Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 52
Đương nhiên các gia tộc lớn ở thành phố Yến Kinh luôn mong muốn trở thành bá chủ, ai cũng biết rõ điều này nhưng các gia tộc lớn chưa từng nói ra suy nghĩ này, tất cả đều âm thầm để trong lòng.
Bây giờ Lâm Tuấn nói thẳng thừng ra như thế khiến Tịch Ngự Sơn ngớ người.
Anh ta thực sự có suy nghĩ như vậy, chuyện giữa Lâm Tuấn và em trai anh ta chẳng qua chỉ là một cớ để anh ta trấn áp nhà họ Đường, cũng có rất nhiều người biết rõ điều này nhưng Lâm Tuấn là người đầu tiên nói thẳng trước mặt anh ta.
Lâm Tuấn hừ lạnh một tiếng.
“Anh cái gì mà anh? Tịch Ngự Sơn, có thể anh là một doanh nhân thông minh, thậm chí có thể gọi là một chính trị gia, biết mưu toan giở mọi thủ đoạn, thậm chí có thể dùng lời nói để khiến người khác rơi vào bẫy của anh, nhưng má…
“Tôi không giống anh, tôi chỉ là một bác sĩ, hay nói cách khác tôi là một bác sĩ có khả năng uy hiếp anh!”
“Có thể tôi đấu không lại nhà họ Tịch, nhưng tôi có thể nhằm vào anh!”
“Nếu anh giở trò hại tôi, tôi sẽ làm tàn phế tay chân của anh”.
“Nếu như anh dùng lời nói sỉ nhục tôi dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng vậy thì tôi sẽ làm tàn phế cái mồm của anh, khiến anh cả đời này không thể nói được!”
“Nếu như anh bắt nạt người phụ nữ của tôi thì tôi đành phải khiến cả đời này anh không thể bước ra khỏi phòng được! Tôi sẽ không lấy mạng của anh, dù sao thì việc đấy liên quan đến pháp luật nhưng tôi sẽ khiến anh nằm liệt giường mãi mãi không đứng dậy được, khiến anh sống không bằng chết, điều quan
trọng nhất là không ai có thể đổ tội cho tôi về nỗi đau khổ mà anh phải trải qua”.
“Tôi không biết dùng thủ đoạn để anh phải cúi đầu trước mặt tôi, tôi chỉ biết dùng y thuật của mình mà thôi”.
Giọng nói của Lâm Tuấn ngày càng lạnh lùng, Tịch Ngự Sơn lập tức thấy toàn thân ớn lạnh như rơi vào hầm băng vậy.
“Con người tôi rất đơn giản, tôi sẽ không che giấu tâm tư và tình cảm của mình, tôi vui là vui, buồn là buồn, lúc tôi phẫn nộ đó là sự phẫn nộ thực sự, tôi thực sự muốn đám người suốt ngày ngấm ngầm mưu toan như các anh phải trả giá, vậy nên…”
“Anh hiểu chưa? Anh đã biết rốt cuộc tôi muốn làm gì chưa?”
“Chuyện tôi muốn làm thực sự rất đơn giản, đó chính là…”
“Bảo vệ thứ mà tôi muốn bảo vệ…”
“Hàn Chí Khiêm! Anh đang làm cái gì vậy!
Lâm Tuấn chưa nói dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ cửa phòng bệnh.
Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra Đường Tịnh Nghi đã đến từ lúc nào không hay, cô đứng ở cửa phòng bệnh của Tịch Ngự Hà lạnh lùng nhìn anh.
“Tôi không làm gì cả, chỉ tới nói chuyện phiếm với hai vị thiếu gia nhà họ Tịch thôi…”
Vừa rồi vẻ mặt Lâm Tuấn vẫn lạnh như băng, đã vậy còn lộ ra chút sát khí khiến cho Tịch Ngự Sơn cảm thấy thở không thông, thoắt cái anh đã trở lại bình thường.
Anh bỗng nở nụ cười dịu dàng, lúc này Lâm Tuấn làm gì còn giữ cái khí thế mạnh mẽ khi nãy, bây giờ trông anh vô cùng dịu dàng, hệt như đại thiếu gia nhà bên cạnh vậy.
Khi anh nhìn sang cô, cả người như thể biến thành ánh sáng ấm áp và tươi sáng.
Câu này đúng là quá thích hợp để miêu tả Lâm Tuấn vào lúc này.
Sau đó, Đường Tịnh Nghi dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Tuấn, lúc này anh mới vờ vỗ vai Tịch Ngự Sơn vừa bị mình dùng kim bạc ra tay rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tịch Ngự Sơn đương nhiên hiểu ý
anh.
Lâm Tuấn đang cảnh cáo anh ta không được nói bừa trước mặt Đường Tịnh Nghi nữa, nếu không sẽ phải gánh lấy hậu quả, ngay sau khi tay Lâm Tuấn thu tay về, Tịch Ngự Sơn đột nhiên phát hiện cơ thể mình đã hồi phục trở lại, anh ta đã có thể giành lại quyền kiểm soát cơ thể của mình rồi.
Nói phế là phế, nói chữa là chỉ cần vỗ nhẹ vài cái cũng có thể chữa khỏi.
Chiêu thức như vậy thật quá khủng khiếp và đáng sợ.
Bây giờ Lâm Tuấn nói thẳng thừng ra như thế khiến Tịch Ngự Sơn ngớ người.
Anh ta thực sự có suy nghĩ như vậy, chuyện giữa Lâm Tuấn và em trai anh ta chẳng qua chỉ là một cớ để anh ta trấn áp nhà họ Đường, cũng có rất nhiều người biết rõ điều này nhưng Lâm Tuấn là người đầu tiên nói thẳng trước mặt anh ta.
Lâm Tuấn hừ lạnh một tiếng.
“Anh cái gì mà anh? Tịch Ngự Sơn, có thể anh là một doanh nhân thông minh, thậm chí có thể gọi là một chính trị gia, biết mưu toan giở mọi thủ đoạn, thậm chí có thể dùng lời nói để khiến người khác rơi vào bẫy của anh, nhưng má…
“Tôi không giống anh, tôi chỉ là một bác sĩ, hay nói cách khác tôi là một bác sĩ có khả năng uy hiếp anh!”
“Có thể tôi đấu không lại nhà họ Tịch, nhưng tôi có thể nhằm vào anh!”
“Nếu anh giở trò hại tôi, tôi sẽ làm tàn phế tay chân của anh”.
“Nếu như anh dùng lời nói sỉ nhục tôi dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng vậy thì tôi sẽ làm tàn phế cái mồm của anh, khiến anh cả đời này không thể nói được!”
“Nếu như anh bắt nạt người phụ nữ của tôi thì tôi đành phải khiến cả đời này anh không thể bước ra khỏi phòng được! Tôi sẽ không lấy mạng của anh, dù sao thì việc đấy liên quan đến pháp luật nhưng tôi sẽ khiến anh nằm liệt giường mãi mãi không đứng dậy được, khiến anh sống không bằng chết, điều quan
trọng nhất là không ai có thể đổ tội cho tôi về nỗi đau khổ mà anh phải trải qua”.
“Tôi không biết dùng thủ đoạn để anh phải cúi đầu trước mặt tôi, tôi chỉ biết dùng y thuật của mình mà thôi”.
Giọng nói của Lâm Tuấn ngày càng lạnh lùng, Tịch Ngự Sơn lập tức thấy toàn thân ớn lạnh như rơi vào hầm băng vậy.
“Con người tôi rất đơn giản, tôi sẽ không che giấu tâm tư và tình cảm của mình, tôi vui là vui, buồn là buồn, lúc tôi phẫn nộ đó là sự phẫn nộ thực sự, tôi thực sự muốn đám người suốt ngày ngấm ngầm mưu toan như các anh phải trả giá, vậy nên…”
“Anh hiểu chưa? Anh đã biết rốt cuộc tôi muốn làm gì chưa?”
“Chuyện tôi muốn làm thực sự rất đơn giản, đó chính là…”
“Bảo vệ thứ mà tôi muốn bảo vệ…”
“Hàn Chí Khiêm! Anh đang làm cái gì vậy!
Lâm Tuấn chưa nói dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ cửa phòng bệnh.
Lâm Tuấn ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra Đường Tịnh Nghi đã đến từ lúc nào không hay, cô đứng ở cửa phòng bệnh của Tịch Ngự Hà lạnh lùng nhìn anh.
“Tôi không làm gì cả, chỉ tới nói chuyện phiếm với hai vị thiếu gia nhà họ Tịch thôi…”
Vừa rồi vẻ mặt Lâm Tuấn vẫn lạnh như băng, đã vậy còn lộ ra chút sát khí khiến cho Tịch Ngự Sơn cảm thấy thở không thông, thoắt cái anh đã trở lại bình thường.
Anh bỗng nở nụ cười dịu dàng, lúc này Lâm Tuấn làm gì còn giữ cái khí thế mạnh mẽ khi nãy, bây giờ trông anh vô cùng dịu dàng, hệt như đại thiếu gia nhà bên cạnh vậy.
Khi anh nhìn sang cô, cả người như thể biến thành ánh sáng ấm áp và tươi sáng.
Câu này đúng là quá thích hợp để miêu tả Lâm Tuấn vào lúc này.
Sau đó, Đường Tịnh Nghi dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Tuấn, lúc này anh mới vờ vỗ vai Tịch Ngự Sơn vừa bị mình dùng kim bạc ra tay rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tịch Ngự Sơn đương nhiên hiểu ý
anh.
Lâm Tuấn đang cảnh cáo anh ta không được nói bừa trước mặt Đường Tịnh Nghi nữa, nếu không sẽ phải gánh lấy hậu quả, ngay sau khi tay Lâm Tuấn thu tay về, Tịch Ngự Sơn đột nhiên phát hiện cơ thể mình đã hồi phục trở lại, anh ta đã có thể giành lại quyền kiểm soát cơ thể của mình rồi.
Nói phế là phế, nói chữa là chỉ cần vỗ nhẹ vài cái cũng có thể chữa khỏi.
Chiêu thức như vậy thật quá khủng khiếp và đáng sợ.
Bình luận facebook