Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 29
Từ việc nối mạch máu như thế nào, cấy xương sườn nhân tạo ra sao rồi đến việc làm sao để thay đổi kết cấu cơ ngực trái của mô hình cơ thể, uốn nắn nó thế nào, từng bước đều được Lâm Tuấn giải thích vô cùng chi tiết.
Mặc dù còn rất nhiều chỗ phải hoàn thiện thêm nhưng không thể phủ nhận lời giải thích của Lâm Tuấn đã khiến các bác sỹ trong phòng họp đều thấy sáng tờ thông suốt, đã có lúc ho đột nhiên nhận ra cuộc phầu thuật xem ching phícc tạp này cũng không khó thực hiện cho lắm.
Các bác sỹ trước đó vẫn còn nghi ngờ Lâm Tuấn lúc này đều đang chăm chú nghe anh nói, giống như học sinh đang nghe thầy giàng bài vậy.
Thi thoảng còn có người đặt câu hỏi hoặc đóng góp ý kiến giúp hoàn thiện khung kế hoạch mà Lâm Tuấn đã vắt óc suy nghĩ hơn nửa tháng qua.
Thời gian cứ thế trôi đi, trời đã tối sầm lại từ lúc nào không biết, nhưng các bác sỹ trong phòng họp hoàn toàn không nhận ra điều này, vẫn say mê nghe Lâm Tuấn giảng giải.
Chỉ là lúc ban đầu dường như chỉ có một mình Lâm Tuấn nói, sau đó dần trở thành cuộc thảo luận của tất cả mọi người.
Người được mời đến phòng họp này đều là các bác sĩ ưu tú nhất thành phố Yến Kinh, bọn họ đều rất hứng thú với việc nghiên cứu y học, vậy nên nhờ vào sự gợi ý vấn đề để lôi cuốn mọi người vào cuộc tranh luận của Lâm Tuấn, tất cả các bác sĩ đều lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Vừa thảo luận Lâm Tuấn vừa gõ bàn phím thoăn thoắt để ghi chép lại những điều bổ ích để bổ sung vào khung kế hoạch phẫu thuật chi tiết.
Thảo luận từ hơn ba giờ chiều đến tận mười giờ đêm, lúc này mọi người mới miễn cưỡng dừng lại.
Còn kế hoạch chi tiết cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô gần như đã hoàn thiện xong và được Lâm Tuấn ghi chép vào trong máy tính….
Hội nghị tiếp tục diễn ra đến tầm mười một giờ tối mới kết thúc, có vẻ các vị bác sĩ ở đây vẫn còn nhiều điều chưa thỏa lòng, Lâm Tuấn bước ra khỏi bệnh viện Nhân Dân số một, vẫy một chiếc taxi trở về nhà họ Đường.
Hình như Đường Tịnh Nghi vẫn đang bận chuyện ở công ty nên Lâm Tuấn trở về nhà không thấy cô đâu, chỉ thấy bố Đường đang pha một bình trà nóng ngồi trong phòng khách chờ Lâm Tuấn về.
Thấy Lâm Tuấn trở về nhà họ Đường, bố Đường lập tức tươi cười rót cho anh một chén trà, ân cần hỏi thăm.
“Chí Khiêm về rồi đấy à?”
“Vâng, muộn vậy rồi bố vẫn chưa đi nghỉ ạ”.
“Bố hơi mất ngủ, với lại có chút chuyện muốn thương lượng với con nên mới ngồi đây chờ con về…”
Lâm Tuấn chau mày, nghi ngờ nhìn bố Đường.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Bố Đường chần chừ một lát mới lên tiếng: “Dạo này hình như con có rất nhiều việc, bố thấy con hay ra ngoài nên bố nghĩ… nếu ngày mai con có thời gian thì bố bảo Tịnh Nghi đưa con đi mua một chiếc xe nhé”.
Mua xe?
Ánh mắt của Lâm Tuấn lập tức sáng lên, Lâm Tuấn rất hứng thú với việc mua xe này, bởi vì…
Vừa rồi bố Đường nói sẽ bảo Đường Tịnh Nghi đi mua xe cùng anh, chuyện này mới thực sự khiến Lâm Tuấn vui vẻ.
Lâu lắm rồi Đường Tịnh Nghi chẳng ở nhà, hơn nữa Lâm Tuấn cũng bận tối mắt tối mũi vì cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô, hai người chẳng mấy khi chạm mặt nhau, mặc dù bình thường cũng chẳng cảm thấy gì nhưng mỗi khi rảnh rỗi hoặc nghỉ ngơi anh lại phát hiện ra mình rất nhớ Đường Tịnh Nghi.
Dù gì thì…
Hai người cũng có quan hệ vợ chồng.
Có lẽ chủ nhân trước đây của cơ thể này không có mối quan hệ tốt với Đường Tịnh Nghi, nhưng bây giờ Lâm Tuấn sống trên đời với cơ thể này, mà trước trước khi anh trùng sinh anh đã thề sẽ chăm sóc tốt cho Đường Tịnh Nghi nên anh có tình cảm với Đường Tịnh Nghi cũng là điều dễ hiểu.
Lâu rồi không gặp nhau đúng là có chút nhớ nhung thật.
Đặc biệt là sau khi nghe bố Đường nói ngày mai Đường Tịnh Nghi sẽ đi mua xe cùng anh, nỗi niềm trong lòng Lâm Tuấn lập tức bùng phát không thể kiềm chế được.
Lâm Tuấn đột nhiên vô cùng muốn gặp Đường Tịnh Nghi.
Vì vậy dưới ánh nhìn sốt ruột của bố Đường, Lâm Tuấn gật đầu lia lịa không hề chần chừ, trả lời ngay: “Ngày mai bên bệnh viện sẽ chuẩn bị những chi tiết liên quan đến cuộc phẫu thuật, con phải qua đó xem một chút, nhưng chỉ một lúc thôi, cho nên ngày mai con vẫn có thời gian…”
“Vậy thì để bố đi bảo Tịnh Nghi một câu để ngày mai nó đi mua xe cùng con. Chứ để con đi taxi với xe bus mãi cũng phiền phức”.
Bố Đường không hề nhìn ra tâm tư trong lòng Lâm Tuấn, càng không biết rằng sau khi ông ấy nói vậy Lâm Tuấn càng muốn gặp Đường Tịnh Nghi hơn bất cứ ai.
“Vâng, vậy bố nói cho Tịnh Nghi một cậu ạ, cũng may ngay mai con rảnh”.
“Ừm, lát nữa bố gửi tin nhắn cho Tịnh Nghi, con cũng mệt rồi, mau ăn gì đó rồi đi nghỉ đi, bố dặn cô giúp việc làm đồ ăn cho con rồi, lát nữa là xong ngay đấy”.
“Vâng ạ”.
Địa vị bây giờ của Lâm Tuấn trong nhà họ Đường rõ ràng khác xa với trước kia, nếu như trước kia Lâm Tuấn về muộn thì đừng nói là bảo người chuẩn bị cơm cho anh, có khi anh còn chẳng được bước vào trong biệt thự nhà họ Đường ấy chứ, vậy mà bây giờ anh về nhà một cái chẳng cần phải nói nhiều cũng sẽ có người chuẩn bị cơm nước đầy đủ, có nước ấm để tắm rửa đàng hoàng.
Mặc dù còn rất nhiều chỗ phải hoàn thiện thêm nhưng không thể phủ nhận lời giải thích của Lâm Tuấn đã khiến các bác sỹ trong phòng họp đều thấy sáng tờ thông suốt, đã có lúc ho đột nhiên nhận ra cuộc phầu thuật xem ching phícc tạp này cũng không khó thực hiện cho lắm.
Các bác sỹ trước đó vẫn còn nghi ngờ Lâm Tuấn lúc này đều đang chăm chú nghe anh nói, giống như học sinh đang nghe thầy giàng bài vậy.
Thi thoảng còn có người đặt câu hỏi hoặc đóng góp ý kiến giúp hoàn thiện khung kế hoạch mà Lâm Tuấn đã vắt óc suy nghĩ hơn nửa tháng qua.
Thời gian cứ thế trôi đi, trời đã tối sầm lại từ lúc nào không biết, nhưng các bác sỹ trong phòng họp hoàn toàn không nhận ra điều này, vẫn say mê nghe Lâm Tuấn giảng giải.
Chỉ là lúc ban đầu dường như chỉ có một mình Lâm Tuấn nói, sau đó dần trở thành cuộc thảo luận của tất cả mọi người.
Người được mời đến phòng họp này đều là các bác sĩ ưu tú nhất thành phố Yến Kinh, bọn họ đều rất hứng thú với việc nghiên cứu y học, vậy nên nhờ vào sự gợi ý vấn đề để lôi cuốn mọi người vào cuộc tranh luận của Lâm Tuấn, tất cả các bác sĩ đều lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Vừa thảo luận Lâm Tuấn vừa gõ bàn phím thoăn thoắt để ghi chép lại những điều bổ ích để bổ sung vào khung kế hoạch phẫu thuật chi tiết.
Thảo luận từ hơn ba giờ chiều đến tận mười giờ đêm, lúc này mọi người mới miễn cưỡng dừng lại.
Còn kế hoạch chi tiết cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô gần như đã hoàn thiện xong và được Lâm Tuấn ghi chép vào trong máy tính….
Hội nghị tiếp tục diễn ra đến tầm mười một giờ tối mới kết thúc, có vẻ các vị bác sĩ ở đây vẫn còn nhiều điều chưa thỏa lòng, Lâm Tuấn bước ra khỏi bệnh viện Nhân Dân số một, vẫy một chiếc taxi trở về nhà họ Đường.
Hình như Đường Tịnh Nghi vẫn đang bận chuyện ở công ty nên Lâm Tuấn trở về nhà không thấy cô đâu, chỉ thấy bố Đường đang pha một bình trà nóng ngồi trong phòng khách chờ Lâm Tuấn về.
Thấy Lâm Tuấn trở về nhà họ Đường, bố Đường lập tức tươi cười rót cho anh một chén trà, ân cần hỏi thăm.
“Chí Khiêm về rồi đấy à?”
“Vâng, muộn vậy rồi bố vẫn chưa đi nghỉ ạ”.
“Bố hơi mất ngủ, với lại có chút chuyện muốn thương lượng với con nên mới ngồi đây chờ con về…”
Lâm Tuấn chau mày, nghi ngờ nhìn bố Đường.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Bố Đường chần chừ một lát mới lên tiếng: “Dạo này hình như con có rất nhiều việc, bố thấy con hay ra ngoài nên bố nghĩ… nếu ngày mai con có thời gian thì bố bảo Tịnh Nghi đưa con đi mua một chiếc xe nhé”.
Mua xe?
Ánh mắt của Lâm Tuấn lập tức sáng lên, Lâm Tuấn rất hứng thú với việc mua xe này, bởi vì…
Vừa rồi bố Đường nói sẽ bảo Đường Tịnh Nghi đi mua xe cùng anh, chuyện này mới thực sự khiến Lâm Tuấn vui vẻ.
Lâu lắm rồi Đường Tịnh Nghi chẳng ở nhà, hơn nữa Lâm Tuấn cũng bận tối mắt tối mũi vì cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô, hai người chẳng mấy khi chạm mặt nhau, mặc dù bình thường cũng chẳng cảm thấy gì nhưng mỗi khi rảnh rỗi hoặc nghỉ ngơi anh lại phát hiện ra mình rất nhớ Đường Tịnh Nghi.
Dù gì thì…
Hai người cũng có quan hệ vợ chồng.
Có lẽ chủ nhân trước đây của cơ thể này không có mối quan hệ tốt với Đường Tịnh Nghi, nhưng bây giờ Lâm Tuấn sống trên đời với cơ thể này, mà trước trước khi anh trùng sinh anh đã thề sẽ chăm sóc tốt cho Đường Tịnh Nghi nên anh có tình cảm với Đường Tịnh Nghi cũng là điều dễ hiểu.
Lâu rồi không gặp nhau đúng là có chút nhớ nhung thật.
Đặc biệt là sau khi nghe bố Đường nói ngày mai Đường Tịnh Nghi sẽ đi mua xe cùng anh, nỗi niềm trong lòng Lâm Tuấn lập tức bùng phát không thể kiềm chế được.
Lâm Tuấn đột nhiên vô cùng muốn gặp Đường Tịnh Nghi.
Vì vậy dưới ánh nhìn sốt ruột của bố Đường, Lâm Tuấn gật đầu lia lịa không hề chần chừ, trả lời ngay: “Ngày mai bên bệnh viện sẽ chuẩn bị những chi tiết liên quan đến cuộc phẫu thuật, con phải qua đó xem một chút, nhưng chỉ một lúc thôi, cho nên ngày mai con vẫn có thời gian…”
“Vậy thì để bố đi bảo Tịnh Nghi một câu để ngày mai nó đi mua xe cùng con. Chứ để con đi taxi với xe bus mãi cũng phiền phức”.
Bố Đường không hề nhìn ra tâm tư trong lòng Lâm Tuấn, càng không biết rằng sau khi ông ấy nói vậy Lâm Tuấn càng muốn gặp Đường Tịnh Nghi hơn bất cứ ai.
“Vâng, vậy bố nói cho Tịnh Nghi một cậu ạ, cũng may ngay mai con rảnh”.
“Ừm, lát nữa bố gửi tin nhắn cho Tịnh Nghi, con cũng mệt rồi, mau ăn gì đó rồi đi nghỉ đi, bố dặn cô giúp việc làm đồ ăn cho con rồi, lát nữa là xong ngay đấy”.
“Vâng ạ”.
Địa vị bây giờ của Lâm Tuấn trong nhà họ Đường rõ ràng khác xa với trước kia, nếu như trước kia Lâm Tuấn về muộn thì đừng nói là bảo người chuẩn bị cơm cho anh, có khi anh còn chẳng được bước vào trong biệt thự nhà họ Đường ấy chứ, vậy mà bây giờ anh về nhà một cái chẳng cần phải nói nhiều cũng sẽ có người chuẩn bị cơm nước đầy đủ, có nước ấm để tắm rửa đàng hoàng.
Bình luận facebook