Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 296
Cao Tường đảo mắt mấy vòng rồi nhìn sang Lưu Sơn đang đứng im bất động, trong đầu hắn chợt nảy lên một suy nghĩ vội vàng nói.
“Anh trai! Nếu anh thấy ly rượu này có vấn đề thì đương nhiên không thế
uống được rồi, nếu ly rượu này thật sự có bỏ thuốc kích dục gì đó thì chắc chắn là tên khốn Lưu Sơn kia làm, không có liên quan gì đến tôi hết!”
Không thể chối cãi mãi, Cao Tường đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Sơn đang đứng bất động ở kia.
Nhưng đáng tiếc là…
Cao Tường không ngờ rằng Lâm Tuấn không chỉ nghi ngờ anh mà còn chính mắt nhìn thấy hắn đố một gói thuốc bột vào trong ly rượu của Đường Tịnh Liên, bây giờ hắn muốn chổi cãi cũng chẳng chỗi cãi được.
Đôi mắt Lâm Tuấn híp lại, dường như anh đã hết kiên nhẫn.
“Nói vậy là Cao thiếu gia không muốn uống ly rượu này! Được thôi, vậy
tôi sẽ đút rượu cho cậu uống!”
Dứt lời, Lâm Tuấn giơ tay lên định rõ rượu vào miệng Cao Tường.
Cao Tường đâu thể trơ mắt nhìn Lâm Tuấn rót rượu vào miệng mình, thấy Lâm Tuấn định làm thật, hắn lập tức lùi về sau mấy bước rồi nhìn Lâm Tuấn có chút sợ hãi.
“Anh, anh định làm gì?”
“Làm gì?”
Lâm Tuấn hừ lạnh một cái, vung vài cây kim bạc vào người Cao Tường.
Cao Tường cảm thấy cơ thể tê rần sau đó mất khả năng khống chế, chỉ có
thể đứng im tại chỗ bất động như bị điểm huyệt quy hoa, trên cơ thể hắn mọi bộ phận đều không thể nhúc nhích trừ đôi mắt.
Sau đó dưới ánh mắt đầy tuyệt vọng và hoảng sợ của Cao Tường, Lâm Tuấn từng bước tiến lại gần giơ cao ly rượu trong tay lên.
“Hu hu hu!”
Cao Tường muốn giơ tay lên làm đổ ly rượu kia nhưng không tài nào cử động được, chỉ có thế trơ mắt nhìn Lâm Tuấn bóp miệng hắn một cách thô bạo.
“Anh, anh định làm gì vậy! Anh làm như vậy, tôi báo cảnh sát đấy!”
“Đúng đấy! Tốt nhất là anh mau bỏ Cao thiếu gia ra, nếu không chuyện này không xong với chúng tôi đâu!”
Mấy người phụ nữ và mấy tên đàn ông bên cạnh không thể trơ mắt đứng nhìn Lâm Tuấn rót rượu vào miệng Cao Tường như thế được, nên bọn họ lên tiếng ngăn cản Lâm Tuấn, sau khi thấy Lâm Tuấn dùng thủ đoạn thần bí gì đó khiến Lưu Sơn và Cao Tường bất động thì bọn họ có chút sợ hãi, không dám lại gần Lâm Tuấn.
Nghe mấy người kia nói vậy Lâm Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc qua bọn họ, khẽ cười.
“Báo cảnh sát? Hắn bỏ thuốc Tịnh Liên, nếu như có cảnh sát đến thật thì cũng là bắt hắn! Nếu mấy cô cậu không muốn bị liên lụy thì tốt nhất là ngoan ngoãn im miệng vào cho tôi!”
“Anh!”
“Còn nói linh tinh nữa, cậu có tin tôi cho cậu im lặng như bọn họ không?”
“Anh trai! Nếu anh thấy ly rượu này có vấn đề thì đương nhiên không thế
uống được rồi, nếu ly rượu này thật sự có bỏ thuốc kích dục gì đó thì chắc chắn là tên khốn Lưu Sơn kia làm, không có liên quan gì đến tôi hết!”
Không thể chối cãi mãi, Cao Tường đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Sơn đang đứng bất động ở kia.
Nhưng đáng tiếc là…
Cao Tường không ngờ rằng Lâm Tuấn không chỉ nghi ngờ anh mà còn chính mắt nhìn thấy hắn đố một gói thuốc bột vào trong ly rượu của Đường Tịnh Liên, bây giờ hắn muốn chổi cãi cũng chẳng chỗi cãi được.
Đôi mắt Lâm Tuấn híp lại, dường như anh đã hết kiên nhẫn.
“Nói vậy là Cao thiếu gia không muốn uống ly rượu này! Được thôi, vậy
tôi sẽ đút rượu cho cậu uống!”
Dứt lời, Lâm Tuấn giơ tay lên định rõ rượu vào miệng Cao Tường.
Cao Tường đâu thể trơ mắt nhìn Lâm Tuấn rót rượu vào miệng mình, thấy Lâm Tuấn định làm thật, hắn lập tức lùi về sau mấy bước rồi nhìn Lâm Tuấn có chút sợ hãi.
“Anh, anh định làm gì?”
“Làm gì?”
Lâm Tuấn hừ lạnh một cái, vung vài cây kim bạc vào người Cao Tường.
Cao Tường cảm thấy cơ thể tê rần sau đó mất khả năng khống chế, chỉ có
thể đứng im tại chỗ bất động như bị điểm huyệt quy hoa, trên cơ thể hắn mọi bộ phận đều không thể nhúc nhích trừ đôi mắt.
Sau đó dưới ánh mắt đầy tuyệt vọng và hoảng sợ của Cao Tường, Lâm Tuấn từng bước tiến lại gần giơ cao ly rượu trong tay lên.
“Hu hu hu!”
Cao Tường muốn giơ tay lên làm đổ ly rượu kia nhưng không tài nào cử động được, chỉ có thế trơ mắt nhìn Lâm Tuấn bóp miệng hắn một cách thô bạo.
“Anh, anh định làm gì vậy! Anh làm như vậy, tôi báo cảnh sát đấy!”
“Đúng đấy! Tốt nhất là anh mau bỏ Cao thiếu gia ra, nếu không chuyện này không xong với chúng tôi đâu!”
Mấy người phụ nữ và mấy tên đàn ông bên cạnh không thể trơ mắt đứng nhìn Lâm Tuấn rót rượu vào miệng Cao Tường như thế được, nên bọn họ lên tiếng ngăn cản Lâm Tuấn, sau khi thấy Lâm Tuấn dùng thủ đoạn thần bí gì đó khiến Lưu Sơn và Cao Tường bất động thì bọn họ có chút sợ hãi, không dám lại gần Lâm Tuấn.
Nghe mấy người kia nói vậy Lâm Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc qua bọn họ, khẽ cười.
“Báo cảnh sát? Hắn bỏ thuốc Tịnh Liên, nếu như có cảnh sát đến thật thì cũng là bắt hắn! Nếu mấy cô cậu không muốn bị liên lụy thì tốt nhất là ngoan ngoãn im miệng vào cho tôi!”
“Anh!”
“Còn nói linh tinh nữa, cậu có tin tôi cho cậu im lặng như bọn họ không?”
Bình luận facebook