Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16: Đã bị cậu ta đoán trúng thật sao?
Đỗ Giai Giai hùng hùng hổ hổ nói sa sả về phía Diệp Thiên, khiến Bành Lượng cũng phải rụt người lại.
Những người xung quanh đều quay đầu nhìn tới, hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Diệp Thiên.
Cuộc thi đấu võ còn chưa bắt đầu, ai mà biết ai thua ai thắng? Những người vừa mở miệng đã nói chắc nịch ai thắng ai thua như Diệp Thiên, bọn họ chỉ cho rằng Diệp Thiên ăn nói lung tung, phát biểu xằng bậy, trong lòng cảm thấy khinh bỉ Diệp Thiên.
Còn bản thân Diệp Thiên vẫn không hề bận tâm, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.
Cậu quay đầu lại nói với vẻ bình thản: “Diệp Thiên tôi nói gì, làm gì đều là việc của tôi, không liên quan đến cậu, cũng không cần cậu phải đánh giá!”.
Cậu quay đầu lại, cười nhẹ một tiếng.
“Tôi nói ra suy nghĩ của bản thân tôi, nếu cảm thấy không đúng, cậu có thể không nghe, cũng có thể coi như không nghe thấy, chứ tranh luận với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả!”.
Diệp Thiên chẳng có chút hứng thú đi tranh luận với kẻ mê trai như Đỗ Giai Giai.
“Hừ, nói nhiều thế là vì chột dạ rồi à?”, Đỗ Giai Giai không buông tha, cô ta quyết không cho phép người khác hạ thấp nam thần trong lòng cô ta.
“Nếu cậu đã tự tin như vậy, thế có dám đánh cược với tôi không?”.
Cô ta coi thường nói: “Nếu đúng như cậu nói, đội Âu Hạo Thần thua hoàn toàn, thì cậu muốn đưa ra yêu cầu gì cũng được, chỉ cần tôi làm được chắc chắn sẽ không từ chối, nếu đội Âu Hạo Thần không phải tất cả đều bị đánh bại, vậy thì cậu đã thua, tôi muốn cậu cúi người xin lỗi câu lạc bộ Tán Thủ trước toàn thể mọi người ở đây”.
“Thế nào, cậu dám cược không hả?”.
Cô ta rất ghét loại người như Diệp Thiên tự cho mình là giỏi, nên quyết tâm đối đầu với Diệp Thiên đến cùng.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn cô ta rồi lắc đầu.
“Kiểu đánh cược này chẳng có tính thách thức gì với tôi, tôi không có hứng!”.
Thấy vậy, Đỗ Giai Giai bật cười một tiếng, quay đầu sang phía khác và không nói thêm với Diệp Thiên câu nào nữa, những người còn lại đều nhìn Diệp Thiên với ánh mắt coi thường, cảm thấy càng khinh Diệp Thiên hơn.
Trước đó thì nói mạnh miệng lắm, nói bọn Âu Hạo Thần đều sẽ thua hết, giờ bảo đánh cược với con gái thì lại không dám, đây rõ ràng là nhát chết, chỉ biết bốc phét là tài.
Đến Bành Lượng đứng bên cạnh đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là làm hỏng cả hình tượng đàn ông, cậu ta liền lắc đầu.
Diệp Thiên chẳng buồn giải thích, cậu nhìn về phía trước, ánh mắt sâu hút.
Những người này sao mà biết được bản lĩnh của cậu? Cậu là chí tôn võ thuật trong thiên hạ, một trong những người đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, con mắt của cậu đâu phải hạng tầm thường?
VietWriter.vn
Người bên cạnh có lẽ không thể phân biệt được năng lực của thành viên trong hai đội này, nhưng Diệp Thiên dựa vào quan sát độ cứng của cơ bắp, độ rắn chắc của cơ thể và độ dẻo dai của cánh tay và đùi của thành viên hai đội, nhìn cái là biết ngay sức chiến đấu thực sự của bọn họ.
Bọn Âu Hạo Thần tuy cũng rất được, nhưng so với đội Karate mà nói thì kém hơn nhiều, không thể so sánh được.
Tiếu Văn Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng, cô ta vốn không có hứng thú lắm với mấy cuộc thi đấu võ, nhưng sau chuyện hôm qua, cô ta định học một chút gì đó để phòng thân sau này, đồng thời cô ta cũng muốn biết thân thủ của Diệp Thiên trong giới đấu võ là ở trình độ nào, cho nên hôm nay cô ta mới đến trung tâm huấn luyện này để xem thi đấu.
Khi Âu Hạo Thần đang khởi động, liên tiếp tung ra vài cú đấm, rồi lại dùng chân đá sang ngang, mỗi một cú đấm và cú đá đều vô cùng mạnh, rõ ràng sức lực rất lớn, các bạn nữ đứng xung quanh xem đều một lần nữa hò hét lên.
Tiếu Văn Nguyệt bất giác nhớ lại tư thế anh hùng của Diệp Thiên trong quán cà phê hôm qua.
Lí Tinh Tinh bên cạnh chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu nghĩ Âu Hạo Thần và Diệp Thiên thì ai càng lợi hại hơn?”.
Tiếu Văn Nguyệt ban đầu khựng lại, sau đó lắc đầu, cô ta cũng không biết đáp án của câu hỏi này là gì.
Tại vị trí chính giữa của trung tâm huấn luyện, Âu Hạo Thần và các thành viên trong câu lạc bộ Tán Thủ đều đã khởi động xong, Âu Hạo Thần gật đầu với đội trưởng đội Karate để ra hiệu.
Đội trưởng đội Karate tên là Lục Phong, trên khuôn mặt cậu ta lộ vẻ coi thường, cậu ta khoát tay về phía một đội viên Karate có thực lực bình thường phía sau.
Đội viên này lập tức hiểu ý, liền đứng lên, phía câu lạc bộ Tán Thủ, Âu Hạo Thần lại cử một thành viên có thực lực hạng trung ra đấu.
Bầu không khí bên trong trung tâm huấn luyện trở nên vô cùng sôi động và đầy kịch tính.
Trước tiên tuyển thủ hai bên cùng cúi chào nhau, sau đó đứng vào tư thế. Thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ tấn công trước, cậu ta lấy đà, một chân đạp thẳng về phía đầu của đội viên Karate.
Góc độ và lực của cú đá này vô cùng chuẩn xác, nếu là người bình thường e rằng phải cần đến vài chục giây mới có thể khôi phục trạng thái bình thường.
“Bụp!”
Tất cả mọi người đều hoan hô reo hò cổ vũ thành viên câu lạc bộ Tán Thủ, khoảnh khắc cậu ta nhấc chân lên, đội viên Karate cũng bắt đầu hành động.
Chỉ thấy cậu ta nhảy nhẹ một cái, đá chân về phía trước với tốc độ rất nhanh, đạp trúng ngực của thành viên câu lạc bộ Tán Thủ.
Thành viên câu lạc bộ Tán Thủ hự lên một tiếng, ngã ngửa về phía sau, ôm ngực một lúc vẫn chưa bò dậy nổi.
Cảnh tượng này không khác gì dội xô nước lạnh lên đám học sinh trường Tam Trung Lư Thành.
Bọn họ vô cùng tự tin về câu lạc bộ Tán Thủ của trường, nhưng ai ngờ đối phương chỉ tung một cú đá đã đánh bại được một thành viên câu lạc bộ rồi.
Biểu cảm của Âu Hạo Thần có hơi khó coi, hiệp thứ hai, phía câu lạc bộ Tán Thủ bên này cử Vương Hiên, còn phía đội Karate thì đội viên đó không hề ra khỏi sàn đấu, cậu ta lại muốn một mình thi đấu tiếp hiệp thứ hai.
Thần sắc Vương Hiên căng thẳng, tập chung cao độ, chỉ riêng cú đá vừa rồi thôi cậu ta cũng đoán được thực lực của đối phương chắc chắn vô cùng mạnh, cậu ta phải dốc hết sức mình.
“Hự!”.
Cậu ta hự lên một tiếng, bước lên một bước, nhảy lên không trung dùng hai chân đá về phía đối phương.
Đội viên Karate chỉ lùi về phía sau hai bước, và tránh được cú tấn công, Vương Hiên quay người, chuẩn bị đá một cú ra phía sau.
Trong thời gian cậu ta quay người, đội viên Karate đột nhiên tấn công, dịch sang ngang một bước, một chân tung lên, đá trúng vào phần cong của đùi Vương Hiên.
Vương Hiên đang trong trạng thái lơ lửng, chỉ cảm thấy hình như bị một cái cột lớn đánh trúng người, cậu ta lập tức mất thăng bằng, ngã bịch một phát mạnh xuống sàn, đầu óc quay cuồng, đã không còn khả năng thi đấu tiếp.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiếu Văn Nguyệt cũng nhíu mày, cô ta thực sự không ngờ câu lạc bộ Tán Thủ lại thê thảm đến vậy.
“Khốn kiếp!”.
Âu Hạo Thần thấy thành viên câu lạc bộ của mình thua hai lần liên tiếp, cậu ta chửi thầm một tiếng rồi đứng ra.
Cậu ta lên võ đài, toàn bộ các bạn nữ đều vỗ tay nhiệt liệt để cổ vũ cho cậu ta.
Bọn họ vô cùng có niềm tin vào Âu Hạo Thần.
Âu Hạo Thần vừa ra thi đấu, đội viên Karate kia đột nhiên lùi về phía sau, đội trưởng Lục Phong bước ra, cậu ta giơ một ngón tay ra, làm động tác ngoắc ngón tay chỏ mời gọi Âu Hạo Thần.
“Khốn kiếp, cậu ta đang thách thức Hạo Thần!”.
Thấy động tác của Lục Phong, không ít bạn nữ đều cảm thấy vô cùng tức giận.
“Hạo Thần, cố lên, đánh gục cậu ta!”.
Mọi người đều ra sức cổ vũ, đều đặt hết hi vọng vào Âu Hạo Thần.
Âu Hạo Thần khựng người lại, cậu ta nhìn thấy vẻ thách thức rõ rệt từ trong ánh mắt của Lục Phong.
“Không coi đây là cọ sát, coi đây là cuộc thi chứ gì?”.
Mắt cậu ta nheo lại, đã điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức tốt nhất, cậu ta phải đánh bại Lục Phong, để các học sinh trường Tam Trung Lư Thành biết thực lực thật sự của câu lạc bộ Tán Thủ.
Vài giây sau, cậu ta đưa một chân lên trước, cú đấm trái chĩa thẳng vào mặt Lục Phong, cú đấm này của cậu ta thực ra chỉ là thăm dò, còn cú đấm thật sự là ở bên tay phải của cậu ta kia.
Lục Phong chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên liền tránh được cú đấm trái của cậu ta, trong lòng Âu Hạo Thần vui mừng, cậu ta cho rằng Lục Phong đã trúng lừa, thế là tung ra cú đấm phải một cách mạnh mẽ, muốn dùng một cú đấm đánh gục Lục Phong.
“Hừ!”.
Chỉ nghe thấy tiếng hắng giọng của Lục Phong, đột nhiên bước về phía trước, tay trái giơ ra với tốc độ rất nhanh, tóm được cổ tay phải của Âu Hạo Thần, đồng thời dùng khuỷu tay phải đánh sang ngang, đánh trúng phần bụng của Âu Hạo Thần.
“Ộc!”.
Âu Hạo Thần cảm thấy phần bụng cồn cào như dậy sóng, liền quỳ sụp xuống đất nôn khan, suýt nữa thì nôn ra cả dịch mật.
Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều biết Âu Hạo Thần thất bại có nghĩa là câu lạc bộ Tán Thủ cũng thất bại.
Vốn tưởng lần này chỉ là giao lưu cọ sát, sẽ là một trận thi đấu ác liệt, ai ngờ lại kết thúc bằng kết cục như thế này.
Diệp Thiên lạnh lùng quan sát, cười nhẹ lắc đầu, Đỗ Giai Giai trước đó bực mình vì cậu thì lúc này lại đang nhìn tới với vẻ ngạc nhiên.
“Thế mà lại bị cậu ta đoán trúng rồi?”.
Cô ta cảm thấy vô cùng sốc, cả những người xung quanh có quan điểm tương đồng với cô ta nữa, Bành Lượng càng không kìm được nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, muốn biết cậu rốt cuộc làm sao lại có thể đoán trước sự việc tài tình đến thế?
Âu Hạo Thần quỳ mãi không đứng dậy, trung tâm võ đài chỉ có một mình Lục Phong đang đứng hiên ngang ngạo nghễ.
Ánh mắt cậu ta nhìn khắp hội trường, khuôn mặt thoáng lộ vẻ chế giễu.
“Tôi ở Thành Môn nghe nói câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư Thành đã nhận được không ít giải thưởng, thực lực rất tốt, cho nên đưa đội viên đến đây mở mang tầm mắt, bây giờ xem ra thực sự đã khiến tôi thất vọng!”.
“Trình độ của câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư thành chẳng qua cũng chỉ có vậy, cả Tam Trung Lư Thành không còn người nào nữa sao?”.
Thái độ của cậu ta vô cùng hống hách, ngón tay đưa lên chỉ tứ phía.
“Bây giờ xem ra Karate quả nhiên mới là võ thuật mạnh nhất trên thế giới này!”.
Thấy vậy, học sinh trường Tam Trung Lư Thành đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.
Karate là võ thuật quốc gia của Đảo Quốc, giờ đây lại đang thể hiện sức mạnh khủng khiếp ở Tam Trung Lư Thành, đánh cho câu lạc bộ Tán thủ không ngóc đầu lên được, ai mà không tức giận chứ?
Cho dù là tức giận, nhưng đa phần vẫn là bất lực, đến trưởng câu lạc bộ Tán Thủ là Âu Hạo Thần cũng bị Lục Phong dùng một chiêu đánh gục, cả trường Tam Trung Lư Thành còn ai có thể là đối thủ của Lục Phong đây?
Đỗ Giai Giai hùng hùng hổ hổ nói sa sả về phía Diệp Thiên, khiến Bành Lượng cũng phải rụt người lại.
Những người xung quanh đều quay đầu nhìn tới, hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Diệp Thiên.
Cuộc thi đấu võ còn chưa bắt đầu, ai mà biết ai thua ai thắng? Những người vừa mở miệng đã nói chắc nịch ai thắng ai thua như Diệp Thiên, bọn họ chỉ cho rằng Diệp Thiên ăn nói lung tung, phát biểu xằng bậy, trong lòng cảm thấy khinh bỉ Diệp Thiên.
Còn bản thân Diệp Thiên vẫn không hề bận tâm, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.
Cậu quay đầu lại nói với vẻ bình thản: “Diệp Thiên tôi nói gì, làm gì đều là việc của tôi, không liên quan đến cậu, cũng không cần cậu phải đánh giá!”.
Cậu quay đầu lại, cười nhẹ một tiếng.
“Tôi nói ra suy nghĩ của bản thân tôi, nếu cảm thấy không đúng, cậu có thể không nghe, cũng có thể coi như không nghe thấy, chứ tranh luận với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả!”.
Diệp Thiên chẳng có chút hứng thú đi tranh luận với kẻ mê trai như Đỗ Giai Giai.
“Hừ, nói nhiều thế là vì chột dạ rồi à?”, Đỗ Giai Giai không buông tha, cô ta quyết không cho phép người khác hạ thấp nam thần trong lòng cô ta.
“Nếu cậu đã tự tin như vậy, thế có dám đánh cược với tôi không?”.
Cô ta coi thường nói: “Nếu đúng như cậu nói, đội Âu Hạo Thần thua hoàn toàn, thì cậu muốn đưa ra yêu cầu gì cũng được, chỉ cần tôi làm được chắc chắn sẽ không từ chối, nếu đội Âu Hạo Thần không phải tất cả đều bị đánh bại, vậy thì cậu đã thua, tôi muốn cậu cúi người xin lỗi câu lạc bộ Tán Thủ trước toàn thể mọi người ở đây”.
“Thế nào, cậu dám cược không hả?”.
Cô ta rất ghét loại người như Diệp Thiên tự cho mình là giỏi, nên quyết tâm đối đầu với Diệp Thiên đến cùng.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn cô ta rồi lắc đầu.
“Kiểu đánh cược này chẳng có tính thách thức gì với tôi, tôi không có hứng!”.
Thấy vậy, Đỗ Giai Giai bật cười một tiếng, quay đầu sang phía khác và không nói thêm với Diệp Thiên câu nào nữa, những người còn lại đều nhìn Diệp Thiên với ánh mắt coi thường, cảm thấy càng khinh Diệp Thiên hơn.
Trước đó thì nói mạnh miệng lắm, nói bọn Âu Hạo Thần đều sẽ thua hết, giờ bảo đánh cược với con gái thì lại không dám, đây rõ ràng là nhát chết, chỉ biết bốc phét là tài.
Đến Bành Lượng đứng bên cạnh đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là làm hỏng cả hình tượng đàn ông, cậu ta liền lắc đầu.
Diệp Thiên chẳng buồn giải thích, cậu nhìn về phía trước, ánh mắt sâu hút.
Những người này sao mà biết được bản lĩnh của cậu? Cậu là chí tôn võ thuật trong thiên hạ, một trong những người đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật, con mắt của cậu đâu phải hạng tầm thường?
VietWriter.vn
Người bên cạnh có lẽ không thể phân biệt được năng lực của thành viên trong hai đội này, nhưng Diệp Thiên dựa vào quan sát độ cứng của cơ bắp, độ rắn chắc của cơ thể và độ dẻo dai của cánh tay và đùi của thành viên hai đội, nhìn cái là biết ngay sức chiến đấu thực sự của bọn họ.
Bọn Âu Hạo Thần tuy cũng rất được, nhưng so với đội Karate mà nói thì kém hơn nhiều, không thể so sánh được.
Tiếu Văn Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng, cô ta vốn không có hứng thú lắm với mấy cuộc thi đấu võ, nhưng sau chuyện hôm qua, cô ta định học một chút gì đó để phòng thân sau này, đồng thời cô ta cũng muốn biết thân thủ của Diệp Thiên trong giới đấu võ là ở trình độ nào, cho nên hôm nay cô ta mới đến trung tâm huấn luyện này để xem thi đấu.
Khi Âu Hạo Thần đang khởi động, liên tiếp tung ra vài cú đấm, rồi lại dùng chân đá sang ngang, mỗi một cú đấm và cú đá đều vô cùng mạnh, rõ ràng sức lực rất lớn, các bạn nữ đứng xung quanh xem đều một lần nữa hò hét lên.
Tiếu Văn Nguyệt bất giác nhớ lại tư thế anh hùng của Diệp Thiên trong quán cà phê hôm qua.
Lí Tinh Tinh bên cạnh chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu nghĩ Âu Hạo Thần và Diệp Thiên thì ai càng lợi hại hơn?”.
Tiếu Văn Nguyệt ban đầu khựng lại, sau đó lắc đầu, cô ta cũng không biết đáp án của câu hỏi này là gì.
Tại vị trí chính giữa của trung tâm huấn luyện, Âu Hạo Thần và các thành viên trong câu lạc bộ Tán Thủ đều đã khởi động xong, Âu Hạo Thần gật đầu với đội trưởng đội Karate để ra hiệu.
Đội trưởng đội Karate tên là Lục Phong, trên khuôn mặt cậu ta lộ vẻ coi thường, cậu ta khoát tay về phía một đội viên Karate có thực lực bình thường phía sau.
Đội viên này lập tức hiểu ý, liền đứng lên, phía câu lạc bộ Tán Thủ, Âu Hạo Thần lại cử một thành viên có thực lực hạng trung ra đấu.
Bầu không khí bên trong trung tâm huấn luyện trở nên vô cùng sôi động và đầy kịch tính.
Trước tiên tuyển thủ hai bên cùng cúi chào nhau, sau đó đứng vào tư thế. Thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ tấn công trước, cậu ta lấy đà, một chân đạp thẳng về phía đầu của đội viên Karate.
Góc độ và lực của cú đá này vô cùng chuẩn xác, nếu là người bình thường e rằng phải cần đến vài chục giây mới có thể khôi phục trạng thái bình thường.
“Bụp!”
Tất cả mọi người đều hoan hô reo hò cổ vũ thành viên câu lạc bộ Tán Thủ, khoảnh khắc cậu ta nhấc chân lên, đội viên Karate cũng bắt đầu hành động.
Chỉ thấy cậu ta nhảy nhẹ một cái, đá chân về phía trước với tốc độ rất nhanh, đạp trúng ngực của thành viên câu lạc bộ Tán Thủ.
Thành viên câu lạc bộ Tán Thủ hự lên một tiếng, ngã ngửa về phía sau, ôm ngực một lúc vẫn chưa bò dậy nổi.
Cảnh tượng này không khác gì dội xô nước lạnh lên đám học sinh trường Tam Trung Lư Thành.
Bọn họ vô cùng tự tin về câu lạc bộ Tán Thủ của trường, nhưng ai ngờ đối phương chỉ tung một cú đá đã đánh bại được một thành viên câu lạc bộ rồi.
Biểu cảm của Âu Hạo Thần có hơi khó coi, hiệp thứ hai, phía câu lạc bộ Tán Thủ bên này cử Vương Hiên, còn phía đội Karate thì đội viên đó không hề ra khỏi sàn đấu, cậu ta lại muốn một mình thi đấu tiếp hiệp thứ hai.
Thần sắc Vương Hiên căng thẳng, tập chung cao độ, chỉ riêng cú đá vừa rồi thôi cậu ta cũng đoán được thực lực của đối phương chắc chắn vô cùng mạnh, cậu ta phải dốc hết sức mình.
“Hự!”.
Cậu ta hự lên một tiếng, bước lên một bước, nhảy lên không trung dùng hai chân đá về phía đối phương.
Đội viên Karate chỉ lùi về phía sau hai bước, và tránh được cú tấn công, Vương Hiên quay người, chuẩn bị đá một cú ra phía sau.
Trong thời gian cậu ta quay người, đội viên Karate đột nhiên tấn công, dịch sang ngang một bước, một chân tung lên, đá trúng vào phần cong của đùi Vương Hiên.
Vương Hiên đang trong trạng thái lơ lửng, chỉ cảm thấy hình như bị một cái cột lớn đánh trúng người, cậu ta lập tức mất thăng bằng, ngã bịch một phát mạnh xuống sàn, đầu óc quay cuồng, đã không còn khả năng thi đấu tiếp.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiếu Văn Nguyệt cũng nhíu mày, cô ta thực sự không ngờ câu lạc bộ Tán Thủ lại thê thảm đến vậy.
“Khốn kiếp!”.
Âu Hạo Thần thấy thành viên câu lạc bộ của mình thua hai lần liên tiếp, cậu ta chửi thầm một tiếng rồi đứng ra.
Cậu ta lên võ đài, toàn bộ các bạn nữ đều vỗ tay nhiệt liệt để cổ vũ cho cậu ta.
Bọn họ vô cùng có niềm tin vào Âu Hạo Thần.
Âu Hạo Thần vừa ra thi đấu, đội viên Karate kia đột nhiên lùi về phía sau, đội trưởng Lục Phong bước ra, cậu ta giơ một ngón tay ra, làm động tác ngoắc ngón tay chỏ mời gọi Âu Hạo Thần.
“Khốn kiếp, cậu ta đang thách thức Hạo Thần!”.
Thấy động tác của Lục Phong, không ít bạn nữ đều cảm thấy vô cùng tức giận.
“Hạo Thần, cố lên, đánh gục cậu ta!”.
Mọi người đều ra sức cổ vũ, đều đặt hết hi vọng vào Âu Hạo Thần.
Âu Hạo Thần khựng người lại, cậu ta nhìn thấy vẻ thách thức rõ rệt từ trong ánh mắt của Lục Phong.
“Không coi đây là cọ sát, coi đây là cuộc thi chứ gì?”.
Mắt cậu ta nheo lại, đã điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức tốt nhất, cậu ta phải đánh bại Lục Phong, để các học sinh trường Tam Trung Lư Thành biết thực lực thật sự của câu lạc bộ Tán Thủ.
Vài giây sau, cậu ta đưa một chân lên trước, cú đấm trái chĩa thẳng vào mặt Lục Phong, cú đấm này của cậu ta thực ra chỉ là thăm dò, còn cú đấm thật sự là ở bên tay phải của cậu ta kia.
Lục Phong chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên liền tránh được cú đấm trái của cậu ta, trong lòng Âu Hạo Thần vui mừng, cậu ta cho rằng Lục Phong đã trúng lừa, thế là tung ra cú đấm phải một cách mạnh mẽ, muốn dùng một cú đấm đánh gục Lục Phong.
“Hừ!”.
Chỉ nghe thấy tiếng hắng giọng của Lục Phong, đột nhiên bước về phía trước, tay trái giơ ra với tốc độ rất nhanh, tóm được cổ tay phải của Âu Hạo Thần, đồng thời dùng khuỷu tay phải đánh sang ngang, đánh trúng phần bụng của Âu Hạo Thần.
“Ộc!”.
Âu Hạo Thần cảm thấy phần bụng cồn cào như dậy sóng, liền quỳ sụp xuống đất nôn khan, suýt nữa thì nôn ra cả dịch mật.
Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều biết Âu Hạo Thần thất bại có nghĩa là câu lạc bộ Tán Thủ cũng thất bại.
Vốn tưởng lần này chỉ là giao lưu cọ sát, sẽ là một trận thi đấu ác liệt, ai ngờ lại kết thúc bằng kết cục như thế này.
Diệp Thiên lạnh lùng quan sát, cười nhẹ lắc đầu, Đỗ Giai Giai trước đó bực mình vì cậu thì lúc này lại đang nhìn tới với vẻ ngạc nhiên.
“Thế mà lại bị cậu ta đoán trúng rồi?”.
Cô ta cảm thấy vô cùng sốc, cả những người xung quanh có quan điểm tương đồng với cô ta nữa, Bành Lượng càng không kìm được nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, muốn biết cậu rốt cuộc làm sao lại có thể đoán trước sự việc tài tình đến thế?
Âu Hạo Thần quỳ mãi không đứng dậy, trung tâm võ đài chỉ có một mình Lục Phong đang đứng hiên ngang ngạo nghễ.
Ánh mắt cậu ta nhìn khắp hội trường, khuôn mặt thoáng lộ vẻ chế giễu.
“Tôi ở Thành Môn nghe nói câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư Thành đã nhận được không ít giải thưởng, thực lực rất tốt, cho nên đưa đội viên đến đây mở mang tầm mắt, bây giờ xem ra thực sự đã khiến tôi thất vọng!”.
“Trình độ của câu lạc bộ Tán Thủ ở Tam Trung Lư thành chẳng qua cũng chỉ có vậy, cả Tam Trung Lư Thành không còn người nào nữa sao?”.
Thái độ của cậu ta vô cùng hống hách, ngón tay đưa lên chỉ tứ phía.
“Bây giờ xem ra Karate quả nhiên mới là võ thuật mạnh nhất trên thế giới này!”.
Thấy vậy, học sinh trường Tam Trung Lư Thành đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.
Karate là võ thuật quốc gia của Đảo Quốc, giờ đây lại đang thể hiện sức mạnh khủng khiếp ở Tam Trung Lư Thành, đánh cho câu lạc bộ Tán thủ không ngóc đầu lên được, ai mà không tức giận chứ?
Cho dù là tức giận, nhưng đa phần vẫn là bất lực, đến trưởng câu lạc bộ Tán Thủ là Âu Hạo Thần cũng bị Lục Phong dùng một chiêu đánh gục, cả trường Tam Trung Lư Thành còn ai có thể là đối thủ của Lục Phong đây?
Bình luận facebook