Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46 đừng khách sáo!".
Diệp Thiên đã mở mắt ra hồi lâu, cậu đứng dậy khẽ gật đầu với Tiếu Lâm.
"Ừ, chào cháu, vợ chú từng nhắc tới cháu rất nhiều lần đấy, nói cháu là vị cứu tinh của bà ấy!".
Tiếu Lâm mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu.
Đúng là rất nhiều lần Hà Tuệ Mẫn có nhắc đến Diệp Thiên, bà ấy không chỉ nói Diệp Thiên đã cứu mình một lần, mà còn khen Diệp Thiên là một cậu bé rất đặc biệt, khác hoàn toàn với những người bình thường, nhưng bây giờ sau khi đánh giá một phen, Tiếu Lâm lại cảm thấy Hà Tuệ Mẫn nói hơi quá.
Hai mươi năm trước ông ta một mình tới Lư Thành, thành lập nên công ty Thời trang Phi Ngư, sau đó công ty của ông ta phát triển nhanh như vũ bão, ngày một lớn mạnh, cuối cùng trở thành tập đoàn Phi Ngư hiện tại, trị giá hơn một tỷ tệ.
VietWriter.vn
Những thăng trầm trong hai mươi năm qua, những trận chinh chiến trong giới kinh doanh đã khiến ông ta có ánh mắt nham hiểm đến vậy. Lúc này Diệp Thiên ngoài sở hữu khí chất xuất chúng và ăn nói lễ phép, thì trang phục, cách cư xử và cách trò chuyện của cậu hoàn toàn giống như người bình thường, không có gì khác biệt so với một học sinh cấp ba, không có điểm gì nổi bật cả.
Tiếu Lâm không khỏi nhìn thanh niên bên cạnh, rồi so sánh hai người.
"Cô Hà nói quá lời rồi ạ, cháu chỉ giúp cô ấy việc nhỏ thôi, không đến mức vậy đâu!".
Diệp Thiên phất tay cười mỉm, hoàn toàn không có ý nhận công.
"Được, vậy chú gọi cháu là Tiểu Thiên nhé, cháu mau ngồi đi, đừng khách sáo!".
Mặc dù trong lòng Tiếu Lâm không quá hài lòng với Diệp Thiên, nhưng ông ta vẫn mỉm cười, trông hệt như bậc cha chú đôn hậu.
Diệp Thiên định ngồi xuống, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại lên tiếng.
"Đúng rồi, Diệp Thiên, tôi giới thiệu với anh!".
Cô ta chìa tay về phía cậu thanh niên chưa lên tiếng, im lặng đứng ở một bên.
"Đây là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong, Sở Thần Quang!".
"Anh Thần Quang, đây là Diệp Thiên!".
Tiếu Văn Nguyệt nói thẳng "Tập đoàn Hùng Phong" để Diệp Thiên biết thân phận thực sự của Sở Thần Quang, bởi lẽ cô ta sợ Diệp Thiên nói gì đó xúc phạm Sở Thần Quang, dù sao thì tính cách của Diệp Thiên cũng hơi kiêu ngạo.
"Ồ, chào cậu!".
Nghe thấy "Tập đoàn Hùng Phong", sắc mặt Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, chỉ thờ ơ gật đầu.
"Hoá ra là anh Sở, lần đầu gặp mặt!".
Sở Thần Quang vẫn tươi cười như trước, duỗi tay ra bắt tay với Diệp Thiên, nhưng trong đáy mắt lại loé lên vẻ khinh thường.
Một kẻ nghèo kiết xác mặc quần áo bán ở ngoài vỉa hè, cộng lại cả bộ có khi còn chưa đến năm trăm tệ thì có tư cách gì mà làm quen với Sở Thần Quang chứ?
"Ừ, chào cháu, vợ chú từng nhắc tới cháu rất nhiều lần đấy, nói cháu là vị cứu tinh của bà ấy!".
Tiếu Lâm mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu.
Đúng là rất nhiều lần Hà Tuệ Mẫn có nhắc đến Diệp Thiên, bà ấy không chỉ nói Diệp Thiên đã cứu mình một lần, mà còn khen Diệp Thiên là một cậu bé rất đặc biệt, khác hoàn toàn với những người bình thường, nhưng bây giờ sau khi đánh giá một phen, Tiếu Lâm lại cảm thấy Hà Tuệ Mẫn nói hơi quá.
Hai mươi năm trước ông ta một mình tới Lư Thành, thành lập nên công ty Thời trang Phi Ngư, sau đó công ty của ông ta phát triển nhanh như vũ bão, ngày một lớn mạnh, cuối cùng trở thành tập đoàn Phi Ngư hiện tại, trị giá hơn một tỷ tệ.
VietWriter.vn
Những thăng trầm trong hai mươi năm qua, những trận chinh chiến trong giới kinh doanh đã khiến ông ta có ánh mắt nham hiểm đến vậy. Lúc này Diệp Thiên ngoài sở hữu khí chất xuất chúng và ăn nói lễ phép, thì trang phục, cách cư xử và cách trò chuyện của cậu hoàn toàn giống như người bình thường, không có gì khác biệt so với một học sinh cấp ba, không có điểm gì nổi bật cả.
Tiếu Lâm không khỏi nhìn thanh niên bên cạnh, rồi so sánh hai người.
"Cô Hà nói quá lời rồi ạ, cháu chỉ giúp cô ấy việc nhỏ thôi, không đến mức vậy đâu!".
Diệp Thiên phất tay cười mỉm, hoàn toàn không có ý nhận công.
"Được, vậy chú gọi cháu là Tiểu Thiên nhé, cháu mau ngồi đi, đừng khách sáo!".
Mặc dù trong lòng Tiếu Lâm không quá hài lòng với Diệp Thiên, nhưng ông ta vẫn mỉm cười, trông hệt như bậc cha chú đôn hậu.
Diệp Thiên định ngồi xuống, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại lên tiếng.
"Đúng rồi, Diệp Thiên, tôi giới thiệu với anh!".
Cô ta chìa tay về phía cậu thanh niên chưa lên tiếng, im lặng đứng ở một bên.
"Đây là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong, Sở Thần Quang!".
"Anh Thần Quang, đây là Diệp Thiên!".
Tiếu Văn Nguyệt nói thẳng "Tập đoàn Hùng Phong" để Diệp Thiên biết thân phận thực sự của Sở Thần Quang, bởi lẽ cô ta sợ Diệp Thiên nói gì đó xúc phạm Sở Thần Quang, dù sao thì tính cách của Diệp Thiên cũng hơi kiêu ngạo.
"Ồ, chào cậu!".
Nghe thấy "Tập đoàn Hùng Phong", sắc mặt Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, chỉ thờ ơ gật đầu.
"Hoá ra là anh Sở, lần đầu gặp mặt!".
Sở Thần Quang vẫn tươi cười như trước, duỗi tay ra bắt tay với Diệp Thiên, nhưng trong đáy mắt lại loé lên vẻ khinh thường.
Một kẻ nghèo kiết xác mặc quần áo bán ở ngoài vỉa hè, cộng lại cả bộ có khi còn chưa đến năm trăm tệ thì có tư cách gì mà làm quen với Sở Thần Quang chứ?
Bình luận facebook