Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Hoa Đan Di tức giận mang cặp sách trở về nhà, vừa vào đến phòng cô đã lập tức đóng sầm cửa lại khiến cho Hề Lâm Dao cùng phải giật mình. Ai mà không biết hôm nay Hoa Đan Di đi gặp thầy Tiêu, nhìn cô bực bội như vậy thì hẳn là có chuyện xảy ra rồi. Hề Lâm Dao mặc dù rất thích thầy Tiêu, nhưng cũng không thể bán đứng cô bạn thân của mình được.
Hề Lâm Dao liền bước đến đưa cho Hoa Đan Di một chai nước lọc, quan tâm hỏi thăm:
“Có chuyện gì thế? Để mình mình đoán xem nhé? Có phải là giáo sư Tiêu lại làm khó cậu rồi không?”
Hoa Đan Di không đáp lại, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt cô đã trả lời tất cả rồi. Hề Lâm Dao chỉ có thể thở dài, ôm lấy vai cô bạn thân mà an ủi:
“Đan Di à, cậu đã cố gắng như vậy rồi mà thầy Tiêu còn cứng rắn như vậy sao? Chắc là thầy ấy muốn nhắc nhở để cậu cẩn thận hơn thôi chứ không có ý gì đâu.”
Hoa Đan Di gạt tay của Hề Lâm Dao ở trên vai mình ra. Cô uống một ngụm nước sau đó bước lên trên giường của mình ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa hết nhăn nhó. Hoa Đan Di phải mất một lúc để bình tĩnh thì mới lên tiếng đáp lời:
“Cậu không biết tên giảng viên đó đáng ghét thế nào đâu. Thầy ta còn chê mình không biết vị trí của bản thân mình ở đâu nữa đó. Tại sao lại có một người đáng ghét như vậy chứ?”
Hề Lâm Dao tất nhiên không nghĩ là Tiêu Tranh sẽ nói ra mấy lời này. Mặc dù thầy ấy có chút cổ hủ, thẳng tính nhưng cũng không phải người sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của sinh viên. Có khi nào là Hoa Đan Di hiểu lầm ý của thầy Tiêu rồi không?
Có điều nhìn Hoa Đan Di tức giận đến ấm ức như vậy, Hề Lâm Dao lại cảm thấy chuyện này có chút vấn đề. Dù sao thì Tiêu Tranh cũng chỉ là người ngoài, Hoa Đan Di mới là bạn thân của cô. Do đó, Hề Lâm Dao quyết định giúp đỡ Hoa Đan Di ‘dạy dỗ’ thầy Tiêu một lần vậy.
Hề Lâm Dao xấu xa lên tiếng:
“Đan Di, cậu có muốn trả thù không?”
Hoa Đan Di vốn đang rất chán nản, nghe Hề Lâm Dao hỏi vậy thì lập tức bật dậy. Đôi mắt của cô nàng khỏi nói cũng biết có bao nhiêu lấp lánh đầy hứng thú. Hoa Đan Di vội vàng hỏi lại:
“Trả thù? Hề Lâm Dao, ý của cậu là gì cơ?”
Hề Lâm Dao kéo ghế ra ngồi xuống, trầm ngâm một lúc toan tính rồi mới trả lời:
“Mình ở trong hội nhóm ‘fan girl’ của giáo sư Tiêu, nghe mọi người trong nhóm nói thầy Tiêu bị dị ứng với cà chua… Hay là…”
Chưa bao giờ Hoa Đan Di thấy gương mặt của Hề Lâm Dao trở nên xấu xa như vậy. Mặc dù cô rất ghét Tiêu Tranh, nhưng mà cách này thì có hơi quá đáng. Nếu như chỉ là dị ứng nhẹ thì không sao… Có điều nếu bị nặng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy…
Hoa Đan Di nghĩ đến đây liền cảm thấy rùng mình. Cô không muốn bị mang tội danh ‘cố ý giết người’ đâu, chuyện này nguy hiểm quá. Hoa Đan Di nhanh chóng bác bỏ ý kiến của Hề Lâm Dao, nhíu mày đáp:
“Không được đâu, lỡ như thầy ấy bị thế nào, hai đứa mình ngồi tù mọt gông đấy.”
Hề Lâm Dao dường như cũng biết cách này nguy hiểm, do đó không dám cãi lại. Hai người ngồi nhìn nhau chán nản, Hề Lâm Dao đành cầm điện thoại ra lướt tin tức. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bức ảnh mà Lục Tử đăng lên. Đó là một cánh đồng hoa mắt mèo. Trong đầu Hề Lâm Dao nhanh chóng nảy ra ý tưởng mới.
Cô đưa điện thoại cho Hoa Đan Di xem. Hai người vốn là bạn thân nên rất nhanh Hoa Đan Di đã hiểu ý. Đúng là một ý tưởng không tồi chút nào. Hoa mắt mèo mặc dù sẽ khiến cho người dính vào bị ngứa ngáy nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vừa hay có thể dạy dỗ giáo sư Tiêu một trận. Vì thế Hoa Đan Di liền lấy máy gọi cho Lục Tử.
“Lục Tử, ban nãy tôi thấy bức ảnh về cánh đồng hoa mắt mèo mà cậu đăng.” - Hoa Đan Di vừa nghe thấy tín hiệu kết nối liền hỏi luôn - “Nó nằm ở đâu vậy?”
Lục Tử có hơi bất ngờ về câu hỏi của Hoa Đan Di nhưng cũng không nghi ngờ nhiều. Cậu chỉ vui vẻ đáp lời:
“Chị thấy rồi sao? Tôi đang cùng bạn bè đi phượt, gặp cảnh đẹp trên đường nên chụp lại thôi. Chị thích hoa đó à? Tôi hái vài bông về tặng chị nhé?”
Thích hoa mắt mèo chắc là chỉ có mình Lục Tử nghĩ ra. Hoa Đan Di nghe đến mấy bông hoa đó thôi đã đủ thấy ngứa ngáy rồi, sao có thể thích được cơ chứ. Tuy nhiên cô không muốn làm cho Lục Tử nghi ngờ, do đó cũng chỉ cười cười trả lời:
“Ừ, rất lạ mắt nên có chút hứng thú. Nếu cậu tiện thì hái giúp tôi vài bông đi. Nhớ đeo bao tay cẩn thận. Bông đó dễ gây ngứa lắm.”
Hại kẻ thù thì được, nhưng hại đồng đội thì không ổn lắm. Do đó Hoa Đan Di phải nhắc nhở Lục Tử một chút, nếu không cậu nhóc này chắc chắn sẽ lơ đãng mà quên mất. Lục Tử nghe Hoa Đan Di bảo thích thì lập tức vui vẻ đồng ý hái về cho cô.
Tối hôm đó, Lục Tử đến đưa mấy bông hoa mắt mèo cho Hoa Đan Di, không khỏi tò mò hỏi:
“Chị cũng lạ thật đấy, thích gì không thích lại đi thích hoa mắt mèo. Hay là chị định làm chuyện xấu xa gì hả?”
Hoa Đan Di bị nói trúng tim đen thì có chút luống cuống. Tuy nhiên rất nhanh Hề Lâm Dao đã ở trong phòng bước ra cứu nguy:
“Chuyện xấu xa cái đầu cậu ấy. Cậu tưởng ai cũng học IT để về nhà hack máy tính người yêu cũ như cậu sao?”
Lục Tử bị nói trúng nỗi đau thì chỉ có thể á khẩu nhìn hai người con gái kia. Nếu biết trước có ngày sẽ bị người ta lôi điểm yếu ra đe dọa thì cậu tuyệt đối sẽ không kể chuyện này cho họ biết. Còn nhớ lúc Lục Tử mới quen Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao, Hề Lâm Dao đã hỏi cậu:
“Này nhóc, sao cậu lại chọn ngành công nghệ thông tin?”
Lục Tử lúc ấy vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời, rất thành thực khai báo:
“Em bị người yêu cũ cắm sừng. Em muốn học IT sau đó về hack máy tính cậu ta để đăng mấy tin tức xấu xa của cậu ta lên.”
Và tất nhiên, mấy lời đó đã bị Hề Lâm Dao ghi âm lại. Bản ghi âm đó thì không biết đã bị quăng đi đâu, nhưng mà trí nhớ của Hề Lâm Dao rất tốt. Đến giờ thi thoảng cô vẫn lôi chuyện này ra chọc tức Lục Tử. Ba người trò chuyện thêm một lúc thì kí túc xá phát loa thông báo sắp đến giờ đóng cửa. Do đó Lục Tử phải nhanh chóng trở về.
Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao cầm túi hoa mắt mèo trong tay, mỉm cười đầy quỷ dị. Tiêu Tranh vốn đang ở nhà làm việc nhưng không hiểu sao sống lưng cứ lạnh toát, giống như có chuyện gì kinh khủng lắm sắp xảy ra với anh vậy.
Hề Lâm Dao liền bước đến đưa cho Hoa Đan Di một chai nước lọc, quan tâm hỏi thăm:
“Có chuyện gì thế? Để mình mình đoán xem nhé? Có phải là giáo sư Tiêu lại làm khó cậu rồi không?”
Hoa Đan Di không đáp lại, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt cô đã trả lời tất cả rồi. Hề Lâm Dao chỉ có thể thở dài, ôm lấy vai cô bạn thân mà an ủi:
“Đan Di à, cậu đã cố gắng như vậy rồi mà thầy Tiêu còn cứng rắn như vậy sao? Chắc là thầy ấy muốn nhắc nhở để cậu cẩn thận hơn thôi chứ không có ý gì đâu.”
Hoa Đan Di gạt tay của Hề Lâm Dao ở trên vai mình ra. Cô uống một ngụm nước sau đó bước lên trên giường của mình ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa hết nhăn nhó. Hoa Đan Di phải mất một lúc để bình tĩnh thì mới lên tiếng đáp lời:
“Cậu không biết tên giảng viên đó đáng ghét thế nào đâu. Thầy ta còn chê mình không biết vị trí của bản thân mình ở đâu nữa đó. Tại sao lại có một người đáng ghét như vậy chứ?”
Hề Lâm Dao tất nhiên không nghĩ là Tiêu Tranh sẽ nói ra mấy lời này. Mặc dù thầy ấy có chút cổ hủ, thẳng tính nhưng cũng không phải người sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của sinh viên. Có khi nào là Hoa Đan Di hiểu lầm ý của thầy Tiêu rồi không?
Có điều nhìn Hoa Đan Di tức giận đến ấm ức như vậy, Hề Lâm Dao lại cảm thấy chuyện này có chút vấn đề. Dù sao thì Tiêu Tranh cũng chỉ là người ngoài, Hoa Đan Di mới là bạn thân của cô. Do đó, Hề Lâm Dao quyết định giúp đỡ Hoa Đan Di ‘dạy dỗ’ thầy Tiêu một lần vậy.
Hề Lâm Dao xấu xa lên tiếng:
“Đan Di, cậu có muốn trả thù không?”
Hoa Đan Di vốn đang rất chán nản, nghe Hề Lâm Dao hỏi vậy thì lập tức bật dậy. Đôi mắt của cô nàng khỏi nói cũng biết có bao nhiêu lấp lánh đầy hứng thú. Hoa Đan Di vội vàng hỏi lại:
“Trả thù? Hề Lâm Dao, ý của cậu là gì cơ?”
Hề Lâm Dao kéo ghế ra ngồi xuống, trầm ngâm một lúc toan tính rồi mới trả lời:
“Mình ở trong hội nhóm ‘fan girl’ của giáo sư Tiêu, nghe mọi người trong nhóm nói thầy Tiêu bị dị ứng với cà chua… Hay là…”
Chưa bao giờ Hoa Đan Di thấy gương mặt của Hề Lâm Dao trở nên xấu xa như vậy. Mặc dù cô rất ghét Tiêu Tranh, nhưng mà cách này thì có hơi quá đáng. Nếu như chỉ là dị ứng nhẹ thì không sao… Có điều nếu bị nặng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy…
Hoa Đan Di nghĩ đến đây liền cảm thấy rùng mình. Cô không muốn bị mang tội danh ‘cố ý giết người’ đâu, chuyện này nguy hiểm quá. Hoa Đan Di nhanh chóng bác bỏ ý kiến của Hề Lâm Dao, nhíu mày đáp:
“Không được đâu, lỡ như thầy ấy bị thế nào, hai đứa mình ngồi tù mọt gông đấy.”
Hề Lâm Dao dường như cũng biết cách này nguy hiểm, do đó không dám cãi lại. Hai người ngồi nhìn nhau chán nản, Hề Lâm Dao đành cầm điện thoại ra lướt tin tức. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bức ảnh mà Lục Tử đăng lên. Đó là một cánh đồng hoa mắt mèo. Trong đầu Hề Lâm Dao nhanh chóng nảy ra ý tưởng mới.
Cô đưa điện thoại cho Hoa Đan Di xem. Hai người vốn là bạn thân nên rất nhanh Hoa Đan Di đã hiểu ý. Đúng là một ý tưởng không tồi chút nào. Hoa mắt mèo mặc dù sẽ khiến cho người dính vào bị ngứa ngáy nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vừa hay có thể dạy dỗ giáo sư Tiêu một trận. Vì thế Hoa Đan Di liền lấy máy gọi cho Lục Tử.
“Lục Tử, ban nãy tôi thấy bức ảnh về cánh đồng hoa mắt mèo mà cậu đăng.” - Hoa Đan Di vừa nghe thấy tín hiệu kết nối liền hỏi luôn - “Nó nằm ở đâu vậy?”
Lục Tử có hơi bất ngờ về câu hỏi của Hoa Đan Di nhưng cũng không nghi ngờ nhiều. Cậu chỉ vui vẻ đáp lời:
“Chị thấy rồi sao? Tôi đang cùng bạn bè đi phượt, gặp cảnh đẹp trên đường nên chụp lại thôi. Chị thích hoa đó à? Tôi hái vài bông về tặng chị nhé?”
Thích hoa mắt mèo chắc là chỉ có mình Lục Tử nghĩ ra. Hoa Đan Di nghe đến mấy bông hoa đó thôi đã đủ thấy ngứa ngáy rồi, sao có thể thích được cơ chứ. Tuy nhiên cô không muốn làm cho Lục Tử nghi ngờ, do đó cũng chỉ cười cười trả lời:
“Ừ, rất lạ mắt nên có chút hứng thú. Nếu cậu tiện thì hái giúp tôi vài bông đi. Nhớ đeo bao tay cẩn thận. Bông đó dễ gây ngứa lắm.”
Hại kẻ thù thì được, nhưng hại đồng đội thì không ổn lắm. Do đó Hoa Đan Di phải nhắc nhở Lục Tử một chút, nếu không cậu nhóc này chắc chắn sẽ lơ đãng mà quên mất. Lục Tử nghe Hoa Đan Di bảo thích thì lập tức vui vẻ đồng ý hái về cho cô.
Tối hôm đó, Lục Tử đến đưa mấy bông hoa mắt mèo cho Hoa Đan Di, không khỏi tò mò hỏi:
“Chị cũng lạ thật đấy, thích gì không thích lại đi thích hoa mắt mèo. Hay là chị định làm chuyện xấu xa gì hả?”
Hoa Đan Di bị nói trúng tim đen thì có chút luống cuống. Tuy nhiên rất nhanh Hề Lâm Dao đã ở trong phòng bước ra cứu nguy:
“Chuyện xấu xa cái đầu cậu ấy. Cậu tưởng ai cũng học IT để về nhà hack máy tính người yêu cũ như cậu sao?”
Lục Tử bị nói trúng nỗi đau thì chỉ có thể á khẩu nhìn hai người con gái kia. Nếu biết trước có ngày sẽ bị người ta lôi điểm yếu ra đe dọa thì cậu tuyệt đối sẽ không kể chuyện này cho họ biết. Còn nhớ lúc Lục Tử mới quen Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao, Hề Lâm Dao đã hỏi cậu:
“Này nhóc, sao cậu lại chọn ngành công nghệ thông tin?”
Lục Tử lúc ấy vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời, rất thành thực khai báo:
“Em bị người yêu cũ cắm sừng. Em muốn học IT sau đó về hack máy tính cậu ta để đăng mấy tin tức xấu xa của cậu ta lên.”
Và tất nhiên, mấy lời đó đã bị Hề Lâm Dao ghi âm lại. Bản ghi âm đó thì không biết đã bị quăng đi đâu, nhưng mà trí nhớ của Hề Lâm Dao rất tốt. Đến giờ thi thoảng cô vẫn lôi chuyện này ra chọc tức Lục Tử. Ba người trò chuyện thêm một lúc thì kí túc xá phát loa thông báo sắp đến giờ đóng cửa. Do đó Lục Tử phải nhanh chóng trở về.
Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao cầm túi hoa mắt mèo trong tay, mỉm cười đầy quỷ dị. Tiêu Tranh vốn đang ở nhà làm việc nhưng không hiểu sao sống lưng cứ lạnh toát, giống như có chuyện gì kinh khủng lắm sắp xảy ra với anh vậy.
Bình luận facebook