-
Phần 1
Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng rơi xuống.
Tiểu đạo sĩ xuất phát từ đạo quán đến chân núi, bưng một cái hũ canh gà, đi đến chỗ ở của sư thúc giữa sườn núi trước mặt.
Tuyết đã rơi xuống dày đặc một tầng, giẫm lên có thể phát sinh âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, hết sức thú vị.
Cái mũi nhỏ của Tiểu đạo sĩ hít hít lạnh đến nỗi đỏ bừng, ở trong lòng nhịn không được lén lút nói thầm, bản thân hắn hiện tại đang giữ chức đại sư huynh thật sự mệt mỏi quá rồi!
Mỗi ngày một đám người có cái đầu củ cải dưới quyền làm ầm ĩ, chưa tính đến việc không ham thích học đạo pháp đã đành, hết lần này đến lần khác các trưởng bối cũng không yên ổn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Sư thúc sư phụ cả ngày cãi nhau, sư thúc là một người có tính tình ngạo kiều, tức giận tự mình liền đi đến chỗ ở cá nhân giữa sườn núi ngồi thiền. Sư phụ đi đến hàn gắn với biểu cảm xin lỗi chẳng được, mỗi một lần là bản thân sư phụ đều mang bưng bưng với vẻ mặt người mang trọng trách đi vào cầu tha thứ “xin lỗi.
Đi tới trước cửa chỗ biệt thự sang trọng giữa sườn núi, tiểu đạo sĩ buông cái hũ, nhấn chuông cửa vài cái, cung kính hô lên: “Sư thúc, con là Thanh Trúc, vội tới đưa cho ngài đồ ăn.”
Sau đó, bưng lên cái hũ, lui về phía sau hai bước, lẳng lặng đợi.
Đợi hai phút sau, một nam nhân ra mở cửa ước chừng khoảng hai mươi sau hai mươi bảy tuổi, chỉ thấy thân thể hắn mặc áo bào, khuôn mặt tuấn tú, một cặp mắt đào hoa như trong tranh có phần cất giấu vài phần tức giận, “Vân Huy đấy à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiểu đạo sĩ cầm cái hũ đưa tới, rồi nói: “Sư phụ đã nấu món điểm tâm mà ngài thích nhất — viên khoai môn và đậu đỏ, ngài ấy nói, chờ ngài hết giận, lập tức ngài ấy sẽ tự mình mang món điểm tâm ngọt đến đây chịu đòn nhận tội.”
Nét mặt sư thúc hơi có phần xoa dịu, nhận lấy cái hũ, rồi nói: “nói cho Vân Huy biết, viên đậu đỏ và khoai môn phải thêm nhiều mật ong.”
Nhìn dáng dấp, lại là muốn hòa hiếu rồi.
Tiểu đạo sĩ gật đầu đáp, rồi nhìn sư thúc đóng kỹ cửa chính, xoay người chuẩn bị về.
2
Xa xa, có một vệt đỏ tươi đẹp, ở trong tuyết giống như là hoa hồng đỏ sôi nổi nỡ rộ, làm cho hấp dẫn lòng hiếu kỳ của tiểu đạo sĩ.
Sau đó, hắn phát hiện ra một con tiểu bạch thỏ hôn mê. Lộ ra cái bụng tròn xoe, ngã chỏng vo lên trời nằm ở trong tuyết. Mẫu chốt là, trên cổ nó đeo một áo choàng đỏ.
Lần đầu tiên tiểu đạo sĩ nhìn thấy lấy áo khoác ngoài màu đỏ khoác lên người tiểu bạch thỏ.
Hắn dùng tay chọc một chút vào bé thỏ con, phát hiện thỏ con không có phản ứng. Trên người có nhiệt khí, hẳn là còn sống. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiểu đạo sĩ lấy áo choàng dùng quấn tiểu bạch thỏ mập phì ú tròn, nhét vào trong ngực, mang về đạo quán.
Vẻ mặt của sư phụ khẩn trương ra đón, “sư thúc của ngươi nói thế nào?”
“Viên đậu đỏ và khoai môn nhiều mật.”Tiểu đạo sĩ thở dài một hơi, giọng nói có chút tủi thân, “Ngày thường sư phụ nên nhường sư thúc nhiều hơn chút, các thầy cãi nhau, là con đã làm hòa hảo cho các thầy rồi còn muốn làm lớn hơn lại nhờ con phải chạy ra vài dặm bên ngoài mùa đông thế này.”
Ngũ quan khôi ngô của sư phụ vo thành một nhép nhăn, trên mặt oan ức cũng mau yếu dật xuất lai rồi. “tính tình của sư thúc của ngươi, ngươi cũng không phải không biết, hôm qua có nữ khách tới đạo quán hành hương liền hỏi thăm đường, nở nụ cười với ta hai cái. sư thúc ngươi cũng không tha thứ, cả đêm không nói chuyện với ta, sáng sớm hôm nay lại còn đi về biệt thự giữa sườn đồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Chuyện của người lớn rất phức tạp, tiểu đạo sĩ mới chỉ 14 tuổi lắc đầu ngao ngán liền trở về phòng để chăm sóc tiểu bạch thỏ.
3
Hắn đem tiểu bạch thỏ phóng tới trên giường, cẩn thận quan sát, toàn thân thỏ con này trắng như tuyết, không có một vết tạp mao nào, đồng thời bề ngoài lông da bóng loáng trơn bóng như dòng sông, toàn thân như lớp mỡ sữa, dù cho vừa mới nhìn thấy cái chủng loại này đã bị suy nghĩ chăm sóc thật tốt bao trùm.
Chỉ có điều, vì sao trong mùa đông này nó té xỉu ở trong tuyết? nhưng lại có áo choàng đỏ trên người?
tiểu đạo sĩ không hiểu nổi, cũng lười suy nghĩ. Hắn làm cái ổ cỏ cho bé thỏ con. Còn phải đi đến nhà bếp giặt sạch rồi lấy rau xanh và hai cái củ cà rốt, đặt ở đầu giường, hi vọng sau khi tiểu bạch thỏ tỉnh lại đâu tiên có thể ăn được rau dưa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc nửa đêm, tiểu đạo sĩ đang ngủ mơ mơ màng màng, loáng nhoáng nghe thấy âm thanh ăn rau cải và hoa quả đặc biệt trong trẻo “răng rắc, răng rắc”.
Hẳn là do bé thỏ con đã thức tỉnh? Tiểu đạo sĩ mừng rỡ một hồi, muốn tỉnh lại nhìn bé thỏ con ăn rau cải,rốt cuộc là phát hiện ra mắt mí của mình quá nặng, căn bản không mở ra được.
đầu óc bắt đầu mê man, hắn nghe được một âm thanh êm êm dịu dịu, “Tại sao Cà rốt không cắt từng miếng? Ta ăn đều rất bất tiện.”