Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 273
Lâm Tuấn nhìn xuống Cố Đông đang run lẩy bẩy ngồi co quắp dưới đất.
Thấy Lâm Tuấn nhìn về phía mình, Cố Đông lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
“Bác sĩ Hàn, anh thấy đấy tôi đã bảo người thả cô Đường ra rồi, cô ấy không sao cả, anh xem… có thể chữa chân cho tôi được không…”
“Muốn chữa khỏi chân của anh sao?”
Lâm Tuấn cười lạnh lùng.
Cố Đông vội vàng gật đầu lia lịa rồi đáp: “Đúng vậy, đương nhiên là tôi muốn chữa khỏi rồi…”
“Vậy thì ba hôm nữa đến phòng khám tìm tôi, lúc đấy rồi chúng ta sẽ tính xem chữa chân của anh như thế nào”.
Vừa rồi Lâm Tuấn chỉ dùng kim bạc ghim vào một huyệt vị trên chân Cố Đông khiến hắn không khống chế được nửa thân dưới, nếu Lâm Tuấn muốn thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể chữa được, chỉ là…
Có thế chữa khỏi nhưng không cần thiết.
Cố Đông đến thành phố Yến Kinh là vì muốn đối phó với Lâm Tuấn, Lâm Tuấn đương nhiên không có lòng tốt với kẻ địch của mình rồi.
Cố Đông còn dám động vào Đường Tịnh Nghi, chỉ điều này thôi Lâm Tuấn đã muốn giết Cố Đông rồi, Lâm Tuấn không dùng kim bạc biến hắn thành kẻ tàn tật là kiềm chế lắm rồi, làm gì có cơ hội ra điều kiện với anh như bây giờ.
Hơn nữa…
Cứ để hai chân của Cố Đông bị liệt tạm thời như vậy Lâm Tuấn lại có thể đem chuyện này ra đe dọa cạnh cáo Cố Đông.
Chỉ cần Cố Đông muốn chữa khỏi chân thì trong quãng thời gian chưa chữa xong Cố Đông chắc chắn sẽ không dám làm gì anh, càng không dám mang người thân bên cạnh anh, đặc biệt là Đường Tịnh Nghi ra để đe dọa anh.
Cho nên cho dù thế nào Lâm Tuấn cũng sẽ không chữa khỏi chân cho Cố Đông.
ít nhất là bây giờ.
Nghe Lâm Tuấn nói vậy đôi mắt Cố Đông hiện lên sự căm thù, nhưng hắn không thể hiện suy nghĩ đó ra mà tỏ vẻ đáng thương van xin Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, ba… ba ngày sau, ba ngày thì hơi lâu! Ba ngày này tôi muốn đi vệ sinh hay tắm rửa thì phải làm sao?”
Phải làm sao?
Lâm Tuấn cười khẩy: “Không phải anh có nhiều người hầu thế này à? Bảo bọn họ chăm sóc anh, bảo bọn họ đưa anh đi vệ sinh tắm rửa ăn uống là đươc mà, ba ngày này khổ cho các cậu rồi…”
Nói rồi Lâm Tuấn chẳng thèm để ý tới khuôn mặt xanh như tàu lá chuối của Cố Đông, anh liếc mắt nhìn đám người đứng đằng xa không dám nhúc nhích kia rồi đưa Đường Tịnh Nghi rời đi.
Thấy Lâm Tuấn định rời đi, vệ sĩ của Cố Đông và mấy tên vệ sĩ nhà họ Diệp định ngăn cản lại nhưng chưa đi được mấy bước thì Cố Đông gắt gỏng chửi bới.
“Chúng mày làm gì vậy hả? Không thấy bốn thiếu gia còn đang ngồi dưới đất đây à? Còn không mau qua đỡ ông đây dậy đưa đến bệnh viện kiểm tra xem nào!”
Đám vệ sĩ vội vàng chạy tới đỡ Cố Đông dậy…
Thấy Lâm Tuấn nhìn về phía mình, Cố Đông lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
“Bác sĩ Hàn, anh thấy đấy tôi đã bảo người thả cô Đường ra rồi, cô ấy không sao cả, anh xem… có thể chữa chân cho tôi được không…”
“Muốn chữa khỏi chân của anh sao?”
Lâm Tuấn cười lạnh lùng.
Cố Đông vội vàng gật đầu lia lịa rồi đáp: “Đúng vậy, đương nhiên là tôi muốn chữa khỏi rồi…”
“Vậy thì ba hôm nữa đến phòng khám tìm tôi, lúc đấy rồi chúng ta sẽ tính xem chữa chân của anh như thế nào”.
Vừa rồi Lâm Tuấn chỉ dùng kim bạc ghim vào một huyệt vị trên chân Cố Đông khiến hắn không khống chế được nửa thân dưới, nếu Lâm Tuấn muốn thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể chữa được, chỉ là…
Có thế chữa khỏi nhưng không cần thiết.
Cố Đông đến thành phố Yến Kinh là vì muốn đối phó với Lâm Tuấn, Lâm Tuấn đương nhiên không có lòng tốt với kẻ địch của mình rồi.
Cố Đông còn dám động vào Đường Tịnh Nghi, chỉ điều này thôi Lâm Tuấn đã muốn giết Cố Đông rồi, Lâm Tuấn không dùng kim bạc biến hắn thành kẻ tàn tật là kiềm chế lắm rồi, làm gì có cơ hội ra điều kiện với anh như bây giờ.
Hơn nữa…
Cứ để hai chân của Cố Đông bị liệt tạm thời như vậy Lâm Tuấn lại có thể đem chuyện này ra đe dọa cạnh cáo Cố Đông.
Chỉ cần Cố Đông muốn chữa khỏi chân thì trong quãng thời gian chưa chữa xong Cố Đông chắc chắn sẽ không dám làm gì anh, càng không dám mang người thân bên cạnh anh, đặc biệt là Đường Tịnh Nghi ra để đe dọa anh.
Cho nên cho dù thế nào Lâm Tuấn cũng sẽ không chữa khỏi chân cho Cố Đông.
ít nhất là bây giờ.
Nghe Lâm Tuấn nói vậy đôi mắt Cố Đông hiện lên sự căm thù, nhưng hắn không thể hiện suy nghĩ đó ra mà tỏ vẻ đáng thương van xin Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, ba… ba ngày sau, ba ngày thì hơi lâu! Ba ngày này tôi muốn đi vệ sinh hay tắm rửa thì phải làm sao?”
Phải làm sao?
Lâm Tuấn cười khẩy: “Không phải anh có nhiều người hầu thế này à? Bảo bọn họ chăm sóc anh, bảo bọn họ đưa anh đi vệ sinh tắm rửa ăn uống là đươc mà, ba ngày này khổ cho các cậu rồi…”
Nói rồi Lâm Tuấn chẳng thèm để ý tới khuôn mặt xanh như tàu lá chuối của Cố Đông, anh liếc mắt nhìn đám người đứng đằng xa không dám nhúc nhích kia rồi đưa Đường Tịnh Nghi rời đi.
Thấy Lâm Tuấn định rời đi, vệ sĩ của Cố Đông và mấy tên vệ sĩ nhà họ Diệp định ngăn cản lại nhưng chưa đi được mấy bước thì Cố Đông gắt gỏng chửi bới.
“Chúng mày làm gì vậy hả? Không thấy bốn thiếu gia còn đang ngồi dưới đất đây à? Còn không mau qua đỡ ông đây dậy đưa đến bệnh viện kiểm tra xem nào!”
Đám vệ sĩ vội vàng chạy tới đỡ Cố Đông dậy…
Bình luận facebook