Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Hoa Đan Di bị Lục Tử dọa cho một trận, tâm tình trở nên vô cùng xấu. Hơn nữa vừa rồi Lục Tử còn nói linh tinh rằng cậu ta thích cô, đúng là chẳng hiểu đang suy nghĩ cái gì. Hoa Đan Di buồn bực nhưng cũng không thể tâm sự với ai. Cô sợ Nhất Thế Vô Song lo lắng về mối quan hệ của hai người nên cũng không kể lại cho anh nghe.
Còn Hề Lâm Dao sau khi tỉnh lại thì vô cùng ngơ ngác. Hỏi cái gì cô nàng cũng lắc đầu không nhớ. Tác hại của bia rượu đúng là kinh khủng quá rồi. Hoa Đan Di kể cho Hề Lâm Dao chuyện Lục Tử tỏ tình mình. Hề Lâm Dao từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái mắt chữ O miệng A. Đúng là sốc chết cô nàng rồi. Hề Lâm Dao không khỏi nghi ngờ hỏi lại:
“Hoa Đan Di, cậu nói thật đấy hả?”
Hoa Đan Di chậm rãi gật đầu. Chuyện lớn như vậy cô đâu có điên mà đem ra đùa giỡn cơ chứ. Hề Lâm Dao khó có thể chấp nhận được sự thật này. Ba người bọn họ chơi chung với nhau, nếu Lục Tử thích Hoa Đan Di thì không phải cô nàng chính là bị cho ra rìa rồi sao? Hề Lâm Dao không dám tin những lời vừa rồi của Hoa Đan Di, cô nàng ôm đầu lẩm bẩm:
“Đan Di, chuyện này cũng sốc quá rồi… Sao mình có say một buổi tối thôi mà đã như bước sang thế giới khác vậy?”
Câu hỏi này của Hề Lâm Dao, Hoa Đan Di cũng bó tay chẳng biết phải xử lý thế nào. Có điều cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Lục Tử ra sao? Kì thực, Hoa Đan Di không muốn mất đi một người bạn tốt, nhiệt tình như Lục Tử. Tuy nhiên chuyện đã xảy ra như vậy rồi thì bọn họ khó lòng mà trở lại như ban đầu được. Hoa Đan Di nhíu mày nhìn Hề Lâm Dao, cầu cứu:
“Lâm Dao, mình nên làm thế nào đây?”
Đây là lần đầu tiên Hề Lâm Dao gặp phải tình huống khó xử thế này. Hoa Đan Di là bạn cô, Lục Tử cũng chính là bạn cô… Mặc dù Hề Lâm Dao vẫn thiên vị Hoa Đan Di hơn, nhưng cô không phủ nhận Lục Tử cũng rất đáng thương. Có trách thì trách Lục Tử từ đầu đã không thể hiện ý tứ rõ ràng. Nếu cậu ấy chịu nói thật cho Hoa Đan Di biết rằng mình thích cô ấy. Có lẽ mọi chuyện cũng đã không tệ như thế này.
Đương nhiên là Hề Lâm Dao cũng có chút tự ái, ba người chơi chung với nhau, Lục Tử thường quan tâm Hoa Đan Di hơn cô. Hề Lâm Dao ban đầu còn nghĩ là do Hoa Đan Di trong nhóm bọn họ trẻ con nhất nên được yêu thương hơn. Ai ngờ thằng nhóc kia từ đầu đã là thiên vị, vì thích Hoa Đan Di nên mới rủ chơi chung. Đúng là một tên nhóc xấu xa.
Hề Lâm Dao suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài đáp:
“Thật ra thì mình thấy thời điểm này cậu không nên tìm Lục Tử đâu. Nhìn thấy nhau sẽ càng thêm khó xử. Để mai kia mình thử gọi điện cho cậu ấy hỏi chuyện, chắc là sẽ ổn thôi.”
Hoa Đan Di cảm thấy đây cũng là một cách tốt, vì vậy liền gật đầu đồng ý. Ba bốn ngày liền, Lục Tử cũng không hề có động tĩnh gì. Cậu ta không tìm đến, Hoa Đan Di cũng không chủ động hỏi. Cô vẫn lên “Giang Sơn Tu Đế” cùng đại thần trò chuyện. Mối quan hệ của bọn họ chỉ thiếu bước gặp nhau bên ngoài, còn lại vô cùng tốt đẹp.
Đại thần gần đây cũng có ngỏ lời với Hoa Đan Di:
"Phu nhận, em nghĩ sao về buổi hẹn hò đầu tiên?"
Hoa Đan Di hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô cảm thấy chỉ cần là đại thần thì hẹn hò ở đâu hay thế nào cũng không quan trọng. Hoa Đan Di mỉm cười hạnh phúc:
"Em thích đơn giản thôi, miễn sao chúng ta vui vẻ là được."
Nhất Thế Vô Song có lẽ cũng đã tính đến chuyện đưa mối quan hệ này thành chính thức thực sự rồi. Điều này làm cho Hoa Đan Di không ngừng vui vẻ. Mặc dù chưa có gì là chắc chắn. nhưng Hoa Đan Di cảm thấy bọn họ sẽ sớm có thể gặp gỡ thôi.
Đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng nhiên Hề Lâm Dao từ bên ngoài xồng xộc chạy vào, sắc mặt cũng xám xịt, cả người đầy mồ hôi. Hoa Đan Di nhìn thấy Hề Lâm Dao nhếch nhác như vậy, nhịn không được liền hỏi:
“Hề Lâm Dao, cậu vừa đi đâu về mà thê thảm vậy?”
Hề Lâm Dao dường như rất gấp gáp, không kịp nghỉ ngơi gì cả vội vàng chạy đến kéo tay Hoa Đan Di:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” - Hoa Đan Di bị cô nàng kéo đi như vậy, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Hề Lâm Dao hiện tại không có tâm trạng để giải thích nhiều, chỉ có thể qua loa trả lời:
“Lục Tử bị tai nạn rồi, giờ đang nằm ở bệnh viện. Bị từ hai hôm trước, nay mình sang lớp cậu ta tìm thì mới biết chuyện. Chúng ta qua bệnh viện nhanh đi.”
Lục Tử đêm hôm đó sau khi rời đi thì uống rất nhiều rượu. Cậu ta rủ bạn bè dến tổ chức đua xe, cuối cùng không cẩn thận để xảy ra tai nạn. Cũng may là chỉ bị gãy tay và xây xát, nếu không thì chắc giờ này, Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao đã không gặp nổi cậu ta nữa rồi. Hoa Đan Di nghe vậy thì vô cùng sốc, nhanh chóng cầm túi xách lên rồi theo Hề Lâm Dao tới bệnh viện.
Mặc dù cô không thích Lục Tử, cũng không muốn gặp lại cậu ta vào lúc này. Có điều bọn họ là bạn bè, Lục Tử gặp chuyện, Hoa Đan Di không thể làm ngơ được. Tuy nhiên Hoa Đan Di cảm thấy Lục Tử này thực sự rất trẻ con. Vì thất tình mà uống rượu rồi sinh sự, không quan tâm đến sức khỏe bản thân, như vậy chỉ khiến cho người khác thêm chán ghét.
Còn Hề Lâm Dao sau khi tỉnh lại thì vô cùng ngơ ngác. Hỏi cái gì cô nàng cũng lắc đầu không nhớ. Tác hại của bia rượu đúng là kinh khủng quá rồi. Hoa Đan Di kể cho Hề Lâm Dao chuyện Lục Tử tỏ tình mình. Hề Lâm Dao từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái mắt chữ O miệng A. Đúng là sốc chết cô nàng rồi. Hề Lâm Dao không khỏi nghi ngờ hỏi lại:
“Hoa Đan Di, cậu nói thật đấy hả?”
Hoa Đan Di chậm rãi gật đầu. Chuyện lớn như vậy cô đâu có điên mà đem ra đùa giỡn cơ chứ. Hề Lâm Dao khó có thể chấp nhận được sự thật này. Ba người bọn họ chơi chung với nhau, nếu Lục Tử thích Hoa Đan Di thì không phải cô nàng chính là bị cho ra rìa rồi sao? Hề Lâm Dao không dám tin những lời vừa rồi của Hoa Đan Di, cô nàng ôm đầu lẩm bẩm:
“Đan Di, chuyện này cũng sốc quá rồi… Sao mình có say một buổi tối thôi mà đã như bước sang thế giới khác vậy?”
Câu hỏi này của Hề Lâm Dao, Hoa Đan Di cũng bó tay chẳng biết phải xử lý thế nào. Có điều cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Lục Tử ra sao? Kì thực, Hoa Đan Di không muốn mất đi một người bạn tốt, nhiệt tình như Lục Tử. Tuy nhiên chuyện đã xảy ra như vậy rồi thì bọn họ khó lòng mà trở lại như ban đầu được. Hoa Đan Di nhíu mày nhìn Hề Lâm Dao, cầu cứu:
“Lâm Dao, mình nên làm thế nào đây?”
Đây là lần đầu tiên Hề Lâm Dao gặp phải tình huống khó xử thế này. Hoa Đan Di là bạn cô, Lục Tử cũng chính là bạn cô… Mặc dù Hề Lâm Dao vẫn thiên vị Hoa Đan Di hơn, nhưng cô không phủ nhận Lục Tử cũng rất đáng thương. Có trách thì trách Lục Tử từ đầu đã không thể hiện ý tứ rõ ràng. Nếu cậu ấy chịu nói thật cho Hoa Đan Di biết rằng mình thích cô ấy. Có lẽ mọi chuyện cũng đã không tệ như thế này.
Đương nhiên là Hề Lâm Dao cũng có chút tự ái, ba người chơi chung với nhau, Lục Tử thường quan tâm Hoa Đan Di hơn cô. Hề Lâm Dao ban đầu còn nghĩ là do Hoa Đan Di trong nhóm bọn họ trẻ con nhất nên được yêu thương hơn. Ai ngờ thằng nhóc kia từ đầu đã là thiên vị, vì thích Hoa Đan Di nên mới rủ chơi chung. Đúng là một tên nhóc xấu xa.
Hề Lâm Dao suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài đáp:
“Thật ra thì mình thấy thời điểm này cậu không nên tìm Lục Tử đâu. Nhìn thấy nhau sẽ càng thêm khó xử. Để mai kia mình thử gọi điện cho cậu ấy hỏi chuyện, chắc là sẽ ổn thôi.”
Hoa Đan Di cảm thấy đây cũng là một cách tốt, vì vậy liền gật đầu đồng ý. Ba bốn ngày liền, Lục Tử cũng không hề có động tĩnh gì. Cậu ta không tìm đến, Hoa Đan Di cũng không chủ động hỏi. Cô vẫn lên “Giang Sơn Tu Đế” cùng đại thần trò chuyện. Mối quan hệ của bọn họ chỉ thiếu bước gặp nhau bên ngoài, còn lại vô cùng tốt đẹp.
Đại thần gần đây cũng có ngỏ lời với Hoa Đan Di:
"Phu nhận, em nghĩ sao về buổi hẹn hò đầu tiên?"
Hoa Đan Di hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô cảm thấy chỉ cần là đại thần thì hẹn hò ở đâu hay thế nào cũng không quan trọng. Hoa Đan Di mỉm cười hạnh phúc:
"Em thích đơn giản thôi, miễn sao chúng ta vui vẻ là được."
Nhất Thế Vô Song có lẽ cũng đã tính đến chuyện đưa mối quan hệ này thành chính thức thực sự rồi. Điều này làm cho Hoa Đan Di không ngừng vui vẻ. Mặc dù chưa có gì là chắc chắn. nhưng Hoa Đan Di cảm thấy bọn họ sẽ sớm có thể gặp gỡ thôi.
Đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng nhiên Hề Lâm Dao từ bên ngoài xồng xộc chạy vào, sắc mặt cũng xám xịt, cả người đầy mồ hôi. Hoa Đan Di nhìn thấy Hề Lâm Dao nhếch nhác như vậy, nhịn không được liền hỏi:
“Hề Lâm Dao, cậu vừa đi đâu về mà thê thảm vậy?”
Hề Lâm Dao dường như rất gấp gáp, không kịp nghỉ ngơi gì cả vội vàng chạy đến kéo tay Hoa Đan Di:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” - Hoa Đan Di bị cô nàng kéo đi như vậy, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Hề Lâm Dao hiện tại không có tâm trạng để giải thích nhiều, chỉ có thể qua loa trả lời:
“Lục Tử bị tai nạn rồi, giờ đang nằm ở bệnh viện. Bị từ hai hôm trước, nay mình sang lớp cậu ta tìm thì mới biết chuyện. Chúng ta qua bệnh viện nhanh đi.”
Lục Tử đêm hôm đó sau khi rời đi thì uống rất nhiều rượu. Cậu ta rủ bạn bè dến tổ chức đua xe, cuối cùng không cẩn thận để xảy ra tai nạn. Cũng may là chỉ bị gãy tay và xây xát, nếu không thì chắc giờ này, Hoa Đan Di và Hề Lâm Dao đã không gặp nổi cậu ta nữa rồi. Hoa Đan Di nghe vậy thì vô cùng sốc, nhanh chóng cầm túi xách lên rồi theo Hề Lâm Dao tới bệnh viện.
Mặc dù cô không thích Lục Tử, cũng không muốn gặp lại cậu ta vào lúc này. Có điều bọn họ là bạn bè, Lục Tử gặp chuyện, Hoa Đan Di không thể làm ngơ được. Tuy nhiên Hoa Đan Di cảm thấy Lục Tử này thực sự rất trẻ con. Vì thất tình mà uống rượu rồi sinh sự, không quan tâm đến sức khỏe bản thân, như vậy chỉ khiến cho người khác thêm chán ghét.
Bình luận facebook