-
Chương 85: Ngoại truyện 7 - Món Quà Của Thiên Sứ
Lý Tư Văn không ở trong phòng Chu Tố quá lâu. Lúc anh đi, cô còn nhìn anh chằm chằm, rõ ràng chẳng muốn anh về.
Anh đứng trước cửa, cố tình quay lại cười với cô. Sau ấy bước ra ngoài, nói hết sức nhiệt tình: “Làm phiền hai bác quá rồi ạ.”
Cô siết chặt lấy chăn, rúc đầu vào trong.
Anh biết dùng chiêu mỹ nam kế quá đấy.
Ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng Chu Kỳ Chính và Tố Thanh đang cố giữ khách lại: “Cũng muộn rồi, cháu ở lại ăn cơm rồi đi.”
“Đúng thế đúng thế, không vội thì cứ ở đây một lúc.”
Lý Tư Văn từ chối lịch sự: “Không được ạ, tối cháu vẫn còn cuộc họp. Bác gái, nếu có cơ hội cháu chắc chắn sẽ đến thưởng thức tay nghề của bác ạ.”
Anh nói ngọt xớt làm cho Tố Thanh vô cùng sung sướng.
Sau khi anh đi, bác nhìn chồng như đang nói: “Thấy không, đây mới là con rể tiêu chuẩn trong lòng em.”
Hiếm khi nào Chu Kỳ Chính không cãi lại vì Lý Tư Văn xuất sắc thật sự.
Tố Thanh vội vàng hỏi con gái: “Sếp con trẻ quá nhỉ?”
Chu Tố hiểu ý mẹ, nói miễn cưỡng: “Người ta có bạn gái rồi.”
Mẹ tắt cười: “Ôi, mẹ biết rồi.”
Cô lại chui vào trong chăn cười trộm.
Hôm sau, Chu Tố đi làm trở lại.
Cô không sốt nữa mà bắt đầu ho sù sụ. Buổi sáng, Lý Tư Văn đi qua văn phòng, khi thấy cô thì sững người. Cô đeo khẩu trang, chào hỏi anh như bình thường: “Morning sếp.”
Anh gật đầu, cũng không nói gì.
Anh mới về phòng làm việc được mấy phút thì Chu Tố đã nhận được tin nhắn WeChat:
Không khỏe mà vẫn đi làm à?
Cô nhướng mày:
Không có anh thì người sao mà khỏe được? [tròn mắt] [ngây thơ]
Lý Tư Văn không rep cô nữa. Cô lè lưỡi, chậc, lại giả vờ đứng đắn đấy.
Nửa tiếng sau, đồng nghiệp gọi cô: “Tố Tố, thư kí Lý bảo cô vào phòng anh ấy này.”
“Ồ!” Cô đứng dậy: “Cảm ơn nhá.”
Văn phòng anh không đóng cửa, cô vào rồi nhưng anh vẫn đang gõ phim, không thèm ngẩng lên: “Đóng cửa lại.”
Cô làm theo lời anh.
Anh ngước lên: “Ra đây nào.”
Chu Tố tháo khẩu trang xuống, bớt ngộp thở hơn. Cô bước đến bên anh, không cần anh nói đã chủ động ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh nũng nịu: “Cảm khó chịu quá.”
“Sao em không nghỉ thêm mấy ngày?” Anh sợ cô ngã nên vòng tay che chở cho cô.
“Trưởng phòng lại nói ra nói vào mất.”
“Em không biết rồi, trưởng phòng Vương ngoài lạnh trong nóng, thấu tình đạt lý lắm.” Lý Tư Văn ôm eo cô, ngón tay bắt đầu mơn trớn vuốt ve.
Cô tựa vào vai anh, giọng uể oải: “Kệ đi, em là nhân viên mới mà, cũng không nên làm phiền người khác.”
Lý Tư Văn sờ gáy cô: “Nhân viên xuất sắc của năm chắc chắn sẽ có tên em.”
Ánh mắt cô sáng bừng: “Thế được thưởng gì đấy?”
“Anh lên giường với em 10 đêm?” Anh lại càng ngả ngớn, qua mắt kính, đôi mắt đào hoa ấy lại trở nên mập mờ.
Chu Tố nhéo mũi anh, giọng đáng yêu: “10 đêm á? Em sợ anh cạn kiệt mất.”
Anh cười khàn, hôn lên gáy cô: “Thế cứ thử xem sao.”
Sau khi cô đi, anh điều hòa nhịp thở rồi mới gọi trưởng phòng vào. Sắp xếp công việc thường ngày xong thì anh đổi giọng: “Chu Tố đi làm lại rồi à?”
Trưởng phòng ngẩn người: “À, đúng rồi.”
“Tôi thấy cô ấy đeo khẩu trang, ho nhiều lắm. Thế này đi, hai hôm nay đừng giao việc cho cô ấy, đừng bảo cô ấy chạy việc bên ngoài. Nếu cô ấy phải đi tiêm thì cho cô ấy tan làm sớm cũng được.”
Trưởng phòng hiểu ý anh: “Tôi cũng đang định như thế, cho cô ấy nghỉ buổi chiều chứ cảm nặng quá.”
Lý Tư Văn gật đầu: “Anh cứ làm đi.”
Thế là Chu Tố đã có được một kì nghỉ khó hiểu.
Đúng lúc ấy tin nhắn của anh xuất hiện:
Đến nhà anh ngủ đi, mật khẩu là 191758.
Cô để ý đến con số này, trông chả giống sinh nhật cho lắm mà số cũng khó nhớ. Về đến nhà anh, căn hộ vẫn lạnh lẽo đơn côi như lúc ban đầu. Cơ mà cô cũng không ngủ được, lát sau đã bật dậy, nằm trên giường nhắn WeChat cho anh:
Baking Soda: Nhớ anh quá moa moa moa.
Lý Tư Văn: Ừ, ngoan.
Baking Soda: Hết bcs rồi! Em đi mua nha [đáng yêu đáng yêu]
Bấy giờ, Lý Tư Văn đang họp ở phòng tổng giám đốc, ngồi ngay cạnh Ngụy Ngự Thành. Thấy tin nhắn của cô xong thì vô thức úp điện thoại xuống.
Chu Tố đúng là nàng yêu tinh thích gây chuyện. Chẳng bao lâu đã gửi cho anh năm bức ảnh: Em mua nhiều loại lắm, xoắn ốc, siêu mỏng, tàng hình, còn hộp có mùi nữa. Anh thích loại nào?
Anh vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ là bàn tay để dưới ngăn bàn đã siết chặt điện thoại.
Cuối cùng, cô đã phải trả một cái giá đau thương vì hành động của mình.
Cô chẳng ngờ anh sẽ tan làm sớm. Vừa vào cửa anh đã đi thẳng vào vấn đề, đè cô lên cửa thịt luôn. Sự thật chứng minh, dù dùng loại nào thì anh cũng như cá gặp nước. Cô bị anh hành hạ ghê quá, khóc sướt mướt tố cáo anh: “Bảo quỳ kiểu bạn trai đâu?”
Anh giả vờ vô tội “À” lên: “Chưa phải đâu, còn chưa đến đêm mà?”
Chu Tố: …
Cuối cùng, Lý Tư Văn thỏa mãn hôn lên tai cô, thầm thì dụ dỗ: “Nên chủ đề tối nay là bác sĩ ngang tàng và bệnh nhân nhỏ.”
Cô bịt tai kêu cứu ầm lên!
Hết hiệp, cả hai đói lả đi. Chu Tố bất mãn: “Anh nhẫn tâm thật đấy, nhà còn chả có bếp gì cả.”
Anh ôm chặt cô: “Nhà sau này sửa thế nào cũng nghe em hết.”
Cô nhéo mu bàn tay anh: “Toàn nói hương nói hoa, cũng biết hứa suông cơ đấy.”
Anh không đáp lời.
Cô nhổm dậy, chớp mắt với anh, hỏi không ý tứ cho lắm: “Anh là trẻ mồ côi thật à?”
“Ừ.”
“Hồi bé anh mắc bệnh nan y à?” Cô đoán: “Không thì sao lại bị bỏ rơi cơ chứ.”
Lý Tư Văn cười: “Cơ thể khỏe mạnh, không đau không ốm.”
Chu Tố dẩu môi: “Thế thì mấy người đó quá đáng kinh khủng, con trai đẹp thế này mà sao lại nỡ lòng vứt bỏ.”
Cuộc đời anh đã trải qua nhiều chông gai ngay từ khi đỏ hỏn. Như lời ông cụ trong trại trẻ mồ côi nói thì anh vừa sinh ra đã bị nhét vào thùng rác trước cổng trại trẻ rồi, hôm sau mới được các nhân viên vệ sinh phát hiện.
Khi đó trời đã vào hạ, khắp người anh toàn giòi là giòi, bẩn thỉu, teo tóp hệt như một con mèo hoang yếu ớt. Thật ra hồi bé trông Lý Tư Văn không ưa nhìn lắm nên mãi không có người nhận nuôi. Anh cũng không hòa hợp với mọi người mà luôn đắm chìm trong thế giới của bản thân. May sao vào năm anh bảy tuổi, một doanh nhân ở Minh Châu đã tài trợ cho anh vô điều kiện, đến tận lúc anh tốt nghiệp cao học.
Có thể nói rằng, doanh nhân ấy đã thay đổi cuộc đời Lý Tư Văn.
Nói chuyện đến đây, Chu Tố cũng đã lờ mờ đoán được: “Đấy là…”
Anh nói: “Bố của chủ tịch Ngụy.”
Cô cũng đã hiểu tại sao bao nhiêu công ty muốn cuỗm anh đi nhưng bất thành rồi. Anh là người trọng tình trọng nghĩa, luôn biết đền đáp công ơn người khác. Như anh nói, chỉ cần Hối Trung sống mãi thì anh sẽ không bao giờ rời đi.
Trong khoảng không tĩnh lặng, cô bùi ngùi: “Anh nặng tình thật đấy.”
Lý Tư Văn hôn lên khóe mắt cô: “Anh cũng nặng tình với em.”
*
Lệ Khả Nhi bị bạn thân làm cho ghen ăn tức ở: “Tao đíu tin trên đời còn có người nặng tình như thế ngoài anh Diễm của tao ra.”
Chu Tố vung quyền bất mãn: “Bảo có là có rồi.”
Lệ Khả Nhi cười ranh mãnh: “Thấy mày phấn khích thế này, nói đi, mày thích Lý Tư Văn thật rồi chứ gì?”
Cô đảo mắt, ho khụ khụ: “Điều kiện anh ấy ngon thế thì không thích sao được.”
“Tao phục mày rồi đấy.” Lệ Khả Nhi kêu lên: “Trước còn giấu, chơi gì mà nô lệ với chủ nhân ý nhỉ?”
“Có hiểu tình thú là gì không đấy?” Cô mím môi, thở dài: “Tao cũng không biết cảm giác của tao dành cho anh ấy là thích thật hay chỉ đơn giản là bị cuốn hút thôi nữa. Dù gì lúc mới quen được vài ngày bọn tao đã lên giường với nhau rồi. Lần nào mong anh ấy xuất hiện thì tao lại muốn làm tình. Chẳng ngại nói với mày, thật ra thì tao cũng mông lung lắm.”
“Hiểu hiểu, mày thèm khát cơ thể người ta thôi.” Lệ Khả Nhi sờ cằm, vẻ mặt thâm sâu: “Thế tao hỏi mày, rốt cuộc vì đấy là Lý Tư Văn nên mày mới muốn làm tình với anh ấy. Hay chỉ cần body đẹp, bô giai thì dù người mày hẹn hò là Hoàng Ba, mày cũng sẵn lòng làm tình với người ta?”
Chu Tố chẳng cần suy nghĩ: “Nếu người đó là Hoàng Ba thì không thể đâu.”
“Thế đúng rồi!” Lệ Khả Nhi kết luận: “Vậy nên, rõ ràng vì người đó là Lý Tư Văn.”
Cô cúi đầu, không lên tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
Một dãy số lạ gọi đến, cô nghe được đôi câu: “Hả? Cái gì? Sang tên căn hộ?”
Đối phương đáp: “Chúng tôi được anh Lý Tư Văn ủy quyền, hỗ trợ việc sang tên căn hộ Lâm Đô Hối. Tôi cần cô cung cấp thẻ căn cước, chúng tôi sẽ lo liệu nốt công việc còn lại.”
Chu Tố đờ đẫn.
Lệ Khả Nhi nhìn số điện thoại thì gật đầu lia lịa: “Không sai đâu, tao lưu số công ty này mà.”
Cô sực vỡ lẽ, vậy ra tối qua anh bảo “Sau này nghe em hết” là thật. Tim cô đập thình thịch, vội vàng gọi cho Lý Tư Văn.
Mãi anh mới nghe máy, giọng cũng lí nhí: “Sao vậy em?”
Cô phản ứng kịp thời: “Anh đang họp à?”
“Ừ, anh đang họp.” Anh vỗ về: “Không sao đâu, em cứ nói đi.”
Ánh mắt cô nóng rực, cảm xúc vẫn đang tuôn trào. Cô khịt mũi: “Thế anh làm việc đi, không có chuyện gì đâu.”
Thinh lặng thoáng chốc.
Lý Tư Văn: “Tố Tố, căn hộ rộng lắm, sửa sang được rồi. Sửa thế nào, mua những gì, nghe em hết được không?”
Cô không kìm nén được nữa, nghẹn ngào gật đầu: “Ừ, thế anh đưa thẻ cho em. Em toàn tiền mọn thôi, không có lắm tiền đâu.”
Anh khẽ cười, “Ừ” nhỏ xíu: “Anh sai rồi, tối nay chủ nhân phạt anh thế nào cũng được.”
Hai chữ ấy là ám hiệu của cả hai.
Nhớ ra bây giờ anh đang phải làm việc nghiêm túc mà còn nói lẳng lơ thế kia khiến cô tan chảy. Cô dí sát vào di động, thầm thì: “Chú Lý ơi, em yêu anh.”
Thính xong thì tắt máy cái rụp.
Chu Tố hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi vẫn chẳng hề tan biến.
Có tin nhắn đến, cô mở ra đọc:
Lý Tư Văn: Đợi chú về yêu em.
Cô cầm điện thoại, cười rạng rỡ như mặt trời ấm áp. Cô chụp màn hình gửi cho Lệ Khả Nhi để khoe: Gái ơi nhìn đi huhuhu, Văn Văn của tao tà dâm quá này, tao mê chết mất huhuhu!!
Mãi sau.
Lệ Khả Nhi: Chào cô, Khả Khả đang tắm.
Chu Tố:???
Cô hỏi: Thế mi là ai?
Bên kia rep: Tôi là Triệu Diễm.
Vệ sĩ của Lệ Khả Nhi, anh yêu mà cô ấy suốt ngày réo tên.
Đây mới gọi là toang này. Chu Tố rep đúng cái icon, giá mà được block luôn Lệ Khả Nhi. Mãi sau cô ấy mới chủ động gọi lại xong mắng cô vỡ đầu: “Tố, mày là đồ vô tâm.”
Cô chả hiểu gì: “Tao làm sao?”
“Chú chú em em cái gì, sau mày đừng có gửi cho tao mấy cái lệch chuẩn thế này nữa!” Lệ Khả Nhi nghiêm túc cảnh cáo cô.
Cô vỡ lẽ: “Anh yêu của mày thực hành với mày chứ gì?”
Lệ Khả Nhi: …
Tôi vẫn còn là một em bé ngây thơ đấy!
“Tố Tố, mày có nhận ra từ lúc mày yêu Lý Tư Văn thì mày vui hơn nhiều không, như tao với anh Diễm ý. Đừng có phủ nhận, đây là sức mạnh của tình yêu đấy.”
Người ngoài sáng suốt hơn nhiều, lúc nào cũng có thể nói trúng tim đen người trong cuộc.
Chu Tố ôm mặt, cười chúm chím.
“Cơ mà cũng đừng yêu sâu quá. Để tao check giúp mày, đến lúc chắc chắn hết rồi thì toàn tâm toàn ý sau.” Hồi trước Lệ Khả Nhi bị lừa, hẹn hò với một người tử tế, vỏ bọc cực kì hoàn hảo. Sau cô làm việc ở ngân hàng thì vô tình phát hiện ra bạn trai mình nợ nần chồng chất, báo cáo tín dụng đã bị khóa hết từ lâu rồi. Giờ Lệ Khả Nhi không còn non nữa đâu.
Kể từ vụ đấy cô ấy đã có thói quen giả thần giả quỷ.
Chu Tố lơ đãng, nghe theo cô luôn.
Tuần này Lý Tư Văn đi công tác ở Nghĩa Ô, sau ấy lại đi Thượng Hải, bận bù đầu. Chu Tố thì đang được nghỉ nên dành thời gian đến căn hộ mà anh để cô tự mình sửa sang lại.
Kiến trúc căn nhà vô cùng tuyệt vời, lần đầu đến đây, cô đã bắt đầu nghĩ đến việc chia phòng như thế nào.
Còn chuyện anh sang tên nhà cho cô thì tất nhiên phải từ chối rồi. Không màng tới việc cả hai là người yêu thì món quà này cũng giá trị quá. Cô khuyên mãi mà anh vẫn không gật đầu. Cuối cùng thì cô nổi nóng, đẩy anh xuống giường, ngồi lên người anh, tét lên mặt anh: “Có nghe lời chủ nhân không hả?!”
Anh lặng thinh rồi hỏi: “Nếu anh không nghe lời thì sao?”
Cô cười khẩy: “Thì chủ nhân vẫn là chủ nhân nhưng không phải của anh nữa.”
Anh đồng ý ngay, ôm cô nói: “Đừng rời xa anh.”
Thâm tâm cô đang chửi thề, anh làm sao đấy, cứ thay đổi xoành xoạch giữa sói với chó con, đã thế còn chẳng biết giữ hòa bình gì cả.
Nhà là mái ấm tuyệt vời.
Chu Tố hài lòng gật đầu, chụp hai bức ảnh rồi rời đi.
*
Tối cô hẹn Lệ Khả Nhi đi ăn đồ Nhật mà 6 giờ 15 con bé mới đến. Cô quái lạ: “Mày có đi muộn bao giờ đâu, nay tắc đường à?”
Mặt Lệ Khả Nhi vô cùng nghiêm túc, nhấp ngụm nước chanh rồi hỏi cô: “Nếu Lý Tư Văn giấu mày chuyện gì thì mày có chia tay với người ta không?”
Chu Tố luôn nghĩ rằng: “Anh ấy có bí mật gì đâu, trắng tinh như giấy luôn.”
Lệ Khả Nhi trợn trừng mắt: “Đừng có làm nhục tờ giấy. Tao biết ngay mà, đàn ông hoàn hảo quá thì đếch tin được!”
Cô không cười nữa: “Sao thế?”
“Mày nhìn đây này!” Lệ Khả Nhi lấy cả xấp giấy và mấy tấm ảnh ra khỏi túi xách: “Lý Tư Văn ngoại tình!”
Trên trang giấy là bản photo sao kê giao dịch ngân hàng. Từ năm 201X đến giờ, tháng nào tài khoản của Lý Tư Văn cũng gửi tiền cho tài khoản có tên là Trâu Di Nhiên.
Mấy bức ảnh chụp lén ở ngoài quán cà phê, anh ngồi đối diện một người phụ nữ. Thực ra cũng không làm gì thân mật cả, còn chẳng nắm tay nhau. Nhưng chụp được nhiều lần thế này thì chứng tỏ hai người cũng có qua lại với nhau rồi.
“Trâu Di Nhiên đây này.” Lệ Khả Nhi phát rồ lên: “Đủ để chứng minh Lý Tư Văn bắt cá hai tay rồi!”
Chu Tố ngẩn ngơ. Tựa như có một cục đá đang đè nặng lên tim cô, máu chảy trong người cũng đã chững lại.
Cô cúi đầu nhìn mãi, xem đi xem lại từng cái một, cuối cùng mới nói khẽ: “Nếu là quan hệ bao nuôi thì mỗi tháng không thể gửi ít tiền thế này được. Số tiền cũng cố định, không có phát sinh trong mấy dịp lễ tết. Thử nghĩ xem, nếu mày là cô gái này thì mày có cam lòng không?”
Lệ Khả Nhi gật gù: “Cũng phải ha. Cơ mà nếu nó yêu Lý Tư Văn đến chết đi sống lại thì sao?”
Trái tim cô lại chùng xuống. Cô lắc đầu: “Lý Tư Văn không phải cái loại phóng đãng thế đâu. Mặc dù với tao thì, ừ… Nhưng mà anh ấy sống nội tâm, “nhạt” lắm. Không biết mày hiểu được không nhưng cuộc sống của anh ấy rất cô đơn. Đã có người mình thích thì đến tận lúc chết anh ấy cũng không chia tay đâu.”
Lệ Khả Nhi phụng phịu: “Tao không hiểu, tao chỉ biết là không nên tiêu tiền cho cô khác thôi.”
Chu Tố gật đầu: “Tao hiểu.”
Lệ Khả Nhi ôm miệng: “Ôi! Thế mày phải chia tay à?”
Cô cau mày: “Đùa gì vậy, món ngon như thế, sao tao buông tay dễ vậy được.”
Lệ Khả Nhi: …
Cơ mà, tâm trạng của cô đã bị ảnh hưởng.
Hôm nay Lý Tư Văn bay đến Thượng Hải, do sáng đã hoàn thành hết phần việc cho cả ngày nên hiếm hoi lắm mới có dịp anh không phải đi xã giao buổi tối. Anh tranh thủ thời gian ở khu Tân Thiên Địa mua quà cho Chu Tố. Anh chụp mấy món để cô chọn nhưng thấy cô không hào hứng cho lắm nên đã mua hết luôn.
Quay về khách sạn, anh còn cố gắng để lấy lòng cô.
Xung quanh không có ai, qua màn hình, anh để lộ ra cơ bụng tám múi xong còn đi đi lại lại, chẳng thua gì những người mẫu ngoại quốc trên sàn catwalk. Nhưng cô lại lơ đãng, hai tay ôm mặt, lạnh lùng bắt bẻ anh khiến anh thất vọng, lại nịnh tiếp: “Không có cảm giác gì à? Tố Tố, nếu không thì bọn mình phone se…”
Anh còn chưa nói hết nhưng cô đã cắt lời: “Không muốn làm, em mệt quá.”
Anh mất ngủ cả đêm vì thái độ lạnh lùng của cô. Đã vậy anh còn mơ thấy ác mộng, trong cơn mơ ấy, Chu Tố đã bỏ rơi anh.
Năm giờ sáng anh đã dậy rồi, người ướt đẫm mồ hôi.
Anh cứ thấy bất an nên sáng lại dành thời gian đi Tân Thiên Địa để mua cho cô thêm hai cái túi.
Cùng lúc ấy, thám tử Khả Nhi đã có tin mới. Cô gọi điện cho Chu Tố: “Tố Tố, tao tra được rồi! Mày nói đúng, Lý Tư Văn không bắt cá hai tay! Đứa kia tự xưng là em gái anh ấy!”
Chu Tố cau mày: “Em gái?”
“Ừ ừ! Ba năm trước tự dưng đến gặp Lý Tư Văn nhận họ hàng, còn nói chính xác lúc anh ấy bị bỏ rơi thì mặc quần áo ra sao, quấn cái chăn trông như thế nào. Tao không nói hai người đó là anh em ruột đâu. Mấy năm nay lúc nào nó cũng đòi tiền Lý Tư Văn, y như con quỷ hút máu!” Lệ Khả Nhi tức điên: “Em gái cái đách gì. Tao quan sát thì khéo nó lại là con lừa đảo đấy chứ! Mày nói xem, Lý Tư Văn thông minh thế kia mà sao vẫn tin vậy?”
Chu Tố im lặng: “Bởi vì anh ấy sống một thân một mình nên mong muốn được yêu thương.” Giải thích nhiều quá thì chắc chị đẹp nhà giàu cũng không hiểu. Cô nói: “Mày có tra được Trâu Di Nhiên ở đâu không?”
“Có chứ!”
Một tuần nay, Chu Tố dẫn Lệ Khả Nhi đi làm một việc.
Tối thứ sáu, Lý Tư Văn đi công tác về.
Tiếc rằng không được giải tỏa nỗi niềm vì Chu Tố tạm thời thông báo, bố mẹ gọi cô về nhà.
Anh suy nghĩ cả đêm vẫn không biết mình làm sai chuyện gì. Chỉ đành ngậm ngùi đáng thương, ba giờ sáng nhắn đúng bốn chữ cho cô:
Muốn ôm một cái.
Cứ thế, Chu Tố đã thờ ơ được mười ngày.
Đến ngày thứ mười, sau khi tan làm, y rằng Lý Tư Văn lái xe đến quán cà phê đó.
Trâu Di Nhiên đã đợi ở đấy từ lâu, nói thẳng vào vấn đề: “Tuần sau em muốn đi Đức mà còn ít tiền quá, anh cho em thêm tiền đi. Với cả, anh có bạn ở Đức không, bảo hôm đấy ra sân bay đón em.”
Anh vẫn bình tĩnh, uống hai hớp nước chanh, đang định mở lời thì…
“Mày cứ mơ đi!” Giọng Chu Tố lanh lảnh tựa như gió tây ập đến, cắt đứt hai người họ.
Anh ngạc nhiên: “Tố Tố?”
Trâu Di Nhiên cau mày: “Cô là ai?”
Chu Tố đứng trước mặt ả, khoanh tay trước ngực, rực rỡ hệt như mặt trời nhỏ: “Tao là ai à? Tao là chủ nhân của anh ấy đấy! Nhưng cũng chả quan trọng, mày làm rõ xem mày là ai mới được.”
Ả ta thản nhiên: “Tôi là em gái anh ấy!”
“Anh ấy cũng gọi tao là em gái rồi đấy, mày là cái thá gì.” Cô chẳng thèm giữ mặt mũi cho ả: “Mày là con lừa đảo, còn định du lịch Đức cơ đấy? Giờ lừa đảo mặt dày thế này à? Muốn đi du lịch chứ gì. Đợi lát nữa tao cho mày du lịch trong đồn cảnh sát bảy ngày có được không?”
Trâu Di Nhiên vỗ bàn, đứng bật dậy: “Mày!”
Lý Tư Văn mắng: “Cô định làm gì đấy?”
Ả tay rùng mình, bớt kiêu đi hẳn.
Chu Tố chẳng thích lảm nhảm, mở túi xách ném luôn một xấp tài liệu vào mặt ả: “Mày là em gái của Lý Tư Văn cơ à? Lừa ai đấy, mày nhìn kĩ vào, đây có phải bố mẹ mày, anh em mày không? Cả bà ngoại mày nữa. Bọn họ mới là người thân của mày, liên quan gì đến Lý Tư Văn? Muốn làm kí sinh trùng thì diễn cho hay vào! Đừng có được voi đòi tiên! Đàn ông sĩ diện nên không so đo với mày. Đấy là vì người ta tốt chứ đấy không phải là lí do để chúng mày mất hết đạo đức thế này!”
Những tấm ảnh đó đều do cô và Lệ Khả Nhi chụp lén được.
Lúc đi cô còn bị ngã cầu thang, giờ trên bụng vẫn còn bị rách da. Nghĩ đến cảnh mùa hè không được mặc bikini nữa khiến cô tức điên: “Văn Văn của tao dễ trao đổi chứ tao không dễ động vào đâu. Giờ tao giữ tiền của anh ấy rồi, tao chính thức thông báo cho mày biết, từ nay trở đi mày đừng hòng cầm được cắc tiền nào! Không phục à? Thế thì đi mà nói với cảnh sát, đúng lúc quá tao cũng có luật sư đây, không biết hành vi của mày có được coi là lừa đảo không nhỉ?”
Lời nói của Chu Tố quá mức sắc sảo, khiến Trâu Di Nhiên sốc tới nỗi suýt thì sùi bọt mép.
Cô chả thèm quan tâm, nắm tay Lý Tư Văn rời đi: “Quen thói ăn bám Văn Văn của tao rồi đấy! Tao trả tiền nước cho anh ấy, còn cốc của mày thì tự đi mà trả!”
Cô hệt như cơn cuồng phong, như cơn gió triều, dũng mãnh như hổ.
Lúc nắm tay anh thì lại hóa thành bến đỗ dịu dàng chào đón những con thuyền lang thang.
Lý Tư Văn vẫn nhìn cô, nụ cười đong đầy trên khuôn mặt.
Vào trong xe, cô mới thở hổn hển: “Anh còn cười à!”
Anh còn cười tươi hơn: “Nãy em gọi anh là gì?”
Cô cố tình đáp: “Cầm thú.”
Lý Tư Văn: …
Đến khi tỉnh táo lại, cô mới thở dài: “Sao anh lại thế hả giời? Gì cũng cho được, đòi gì cũng đồng ý, lòng tham của nó cũng từ anh mà ra hết đấy. Giờ đi du lịch, sau này bảo anh mua nhà anh cũng mua à?”
Anh trả lời nghiêm túc: “Đắt quá, chắc không được đâu.”
“Ồ, thư kí Lý, anh có nguyên tắc quá ha.” Chu Tố khen anh một cách kì lạ.
Lặng yên trong phút chốc.
Anh nắm tay cô, định nói rồi thôi: “Tố Tố, anh…”
Giọng anh dịu dàng làm cô phải mềm lòng: “Rồi rồi, không cần anh giải thích đâu. Em hiểu mà.”
“Hả?”
“Suy cho cùng thì thâm tâm anh vẫn khát khao được gia đình yêu thương. Mặc dù anh không nói nhưng những gì anh trải qua hồi bé đã là vết thương trong đời anh. Thật ra anh cũng biết Trâu Di Nhiên không phải em gái mình. Nhưng anh cũng tự an ủi mình, anh không mắc nợ người khác mà anh đang mò kim đáy bể, tưởng tượng ra quả mơ cho đỡ khát. Dù chỉ được vỗ về chút thôi cũng đã biến giấc mơ anh thành hiện thực rồi.”
Lý Tư Văn ngẩn ngơ.
Bàn tay đang nắm tay cô cũng bắt đầu run run.
Cõi lòng anh đã rạch ra một chiếc hố, những xúc cảm bị đè nén trong quá khứ đã bị người ta tróc vảy. Đến tận bây giờ vẫn chẳng hề có ai săn sóc cho tâm hồn anh tới như vậy.
Chu Tố quay lại nhìn, ánh mắt anh đã đỏ hoe. Cô mếu máo, lẳng lặng ôm chặt anh vào lòng: “Hức hức! Đúng là một em bé đáng thương! Làm thế nào bây giờ, vừa là sói vừa là em bé, em bó tay với anh rồi! Đừng khóc đừng khóc, sau này em thương anh nhé, được không?”
Anh không khóc, nhưng đớn đau là thật. Anh ôm cô, thì thầm tiếng “Ừ” với cô. Sau ấy anh hôn lên tai cô: “Em biết không, lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ rằng.”
“Nghĩ gì?”
“Có lẽ em sẽ không thuộc về anh nhưng chắc chắn cả đời anh đã thuộc về em.”
Lòng cô thảng thốt, bỗng có linh cảm. Cô phấn khích thầm thì bên tai anh: “Đêm nay, anh có thể…”
Lý Tư Văn ngẩn người, hiếm khi nào tâm trạng lại phức tạp thế này.
Chủ nhân của anh thoát tục quá.
Chu Tố đúng là mục tiêu mà anh đã nhắm từ trước.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình mệt rã rời như thế này.
Anh nằm trong lòng cô, Chu Tố càng nhìn càng yêu. Cô đảo mắt, nghịch ngợm hỏi: “Nếu gửi ảnh của anh hiện giờ cho chủ tịch nhìn thì có khi nào ngày mai anh ấy sẽ đuổi việc anh không?”
Anh vẫn đang thở hồng hộc, nói chầm chậm: “Không biết.”
“Why?”
“Sếp sẽ hỏi anh đang làm gì rồi lại chia sẻ với anh ấy.”
“…” Cô tò mò: “Anh ở cạnh chủ tịch bao nhiêu năm rồi còn gì.”
“Ừ, chẳng có gì phải giấu nhau cả, hợp tác với nhau trong công việc, làm bạn với nhau trong cuộc sống.” Lý Tư Văn kể sạch sành sanh cho cô: “Size quần áo, sở thích, thói quen, thậm chí cả size áo mưa của anh ấy anh cũng biết hết.”
“Wow!!!” Chu Tố kêu lên.
“Đừng có đoán mò.” Anh cọ vào cánh tay cô: “Anh làm ở vị trí đó thì đấy là phạm vi công việc của anh.”
“Chuyên nghiệp quá chuyên nghiệp quá.” Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Cô vẫn nhớ phải nói ra một chuyện quan trọng.
Cô cốc lên đầu anh, ra lệnh cho anh ngồi thẳng, sau ấy nói một cách nghiêm túc: “Lý Tư Văn, em muốn thông báo chính thức cho anh biết. Bắt đầu từ bây giờ, anh được thăng cấp lên làm bạn trai của em.”
Ánh mắt Lý Tư Văn rực cháy, anh cũng không dám thở mạnh vì sợ rằng đây chỉ là mơ.
“Những gì anh không biết, cái anh thiếu hụt, điều anh ước ao, em sẽ dạy cho anh từng chút một. Anh phải nghe lời em, không được phép làm xằng làm bậy. Như mấy món quà anh mang từ Thượng Hải về đây này, túi xách thì hơn 70 nghìn tệ, nhẫn cũng phải gần 100 nghìn. Sau này không cho anh tiêu linh tinh như thế nữa biết chưa!” Mặt cô đứng đắn: “Không phải cứ đồ đắt là dỗ được con gái đâu.”
Anh sửa lưng cho cô: “Không phải con gái, là bạn gái.”
Cô bĩu môi: “Còn cãi à, với cả, anh cũng phải thay đổi cái tính chiếm hữu đi.”
Anh khàn giọng: “Anh sẽ cố gắng.”
“Bình thường em nói chuyện với bạn khác giới thì anh không được chen vào. Tất nhiên em cũng sẽ suy nghĩ đến cảm xúc của anh. Em sẽ giới thiệu bạn bè của em cho anh biết, để anh có được cảm giác an toàn.”
“Ừ.” Ánh mắt anh chua xót: “Chủ nhân còn muốn bổ sung gì không?”
Cô ôm cổ anh, nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh: “Em thích anh gọi em là công chúa nhỏ.”
Mãi sau, anh nói: “Anh yêu em, công chúa nhỏ.”
*
Theo sự sắp xếp của Chu Tố thì buổi đầu tiên hai người chính thức hẹn hò với nhau được lên lịch vào thứ bảy.
Lý Tư Văn “nhạt” khủng khiếp, nói trắng ra thì là trai thẳng! Cái gì cũng thích bày tỏ trực tiếp, như đống quà anh mua đợt trước vậy, cô nhẩm tính thì cộng lại cũng phải hơn 300 nghìn tệ.
Anh không nhận lương của Hối Trung mà nhận tiền hoa hồng.
Với một công ty lớn, đã thế anh còn làm thư kí hành chính của chủ tịch nên không cần phải nhắc đến quyền lực và cơ hội công việc của anh nữa. Phúc lợi Hối Trung dành cho nhân viên cấp cao là bí mật không thể tiết lộ. Chu Tố từng ngầm hỏi, rốt cuộc một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?
Anh không nói ra con số thực mà chỉ nói gia đình chủ tịch trọng dụng anh, chưa bạc đãi anh bao giờ. Mấy năm trước anh bước chân vào thị trường bất động sản, Hối Trung chủ yếu sẽ thầu những chung cư cao cấp nên khu chung cư nào Lý Tư Văn cũng sẽ có một căn.
Còn tiền gửi ngân hàng thì chính anh cũng chẳng nhớ nên anh quyết định dành hai hôm để cộng hết lại rồi đưa cho người yêu một con số cụ thể.
Thư kí Lý vô cùng chu đáo, luôn quan tâm đến người khác. Anh vẫn nhớ, Chu Tố từng nói bố mình giết cá ở RT Mart còn mẹ bán bánh bao. Tuy nhiên đợt trước anh đã nói chuyện với hai bác ở nhà cô thì thấy khí chất của cả hai quá đỗi hiền hòa, đẳng cấp cực kì.
Cơ mà anh vẫn tin lời cô nói, không nghi ngờ gì.
Nghề nào cũng có người giỏi hết, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mọi ngành nghề luôn xuất hiện nhân tài. Trái tim còn lạnh giá hơn cả dao giết cá ở RT Mart? Tầm bậy, rõ ràng bác Chu giản dị gần gũi thế cơ mà.
Dẫu anh không có kinh nghiệm tình trường nhưng lại rất giỏi đối nhân xử thế. Sau này anh chắc chắn phải vượt qua cửa ải của bố mẹ Chu Tố. Thế thì nên tính kế trước, đi lấy lòng bố vợ đã.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng anh nhờ bạn mua cho Chu Kỳ Chính một món quà vừa đắt giá vừa bình dân.
*
Mấy hôm sau.
Chu Kỳ Chính không có tiết buổi chiều nên về nhà sớm. Đúng lúc ấy anh shipper giao hàng gọi điện cho bác, bảo bác có đơn hỏa tốc.
Bác tưởng là đồ của con gái nhưng shipper nói tên người nhận là bác. Gói hàng rất dài, bác tò mò mở ra! Ôi trời ơi! Bao bì đẹp quá!
Phong cách Trung Hoa, hộp gỗ chạm khắc rỗng, còn có cả hoa văn hình rồng uốn lượn trong đám mây.
Mở ra nhìn một phát, đôi mắt thầy Chu lại cận thêm 300 độ rồi!
*
Bấy giờ Chu Tố đang đi chơi với Lệ Khả Nhi, đương phân vân giữa hai chiếc váy. Điện thoại đổ chuông, cô đi ra ngoài nghe máy: “Bố ạ.”
Chu Kỳ Chính: “Có chuyện rồi con gái ơi!”
Cô hết hồn: “Sao thế ạ?”
Bác trai vẫn chưa bình tĩnh lại được: “Có ai vô danh gửi cho bố con dao giết cá bằng vàng, đã thế còn dát cả đá quý lên cơ!!!!”
Chu Tố: …
Giáo sư Chu đau lòng, ôm đầu: “Rốt cuộc là ai! Ai muốn ám sát bố!!!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Tư Văn: Là con rể của bác đấy ạ.
Giáo sư Chu:?
Ngày mai gặp phụ huynh nha.
Hết ngoại truyện 7.
Anh đứng trước cửa, cố tình quay lại cười với cô. Sau ấy bước ra ngoài, nói hết sức nhiệt tình: “Làm phiền hai bác quá rồi ạ.”
Cô siết chặt lấy chăn, rúc đầu vào trong.
Anh biết dùng chiêu mỹ nam kế quá đấy.
Ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng Chu Kỳ Chính và Tố Thanh đang cố giữ khách lại: “Cũng muộn rồi, cháu ở lại ăn cơm rồi đi.”
“Đúng thế đúng thế, không vội thì cứ ở đây một lúc.”
Lý Tư Văn từ chối lịch sự: “Không được ạ, tối cháu vẫn còn cuộc họp. Bác gái, nếu có cơ hội cháu chắc chắn sẽ đến thưởng thức tay nghề của bác ạ.”
Anh nói ngọt xớt làm cho Tố Thanh vô cùng sung sướng.
Sau khi anh đi, bác nhìn chồng như đang nói: “Thấy không, đây mới là con rể tiêu chuẩn trong lòng em.”
Hiếm khi nào Chu Kỳ Chính không cãi lại vì Lý Tư Văn xuất sắc thật sự.
Tố Thanh vội vàng hỏi con gái: “Sếp con trẻ quá nhỉ?”
Chu Tố hiểu ý mẹ, nói miễn cưỡng: “Người ta có bạn gái rồi.”
Mẹ tắt cười: “Ôi, mẹ biết rồi.”
Cô lại chui vào trong chăn cười trộm.
Hôm sau, Chu Tố đi làm trở lại.
Cô không sốt nữa mà bắt đầu ho sù sụ. Buổi sáng, Lý Tư Văn đi qua văn phòng, khi thấy cô thì sững người. Cô đeo khẩu trang, chào hỏi anh như bình thường: “Morning sếp.”
Anh gật đầu, cũng không nói gì.
Anh mới về phòng làm việc được mấy phút thì Chu Tố đã nhận được tin nhắn WeChat:
Không khỏe mà vẫn đi làm à?
Cô nhướng mày:
Không có anh thì người sao mà khỏe được? [tròn mắt] [ngây thơ]
Lý Tư Văn không rep cô nữa. Cô lè lưỡi, chậc, lại giả vờ đứng đắn đấy.
Nửa tiếng sau, đồng nghiệp gọi cô: “Tố Tố, thư kí Lý bảo cô vào phòng anh ấy này.”
“Ồ!” Cô đứng dậy: “Cảm ơn nhá.”
Văn phòng anh không đóng cửa, cô vào rồi nhưng anh vẫn đang gõ phim, không thèm ngẩng lên: “Đóng cửa lại.”
Cô làm theo lời anh.
Anh ngước lên: “Ra đây nào.”
Chu Tố tháo khẩu trang xuống, bớt ngộp thở hơn. Cô bước đến bên anh, không cần anh nói đã chủ động ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh nũng nịu: “Cảm khó chịu quá.”
“Sao em không nghỉ thêm mấy ngày?” Anh sợ cô ngã nên vòng tay che chở cho cô.
“Trưởng phòng lại nói ra nói vào mất.”
“Em không biết rồi, trưởng phòng Vương ngoài lạnh trong nóng, thấu tình đạt lý lắm.” Lý Tư Văn ôm eo cô, ngón tay bắt đầu mơn trớn vuốt ve.
Cô tựa vào vai anh, giọng uể oải: “Kệ đi, em là nhân viên mới mà, cũng không nên làm phiền người khác.”
Lý Tư Văn sờ gáy cô: “Nhân viên xuất sắc của năm chắc chắn sẽ có tên em.”
Ánh mắt cô sáng bừng: “Thế được thưởng gì đấy?”
“Anh lên giường với em 10 đêm?” Anh lại càng ngả ngớn, qua mắt kính, đôi mắt đào hoa ấy lại trở nên mập mờ.
Chu Tố nhéo mũi anh, giọng đáng yêu: “10 đêm á? Em sợ anh cạn kiệt mất.”
Anh cười khàn, hôn lên gáy cô: “Thế cứ thử xem sao.”
Sau khi cô đi, anh điều hòa nhịp thở rồi mới gọi trưởng phòng vào. Sắp xếp công việc thường ngày xong thì anh đổi giọng: “Chu Tố đi làm lại rồi à?”
Trưởng phòng ngẩn người: “À, đúng rồi.”
“Tôi thấy cô ấy đeo khẩu trang, ho nhiều lắm. Thế này đi, hai hôm nay đừng giao việc cho cô ấy, đừng bảo cô ấy chạy việc bên ngoài. Nếu cô ấy phải đi tiêm thì cho cô ấy tan làm sớm cũng được.”
Trưởng phòng hiểu ý anh: “Tôi cũng đang định như thế, cho cô ấy nghỉ buổi chiều chứ cảm nặng quá.”
Lý Tư Văn gật đầu: “Anh cứ làm đi.”
Thế là Chu Tố đã có được một kì nghỉ khó hiểu.
Đúng lúc ấy tin nhắn của anh xuất hiện:
Đến nhà anh ngủ đi, mật khẩu là 191758.
Cô để ý đến con số này, trông chả giống sinh nhật cho lắm mà số cũng khó nhớ. Về đến nhà anh, căn hộ vẫn lạnh lẽo đơn côi như lúc ban đầu. Cơ mà cô cũng không ngủ được, lát sau đã bật dậy, nằm trên giường nhắn WeChat cho anh:
Baking Soda: Nhớ anh quá moa moa moa.
Lý Tư Văn: Ừ, ngoan.
Baking Soda: Hết bcs rồi! Em đi mua nha [đáng yêu đáng yêu]
Bấy giờ, Lý Tư Văn đang họp ở phòng tổng giám đốc, ngồi ngay cạnh Ngụy Ngự Thành. Thấy tin nhắn của cô xong thì vô thức úp điện thoại xuống.
Chu Tố đúng là nàng yêu tinh thích gây chuyện. Chẳng bao lâu đã gửi cho anh năm bức ảnh: Em mua nhiều loại lắm, xoắn ốc, siêu mỏng, tàng hình, còn hộp có mùi nữa. Anh thích loại nào?
Anh vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ là bàn tay để dưới ngăn bàn đã siết chặt điện thoại.
Cuối cùng, cô đã phải trả một cái giá đau thương vì hành động của mình.
Cô chẳng ngờ anh sẽ tan làm sớm. Vừa vào cửa anh đã đi thẳng vào vấn đề, đè cô lên cửa thịt luôn. Sự thật chứng minh, dù dùng loại nào thì anh cũng như cá gặp nước. Cô bị anh hành hạ ghê quá, khóc sướt mướt tố cáo anh: “Bảo quỳ kiểu bạn trai đâu?”
Anh giả vờ vô tội “À” lên: “Chưa phải đâu, còn chưa đến đêm mà?”
Chu Tố: …
Cuối cùng, Lý Tư Văn thỏa mãn hôn lên tai cô, thầm thì dụ dỗ: “Nên chủ đề tối nay là bác sĩ ngang tàng và bệnh nhân nhỏ.”
Cô bịt tai kêu cứu ầm lên!
Hết hiệp, cả hai đói lả đi. Chu Tố bất mãn: “Anh nhẫn tâm thật đấy, nhà còn chả có bếp gì cả.”
Anh ôm chặt cô: “Nhà sau này sửa thế nào cũng nghe em hết.”
Cô nhéo mu bàn tay anh: “Toàn nói hương nói hoa, cũng biết hứa suông cơ đấy.”
Anh không đáp lời.
Cô nhổm dậy, chớp mắt với anh, hỏi không ý tứ cho lắm: “Anh là trẻ mồ côi thật à?”
“Ừ.”
“Hồi bé anh mắc bệnh nan y à?” Cô đoán: “Không thì sao lại bị bỏ rơi cơ chứ.”
Lý Tư Văn cười: “Cơ thể khỏe mạnh, không đau không ốm.”
Chu Tố dẩu môi: “Thế thì mấy người đó quá đáng kinh khủng, con trai đẹp thế này mà sao lại nỡ lòng vứt bỏ.”
Cuộc đời anh đã trải qua nhiều chông gai ngay từ khi đỏ hỏn. Như lời ông cụ trong trại trẻ mồ côi nói thì anh vừa sinh ra đã bị nhét vào thùng rác trước cổng trại trẻ rồi, hôm sau mới được các nhân viên vệ sinh phát hiện.
Khi đó trời đã vào hạ, khắp người anh toàn giòi là giòi, bẩn thỉu, teo tóp hệt như một con mèo hoang yếu ớt. Thật ra hồi bé trông Lý Tư Văn không ưa nhìn lắm nên mãi không có người nhận nuôi. Anh cũng không hòa hợp với mọi người mà luôn đắm chìm trong thế giới của bản thân. May sao vào năm anh bảy tuổi, một doanh nhân ở Minh Châu đã tài trợ cho anh vô điều kiện, đến tận lúc anh tốt nghiệp cao học.
Có thể nói rằng, doanh nhân ấy đã thay đổi cuộc đời Lý Tư Văn.
Nói chuyện đến đây, Chu Tố cũng đã lờ mờ đoán được: “Đấy là…”
Anh nói: “Bố của chủ tịch Ngụy.”
Cô cũng đã hiểu tại sao bao nhiêu công ty muốn cuỗm anh đi nhưng bất thành rồi. Anh là người trọng tình trọng nghĩa, luôn biết đền đáp công ơn người khác. Như anh nói, chỉ cần Hối Trung sống mãi thì anh sẽ không bao giờ rời đi.
Trong khoảng không tĩnh lặng, cô bùi ngùi: “Anh nặng tình thật đấy.”
Lý Tư Văn hôn lên khóe mắt cô: “Anh cũng nặng tình với em.”
*
Lệ Khả Nhi bị bạn thân làm cho ghen ăn tức ở: “Tao đíu tin trên đời còn có người nặng tình như thế ngoài anh Diễm của tao ra.”
Chu Tố vung quyền bất mãn: “Bảo có là có rồi.”
Lệ Khả Nhi cười ranh mãnh: “Thấy mày phấn khích thế này, nói đi, mày thích Lý Tư Văn thật rồi chứ gì?”
Cô đảo mắt, ho khụ khụ: “Điều kiện anh ấy ngon thế thì không thích sao được.”
“Tao phục mày rồi đấy.” Lệ Khả Nhi kêu lên: “Trước còn giấu, chơi gì mà nô lệ với chủ nhân ý nhỉ?”
“Có hiểu tình thú là gì không đấy?” Cô mím môi, thở dài: “Tao cũng không biết cảm giác của tao dành cho anh ấy là thích thật hay chỉ đơn giản là bị cuốn hút thôi nữa. Dù gì lúc mới quen được vài ngày bọn tao đã lên giường với nhau rồi. Lần nào mong anh ấy xuất hiện thì tao lại muốn làm tình. Chẳng ngại nói với mày, thật ra thì tao cũng mông lung lắm.”
“Hiểu hiểu, mày thèm khát cơ thể người ta thôi.” Lệ Khả Nhi sờ cằm, vẻ mặt thâm sâu: “Thế tao hỏi mày, rốt cuộc vì đấy là Lý Tư Văn nên mày mới muốn làm tình với anh ấy. Hay chỉ cần body đẹp, bô giai thì dù người mày hẹn hò là Hoàng Ba, mày cũng sẵn lòng làm tình với người ta?”
Chu Tố chẳng cần suy nghĩ: “Nếu người đó là Hoàng Ba thì không thể đâu.”
“Thế đúng rồi!” Lệ Khả Nhi kết luận: “Vậy nên, rõ ràng vì người đó là Lý Tư Văn.”
Cô cúi đầu, không lên tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
Một dãy số lạ gọi đến, cô nghe được đôi câu: “Hả? Cái gì? Sang tên căn hộ?”
Đối phương đáp: “Chúng tôi được anh Lý Tư Văn ủy quyền, hỗ trợ việc sang tên căn hộ Lâm Đô Hối. Tôi cần cô cung cấp thẻ căn cước, chúng tôi sẽ lo liệu nốt công việc còn lại.”
Chu Tố đờ đẫn.
Lệ Khả Nhi nhìn số điện thoại thì gật đầu lia lịa: “Không sai đâu, tao lưu số công ty này mà.”
Cô sực vỡ lẽ, vậy ra tối qua anh bảo “Sau này nghe em hết” là thật. Tim cô đập thình thịch, vội vàng gọi cho Lý Tư Văn.
Mãi anh mới nghe máy, giọng cũng lí nhí: “Sao vậy em?”
Cô phản ứng kịp thời: “Anh đang họp à?”
“Ừ, anh đang họp.” Anh vỗ về: “Không sao đâu, em cứ nói đi.”
Ánh mắt cô nóng rực, cảm xúc vẫn đang tuôn trào. Cô khịt mũi: “Thế anh làm việc đi, không có chuyện gì đâu.”
Thinh lặng thoáng chốc.
Lý Tư Văn: “Tố Tố, căn hộ rộng lắm, sửa sang được rồi. Sửa thế nào, mua những gì, nghe em hết được không?”
Cô không kìm nén được nữa, nghẹn ngào gật đầu: “Ừ, thế anh đưa thẻ cho em. Em toàn tiền mọn thôi, không có lắm tiền đâu.”
Anh khẽ cười, “Ừ” nhỏ xíu: “Anh sai rồi, tối nay chủ nhân phạt anh thế nào cũng được.”
Hai chữ ấy là ám hiệu của cả hai.
Nhớ ra bây giờ anh đang phải làm việc nghiêm túc mà còn nói lẳng lơ thế kia khiến cô tan chảy. Cô dí sát vào di động, thầm thì: “Chú Lý ơi, em yêu anh.”
Thính xong thì tắt máy cái rụp.
Chu Tố hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi vẫn chẳng hề tan biến.
Có tin nhắn đến, cô mở ra đọc:
Lý Tư Văn: Đợi chú về yêu em.
Cô cầm điện thoại, cười rạng rỡ như mặt trời ấm áp. Cô chụp màn hình gửi cho Lệ Khả Nhi để khoe: Gái ơi nhìn đi huhuhu, Văn Văn của tao tà dâm quá này, tao mê chết mất huhuhu!!
Mãi sau.
Lệ Khả Nhi: Chào cô, Khả Khả đang tắm.
Chu Tố:???
Cô hỏi: Thế mi là ai?
Bên kia rep: Tôi là Triệu Diễm.
Vệ sĩ của Lệ Khả Nhi, anh yêu mà cô ấy suốt ngày réo tên.
Đây mới gọi là toang này. Chu Tố rep đúng cái icon, giá mà được block luôn Lệ Khả Nhi. Mãi sau cô ấy mới chủ động gọi lại xong mắng cô vỡ đầu: “Tố, mày là đồ vô tâm.”
Cô chả hiểu gì: “Tao làm sao?”
“Chú chú em em cái gì, sau mày đừng có gửi cho tao mấy cái lệch chuẩn thế này nữa!” Lệ Khả Nhi nghiêm túc cảnh cáo cô.
Cô vỡ lẽ: “Anh yêu của mày thực hành với mày chứ gì?”
Lệ Khả Nhi: …
Tôi vẫn còn là một em bé ngây thơ đấy!
“Tố Tố, mày có nhận ra từ lúc mày yêu Lý Tư Văn thì mày vui hơn nhiều không, như tao với anh Diễm ý. Đừng có phủ nhận, đây là sức mạnh của tình yêu đấy.”
Người ngoài sáng suốt hơn nhiều, lúc nào cũng có thể nói trúng tim đen người trong cuộc.
Chu Tố ôm mặt, cười chúm chím.
“Cơ mà cũng đừng yêu sâu quá. Để tao check giúp mày, đến lúc chắc chắn hết rồi thì toàn tâm toàn ý sau.” Hồi trước Lệ Khả Nhi bị lừa, hẹn hò với một người tử tế, vỏ bọc cực kì hoàn hảo. Sau cô làm việc ở ngân hàng thì vô tình phát hiện ra bạn trai mình nợ nần chồng chất, báo cáo tín dụng đã bị khóa hết từ lâu rồi. Giờ Lệ Khả Nhi không còn non nữa đâu.
Kể từ vụ đấy cô ấy đã có thói quen giả thần giả quỷ.
Chu Tố lơ đãng, nghe theo cô luôn.
Tuần này Lý Tư Văn đi công tác ở Nghĩa Ô, sau ấy lại đi Thượng Hải, bận bù đầu. Chu Tố thì đang được nghỉ nên dành thời gian đến căn hộ mà anh để cô tự mình sửa sang lại.
Kiến trúc căn nhà vô cùng tuyệt vời, lần đầu đến đây, cô đã bắt đầu nghĩ đến việc chia phòng như thế nào.
Còn chuyện anh sang tên nhà cho cô thì tất nhiên phải từ chối rồi. Không màng tới việc cả hai là người yêu thì món quà này cũng giá trị quá. Cô khuyên mãi mà anh vẫn không gật đầu. Cuối cùng thì cô nổi nóng, đẩy anh xuống giường, ngồi lên người anh, tét lên mặt anh: “Có nghe lời chủ nhân không hả?!”
Anh lặng thinh rồi hỏi: “Nếu anh không nghe lời thì sao?”
Cô cười khẩy: “Thì chủ nhân vẫn là chủ nhân nhưng không phải của anh nữa.”
Anh đồng ý ngay, ôm cô nói: “Đừng rời xa anh.”
Thâm tâm cô đang chửi thề, anh làm sao đấy, cứ thay đổi xoành xoạch giữa sói với chó con, đã thế còn chẳng biết giữ hòa bình gì cả.
Nhà là mái ấm tuyệt vời.
Chu Tố hài lòng gật đầu, chụp hai bức ảnh rồi rời đi.
*
Tối cô hẹn Lệ Khả Nhi đi ăn đồ Nhật mà 6 giờ 15 con bé mới đến. Cô quái lạ: “Mày có đi muộn bao giờ đâu, nay tắc đường à?”
Mặt Lệ Khả Nhi vô cùng nghiêm túc, nhấp ngụm nước chanh rồi hỏi cô: “Nếu Lý Tư Văn giấu mày chuyện gì thì mày có chia tay với người ta không?”
Chu Tố luôn nghĩ rằng: “Anh ấy có bí mật gì đâu, trắng tinh như giấy luôn.”
Lệ Khả Nhi trợn trừng mắt: “Đừng có làm nhục tờ giấy. Tao biết ngay mà, đàn ông hoàn hảo quá thì đếch tin được!”
Cô không cười nữa: “Sao thế?”
“Mày nhìn đây này!” Lệ Khả Nhi lấy cả xấp giấy và mấy tấm ảnh ra khỏi túi xách: “Lý Tư Văn ngoại tình!”
Trên trang giấy là bản photo sao kê giao dịch ngân hàng. Từ năm 201X đến giờ, tháng nào tài khoản của Lý Tư Văn cũng gửi tiền cho tài khoản có tên là Trâu Di Nhiên.
Mấy bức ảnh chụp lén ở ngoài quán cà phê, anh ngồi đối diện một người phụ nữ. Thực ra cũng không làm gì thân mật cả, còn chẳng nắm tay nhau. Nhưng chụp được nhiều lần thế này thì chứng tỏ hai người cũng có qua lại với nhau rồi.
“Trâu Di Nhiên đây này.” Lệ Khả Nhi phát rồ lên: “Đủ để chứng minh Lý Tư Văn bắt cá hai tay rồi!”
Chu Tố ngẩn ngơ. Tựa như có một cục đá đang đè nặng lên tim cô, máu chảy trong người cũng đã chững lại.
Cô cúi đầu nhìn mãi, xem đi xem lại từng cái một, cuối cùng mới nói khẽ: “Nếu là quan hệ bao nuôi thì mỗi tháng không thể gửi ít tiền thế này được. Số tiền cũng cố định, không có phát sinh trong mấy dịp lễ tết. Thử nghĩ xem, nếu mày là cô gái này thì mày có cam lòng không?”
Lệ Khả Nhi gật gù: “Cũng phải ha. Cơ mà nếu nó yêu Lý Tư Văn đến chết đi sống lại thì sao?”
Trái tim cô lại chùng xuống. Cô lắc đầu: “Lý Tư Văn không phải cái loại phóng đãng thế đâu. Mặc dù với tao thì, ừ… Nhưng mà anh ấy sống nội tâm, “nhạt” lắm. Không biết mày hiểu được không nhưng cuộc sống của anh ấy rất cô đơn. Đã có người mình thích thì đến tận lúc chết anh ấy cũng không chia tay đâu.”
Lệ Khả Nhi phụng phịu: “Tao không hiểu, tao chỉ biết là không nên tiêu tiền cho cô khác thôi.”
Chu Tố gật đầu: “Tao hiểu.”
Lệ Khả Nhi ôm miệng: “Ôi! Thế mày phải chia tay à?”
Cô cau mày: “Đùa gì vậy, món ngon như thế, sao tao buông tay dễ vậy được.”
Lệ Khả Nhi: …
Cơ mà, tâm trạng của cô đã bị ảnh hưởng.
Hôm nay Lý Tư Văn bay đến Thượng Hải, do sáng đã hoàn thành hết phần việc cho cả ngày nên hiếm hoi lắm mới có dịp anh không phải đi xã giao buổi tối. Anh tranh thủ thời gian ở khu Tân Thiên Địa mua quà cho Chu Tố. Anh chụp mấy món để cô chọn nhưng thấy cô không hào hứng cho lắm nên đã mua hết luôn.
Quay về khách sạn, anh còn cố gắng để lấy lòng cô.
Xung quanh không có ai, qua màn hình, anh để lộ ra cơ bụng tám múi xong còn đi đi lại lại, chẳng thua gì những người mẫu ngoại quốc trên sàn catwalk. Nhưng cô lại lơ đãng, hai tay ôm mặt, lạnh lùng bắt bẻ anh khiến anh thất vọng, lại nịnh tiếp: “Không có cảm giác gì à? Tố Tố, nếu không thì bọn mình phone se…”
Anh còn chưa nói hết nhưng cô đã cắt lời: “Không muốn làm, em mệt quá.”
Anh mất ngủ cả đêm vì thái độ lạnh lùng của cô. Đã vậy anh còn mơ thấy ác mộng, trong cơn mơ ấy, Chu Tố đã bỏ rơi anh.
Năm giờ sáng anh đã dậy rồi, người ướt đẫm mồ hôi.
Anh cứ thấy bất an nên sáng lại dành thời gian đi Tân Thiên Địa để mua cho cô thêm hai cái túi.
Cùng lúc ấy, thám tử Khả Nhi đã có tin mới. Cô gọi điện cho Chu Tố: “Tố Tố, tao tra được rồi! Mày nói đúng, Lý Tư Văn không bắt cá hai tay! Đứa kia tự xưng là em gái anh ấy!”
Chu Tố cau mày: “Em gái?”
“Ừ ừ! Ba năm trước tự dưng đến gặp Lý Tư Văn nhận họ hàng, còn nói chính xác lúc anh ấy bị bỏ rơi thì mặc quần áo ra sao, quấn cái chăn trông như thế nào. Tao không nói hai người đó là anh em ruột đâu. Mấy năm nay lúc nào nó cũng đòi tiền Lý Tư Văn, y như con quỷ hút máu!” Lệ Khả Nhi tức điên: “Em gái cái đách gì. Tao quan sát thì khéo nó lại là con lừa đảo đấy chứ! Mày nói xem, Lý Tư Văn thông minh thế kia mà sao vẫn tin vậy?”
Chu Tố im lặng: “Bởi vì anh ấy sống một thân một mình nên mong muốn được yêu thương.” Giải thích nhiều quá thì chắc chị đẹp nhà giàu cũng không hiểu. Cô nói: “Mày có tra được Trâu Di Nhiên ở đâu không?”
“Có chứ!”
Một tuần nay, Chu Tố dẫn Lệ Khả Nhi đi làm một việc.
Tối thứ sáu, Lý Tư Văn đi công tác về.
Tiếc rằng không được giải tỏa nỗi niềm vì Chu Tố tạm thời thông báo, bố mẹ gọi cô về nhà.
Anh suy nghĩ cả đêm vẫn không biết mình làm sai chuyện gì. Chỉ đành ngậm ngùi đáng thương, ba giờ sáng nhắn đúng bốn chữ cho cô:
Muốn ôm một cái.
Cứ thế, Chu Tố đã thờ ơ được mười ngày.
Đến ngày thứ mười, sau khi tan làm, y rằng Lý Tư Văn lái xe đến quán cà phê đó.
Trâu Di Nhiên đã đợi ở đấy từ lâu, nói thẳng vào vấn đề: “Tuần sau em muốn đi Đức mà còn ít tiền quá, anh cho em thêm tiền đi. Với cả, anh có bạn ở Đức không, bảo hôm đấy ra sân bay đón em.”
Anh vẫn bình tĩnh, uống hai hớp nước chanh, đang định mở lời thì…
“Mày cứ mơ đi!” Giọng Chu Tố lanh lảnh tựa như gió tây ập đến, cắt đứt hai người họ.
Anh ngạc nhiên: “Tố Tố?”
Trâu Di Nhiên cau mày: “Cô là ai?”
Chu Tố đứng trước mặt ả, khoanh tay trước ngực, rực rỡ hệt như mặt trời nhỏ: “Tao là ai à? Tao là chủ nhân của anh ấy đấy! Nhưng cũng chả quan trọng, mày làm rõ xem mày là ai mới được.”
Ả ta thản nhiên: “Tôi là em gái anh ấy!”
“Anh ấy cũng gọi tao là em gái rồi đấy, mày là cái thá gì.” Cô chẳng thèm giữ mặt mũi cho ả: “Mày là con lừa đảo, còn định du lịch Đức cơ đấy? Giờ lừa đảo mặt dày thế này à? Muốn đi du lịch chứ gì. Đợi lát nữa tao cho mày du lịch trong đồn cảnh sát bảy ngày có được không?”
Trâu Di Nhiên vỗ bàn, đứng bật dậy: “Mày!”
Lý Tư Văn mắng: “Cô định làm gì đấy?”
Ả tay rùng mình, bớt kiêu đi hẳn.
Chu Tố chẳng thích lảm nhảm, mở túi xách ném luôn một xấp tài liệu vào mặt ả: “Mày là em gái của Lý Tư Văn cơ à? Lừa ai đấy, mày nhìn kĩ vào, đây có phải bố mẹ mày, anh em mày không? Cả bà ngoại mày nữa. Bọn họ mới là người thân của mày, liên quan gì đến Lý Tư Văn? Muốn làm kí sinh trùng thì diễn cho hay vào! Đừng có được voi đòi tiên! Đàn ông sĩ diện nên không so đo với mày. Đấy là vì người ta tốt chứ đấy không phải là lí do để chúng mày mất hết đạo đức thế này!”
Những tấm ảnh đó đều do cô và Lệ Khả Nhi chụp lén được.
Lúc đi cô còn bị ngã cầu thang, giờ trên bụng vẫn còn bị rách da. Nghĩ đến cảnh mùa hè không được mặc bikini nữa khiến cô tức điên: “Văn Văn của tao dễ trao đổi chứ tao không dễ động vào đâu. Giờ tao giữ tiền của anh ấy rồi, tao chính thức thông báo cho mày biết, từ nay trở đi mày đừng hòng cầm được cắc tiền nào! Không phục à? Thế thì đi mà nói với cảnh sát, đúng lúc quá tao cũng có luật sư đây, không biết hành vi của mày có được coi là lừa đảo không nhỉ?”
Lời nói của Chu Tố quá mức sắc sảo, khiến Trâu Di Nhiên sốc tới nỗi suýt thì sùi bọt mép.
Cô chả thèm quan tâm, nắm tay Lý Tư Văn rời đi: “Quen thói ăn bám Văn Văn của tao rồi đấy! Tao trả tiền nước cho anh ấy, còn cốc của mày thì tự đi mà trả!”
Cô hệt như cơn cuồng phong, như cơn gió triều, dũng mãnh như hổ.
Lúc nắm tay anh thì lại hóa thành bến đỗ dịu dàng chào đón những con thuyền lang thang.
Lý Tư Văn vẫn nhìn cô, nụ cười đong đầy trên khuôn mặt.
Vào trong xe, cô mới thở hổn hển: “Anh còn cười à!”
Anh còn cười tươi hơn: “Nãy em gọi anh là gì?”
Cô cố tình đáp: “Cầm thú.”
Lý Tư Văn: …
Đến khi tỉnh táo lại, cô mới thở dài: “Sao anh lại thế hả giời? Gì cũng cho được, đòi gì cũng đồng ý, lòng tham của nó cũng từ anh mà ra hết đấy. Giờ đi du lịch, sau này bảo anh mua nhà anh cũng mua à?”
Anh trả lời nghiêm túc: “Đắt quá, chắc không được đâu.”
“Ồ, thư kí Lý, anh có nguyên tắc quá ha.” Chu Tố khen anh một cách kì lạ.
Lặng yên trong phút chốc.
Anh nắm tay cô, định nói rồi thôi: “Tố Tố, anh…”
Giọng anh dịu dàng làm cô phải mềm lòng: “Rồi rồi, không cần anh giải thích đâu. Em hiểu mà.”
“Hả?”
“Suy cho cùng thì thâm tâm anh vẫn khát khao được gia đình yêu thương. Mặc dù anh không nói nhưng những gì anh trải qua hồi bé đã là vết thương trong đời anh. Thật ra anh cũng biết Trâu Di Nhiên không phải em gái mình. Nhưng anh cũng tự an ủi mình, anh không mắc nợ người khác mà anh đang mò kim đáy bể, tưởng tượng ra quả mơ cho đỡ khát. Dù chỉ được vỗ về chút thôi cũng đã biến giấc mơ anh thành hiện thực rồi.”
Lý Tư Văn ngẩn ngơ.
Bàn tay đang nắm tay cô cũng bắt đầu run run.
Cõi lòng anh đã rạch ra một chiếc hố, những xúc cảm bị đè nén trong quá khứ đã bị người ta tróc vảy. Đến tận bây giờ vẫn chẳng hề có ai săn sóc cho tâm hồn anh tới như vậy.
Chu Tố quay lại nhìn, ánh mắt anh đã đỏ hoe. Cô mếu máo, lẳng lặng ôm chặt anh vào lòng: “Hức hức! Đúng là một em bé đáng thương! Làm thế nào bây giờ, vừa là sói vừa là em bé, em bó tay với anh rồi! Đừng khóc đừng khóc, sau này em thương anh nhé, được không?”
Anh không khóc, nhưng đớn đau là thật. Anh ôm cô, thì thầm tiếng “Ừ” với cô. Sau ấy anh hôn lên tai cô: “Em biết không, lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ rằng.”
“Nghĩ gì?”
“Có lẽ em sẽ không thuộc về anh nhưng chắc chắn cả đời anh đã thuộc về em.”
Lòng cô thảng thốt, bỗng có linh cảm. Cô phấn khích thầm thì bên tai anh: “Đêm nay, anh có thể…”
Lý Tư Văn ngẩn người, hiếm khi nào tâm trạng lại phức tạp thế này.
Chủ nhân của anh thoát tục quá.
Chu Tố đúng là mục tiêu mà anh đã nhắm từ trước.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình mệt rã rời như thế này.
Anh nằm trong lòng cô, Chu Tố càng nhìn càng yêu. Cô đảo mắt, nghịch ngợm hỏi: “Nếu gửi ảnh của anh hiện giờ cho chủ tịch nhìn thì có khi nào ngày mai anh ấy sẽ đuổi việc anh không?”
Anh vẫn đang thở hồng hộc, nói chầm chậm: “Không biết.”
“Why?”
“Sếp sẽ hỏi anh đang làm gì rồi lại chia sẻ với anh ấy.”
“…” Cô tò mò: “Anh ở cạnh chủ tịch bao nhiêu năm rồi còn gì.”
“Ừ, chẳng có gì phải giấu nhau cả, hợp tác với nhau trong công việc, làm bạn với nhau trong cuộc sống.” Lý Tư Văn kể sạch sành sanh cho cô: “Size quần áo, sở thích, thói quen, thậm chí cả size áo mưa của anh ấy anh cũng biết hết.”
“Wow!!!” Chu Tố kêu lên.
“Đừng có đoán mò.” Anh cọ vào cánh tay cô: “Anh làm ở vị trí đó thì đấy là phạm vi công việc của anh.”
“Chuyên nghiệp quá chuyên nghiệp quá.” Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Cô vẫn nhớ phải nói ra một chuyện quan trọng.
Cô cốc lên đầu anh, ra lệnh cho anh ngồi thẳng, sau ấy nói một cách nghiêm túc: “Lý Tư Văn, em muốn thông báo chính thức cho anh biết. Bắt đầu từ bây giờ, anh được thăng cấp lên làm bạn trai của em.”
Ánh mắt Lý Tư Văn rực cháy, anh cũng không dám thở mạnh vì sợ rằng đây chỉ là mơ.
“Những gì anh không biết, cái anh thiếu hụt, điều anh ước ao, em sẽ dạy cho anh từng chút một. Anh phải nghe lời em, không được phép làm xằng làm bậy. Như mấy món quà anh mang từ Thượng Hải về đây này, túi xách thì hơn 70 nghìn tệ, nhẫn cũng phải gần 100 nghìn. Sau này không cho anh tiêu linh tinh như thế nữa biết chưa!” Mặt cô đứng đắn: “Không phải cứ đồ đắt là dỗ được con gái đâu.”
Anh sửa lưng cho cô: “Không phải con gái, là bạn gái.”
Cô bĩu môi: “Còn cãi à, với cả, anh cũng phải thay đổi cái tính chiếm hữu đi.”
Anh khàn giọng: “Anh sẽ cố gắng.”
“Bình thường em nói chuyện với bạn khác giới thì anh không được chen vào. Tất nhiên em cũng sẽ suy nghĩ đến cảm xúc của anh. Em sẽ giới thiệu bạn bè của em cho anh biết, để anh có được cảm giác an toàn.”
“Ừ.” Ánh mắt anh chua xót: “Chủ nhân còn muốn bổ sung gì không?”
Cô ôm cổ anh, nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh: “Em thích anh gọi em là công chúa nhỏ.”
Mãi sau, anh nói: “Anh yêu em, công chúa nhỏ.”
*
Theo sự sắp xếp của Chu Tố thì buổi đầu tiên hai người chính thức hẹn hò với nhau được lên lịch vào thứ bảy.
Lý Tư Văn “nhạt” khủng khiếp, nói trắng ra thì là trai thẳng! Cái gì cũng thích bày tỏ trực tiếp, như đống quà anh mua đợt trước vậy, cô nhẩm tính thì cộng lại cũng phải hơn 300 nghìn tệ.
Anh không nhận lương của Hối Trung mà nhận tiền hoa hồng.
Với một công ty lớn, đã thế anh còn làm thư kí hành chính của chủ tịch nên không cần phải nhắc đến quyền lực và cơ hội công việc của anh nữa. Phúc lợi Hối Trung dành cho nhân viên cấp cao là bí mật không thể tiết lộ. Chu Tố từng ngầm hỏi, rốt cuộc một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?
Anh không nói ra con số thực mà chỉ nói gia đình chủ tịch trọng dụng anh, chưa bạc đãi anh bao giờ. Mấy năm trước anh bước chân vào thị trường bất động sản, Hối Trung chủ yếu sẽ thầu những chung cư cao cấp nên khu chung cư nào Lý Tư Văn cũng sẽ có một căn.
Còn tiền gửi ngân hàng thì chính anh cũng chẳng nhớ nên anh quyết định dành hai hôm để cộng hết lại rồi đưa cho người yêu một con số cụ thể.
Thư kí Lý vô cùng chu đáo, luôn quan tâm đến người khác. Anh vẫn nhớ, Chu Tố từng nói bố mình giết cá ở RT Mart còn mẹ bán bánh bao. Tuy nhiên đợt trước anh đã nói chuyện với hai bác ở nhà cô thì thấy khí chất của cả hai quá đỗi hiền hòa, đẳng cấp cực kì.
Cơ mà anh vẫn tin lời cô nói, không nghi ngờ gì.
Nghề nào cũng có người giỏi hết, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mọi ngành nghề luôn xuất hiện nhân tài. Trái tim còn lạnh giá hơn cả dao giết cá ở RT Mart? Tầm bậy, rõ ràng bác Chu giản dị gần gũi thế cơ mà.
Dẫu anh không có kinh nghiệm tình trường nhưng lại rất giỏi đối nhân xử thế. Sau này anh chắc chắn phải vượt qua cửa ải của bố mẹ Chu Tố. Thế thì nên tính kế trước, đi lấy lòng bố vợ đã.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng anh nhờ bạn mua cho Chu Kỳ Chính một món quà vừa đắt giá vừa bình dân.
*
Mấy hôm sau.
Chu Kỳ Chính không có tiết buổi chiều nên về nhà sớm. Đúng lúc ấy anh shipper giao hàng gọi điện cho bác, bảo bác có đơn hỏa tốc.
Bác tưởng là đồ của con gái nhưng shipper nói tên người nhận là bác. Gói hàng rất dài, bác tò mò mở ra! Ôi trời ơi! Bao bì đẹp quá!
Phong cách Trung Hoa, hộp gỗ chạm khắc rỗng, còn có cả hoa văn hình rồng uốn lượn trong đám mây.
Mở ra nhìn một phát, đôi mắt thầy Chu lại cận thêm 300 độ rồi!
*
Bấy giờ Chu Tố đang đi chơi với Lệ Khả Nhi, đương phân vân giữa hai chiếc váy. Điện thoại đổ chuông, cô đi ra ngoài nghe máy: “Bố ạ.”
Chu Kỳ Chính: “Có chuyện rồi con gái ơi!”
Cô hết hồn: “Sao thế ạ?”
Bác trai vẫn chưa bình tĩnh lại được: “Có ai vô danh gửi cho bố con dao giết cá bằng vàng, đã thế còn dát cả đá quý lên cơ!!!!”
Chu Tố: …
Giáo sư Chu đau lòng, ôm đầu: “Rốt cuộc là ai! Ai muốn ám sát bố!!!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Tư Văn: Là con rể của bác đấy ạ.
Giáo sư Chu:?
Ngày mai gặp phụ huynh nha.
Hết ngoại truyện 7.
Bình luận facebook