-
Chương 89: Ngoại truyện 11 - Trái Chanh Màu Xanh
Đây là chuyện Tô Tịch chẳng ngờ. Không thể đỡ được những lời gặng hỏi của ông bà bố mẹ họ hàng, sống lưng cô ướt đẫm mồ hôi.
Buổi tối, Chung Diễn gọi đến, nom có vẻ đắc chí phết. Cậu trông mong: “Mai mấy giờ đi thế? Để tôi xem có rảnh không thì đành đi với cậu vậy…”
Còn chưa nói xong thì Tô Tịch đã cắt lời: “Không cần, giải quyết xong rồi.”
Chung Diễn:?
Cậu hỏi: “Cậu giải quyết thế nào?”
Tô Tịch: “Tớ nói với bố mẹ là bọn mình chia tay rồi.”
Cậu đau gần chết, phát khùng cả lên: “Sao cậu lại như thế hả!”
Cô còn đau hơn: “Không thì sao, dẫn cậu về gặp bố mẹ tớ à?”
Suýt nữa thì cậu thốt lên: “Sao không?!”
Cậu không đẹp trai hay gì? Hay cậu tặng quà keo quá? Chứ thế này thì sỉ nhục quá đấy. Cơn giận đã nguôi ngoai, chỉ còn nỗi tủi hờn ở lại.
“Cậu không hề coi tình cảm này là thật.” Chung Diễn sầu kinh khủng: “Ờ, cứ thế đi.”
Sau lần ấy, hai bạn trẻ đã cắt đứt liên lạc với nhau.
Chưa đầy hai ngày, tin hai bạn chia tay đã lan ra khắp đại học C. Chung Diễn âm thầm quan sát phản ứng của mọi người, chắc ai cũng đang tiếc cho đôi kim đồng ngọc nữ vì đã hết duyên với nhau. Thế nhưng trưa hôm sau, lúc xếp hàng ở canteen, mấy bạn nữ đứng trước đang nói chuyện tíu tít:
“Cuối cùng cũng chia tay, anh tớ có cơ hội rồi.”
“Bảo anh cậu xếp hàng đi, nghe nói tối qua có người xếp nến thành trái tim dưới kí túc của Tô Tịch đấy.”
“Các cậu có biết sao lại chia tay không?”
“Nghe bảo Chung Diễn ngoại tình.”
“Sao tớ nghe nói là vì cậu ta tệ quá mà?”
Chung Diễn hốt hoảng, chạy thục mạng.
Một tuần trôi qua, phía Tô Tịch chả đả động gì hết. Cậu cầm điện thoại mà phát điên đến nơi rồi. Đừng mà, tin “chia tay” chưa được lan tỏa rộng rãi hay cô chẳng để tâm gì thật? Cậu càng nghĩ càng sầu, chán chường, mất ngủ mãi. Hôm sau đi học với quầng mắt thâm sì, thế là tin đồn lại được nâng cấp:
Anh đại thành đứa bị bỏ rơi.
Dần dà, Chung Diễn cũng tiếp nhận được sự thật rằng mình “chia tay” mất rồi.
Chỉ là, sao mối tình đầu của cậu lại ngắn như thế này!
Cuộc sống vẫn trôi đi, sắp có trận thi đấu bóng rổ nên ngày nào cậu cũng ở trên sân bóng để xả stress, tạm thời quên đi nỗi đau “thất tình”.
Hôm nay tập xong, cậu uống hết hai chai nước lạnh, mồ hôi mồ kê đầm đìa, đương định về kí túc tắm. Lúc đi qua phòng 201 thì cậu chững lại.
Phòng không khóa cửa, mấy thằng con trai ở trong đang nói chuyện về Tô Tịch.
“Mai tao sẽ bắt nó làm người yêu tao, ván đã đóng thuyền thì xem nó có làm hay không?” Ngay sau ấy là những trận cười giòn giã.
Bấy giờ, Chung Diễn đập luôn bóng vào cửa, cậu đanh mặt: “Mày thử nói thêm câu nữa xem.”
Mấy đứa đã ghét nhau từ trước, giờ cái ghét ấy được dịp rách toạc ra nên không thèm kiêng nể gì nữa. Trận chiến cực kì khủng bố. Chung Diễn đánh nhau rất giỏi nhưng địch đông quá không đấu lại được. Mặc dù không bị ăn hành quá nhưng vẫn bị thương khá nghiêm trọng.
Cậu không đến bệnh viện lấy số. Ở cái đất Minh Châu này, cậu gây chuyện một phát là không giấu được Ngụy Ngự Thành. Cậu nhớ Lâm Sơ Nguyệt từng nói bạn trai Hạ Sơ là bác sĩ.
Thế là gọi luôn cho chị Hạ, ăn nói ngọt như mía lùi.
Cậu không cam lòng, mở WeChat người nào đó lên. Bấy giờ, Tô Tịch mới tập múa xong, đang giải lao thì nhận được tin nhắn của Chung Diễn.
Xinh đẹp nhất thế giới sắp mất con cưng của trời rồi TvT.
*
Cuối cùng thì Chung Diễn cũng đợi được người mà mình mong nhớ.
Tô Tịch bước đến từ đằng xa, sự quan tâm đong đầy trong đôi mắt. Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy những vết thương của mình đã chẳng còn nhức nhối.
Cậu thì ngồi còn cô thì đứng. Tô Tịch sợ hết hồn: “Xảy ra chuyện gì đây?”
Cậu ngoảnh mặt đi, hệt như một nhóc oán hờn: “Bị ngã thôi.”
Tô Tịch: “Nói dối chứ gì, thế tớ về đây.”
“Đứng lại!” Chung Diễn nghiến răng: “Tôi không có tiền!”
Cô nghiêng người, nhìn cậu với gương mặt dịu dàng. Cậu gục ngã, nói hết cho cô nghe, cuối cùng còn lên án: “Cậu tệ lắm.”
Tô Tịch nín lặng: “Tớ sắp thi đấu nên ngày nào cũng phải tập múa. Có lẽ tớ đã bơ cậu thật nhưng cậu vẫn có thể liên lạc với tớ mà. Đằng này cứ hở ra là tung tin chia tay, cậu đang muốn tớ để ý chứ còn gì nữa?”
Chung Diễn câm nín, vô thức nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Cô nhướn mày: “Sau đó thì sao?”
“Lần sau sẽ thay đổi.”
“Tớ bị đá rồi mà vẫn còn lần sau à?” Tô Tịch chớp mắt, quầng sáng hôn lên bờ mi tựa như cánh chim dịu dàng của cô.
Khi cả hai nhìn nhau, Chung Diễn đã cực kì kích động. Cậu nói kiểu cà nhỗng: “Tôi theo đuổi cậu một lần nữa, sẽ không có lần sau đâu.”
Gương mặt chàng trai sưng tấy, vậy nhưng những vết tím bầm ấy chẳng khiến cậu thảm hại chút nào mà còn tôn lên khí chất gàn dở của cậu. Tô Tịch nhìn cậu mà con tim đã lệch nhịp. Cô ngoảnh đi, cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Thôi thì tối nay cũng gọi là thẳng thắn với nhau rồi.
Lòng Chung Diễn chùng xuống, cậu hiểu Tô Tịch muốn tham gia thi đấu nên ngày nào cũng ở phòng tập chứ cô không cố tình bơ cậu.
Cậu nghĩ lại, rồi tự trách, than thở xong tỉnh ngộ, cuối cùng thì đưa ra kết luận: Chia tay cái đách gì, trai tài gái sắc vẫn thắm thiết đấy nhé.
Cứ thế, thứ ba năm bảy thì bạn cùng phòng, bạn cùng đội múa rồi cả huấn luyện viên của Tô Tịch sẽ được tặng trà sữa, đồ ăn vặt các thứ. Còn hai bốn sáu thì sẽ được nhận hộp cơm trưa tình yêu.
Loáng chốc, tin hai bạn trẻ gương vỡ lại lành đã lan ra khắp trường.
Cậu ấm cứ tưởng mình sẽ được nghe người ta khen, ai ngờ hôm xếp hàng ở canteen lại nghe mấy bạn nữ tám chuyện với nhau:
“Hai người đấy làm lành thế nào vậy?”
“Nghe nói, CD chữa được bệnh gì đấy rồi.”
“Cậu ta yếu sinh lí à?”
“Ừ ừ!!”
Chung Diễn: …
Khó mà tẩy trắng được vết dơ bẩn nhất cuộc đời.
Giữa tháng chín, Tô Tịch sang Đức thi đấu. Thứ năm đại học C cũng khai mạc giải bóng rổ nhưng cô bảo khéo thứ sáu mình mới về được.
Chung Diễn: Cuộc đời em không được trọn vẹn rồi.
Tô Tịch: ?
Chung Diễn: Không được xem người yêu đẹp trai của em thi đấu mở màn.
Tô Tịch cứng họng, đáp trả lạnh lùng: Hình như người nào đó còn chưa bắt đầu theo đuổi em thì phải?
Lần này đợi rep có hơi lâu.
Lúc Tô Tịch thấy có gì sai sai thì Chung Diễn đã nhắn lại:
Theo đuổi ngay đây.
*
Tô Tịch không nói cho cho cậu biết, thật ra tối thứ tư cô đã về đại học B rồi, chuẩn bị ngày mai đi xem khai mạc bóng rổ, tạo bất ngờ cho Chung Diễn.
Cô cố tình đi muộn 10 phút, ngồi ở hàng sau.
Chẳng bao lâu, đội Chung Diễn đã bước ra sân. Anh đại là visual nên tất nhiên cũng phải là người cầm cờ rồi. Mà khi cậu xuất hiện, mọi thứ đã nóng hơn bao giờ hết.
Cậu mặc chiếc áo màu xanh trắng số 17, sau lưng in tên Tô Tịch.
Cậu mặc chiếc áo mang tên cô, để cho cả thế giới biết đến mà chẳng sợ gì.
Lúc này, Tô Tịch cũng bị phát hiện rồi. Mọi người quay ngoắt xuống nhìn, tiếng reo hò ầm ĩ. Mới đầu Chung Diễn cũng sững sờ, nhưng ngay sau ấy đã bình tĩnh lại. Cậu giơ hai tay lên cao làm hình trái tim to bự với Tô Tịch.
“Wowwww!!!!!”
“Trời ơi là trời!!!!!”
Cô vỡ lẽ, hóa ra “Theo đuổi ngay đây” của cậu là thế này.
Cậu công khai với cả thế giới bằng con tim chân thành và nồng cháy của mình.
Rất nhiều năm sau, cứ khi nào đại học C thi đấu bóng rổ thì câu chuyện này cũng được gợi lại.
Nhưng điều thiếu sót duy nhất ấy là đội Chung Diễn đã thua trong trận khai mạc. Cơ mà tâm trạng cậu vẫn hí hửng lắm, chiếc cúp của cậu đang ngồi trên khán đài rồi.
Sau trận đấu, cậu chạy ra ngoài, thấy Tô Tịch đang đứng sau cây cột. Chân tay cậu mảnh khảnh, cả hai cách nhau mấy mét mà nhìn cơ thể cậu nét nào ra nét ấy.
Dưới ánh mặt trời, cô mỉm cười nhìn cậu. Chung Diễn nhướn mày: “Có thích không?”
Cô ngoảnh mặt đi, nhoẻn môi cười: “Anh tém tém lại đi chứ.”
“Thế này mà chưa tém tém à?” Chung Diễn phân bua: “Anh nhớ tuần sau đến sinh nhật bố em nhỉ?”
Tô Tịch ngờ ngợ: “Sao nào?”
“Nếu anh không tém tém thì giờ này chắc bác trai cũng sẽ nhận được bao lì xì kếch xù, anh sẽ note luôn trên bao là Bạn nam bình thường của Tịch Tịch.”
Tô Tịch: …
Hôm mừng thọ ông nội, bi kịch bị gặng hỏi vẫn còn ở đấy.
Đương lúc ngẩn người thì Chung Diễn đã bước đến bên cô, cậu giơ cánh tay phải, đo khoảng cách giữa hai người rồi nghiêm túc hỏi cô: “Em cao có mét sáu thôi à?”
Cô thanh minh: “Em cao mét 65 được chưa?”
Vừa dứt lời thì có một chiếc bóng phủ lên mái tóc, Chung Diễn đã ôm cô vào lòng.
Tô Tịch ngẩn ngơ.
Tiếng cười của cậu vang trên đầu: “Ừ, đúng mét 65 rồi.”
Tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu lên.
Chung Diễn giơ tay ra hết sức tự nhiên: “Làm quen lại từ đầu nào. Anh là Chung Diễn, người đang đợi để được trở thành bạn trai chính thức.”
Cuối hạ, gió thoảng qua những nhành cây. Đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng nhưng cũng không kìm được nỗi hân hoan của mình.
Tô Tịch ngoảnh đi, mím môi nhịn cười. Đến khi quay lại thì cũng bắt tay anh cực kì tự nhiên: “Chào bạn trai, em là Tô Tịch.”
Chung Diễn nhướn mày: “Dê con Tô Tây ư?”
“Tiên nữ Tô Tịch là được rồi.”
Cậu nắm chặt tay cô ngay giữa chốn đông người. Ừ ừ, tiên nữ hạ phàm, vất vả cho tiên nữ rồi.
Thật ra cũng không đúng lắm.
Phải là bạn gái Tô Tịch.
Tô Tịch của Chung Diễn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Để tặng lì xì 50 nghìn tệ cho ông nội Tô Tịch với bao hết cả bữa tiệc thì Chung Diễn đã vay tiền Lý Tư Văn. Một ngày nào đó Ngụy Ngự Thành biết được sự thật, tuyên bố phải đuổi cái thằng nghiệp chủng này ra khỏi nhà. Chung Diễn lanh trí gửi luôn ảnh chụp với Tô Tịch: “Cậu, đây là bạn gái cháu. Cậu sẽ chúc phúc cho chúng cháu chứ?” 10 giây sau đã được chủ tịch Ngụy chuyển ngay cho một số tiền khổng lồ. Hôm sau, Lý Tư Văn bị trừ sạch tiền thưởng quý này mà chả biết lí do là gì.
Hết chương 11.
Buổi tối, Chung Diễn gọi đến, nom có vẻ đắc chí phết. Cậu trông mong: “Mai mấy giờ đi thế? Để tôi xem có rảnh không thì đành đi với cậu vậy…”
Còn chưa nói xong thì Tô Tịch đã cắt lời: “Không cần, giải quyết xong rồi.”
Chung Diễn:?
Cậu hỏi: “Cậu giải quyết thế nào?”
Tô Tịch: “Tớ nói với bố mẹ là bọn mình chia tay rồi.”
Cậu đau gần chết, phát khùng cả lên: “Sao cậu lại như thế hả!”
Cô còn đau hơn: “Không thì sao, dẫn cậu về gặp bố mẹ tớ à?”
Suýt nữa thì cậu thốt lên: “Sao không?!”
Cậu không đẹp trai hay gì? Hay cậu tặng quà keo quá? Chứ thế này thì sỉ nhục quá đấy. Cơn giận đã nguôi ngoai, chỉ còn nỗi tủi hờn ở lại.
“Cậu không hề coi tình cảm này là thật.” Chung Diễn sầu kinh khủng: “Ờ, cứ thế đi.”
Sau lần ấy, hai bạn trẻ đã cắt đứt liên lạc với nhau.
Chưa đầy hai ngày, tin hai bạn chia tay đã lan ra khắp đại học C. Chung Diễn âm thầm quan sát phản ứng của mọi người, chắc ai cũng đang tiếc cho đôi kim đồng ngọc nữ vì đã hết duyên với nhau. Thế nhưng trưa hôm sau, lúc xếp hàng ở canteen, mấy bạn nữ đứng trước đang nói chuyện tíu tít:
“Cuối cùng cũng chia tay, anh tớ có cơ hội rồi.”
“Bảo anh cậu xếp hàng đi, nghe nói tối qua có người xếp nến thành trái tim dưới kí túc của Tô Tịch đấy.”
“Các cậu có biết sao lại chia tay không?”
“Nghe bảo Chung Diễn ngoại tình.”
“Sao tớ nghe nói là vì cậu ta tệ quá mà?”
Chung Diễn hốt hoảng, chạy thục mạng.
Một tuần trôi qua, phía Tô Tịch chả đả động gì hết. Cậu cầm điện thoại mà phát điên đến nơi rồi. Đừng mà, tin “chia tay” chưa được lan tỏa rộng rãi hay cô chẳng để tâm gì thật? Cậu càng nghĩ càng sầu, chán chường, mất ngủ mãi. Hôm sau đi học với quầng mắt thâm sì, thế là tin đồn lại được nâng cấp:
Anh đại thành đứa bị bỏ rơi.
Dần dà, Chung Diễn cũng tiếp nhận được sự thật rằng mình “chia tay” mất rồi.
Chỉ là, sao mối tình đầu của cậu lại ngắn như thế này!
Cuộc sống vẫn trôi đi, sắp có trận thi đấu bóng rổ nên ngày nào cậu cũng ở trên sân bóng để xả stress, tạm thời quên đi nỗi đau “thất tình”.
Hôm nay tập xong, cậu uống hết hai chai nước lạnh, mồ hôi mồ kê đầm đìa, đương định về kí túc tắm. Lúc đi qua phòng 201 thì cậu chững lại.
Phòng không khóa cửa, mấy thằng con trai ở trong đang nói chuyện về Tô Tịch.
“Mai tao sẽ bắt nó làm người yêu tao, ván đã đóng thuyền thì xem nó có làm hay không?” Ngay sau ấy là những trận cười giòn giã.
Bấy giờ, Chung Diễn đập luôn bóng vào cửa, cậu đanh mặt: “Mày thử nói thêm câu nữa xem.”
Mấy đứa đã ghét nhau từ trước, giờ cái ghét ấy được dịp rách toạc ra nên không thèm kiêng nể gì nữa. Trận chiến cực kì khủng bố. Chung Diễn đánh nhau rất giỏi nhưng địch đông quá không đấu lại được. Mặc dù không bị ăn hành quá nhưng vẫn bị thương khá nghiêm trọng.
Cậu không đến bệnh viện lấy số. Ở cái đất Minh Châu này, cậu gây chuyện một phát là không giấu được Ngụy Ngự Thành. Cậu nhớ Lâm Sơ Nguyệt từng nói bạn trai Hạ Sơ là bác sĩ.
Thế là gọi luôn cho chị Hạ, ăn nói ngọt như mía lùi.
Cậu không cam lòng, mở WeChat người nào đó lên. Bấy giờ, Tô Tịch mới tập múa xong, đang giải lao thì nhận được tin nhắn của Chung Diễn.
Xinh đẹp nhất thế giới sắp mất con cưng của trời rồi TvT.
*
Cuối cùng thì Chung Diễn cũng đợi được người mà mình mong nhớ.
Tô Tịch bước đến từ đằng xa, sự quan tâm đong đầy trong đôi mắt. Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy những vết thương của mình đã chẳng còn nhức nhối.
Cậu thì ngồi còn cô thì đứng. Tô Tịch sợ hết hồn: “Xảy ra chuyện gì đây?”
Cậu ngoảnh mặt đi, hệt như một nhóc oán hờn: “Bị ngã thôi.”
Tô Tịch: “Nói dối chứ gì, thế tớ về đây.”
“Đứng lại!” Chung Diễn nghiến răng: “Tôi không có tiền!”
Cô nghiêng người, nhìn cậu với gương mặt dịu dàng. Cậu gục ngã, nói hết cho cô nghe, cuối cùng còn lên án: “Cậu tệ lắm.”
Tô Tịch nín lặng: “Tớ sắp thi đấu nên ngày nào cũng phải tập múa. Có lẽ tớ đã bơ cậu thật nhưng cậu vẫn có thể liên lạc với tớ mà. Đằng này cứ hở ra là tung tin chia tay, cậu đang muốn tớ để ý chứ còn gì nữa?”
Chung Diễn câm nín, vô thức nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Cô nhướn mày: “Sau đó thì sao?”
“Lần sau sẽ thay đổi.”
“Tớ bị đá rồi mà vẫn còn lần sau à?” Tô Tịch chớp mắt, quầng sáng hôn lên bờ mi tựa như cánh chim dịu dàng của cô.
Khi cả hai nhìn nhau, Chung Diễn đã cực kì kích động. Cậu nói kiểu cà nhỗng: “Tôi theo đuổi cậu một lần nữa, sẽ không có lần sau đâu.”
Gương mặt chàng trai sưng tấy, vậy nhưng những vết tím bầm ấy chẳng khiến cậu thảm hại chút nào mà còn tôn lên khí chất gàn dở của cậu. Tô Tịch nhìn cậu mà con tim đã lệch nhịp. Cô ngoảnh đi, cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Thôi thì tối nay cũng gọi là thẳng thắn với nhau rồi.
Lòng Chung Diễn chùng xuống, cậu hiểu Tô Tịch muốn tham gia thi đấu nên ngày nào cũng ở phòng tập chứ cô không cố tình bơ cậu.
Cậu nghĩ lại, rồi tự trách, than thở xong tỉnh ngộ, cuối cùng thì đưa ra kết luận: Chia tay cái đách gì, trai tài gái sắc vẫn thắm thiết đấy nhé.
Cứ thế, thứ ba năm bảy thì bạn cùng phòng, bạn cùng đội múa rồi cả huấn luyện viên của Tô Tịch sẽ được tặng trà sữa, đồ ăn vặt các thứ. Còn hai bốn sáu thì sẽ được nhận hộp cơm trưa tình yêu.
Loáng chốc, tin hai bạn trẻ gương vỡ lại lành đã lan ra khắp trường.
Cậu ấm cứ tưởng mình sẽ được nghe người ta khen, ai ngờ hôm xếp hàng ở canteen lại nghe mấy bạn nữ tám chuyện với nhau:
“Hai người đấy làm lành thế nào vậy?”
“Nghe nói, CD chữa được bệnh gì đấy rồi.”
“Cậu ta yếu sinh lí à?”
“Ừ ừ!!”
Chung Diễn: …
Khó mà tẩy trắng được vết dơ bẩn nhất cuộc đời.
Giữa tháng chín, Tô Tịch sang Đức thi đấu. Thứ năm đại học C cũng khai mạc giải bóng rổ nhưng cô bảo khéo thứ sáu mình mới về được.
Chung Diễn: Cuộc đời em không được trọn vẹn rồi.
Tô Tịch: ?
Chung Diễn: Không được xem người yêu đẹp trai của em thi đấu mở màn.
Tô Tịch cứng họng, đáp trả lạnh lùng: Hình như người nào đó còn chưa bắt đầu theo đuổi em thì phải?
Lần này đợi rep có hơi lâu.
Lúc Tô Tịch thấy có gì sai sai thì Chung Diễn đã nhắn lại:
Theo đuổi ngay đây.
*
Tô Tịch không nói cho cho cậu biết, thật ra tối thứ tư cô đã về đại học B rồi, chuẩn bị ngày mai đi xem khai mạc bóng rổ, tạo bất ngờ cho Chung Diễn.
Cô cố tình đi muộn 10 phút, ngồi ở hàng sau.
Chẳng bao lâu, đội Chung Diễn đã bước ra sân. Anh đại là visual nên tất nhiên cũng phải là người cầm cờ rồi. Mà khi cậu xuất hiện, mọi thứ đã nóng hơn bao giờ hết.
Cậu mặc chiếc áo màu xanh trắng số 17, sau lưng in tên Tô Tịch.
Cậu mặc chiếc áo mang tên cô, để cho cả thế giới biết đến mà chẳng sợ gì.
Lúc này, Tô Tịch cũng bị phát hiện rồi. Mọi người quay ngoắt xuống nhìn, tiếng reo hò ầm ĩ. Mới đầu Chung Diễn cũng sững sờ, nhưng ngay sau ấy đã bình tĩnh lại. Cậu giơ hai tay lên cao làm hình trái tim to bự với Tô Tịch.
“Wowwww!!!!!”
“Trời ơi là trời!!!!!”
Cô vỡ lẽ, hóa ra “Theo đuổi ngay đây” của cậu là thế này.
Cậu công khai với cả thế giới bằng con tim chân thành và nồng cháy của mình.
Rất nhiều năm sau, cứ khi nào đại học C thi đấu bóng rổ thì câu chuyện này cũng được gợi lại.
Nhưng điều thiếu sót duy nhất ấy là đội Chung Diễn đã thua trong trận khai mạc. Cơ mà tâm trạng cậu vẫn hí hửng lắm, chiếc cúp của cậu đang ngồi trên khán đài rồi.
Sau trận đấu, cậu chạy ra ngoài, thấy Tô Tịch đang đứng sau cây cột. Chân tay cậu mảnh khảnh, cả hai cách nhau mấy mét mà nhìn cơ thể cậu nét nào ra nét ấy.
Dưới ánh mặt trời, cô mỉm cười nhìn cậu. Chung Diễn nhướn mày: “Có thích không?”
Cô ngoảnh mặt đi, nhoẻn môi cười: “Anh tém tém lại đi chứ.”
“Thế này mà chưa tém tém à?” Chung Diễn phân bua: “Anh nhớ tuần sau đến sinh nhật bố em nhỉ?”
Tô Tịch ngờ ngợ: “Sao nào?”
“Nếu anh không tém tém thì giờ này chắc bác trai cũng sẽ nhận được bao lì xì kếch xù, anh sẽ note luôn trên bao là Bạn nam bình thường của Tịch Tịch.”
Tô Tịch: …
Hôm mừng thọ ông nội, bi kịch bị gặng hỏi vẫn còn ở đấy.
Đương lúc ngẩn người thì Chung Diễn đã bước đến bên cô, cậu giơ cánh tay phải, đo khoảng cách giữa hai người rồi nghiêm túc hỏi cô: “Em cao có mét sáu thôi à?”
Cô thanh minh: “Em cao mét 65 được chưa?”
Vừa dứt lời thì có một chiếc bóng phủ lên mái tóc, Chung Diễn đã ôm cô vào lòng.
Tô Tịch ngẩn ngơ.
Tiếng cười của cậu vang trên đầu: “Ừ, đúng mét 65 rồi.”
Tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu lên.
Chung Diễn giơ tay ra hết sức tự nhiên: “Làm quen lại từ đầu nào. Anh là Chung Diễn, người đang đợi để được trở thành bạn trai chính thức.”
Cuối hạ, gió thoảng qua những nhành cây. Đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng nhưng cũng không kìm được nỗi hân hoan của mình.
Tô Tịch ngoảnh đi, mím môi nhịn cười. Đến khi quay lại thì cũng bắt tay anh cực kì tự nhiên: “Chào bạn trai, em là Tô Tịch.”
Chung Diễn nhướn mày: “Dê con Tô Tây ư?”
“Tiên nữ Tô Tịch là được rồi.”
Cậu nắm chặt tay cô ngay giữa chốn đông người. Ừ ừ, tiên nữ hạ phàm, vất vả cho tiên nữ rồi.
Thật ra cũng không đúng lắm.
Phải là bạn gái Tô Tịch.
Tô Tịch của Chung Diễn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Để tặng lì xì 50 nghìn tệ cho ông nội Tô Tịch với bao hết cả bữa tiệc thì Chung Diễn đã vay tiền Lý Tư Văn. Một ngày nào đó Ngụy Ngự Thành biết được sự thật, tuyên bố phải đuổi cái thằng nghiệp chủng này ra khỏi nhà. Chung Diễn lanh trí gửi luôn ảnh chụp với Tô Tịch: “Cậu, đây là bạn gái cháu. Cậu sẽ chúc phúc cho chúng cháu chứ?” 10 giây sau đã được chủ tịch Ngụy chuyển ngay cho một số tiền khổng lồ. Hôm sau, Lý Tư Văn bị trừ sạch tiền thưởng quý này mà chả biết lí do là gì.
Hết chương 11.
Bình luận facebook