-
Chương 10
Kết thúc cuộc gọi video này, cô gập máy tính xách tay lại, mệt mỏi như vừa mới chạy xong 800 mét.
Vào cuối cuộc gọi, Hứa Hoài Tụng yêu cầu cô kết hợp các phương hướng trong bảng phản màu vừa nhắc tới, để so sánh sơ bộ hai tác phẩm, sắp xếp chúng thành các tài liệu và hỏi cô cần bao lâu.
Cô ước tính nó trong ba ngày.
Ước tính này là đánh tốc độ máu gà, phải căng "đốt sống cổ tử cung" ra làm việc cao độ, Nguyễn Dụ đã chuẩn bị đủ tâm lý rồi, nhưng Hứa Hoài Tụng dường như rất bận rộn, nói sau một tuần lễ mới có thời gian để theo dõi vụ án của cô.
Cô nới lỏng yêu cầu của mình, thậm chí chấp nhận lời mời đi chơi của Thẩm Minh Anh sau khi hoàn thành công việc của mình vào ngày thứ bảy.
Thẩm Minh Anh kéo cô ra ngoài dạo phố cho khuây khỏa, cô cố tình không đề cập đến những chuyện không vui, nhưng lại hỏi một câu hỏi, cậu có nhận sự giúp đỡ trước mặt Hứa Hoài Tụng không?
Khuôn mặt của cậu ta sinh ra không có tình yêu "không xứng đáng với con người" cô nói: "Không, nhưng ngày mai lại phải gọi video rồi ..."
Thẩm Minh Anh cười tới mức nhăn cả lớp trang điểm.
Hai người đi dạo cả một ngày, túi lớn móc túi nhỏ trên cánh tay , chạng vạng tối, trên đường về nhà rẽ đến chiến trường cuối cùng một quầy chuyên bán nước hoa.
Thẩm Minh Anh vẫn tràn đầy năng lượng, thẳng tiến xông lên, tùy tay chọn hai chai nước hoa bảo Nguyễn Dụ thử, sau đó đi lựa theo gu của mình.
Người hướng dẫn mua sắm tiến về phía trước, một bên nói những lời giới thiệu một bên phun nước hoa lên giấy kiểm tra, anh lắc nó hai lần và đưa lên mũi Nguyễn Dụ.
Hương thơm của hoa và trái cây, hương cam quýt và hương vị chanh xanh tươi mát, giống như hương vị giữa mùa hè trong ký ức, trong suốt và tươi sáng, một nửa khuôn mặt khổ sở cuối cùng cũng được đáp ứng.
Cảm giác đầu tiên vẫn là cảm thấy rất dễ chịu nhưng trong khoảnh khắc cúi xuống lại bất giác khựng lại.
Không phải vì mùi thơm này, mà vì cô cảm thấy lạnh lạnh đốt sống lưng , hình như là có ai đó đang nhìn cô từ đằng sau .
Người hướng dẫn mua sắm nhìn cô một hồi , nhầm tưởng rằng cô không thích mùi này, liền chuyển qua lấy thêm một chai khác.
Nhân lúc quay đầu cô liếc nhìn thử, củng không phát hiện ra điều gì bất thường, lại nhìn qua Thẩm Minh Anh đang thử nước hoa rất hăng hái ở cách đấy không xa.
Nguyễn Dụ kiềm nén hoài nghi trong lòng, sau khi thử một vài chai liên tiếp, loại cảm giác khó chịu sởn gai óc này lại càng ngày càng mạnh hơn.
Cô vẫy tay với người hướng dẫn mua sắm ý nói rằng cô tạm thời không cần nửa, cô định đi thẳng đến chỗ của Thẩm Minh Anh, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ gây ngạc nhiên từ đằng sau truyền đến : "Chị Nguyễn, là chị thật sao!"
Khi Nguyễn Dụ quay lại, nhìn thấy một cô gái ốm trắng xinh xắn đang vẫy tay với cô xách theo chiếc túi tiện lợi hiệu LV.
Có một chút quen mắt, nhưng không phải trong nháy mắt là có thể nhận ra được, cô ngập ngừng hỏi : "Xin lỗi, cô là ?"
Cô bé dường như có một chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng tiến về phía trước hứng khởi chào hỏi: "Em là Sầm Tư Tư đây, tiền bối, không nhớ em sao?"
Sầm Tư Tư? bộ não của Nguyễn Dụ đang cấp tốc vận hành, sau một lúc mới đem ký ức vụn vặt đó gom góp lại hoàn chỉnh.
Ồ, hình như là đàn em thời học sinh nhỏ hơn cô ba tuổi. Lúc mới đầu là quen biết nhau tại trường, cô tham gia bữa tiệc chào mừng tân sinh viên với tư cách là "người già" năm tư. Gặp được đồng hương cũng nói chuyện được vài câu. Nhưng sau đó, ngoài gặp mặt chào hỏi nhau trên đường, thì cũng không có qua lại đặc biệt gì cả.
Sầm Tư Tư mỉm cười lộ ra một cặp răng khểnh: "Đúng là lâu lắm rồi, lúc nảy lén nhìn chị rất lâu, còn sợ nhận nhầm người nửa cơ" ngưng một lúc lại nói: "Thật không ngờ sau khi tốt nghiệp chị vẫn ở lại Hàng Châu đấy."
Nói đến đây, Thẩm Minh Anh đã chọn xong nước hoa và đi lại. Cái thời học đại học cô ấy học khác trường nhưng cùng thành phố với Nguyễn Dụ, nên không hề quen Sầm Tư Tư . Nguyễn Dụ giới thiệu một chút về hai bên.
Ba người đang nói chuyện được một đoạn, những người đi bộ xen kẽ chen chúc qua nhau, Nguyễn Dụ nhanh chóng né tránh.
Sầm Tư Tư dường như nhận ra đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, cô nói, "Chị Nguyễn, gặp nhau trùng hợp như vậy, chúng ta lên tầng trên cùng ngồi đi?"
Nguyễn Dụ nhìn qua Thẩm Minh Anh. Lúc nảy họ dự định chọn nước hoa xong sẽ trở về, Thẩm Minh Anh đã liên lạc với bạn trai đến đón cô, lúc này đoán là gần tới rồi.
“Vậy hai người cứ ôn lại chuyện cũ đi, mình xin lui trước?” Cô dứt khoác ” Mấy cái túi to nhỏ này mình sẽ đem về căn hộ cho cậu, dù sao củng tiện đường.”
Bạn trai của cô sắp lái xe đến rồi, Nguyễn Dụ củng không khách sao với cô nữa, quay sang Sầm Tư Tư cùng nhau đi lên tầng trên cùng của một cửa hàng đồ ăn tráng miệng.
Trên thực tế, cô không nghĩ cả hai có chuyện "cũ" gì đáng "ôn" lại cả, không thể ngăn cản sự nhiệt tình, đành mời cô ấy ăn một vài món tráng miệng, trò chuyện về tình hình gần đây.
Bởi vì tự nhận là không quen thuộc, cô nói chuyện không nhiều, khi được hỏi về công việc của mình, cô đáp lại một cách mơ hồ: "cứ cho là một nghề tự do đi."
Sầm Tư Tư "Wow" một tiếng: "lẽ nào là nhà văn ?"
Cái liên tưởng này không được tính là quá bất ngờ, bởi vì cả hai đều sinh ra là người Trung Quốc.
Nguyễn Dụ nói: "Đoán không sai, chỉ là một nhà văn bình thường." Bởi vì cô không muốn bị gặn hỏi đến cùng tên bút danh, cô nói xong liền nắm quyền chủ động và chuyển chủ đề. "Em thì sao, tìm việc gì sau khi tốt nghiệp rồi?"
Sầm Tư Tư cắn ống hút, có một chút ngại ngùng: "em à, em làm cho công ty nhà em."
Nguyễn Dụ đang định nói " vậy cũng khá tốt rồi " liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đó là cuộc gọi của Lưu Mậu.
Cô sợ có chuyện gì đó quan trọng, cô đứng dậy và nói, "Xin lỗi, chị nhận một cuộc gọi."
Tư Tư liếc nhìn qua màn hình thấy ba chữ "Luật sư Lưu" và gật đầu: "Khách sao gì chứ, chị cứ nghe đi?"
Nguyễn Dụ,ra bên ngoài cửa hàng nghe điện thoại, nghe người đầu kia nói, "Tôi vừa nhận được tin tức của tòa án, bản án vòng này đã tiến triển thêm đến bị cáo ."
Hiệu suất của Lưu Mậu rất cao, đã đệ đơn kiện với tòa án sáu ngày trước và nộp đơn xin điều tra. Sau khi tòa án chấp nhận xử lí vụ án, đối tượng đầu tiên bị truy tố là Weibo , sẽ cung cấp thông tin liên quan của người vi phạm. Nhà điều hành không thể không chịu trách nhiệm về vụ việc và phải hợp tác với cuộc điều tra.
Bây giờ ở chổ anh ấy có thể đã có thông tin về thân phận của nhà văn "Tố Trừng".
"Thuận lợi là tốt, vất vả cho anh rồi." Nguyễn Dụ nói.
"Khách sáo gì chứ, tôi đâu phải đến để giành công, tôi đang muốn hỏi cô về một người. Không biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không, cô và bị cáo có thể quen biết nhau."
Nguyễn Dụ sững sờ: "Quen biết?"
"Vâng, trước đó tôi nghe chú Nguyễn có nói, cô tốt nghiệp ở Đại học Hàng Châu đúng chứ ? Bị cáo là đồng hương với cô, nhỏ hơn cô ba tuổi, gọi là Sầm Tư Tư, cô có ấn tượng không?"
Nguyễn Dụ: "..."
Huyết cẩu này thực sự là đến quá bất ngờ không kịp đề phòng mà.
Cô vô thức quay đầu về phía cửa kính của cửa hàng tráng miệng.Sầm Tư Tư đang cắn ông hút ngó cô, thấy cô nhìn qua ,còn cười lại với cô.
Răng trắng làn môi đỏ, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh như giọt sương.
Nguyễn Dụ cười với cô ta một cái, khi Lưu Mậu hỏi "có chuyện gì vậy", cô quay sang và nói, "... Tôi đang ăn món tráng miệng với cô ta đây."
Lần này tới Lưu Mậu sững sờ.
Cô bình tĩnh lại, kể câu chuyện qua một lần , "Ý anh là gì, từ việc hắt nước bẩn trên mạng đến cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, có lẽ không phải ngẫu nhiên chứ ?"
Nói đến đây, Lưu Mậu vẫn chưa trả lời, bản thân cô không lạnh mà rét trước, từng lớp từng lớp da gà nổi lên.
"Không loại trừ khả năng này."
"Nhưng tôi không nhớ đã gây sự gì với cô ta trong thời gian còn ở trường.."
"Nghĩ tới thiện ý đó, chắc cũng chỉ có thể là một sự trùng hợp, nhưng nếu không, đừng hoảng sợ. Trước tiên cô nói cho tôi biết, cô ấy biết cô đang nói chuyện với ai không ?"
Nguyễn Dụ nhớ lại: "có thể đã thấy tên của anh trên ghi chú rồi , tôi để là "Luật sư Lưu.'"
"Vậy cô cứ nói chuyện cởi mở với cô ấy đi."
Nguyễn Dụ nhíu mày, cô vẫn chưa định thần lại ngay được, lại sắp vung dao lên nửa rồi ?
"Nếu như cô ấy không biết bút danh của cô, lại đang có mối quan hệ này, vậy thì tôi đề nghị hòa giải tư nhân, tranh thủ phát huy tối đa phương án hòa giải có lợi nhất đối với cô, tốt hơn so với tòa án.Quá trình khởi tố rất tốn thời gian hơn so với trường hợp kiện tụng khác, lại bảo vệ được danh tiếng, đặc biệt nên sớm hơn nên muộn . "
"Nhưng nếu cô ấy đã sớm có thâm tâm xấu xa ngay từ đầu, vậy thì ba từ " luật sư Lưu" cũng đủ để cô ta đoán được cô đã chuẩn bị những gì rồi, chưa kể đến hai ngày nay cô vốn nên nhận thông báo liên quan đến Tòa án, không lâu sau bọn họ lại gặp nhau ngoài trời giống như vầy, vấn đề bây giờ là không nên đánh rắn động cỏ... "
Lưu Mậu cẩn thận dặn dò, sau khi cúp máy, cô kiên trì đến cùng đẩy cánh cửa tự chui đầu vào hố chết.
Mấy ngày gần đây, đúng là càng ngày càng hư cấu.
Cô nhớ lại những chuyện đối đầu với Tố Trừng trong năm gần đây, tranh thủ đem những xích mích trực tiếp đối phó với nữ sinh này, còn không đợi một lý do rõ ràng, liền thấy Sầm Tư Tư nhìn qua, mắt dán vào khuôn mặt của cô và hỏi "Có chuyện gì với chị vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy."
Cô ngồi xuống, cười gượng một tiếng, nhắm mắt che tim, đi thẳng vào vấn đề: "em gái, có phải em có bút danh Tố Trừng trên Tấn Giang không?"
Sầm Tư Tư bị sốc,mở to mắt: "Chị là thần tiên sao ?"
Cô hắng giọng: "Tôi không phải là thần tiên, tôi là Ôn Hương."
Cằm của Sầm Tư Tư xém chút nửa rớt xuống ly thủy tinh , nhe răng trợn mắt lấy tay dụi dụi, đau tới mức gần như ứa nước mắt , rất lâu mới dịu lại và nói : "Chị gái, chị không đùa với em chứ?"
Nguyễn Dụ im lặng, trượt mở điện thoại , lướt tới trang Tấn Giang đưa cho cô ấy xem.
Mắt cô trợn tròn : "Thế giới quá nhỏ rồi!" Nói xong, có lẽ cũng nhớ lại trận khủng bố trên mạng, "chị, lúc trước trên Weibo...... Em, bình tĩnh lại ......"
Sau khi nói xong cô lấy tay quạt quạt không ngừng, ngột ngạt đến mức đỏ cả mặt, qua rất lâu mới nghiêm chỉnh ngồi dậy: "Chị gái, chuyện này hiểu lầm lớn rồi, sớm biết Ôn Hương chính là chị, em tuyệt đối sẽ không đăng bài viết Weibo dài đó đâu.... "
Nguyễn Dụ theo lời nhắc nhở của Lưu Mậu kiểm soát lại hiện trường, ngồi vững lại và nói: "Tại sao?"
"Chị sao có thể làm ra loại chuyện đạo văn như vậy!" Cô ấy trông có vẽ còn căm thù fan sách của Nguyễn Dụ hơn, chỉ là rất nhanh lại tức giận: "chị gái, có phải chị kiện em rồi không?"
Cô nghe lời Lưu Mậu, không trốn tránh, gật đầu.
Cô ta méo miệng: "Ừm, vốn dĩ là em có lỗi với chị ..."
"Chị củng không muốn làm lớn chuyện này lên. Nếu em nghĩ đó là một sự hiểu lầm, chúng ta cũng có thể cân nhắc hòa giải." Nguyễn Dụ gạt bỏ qua bên vẫn cười ôn nhu.
"Thật sao chị?" Sầm Tư Tư hít một hơi thật sâu, "vậy thì quá tốt rồi" , ba em mà biết chuyện này chắc chắc sẽ đánh chết em mất. Nếu chị sẵn sàng tha thứ cho em, em sẽ công khai xin lỗi chị, xóa bỏ hết các ảnh hưởng xấu đến chị, Sau này sẽ không làm điều ngu ngốc nửa... Chị muốn em làm trâu làm ngựa bồi đắp, em cũng... "
"Chuyện bé xé to " Nguyễn Dụ mỉm cười và ngắt ngang chí khí hùng hồn của cô ấy, "chẳng qua chị không hiểu thủ tục hòa giải lắm, đành phải mời luật nói chuyện với em.Thứ hai ngày mai, em có thời gian không?"
Sắc mặt Sầm Tư Tư lộ vẻ khó coi: "Cuộc họp ngày mai của công ty, em có thể không rời đi được, hay là ngày mốt ?"
"Được."
"Đó là Tòa án nào.... "
"Chị có thể liên lạc với họ để tạm ngưng tiến trình, em có thể yên tâm."
Sầm Tư Tư vò ngón tay gật nhẹ đầu, cuối xuống không dám nhìn cô.
Nguyễn Dụ thấy chuyện không có gì phải ngượng ngùng như vậy, trao đổi WeChat và số điện thoại di động với cô ấy xong, liền tìm thấy một cái cớ để về nhà.
Khi cô về tới căn hộ, cô gọi điện thoại cho Lưu Mậu, kể nguyên si cuộc trò chuyện lại một lần .
Trong cuộc gọi điện thoại trước đó, Lưu Mậu đã dạy cô ấy nói ít hơn và quan sát nhiều hơn, sau khi nghe anh hỏi: "Theo ý kiến của bạn, liệu bị cáo có nói dối không?"
Nguyễn Dụ không muốn nghĩ rằng cô ấy đang nói dối. Bởi vì nếu thật sự là như vậy, nhìn lại trong vài năm qua, thật khó để suy nghĩ cẩn thận.
Tuy nhiên: "Nói không tốt ... Hàng loạt phản ứng của cô ấy đã cho tôi một cảm giác thuyết phục."
"Tôi hiểu." Lưu Mậu nói một cách an ủi. "Không sao cả, cô đang làm rất tốt, phần còn lại cứ giao cho tôi ... và Hứa Hoài Tụng là được."
Vừa nghe tên Hứa Hoài Tụng, Nguyễn Dụ liền nhớ lại sáng ngày mai phải "chiến đấu", hỏi: "Bây giờ tình hình đã thay đổi, công việc của Hứa luật sư ,còn tiếp tục không?."
Lưu Mậu cân nhắc: "Tôi sẽ giải thích tình hình cho anh ta, tạm thời cứ làm như kế hoạch đi."
"Được rồi."
Nguyễn Dụ thở dài, cúp điện thoại, toàn thân rả rời, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ sớm, tám giời ngày hôm sau sẽ rơi vào nỗi sợ bị thống trị bởi Hứa Hoài Tụng rồi.
Bởi vì cô đang nghĩ về chuyện của Sầm Tư Tư khi gọi video, không cảm xúc lắm. Đối diện camera tư tưởng không tập trung nói : " luật sư Hứa, chào."
Hứa Hoài Tụng vẫn ở trong phòng sách lần trước, lờ mờ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không sớm đâu."
Cô ngay lập tức nhận ra cô đã nói điều gì đó thật ngu ngốc và cười gượng
một tiếng.
Hứa Hoài Tụng nhìn cô và cầm tư liệu bên tay, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Tôi xem tài liệu rồi."
Tài liệu được gửi cho cậu ta trước khi Nguyễn Dụ ra ngoài ngày hôm qua. Cô hỏi: "Anh xem có vấn đề gì không?"
Hứa Hoài Tụng sắp sửa trả lời, đột nhiên liếc thấy Wechat rung lên, lại là Hứa Hoài Thi, ban đầu không có ý định quan tâm, nhưng mắt một chặp lại liếc qua thấy được nửa câu phía trước "Anh ơi, cái người Tố Trừng đó lại là......"
Thấy đó là chính sự, anh phải nói với Nguyễn Dụ "Chờ chút" và mở tin nhắn ra.
Nguyễn Dụ đã chán nghe mấy cái tiếng tin nhắn thăng trầm của cậu ta rồi, cho đến mười lăm phút sau đó, cô phát hiện ra bên này của mình, đang hình thành một tần số với cậu ta.
Chỉ cần mở WeChat lên, thấy Lưu Mậu đã kéo hai người họ vào một nhóm chat.
Anh ta đang gửi hình vào trong nhóm, ba tấm liên tiếp, hình ảnh nhỏ là giao diện tin nhắn riêng của Weibo, tiếp theo là một câu: "Hai người nhìn này."
Nguyễn Dụ mở bức ảnh lớn lên và cười một phát.
Đây là ảnh chụp màn hình từ lúc trò chuyện với "Tả Thi Nhân" , bức ảnh đầu tiên cho thấy chủ tài khoản Weibo giả tự xưng là "Tố Trừng" chủ động liên lạc với cô, khuyên cô khởi kiện "Ôn Hương" vi phạm bản quyền và liệt kê ra rất nhiều lợi ích khi làm như vậy.
"Tả Thi Nhân" ra hiệu rằng mình không tin cô ấy là "Tố Trừng". "Tố Trừng" vì để thuyết phục cô nên phải sử dụng tài khoản chính thức để chứng minh điều đó.
Nguyễn Dụ thở một mạch, không giữ nổi hình tượng thục nữ, chỉ vào màn hình và nói, "thực sự là trà xanh sao?"
Thần sắc của Hứa Hoài Tụng khựng lại rõ ràng.
Cô nhận ra mình thất lễ, vén tóc mái một cách không tự nhiên và nói: "Xin lỗi, tôi hơi xúc động."
Nhưng Hứa Hoài Tụng chỉ chớp mắt hai lần và hỏi, "Trà xanh là gì?"
Có lẽ cậu ta không quan tâm nhiều đến thuật ngữ mạng phổ biến trong nước. Nguyễn Dụ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Chính là uống trà xanh, bạn tôi vừa gửi cho tôi một liên kết mua sắm trực tuyến, he he..."
Hứa Hoài Tụng hơi hở môi dường như muốn nói điều gì đó lại khép môi lại, sau đó mở Baidu.
Nguyễn Dụ tiếp tục mở hai ảnh chụp màn hình tiếp theo lên xem
Cuộc trò chuyện ghi lại là một cuộc đàm phán sâu sắc giữa "Tố Trừng" và "Tả Thi Nhân". Cuối cùng, người kia nói cô ta sẽ liên lạc với luật sư và chân thành xem xét đề nghị này.
Tuy nhiên, kể từ khi hồ sơ trò chuyện này nằm trong tay của Lưu Mậu, Nguyễn Dụ nghĩ, có thể "Tả Thi Nhân" là đồng minh của cô ta. Câu " xem xét chân thành " này cô đoán là dọa người.
Cô nói với Hứa Hoài Tụng: "là Luật sư Lưu dạy cô ấy nói điều này phải không?"
Hứa Hoài Tụng muốn nói "đó là anh ấy", nhưng không thể, do đó anh gật đầu: "Có thể là vậy."
Lưu Mậu là người ủy thác thay mặt, là nhân vật chủ chốt trong vụ kiện với "Tả Thi Nhân" có qua lại củng chẳng có gì kỳ lạ, Nguyễn Dụ không nghĩ nhiều, lại hỏi: "Vậy tiếp theo đây phải làm gì?"
“Anh hỏi Lưu Mậu. " nói xong lại bận rộn cuối đầu đánh máy, không nhìn cô nửa.
Nguyễn Dụ cũng không để ý lắm, quay lại nhóm và hỏi Lưu Mậu.
Đúng hai phút sau, anh ta mới trả lời: "Nếu cô tức giận, thì đưa WeChat của Tố Trừng vào danh sách đen đi."
"..." Loại việc làm tính khí của học sinh tiểu học này, chắc giận không nổi đâu?
Cô khéo léo nói, loại này sẽ không hành động theo cảm tính, liền xem tin nhắn của Hứa Hoài Tụng trong nhóm: "Cô là học sinh tiểu học?"
Chí Tô Lưu Mậu nói: "....Vậy cậu nói phải làm sao ?"
Hứa Hoài Tụng "Cậu đi giúp người đương sự bảo tồn bằng chứng cứ."
Chí Tô Lưu Mậu : "... Được thôi, sau đó thì sao ?"
Hứa Hoài Tụng nói: "Hết chuyện của anh rồi."
Nguyễn Dụ một lần nữa cảm thấy rằng mối quan hệ giữa Hứa Hoài Tụng và Lưu Mậu thực sự có vẻ không tốt lắm.
Để giảm bớt bầu không khí gơm súng sẵn sàng trong nhóm, cô gõ: "Làm phiền, Luật sư Lưu."
Lưu Mậu liền phản hồi lại câu: "Đừng khách sáo" xong cũng không trả lời thêm câu nào.
Ở đó, Hứa Hoài Tụng đập mạnh vào bàn và thu hút sự chú ý của cô: "Có số điện thoại di động cho bị cáo không?"
Cô gật nhẹ đầu: "Có."
"Ghi âm giữ chứng cứ sao?"
Nguyễn Dụ sững sờ, nhanh chóng lĩnh hội được ý của anh.
Giống như Lưu Mậu nói, phá vỡ rắc rối với Sầm Tư Tư ngay bây giờ thì quá ngớ ngẩn rồi, cô giả vờ là không biết gì nói dối với cô ta, như vậy, ngoài ghi chép trò chuyện của "Tả Thi Nhân" ra còn bổ sung thêm nhiều bằng chứng phụ khi thẩm vấn trước tòa.
Nghĩ tới điểm này, tôi không thể không nể phục sự thông minh tài trí của Hứa Hoài Tụng. Cô nghĩ cậu ta thực sự đáng tin cậy hơn Lưu Mậu . Cô ngồi thẳng và nói, “Không quá hiểu, anh có thể dạy tôi không?”
"Ừ."
Ở phía bên kia, Lưu Mậu dựa lưng vào chiếc ghế xoay trống trải, nhìn vào một vài phút trước, mình nói chuyện riêng với Hứa Hoài Tụng, liền thở dài một hơi.
Hứa Hoài Tụng : "Đợt lát nửa cô ấy sẽ hỏi cậu phải làm gì tiếp theo, cậu sẽ nói rằng tức giận thì đưa bị cáo vào danh sách đen."
Lưu Mậu Chí Khôn: "Tại sao? Lấy tinh thần chuyên nghiệp của một luật sư ra vậy mà được sao? Những lúc như thế này nên nói dối để giữ bằng chứng."
Hứa Hoài Tụng: "Tôi biết, cậu cứ trả lời như tôi đã sắp xếp là được rồi."
(Tác giả có điều gì đó muốn nói: Mậu Mậu của chúng ta đã làm gì sai? Hồng bao của mười ngày nay vì Mậu Mậu đáng thương mà gửi tới.)
Tụng Tụng: Trên Baidu nói cái này , trà xanh biểu là gì?
Mậu Mậu : "Haha, cậu đi soi gương sẽ biết"