Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88 Đứng như trời trồng.
Từ Uyên Đình vừa đi ra đến cửa phòng họp, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến anh ta đứng hình, trong lòng sợ hãi, anh ta tưởng Diệp Thiên đổi ý, định lấy mạng anh ta.
“Từ Uyên Đình, tôi biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì!”.
Diệp Thiên cười như không cười, đột nhiên đánh tay một cái.
Cú đánh tay này khiến trong bầu không khí vang lên một âm thanh nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy có một luồng khí lướt qua, nhưng chiếc bàn trà cách đó vài chục mét bị vỡ vụn, bụi gỗ bay tung tóe.
“Thế này...”.
VietWriter.vn
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều lập tức sửng sốt, ai nấy đều mở to mắt nhìn, gần như không nói nên lời.
Từ Uyên Đình càng thêm sợ hãi, đứng như trời trồng.
“Đây lẽ nào là nội lực xuất ngoại của cao thủ võ cổ truyền trong truyền thuyết hay sao?”.
A Hổ thốt nhẹ một tiếng, biểu cảm thay đổi liên tục, anh ta từng nghe nói cao thủ võ cổ truyền có thể dùng nội lực đánh thương một người cách xa cả chục bước chân, vô cùng kỳ diệu.
Và cú đánh tay này của Diệp Thiên lại có thể làm cho bàn trà cách hàng chục mét vỡ vụn, đây mà không phải là nội lực xuất ngoại trong truyền thuyết thì còn là gì nữa?
“Nên nhớ, tôi thả anh trở về thành phố Phán hôm nay thì ắt sẽ đã nắm chắc việc có thể lấy được tính mạng của anh bất cứ lúc nào, nếu anh muốn giở trò với tôi, thì hi vọng đầu của anh có thể cứng hơn cả cái bàn trà kia!”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, bàn tay nắm hờ, hình thành vòng cung lạnh lẽo.
Từ Uyên Đình vốn có dự định của anh ta trước đó, nhưng lúc này, những suy nghĩ đấy trong lòng anh ta đã hoàn toàn tan biến hết.
Diệp Thiên có thể một cú đánh trong không trung khiến chiếc bàn trà vỡ nát, sức mạnh như vậy nếu đánh anh ta thì chẳng phải là xương cốt vỡ vụn, chết ngay tại chỗ hay sao?
Lúc này, cuối cùng anh ta đã hiểu ra, đối với Diệp Thiên mà nói, giết anh ta đơn giản chẳng khác nào giết một con kiến.
Anh ta lập tức quay người lại, cúi gập người xuống trước mặt Diệp Thiên, giọng nói hoảng hốt.
“Cậu Thiên, cậu yên tâm, trong vòng ba ngày các thành viên chủ chốt của liên minh Xuyên Bắc nhất định sẽ đến tập chung ở sơn trang Hồng Diệp!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, liền xua tay ra hiệu anh ta có thể đi được rồi, Từ Uyên Đình lúc này mới đưa đàn em rời khỏi đó.
Còn trong phòng họp trở nên im phăng phắc, bọn Ngô Quảng Phú và A Hổ sớm đã bị sốc bởi thực lực và thủ đoạn của Diệp Thiên rồi.
Ngô Quảng Phú nhớ lại lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Thiên, là khi anh ta đang trong tình trạng vô cùng thê thảm, bị đối thủ đuổi ra khỏi Lư Thành.
Còn Diệp Thiên lúc đó chẳng qua chỉ là một thiếu niên 12, 13 tuổi, trông mặt rất non, nhưng lúc đó Diệp Thiên lại thể hiện một quyết định dứt khoát, đưa luôn cho anh ta 10 triệu tệ, để anh ta có thể gây dựng sự nghiệp sau này, quét sạch đối thủ ở Lư Thành, sáng lập Tập đoàn Thiên Phong, đạt đến đỉnh cao ở Lư Thành.
Trong lòng anh ta vô cùng kính nể Diệp Thiên, coi Diệp Thiên như ân nhân đã sinh ra anh ta lần thứ hai, nhưng anh ta lại chưa bao giờ coi Diệp Thiên như một kẻ mạnh thực sự.
“Từ Uyên Đình, tôi biết trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì!”.
Diệp Thiên cười như không cười, đột nhiên đánh tay một cái.
Cú đánh tay này khiến trong bầu không khí vang lên một âm thanh nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy có một luồng khí lướt qua, nhưng chiếc bàn trà cách đó vài chục mét bị vỡ vụn, bụi gỗ bay tung tóe.
“Thế này...”.
VietWriter.vn
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều lập tức sửng sốt, ai nấy đều mở to mắt nhìn, gần như không nói nên lời.
Từ Uyên Đình càng thêm sợ hãi, đứng như trời trồng.
“Đây lẽ nào là nội lực xuất ngoại của cao thủ võ cổ truyền trong truyền thuyết hay sao?”.
A Hổ thốt nhẹ một tiếng, biểu cảm thay đổi liên tục, anh ta từng nghe nói cao thủ võ cổ truyền có thể dùng nội lực đánh thương một người cách xa cả chục bước chân, vô cùng kỳ diệu.
Và cú đánh tay này của Diệp Thiên lại có thể làm cho bàn trà cách hàng chục mét vỡ vụn, đây mà không phải là nội lực xuất ngoại trong truyền thuyết thì còn là gì nữa?
“Nên nhớ, tôi thả anh trở về thành phố Phán hôm nay thì ắt sẽ đã nắm chắc việc có thể lấy được tính mạng của anh bất cứ lúc nào, nếu anh muốn giở trò với tôi, thì hi vọng đầu của anh có thể cứng hơn cả cái bàn trà kia!”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, bàn tay nắm hờ, hình thành vòng cung lạnh lẽo.
Từ Uyên Đình vốn có dự định của anh ta trước đó, nhưng lúc này, những suy nghĩ đấy trong lòng anh ta đã hoàn toàn tan biến hết.
Diệp Thiên có thể một cú đánh trong không trung khiến chiếc bàn trà vỡ nát, sức mạnh như vậy nếu đánh anh ta thì chẳng phải là xương cốt vỡ vụn, chết ngay tại chỗ hay sao?
Lúc này, cuối cùng anh ta đã hiểu ra, đối với Diệp Thiên mà nói, giết anh ta đơn giản chẳng khác nào giết một con kiến.
Anh ta lập tức quay người lại, cúi gập người xuống trước mặt Diệp Thiên, giọng nói hoảng hốt.
“Cậu Thiên, cậu yên tâm, trong vòng ba ngày các thành viên chủ chốt của liên minh Xuyên Bắc nhất định sẽ đến tập chung ở sơn trang Hồng Diệp!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, liền xua tay ra hiệu anh ta có thể đi được rồi, Từ Uyên Đình lúc này mới đưa đàn em rời khỏi đó.
Còn trong phòng họp trở nên im phăng phắc, bọn Ngô Quảng Phú và A Hổ sớm đã bị sốc bởi thực lực và thủ đoạn của Diệp Thiên rồi.
Ngô Quảng Phú nhớ lại lần đầu tiên anh ta gặp Diệp Thiên, là khi anh ta đang trong tình trạng vô cùng thê thảm, bị đối thủ đuổi ra khỏi Lư Thành.
Còn Diệp Thiên lúc đó chẳng qua chỉ là một thiếu niên 12, 13 tuổi, trông mặt rất non, nhưng lúc đó Diệp Thiên lại thể hiện một quyết định dứt khoát, đưa luôn cho anh ta 10 triệu tệ, để anh ta có thể gây dựng sự nghiệp sau này, quét sạch đối thủ ở Lư Thành, sáng lập Tập đoàn Thiên Phong, đạt đến đỉnh cao ở Lư Thành.
Trong lòng anh ta vô cùng kính nể Diệp Thiên, coi Diệp Thiên như ân nhân đã sinh ra anh ta lần thứ hai, nhưng anh ta lại chưa bao giờ coi Diệp Thiên như một kẻ mạnh thực sự.
Bình luận facebook