Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17-18
Chương 17: Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế
– Thấy không, chỉ cần ngươi có bản lãnh, thì cứ tới đây lấy.
Thanh Sưởng công chúa đem Địa Cấp châu thu vào trong ngực, vừa đi xuống, từ bên hông lấy ra một cây trường tiên đỏ rực. Dùng sức đánh ra, chát một tiếng, trường tiên lay động để lại từng vết lửa màu đỏ, không khí giống như là bị đốt.
– Phương Vân, lấy vũ khí của ngươi ra đi.
Thanh Sưởng công chúa ngẩng đầu lên, vẻ mặt cao ngạo, nhìn Phương Vân, quát.
– Tích lũy của nhà Vương hầu sao có thể so với hoàng thất. Công chúa muốn chiến, ta xin dùng đôi tay này!
Phương Vân vừa nói, vừa bước lên nhập vòng chiến.
Thanh Sưởng công chúa ngẩn ngơ, lời nói này của Phương Vân có ý rất rõ. Ta không phải là không muốn dùng binh khí, mà thật sự là bảo bối trong nhà không có như hoàng thất các ngươi, nếu như ngươi da mặt đủ dày thì ta dùng hai quả đấm này để đối phó với trường tiên của ngươi.
Ánh mắt mọi người chung quanh trong lúc nhất thời khác đi. Trường tiên trong tay Thanh Sưởng công chúa có uy lực như thế nào ai cũng biết. Nàng vốn là công chúa hoàng thất, tu vi so với Phương Vân cao hơn, trận ước đấu này vốn không có gì đáng hồi hộp. Nhưng nếu Thanh Sưởng công chúa còn muốn đem binh khí này ra sân thì cũng có chút quá khi dễ người, cũng không có chút hình dáng công chúa nữa.
– Hừ, ngươi đã không cần binh khí, ta cũng sẽ không lấy binh khí mà ép ngươi.
Cổ tay của Thanh Sưởng công chúa run lên, lại đem trường tiên dắt vào hông.
Sĩ tử chung quanh lúc này mới gật đầu. Võ đạo của Đại Chu cực thịnh, mọi người căn bản đều biết một khi cảnh giới võ đạo đã đạt đến Cương Khí cấp, chỉ cần cương khí quấn quanh hai tay thì hai tay sẽ lợi hại như đao kiếm, thổi lông qua đều đứt, chém sắt như chém bùn cũng không phải là chuyện nói chơi. Thanh Sưởng công chúa bỏ đi trường tiên, đối với nàng cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
– Tên tiểu tử dối trá giỏi thật, chỉ nói ba xạo vài câu đã bỏ đi ba thành chiến lực của Thanh Sưởng công chúa!
Trong đình, thế tử Sơn Hà Hầu Cao Vi mặt bộ cẩm y màu tím, hơi thở cô đọng lại như núi cao vực sâu, hai mắt mở trừng, trên mặt hiện ra cảm xúc vô cùng đặc biệt.
Người khác không biết chứ Hứa Quyền lại hiểu rất rõ, hơn phân nữa tu vi của Thanh Sưởng công chúa đều tập trung ở trên cây trường tiên làm từ gân mãng xà ấy. Bỏ qua cây trường tiên, Thanh Sưởng công chúa giống như mãng xà bị mất nhanh, hổ mất trảo, thực lực đại giảm.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
– Tiểu tử, cao minh.
Thế tử Văn Khúc Hầu ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng, ngắm nhìn Phương Vân.
Thanh Sưởng công chúa vuốt vuốt tay áo, lộ ra bàn tay dài trắng nõn. Bước chân vào trong vòng chiến, đứng trước Phương Vân khỏi hai trượng.
– Phương Vân, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Ba tháng trước, ta đã sớm lấy được bộ ‘Hám Thế hoàng quyền’ từ chỗ phụ hoàng. Ngươi muốn đấu quyền pháp với ta, chỉ là tự chuốc khổ vào mình mà thôi.
– Cái gì? Hám Thế hoàng quyền?
Thế tử Sơn Hà hầu Cao Vi, thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong nghe vậy thần sắc liền chấn động, lấy học vấn thế gia bọn hắn, tự nhiên hiểu biết hơn các vương hầu bình thường khác rất nhiều.
Hám Thế hoàng quyền, chính là do đương kim Nhân Hoàng sáng lập lúc còn làm thái tử. Bộ quyền pháp này thâm sâu rộng lớn vô cùng, khi luyện đến chí cảnh, thì quyền phát ra như long ngâm, quyền khí tụ lại hóa thành Ngũ trảo kim long, chính là một ngọn núi Thái Sơn cũng có thể đánh tan!
“Nhân Hoàng lại có thể đem bộ quyền pháp này truyền lại cho nàng!”
Hứa Quyền trong lòng khẽ kinh ngạc, bộ quyền pháp này thông thường không phải là hoàng tử thì sẽ không truyền. Là bộ tuyệt học do Nhân Hoàng sáng tạo ra, bộ Hám Thế hoàng quyền này nếu so với các quyền pháp của các vương hầu Đại Chu thì còn cao minh hơn nhiều.
– Không nghĩ tới Thanh Sưởng công chúa còn tuyệt học bậc này của hoàng thất, Phương Vân không còn hi vọng.
Thế tử Văn Khúc hầu Nghiêm Luân trong lòng hơi trầm xuống, bản thân Nghiêm Luân hiểu rõ sự bá đạo của bộ quyền pháp này, lập tức cảm thấy tỷ lệ thắng của Phương Vân xa vời.
– Đã như vậy, hãy để cho ta cảm nhận được một chút Hám Thế hoàng quyền của công chúa đi sao!
Phương Vân trên mặt không có chút động tĩnh nào, giống như là chưa bao giờ nghe qua Hám Thế hoàng quyền.
– Cô lậu quả văn, không biết trời cao đất dày là gì. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là uy nghiêm của hoàng thất!
Thanh Sưởng công chúa trong lòng tức giận, cũng không khách sao. Hai chân dùng sức đạp một cái, động tác nhanh nhẹn, lập tức đến trước Phương Vân ba thước.
– Phương Vân, đón chiêu thứ nhất, Hoàng Long Chấn Thế!
Chỉ nghe thấy một tiếng Long Ngâm, không khí xung quanh ba trượng của Thanh Sưởng công chúa liền nổ tung, một luồng sóng không khí như mặt nước đang rung chuyển, phát ra một lực lượng hấp dẫn cường đại. Tay phải của công chúa từ trong gợn nước đấy lộ ra, xung quanh bàn tay trắng nõn còn có một tầng cương khí màu vàng, năm ngón tay hóa trảo, hóa thành một long trảo khổng lồ, chụp về phía Phương Vân.
– Mãng Ngưu Bôn Trì!
Phương Vân phản ứng cực nhanh, Thanh Sưởng công chúa vừa mới bức tới gần, lập tức bả vai thắng lên, thắt lưng cong xuống, cước bộ đạp một cái, tránh thoát ra ngoài. Tốc độ cực kỳ nhanh, lập tức từ luồng khí lưu xung quanh Thanh Sưởng công chúa thoát ra ngoài.
– Không trách được lại có tự tin, thì ra đã luyện thành chân khí rồi!
Thanh Sưởng công chúa cảm giác thấy phương hướng của Phương Vân, lập tức liền biết rằng Phương Vân đã luyện thành chân khí.
Hoàng Long chấn thế, ý cảnh của chiêu này đúng là lấy lúc Hoàng Long xuất hiện, phá đất trời kinh, làm cho vạn thú đều kinh sợ. Một võ giả Nguyên Khí cấp, đối mặt với chiêu này, đừng nói là xoay tay xoay chân, mà ngay cả động cũng không động được. Cũng chỉ có tu vi đến Nguyên khí cấp, trong cơ thể sinh ra chân khí lưu chuyển, sinh ra lực lượng vô cùng cường đại, mới có thể nhanh nhẹn thoát ra ngoài.
– Phương Vân, ngươi muốn trốn ở đâu!
Thanh Sưởng công chúa hét lớn một tiếng, đổi cầm thành chụp, trở tay là một chưởng tung ra. Một chưởng này, hơi thở mênh mông cuồn cuộn, mang theo khí thế lôi đình.
– Mãng Ngưu Trùng Chàng!
Phương Vân bình tĩnh, hai cánh tay chấn động. Chiêu mạnh nhất của Mãng Ngưu quyền đã tung ra. Một chiêu này của Phương Vân vừa xuất ra, cả Vân Mộng Đình liền trở nên chấn động kịch liệt. Âm thanh của Mãng Ngưu vang lên, giống như đang có vô số đầu mãng ngưu đụng nhau. Tu vi đạt tới Chân khí cấp, lực lượng thân thể phối hợp với chân khí, uy lực của một chiêu này của Phương Vân đã tăng gấp 10 lần.
Phanh! Phanh!
Chỉ nghe thấy hai tiếng động vang lên, quyền khí màu xanh của Phương Vân chạm vào trên Long trảo khổng lồ, chỉ chắn được long trảo trong một chốc lát, đã bị một chưởng của Thanh Sưởng công chúa bẻ gãy.
Ầm! Ầm!
Phương Vân lùi liên tục, lợi dụng quyền phong sinh ra lúc ngăn cản trảo đã kéo dài khoảng cách với Thanh Sưởng công chúa ra một chút.
– Thanh Sưởng công chúa, chiêu thứ nhất đã xong.
– Còn có hai chiêu, ngươi tiếp luôn đi sao! Hám Thế hoàng quyền, thức thứ hai, Hoàng long nộ ngâm!
Thanh Sưởng công chúa cũng không có nhiều lời, biến chưởng thành quyền, một quyền tung ra. Một chiêu này vừa hiện, bên ngoài Vân Mộng Đình, chỉ cảm thấy cuồng phong gào thét, kim quang đầy trời, dường như là không có cách nào hô hấp được. Chỉ thấy, bỗng có một con rồng màu vàng mang theo uy áp vô tận phá không mà ra, đánh về Phương Vân.
– Cơ hội tới, đúng là chờ chiêu này của ngươi!
Một quyền của Thanh Sưởng công chúa phá không mà ra, Phương Vân cũng không có kinh sợ mà còn mừng rỡ, chân khí trong cơ thể tuôn trào, đột nhiên một tiếng hét vang lên.
– Thanh Sưởng công chúa, ngươi cũng tiếp ta chiêu này! Chiêu thứ nhất, Tả Thanh Long bay lên không giơ vuốt!
Ngâm!
Phương Vân mạnh mẽ bay lên, thân thể hiện ra lên không trung, chân khí quanh thân xông ra, hóa thành một con cự long dài đến ba trượng, đầu đuôi đều có, tay chân đầy đủ. Bốn chân ngoặt một cái, đột nhiên vẽ thành một đạo vòng cung trên không trung, khó khăn lắm mới tránh né được Hoàng Long nộ ngâm của Thanh Sưởng công chúa.
Ầm!
Thanh Long đột nhiên gập xuống, đáp xuống, móng trái khổng lồ lộ ra, mạnh mẽ cào vào trên người Thanh Sưởng công chúa. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Thanh Sưởng công chúa bay lên mấy trượng, loạng choạng lui về phía sau đến mấy bước rồi mới dừng lại. Bộ ngực nàng phập phồng kịch liệt, một đôi mắt đẹp bất khả tư nghị nhìn Phương Vân.
– Chiêu thứ hai, ngươi thua!
Thanh Long rơi xuống đất, lại hóa thành Phương Vân.
Toàn trường đều im lặng, ánh mắt mọi người đều mở to, không thể tin nhìn Phương Vân. Hiển nhiên không nghĩ tới, Phương Vân lại có thể đánh ra chiêu này. Mạnh mẽ như Hứa Quyền lúc này cũng khiếp sợ không thôi.
Tả Thanh Long tham trảo bát thế, chính là tuyệt học mà năm đó Tứ Phương hầu Phương Dận làm khiếp sợ thiên hạ, sĩ tử khắp kinh thành hầu như không ai không biết. Bộ tuyệt học này một khi được thi triển đến tận cùng, có thể hóa thành một con cự long dài đến mấy chục trượng, cào núi rách biển không gì không làm được.
Nhưng cũng không phải nói Tả Thanh Long tham trảo bát thế mạnh hơn tuyệt học của hoàng tộc. Hám Thế hoàng quyền một khi được thi triển đến tận cùng cũng có thể băng thiên diệt địa, có thực lực chém thần giết ma. Sự khác nhau trong chuyện này, chính là tu vi võ đạo cùng với kinh nghiệm của người thi triển ra.
Văn Khúc Hầu Thế Tử Nghiêm Luân trong lòng cũng là cực độ khiếp sợ, hơi nghĩ ngợi, đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: “Phương Vân tu vi không kịp Thanh Sưởng công chúa là không nghi ngờ chút nào . Nhưng mà lúc hắn đánh tả Thanh Long tham trảo bát thế lại nắm đúng thời cơ, không có do dự chút nào. Vào lúc quyền kình của Thanh Sưởng công chúa đánh tới, chính là lúc hắn bay lên trời. Nếu như chậm trễ một chút, hoặc là nhanh hơn một chút thì e rằng sẽ không có kết quả này mà là Thanh Long bị chém eo ngay không trung.
Sự bá đạo của Hám Thế hoàng quyền là không thể bàn cãi, nhưng xét về mức linh hoạt ở không trung thì còn không bằng Tả Thanh Long tham trảo bát thế.
“Nhưng mà, đúng là mỗi loại tuyệt học đều có thiếu sót, nhưng những thiếu sót này thông thường chỉ lóe lên rồi biến mất. Chỉ có lần thứ hai mới thấy mới có thể nắm bắt được. Võ học của Hoàng thất cực kỳ hiếm tháy, bộ Hám Thế hoàng quyền này cũng là lần đầu tiên Thanh Sưởng công chúa sử dụng. Ngay cả ta trước kia cũng chưa từng thấy. Tên Phương Vân này, hắn vì sao mà lại biết được! Chẳng lẽ thiên phú chiến đấu của hắn lại kinh hãi thế tục, vượt xa chúng ta sao?” Nghiêm Luân suy nghĩ trong lòng mà vẫn không nghĩ ra được.
“Một tháng khổ tu cùng với sự chuẩn bị cuối cùng thật không uổng phí. Đáng tiếc tu vi của ta quá thấp so với nàng, không thể phá được phòng ngự cương khí của nàng!” Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Nghiêm Luân cũng là không biết, bộ Hám Thế hoàng quyền này, vào kiếp trước Phương Vân đã từng thấy Thanh Sưởng công chúa thi triển một lần.
Chính là ỷ vào kiến thức của kiếp trước, ngày đó Phương Vân mới dám đáp ứng cuộc ước đấu của Thanh Sưởng công chúa. Phương Vân dùng lời lẽ làm cho Thanh Sưởng công chúa vứt trường tiên dùng quyền, chính là muốn nàng dùng bộ Hám Thế hoàng quyền này!
Thanh Sưởng công chúa sắc mặt một mảnh tái nhợt, không thể tin nhìn Phương Vân, cơ hồ mất đi năng lực suy tư.
“Làm sao có thể! Làm sao có thể! Tuyệt học của hoàng thất chúng ta làm sao có thể thua võ học của bình dân!”
Bị thua hiệp vừa rồi,một chiêu tả Thanh Long tham trảo bát thế vừa rồi của Phương Vân tuy không phá vỡ cương khí của nàng, nhưng lại phá đi tín niệm vô địch của nàng, cũng phá đi hình tượng võ học của hoàng thất là cao nhất trong nội tâm của nàng.
“Không thể nào, nhất định là may mắn, nhất định là may mắn! Võ học của Tứ Phương hầu làm sao có thể cao hơn tuyệt học hoàng thất ta!”
=======
Chương 18: Kinh Sợ Toàn Trường
Thanh Sưởng công chúa cắn răng một cái, mạnh mẽ tung người lên, tung ra thức thứ ba của Hám Thế Hoàng Quyền!
Rống!
Không khí nổ tung, cuồng phong gào thét, kim quang đầy trời. Thân thể Thanh Sưởng công chúa thoáng bay lên không trung, liền hóa thành một con Kim Long dài bảy trượng, mang theo một cỗ hơi thở cường đại mà uy nghiêm bay lên trời.
Hám Thế hoàng quyền thức thứ ba, Hoàng Long đằng không! Trong Hám Thế hoàng quyền, đây là thúc duy nhất mà một chiêu hóa rồng!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
– Tới tốt lắm!
Thấy Thanh Sưởng công chúa hóa thành Kim Long bay lên không trung, lần xuất thủ này của Phương Vân còn nhanh hơn. Dường như là Kim Long vừa hiện, bay vào không trung, thì Phương Vân cũng nhảy một cái, xuất hiện ở bầu trời.
Một con Thanh Long cũng bay lên vào không trung! Chỉ thấy con Thanh Long đó vừa xuất hiện, liền lấy khí thế như sét đánh đánh vào ngay bụng của con Kim Long!
Con đường võ đạo, cho dù là võ giả cương khí cấp hay chân khí cấp, cũng đều không có năng lực ngự không phi hành. Biện pháp duy nhất đó chính là mượn năng lực đặc thù của công pháp, trong thời gian ngắn mà bay lên trời. Nhưng cũng tương tự, thân thể ở trên không trung, không có điểm tựa lực, rất dễ bị đánh trúng rơi xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, không khí trước mắt nổ tung. Thanh Sưởng công chúa từ trên không trung rơi xuống, một chiêu Hoàng Long đằng không vậy mà trước mắt Phương Vân lại không có cơ hội thi triển.
-Ngươi!
Hai vai của Thanh Sưởng công chúa lay động, lảo đảo muốn ngã. Khuôn mặt xinh đẹp lại lần nữa không có chút máu. Nếu như nói lần đầu là do Phương Vân may mắn, vậy lần thứ hai này chính là do thực lực của hắn.
– Ba chiêu đã qua, giao Địa Cấp châu cho ta chứ!
Phương Vân đưa tay ra, vẻ mặt vô hại nói.
– Không thể nào, ngươi mới chỉ là Chân khí cấp, ta làm sao có thể bại trong tay ngươi!
Sau khi khiếp sợ xong, khuôn mặt của công chúa liền chuyển thành không thể tin được, mạnh mẽ kéo trường tiên bên hông ra, cương khí hừng hực thiêu đốt thành ngọn lửa.
– Cẩu nô tài, ta không tin, ngươi lại mạnh hơn ta…
Rầm!
Một cước đạp xuống phiến đá trước mắt, Phương Vân lạnh giọng nói.
– Ước đấu chỉ có ba chiêu, Thanh Sưởng công chúa, ngươi muốn nuốt lời sao?
Thần sắc Thanh Sưởng công chúa liền thất sắc, không nói tiếng gì. Quả thật, ước định chỉ có ba chiêu. Mơ hồ, Thanh Sưởng công chúa có cảm giác mình đã bị vào tròng, Phương Vân dường như đối với Hám Thế hoàng quyền rất là quen thuộc.
– Không được, Phương Vân, chúng ta đấu một lần nữa. Điều kiện đánh cuộc do ngươi quyết định!
Thanh Sưởng công chúa bướng bỉnh nó, tính tình của nàng từ trước giờ chưa bao giờ bị ăn thảm đến như vậy.
– Không có hứng thú!
Phương Vân lạnh lùng trả cái đánh cuộc lại cho Thanh Sưởng công chúa. Phương Vân hiểu rõ, hắn bất quá chỉ là dựa vào sự am hiểu Hám Thế hoàng quyền của Thanh Sưởng công chúa vào kiếp trước, cũng không phải là thực lực chân chính mạnh hơn nàng. Nữ nhân này một khi tỉnh táo lại, sử dụng trường tiên, lúc đó võ công của Phương Vân liền không có cách nào phát huy được!
Sắc mặt của Thanh Sưởng công chúa bất định, một hồi lâu không hề có động tĩnh gì.
– Làm sao, Thanh Sưởng công chúa, ngươi muốn nuốt lời sao? Chẳng lẻ, ngươi ngay cả viên Địa cấp châu này cũng thua không nổi sao?
Phương Vân cảm giác được nội tâm Thanh Sưởng công chúa đang giãy dụa, lập tức gia tăng một bước, đè ép nói.
– Chậm đã!
Thanh âm vừa phát ra, một gã thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi từ trong đình bước ra. Mặt mũi thanh tú, lông mày thon dài, mặc quần áo cẩm y, toàn đều là đồ đắt tiền. Nhưng mà hai đầu lông mày của thiếu niên này lại có một cỗ hơi thở âm tàn, Phương Vân liếc mắt nhìn liền cảm thấy không thoải mái, đối với người này không hề có chút cảm tình nào.
Bất ngờ luôn liên tục xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong.
– Địa Cấp châu dù gì cũng là thánh phẩm võ đạo, há có thể lại là ba chiêu định thắng thua? Thiên hạ lúc nào lại có chuyện tốt như vậy? Không bằng, chúng ta đấu một trận đi, nếu như ngươi thắng, Địa Cấp châu ngươi có thể mang đi!
Thái Phong vừa đi ra, liền cởi bỏ áo khoác bên ngoài, hắn đi từ tốn, chỉ mấy bước đã vào trong vòng chiến.
– Hừ! Ngươi cho rằng ta lại ngu xuẩn giống như ngươi? Cầm lấy đồ đạc của ta đánh cược với ta!
Phương Vân không chút khách khí nói.
– Ngươi!
Ánh mắt của Thái Phong nhíu lại, mắt lộ ra hàn quang.
– Hừ! Ngươi nếu đã dám chấp nhận ước đấu của Thanh Sưởng công chúa, vậy chắc không ngại mà đấu với ta chứ! Ở ta có một quyển bí tịch ‘Cẩm Tú Sơn Hà Quyền’, lấy đánh cược đi, Phương Vân, sao hả?
Thanh Sưởng công chúa chiến bại, mấy đám thế tử Quý tộc hầu cũng không còn chút ánh sáng. Ở một cách nhìn nào đó, Quý tộc hầu cùng với công chúa hoàng thất là chung một thuyền, cùng nhau vui buồn. Ở nơi này lại có nhiều sĩ tử nhìn như vậy, những Đại thế tử này sao có thể để cho Phương Vân dễ dàng rời đi như vậy.
– Cẩm Tú Sơn Hà Quyền lại có thể so sánh, mạnh hơn Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế sao? Ngươi cảm thấy, nếu như đầu óc ta bình thường, thì có thể chấp nhận cuộc quyết đấu này sao?
Phương Vân lạnh lùng nói. Những lời này vừa nói ra cũng đã nói lên lập trường của mình, không cần thiết phải khách khí với bọn họ.
Lời này của Phương Vân vừa nói ra, Thái Long nhất thời tức giận đễn nỗi mặt xanh mét. Nhưng mà , cho dù hắn cao ngạo đến đâu, cũng không dám nói Cẩm Tú Sơn Hà quyền lại có thể mạnh hơn Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế. Ở trong kinh thành, cuộc tranh đấu của Quý tộc hầu và Bình dân hầu vẫn là ở trong bóng tối, cho dù là ai cũng không dám để cuộc tranh đấu đó ra ngoài ánh sáng.
Tứ Phương hầu Phương Dận trấn giữ hoang dã, một bộ Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế đã là chấn thiên kinh địa, đã không biết chém giết bao nhiêu cường giả kẻ địch nơi hoang dã. Từ lâu sớm đã có lời đồn, Tứ Phương hầu trấn giữ nơi hoang dã nhiều năm như vậy, thực lực sớm đã là đệ nhất trong bình dân hầu. Coi như là Cẩm Tú hầu cũng không dám nói, Cẩm Tú Sơn Hà quyền của hắn có thể thắng được Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế.
Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, trong suốt lịch sử vương hầu của Đại Chu hoàng triều, chưa có người nào bá đạo đến mức nói ra. Thái Phong chỉ cần dám nói ra những lời đó, thì đó sẽ là chọc vào cả thiên hạ. Đến lúc đó, sẽ không có ai có thể che chở cho hắn được.
– Phương Vân, nói như vậy, là ngươi đã xem thường Quý tộc hầu chúng ta, không dám đáp ứng!
Thái Phong cũng là nhân vật lợi hại, hắn cũng không đề cập tới Cẩm Tú hầu, mà thuận miệng nói ra, lập tức đem cả đám vương hầu bên quý tộc hầu tại kinh thành theo sau mình.
Thái Phong vừa nói ra, không ít đám sĩ tử đang xem cuộc chiến ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức tản đi ra, không dám để mình lọt vào vẫn nước đục này.
Nhưng Phương Vân khôn khéo thế nào, làm sao có thể bị hắn kéo theo, lập tức nói.
– Thái Phong thế tử, ngươi cũng không cần nhiều lời. Nếu như ngươi cứ muốn đánh cuộc với Phương phủ chúng ta. Ta thay đại ca Phương Lâm của ta đáp ứng ngươi, ngươi cứ nhận lời là coi như xong!
– Ngươi!
Thái Phong sắc mặt đại biến. Hắn không ngừng nói ép Phương Vân, là bởi vì tu vi của Phương Vân so với hắn kém hơn một tầng. Phương Vân có thể đánh thắng Thanh Sưởng công chúa, nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể thắng được toàn bộ thế tử quý tộc hầu tại đây. Mặc dù những thế tử ở đây phần lớn là do Thanh Sưởng công chúa kéo tới, nhưng cũng không có ý nghĩa tu vi của bọn họ lại kém hơn Thanh Sưởng công chúa.
Nói Thanh Sưởng công chúa có thiên tư kinh người là không sai, nhưng nàng năm nay dù sao cũng chỉ mới có mười lăm tuổi. Cho dù là thế tử Văn Khúc hầu, thế tử Mãng Hoang hầu, thế tử Sơn Hà hầu hay là hắn, nếu so sáng với Thanh Sưởng công chúa thì lớn hơn rất nhiều.
Ra đời sớm hơn, cũng có ý nghĩa, việc tiếp xúc với võ đạo sớm hơn, bước vào cảnh giới cao hơn. Chỉ nói về tu vi mà thôi, thì Thanh Sưởng công chúa cũng chỉ là vừa bước vào cương khí cảnh không lâu. Những người ở đây có tu vi cao hơn so với nàng có rất nhiều. Thế tử Mãng Hoang hầu Hứa Quyền chính là một người.
Nhưng Phương Vân vừa nói ra danh tự đại ca ‘Phương Lâm’ thì sắc mặt của các thế tử vương hầu trong đình liền thay đổi. Cho dù là Hứa Quyền có tu vi võ đạo cao nhất ở đây khi nghe thấy cũng có chút mất tự nhiên.
Không giống với Phương Vân, cả kinh thành này, sợ rằng không có mấy người là không nhận ra được cái tên Phương Lâm này. Một người khi làm việc không hề kiêng kị điều gì, hoàn toàn không để ý đến lễ số vương pháp. Nhưng người này thiên phú võ đạo cũng rất là kinh người, đồng thời tu luyện cũng là cực kỳ điên cuồng.
Nắm đó vị thế tử này của Tứ Phương hầu còn chưa ra học cung, bá đạo đến mức người nào cũng dám đánh. Ở đây cũng không có ít người đã từng bị Phương Lâm ức hiếp qua, trong đó cũng có cả thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong! Từng có một thời gian, Thái Phong căn bản không dám tới học cung cũng chính là vì Phương Lâm này!
– Như thế nào? Nếu như thái tử đồng ý, ta sẽ chuyển cáo cho đại ca ta. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ lộ diện!
Phương Vân tiếp tục nói.
– Phương Vân, xem như ngươi lợi hại!
Thái Phong tức giận hừ nói, cũng không trở về đình, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. Loại đánh cuộc không có chút phần thắng này, hắn tuyệt đối sẽ không có đáp ứng.
Phương Vân trong lòng đột nhiên mỉm cười, bàn về công phu miệng lưỡi, có mười Thái Phong cũng không thể bằng hắn. Thái Phong lấy tu vi cường đại chèn ép hắn, Phương Vân thì ngược lại lấy đại ca Phương Lâm chèn ép hắn. Đây chính là đạo lấy của người trả cho người.
Nghiêm Luân nhìn bối cảnh của Thái Phong, trong mắt tràn đầy ưu sầu. Những địch nhân mà Phương Vân chọc phải, e rằng là rất nhiều.
– Cẩu nô tài, cầm lấy Địa Cấp châu đi!
Năm ngón tay của Thanh Sưởng công chúa vung ra, ném Địa Cấp châu đi, nhất thời mất hứng.
– Nhưng mà, ngươi cũng đừng có quá đắc ý. Ta sẽ còn tìm ngươi!
Phương Vân thản nhiên nhận lấy Địa cấp châu. Về phần Thái Phong, Phương Vân tuy không chủ động đi gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức nào.
– Tất cả giải tán đi.
Trong đình, Hứa Quyền khẽ gật đầu một cái, mấy vị quý tộc hầu sau khi hội ý, liền giải tán đi. Cho dù có lưu lại nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
– Phương huynh, chúc mừng!
Nghiêm Luân đi tới, hai tay đưa lên, chắp tay nói.
– May mắn!
Phương Vân trả lời một câu, việc Nghiêm Luân nghĩ mượn hơi hắn, là không hề nghi ngờ chút nào . Nhưng Phương Vân vẫn làm ra vẻ không rõ ý đồ của hắn. Ở trong kinh thành, Văn Khúc Hầu tuy là thuộc về mạch Bình dân hầu, nhưng lập trường vẫn lắc lư không chừng.
– Nhưng mà, lần này ngươi tuy thắng được Thanh Sưởng công chúa, lấy được Địa Cấp châu, nhưng lại đắc tội với một số người. Sau này phải cẩn thận a!
Nghiêm Luân cảnh báo nói.
– Vô phương, có rận nhiều tất nhiên sẽ bị cắn. Lập trường không đồng nhất, chuyện đánh nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà pháp luật Đại Chu hoàng triều ta dù sao cũng còn đó, ta tin bọn họ cũng không có lá gan làm loạn lên!
– A, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Ngươi nếu có đối sách vậy thì tốt. Không quấy rầy ngươi nữa, ta đi trước một bước, sau này có thời gian, nếu không ngại thì hãy đến phủ ta chơi!
Nghiêm Luân đưa ra lời mời.
– Sẽ có!
– Thấy không, chỉ cần ngươi có bản lãnh, thì cứ tới đây lấy.
Thanh Sưởng công chúa đem Địa Cấp châu thu vào trong ngực, vừa đi xuống, từ bên hông lấy ra một cây trường tiên đỏ rực. Dùng sức đánh ra, chát một tiếng, trường tiên lay động để lại từng vết lửa màu đỏ, không khí giống như là bị đốt.
– Phương Vân, lấy vũ khí của ngươi ra đi.
Thanh Sưởng công chúa ngẩng đầu lên, vẻ mặt cao ngạo, nhìn Phương Vân, quát.
– Tích lũy của nhà Vương hầu sao có thể so với hoàng thất. Công chúa muốn chiến, ta xin dùng đôi tay này!
Phương Vân vừa nói, vừa bước lên nhập vòng chiến.
Thanh Sưởng công chúa ngẩn ngơ, lời nói này của Phương Vân có ý rất rõ. Ta không phải là không muốn dùng binh khí, mà thật sự là bảo bối trong nhà không có như hoàng thất các ngươi, nếu như ngươi da mặt đủ dày thì ta dùng hai quả đấm này để đối phó với trường tiên của ngươi.
Ánh mắt mọi người chung quanh trong lúc nhất thời khác đi. Trường tiên trong tay Thanh Sưởng công chúa có uy lực như thế nào ai cũng biết. Nàng vốn là công chúa hoàng thất, tu vi so với Phương Vân cao hơn, trận ước đấu này vốn không có gì đáng hồi hộp. Nhưng nếu Thanh Sưởng công chúa còn muốn đem binh khí này ra sân thì cũng có chút quá khi dễ người, cũng không có chút hình dáng công chúa nữa.
– Hừ, ngươi đã không cần binh khí, ta cũng sẽ không lấy binh khí mà ép ngươi.
Cổ tay của Thanh Sưởng công chúa run lên, lại đem trường tiên dắt vào hông.
Sĩ tử chung quanh lúc này mới gật đầu. Võ đạo của Đại Chu cực thịnh, mọi người căn bản đều biết một khi cảnh giới võ đạo đã đạt đến Cương Khí cấp, chỉ cần cương khí quấn quanh hai tay thì hai tay sẽ lợi hại như đao kiếm, thổi lông qua đều đứt, chém sắt như chém bùn cũng không phải là chuyện nói chơi. Thanh Sưởng công chúa bỏ đi trường tiên, đối với nàng cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
– Tên tiểu tử dối trá giỏi thật, chỉ nói ba xạo vài câu đã bỏ đi ba thành chiến lực của Thanh Sưởng công chúa!
Trong đình, thế tử Sơn Hà Hầu Cao Vi mặt bộ cẩm y màu tím, hơi thở cô đọng lại như núi cao vực sâu, hai mắt mở trừng, trên mặt hiện ra cảm xúc vô cùng đặc biệt.
Người khác không biết chứ Hứa Quyền lại hiểu rất rõ, hơn phân nữa tu vi của Thanh Sưởng công chúa đều tập trung ở trên cây trường tiên làm từ gân mãng xà ấy. Bỏ qua cây trường tiên, Thanh Sưởng công chúa giống như mãng xà bị mất nhanh, hổ mất trảo, thực lực đại giảm.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
– Tiểu tử, cao minh.
Thế tử Văn Khúc Hầu ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng, ngắm nhìn Phương Vân.
Thanh Sưởng công chúa vuốt vuốt tay áo, lộ ra bàn tay dài trắng nõn. Bước chân vào trong vòng chiến, đứng trước Phương Vân khỏi hai trượng.
– Phương Vân, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Ba tháng trước, ta đã sớm lấy được bộ ‘Hám Thế hoàng quyền’ từ chỗ phụ hoàng. Ngươi muốn đấu quyền pháp với ta, chỉ là tự chuốc khổ vào mình mà thôi.
– Cái gì? Hám Thế hoàng quyền?
Thế tử Sơn Hà hầu Cao Vi, thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong nghe vậy thần sắc liền chấn động, lấy học vấn thế gia bọn hắn, tự nhiên hiểu biết hơn các vương hầu bình thường khác rất nhiều.
Hám Thế hoàng quyền, chính là do đương kim Nhân Hoàng sáng lập lúc còn làm thái tử. Bộ quyền pháp này thâm sâu rộng lớn vô cùng, khi luyện đến chí cảnh, thì quyền phát ra như long ngâm, quyền khí tụ lại hóa thành Ngũ trảo kim long, chính là một ngọn núi Thái Sơn cũng có thể đánh tan!
“Nhân Hoàng lại có thể đem bộ quyền pháp này truyền lại cho nàng!”
Hứa Quyền trong lòng khẽ kinh ngạc, bộ quyền pháp này thông thường không phải là hoàng tử thì sẽ không truyền. Là bộ tuyệt học do Nhân Hoàng sáng tạo ra, bộ Hám Thế hoàng quyền này nếu so với các quyền pháp của các vương hầu Đại Chu thì còn cao minh hơn nhiều.
– Không nghĩ tới Thanh Sưởng công chúa còn tuyệt học bậc này của hoàng thất, Phương Vân không còn hi vọng.
Thế tử Văn Khúc hầu Nghiêm Luân trong lòng hơi trầm xuống, bản thân Nghiêm Luân hiểu rõ sự bá đạo của bộ quyền pháp này, lập tức cảm thấy tỷ lệ thắng của Phương Vân xa vời.
– Đã như vậy, hãy để cho ta cảm nhận được một chút Hám Thế hoàng quyền của công chúa đi sao!
Phương Vân trên mặt không có chút động tĩnh nào, giống như là chưa bao giờ nghe qua Hám Thế hoàng quyền.
– Cô lậu quả văn, không biết trời cao đất dày là gì. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là uy nghiêm của hoàng thất!
Thanh Sưởng công chúa trong lòng tức giận, cũng không khách sao. Hai chân dùng sức đạp một cái, động tác nhanh nhẹn, lập tức đến trước Phương Vân ba thước.
– Phương Vân, đón chiêu thứ nhất, Hoàng Long Chấn Thế!
Chỉ nghe thấy một tiếng Long Ngâm, không khí xung quanh ba trượng của Thanh Sưởng công chúa liền nổ tung, một luồng sóng không khí như mặt nước đang rung chuyển, phát ra một lực lượng hấp dẫn cường đại. Tay phải của công chúa từ trong gợn nước đấy lộ ra, xung quanh bàn tay trắng nõn còn có một tầng cương khí màu vàng, năm ngón tay hóa trảo, hóa thành một long trảo khổng lồ, chụp về phía Phương Vân.
– Mãng Ngưu Bôn Trì!
Phương Vân phản ứng cực nhanh, Thanh Sưởng công chúa vừa mới bức tới gần, lập tức bả vai thắng lên, thắt lưng cong xuống, cước bộ đạp một cái, tránh thoát ra ngoài. Tốc độ cực kỳ nhanh, lập tức từ luồng khí lưu xung quanh Thanh Sưởng công chúa thoát ra ngoài.
– Không trách được lại có tự tin, thì ra đã luyện thành chân khí rồi!
Thanh Sưởng công chúa cảm giác thấy phương hướng của Phương Vân, lập tức liền biết rằng Phương Vân đã luyện thành chân khí.
Hoàng Long chấn thế, ý cảnh của chiêu này đúng là lấy lúc Hoàng Long xuất hiện, phá đất trời kinh, làm cho vạn thú đều kinh sợ. Một võ giả Nguyên Khí cấp, đối mặt với chiêu này, đừng nói là xoay tay xoay chân, mà ngay cả động cũng không động được. Cũng chỉ có tu vi đến Nguyên khí cấp, trong cơ thể sinh ra chân khí lưu chuyển, sinh ra lực lượng vô cùng cường đại, mới có thể nhanh nhẹn thoát ra ngoài.
– Phương Vân, ngươi muốn trốn ở đâu!
Thanh Sưởng công chúa hét lớn một tiếng, đổi cầm thành chụp, trở tay là một chưởng tung ra. Một chưởng này, hơi thở mênh mông cuồn cuộn, mang theo khí thế lôi đình.
– Mãng Ngưu Trùng Chàng!
Phương Vân bình tĩnh, hai cánh tay chấn động. Chiêu mạnh nhất của Mãng Ngưu quyền đã tung ra. Một chiêu này của Phương Vân vừa xuất ra, cả Vân Mộng Đình liền trở nên chấn động kịch liệt. Âm thanh của Mãng Ngưu vang lên, giống như đang có vô số đầu mãng ngưu đụng nhau. Tu vi đạt tới Chân khí cấp, lực lượng thân thể phối hợp với chân khí, uy lực của một chiêu này của Phương Vân đã tăng gấp 10 lần.
Phanh! Phanh!
Chỉ nghe thấy hai tiếng động vang lên, quyền khí màu xanh của Phương Vân chạm vào trên Long trảo khổng lồ, chỉ chắn được long trảo trong một chốc lát, đã bị một chưởng của Thanh Sưởng công chúa bẻ gãy.
Ầm! Ầm!
Phương Vân lùi liên tục, lợi dụng quyền phong sinh ra lúc ngăn cản trảo đã kéo dài khoảng cách với Thanh Sưởng công chúa ra một chút.
– Thanh Sưởng công chúa, chiêu thứ nhất đã xong.
– Còn có hai chiêu, ngươi tiếp luôn đi sao! Hám Thế hoàng quyền, thức thứ hai, Hoàng long nộ ngâm!
Thanh Sưởng công chúa cũng không có nhiều lời, biến chưởng thành quyền, một quyền tung ra. Một chiêu này vừa hiện, bên ngoài Vân Mộng Đình, chỉ cảm thấy cuồng phong gào thét, kim quang đầy trời, dường như là không có cách nào hô hấp được. Chỉ thấy, bỗng có một con rồng màu vàng mang theo uy áp vô tận phá không mà ra, đánh về Phương Vân.
– Cơ hội tới, đúng là chờ chiêu này của ngươi!
Một quyền của Thanh Sưởng công chúa phá không mà ra, Phương Vân cũng không có kinh sợ mà còn mừng rỡ, chân khí trong cơ thể tuôn trào, đột nhiên một tiếng hét vang lên.
– Thanh Sưởng công chúa, ngươi cũng tiếp ta chiêu này! Chiêu thứ nhất, Tả Thanh Long bay lên không giơ vuốt!
Ngâm!
Phương Vân mạnh mẽ bay lên, thân thể hiện ra lên không trung, chân khí quanh thân xông ra, hóa thành một con cự long dài đến ba trượng, đầu đuôi đều có, tay chân đầy đủ. Bốn chân ngoặt một cái, đột nhiên vẽ thành một đạo vòng cung trên không trung, khó khăn lắm mới tránh né được Hoàng Long nộ ngâm của Thanh Sưởng công chúa.
Ầm!
Thanh Long đột nhiên gập xuống, đáp xuống, móng trái khổng lồ lộ ra, mạnh mẽ cào vào trên người Thanh Sưởng công chúa. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Thanh Sưởng công chúa bay lên mấy trượng, loạng choạng lui về phía sau đến mấy bước rồi mới dừng lại. Bộ ngực nàng phập phồng kịch liệt, một đôi mắt đẹp bất khả tư nghị nhìn Phương Vân.
– Chiêu thứ hai, ngươi thua!
Thanh Long rơi xuống đất, lại hóa thành Phương Vân.
Toàn trường đều im lặng, ánh mắt mọi người đều mở to, không thể tin nhìn Phương Vân. Hiển nhiên không nghĩ tới, Phương Vân lại có thể đánh ra chiêu này. Mạnh mẽ như Hứa Quyền lúc này cũng khiếp sợ không thôi.
Tả Thanh Long tham trảo bát thế, chính là tuyệt học mà năm đó Tứ Phương hầu Phương Dận làm khiếp sợ thiên hạ, sĩ tử khắp kinh thành hầu như không ai không biết. Bộ tuyệt học này một khi được thi triển đến tận cùng, có thể hóa thành một con cự long dài đến mấy chục trượng, cào núi rách biển không gì không làm được.
Nhưng cũng không phải nói Tả Thanh Long tham trảo bát thế mạnh hơn tuyệt học của hoàng tộc. Hám Thế hoàng quyền một khi được thi triển đến tận cùng cũng có thể băng thiên diệt địa, có thực lực chém thần giết ma. Sự khác nhau trong chuyện này, chính là tu vi võ đạo cùng với kinh nghiệm của người thi triển ra.
Văn Khúc Hầu Thế Tử Nghiêm Luân trong lòng cũng là cực độ khiếp sợ, hơi nghĩ ngợi, đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: “Phương Vân tu vi không kịp Thanh Sưởng công chúa là không nghi ngờ chút nào . Nhưng mà lúc hắn đánh tả Thanh Long tham trảo bát thế lại nắm đúng thời cơ, không có do dự chút nào. Vào lúc quyền kình của Thanh Sưởng công chúa đánh tới, chính là lúc hắn bay lên trời. Nếu như chậm trễ một chút, hoặc là nhanh hơn một chút thì e rằng sẽ không có kết quả này mà là Thanh Long bị chém eo ngay không trung.
Sự bá đạo của Hám Thế hoàng quyền là không thể bàn cãi, nhưng xét về mức linh hoạt ở không trung thì còn không bằng Tả Thanh Long tham trảo bát thế.
“Nhưng mà, đúng là mỗi loại tuyệt học đều có thiếu sót, nhưng những thiếu sót này thông thường chỉ lóe lên rồi biến mất. Chỉ có lần thứ hai mới thấy mới có thể nắm bắt được. Võ học của Hoàng thất cực kỳ hiếm tháy, bộ Hám Thế hoàng quyền này cũng là lần đầu tiên Thanh Sưởng công chúa sử dụng. Ngay cả ta trước kia cũng chưa từng thấy. Tên Phương Vân này, hắn vì sao mà lại biết được! Chẳng lẽ thiên phú chiến đấu của hắn lại kinh hãi thế tục, vượt xa chúng ta sao?” Nghiêm Luân suy nghĩ trong lòng mà vẫn không nghĩ ra được.
“Một tháng khổ tu cùng với sự chuẩn bị cuối cùng thật không uổng phí. Đáng tiếc tu vi của ta quá thấp so với nàng, không thể phá được phòng ngự cương khí của nàng!” Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Nghiêm Luân cũng là không biết, bộ Hám Thế hoàng quyền này, vào kiếp trước Phương Vân đã từng thấy Thanh Sưởng công chúa thi triển một lần.
Chính là ỷ vào kiến thức của kiếp trước, ngày đó Phương Vân mới dám đáp ứng cuộc ước đấu của Thanh Sưởng công chúa. Phương Vân dùng lời lẽ làm cho Thanh Sưởng công chúa vứt trường tiên dùng quyền, chính là muốn nàng dùng bộ Hám Thế hoàng quyền này!
Thanh Sưởng công chúa sắc mặt một mảnh tái nhợt, không thể tin nhìn Phương Vân, cơ hồ mất đi năng lực suy tư.
“Làm sao có thể! Làm sao có thể! Tuyệt học của hoàng thất chúng ta làm sao có thể thua võ học của bình dân!”
Bị thua hiệp vừa rồi,một chiêu tả Thanh Long tham trảo bát thế vừa rồi của Phương Vân tuy không phá vỡ cương khí của nàng, nhưng lại phá đi tín niệm vô địch của nàng, cũng phá đi hình tượng võ học của hoàng thất là cao nhất trong nội tâm của nàng.
“Không thể nào, nhất định là may mắn, nhất định là may mắn! Võ học của Tứ Phương hầu làm sao có thể cao hơn tuyệt học hoàng thất ta!”
=======
Chương 18: Kinh Sợ Toàn Trường
Thanh Sưởng công chúa cắn răng một cái, mạnh mẽ tung người lên, tung ra thức thứ ba của Hám Thế Hoàng Quyền!
Rống!
Không khí nổ tung, cuồng phong gào thét, kim quang đầy trời. Thân thể Thanh Sưởng công chúa thoáng bay lên không trung, liền hóa thành một con Kim Long dài bảy trượng, mang theo một cỗ hơi thở cường đại mà uy nghiêm bay lên trời.
Hám Thế hoàng quyền thức thứ ba, Hoàng Long đằng không! Trong Hám Thế hoàng quyền, đây là thúc duy nhất mà một chiêu hóa rồng!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
– Tới tốt lắm!
Thấy Thanh Sưởng công chúa hóa thành Kim Long bay lên không trung, lần xuất thủ này của Phương Vân còn nhanh hơn. Dường như là Kim Long vừa hiện, bay vào không trung, thì Phương Vân cũng nhảy một cái, xuất hiện ở bầu trời.
Một con Thanh Long cũng bay lên vào không trung! Chỉ thấy con Thanh Long đó vừa xuất hiện, liền lấy khí thế như sét đánh đánh vào ngay bụng của con Kim Long!
Con đường võ đạo, cho dù là võ giả cương khí cấp hay chân khí cấp, cũng đều không có năng lực ngự không phi hành. Biện pháp duy nhất đó chính là mượn năng lực đặc thù của công pháp, trong thời gian ngắn mà bay lên trời. Nhưng cũng tương tự, thân thể ở trên không trung, không có điểm tựa lực, rất dễ bị đánh trúng rơi xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, không khí trước mắt nổ tung. Thanh Sưởng công chúa từ trên không trung rơi xuống, một chiêu Hoàng Long đằng không vậy mà trước mắt Phương Vân lại không có cơ hội thi triển.
-Ngươi!
Hai vai của Thanh Sưởng công chúa lay động, lảo đảo muốn ngã. Khuôn mặt xinh đẹp lại lần nữa không có chút máu. Nếu như nói lần đầu là do Phương Vân may mắn, vậy lần thứ hai này chính là do thực lực của hắn.
– Ba chiêu đã qua, giao Địa Cấp châu cho ta chứ!
Phương Vân đưa tay ra, vẻ mặt vô hại nói.
– Không thể nào, ngươi mới chỉ là Chân khí cấp, ta làm sao có thể bại trong tay ngươi!
Sau khi khiếp sợ xong, khuôn mặt của công chúa liền chuyển thành không thể tin được, mạnh mẽ kéo trường tiên bên hông ra, cương khí hừng hực thiêu đốt thành ngọn lửa.
– Cẩu nô tài, ta không tin, ngươi lại mạnh hơn ta…
Rầm!
Một cước đạp xuống phiến đá trước mắt, Phương Vân lạnh giọng nói.
– Ước đấu chỉ có ba chiêu, Thanh Sưởng công chúa, ngươi muốn nuốt lời sao?
Thần sắc Thanh Sưởng công chúa liền thất sắc, không nói tiếng gì. Quả thật, ước định chỉ có ba chiêu. Mơ hồ, Thanh Sưởng công chúa có cảm giác mình đã bị vào tròng, Phương Vân dường như đối với Hám Thế hoàng quyền rất là quen thuộc.
– Không được, Phương Vân, chúng ta đấu một lần nữa. Điều kiện đánh cuộc do ngươi quyết định!
Thanh Sưởng công chúa bướng bỉnh nó, tính tình của nàng từ trước giờ chưa bao giờ bị ăn thảm đến như vậy.
– Không có hứng thú!
Phương Vân lạnh lùng trả cái đánh cuộc lại cho Thanh Sưởng công chúa. Phương Vân hiểu rõ, hắn bất quá chỉ là dựa vào sự am hiểu Hám Thế hoàng quyền của Thanh Sưởng công chúa vào kiếp trước, cũng không phải là thực lực chân chính mạnh hơn nàng. Nữ nhân này một khi tỉnh táo lại, sử dụng trường tiên, lúc đó võ công của Phương Vân liền không có cách nào phát huy được!
Sắc mặt của Thanh Sưởng công chúa bất định, một hồi lâu không hề có động tĩnh gì.
– Làm sao, Thanh Sưởng công chúa, ngươi muốn nuốt lời sao? Chẳng lẻ, ngươi ngay cả viên Địa cấp châu này cũng thua không nổi sao?
Phương Vân cảm giác được nội tâm Thanh Sưởng công chúa đang giãy dụa, lập tức gia tăng một bước, đè ép nói.
– Chậm đã!
Thanh âm vừa phát ra, một gã thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi từ trong đình bước ra. Mặt mũi thanh tú, lông mày thon dài, mặc quần áo cẩm y, toàn đều là đồ đắt tiền. Nhưng mà hai đầu lông mày của thiếu niên này lại có một cỗ hơi thở âm tàn, Phương Vân liếc mắt nhìn liền cảm thấy không thoải mái, đối với người này không hề có chút cảm tình nào.
Bất ngờ luôn liên tục xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong.
– Địa Cấp châu dù gì cũng là thánh phẩm võ đạo, há có thể lại là ba chiêu định thắng thua? Thiên hạ lúc nào lại có chuyện tốt như vậy? Không bằng, chúng ta đấu một trận đi, nếu như ngươi thắng, Địa Cấp châu ngươi có thể mang đi!
Thái Phong vừa đi ra, liền cởi bỏ áo khoác bên ngoài, hắn đi từ tốn, chỉ mấy bước đã vào trong vòng chiến.
– Hừ! Ngươi cho rằng ta lại ngu xuẩn giống như ngươi? Cầm lấy đồ đạc của ta đánh cược với ta!
Phương Vân không chút khách khí nói.
– Ngươi!
Ánh mắt của Thái Phong nhíu lại, mắt lộ ra hàn quang.
– Hừ! Ngươi nếu đã dám chấp nhận ước đấu của Thanh Sưởng công chúa, vậy chắc không ngại mà đấu với ta chứ! Ở ta có một quyển bí tịch ‘Cẩm Tú Sơn Hà Quyền’, lấy đánh cược đi, Phương Vân, sao hả?
Thanh Sưởng công chúa chiến bại, mấy đám thế tử Quý tộc hầu cũng không còn chút ánh sáng. Ở một cách nhìn nào đó, Quý tộc hầu cùng với công chúa hoàng thất là chung một thuyền, cùng nhau vui buồn. Ở nơi này lại có nhiều sĩ tử nhìn như vậy, những Đại thế tử này sao có thể để cho Phương Vân dễ dàng rời đi như vậy.
– Cẩm Tú Sơn Hà Quyền lại có thể so sánh, mạnh hơn Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế sao? Ngươi cảm thấy, nếu như đầu óc ta bình thường, thì có thể chấp nhận cuộc quyết đấu này sao?
Phương Vân lạnh lùng nói. Những lời này vừa nói ra cũng đã nói lên lập trường của mình, không cần thiết phải khách khí với bọn họ.
Lời này của Phương Vân vừa nói ra, Thái Long nhất thời tức giận đễn nỗi mặt xanh mét. Nhưng mà , cho dù hắn cao ngạo đến đâu, cũng không dám nói Cẩm Tú Sơn Hà quyền lại có thể mạnh hơn Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế. Ở trong kinh thành, cuộc tranh đấu của Quý tộc hầu và Bình dân hầu vẫn là ở trong bóng tối, cho dù là ai cũng không dám để cuộc tranh đấu đó ra ngoài ánh sáng.
Tứ Phương hầu Phương Dận trấn giữ hoang dã, một bộ Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế đã là chấn thiên kinh địa, đã không biết chém giết bao nhiêu cường giả kẻ địch nơi hoang dã. Từ lâu sớm đã có lời đồn, Tứ Phương hầu trấn giữ nơi hoang dã nhiều năm như vậy, thực lực sớm đã là đệ nhất trong bình dân hầu. Coi như là Cẩm Tú hầu cũng không dám nói, Cẩm Tú Sơn Hà quyền của hắn có thể thắng được Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế.
Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, trong suốt lịch sử vương hầu của Đại Chu hoàng triều, chưa có người nào bá đạo đến mức nói ra. Thái Phong chỉ cần dám nói ra những lời đó, thì đó sẽ là chọc vào cả thiên hạ. Đến lúc đó, sẽ không có ai có thể che chở cho hắn được.
– Phương Vân, nói như vậy, là ngươi đã xem thường Quý tộc hầu chúng ta, không dám đáp ứng!
Thái Phong cũng là nhân vật lợi hại, hắn cũng không đề cập tới Cẩm Tú hầu, mà thuận miệng nói ra, lập tức đem cả đám vương hầu bên quý tộc hầu tại kinh thành theo sau mình.
Thái Phong vừa nói ra, không ít đám sĩ tử đang xem cuộc chiến ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức tản đi ra, không dám để mình lọt vào vẫn nước đục này.
Nhưng Phương Vân khôn khéo thế nào, làm sao có thể bị hắn kéo theo, lập tức nói.
– Thái Phong thế tử, ngươi cũng không cần nhiều lời. Nếu như ngươi cứ muốn đánh cuộc với Phương phủ chúng ta. Ta thay đại ca Phương Lâm của ta đáp ứng ngươi, ngươi cứ nhận lời là coi như xong!
– Ngươi!
Thái Phong sắc mặt đại biến. Hắn không ngừng nói ép Phương Vân, là bởi vì tu vi của Phương Vân so với hắn kém hơn một tầng. Phương Vân có thể đánh thắng Thanh Sưởng công chúa, nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể thắng được toàn bộ thế tử quý tộc hầu tại đây. Mặc dù những thế tử ở đây phần lớn là do Thanh Sưởng công chúa kéo tới, nhưng cũng không có ý nghĩa tu vi của bọn họ lại kém hơn Thanh Sưởng công chúa.
Nói Thanh Sưởng công chúa có thiên tư kinh người là không sai, nhưng nàng năm nay dù sao cũng chỉ mới có mười lăm tuổi. Cho dù là thế tử Văn Khúc hầu, thế tử Mãng Hoang hầu, thế tử Sơn Hà hầu hay là hắn, nếu so sáng với Thanh Sưởng công chúa thì lớn hơn rất nhiều.
Ra đời sớm hơn, cũng có ý nghĩa, việc tiếp xúc với võ đạo sớm hơn, bước vào cảnh giới cao hơn. Chỉ nói về tu vi mà thôi, thì Thanh Sưởng công chúa cũng chỉ là vừa bước vào cương khí cảnh không lâu. Những người ở đây có tu vi cao hơn so với nàng có rất nhiều. Thế tử Mãng Hoang hầu Hứa Quyền chính là một người.
Nhưng Phương Vân vừa nói ra danh tự đại ca ‘Phương Lâm’ thì sắc mặt của các thế tử vương hầu trong đình liền thay đổi. Cho dù là Hứa Quyền có tu vi võ đạo cao nhất ở đây khi nghe thấy cũng có chút mất tự nhiên.
Không giống với Phương Vân, cả kinh thành này, sợ rằng không có mấy người là không nhận ra được cái tên Phương Lâm này. Một người khi làm việc không hề kiêng kị điều gì, hoàn toàn không để ý đến lễ số vương pháp. Nhưng người này thiên phú võ đạo cũng rất là kinh người, đồng thời tu luyện cũng là cực kỳ điên cuồng.
Nắm đó vị thế tử này của Tứ Phương hầu còn chưa ra học cung, bá đạo đến mức người nào cũng dám đánh. Ở đây cũng không có ít người đã từng bị Phương Lâm ức hiếp qua, trong đó cũng có cả thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong! Từng có một thời gian, Thái Phong căn bản không dám tới học cung cũng chính là vì Phương Lâm này!
– Như thế nào? Nếu như thái tử đồng ý, ta sẽ chuyển cáo cho đại ca ta. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ lộ diện!
Phương Vân tiếp tục nói.
– Phương Vân, xem như ngươi lợi hại!
Thái Phong tức giận hừ nói, cũng không trở về đình, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. Loại đánh cuộc không có chút phần thắng này, hắn tuyệt đối sẽ không có đáp ứng.
Phương Vân trong lòng đột nhiên mỉm cười, bàn về công phu miệng lưỡi, có mười Thái Phong cũng không thể bằng hắn. Thái Phong lấy tu vi cường đại chèn ép hắn, Phương Vân thì ngược lại lấy đại ca Phương Lâm chèn ép hắn. Đây chính là đạo lấy của người trả cho người.
Nghiêm Luân nhìn bối cảnh của Thái Phong, trong mắt tràn đầy ưu sầu. Những địch nhân mà Phương Vân chọc phải, e rằng là rất nhiều.
– Cẩu nô tài, cầm lấy Địa Cấp châu đi!
Năm ngón tay của Thanh Sưởng công chúa vung ra, ném Địa Cấp châu đi, nhất thời mất hứng.
– Nhưng mà, ngươi cũng đừng có quá đắc ý. Ta sẽ còn tìm ngươi!
Phương Vân thản nhiên nhận lấy Địa cấp châu. Về phần Thái Phong, Phương Vân tuy không chủ động đi gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức nào.
– Tất cả giải tán đi.
Trong đình, Hứa Quyền khẽ gật đầu một cái, mấy vị quý tộc hầu sau khi hội ý, liền giải tán đi. Cho dù có lưu lại nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
– Phương huynh, chúc mừng!
Nghiêm Luân đi tới, hai tay đưa lên, chắp tay nói.
– May mắn!
Phương Vân trả lời một câu, việc Nghiêm Luân nghĩ mượn hơi hắn, là không hề nghi ngờ chút nào . Nhưng Phương Vân vẫn làm ra vẻ không rõ ý đồ của hắn. Ở trong kinh thành, Văn Khúc Hầu tuy là thuộc về mạch Bình dân hầu, nhưng lập trường vẫn lắc lư không chừng.
– Nhưng mà, lần này ngươi tuy thắng được Thanh Sưởng công chúa, lấy được Địa Cấp châu, nhưng lại đắc tội với một số người. Sau này phải cẩn thận a!
Nghiêm Luân cảnh báo nói.
– Vô phương, có rận nhiều tất nhiên sẽ bị cắn. Lập trường không đồng nhất, chuyện đánh nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà pháp luật Đại Chu hoàng triều ta dù sao cũng còn đó, ta tin bọn họ cũng không có lá gan làm loạn lên!
– A, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Ngươi nếu có đối sách vậy thì tốt. Không quấy rầy ngươi nữa, ta đi trước một bước, sau này có thời gian, nếu không ngại thì hãy đến phủ ta chơi!
Nghiêm Luân đưa ra lời mời.
– Sẽ có!
Bình luận facebook