Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Hơi thở A Viên ngưng trọng, theo bản năng nắm chặt hộp đựng thức ăn trong tay, trong lòng cực kì không nỡ: Có thể, có thể không cho không?
hắn thấy nàng nửa ngày không nhúc nhích, lông mi khẽ nhướng: "Ngươi..."
không đợi hắn nói hết lời, chỉ thấy tiểu cô nương trước mắt xoay người lại giương mắt nhìn hắn: "Cho ngài một nửa được không?"
một nửa?
Tề Uyên làm như không nghe rõ, đôi mắt dần dần sâu: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
A Viên nghe giọng điệu hung hãn kia, rụt cổ một cái, rất vô dụng đem hộp đựng thức ăn đưa tới: "Đại nhân ăn ngon miệng.”
hắn tự tay muốn lấy tới, lại phát hiện tiểu nha đầu trước mắt lại giữ thật chặt hộp thức ăn không buông.
"không tình nguyện?"
"không có, không có... Nô tỳ tình nguyện." Tin A Viên run lên, vội vàng buông hộp thức ăn ra: Bánh xuân của mình, mật đào chưng đường của mình, bánh chưng đường và điểm tâm của mình!!!
Tề Uyên nhìn xung quanh, mang theo hộp thức ăn đến Vọng phong đình phía trước.
A Viên nghĩ nghĩ, cúi đầu yên lặng đi theo.
"đi theo ta làm cái gì?" Tề Uyên đột nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn về phía tiểu nha đầu lẽo đẽo phía sau mình lên tiếng hỏi.
A Viên bất ngờ không phòng ngự, đụng mạnh vào lồng ngực của hắn, nàng xoa nhẹ cái mũi đau đớn, nước mắt lập tức liền chảy ra, thanh âm cũng mang theo chút nghẹn ngào: " Hộp đựng thức ăn và dĩa này là của Thượng Thiện Giám, phải trả lại.”
Tề Uyên cúi đầu nhìn tiểu cô nương hốc mắt đỏ ửng nhíu mày: "Thôi, đi theo đi." nói xong liền nhấc chân lên bước vào đình.
A Viên lau nước mắt, trong lòng thầm nói: Thực quá mất mặt, không biết còn tưởng rằng ta là vì bị đoạt thức ăn mới khóc...
Tề Uyên ngồi xuống mở hộp thức ăn ra, sờ sờ cái đĩa chứa thịt đào nghiền nhuyễn cùng bánh kem, đôi mắt đen nhánh hơi mang theo chút kinh ngạc: "Nóng?"
"Nô tỳ không dám tự mình lấy than lửa, nên có đặt thêm nước sôi ở tầng dưới chót.”
A Viên thấy hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền ung dung thong thả ăn. Nàng thật sự là có chút tò mò, liền dè đặt mở miệng hỏi: "Đại nhân, địa vị của ngài là tổng quản cao quý còn ăn không đủ no sao?"
Tề Uyên:...
A Viên giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn mặt không thay đổi dừng lại một chút, một câu cũng chưa nói, sau đó... Sau đó bắt đầu cầm bánh xuân lên ăn tiếp.
Nàng nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không khỏi giương mắt quan sát tỉ mỉ một phen, nhìn đến gương mặt tuấn dật kia, A Viên kinh ngạc đến mức tròn cả mắt: Ở đâu lại xuất hiện một người xinh đẹp như thế này?
Vừa rồi bởi vì sợ hãi nên nàng không dám nhìn lâu, nhưng hiện tại quả thật không thể dời mắt được. Mặt hắn như quan ngọc (*), ngũ quan góc cạnh sắc sảo rõ ràng như được tạc ra từ tượng, mày kiếm như mực, mắt giống như sao trời, quanh thân lộ ra khí thế mạnh mẽ, nếu không phải hắn mặc trênngười chiếc áo mãng bào dành riêng cho tổng quản, nếu hắn nói hắn là Vương gia thì A Viên cũng tin.
(Quan ngọc ý chỉ mặt đẹp. Cổ ngữ trung quốc: Mặt xấu là bất dương, măt đẹp là quan ngọc.)
Mấy món này số lượng cũng không nhiều, Tề Uyên chỉ ăn vài ngụm đã hết sạch. hắn nhìn mâm dĩa trống không trước mặt, lại quét mắt nhìn cô nương đang trợn to mắt như hạt nhãn, cảm thấy không còn gì để nói: "Ngươi là người trong cung nào? Tên gọi là gì?"
"Khởi bẩm đại nhân, nô tỳ là cung nữ của Thượng Thực Cục, tên là A Viên." A Viên phục hồi tinh thần lại, thành thật đáp. Nàng liếc mắt nhìn những cái dĩa trống rỗng kia, trong mắt lộ ra bi thương nồng đậm cùng tiếc nuối không thôi: Đây chính là Liễu tư thiện tự tay làm đó!
Tề Uyên đang suy nghĩ nên bồi thường cho nàng thế nào, đột nhiên nghe thấy nàng do dự, ấp úng mở miệng. một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, mi tâm mang theo một viên nốt ruồi son, với vẻ mặt thành thật hỏi dò: "Đại nhân, ăn ngon không?"
Tề Uyên sửng sốt: "Tạm thôi..."
Chính là "Tạm thôi?" A Viên mếu máo, cụp đôi mắt long lanh xuống.
"Ta đi trước." Tề Uyên nghĩ có lẽ Ngụy Toàn đã đi ra ngoài tìm hắn, liền vội vàng đứng dậy rời đi.
A Viên nhìn dĩa chén trên bàn trống rỗng, tức giận làm một mặt quỷ theo bóng lưng của hắn: Ăn xong rồi bỏ đi, không lịch sự chút nào!
Nàng nhận mệnh thu dọn đồ đạc, thở dài.
"Hoàng Thượng, nô tài tìm thật lâu..." Ngụy Toàn thấy rõ y phục trên người Hoàng Thượng, sắc mặt trắng nhợt, bùm một tiếng liền quỳ xuống đất: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!"
"Trẫm muốn nghe ngươi giải thích xem, vì sao y phục này lại xuất hiện trước mặt trẫm?" Tề Uyên nhìn Ngụy Toàn trước mặt, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
"Là nô tài nhất thời sơ ý, xin hoàng thượng thứ tội!" Ngụy Toàn cúi mọp người trên mặt đất, hận khôngthể đem mấy tên tiểu thái giám sơ ý kia đánh chết.
"Vậy ngươi hãy quỳ hai canh giờ đi." Thanh âm Tề Uyên lãnh đạm: "Đúng rồi, hôm nay thức ăn bên Thượng Thực Cục làm không tệ, thưởng thịt dê.”
"Tuân chỉ." Ngụy Toàn run lập cập, cắn răng bảo đồ đệ Tống Liên đi theo bên người đến Thượng Thực Cục truyền lời.
Tề Uyên trở về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục trên người, hắn liếc mắt nhìn liền nhắm mắt lại: Hôm nay quả là say thật rồi, lại mặc lầm xiêm y...
A Viên gục đầu trở lại Thượng Thực Cục, vốn tưởng rằng tất cả mọi người đều đã rửa mặt nghỉ ngơi, nhưng trong viện cũng là đèn đuốc sáng choang, còn có mùi thịt nướng truyền đến.
"A Viên ngươi đi đâu vậy? Sao đến giờ mới trở về?" Trình Tầm hưng phấn kéo nàng đến bên cạnh: "Mau, Hoàng Thượng thưởng thịt dê, nói là trời đông giá rét, để chung ta dùng cho ấm áp thân thể, ta có để dành đùi dê và sườn dê lại cho ngươi nè, còn lén cắt thêm mớ thịt bò, mật ta cũng đã chuẩn bị sẵn luôn!"
A Viên vừa nghe, uể oải trong mắt đều biến mất. Hoan hoan hỉ hỉ đi rửa tay, trời mùa đông thế này, vây quanh bếp lò ăn thịt nướng hoặc ăn lẩu là vui vẻ nhất!
Nàng đi đến bên cạnh bếp nướng đại khái nhìn thoáng qua, vén tay áo lên liền đem thịt cắt thành bốn miếng, sau đó lấy thịt bò đã được cắt sẵn đặt lên vỉ nướng.
Miếng thịt bò này Trình Tầm cắt chỗ ngon nhất, không dày không mỏng, khi nướng mỡ rơi vào trong lửa, ngọn lửa lập tức liền bừng sang. Chiếu vào gương mặt hai tiểu cô nương đang cười khanh khách.
Đợi thịt bò hơi thay đổi sắc, A Viên cầm lấy mật đặt bên quét đều ở phía trên, thỉnh thoảng lật. Nàng nắm giữ độ lửa vô cùng tốt, không bao lâu, một mùi hương ngọt ngào liền bay ra.
Trình Tầm cực kì ăn ý, cầm mâm nhỏ bên cạnh lên gắp những miếng thịt bò đã chín mềm ra. Thịt bò trong mâm toả ra hương thơm nức mũi, mang theo vị ngọt mê người của mật. Hai tiểu cô nương nhìn miếng thịt tươm mỡ vàng óng ánh không kịp chờ đợi bắt đầu cầm đũa lên.
A Viên nhai miếng thịt ngoài giòn trong mềm, thoải mái híp mắt lại: "A Tầm, ta kể ngươi nghe, hôm nay Liễu tư thiện vốn thưởng Đường chưng mật đào cùng bánh xuân cho ta, ta muốn mang về cho ngươi nếm thử, nhưng mà giữa đường bị Tổng quản đại nhân cản lại."
"Tổng quản đại nhân?" Trình Tầm lượm hai cái trứng ngỗng ném vào lò lửa, lập tức liền vang len tiếng nổ tanh tách, vô cùng náo nhiệt.
"Đúng rồi!" A Viên chọn trái bắp có hạt vàng óng ánh bẻ đôi đặt lên bếp nướng, chuẩn bị sắn mật cùng tương ớt nói : "Nhìn bộ dáng như là bị ăn chưa no, nên giữ thức ăn của ta lại ăn sạch, bởi vì phải thu hồi hộp đựng thức ăn và mâm bánh nên vẫn liên tục chờ hắn ăn xong, cho nên mới về trễ."
"Việc này sao nghe kỳ lạ quá vậy?” Trình Tầm cau mày: "Các tổng quản trong cung, người nào người nấy ăn uống no đủ dư dả, làm gì có ai đến giành thức ăn với một tiểu cung nữ chứ? Ngươi kể ta xem vị tổng quản kia có bộ dạng như thế nào?"
" Ừ... Ước chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, dáng vẻ khí phái.”
Trình Tầm ăn thịt bò lắc đầu: "Ngươi nhất định là bị tên thái giám nào lừa gạt rồi, trong cung phàm là thái giám có thể làm đến chứ tổng quản cũng đều là trên bốn mươi tuổi, chỉ có ngự tiền tổng quản Ngụy Toàn là hơi trẻ một chút, nhưng mà..." Nàng cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Nhưng mà bộ dáng hắn ta rất xấu!"
A Viên nghe xong cảm thấy càng lúc càng kỳ quái: "Nhưng mà hắn mặc bộ y phục chính thống của tổng quản mà, ta nhìn đến mấy lần, không hề nhận sai."
Trình Tầm quét thêm mật và tương ớt lên hai khúc bắp vừa rồi, suy nghĩ một chút nói: "Có thể là tên thái giám nào đó, mặc y phục của tổng quản đến lừa tiểu cung nữ chơi thôi! Nhanh ăn đi!"
A Viên đảo miếng sườn dê đang nướng trên lửa, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, người thái giám vừa rồi nhìn thấy đủ biết đã quen ăn những món ngon sang trọng, ngay cả cách ăn cũng ôn hòa lịch sựlộ ra ưu nhã, chẳng lẽ là trong nhà sa sút mới tiến cung làm thái giám? Nàng nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên tăng thêm sự đồng tình: Cũng là người đáng thương.
A Viên gặm miếng sườn dê nóng hôi hổi, trong miệng đều là thịt dê tươi ngon căng mọng, không có mùi nồng của dê, thơm lừng nức mũi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đen nhánh có chút tiếc nuối: Năm nay không bắn pháo hoa sao…
Đột nhiên từ trong lò nổ ‘Đùng’ một cái, làm A Viên sợ tới mức giật bắn mình, nàng dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Tầm bên cạnh: "Bắn pháo hoa?"
Trình Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc của A Viên, phì cười, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Pháo hoa gì chứ! Là trứng ngỗng chín!"
"Ta quên mất!" Hai cô nương cười khanh khách, cùng nhau đem trứng ngỗng móc ra ngoài.
Hai người ăn trứng ngỗng nướng thơm nức, ánh mắt cong thành hình trăng non...
"Hoàng Thượng, giờ mẹo rồi." Ngụy Toàn đứng trước long sàn, cúi người nói.
Tề Uyên mở mắt ra, để thái giám hầu hạ đứng dậy. hắn nhíu mày, đầu đau kịch liệt.
Ngụy Toàn đi theo Tề Uyên nhiều năm, thấy hắn cau mày đã biết thân thể hắn không quá thoải mái: "Sắc mặt Hoàng Thượng không được tốt, có cần tuyên Thái y hay không?"
"không cần, chỉ là do trẫm hôm qua mê rượu, kêu ngự thiện phòng làm một ít thức ăn ngon dự sẵn." Tề Uyên thanh âm trầm thấp, ngữ khí nhàn nhạt.
"Tuân lệnh."
Tề Uyên đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Làm món Đường chưng mật đào." Dứt lời, vén mành lên đi ra ngoài.
Ngụy Toàn sửng sốt: Hoàng Thượng xưa nay không thích ăn đào, sao hôm nay lại... Trong đầu hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên vỗ vỗ ót: Hiền quý phi thích ăn nha! Hoàng Thượng đây là khai khiếu!
Đợi khi hạ troeeug, Tề Uyên xoa mi tâm bước lên loan giá, trầm giọng nói: "Quay về Dưỡng Tâm điện."
"Dưỡng… Dưỡng Tâm điện? Hoàng Thượng ngài không phải nói muốn đến cung của Quý phi nương nương
dùng bữa sao?" Ngụy Toàn mấp máy môi run rẩy hỏi.
"Quý phi nương nương? Trẫm nói khi nào?" Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Toàn.
Ngụy toàn run rẩy lập tức vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tài... Nô tài..."
"Từ khu nào ngươi cũng có thể làm chủ thay trẫm?" Trong giọng nói của Tề Uyên lộ ra hàn khí, cười nhẹ một tiếng.
Toàn thân Ngụy Toàn run bần bật, vội vàng dập đầu nhận tội.
"Đến Thanh Loan điện đi." Tề Uyên phân phó, mím môi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Hoàng Thượng giá lâm!" Thanh âm chói tai kéo thật cao, nữ tử bên trong phòng khẽ nhíu mày.
"Nương nương, Ngụy tổng quản nói quả nhiên là sự thật, Hoàng Thượng thật sự đến đây thăm nương nương."
"Lắm miệng." Nữ tử đang cúi người tu bổ hoa tao nhã đứng dậy, lười biếng rũ mắt xuống.
Triều phục màu vàng thêu long văn đập vào mi mắt, nữ tử nhún người thi lễ, ngữ khí khách sáo xa cách: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi." Tề Uyên giơ tay như đỡ lên, lập tức ngồi vào trước bàn.
Bạch Thấm ngồi bên cạnh hầu hạ: "Nghe Ngụy tổng quản nói Hoàng Thượng ngài muốn ăn Đường chưng mật đào, thần thiếp liền bảo tiểu phòng bếp chuẩn bị chút, ngài nếm thử?"
Tề Uyên gật đầu, tiếp nhận chén sứ tinh xảo trong tay nàng, một trắng một đen, đậm nhạt thích hợp. hắn yên lặng ăn vài miếng, tuy rằng vẫn là trong ngọt mang theo hơi chua của trái cây, nhưng lại khôngcó vị ngon lành của tối hôm qua.
"Thần thiếp có đôi lời không biết có nên nói hay không." Bạch Thấm chậm rãi nói.
"nói."
"hiện nay hậu cung trống trải, vị trí phi tần đều bị bỏ trống, ngoài thần thiếp là Quý phi, những người còn lại đều là mỹ nhân… Hoàng Thượng người xem, có phải đến lúc nên lấp đầy hậu cung?"
Mày của Tề Uyên càng nhíu chặt, bát đang cầm trong tay "Ầm" một tiếng để lên bàn: "Quay về Dưỡng Tâm điện."
"Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng." Bạch Thấm đứng dậy hành lễ, trong đôi mắt rũ xuống lại tràn đầy vẻ ung dung tự tại.
"Nương nương, ngài biết rõ Hoàng Thượng không thích nghe những chuyện này, hiếm hoi lắm ngài ấy mới đến đây một lần, sao nương nương lại muốn tìm mọi cách đuổi người đi?" Cung nữ hầu cận bên người Bạch Thấm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nóng vội đến mức đỏ cả mắt.
Bạch Thấm lại giống như không nghe thấy, xoay người dựa vào trên nhuyễn tháp: "Em vào trong vườn hái vài nhánh tùng vào đây cho ta."
"Nương nương!"
"Nhanh đi!" Bạch Thấm cực kì chuyên chú vào những đoá hoa bên trong bình, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tề Uyên ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương suốt cả một ngày, đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút trống rỗng: "Giờ gì rồi?"
"Hồi hoàng thượng, giờ Tuất canh ba." Ngụy Toàn nhìn sắc mặt Tề Uyên, thử dò xét: "không bằng Hoàng Thượng ăn vài thứ? Cả ngày hôm nay ngoài vài miếng mật đào chưng đường ngài dùng ở cung Quý phi ra thì chưa ăn gì, thân thể sẽ không chịu đựng nổi!"
Mật đào chưng đường...
Tề Uyên để bút trong tay xuống, trầm tư một lát đột nhiên cất tiếng nói: "Đem y phục tổng quản hôm qua đến đây cho trẫm."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: Phải đi tìm vợ rồi ╮(╯▽╰)╭
A Viên:...
hắn thấy nàng nửa ngày không nhúc nhích, lông mi khẽ nhướng: "Ngươi..."
không đợi hắn nói hết lời, chỉ thấy tiểu cô nương trước mắt xoay người lại giương mắt nhìn hắn: "Cho ngài một nửa được không?"
một nửa?
Tề Uyên làm như không nghe rõ, đôi mắt dần dần sâu: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
A Viên nghe giọng điệu hung hãn kia, rụt cổ một cái, rất vô dụng đem hộp đựng thức ăn đưa tới: "Đại nhân ăn ngon miệng.”
hắn tự tay muốn lấy tới, lại phát hiện tiểu nha đầu trước mắt lại giữ thật chặt hộp thức ăn không buông.
"không tình nguyện?"
"không có, không có... Nô tỳ tình nguyện." Tin A Viên run lên, vội vàng buông hộp thức ăn ra: Bánh xuân của mình, mật đào chưng đường của mình, bánh chưng đường và điểm tâm của mình!!!
Tề Uyên nhìn xung quanh, mang theo hộp thức ăn đến Vọng phong đình phía trước.
A Viên nghĩ nghĩ, cúi đầu yên lặng đi theo.
"đi theo ta làm cái gì?" Tề Uyên đột nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn về phía tiểu nha đầu lẽo đẽo phía sau mình lên tiếng hỏi.
A Viên bất ngờ không phòng ngự, đụng mạnh vào lồng ngực của hắn, nàng xoa nhẹ cái mũi đau đớn, nước mắt lập tức liền chảy ra, thanh âm cũng mang theo chút nghẹn ngào: " Hộp đựng thức ăn và dĩa này là của Thượng Thiện Giám, phải trả lại.”
Tề Uyên cúi đầu nhìn tiểu cô nương hốc mắt đỏ ửng nhíu mày: "Thôi, đi theo đi." nói xong liền nhấc chân lên bước vào đình.
A Viên lau nước mắt, trong lòng thầm nói: Thực quá mất mặt, không biết còn tưởng rằng ta là vì bị đoạt thức ăn mới khóc...
Tề Uyên ngồi xuống mở hộp thức ăn ra, sờ sờ cái đĩa chứa thịt đào nghiền nhuyễn cùng bánh kem, đôi mắt đen nhánh hơi mang theo chút kinh ngạc: "Nóng?"
"Nô tỳ không dám tự mình lấy than lửa, nên có đặt thêm nước sôi ở tầng dưới chót.”
A Viên thấy hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền ung dung thong thả ăn. Nàng thật sự là có chút tò mò, liền dè đặt mở miệng hỏi: "Đại nhân, địa vị của ngài là tổng quản cao quý còn ăn không đủ no sao?"
Tề Uyên:...
A Viên giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn mặt không thay đổi dừng lại một chút, một câu cũng chưa nói, sau đó... Sau đó bắt đầu cầm bánh xuân lên ăn tiếp.
Nàng nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không khỏi giương mắt quan sát tỉ mỉ một phen, nhìn đến gương mặt tuấn dật kia, A Viên kinh ngạc đến mức tròn cả mắt: Ở đâu lại xuất hiện một người xinh đẹp như thế này?
Vừa rồi bởi vì sợ hãi nên nàng không dám nhìn lâu, nhưng hiện tại quả thật không thể dời mắt được. Mặt hắn như quan ngọc (*), ngũ quan góc cạnh sắc sảo rõ ràng như được tạc ra từ tượng, mày kiếm như mực, mắt giống như sao trời, quanh thân lộ ra khí thế mạnh mẽ, nếu không phải hắn mặc trênngười chiếc áo mãng bào dành riêng cho tổng quản, nếu hắn nói hắn là Vương gia thì A Viên cũng tin.
(Quan ngọc ý chỉ mặt đẹp. Cổ ngữ trung quốc: Mặt xấu là bất dương, măt đẹp là quan ngọc.)
Mấy món này số lượng cũng không nhiều, Tề Uyên chỉ ăn vài ngụm đã hết sạch. hắn nhìn mâm dĩa trống không trước mặt, lại quét mắt nhìn cô nương đang trợn to mắt như hạt nhãn, cảm thấy không còn gì để nói: "Ngươi là người trong cung nào? Tên gọi là gì?"
"Khởi bẩm đại nhân, nô tỳ là cung nữ của Thượng Thực Cục, tên là A Viên." A Viên phục hồi tinh thần lại, thành thật đáp. Nàng liếc mắt nhìn những cái dĩa trống rỗng kia, trong mắt lộ ra bi thương nồng đậm cùng tiếc nuối không thôi: Đây chính là Liễu tư thiện tự tay làm đó!
Tề Uyên đang suy nghĩ nên bồi thường cho nàng thế nào, đột nhiên nghe thấy nàng do dự, ấp úng mở miệng. một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, mi tâm mang theo một viên nốt ruồi son, với vẻ mặt thành thật hỏi dò: "Đại nhân, ăn ngon không?"
Tề Uyên sửng sốt: "Tạm thôi..."
Chính là "Tạm thôi?" A Viên mếu máo, cụp đôi mắt long lanh xuống.
"Ta đi trước." Tề Uyên nghĩ có lẽ Ngụy Toàn đã đi ra ngoài tìm hắn, liền vội vàng đứng dậy rời đi.
A Viên nhìn dĩa chén trên bàn trống rỗng, tức giận làm một mặt quỷ theo bóng lưng của hắn: Ăn xong rồi bỏ đi, không lịch sự chút nào!
Nàng nhận mệnh thu dọn đồ đạc, thở dài.
"Hoàng Thượng, nô tài tìm thật lâu..." Ngụy Toàn thấy rõ y phục trên người Hoàng Thượng, sắc mặt trắng nhợt, bùm một tiếng liền quỳ xuống đất: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!"
"Trẫm muốn nghe ngươi giải thích xem, vì sao y phục này lại xuất hiện trước mặt trẫm?" Tề Uyên nhìn Ngụy Toàn trước mặt, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
"Là nô tài nhất thời sơ ý, xin hoàng thượng thứ tội!" Ngụy Toàn cúi mọp người trên mặt đất, hận khôngthể đem mấy tên tiểu thái giám sơ ý kia đánh chết.
"Vậy ngươi hãy quỳ hai canh giờ đi." Thanh âm Tề Uyên lãnh đạm: "Đúng rồi, hôm nay thức ăn bên Thượng Thực Cục làm không tệ, thưởng thịt dê.”
"Tuân chỉ." Ngụy Toàn run lập cập, cắn răng bảo đồ đệ Tống Liên đi theo bên người đến Thượng Thực Cục truyền lời.
Tề Uyên trở về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục trên người, hắn liếc mắt nhìn liền nhắm mắt lại: Hôm nay quả là say thật rồi, lại mặc lầm xiêm y...
A Viên gục đầu trở lại Thượng Thực Cục, vốn tưởng rằng tất cả mọi người đều đã rửa mặt nghỉ ngơi, nhưng trong viện cũng là đèn đuốc sáng choang, còn có mùi thịt nướng truyền đến.
"A Viên ngươi đi đâu vậy? Sao đến giờ mới trở về?" Trình Tầm hưng phấn kéo nàng đến bên cạnh: "Mau, Hoàng Thượng thưởng thịt dê, nói là trời đông giá rét, để chung ta dùng cho ấm áp thân thể, ta có để dành đùi dê và sườn dê lại cho ngươi nè, còn lén cắt thêm mớ thịt bò, mật ta cũng đã chuẩn bị sẵn luôn!"
A Viên vừa nghe, uể oải trong mắt đều biến mất. Hoan hoan hỉ hỉ đi rửa tay, trời mùa đông thế này, vây quanh bếp lò ăn thịt nướng hoặc ăn lẩu là vui vẻ nhất!
Nàng đi đến bên cạnh bếp nướng đại khái nhìn thoáng qua, vén tay áo lên liền đem thịt cắt thành bốn miếng, sau đó lấy thịt bò đã được cắt sẵn đặt lên vỉ nướng.
Miếng thịt bò này Trình Tầm cắt chỗ ngon nhất, không dày không mỏng, khi nướng mỡ rơi vào trong lửa, ngọn lửa lập tức liền bừng sang. Chiếu vào gương mặt hai tiểu cô nương đang cười khanh khách.
Đợi thịt bò hơi thay đổi sắc, A Viên cầm lấy mật đặt bên quét đều ở phía trên, thỉnh thoảng lật. Nàng nắm giữ độ lửa vô cùng tốt, không bao lâu, một mùi hương ngọt ngào liền bay ra.
Trình Tầm cực kì ăn ý, cầm mâm nhỏ bên cạnh lên gắp những miếng thịt bò đã chín mềm ra. Thịt bò trong mâm toả ra hương thơm nức mũi, mang theo vị ngọt mê người của mật. Hai tiểu cô nương nhìn miếng thịt tươm mỡ vàng óng ánh không kịp chờ đợi bắt đầu cầm đũa lên.
A Viên nhai miếng thịt ngoài giòn trong mềm, thoải mái híp mắt lại: "A Tầm, ta kể ngươi nghe, hôm nay Liễu tư thiện vốn thưởng Đường chưng mật đào cùng bánh xuân cho ta, ta muốn mang về cho ngươi nếm thử, nhưng mà giữa đường bị Tổng quản đại nhân cản lại."
"Tổng quản đại nhân?" Trình Tầm lượm hai cái trứng ngỗng ném vào lò lửa, lập tức liền vang len tiếng nổ tanh tách, vô cùng náo nhiệt.
"Đúng rồi!" A Viên chọn trái bắp có hạt vàng óng ánh bẻ đôi đặt lên bếp nướng, chuẩn bị sắn mật cùng tương ớt nói : "Nhìn bộ dáng như là bị ăn chưa no, nên giữ thức ăn của ta lại ăn sạch, bởi vì phải thu hồi hộp đựng thức ăn và mâm bánh nên vẫn liên tục chờ hắn ăn xong, cho nên mới về trễ."
"Việc này sao nghe kỳ lạ quá vậy?” Trình Tầm cau mày: "Các tổng quản trong cung, người nào người nấy ăn uống no đủ dư dả, làm gì có ai đến giành thức ăn với một tiểu cung nữ chứ? Ngươi kể ta xem vị tổng quản kia có bộ dạng như thế nào?"
" Ừ... Ước chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, dáng vẻ khí phái.”
Trình Tầm ăn thịt bò lắc đầu: "Ngươi nhất định là bị tên thái giám nào lừa gạt rồi, trong cung phàm là thái giám có thể làm đến chứ tổng quản cũng đều là trên bốn mươi tuổi, chỉ có ngự tiền tổng quản Ngụy Toàn là hơi trẻ một chút, nhưng mà..." Nàng cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Nhưng mà bộ dáng hắn ta rất xấu!"
A Viên nghe xong cảm thấy càng lúc càng kỳ quái: "Nhưng mà hắn mặc bộ y phục chính thống của tổng quản mà, ta nhìn đến mấy lần, không hề nhận sai."
Trình Tầm quét thêm mật và tương ớt lên hai khúc bắp vừa rồi, suy nghĩ một chút nói: "Có thể là tên thái giám nào đó, mặc y phục của tổng quản đến lừa tiểu cung nữ chơi thôi! Nhanh ăn đi!"
A Viên đảo miếng sườn dê đang nướng trên lửa, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, người thái giám vừa rồi nhìn thấy đủ biết đã quen ăn những món ngon sang trọng, ngay cả cách ăn cũng ôn hòa lịch sựlộ ra ưu nhã, chẳng lẽ là trong nhà sa sút mới tiến cung làm thái giám? Nàng nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên tăng thêm sự đồng tình: Cũng là người đáng thương.
A Viên gặm miếng sườn dê nóng hôi hổi, trong miệng đều là thịt dê tươi ngon căng mọng, không có mùi nồng của dê, thơm lừng nức mũi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đen nhánh có chút tiếc nuối: Năm nay không bắn pháo hoa sao…
Đột nhiên từ trong lò nổ ‘Đùng’ một cái, làm A Viên sợ tới mức giật bắn mình, nàng dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Tầm bên cạnh: "Bắn pháo hoa?"
Trình Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc của A Viên, phì cười, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Pháo hoa gì chứ! Là trứng ngỗng chín!"
"Ta quên mất!" Hai cô nương cười khanh khách, cùng nhau đem trứng ngỗng móc ra ngoài.
Hai người ăn trứng ngỗng nướng thơm nức, ánh mắt cong thành hình trăng non...
"Hoàng Thượng, giờ mẹo rồi." Ngụy Toàn đứng trước long sàn, cúi người nói.
Tề Uyên mở mắt ra, để thái giám hầu hạ đứng dậy. hắn nhíu mày, đầu đau kịch liệt.
Ngụy Toàn đi theo Tề Uyên nhiều năm, thấy hắn cau mày đã biết thân thể hắn không quá thoải mái: "Sắc mặt Hoàng Thượng không được tốt, có cần tuyên Thái y hay không?"
"không cần, chỉ là do trẫm hôm qua mê rượu, kêu ngự thiện phòng làm một ít thức ăn ngon dự sẵn." Tề Uyên thanh âm trầm thấp, ngữ khí nhàn nhạt.
"Tuân lệnh."
Tề Uyên đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Làm món Đường chưng mật đào." Dứt lời, vén mành lên đi ra ngoài.
Ngụy Toàn sửng sốt: Hoàng Thượng xưa nay không thích ăn đào, sao hôm nay lại... Trong đầu hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên vỗ vỗ ót: Hiền quý phi thích ăn nha! Hoàng Thượng đây là khai khiếu!
Đợi khi hạ troeeug, Tề Uyên xoa mi tâm bước lên loan giá, trầm giọng nói: "Quay về Dưỡng Tâm điện."
"Dưỡng… Dưỡng Tâm điện? Hoàng Thượng ngài không phải nói muốn đến cung của Quý phi nương nương
dùng bữa sao?" Ngụy Toàn mấp máy môi run rẩy hỏi.
"Quý phi nương nương? Trẫm nói khi nào?" Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Toàn.
Ngụy toàn run rẩy lập tức vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tài... Nô tài..."
"Từ khu nào ngươi cũng có thể làm chủ thay trẫm?" Trong giọng nói của Tề Uyên lộ ra hàn khí, cười nhẹ một tiếng.
Toàn thân Ngụy Toàn run bần bật, vội vàng dập đầu nhận tội.
"Đến Thanh Loan điện đi." Tề Uyên phân phó, mím môi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Hoàng Thượng giá lâm!" Thanh âm chói tai kéo thật cao, nữ tử bên trong phòng khẽ nhíu mày.
"Nương nương, Ngụy tổng quản nói quả nhiên là sự thật, Hoàng Thượng thật sự đến đây thăm nương nương."
"Lắm miệng." Nữ tử đang cúi người tu bổ hoa tao nhã đứng dậy, lười biếng rũ mắt xuống.
Triều phục màu vàng thêu long văn đập vào mi mắt, nữ tử nhún người thi lễ, ngữ khí khách sáo xa cách: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi." Tề Uyên giơ tay như đỡ lên, lập tức ngồi vào trước bàn.
Bạch Thấm ngồi bên cạnh hầu hạ: "Nghe Ngụy tổng quản nói Hoàng Thượng ngài muốn ăn Đường chưng mật đào, thần thiếp liền bảo tiểu phòng bếp chuẩn bị chút, ngài nếm thử?"
Tề Uyên gật đầu, tiếp nhận chén sứ tinh xảo trong tay nàng, một trắng một đen, đậm nhạt thích hợp. hắn yên lặng ăn vài miếng, tuy rằng vẫn là trong ngọt mang theo hơi chua của trái cây, nhưng lại khôngcó vị ngon lành của tối hôm qua.
"Thần thiếp có đôi lời không biết có nên nói hay không." Bạch Thấm chậm rãi nói.
"nói."
"hiện nay hậu cung trống trải, vị trí phi tần đều bị bỏ trống, ngoài thần thiếp là Quý phi, những người còn lại đều là mỹ nhân… Hoàng Thượng người xem, có phải đến lúc nên lấp đầy hậu cung?"
Mày của Tề Uyên càng nhíu chặt, bát đang cầm trong tay "Ầm" một tiếng để lên bàn: "Quay về Dưỡng Tâm điện."
"Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng." Bạch Thấm đứng dậy hành lễ, trong đôi mắt rũ xuống lại tràn đầy vẻ ung dung tự tại.
"Nương nương, ngài biết rõ Hoàng Thượng không thích nghe những chuyện này, hiếm hoi lắm ngài ấy mới đến đây một lần, sao nương nương lại muốn tìm mọi cách đuổi người đi?" Cung nữ hầu cận bên người Bạch Thấm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nóng vội đến mức đỏ cả mắt.
Bạch Thấm lại giống như không nghe thấy, xoay người dựa vào trên nhuyễn tháp: "Em vào trong vườn hái vài nhánh tùng vào đây cho ta."
"Nương nương!"
"Nhanh đi!" Bạch Thấm cực kì chuyên chú vào những đoá hoa bên trong bình, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tề Uyên ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương suốt cả một ngày, đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút trống rỗng: "Giờ gì rồi?"
"Hồi hoàng thượng, giờ Tuất canh ba." Ngụy Toàn nhìn sắc mặt Tề Uyên, thử dò xét: "không bằng Hoàng Thượng ăn vài thứ? Cả ngày hôm nay ngoài vài miếng mật đào chưng đường ngài dùng ở cung Quý phi ra thì chưa ăn gì, thân thể sẽ không chịu đựng nổi!"
Mật đào chưng đường...
Tề Uyên để bút trong tay xuống, trầm tư một lát đột nhiên cất tiếng nói: "Đem y phục tổng quản hôm qua đến đây cho trẫm."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: Phải đi tìm vợ rồi ╮(╯▽╰)╭
A Viên:...
Bình luận facebook