• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cao thủ hồi sinh (2 Viewers)

  • Cao thủ hồi sinh - Chương 66

Lúc này một câu hỏi mà Lâm Tuấn tò mò đã lâu xuất hiện trong đầu anh.


Rốt cuộc ông cụ Ngô có thân phận gì mà lại có thể diện lớn như thế, sau khi nhập viện có thể khiến những con người phụ trách cả một hệ thống vận hành của thành phố Yến Kinh tạm gác công việc trong tay chạy đến căn phòng bệnh nhỏ này để thăm ông ấy.


Mà nhìn bộ dạng rõ ràng ai cũng đang nịnh bợ ông cụ, điều này khiến Lâm Tuấn càng cảm thấy tò mò…


Lâm Tuấn biết ông cụ Ngô có địa vị cao ở thành phố Yến Kinh, nhưng anh lại không biết thân phận thực sự của ông ấy, nếu đã có sức mạnh lớn như vậy, có thể thu hút các ông lớn nắm giữ quyền lực của thành phố Yến Kinh, vậy chứng tỏ thân phận của ông cụ vô cùng đặc biệt.


Vậy nên…


“Chú Ngô, chú phụ trách việc gì vậy ạ, cũng là công việc ở thành phố Yến Kinh ạ?”


Lâm Tuấn thẳng thừng nói ra sự tò mò của mình trước mặt ông cụ Ngô.


Lâm Tuấn vừa đặt ra câu hỏi, tất cả mọi người trong phòng bệnh lập tức nhìn anh với nụ cười khó hiểu.


Ông Lưu từng gặp Lâm Tuấn một lần nói đùa với anh: “Bác sỹ Hàn, các cán bộ ở thành phố Yến Kinh như chúng tôi không thể nào sánh được với thân phận của ông cụ Ngô, nếu như ông ấy đến Yến Kinh để nhậm chức, đừng nói là một công việc, sợ rằng mọi người trong phòng bệnh này thất nghiệp gần hết đấy”.


“Ha ha ha, lão Lưu nói không sai, nếu như ông cụ Ngô đến thành phố Yến Kinh chúng ta để nhậm chức, người đầu tiên thất nghiệp chính là ông ấy”, một người trong phòng bệnh nói chêm vào.


Lâm Tuấn nhớ người này tên là Chu Hướng Dương, xem ra có quan hệ khá tốt với ông Lưu.


Nghe hai người nói vậy, Lâm Tuấn cũng đoán ra được, quả nhiên ông cụ Ngô không phải lãnh đạo ở thành phố Yến Kinh mà chức vụ còn cao cấp hơn thế, cho dù là chủ tịch thành phố Yến Kinh cũng không thể nào so sánh được.


Nhưng mà tất cả điều này không liên quan đến Lâm Tuấn, trong mắt anh giữa anh và ông cụ Ngô chỉ đơn thuần là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân mà thôi, anh hỏi thân phận của ông ấy chỉ vì thấy tò mò, trên thực tế nếu như không nhờ chủ tịch Dương thì có lẽ cả đời này Lâm Tuấn cũng không thể nào gặp được ông cụ Ngô.


Lúc này ông cụ Ngô cười nói: “Tiểu Khiêm à, đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn, chú Ngô chỉ là một cán bộ vô sản bình thường mà thôi, cái gì mà chú đến là bọn họ thất nghiệp hết, chú làm gì có sức đảm nhiệm nhiều công việc như thế chứ”.


“Ha ha ha, ông cụ Ngô đúng là biết nói đùa, nếu ông chỉ là một cán bộ bình thường, vậy thì đám người chúng tôi còn bình thường hơn, bình thường đến nỗi người đi đường không ai nhận ra ấy…”


“Thực ra ông cụ Ngô nói không sai, các cán bộ chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi, ngày cơm ba bữa, phải ăn uống ngủ nghỉ…”


Có vẻ nhận ra được tâm trạng tốt của ông cụ Ngô nên bầu không khí trong phòng bệnh liền trớ nên vui vẻ, mọi người đều tiếp lời ông ấy, trò chuyện vui đùa với nhau.


So với đám người trung niên thân phận đặc biệt ở trong phòng thì Lâm Tuấn chỉ muốn nói một câu rằng bản thân anh mới là tầng lớp bình thường nhất chứ?


Nhưng mà Lâm Tuấn không hề nói câu đấy ra ngoài, mà chỉ cười lịch sự, lắng nghe cuộc trò chuyện của các ông lớn với ông cụ Ngô.


Bởi vì Lâm Tuấn chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô nên các nhân vật lớn trong phòng bệnh đều nể mặt ông cụ, thi thoảng lại nhắc đến anh trong cuộc nói chuyện, hỏi thăm anh vài câu để anh tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, thậm chí ngay cả ông cụ Ngô cũng thi thoảng nói với anh vài câu.


Lâm Tuấn luôn mỉm cười lịch sự trước những câu hỏi của các nhân vật lớn, dùng câu từ thích hợp đáp lại.


Điều này khiến các nhân vật lớn rất bất ngờ, ngoài việc khâm phục y thuật cao siêu của Lâm Tuấn, trong lòng họ cũng âm thầm thán phục anh.


Mặc dù không ai nói gì nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ, đó là cậu trai trẻ này có tài làm chuyện lớn.


Nói là hỏi thăm ông cụ Ngô, nhưng thực tế bọn họ đến để gặp mặt ông ấy, ra mặt tượng trưng hỏi thăm mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom