• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cậu Là Niềm Vui Đến Muộn (1 Viewer)

  • Chương 65

Cuộc hội buổi trưa của Nguyễn Dụ kết thúc xong cũng đã là chiều tối rồi.

Sắp đến đông chí, ngày tháng mười hai rất ngắn, cô mới đợi năm phút ở cửa Hoàn Thị mà trời cũng đã tối đi hẳn.

Bởi vì là giờ cao điểm, Hứa Hoài Tụng tới hơi trễ , vậy nên lúc cô lên xe, tay cô cũng đã bị gió thổi lạnh đến đỏ cả lên.

Đóng cửa xe, Nguyễn Dụ hơ tay trước máy sưởi, hỏi: “Phiên toà hôm nay thế nào?”

“Khá thuận lợi.” Hứa Hoài Tụng không khởi động xe ngay mà điều chỉnh lại phương hướng của máy sưởi, quay sang cầm tay cô lên rồi xoa xoa, xoa một lát lại thổi khí vào lòng bàn tay cô, thấy vết thương của cô đã gần khỏi hẳn, anh nghĩ một lát rồi hỏi: “Qua đông chí là anh phải đi Mỹ rồi, đến hôm đó đi thăm thầy được không?’

“Ba mẹ của anh thì sao, nghỉ lễ mà không về một chuyến sao?”

“Buổi trưa Tô Châu, buổi tối Hàng Châu.”

“Như thế lái xe mệt lắm, đợi anh từ Mỹ về rồi đến nhà em cũng không muộn, vội cái gì chứ?”

Hứa Hoài Tụng cười: “Có lý nào ngày lễ tết lại không đến? Em đừng hại anh mất điểm rồi bị loại.”

Nguyễn Dụ ồ lên, mắt nhìn sang chỗ khác mím môi cười, đột nhiên cô lại nghĩ đến lời nói của Lý Thức Xán lúc trưa.

Hứa Hoài Tụng đã suy tính đến việc kết hôn trước đó, cũng có thể nói, ngay từ khi vừa bắt đầu anh cũng đã có những tính toán lâu dài với cô.

Có lẽ cô cũng đã biết tại sao anh lại che giấu cái phương án ứng phó này.

Chuyện kết hôn vốn nên là chuyện của hai người, nó đáng ra phải là tinh khiết, chứ không phải là nhận tác động từ phía bên ngoài. Anh không hi vọng cô nghĩ chuyện kết hôn là có mục đích khác.

Cũng bởi vì cẩn thận như thế, nên anh nhất định sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này cho đến khi mọi công việc bên Mỹ kết thúc, tuy rằng bây giờ hai người đã có thể thấu hiểu nhau mà không cần nói ra.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Dụ cảm thấy cô cũng không nên lo nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao đợi đến khi sự nghiệp trong nước của anh ổn định lại ít nhất cũng phải đến năm sau.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Dụ hỏi: “Lần này anh đi đến bao giờ thì về?”

“Không về kịp tết dương lịch đâu.”

Quả thế. Nguyễn Dụ xụ mặt xuống: “Vậy không thể đón tết cùng nhau rồi…”

Anh nhìn cô cười: “Chỉ là tết dương thôi mà, phải yêu nước hơn một chút, cùng nhau đón tết âm là được rồi.”

Nguyễn Dụ hé miệng định nói không phải cô “sính ngoại”, mà là đêm giao thừa tết dương có một ý nghĩa đặc biệt với bọn họ, nhưng thấy bộ dạng không chút để ý của Hứa Hoài Tụng, cô lại không nói ra nữa.

Thôi vậy, đừng nên hy vọng đàn ông biết lãng mạn thì hơn.



Ba ngày sau là đông chí.

Hứa Hoài Tụng đã dàn xếp ổn thoả kế hoạch, sáng sớm đưa Nguyễn Dụ về Tô Châu. Sau khi lễ bái tổ tiên, cùng ăn bữa cơm đoàn viên, uống trà chiều, hai người lại trở về Hàng Châu.

Tới gần ngoại thành đã là bốn giờ chiều, hoàng hôn rải trên đường đi, ánh lên một màu vàng nhạt.

Tự nhiên Nguyễn Dụ lại nghĩ đến Châu Tuấn. Cậu ấy và bạn gái đã xảy ra chuyện trên đường từ Tô Châu đến ngoại thành Hàng Châu.

Cô thở dài, còn chưa nói thì Hứa Hoài Tụng cũng đã biết cô đang nghĩ gì, có ý cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, thuận miệng hỏi: “Tối nay ăn gì?”

“Mẹ em nghe nói trưa nay chúng ta đã ăn cơm rồi, nên chuẩn bị lẩu.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “bạn Hứa, sắp gặp lại giáo viên chủ nhiệm rồi, căng thẳng không, sợ không?”

Hứa Hoài Tụng cười: “Sợ.”

Nguyễn Dụ đang định an ủi anh, lại nghe anh nói tiếp: “Ăn lẩu thì anh lại phải nhúng thức ăn cho em, anh sợ ăn không no.”

“…”

Tình cảm đã biến chất rồi. Nguyễn Dụ nhìn ra cửa sổ lặng lẽ nghĩ.

Hứa Hoài Tụng nhìn cô, muốn nói chỉ là đùa thôi, bỗng nhìn thấy con đường phía trước đã bị chặn một nửa, bên lề đường có vài vị cảnh sát, có người đang cầm xẻng xúc đất.

Anh thu ý cười, nhíu mày.

Nguyễn Dụ cũng đã thấy rồi, đang tò mò họ đang làm gì, thì thấy một vị cảnh sát lấy ra cái gì đó từ trong hố sâu.

Dính đầy bùn đất, mục nát đến biến dạng, đó là… cánh tay?

Nguyễn Dụ hít một hơi khí lạnh.

Hứa Hoài Tụng đưa tay che mắt cô, tăng tốc vượt qua.

Nhưng có lẽ là hành động tăng tốc này đã dẫn đến sự chú ý của cảnh sát, lúc chiếc xe đến gần dây chắn màu vàng vây quanh hiện trường, họ bị một người dùng tay ngăn lại: “Anh chị, làm phiền xuất trình chứng minh thư của hai người.”

Anh xoa đầu Nguyễn Dụ, ý bảo cô cúi đầu xuống đừng nhìn ra ngoài, sau khi xuất trình giấy tờ, người cảnh sát này lại ngạc nhiên nói: “Khéo vậy à, luật sư Hứa?”

Hứa Hoài Tụng gật đầu: “Anh biết tôi à?”

Anh ấy cười: “Chuyện anh giúp đỡ cảnh sát truy nã nghi phạm đã truyền khắp giới cảnh sát chúng tôi. Cả chuyện anh uống rượu say gõ cửa mười mấy hộ 302 ở Cẩm Giang Thành cũng rất có tiếng.”

“…”

Nguyễn Dụ vội ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hứa Hoài Tụng.

Anh ho nhẹ, thuận miệng che giấu: “Ò, các anh đang tra án sao?”

“Đúng vậy, trong một buổi hoà nhạc mấy ngày trước, cảnh sát Thượng Hải bắt được một nghi phạm đã lẩn trốn nửa năm, họ muốn chúng tôi phối hợp điều tra. Anh xem, lễ tết mà còn phải đào thi thể ở nơi núi rừng hoang vắng này.” Anh ấy kể khổ xong thì tỏ vẻ có lỗi với Hứa Hoài Tụng, “xin lỗi luật sư Hứa, anh có thể đi rồi.”

Bây giờ Hứa Hoài Tụng lại không nổ máy, nhíu mày nói: “Anh nói là kể tình nghi đó chôn xác ở đây nửa năm trước à?”

Anh ấy gật đầu: “Đúng vậy, có vẻ như khá có kinh nghiệm, sau khi chia xác ra thì chôn ở khắp nơi, chúng tôi mới tìm thấy một nửa cánh tay.”

Nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, Nguyễn Dụ run rẩy, da gà nổi toàn thân.

Anh ta a một tiếng: “Thứ lỗi, thứ lỗi, làm cô sợ rồi.”

Hứa Hoài Tụng nắm lấy tay cô tỏ ý không sao đâu, nhưng không thể không hỏi tiếp: “Nếu có thể tôi muốn hỏi về thời gian cụ thể mà nghi phạm chôn cái cánh tay này.”

“Cái này… vấn đề chi tiết chúng tôi không tiện tiết lộ…”

Hứa Hoài Tụng gật đầu: “Vậy anh chỉ cần nói cho tôi, có phải là vào ngày tết đoan ngọ không.”

Ánh mắt anh loé lên vẻ kinh ngạc: “Sao luật sư Hứa lại biết?”

Đến lúc này ngay cả Nguyễn Dụ cũng quên sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tết đoan ngọ, chẳng phải là hôm Châu Tuấn xảy ra chuyện à?

Hứa Hoài Tụng trở nên nghiêm túc: “Tôi nghĩ… có lẽ phải làm phiền các anh điều tra lại một vụ án rồi.”



Rời khỏi hiện trường, sắc trời đã hơi tối.

Mất một hồi lâu Nguyễn Dụ mới lấy lại được tinh thần, hỏi: “Thật sự có liên quan đến vụ án của Châu Tuấn sao?”

Hứa Hoài Tụng lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng anh và chị Trương đúng là đã từng có suy đoán thế này: giả sử Châu Tuấn không phải hung thủ thật sự, mà chứng cứ lại được thu dọn sạch sẽ, chứng tỏ hung thủ đa phần là tái phạm, mà hành vi tái phạm này có thể là để che giấu sự thực của vụ trước đó. Nhưng khi đó bọn anh cũng đã điều tra những vụ án hình sự xảy ra ở Hàng Châu, không thấy có vụ nào hợp lý, nên đã loại trừ phán đoán đó.”

Kết quả, giờ lại nhảy ra một vụ án hình sự của Thượng Hải.

“Ý của anh là nạn nhân tình cờ phát hiện ra hung thủ đang chôn xác nên đã bị diệt khẩu?”

“Không loại trừ khả năng này.”

“Nhưng nơi chôn xác và nơi nạn nhân tử vong chỉ trên cùng một con đường, không phải cùng một chỗ.”

“Nếu suy đoán này là đúng, sau khi hung thủ ra tay, hắn vội vàng xử lí hiện trường, sau đó mới tìm một chỗ khác chôn xác, như vậy mới hợp lí. Còn nếu chôn ở cùng một chỗ, khi cảnh sát giám định hiện trường sẽ phát hiện ra chân tướng.”

Nguyễn Dụ tỏ vẻ tán thành, nghĩ một hồi cô lại rùng mình, sờ da gà nổi lên trên cánh tay.

Một tay Hứa Hoài Tụng nắm vô lăng, một tay nắm tay cô: “Đừng nghĩ nhiều, cứ giao cho cảnh sát.”

Ra khỏi con đường dưới chân núi, đến nhà họ Nguyễn, thấy ba mẹ Nguyễn vui vẻ ra đón, hai người ăn ý không nhắc gì đến chuyện này, nhưng trong lúc nhúng thịt ăn lẩu, Nguyễn Dụ vẫn cảm thấy có gì đó ghê ghê.

Khúc Lan nhìn cô không ăn mấy đũa, nhíu mày nói: “Dụ Dụ con sao vậy, không muốn ăn à?’

Cô khẽ a lên, không muốn để ba mẹ lo lắng vì chuyện của Châu Tuấn mới lắc đầu nói: “Lúc chiều con ăn nhiều ở nhà Hoài Tụng rồi, giờ vẫn chưa đói lắm.”

Hứa Hoài Tụng biết lúc chiều cô cũng không ăn gì nhiều, nguyên nhân chính là do chuyện vừa gặp trên đường.

Anh dịch chuyển hai đĩa thịt sống trước mặt cô ra, nhúng cho cô ít rau, gắp vào bát cô.

Được anh quan tâm tận tình như vậy, Nguyễn Dụ chớp mắt với anh.

Nguyễn Thành Nho thấy vậy, cũng liếc nhìn Khúc Lan: Có phải hai đứa có chuyện gì giấu chúng ta không?

Khúc Lan: Hình như vậy…

Nguyễn Thành Nho ôm lấy ý nghĩ như vậy suy nọ xét kia, nhưng một mặt vẫn nói chuyện gia đình với Hứa Hoài Tụng như thường, quan tâm đến tình hình gia đình anh, sức khoẻ của ba mẹ anh cũng như thành tích học tập của em gái.

Bữa cơm kết thúc, thức ăn trên bàn gần như còn nguyên.

Khúc Lan nói với Nguyễn Thành Nho: “haizz, ông cũng thật là, chỉ biết nói chuyện với Hoài Tụng, thằng bé còn không có thời gian đụng đũa kìa, mau nhúng cho thằng bé một đĩa thịt đi.”

Nguyễn Thành Nho “ò” hai tiếng liên tiếp, đổ thịt vào trong nồi.

Nguyễn Dụ ngước lên nhìn thấy vậy, cô nhớ lại cánh tay nhìn thấy hồi chiều, dạ dày cô như đảo lên, nhịn một hồi mà không nhịn được, nghiêng đầu nôn ra ngoài.

Hứa Hoài Tụng vội vỗ vào lưng cô: “Có cần vào nhà vệ sinh không?” Anh nói xong thì ngẩng lên, thấy ánh mắt của Nguyễn Thành Nho và Khúc Lan mở to như hạt đào, dùng biểu cảm cứng ngắc, kinh ngạc, nghi ngờ nhìn anh.

Anh ngẩn ra.

Nguyễn Dụ đang khó chịu, vì thế không chú ý tới phản ứng của ba mẹ, đứng dậy nói: “Ừ, em đi một lát.”

Hứa Hoài Tụng giật mình, nói một tiếng với hai thầy, sau đó cũng vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Một tay Nguyễn Dụ ôm bụng, một tay chống vào bổn rửa mặt, nôn không ra cái gì, nhăn mặt nói nhỏ: “Cứ nhìn thấy miếng thịt đỏ tía ấy là em lại nghĩ tới…”

Hứa Hoài Tụng mở vòi nước rửa mặt cho cô, không biết phải nói gì: “Sức tưởng tượng của em đúng là…” Nói đến đây anh ngừng lại, “được rồi, tí nữa anh ăn hết thịt để em khỏi nhìn thấy, được chưa.”

Nguyễn Dụ bĩu môi gật đầu, anh như nghĩ ra điều gì hỏi: “Nhưng sao lúc nãy ba mẹ em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?”

“Em không chú ý, ánh mắt nào?”

“Là kiểu…” Anh cau mày nhớ lại, “cầm thú nhà cậu đã làm gì con gái tôi rồi.”

Dứt lời, hai người đồng thời hiểu ra.

Ờ, nguy rồi, hiểu lầm lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom