạnh xuống, đang định chỉ trích thì Trương Lâm Trạch đột nhiên lấy ra một tờ giấy chứng minh vứt vào mặt ông ta.
Vừa cầm lên nhìn, Diệp Tường Không đã phát hiện ra đó là giấy phép do Lưu Vỹ cấp….
Diệp Tường Không lập tức khiếp sợ, đột nhiên nhận ra chuyện này là Lưu Vỹ đang nhắm vào ông ta.
Lưu Vỹ đã ra mặt giúp Trương Lâm Trạch rồi, Diệp Tường Không dù không cam lòng cũng không làm gì được chỉ có thể nhịn, nhìn thấy Trương Lâm Trạch phân phó thuộc hạ bao vây chỗ này, khống chế mình và Diệp Lương Thần còn đang mơ màng không hiểu.
Còn Cố Đông…
Mấy thuộc hạ của Trương Lâm Trạch vốn định khống chế Cố Đông, chỉ là khi lại gần hắn, mấy tên thuộc hạ giỏi võ của hắn đột nhiên chắn trước người Cố Đông, đám người của Trương Lâm Trạch bị cản lại.
“Mấy người làm gì hả? Chẳng nhẽ muốn phản kháng à!”
Trương Lâm Trạch lập tức nổi giận, ông tức giận nhìn đám Cố Đông.
Cố Đông cười khẩy, tiến lên một bước nói: “Ban nãy bác sĩ Hàn bảo với tôi, bây giờ làm gì cũng phải có chứng cứ, tôi chẳng qua chỉ mời bác sĩ Hàn đến làm bạn uống trà thôi, sao lại kết tội bắt cóc vậy? Tôi nghĩ chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó rồi?”
“Hiểu lầm? Hừ, bác sĩ Hàn rõ ràng là…”
Trương Lâm Trạch hừ lạnh một tiếng, đang định nói, Lâm Tuấn đột nhiên xua tay, cắt lời ông ấy.
“Ông Trương, trong chuyện này đúng là có hiểu lầm gì đó, tôi chỉ nhận lời mời của Cố đại thiếu gia đến nhà họ Diệp chơi thôi, không phải là bắt cóc đâu…”, Lâm Tuấn nhìn về phía ba người Cố Đông, Diệp Tường Không, Diệp Lương Thần, cười nói.
“Bác sĩ Hàn, đây là…”
Trương Lâm Trạch không hiểu.
Gia chủ nhà họ Trương Trương Thiên Hào đứng bên hiểu ý Lâm Tuấn, lập tức tiến lên mỉm cười giải thích.
“Nếu đã là hiểu lầm thì mọi chuyện đều sáng tỏ rồi, bác sĩ Hàn không sao là được rồi”.
Trương Lâm Trạch vẫn không hiểu gì, có điều vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời Trương Thiên Hào không hỏi tiếp.
“Vậy chúng ta…”
“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta về thôi, chào Cố thiếu gia”.
Đây rõ ràng là nhà họ Diệp, lúc này Lâm Tuấn muốn rời khỏi lại hỏi Cố Đông đứng bên.
Mắt Cố Đông hiện lên ý cười, nhìn Lâm Tuấn một lúc lâu rồi mới nói.
“Vậy tôi không tiễn, tôi đại diện cho nhà họ Cố bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bác sĩ Hàn”.
Lâm Tuấn cười khẩy, khẽ lắc đầu, không nói gì nữa, anh phất tay đưa mọi người rời khỏi, có điều trước khi đi, Lâm Tuấn đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Lương Thần.
“Diệp thiếu gia, tôi sẽ nhớ kỹ cái tát đó, sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ trả lại cho anh cả trăm lần!”
Diệp Lương Thần sợ vãi cả linh hồn…
…
Lâm Tuấn lên xe, sau khi bình an rời khỏi nhà họ Diệp, Trương Lâm Trạch mới hiếu kỳ hỏi Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, ban nãy ở nhà họ Diệp, tại sao không nhân cơ hội này xử lý hai tên nhà họ Diệp cùng với đại thiếu gia nhà họ Cố vậy… bỏ qua cho họ như vậy, sau này họ làm gì cậu thì sao…”
Không đợi Lâm Tuấn trả lời, Trương Thiên Hào đã đáp lại.
“Bởi vì bây giờ chưa phải lúc…”
“Chưa phải lúc?”
Sau khi Lâm Tuấn rời đi với Cố Đông, Chu Lượng lập tức liên lạc với tất cả mọi người, đồng thời thông qua bộ giao thông theo dõi vị trí chiếc xe của Cố Đông, vậy nên mới có thể đưa mọi người đến nhà họ Diệp cứu lấy Lâm Tuấn nhanh như vậy.
Mặt Trương Lâm Trạch lạnh như băng nhảy xuống từ chiếc Hummer, lấy ra giấy tờ của mình, hét lớn.
“Tất cả mọi người không được nhúc nhích, căn cứ theo tố cáo, các người liên quan đến một vụ bắt cóc, mời mọi người phối hợp điều tra!”
“Trương Lâm Trạch! Cậu to gan thật!”
Trương Lâm Trạch vừa dứt lời, Diệp Tường Không lập tức đứng ra hét lớn.
Là người đứng thứ hai của trụ sở An ninh Yến Kinh, có thể nói ông ta là cấp trên của Trương Lâm Trạch, lúc này nhìn thấy Trương Lâm Trạch đưa người vào nhà ông ta, sao ông ta có thể ngồi yên được.
Diệp Tường Không không dây được vào Lâm Tuấn với kỹ thuật dùng kim bạc tuyệt đỉnh, nhưng có thể cậy vào thân phận của mình để quản cấp dưới! Tuy nhiên không ai ngờ…
Trương Lâm Trạch lại không tuân theo ý ông ta, sau khi nghe thấy lời Diệp Tường Không, Trương Lâm Trạch mặt không đổi sắc nhìn Diệp Tường Không, cười nói.
“Ông Diệp, lần này tôi chỉ làm theo sự phân phó của ông Lưu thôi, ông tốt nhất đừng nhúng tay vào, dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, nếu không đến lúc đó mất hòa khí thì không tốt đâu, hơn nữa… tôi nghĩ ngờ chuyện lần này có liên quan đến ông, hy vọng ông phối hợp điều tra với chúng tôi…”
“Trương Lâm Trạch! Cậu to gan quá rồi đấy, dám…”
Sắc mặt Diệp Tường Không lạnh xuống, đang định chỉ trích thì Trương Lâm Trạch đột nhiên lấy ra một tờ giấy chứng minh vứt vào mặt ông ta.
Vừa cầm lên nhìn, Diệp Tường Không đã phát hiện ra đó là giấy phép do Lưu Vỹ cấp….
Diệp Tường Không lập tức khiếp sợ, đột nhiên nhận ra chuyện này là Lưu Vỹ đang nhắm vào ông ta.
Lưu Vỹ đã ra mặt giúp Trương Lâm Trạch rồi, Diệp Tường Không dù không cam lòng cũng không làm gì được chỉ có thể nhịn, nhìn thấy Trương Lâm Trạch phân phó thuộc hạ bao vây chỗ này, khống chế mình và Diệp Lương Thần còn đang mơ màng không hiểu.
Còn Cố Đông…
Mấy thuộc hạ của Trương Lâm Trạch vốn định khống chế Cố Đông, chỉ là khi lại gần hắn, mấy tên thuộc hạ giỏi võ của hắn đột nhiên chắn trước người Cố Đông, đám người của Trương Lâm Trạch bị cản lại.
“Mấy người làm gì hả? Chẳng nhẽ muốn phản kháng à!”
Trương Lâm Trạch lập tức nổi giận, ông tức giận nhìn đám Cố Đông.
Cố Đông cười khẩy, tiến lên một bước nói: “Ban nãy bác sĩ Hàn bảo với tôi, bây giờ làm gì cũng phải có chứng cứ, tôi chẳng qua chỉ mời bác sĩ Hàn đến làm bạn uống trà thôi, sao lại kết tội bắt cóc vậy? Tôi nghĩ chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó rồi?”
“Hiểu lầm? Hừ, bác sĩ Hàn rõ ràng là…”
Trương Lâm Trạch hừ lạnh một tiếng, đang định nói, Lâm Tuấn đột nhiên xua tay, cắt lời ông ấy.
“Ông Trương, trong chuyện này đúng là có hiểu lầm gì đó, tôi chỉ nhận lời mời của Cố đại thiếu gia đến nhà họ Diệp chơi thôi, không phải là bắt cóc đâu…”, Lâm Tuấn nhìn về phía ba người Cố Đông, Diệp Tường Không, Diệp Lương Thần, cười nói.
“Bác sĩ Hàn, đây là…”
Trương Lâm Trạch không hiểu.
Gia chủ nhà họ Trương Trương Thiên Hào đứng bên hiểu ý Lâm Tuấn, lập tức tiến lên mỉm cười giải thích.
“Nếu đã là hiểu lầm thì mọi chuyện đều sáng tỏ rồi, bác sĩ Hàn không sao là được rồi”.
Trương Lâm Trạch vẫn không hiểu gì, có điều vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời Trương Thiên Hào không hỏi tiếp.
“Vậy chúng ta…”
“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta về thôi, chào Cố thiếu gia”.
Đây rõ ràng là nhà họ Diệp, lúc này Lâm Tuấn muốn rời khỏi lại hỏi Cố Đông đứng bên.
Mắt Cố Đông hiện lên ý cười, nhìn Lâm Tuấn một lúc lâu rồi mới nói.
“Vậy tôi không tiễn, tôi đại diện cho nhà họ Cố bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bác sĩ Hàn”.
Lâm Tuấn cười khẩy, khẽ lắc đầu, không nói gì nữa, anh phất tay đưa mọi người rời khỏi, có điều trước khi đi, Lâm Tuấn đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Lương Thần.
“Diệp thiếu gia, tôi sẽ nhớ kỹ cái tát đó, sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ trả lại cho anh cả trăm lần!”
Diệp Lương Thần sợ vãi cả linh hồn…
…
Lâm Tuấn lên xe, sau khi bình an rời khỏi nhà họ Diệp, Trương Lâm Trạch mới hiếu kỳ hỏi Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, ban nãy ở nhà họ Diệp, tại sao không nhân cơ hội này xử lý hai tên nhà họ Diệp cùng với đại thiếu gia nhà họ Cố vậy… bỏ qua cho họ như vậy, sau này họ làm gì cậu thì sao…”
Không đợi Lâm Tuấn trả lời, Trương Thiên Hào đã đáp lại.
“Bởi vì bây giờ chưa phải lúc…”
“Chưa phải lúc?”
Bình luận facebook