Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Nghĩ vậy, Từ Uyên Đình lập tức đứng lên, đi nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên.
“Từ Uyên Đình có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, tôi nhất thời hồ đồ, mong cậu tha thứ, tha cho tôi một mạng!”
Anh ta không biết họ tên của Diệp Thiên, chỉ có thể dùng từ ‘cậu’ để gọi, nói xong, anh ta dập đầu xuống đất, dập liên tiếp ba tiếng kêu rõ rệt, trông có vẻ vô cùng lo sợ.
Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, chứ không trả lời, Từ Uyên Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên khiến tim anh ta cứ thế đập thình thịch.
Trải nghiệm của anh ta vô cùng phong phú, bản lĩnh nhận biết con người không hề kém, bình thường mà nói anh ta chỉ cần hơi quan sát một người là có thể biết được tính cách của người đó, đoán được suy nghĩ của họ, nhưng Diệp Thiên, lại khiến anh ta cảm thấy khó đoán, anh ta căn bản không thể đoán được suy nghĩ của Diệp Thiên.
VietWriter.vn
Diệp Thiên như thể một hố vực sâu, sâu đến mức không thể đo nổi!
“Nghe nói anh đã thành lập một liên minh ở Xuyên Bắc?”.
Nhìn thẳng vào mắt Từ Uyên Đình vài giây, nhìn cho ánh mắt của Từ Uyên Đình phải tránh đi, Diệp Thiên cuối cùng mới lên tiếng.
“Dạ, đúng vậy!”, Từ Uyên Đình cười nịnh nọt, giải thích: “Tôi cũng là vì sự hưng thịnh của Xuyên Bắc chúng ta, sợ có một ngày Lâm Thiên Nam sẽ lấn đến Xuyên Bắc, đề phòng không thừa mà, chứ tôi không hề có ý định thực sự muốn động vào Ngô Quảng Phú!”.
Bây giờ khí thế của Diệp Thiên quá lớn, Từ Uyên Đình đương nhiên phải nhận sai, nếu đùn đẩy trách nhiệm chỉ sợ Diệp Thiên tức giận lại xử anh ta như Hồng Phi thì nguy.
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, đột nhiên một tay giơ ra, nắm chặt lấy cổ áo Từ Uyên Đình, xách anh ta lên.
“Để tôi giới thiệu, tôi là Diệp Thiên, anh có thể gọi tôi là cậu Thiên, con người tôi xưa nay không thích nhiều lời, vị trí chủ liên minh Xuyên Bắc tôi sẽ nắm giữ, nếu muốn sống thì từ nay trở đi phải nghe theo lệnh của tôi, nghe theo sự điều phái của tôi!”.
Từ Uyên Đình cảm thấy cổ của anh ta như thể bị một chiếc kìm sắt bóp chặt, sắc mặt hơi tím tái. Cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, anh ta đâu dám không nghe theo, liền vội vàng gật đầu.
Thấy Từ Uyên Đình gật đầu, Diệp Thiên lúc này mới buông tay, thả anh ta ra.
“Đưa người của anh cút khỏi đây! Trong vòng ba ngày đưa toàn bộ thành viên của liên minh Xuyên Bắc đến tập chung tại sơn trang Hồng Diệp này!”.
Từ Uyên Đình được thoát nạn, vội vàng đồng ý, anh ta khoát tay một cái, chỉ muốn đưa bốn tên đàn em chạy về địa bàn của anh ta ngay lập tức.
Đối diện với Diệp Thiên, như thể đối diện với ác ma ở địa ngục vậy, có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào, nên anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Trong lòng anh ta cũng mừng thầm, chỉ cần trở về thành phố Phán, trở về địa bàn của anh ta, anh ta vẫn là ông lớn của cái thành phố Phán uy nghi này.
Còn về việc anh ta đồng ý trung thành với Diệp Thiên, hoàn toàn chỉ là kế hoãn binh, một nhân vật có dã tâm như anh ta, có thể mềm rắn đúng lúc, diễn kịch nhiều như cơm bữa, anh ta căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm việc cho Diệp Thiên, càng sẽ không giao ra vị trí đứng đầu liên minh Xuyên Bắc.
“Chờ đã!”.
“Từ Uyên Đình có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, tôi nhất thời hồ đồ, mong cậu tha thứ, tha cho tôi một mạng!”
Anh ta không biết họ tên của Diệp Thiên, chỉ có thể dùng từ ‘cậu’ để gọi, nói xong, anh ta dập đầu xuống đất, dập liên tiếp ba tiếng kêu rõ rệt, trông có vẻ vô cùng lo sợ.
Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, chứ không trả lời, Từ Uyên Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên khiến tim anh ta cứ thế đập thình thịch.
Trải nghiệm của anh ta vô cùng phong phú, bản lĩnh nhận biết con người không hề kém, bình thường mà nói anh ta chỉ cần hơi quan sát một người là có thể biết được tính cách của người đó, đoán được suy nghĩ của họ, nhưng Diệp Thiên, lại khiến anh ta cảm thấy khó đoán, anh ta căn bản không thể đoán được suy nghĩ của Diệp Thiên.
VietWriter.vn
Diệp Thiên như thể một hố vực sâu, sâu đến mức không thể đo nổi!
“Nghe nói anh đã thành lập một liên minh ở Xuyên Bắc?”.
Nhìn thẳng vào mắt Từ Uyên Đình vài giây, nhìn cho ánh mắt của Từ Uyên Đình phải tránh đi, Diệp Thiên cuối cùng mới lên tiếng.
“Dạ, đúng vậy!”, Từ Uyên Đình cười nịnh nọt, giải thích: “Tôi cũng là vì sự hưng thịnh của Xuyên Bắc chúng ta, sợ có một ngày Lâm Thiên Nam sẽ lấn đến Xuyên Bắc, đề phòng không thừa mà, chứ tôi không hề có ý định thực sự muốn động vào Ngô Quảng Phú!”.
Bây giờ khí thế của Diệp Thiên quá lớn, Từ Uyên Đình đương nhiên phải nhận sai, nếu đùn đẩy trách nhiệm chỉ sợ Diệp Thiên tức giận lại xử anh ta như Hồng Phi thì nguy.
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, đột nhiên một tay giơ ra, nắm chặt lấy cổ áo Từ Uyên Đình, xách anh ta lên.
“Để tôi giới thiệu, tôi là Diệp Thiên, anh có thể gọi tôi là cậu Thiên, con người tôi xưa nay không thích nhiều lời, vị trí chủ liên minh Xuyên Bắc tôi sẽ nắm giữ, nếu muốn sống thì từ nay trở đi phải nghe theo lệnh của tôi, nghe theo sự điều phái của tôi!”.
Từ Uyên Đình cảm thấy cổ của anh ta như thể bị một chiếc kìm sắt bóp chặt, sắc mặt hơi tím tái. Cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, anh ta đâu dám không nghe theo, liền vội vàng gật đầu.
Thấy Từ Uyên Đình gật đầu, Diệp Thiên lúc này mới buông tay, thả anh ta ra.
“Đưa người của anh cút khỏi đây! Trong vòng ba ngày đưa toàn bộ thành viên của liên minh Xuyên Bắc đến tập chung tại sơn trang Hồng Diệp này!”.
Từ Uyên Đình được thoát nạn, vội vàng đồng ý, anh ta khoát tay một cái, chỉ muốn đưa bốn tên đàn em chạy về địa bàn của anh ta ngay lập tức.
Đối diện với Diệp Thiên, như thể đối diện với ác ma ở địa ngục vậy, có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào, nên anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Trong lòng anh ta cũng mừng thầm, chỉ cần trở về thành phố Phán, trở về địa bàn của anh ta, anh ta vẫn là ông lớn của cái thành phố Phán uy nghi này.
Còn về việc anh ta đồng ý trung thành với Diệp Thiên, hoàn toàn chỉ là kế hoãn binh, một nhân vật có dã tâm như anh ta, có thể mềm rắn đúng lúc, diễn kịch nhiều như cơm bữa, anh ta căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm việc cho Diệp Thiên, càng sẽ không giao ra vị trí đứng đầu liên minh Xuyên Bắc.
“Chờ đã!”.