Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 88
Lúc nói lời này, Lâm Tuấn cảm thấy đau nhói trong lòng.
Vốn dĩ anh không định đi đến bước đường này, nhưng mà đúng như những gì anh nói, anh không muốn Đường Tịnh Nghi vì anh và mẹ vợ Phác Nguyệt Phân mà cảm thấy khó xử không biết phải làm gì, vậy nên Lâm Tuấn cho rằng ly hôn là quyết định tốt nhất cho Đường Tịnh Nghi.
“Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì tốt biết mấy…”
Lâm Tuấn bình thản nói dưới sự ngỡ ngàng của Đường Tịnh Nghi.
Mẹ vợ của Lâm Tuấn – Phác Nguyệt Phân tất nhiên rất hy vọng Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi ly hôn, khi nghe Lâm Tuấn nói muốn ly hôn, Phác Nguyệt Phân suýt từ trên sô pha bật dậy vỗ tay hoan hô.
Còn bố Đường – người đã công nhận Lâm Tuấn tất nhiên không mong muốn nhìn thấy cảnh này, vì vậy khi Lâm Tuấn chính thức đưa ra đề nghị ly hôn với Đường Tịnh Nghi, bố Đường đã nhiều lần khuyên ngăn Lâm Tuấn không nên bốc đồng mà phải bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ mới đưa ra quyết định.
Còn về Đường Tịnh Nghi…
Sau khi nghe Lâm Tuấn nghiêm túc đề nghị ly hôn, cô không nói gì cả, chỉ nói bản thân rất mệt cần nghỉ ngơi, sau đó quay về phòng của mình, nhốt mình
trong phòng, không gặp ai.
Vì thế đến cuối cùng, việc ly hôn vẫn chưa được quyết định, mà Lâm Tuấn đã rời khỏi nhà họ Đường.
Lúc trước, khi chưa thoát khỏi cái mác phế vật, anh còn có thể chịu đựng những lời chế giễu của mẹ vợ, nhưng bây giờ anh đã không còn là tên phế vật số một thành phố Yến Kinh nữa rồi, mẫu thuẫn với mẹ vợ cũng trở nên gay gắt vô cùng, nếu anh vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Đường, chắc chắn sẽ biến nhà họ Đường thành một đống hỗn loạn, chó sủa gà bay.
Bản thân Lâm Tuấn cũng chẳng quan tâm, nhưng như thế sẽ khiến Đường Tịnh Nghi rất khó xử, vì nghĩ cho Đường Tịnh Nghi, anh quyết định rời khỏi nhà họ Đường.
Còn về số tiền một triệu tệ Đường Tịnh Nghi đưa cho anh, Lâm Tuấn cam đoan với Đường Tịnh Nghi sẽ trả lại cho cô nhanh nhất có thể.
Mặc dù phòng khám đã bị đập phá tan tành, nhưng may vẫn có thể ở được, ở thành phố Yến Kinh rộng lớn này, Lâm Tuấn cũng coi như là có nơi để đi, để ở.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Lâm Tuấn trở lại phòng khám của mình.
Đứng trong căn phòng hỗn loạn,
Lâm Tuấn không khỏi bùi ngùi trong lòng.
Vốn dĩ anh muốn bảo vệ Đường Tịnh Nghi, chăm sóc tốt cho cô với thân phận là một người đàn ông, nhưng ai ngờ ông trời ban cho anh một thân phận có thể chăm sóc cho cô, nhưng lại không cho anh cơ hội đó, hai người giống như kẻ
thù trời sinh, căn bản không có cơ hội nói chuyện tử tế với nhau.
Hôm nay rời khỏi nhà họ Đường, Lâm Tuấn tất nhiên càng không có cơ hội chăm sóc Đường Tịnh Nghi.
“Nhưng may mà vẫn chưa ly hôn, chắc mình vẫn còn khả năng quay lại nhỉ?”
Đứng trong phòng khám trống rỗng, Lâm Tuấn cười khố nói.
Hàng trăm nghìn suy tư cuối cùng biến thành một tiếng thờ dài, rồi trong tiếng thở dài thườn thượt đó, Lâm Tuấn bắt đầu thu dọn phòng khám hỗn loạn bị đám côn đồ kia đập phá.
Sau khi dọn dẹp lại chỗ đồ đạc bị đạp vỡ vụn trên mặt đất, đống lại một chỗ, nhặt ra những món đồ vẫn có thể sử dụng được, sau một buổi chiều, một
mình Lâm Tuấn đã phần nào xử lý xong căn phòng khám đổ nát, mặc dù trông vẫn hơi nát, nhưng không còn tơi tả như cũ nữa.
“Ngày tháng tiếp theo, chỗ này chính là nhà của mình rồi…”
Vốn dĩ anh không định đi đến bước đường này, nhưng mà đúng như những gì anh nói, anh không muốn Đường Tịnh Nghi vì anh và mẹ vợ Phác Nguyệt Phân mà cảm thấy khó xử không biết phải làm gì, vậy nên Lâm Tuấn cho rằng ly hôn là quyết định tốt nhất cho Đường Tịnh Nghi.
“Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì tốt biết mấy…”
Lâm Tuấn bình thản nói dưới sự ngỡ ngàng của Đường Tịnh Nghi.
Mẹ vợ của Lâm Tuấn – Phác Nguyệt Phân tất nhiên rất hy vọng Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi ly hôn, khi nghe Lâm Tuấn nói muốn ly hôn, Phác Nguyệt Phân suýt từ trên sô pha bật dậy vỗ tay hoan hô.
Còn bố Đường – người đã công nhận Lâm Tuấn tất nhiên không mong muốn nhìn thấy cảnh này, vì vậy khi Lâm Tuấn chính thức đưa ra đề nghị ly hôn với Đường Tịnh Nghi, bố Đường đã nhiều lần khuyên ngăn Lâm Tuấn không nên bốc đồng mà phải bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ mới đưa ra quyết định.
Còn về Đường Tịnh Nghi…
Sau khi nghe Lâm Tuấn nghiêm túc đề nghị ly hôn, cô không nói gì cả, chỉ nói bản thân rất mệt cần nghỉ ngơi, sau đó quay về phòng của mình, nhốt mình
trong phòng, không gặp ai.
Vì thế đến cuối cùng, việc ly hôn vẫn chưa được quyết định, mà Lâm Tuấn đã rời khỏi nhà họ Đường.
Lúc trước, khi chưa thoát khỏi cái mác phế vật, anh còn có thể chịu đựng những lời chế giễu của mẹ vợ, nhưng bây giờ anh đã không còn là tên phế vật số một thành phố Yến Kinh nữa rồi, mẫu thuẫn với mẹ vợ cũng trở nên gay gắt vô cùng, nếu anh vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Đường, chắc chắn sẽ biến nhà họ Đường thành một đống hỗn loạn, chó sủa gà bay.
Bản thân Lâm Tuấn cũng chẳng quan tâm, nhưng như thế sẽ khiến Đường Tịnh Nghi rất khó xử, vì nghĩ cho Đường Tịnh Nghi, anh quyết định rời khỏi nhà họ Đường.
Còn về số tiền một triệu tệ Đường Tịnh Nghi đưa cho anh, Lâm Tuấn cam đoan với Đường Tịnh Nghi sẽ trả lại cho cô nhanh nhất có thể.
Mặc dù phòng khám đã bị đập phá tan tành, nhưng may vẫn có thể ở được, ở thành phố Yến Kinh rộng lớn này, Lâm Tuấn cũng coi như là có nơi để đi, để ở.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Lâm Tuấn trở lại phòng khám của mình.
Đứng trong căn phòng hỗn loạn,
Lâm Tuấn không khỏi bùi ngùi trong lòng.
Vốn dĩ anh muốn bảo vệ Đường Tịnh Nghi, chăm sóc tốt cho cô với thân phận là một người đàn ông, nhưng ai ngờ ông trời ban cho anh một thân phận có thể chăm sóc cho cô, nhưng lại không cho anh cơ hội đó, hai người giống như kẻ
thù trời sinh, căn bản không có cơ hội nói chuyện tử tế với nhau.
Hôm nay rời khỏi nhà họ Đường, Lâm Tuấn tất nhiên càng không có cơ hội chăm sóc Đường Tịnh Nghi.
“Nhưng may mà vẫn chưa ly hôn, chắc mình vẫn còn khả năng quay lại nhỉ?”
Đứng trong phòng khám trống rỗng, Lâm Tuấn cười khố nói.
Hàng trăm nghìn suy tư cuối cùng biến thành một tiếng thờ dài, rồi trong tiếng thở dài thườn thượt đó, Lâm Tuấn bắt đầu thu dọn phòng khám hỗn loạn bị đám côn đồ kia đập phá.
Sau khi dọn dẹp lại chỗ đồ đạc bị đạp vỡ vụn trên mặt đất, đống lại một chỗ, nhặt ra những món đồ vẫn có thể sử dụng được, sau một buổi chiều, một
mình Lâm Tuấn đã phần nào xử lý xong căn phòng khám đổ nát, mặc dù trông vẫn hơi nát, nhưng không còn tơi tả như cũ nữa.
“Ngày tháng tiếp theo, chỗ này chính là nhà của mình rồi…”
Bình luận facebook