Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Trải qua chuyện bị nói xấu trong game, tình cảm của Hoa Đan và Nhất Thế Vô Song tốt hơn rất nhiều. Có thể nói câu: “Trong hoạn nạn mới thấy được chân tình.” chính là dành cho hai người bọn họ.
Mọi người trong game đều cảm thấy Hoa Đan Di và Nhất Thế Vô Song đã có tình ý với đối phương rồi. Chỉ là vẫn chưa phải thời điểm để cho bọn họ thổ lộ hết với nhau mà thôi. Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, còn sự thật thế nào thì vẫn chưa có ai biết được.
Có điều hì như Hoa Đan Di gần đây đúng là bị xui xẻo ám thật. Chưa vui vẻ được bao lâu thì mấy hôm sau đã nhận được điện thoại của thầy Tiêu. Trong điện thoại, giọng nói của Tiêu Tranh có phần tức giận, hung dữ hơn bình thường:
“Bạn học Hoa Đan Di, ngày mai em lập tức đem bài nghiên cứu khoa học lên phòng giáo viên gặp tôi.”
Chưa kịp để cho Hoa Đan Di có cơ hội hỏi thăm chuyện gì cả, Tiêu Tranh đã nhanh chóng cúp máy. Hoa Đan Di chưa hình dung được điều gì sắp xảy ra, nhưng cô có cảm giác không an tâm chút nào. Hoa Đan Di day nhẹ thái dương nhức mỏi, trong lòng không khỏi đoán già đoán non.
Mặc dù oán trách Tiêu Tranh nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, nhưng Hoa Đan Di vẫn cẩn thận lấy bài nghiên cứu khoa học của mình ra xem xét một lượt. Cô xem đi xem lại, cũng không cảm thấy có vấn đề chỗ nào cả. Có điều Tiêu Tranh đột ngột gọi cô như vậy, không thể nào là tự nhiên được.
“Đau đầu chết đi mất.” - Hoa Đan Di vò đầu bứt tai mãi vẫn chẳng đoán ra có chuyện gì. Cuối cùng đành ôm gối đi ngủ. Nếu cứ suy nghĩ thêm chút nữa, Hoa Đan Di sẽ thực sự điên lên mất.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Đan Di dậy sớm hơn bình thường. Vì Hoa Đan Di cảm nhận ngày hôm nay sẽ khá tồi tệ nên đã nhờ Hề Lâm Dao bói cho một quẻ. Hề Lâm Dao nói:
“Mình cảm thấy hôm nay cậu nên mặc đồ màu xanh nhạt, đừng đi xe buýt nữa, đi bộ đi. Hơn nữa, hôm nay chắc chắn sẽ có cãi vã, cậu tránh cũng không được đâu.”
Nghĩ đi nghĩ lại Hoa Đan Di cảm thấy cũng đúng, dù sao thì cô và Tiêu Tranh có khi nào gặp nhau mà không gây sự đâu. Tuy nhiên Hoa Đan Di vẫn ngoan ngoãn chọn một chiếc váy màu xanh nhạt đơn giản rồi mới đến trường.
Hôm nay Hoa Đan Di không có tiết nên cô lên thẳng phòng giáo viên đợi Tiêu Tranh. Vì Hoa Đan Di cũng đã lên đây nhờ Tiêu Tranh sửa đề án vài lần nên giảng viên cũng không còn xa lạ với cô nữa. Thấy Hoa Đan Di lên, liền nhiệt tình trò chuyện.
Tiêu Tranh một lúc sau mới tới, vừa nhìn thấy Hoa Đan Di, gương mặt anh ngay lập tức cứng lại. Tiêu Tranh ngoắc tay gọi Hoa Đan Di tới bàn làm việc của mình, thái độ có chút không thoải mái cho lắm. Giảng viên thấy vậy liền nói nhỏ với Hoa Đan Di:
“Tâm trạng thầy Tiêu hôm nay không được tốt lắm, cẩn thận nhé.”
Tất nhiên Hoa Đan Di sao lại không biết thầy Tiêu nguy hiểm thế nào? Có điều số phận đã định rồi, Hoa Đan Di chỉ có thể chấp nhận nghe theo mà thôi. Hoa Đan Di vâng dạ chào tạm biệt giảng viên kia, sau đó ôm tài liệu đi đến chỗ Tiêu Tranh.
Tiêu Tranh ngồi trầm ngâm trước bản luận án của Hoa Đan Di một hồi. Sự im lặng nặng nề khiến cho người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Hoa Đan Di cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đành mở miệng hỏi:
“Thầy Tiêu… thầy gọi em lên đây là có chuyện gì phải không ạ?”
Tiêu Tranh nghe Hoa Đan Di hỏi thì hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi. Thời gian qua khi làm việc cùng Hoa Đan Di, Tiêu Tranh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng cảm thấy Hoa Đan Di là một người biết tiếp thu, biết cố gắng.
Cứ tưởng như thiện cảm có thể tăng lên, không ngờ tất cả chỉ là giả dối. Hôm qua anh lướt trên diễn đàn ý tưởng thiết kế, vô tình thấy một bài đăng từ 1 năm trước, nội dung trong bài giống đến 90% với những gì Hoa Đan Di viết trong bài luận.
Tiêu Tranh đọc đến mấy lần, kết quả càng đọc lại càng thấy giống. Hôm nay Tiêu Tranh gọi Hoa Đan Di lên đối chiếu lại, ai ngờ kết quả lại thất vọng như vậy. Đúng là không hề sai chút nào, Tiêu Tranh không khẳng định Hoa Đan Di ăn cắp ý tưởng. Nhưng anh muốn có một lời giải thích rõ ràng.
“Em tự mình xem đi.” - Tiêu Tranh đưa điện thoại có mở bài viết trên cộng đồng thiết kế cho Hoa Đan Di xem.
Bài viết vô cùng nổi tiếng, có rất nhiều bình luận khen ngợi sáng kiến này. So với bài viết này thì bài luận của Hoa Đan Di sâu sắc, chặt chẽ hơn, nhưng nền tảng thì có thể nói là dựa toàn bộ trên đây.
Hoa Đan Di đọc xong cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tiêu Tranh nhìn sắc mặt hết xanh lại sang trắng cả Hoa Đan Di, nhíu mày hỏi:
“Đọc xong rồi? Nếu đã đọc xong thì em có lời nào muốn giải thích với tôi không?”
Hoa Đan Di hiện tại không biết phải nói gì cả. Ý tưởng nghiên cứu này cô đã lên từ lâu, nhưng phải đến năm học này mới có cơ hội thực hiện. Vì thế, Hoa Đan Di cũng chưa từng lên bài hay lên ý tưởng ở bất kì cộng đồng nào hết.
Có điều cô chắc chắn đây là ý tưởng của mình, không hề đạo nhái hay sao chép của ai hết. Hoa Đan Di bỗng nhiễn im lặng, hai tay nắm chặt lấy điện thoại. Còn Tiêu Tranh thì vẫn ở đó, nghiêm túc chờ đợi một câu trả lời từ cô.
Mọi người trong game đều cảm thấy Hoa Đan Di và Nhất Thế Vô Song đã có tình ý với đối phương rồi. Chỉ là vẫn chưa phải thời điểm để cho bọn họ thổ lộ hết với nhau mà thôi. Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán, còn sự thật thế nào thì vẫn chưa có ai biết được.
Có điều hì như Hoa Đan Di gần đây đúng là bị xui xẻo ám thật. Chưa vui vẻ được bao lâu thì mấy hôm sau đã nhận được điện thoại của thầy Tiêu. Trong điện thoại, giọng nói của Tiêu Tranh có phần tức giận, hung dữ hơn bình thường:
“Bạn học Hoa Đan Di, ngày mai em lập tức đem bài nghiên cứu khoa học lên phòng giáo viên gặp tôi.”
Chưa kịp để cho Hoa Đan Di có cơ hội hỏi thăm chuyện gì cả, Tiêu Tranh đã nhanh chóng cúp máy. Hoa Đan Di chưa hình dung được điều gì sắp xảy ra, nhưng cô có cảm giác không an tâm chút nào. Hoa Đan Di day nhẹ thái dương nhức mỏi, trong lòng không khỏi đoán già đoán non.
Mặc dù oán trách Tiêu Tranh nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, nhưng Hoa Đan Di vẫn cẩn thận lấy bài nghiên cứu khoa học của mình ra xem xét một lượt. Cô xem đi xem lại, cũng không cảm thấy có vấn đề chỗ nào cả. Có điều Tiêu Tranh đột ngột gọi cô như vậy, không thể nào là tự nhiên được.
“Đau đầu chết đi mất.” - Hoa Đan Di vò đầu bứt tai mãi vẫn chẳng đoán ra có chuyện gì. Cuối cùng đành ôm gối đi ngủ. Nếu cứ suy nghĩ thêm chút nữa, Hoa Đan Di sẽ thực sự điên lên mất.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Đan Di dậy sớm hơn bình thường. Vì Hoa Đan Di cảm nhận ngày hôm nay sẽ khá tồi tệ nên đã nhờ Hề Lâm Dao bói cho một quẻ. Hề Lâm Dao nói:
“Mình cảm thấy hôm nay cậu nên mặc đồ màu xanh nhạt, đừng đi xe buýt nữa, đi bộ đi. Hơn nữa, hôm nay chắc chắn sẽ có cãi vã, cậu tránh cũng không được đâu.”
Nghĩ đi nghĩ lại Hoa Đan Di cảm thấy cũng đúng, dù sao thì cô và Tiêu Tranh có khi nào gặp nhau mà không gây sự đâu. Tuy nhiên Hoa Đan Di vẫn ngoan ngoãn chọn một chiếc váy màu xanh nhạt đơn giản rồi mới đến trường.
Hôm nay Hoa Đan Di không có tiết nên cô lên thẳng phòng giáo viên đợi Tiêu Tranh. Vì Hoa Đan Di cũng đã lên đây nhờ Tiêu Tranh sửa đề án vài lần nên giảng viên cũng không còn xa lạ với cô nữa. Thấy Hoa Đan Di lên, liền nhiệt tình trò chuyện.
Tiêu Tranh một lúc sau mới tới, vừa nhìn thấy Hoa Đan Di, gương mặt anh ngay lập tức cứng lại. Tiêu Tranh ngoắc tay gọi Hoa Đan Di tới bàn làm việc của mình, thái độ có chút không thoải mái cho lắm. Giảng viên thấy vậy liền nói nhỏ với Hoa Đan Di:
“Tâm trạng thầy Tiêu hôm nay không được tốt lắm, cẩn thận nhé.”
Tất nhiên Hoa Đan Di sao lại không biết thầy Tiêu nguy hiểm thế nào? Có điều số phận đã định rồi, Hoa Đan Di chỉ có thể chấp nhận nghe theo mà thôi. Hoa Đan Di vâng dạ chào tạm biệt giảng viên kia, sau đó ôm tài liệu đi đến chỗ Tiêu Tranh.
Tiêu Tranh ngồi trầm ngâm trước bản luận án của Hoa Đan Di một hồi. Sự im lặng nặng nề khiến cho người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Hoa Đan Di cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đành mở miệng hỏi:
“Thầy Tiêu… thầy gọi em lên đây là có chuyện gì phải không ạ?”
Tiêu Tranh nghe Hoa Đan Di hỏi thì hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi. Thời gian qua khi làm việc cùng Hoa Đan Di, Tiêu Tranh mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng cảm thấy Hoa Đan Di là một người biết tiếp thu, biết cố gắng.
Cứ tưởng như thiện cảm có thể tăng lên, không ngờ tất cả chỉ là giả dối. Hôm qua anh lướt trên diễn đàn ý tưởng thiết kế, vô tình thấy một bài đăng từ 1 năm trước, nội dung trong bài giống đến 90% với những gì Hoa Đan Di viết trong bài luận.
Tiêu Tranh đọc đến mấy lần, kết quả càng đọc lại càng thấy giống. Hôm nay Tiêu Tranh gọi Hoa Đan Di lên đối chiếu lại, ai ngờ kết quả lại thất vọng như vậy. Đúng là không hề sai chút nào, Tiêu Tranh không khẳng định Hoa Đan Di ăn cắp ý tưởng. Nhưng anh muốn có một lời giải thích rõ ràng.
“Em tự mình xem đi.” - Tiêu Tranh đưa điện thoại có mở bài viết trên cộng đồng thiết kế cho Hoa Đan Di xem.
Bài viết vô cùng nổi tiếng, có rất nhiều bình luận khen ngợi sáng kiến này. So với bài viết này thì bài luận của Hoa Đan Di sâu sắc, chặt chẽ hơn, nhưng nền tảng thì có thể nói là dựa toàn bộ trên đây.
Hoa Đan Di đọc xong cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tiêu Tranh nhìn sắc mặt hết xanh lại sang trắng cả Hoa Đan Di, nhíu mày hỏi:
“Đọc xong rồi? Nếu đã đọc xong thì em có lời nào muốn giải thích với tôi không?”
Hoa Đan Di hiện tại không biết phải nói gì cả. Ý tưởng nghiên cứu này cô đã lên từ lâu, nhưng phải đến năm học này mới có cơ hội thực hiện. Vì thế, Hoa Đan Di cũng chưa từng lên bài hay lên ý tưởng ở bất kì cộng đồng nào hết.
Có điều cô chắc chắn đây là ý tưởng của mình, không hề đạo nhái hay sao chép của ai hết. Hoa Đan Di bỗng nhiễn im lặng, hai tay nắm chặt lấy điện thoại. Còn Tiêu Tranh thì vẫn ở đó, nghiêm túc chờ đợi một câu trả lời từ cô.
Bình luận facebook