Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 281
“Có chuyện cần anh giúp sao? Có chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở đây, em vợ muốn tìm trợ giúp thì cũng nên đến tìm chị gái của em chứ, một bác sĩ nhỏ bé như anh sao giúp được? Từ đã? Hay em bị ốm à?”
Nghe thấy Đường Tịnh Liên muốn anh giúp đỡ, Lâm Tuấn thân là bác sĩ liền nghĩ ngay em vợ mình có phải bị bệnh rồi hay không, vì vậy nói xong liền vội vàng nhìn về phía Đường Tịnh Liên.
Nhưng mà nhìn một lượt, Lâm Tuấn chỉ phát hiện khuôn mặt cô bé hơi ửng đỏ, chứ không có gì bất thường, anh bỗng nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Trông em không giống như bị bệnh lắm, sức khỏe rất tốt mà…”
“Em, em còn lâu mới có bệnh!”
Đường Tịnh Liên trợn mắt nhìn Lâm Tuấn một cái, lại nhìn khuôn mặt đỏ ứng của Đường Tịnh Nghi khi được Lâm Tuấn ôm vào lòng, trong mắt vô tình lộ ra chút ghen tị.
Là chị gái, Đường Tịnh Nghi liền lập tức phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Tịnh Liên, im lặng hồi lâu, cô đột nhiên nói: “Chị và anh rể em đang định ra ngoài ăn cơm, em đi cùng luôn đi, có chuyện gì thì lúc ăn rồi nói”.
Ban đầu, Lâm Tuấn và Đương Tịnh Nghi định gọi cả ba người Bàng Thiên, nhưng do có Đường Tịnh Liên ở đây, suy nghĩ đến chuyện có thể em vợ có việc riêng tư muốn nhờ giúp đỡ, vì thế Lâm Tuấn liền bỏ ý định gọi ba người họ, vô
tình vứt bọn họ ở lại phòng khám.
Lâm Tuấn dẫn hai chị em Đường Tịnh Nghi rời khỏi phòng khám, tìm một cửa hàng lẩu khá nổi tiếng ở thành phố Yến Kinh.
Gọi vài món, Lâm Tuấn và hai chị em Đường Tịnh Nghi liền ngồi vào trong cửa hàng.
“Tịnh Liên, có chuyện gì thì em cứ nói, nếu giúp được anh rể em chắc chắn sẽ không từ chối”.
Mặc dù nói vậy, nhưng khuôn mặt Đường Tịnh Liên vẫn thoáng qua vẻ do dự.
Cô luôn cảm thấy chuyện mà em gái mình muốn nhờ Lâm Tuấn giúp rất có thể không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu không em gái cô sao lại có vẻ bối rối khi nhìn thấy cô ở phòng khám chứ.
Đường Tịnh Nghi mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng không nói gì.
Đường Tịnh Liên liếc nhìn chị mình mấy lần, dưới ánh mắt cổ vũ của Đường Tịnh Nghi và khuôn mặt mông lung của Lâm Tuấn, cô do dự một lúc rồi nói: “Chị, em muốn…”
“Mượn anh rể một ngày…”
“Mượn một ngày?”
Lâm Tuấn sửng sốt một lát, khó hiểu nhìn Đường Tịnh Liên hỏi: “Sao phải mượn, em định bảo anh đi làm gì à, còn bảo mượn một ngày, chẳng lẽ em định nhờ anh chuyển đồ hay làm cu li à, nếu vậy thì gọi cả ba tên Bàng Thiên đi cũng được…”
Lâm Tuấn nghĩ bản thân anh dù gì cũng là một ông chủ, tất nhiên không thể làm việc chân tay được, nếu Đường Tịnh
Liên định nhờ anh làm cu li thì anh kêu ba người Bàng Thiên làm là được.
Nhưng Lâm Tuấn không ngờ…
Đường Tịnh Liên không tìm anh để nhờ anh làm cu li, mà là…
“Chị! Em không có ý gì đâu, chỉ là ngay mai em có buổi họp lớp, chị cũng biết đấy, trong trường có không ít tên nam sinh hôi hám có ý đồ với em, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều ruồi nhặng vây quanh làm phiền em, vì thế…”
Đường Tịnh Liên vội vàng giải thích với Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi.
Nghe thấy Đường Tịnh Liên muốn anh giúp đỡ, Lâm Tuấn thân là bác sĩ liền nghĩ ngay em vợ mình có phải bị bệnh rồi hay không, vì vậy nói xong liền vội vàng nhìn về phía Đường Tịnh Liên.
Nhưng mà nhìn một lượt, Lâm Tuấn chỉ phát hiện khuôn mặt cô bé hơi ửng đỏ, chứ không có gì bất thường, anh bỗng nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Trông em không giống như bị bệnh lắm, sức khỏe rất tốt mà…”
“Em, em còn lâu mới có bệnh!”
Đường Tịnh Liên trợn mắt nhìn Lâm Tuấn một cái, lại nhìn khuôn mặt đỏ ứng của Đường Tịnh Nghi khi được Lâm Tuấn ôm vào lòng, trong mắt vô tình lộ ra chút ghen tị.
Là chị gái, Đường Tịnh Nghi liền lập tức phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Tịnh Liên, im lặng hồi lâu, cô đột nhiên nói: “Chị và anh rể em đang định ra ngoài ăn cơm, em đi cùng luôn đi, có chuyện gì thì lúc ăn rồi nói”.
Ban đầu, Lâm Tuấn và Đương Tịnh Nghi định gọi cả ba người Bàng Thiên, nhưng do có Đường Tịnh Liên ở đây, suy nghĩ đến chuyện có thể em vợ có việc riêng tư muốn nhờ giúp đỡ, vì thế Lâm Tuấn liền bỏ ý định gọi ba người họ, vô
tình vứt bọn họ ở lại phòng khám.
Lâm Tuấn dẫn hai chị em Đường Tịnh Nghi rời khỏi phòng khám, tìm một cửa hàng lẩu khá nổi tiếng ở thành phố Yến Kinh.
Gọi vài món, Lâm Tuấn và hai chị em Đường Tịnh Nghi liền ngồi vào trong cửa hàng.
“Tịnh Liên, có chuyện gì thì em cứ nói, nếu giúp được anh rể em chắc chắn sẽ không từ chối”.
Mặc dù nói vậy, nhưng khuôn mặt Đường Tịnh Liên vẫn thoáng qua vẻ do dự.
Cô luôn cảm thấy chuyện mà em gái mình muốn nhờ Lâm Tuấn giúp rất có thể không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu không em gái cô sao lại có vẻ bối rối khi nhìn thấy cô ở phòng khám chứ.
Đường Tịnh Nghi mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng không nói gì.
Đường Tịnh Liên liếc nhìn chị mình mấy lần, dưới ánh mắt cổ vũ của Đường Tịnh Nghi và khuôn mặt mông lung của Lâm Tuấn, cô do dự một lúc rồi nói: “Chị, em muốn…”
“Mượn anh rể một ngày…”
“Mượn một ngày?”
Lâm Tuấn sửng sốt một lát, khó hiểu nhìn Đường Tịnh Liên hỏi: “Sao phải mượn, em định bảo anh đi làm gì à, còn bảo mượn một ngày, chẳng lẽ em định nhờ anh chuyển đồ hay làm cu li à, nếu vậy thì gọi cả ba tên Bàng Thiên đi cũng được…”
Lâm Tuấn nghĩ bản thân anh dù gì cũng là một ông chủ, tất nhiên không thể làm việc chân tay được, nếu Đường Tịnh
Liên định nhờ anh làm cu li thì anh kêu ba người Bàng Thiên làm là được.
Nhưng Lâm Tuấn không ngờ…
Đường Tịnh Liên không tìm anh để nhờ anh làm cu li, mà là…
“Chị! Em không có ý gì đâu, chỉ là ngay mai em có buổi họp lớp, chị cũng biết đấy, trong trường có không ít tên nam sinh hôi hám có ý đồ với em, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều ruồi nhặng vây quanh làm phiền em, vì thế…”
Đường Tịnh Liên vội vàng giải thích với Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi.
Bình luận facebook