Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 73
Nếu là bình thường thì Trương Văn Liệt nhất định sẽ cúi đầu im lặng chịu sự khiển trách của bố mình, nhưng lần này thì không, anh ta vẫn vội vàng nhìn người đàn ông trung niên đang luyện thư pháp rồi nói: “Bố! Con vừa gặp một người…”
Người đàn ông trung niên cau mày cầm bút viết, mực đen nhòe cả tờ giấy trắng, ngòi bút uốn lượn như rồng rắn, một chữ ‘tĩnh’ to lớn dần xuất hiện bên trên đó.
Nhìn chữ ‘tĩnh’ trên tờ giấy trắng, người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Gặp ai? Nói đi, con lại làm gì người ta rồi? Lái xe gây tai nạn? Hay va phải người đi bộ?”
“Không, không, bố, con gặp phải một người có vẻ khá ‘tà đạo’, cậu ta…”
“Tà đạo? Cái gì, chẳng lẽ người đó có ba đầu sáu tay à?”
Người đàn ông trung niên rút tờ giấy trắng trước mặt đi rồi lấy một tờ giấy mới, lại cầm bút lên.
Trương Văn Liệt vội vàng giải thích: “Không, bố, con nói với bố nghiêm túc đấy, người con gặp là một người bình thường, nhưng anh ta… anh ta là bác sĩ!”
Động tác giơ bút của người đàn ông trung niên đột nhiên khững lại, sau đó lại tiếp tục viết.
“Bác sĩ thì sao? Mấy năm qua không ít bác sĩ được mời đến đấy thôi? Cho dù có là người ở thành phố Yến Kinh hay là bác sĩ nổi tiếng khắp nơi trên thế giới thì đều được mời cả rồi, có ích gì đâu chứ?”
Một màu xám xịt bỗng xẹt qua khuôn mặt của người đàn ông trung niên, và rồi nét bút cũng chạm lại trên mặt giấy, nhưng mãi vẫn không di chuyển.
Một lúc lâu sau, ngòi bút trên giấy trắng lại bắt đầu chuyển động.
Rồi một chữ ‘tĩnh’ lớn lại xuất hiện.
Trương Văn Liệt nhìn bố với vẻ kích động rồi nói: “Bố! Người này khác với những bác sĩ trước đó! Người này còn không hề chạm vào con nhưng vẫn có thể nhìn ra được căn bệnh của con! Cậu ta còn nói… anh ta chuyên trị các loại bệnh nan y…”
Cạch.
Cây bút trong tay người đàn ông trung niên rơi xuống trang giấy trắng, những nét lớn của chữ ‘tĩnh’ đã bị vài nét mực làm nhòe đi.
Đối với Trương Thiên Hào mà nói, điều đau đớn nhất trong cuộc đời ông là nửa đời đầu không hề có con trai, sau khi sinh liên tiếp năm sáu đứa con gái thì cuối cùng mới có được một cậu quý tử, thế nhưng, ai mà ngờ Trương Thiên Hào còn chưa kịp bế cháu thì đứa con trai quý tử của ông lại mắc phải bệnh nan y.
Căn bệnh này đã theo anh ta đến tận bây giờ.
Đây vẫn luôn là một nỗi đau khôn nguôi trong lòng Trương Thiên Hào, và nó là một bí mật mà người ngoài không thể biết được.
Nhiều năm như vậy, Trương Thiên Hào ngày nào cũng đi tìm các bác sĩ có tiếng, hy vọng có người có thể chữa khỏi bệnh cho con trai mình, vì lý do này nên ông ấy cũng không ngần ngại tạm dừng việc phát triển của nhà họ Trương để đi kiếm người nối dõi gia tộc, nhưng tiếc là…
Cho dù bác sĩ có tên tuổi đến đâu, nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng và điều trị cho con ông thì bọn họ đều lắc đầu bất lực.
Cho đến bây giờ, Trương Thiên Hào gần như đã từ bỏ ý định chữa trị cho cậu quý tử của mình.
Hôm nay, khi Trương Thiên Hào đột nhiên nghe thấy cậu con trai quý giá của mình nói rằng anh ta đã gặp một bác sĩ có thế nhìn ra được căn bệnh nan y mà mình mắc ngay lập tức…
Trương Thiên Hào việc khác có thể không rõ, nhưng ông ấy lại biết rất rõ căn bệnh của con trai mình, nhất định không thể có chuyện nhìn thoáng qua được, trước đây ông ấy đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến, ai nấy đều phải nghe ông ấy mô tả xong mới biết được Trương Văn Liệt mắc bệnh gì.
Vừa nhìn là ra bệnh sao?
Đây là một căn bệnh tiềm ẩn chứ không phải khuyết tật, làm sao có người có thể nhìn ra được chứ?
Trương Thiên Hào vẫn luôn cho là như vậy, nhưng hôm nay lại có người đột nhiên xuất hiện có thể nhìn ra được căn bệnh tiềm ẩn của con trai mình…
Hoặc là người này thực sự có năng lực, hoặc là người này đã cố tình điều tra con trai ông ta!
Cho dù là lý do nào thì Trương Thiên Hào cũng cảm thấy cần phải gặp người này.
“Người đó có để lại thông tin liên lạc cho con không?”, Trương Thiên Hào hỏi.
“Không, không … anh ta chỉ cho con biết tên thôi…”, Trương Văn Liệt trả lời.
“Ồ? Tên cậu ta là gì?”
“Hình như gọi là… Hàn Chí Khiêm…”
Người đàn ông trung niên cau mày cầm bút viết, mực đen nhòe cả tờ giấy trắng, ngòi bút uốn lượn như rồng rắn, một chữ ‘tĩnh’ to lớn dần xuất hiện bên trên đó.
Nhìn chữ ‘tĩnh’ trên tờ giấy trắng, người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Gặp ai? Nói đi, con lại làm gì người ta rồi? Lái xe gây tai nạn? Hay va phải người đi bộ?”
“Không, không, bố, con gặp phải một người có vẻ khá ‘tà đạo’, cậu ta…”
“Tà đạo? Cái gì, chẳng lẽ người đó có ba đầu sáu tay à?”
Người đàn ông trung niên rút tờ giấy trắng trước mặt đi rồi lấy một tờ giấy mới, lại cầm bút lên.
Trương Văn Liệt vội vàng giải thích: “Không, bố, con nói với bố nghiêm túc đấy, người con gặp là một người bình thường, nhưng anh ta… anh ta là bác sĩ!”
Động tác giơ bút của người đàn ông trung niên đột nhiên khững lại, sau đó lại tiếp tục viết.
“Bác sĩ thì sao? Mấy năm qua không ít bác sĩ được mời đến đấy thôi? Cho dù có là người ở thành phố Yến Kinh hay là bác sĩ nổi tiếng khắp nơi trên thế giới thì đều được mời cả rồi, có ích gì đâu chứ?”
Một màu xám xịt bỗng xẹt qua khuôn mặt của người đàn ông trung niên, và rồi nét bút cũng chạm lại trên mặt giấy, nhưng mãi vẫn không di chuyển.
Một lúc lâu sau, ngòi bút trên giấy trắng lại bắt đầu chuyển động.
Rồi một chữ ‘tĩnh’ lớn lại xuất hiện.
Trương Văn Liệt nhìn bố với vẻ kích động rồi nói: “Bố! Người này khác với những bác sĩ trước đó! Người này còn không hề chạm vào con nhưng vẫn có thể nhìn ra được căn bệnh của con! Cậu ta còn nói… anh ta chuyên trị các loại bệnh nan y…”
Cạch.
Cây bút trong tay người đàn ông trung niên rơi xuống trang giấy trắng, những nét lớn của chữ ‘tĩnh’ đã bị vài nét mực làm nhòe đi.
Đối với Trương Thiên Hào mà nói, điều đau đớn nhất trong cuộc đời ông là nửa đời đầu không hề có con trai, sau khi sinh liên tiếp năm sáu đứa con gái thì cuối cùng mới có được một cậu quý tử, thế nhưng, ai mà ngờ Trương Thiên Hào còn chưa kịp bế cháu thì đứa con trai quý tử của ông lại mắc phải bệnh nan y.
Căn bệnh này đã theo anh ta đến tận bây giờ.
Đây vẫn luôn là một nỗi đau khôn nguôi trong lòng Trương Thiên Hào, và nó là một bí mật mà người ngoài không thể biết được.
Nhiều năm như vậy, Trương Thiên Hào ngày nào cũng đi tìm các bác sĩ có tiếng, hy vọng có người có thể chữa khỏi bệnh cho con trai mình, vì lý do này nên ông ấy cũng không ngần ngại tạm dừng việc phát triển của nhà họ Trương để đi kiếm người nối dõi gia tộc, nhưng tiếc là…
Cho dù bác sĩ có tên tuổi đến đâu, nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng và điều trị cho con ông thì bọn họ đều lắc đầu bất lực.
Cho đến bây giờ, Trương Thiên Hào gần như đã từ bỏ ý định chữa trị cho cậu quý tử của mình.
Hôm nay, khi Trương Thiên Hào đột nhiên nghe thấy cậu con trai quý giá của mình nói rằng anh ta đã gặp một bác sĩ có thế nhìn ra được căn bệnh nan y mà mình mắc ngay lập tức…
Trương Thiên Hào việc khác có thể không rõ, nhưng ông ấy lại biết rất rõ căn bệnh của con trai mình, nhất định không thể có chuyện nhìn thoáng qua được, trước đây ông ấy đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến, ai nấy đều phải nghe ông ấy mô tả xong mới biết được Trương Văn Liệt mắc bệnh gì.
Vừa nhìn là ra bệnh sao?
Đây là một căn bệnh tiềm ẩn chứ không phải khuyết tật, làm sao có người có thể nhìn ra được chứ?
Trương Thiên Hào vẫn luôn cho là như vậy, nhưng hôm nay lại có người đột nhiên xuất hiện có thể nhìn ra được căn bệnh tiềm ẩn của con trai mình…
Hoặc là người này thực sự có năng lực, hoặc là người này đã cố tình điều tra con trai ông ta!
Cho dù là lý do nào thì Trương Thiên Hào cũng cảm thấy cần phải gặp người này.
“Người đó có để lại thông tin liên lạc cho con không?”, Trương Thiên Hào hỏi.
“Không, không … anh ta chỉ cho con biết tên thôi…”, Trương Văn Liệt trả lời.
“Ồ? Tên cậu ta là gì?”
“Hình như gọi là… Hàn Chí Khiêm…”
Bình luận facebook