Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Giống như những quân bài domino bị người ta đẩy nhẹ một cái, ngay sau đó, từng khối từng khối một uốn lượn đổ ngã, cho đến khối cuối cùng.
Câu nói “em nghĩ sao” trùng hợp tạo ra một hiệu ứng như thế này.
Mà trái tim của Nguyễn Dụ lại là khối cuối cùng đó.
Có khi, không phải là những lời nói yêu đương nồng nhiệt mới làm người ta cảm động.
Phong cảnh ẩn sâu bên trong những con đường núi ngoằn ngoèo có thể còn rực rỡ hơn là những nơi trong trung tâm.
Sự yên tĩnh giữa hai người kéo dài rất lâu.
Lâu đến mức mà nếu như không ai mở lời, bọn họ sẽ giữ tư thế này đến khi có một người kiệt sức.
Sau đó Hứa Hoài Tụng cười lên.
Nguyễn Dụ ấp úng hỏi: “Sao, làm sao?”
“Em có biết là tim em đập mạnh như đang đấm lưng cho anh không?”
“…”
Sao nhất thiết phải vạch trần ra chứ? Nguyễn Dụ bay nhanh nhảy xuống, cầm chìa khoá mở cửa, chui vào như một con chuột, đóng sầm cửa lại, tựa vào cửa khóc không ra nước mắt.
Không có khí thế gì cả, ban ngày còn muốn hành hạ con cáo già này một trận, kết quả người ta tán tỉnh vài câu mà cô đã đổ rồi.
Không được.
Nguyễn Dụ hít một hơi, quay lại mở cửa ra, quả nhiên Hứa Hoài Tụng vẫn còn đứng ở cửa chưa đi.
Cô bám lấy cánh cửa thò đầu ra, nói: “Vậy anh có biết, trong mười con vật chạy nhanh nhất hành tinh có thỏ rừng không?”
Hứa Hoài Tụng nhíu mày, có vẻ như rất không hiểu những câu không đầu không đuôi mà nhà văn nghĩ ra, nhưng vẫn nghiêm túc đáp; “Không biết, không nghiên cứu cái này.”
Nguyễn Dụ nói có ẩn ý: “Thỏ tuy có vẻ rất nhát, rất dễ bắt nạt, nhưng lúc chạy tốc độ có thể lên đến 80km, gần bằng với sư tử. Mà trong mười loài động vật này, không có hồ ly.”
Hứa Hoài Tụng lại nhíu mày: “Thế nên?”
“Thế nên chúc ngủ ngon!”
Cô cong cong đuôi mắt, đóng cửa lại, để mặc Hứa Hoài Tụng rối bời với vấn đề này.
Tắm rửa xong, Nguyễn Dụ thoái mái nằm lên giường, bỗng nghe thấy tiếng điện thoại.
Cô vốn tường là Hứa Hoài Tụng về đến khách sạn rồi báo bình an, mở ra mới biết là mail từ Hoàn Thị.
Nói chính xác hơn, là một tấm thiệp mời cô thứ ba tuần sau đi tham gia hội nghị sáng tác kịch bản của “Rất muốn thì thầm với anh.”
Thứ ba tuần sau là hai ngày nữa.
Nguyễn Dụ nâng má tính toán.
Quyền cải biên điện ảnh của bộ “Rất muốn thì thầm cùng anh” đã ký nhượng cho Hoàn Thị từ tháng sáu, vốn dĩ cô bán IP này chủ yếu là để mở đường cho sự nghiệp khác sau này, chuyển từ văn học mạng sang những lĩnh vực có tiềm năng hơn, nhưng do hình tượng của nam chính ở ngay bên cạnh, cô cảm thấy mình khó mà tiếp tục sáng tác như không có chuyện gì xảy ra được, vì thế đã từng tỏ ý với Hoàn Thị, có thể cô sẽ không tham gia biên tập.
Tấm thiệp mời này của Hoàn Thị có lẽ cũng là để hỏi khéo xem cô có thay đổi quyết định không.
Lúc trước thì không định thay đổi, nhưng hôm nay cô đã chứng thực được một chuyện, vì thế nghĩ đến lúc cô hỏi Hứa Hoài Tụng, có nên bán IP này cho Hoàn Thị không, anh trả lời một câu “có lí do gì để không bán.”
Lúc đó anh đã biết người cô viết là anh, nhưng anh vẫn đồng ý kể câu chuyện này cho những người khác nghe bằng cách ấy.
Vậy sao cô còn phải để ý cái này để ý cái kia chứ.
Nguyễn Dụ xuống giường, mởi điện thoại trả lời Hoàn Thị tỏ vẻ cám ơn, cũng nói thứ ba tuần sau sẽ tham dự đúng giờ. Nằm xuống giường lần nữa, cô nhận được tin nhắn wechat của Hứa Hoài Tụng.
Anh nói: “Vậy hồ ly đành cố gắng đuổi theo thỏ vậy.”
Cô nhìn màn hình điện thoại cười lên.
Thứ ba, Nguyễn Dụ đúng giờ đến cơ sở điện ảnh Hoàn Thị.
Bởi vì thời gian bắt đầu hội nghị là vào sáng sớm, cô không bắt Hứa Hoài Tụng phải dậy sớm để làm tài xế cho cô nữa mà đi xe buýt đến.
Trong thời buổi tấc đất tấc vàng như hiện nay, một toà nhà cao tầng để làm việc như Hoàn Thị đúng là rất chói mắt.
Nguyễn Dụ thông báo họ tên ở khu vực lễ tân tầng một, lập tức có thư ký đến đón tiếp cô, giới thiệu đơn giản cho cô cách phân bố các tầng, cuối cùng dẫn cô đến phòng hội nghị ở tầng bảy.
Trong phòng, hơn một nửa số người tham dự hội nghị này đã có mặt, nhìn những tấm biển đỏ chữ đen trên bàn, đa số là những người xuất bản điện ảnh, tiếp đến là người chế tác, sau nữa là một loạt biên kịch.
Vị trí của Nguyễn Dụ ở phía sau, đề là “cố vấn kịch bản”.
Hôm đó sau khi trả lời mail, người làm phim Trịnh San rất vui mừng sắp xếp vị trí này cho cô.
Phòng hội nghị khá yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng ồn vang lên, Nguyễn Dụ ngồi vào chỗ cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cả.
Không lâu sau, mấy người còn lại cũng lần lượt đến, người cuối cùng vào là người làm phim, hơn nửa số người trong phòng đều đứng lên.
Ngược lại, Trịnh San rất tuỳ ý, ra hiệu nói: “Mời ngồi, xin lỗi mọi người, chủ tịch Nguỵ có việc không thể đến được, hội nghị lần này chúng ta bắt đầu trước.”
Chủ tịch Nguỵ là chỉ người sản xuất phim có vị trí ngồi ở chủ toạ, cũng là một trong những cổ đông của Hoàn Thị.
Rất nhiều người tỏ ra thông cảm, những lời nói khách sáo tuôn ra ào ào, có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
Nguyễn Dụ mới gia nhập đội chế tác kịch bản, khó tránh khỏi hơi yên tĩnh. Như thể nhìn ra sự câu nệ của cô, Trịnh San giới thiệu cô trước: “Vị này là “Ôn Hương”, tác giả của nguyên tác, từ này về sau sẽ gia nhập vào đoàn làm phim của chúng ta, làm cố vấn kịch bản.”
Nguyễn Dụ đứng dậy gật đầu với mọi người, nghe thấy vài tiếng khen “còn trẻ thật”, rất nhanh lại trở lại với sự yên tĩnh.
Trịnh San nói đùa: “Mọi người ai nấy có vẻ gò bó quá! Đoàn làm phim của chúng ta còn rất trẻ, số tuổi trung bình chưa đến ba mươi, đây là bộ dạng tuổi trẻ của mọi người sao?” Dứt lời, ra hiệu cho thư ký trình chiếu PPT, nói, “mọi người căng thẳng như vậy, tôi cho mọi người chút tư liệu trước.”
Một màn hình vô cùng sắc nét được được phản chiếu.
Nguyễn Dụ ngẩng đầu, đột nhiên ngẩn ra.
Người trong bức ảnh ngồi trước một cây piano ba chân, mặc áo trắng, đeo kính, đang cúi đầu đánh đàn.
Trước khi cô kịp phản ứng, Trịnh San đã hỏi: “Có lẽ là không quá quen thuộc đúng không, khá khác với bây giờ, đây là Lý Thức Xán lúc chưa vào nghề, biểu diễn kết hợp cho người khác hát lúc năm nhất đại học, mọi người nhìn có thấy giống ai không?”
“Ai da,” cuối cùng cũng có người phá tan không khí im lặng này, “đây chẳng phải là nam chính của chúng ta sao?”
Nguyễn Dụ kinh ngạc.
Trịnh San cười: “Xem đi, miếng thịt tươi vẫn có sức hấp dẫn hơn cả.”
Có người hỏi: “Trịnh tổng, nam chính của chúng ta chính là Lý Thức Xán sao?”
“Xuỵt,” Nguyễn Dụ ra dấu, “trên cơ bản đã chắc chắn rồi, tiêu hoá nội bộ thôi, bắt đầu hội nghị.”
Giọng của cô vừa dứt, Nguyễn Dụ nhận được tin nhắn của Hứa Hoài Tụng.
Bây giờ không tiện trả lời, cô cất điện thoại vào túi áo, lấy sổ tay ghi chép ra bắt đầu suy tư.
Mẹ ơi, nam chủ là Lý Thức Xán…..
Kết thúc hội nghị đã là mười hai giờ, Trịnh San có vẻ rất bận, vội vã đi nơi khác bàn chuyện, không kịp nói gì nhiều, dặn thư ký sắp xếp bữa trưa và phòng nghỉ ngơi cho mọi người.
Nhưng Nguyễn Dụ cảm thấy bên này cô không cần họ sắp xếp . Bởi vì một tiếng trước, Hứa Hoài Tụng đã nhắn tin đến: “Anh đang ở gần Hoàn Thị, khi nào hội nghị kết thúc thì gọi cho anh.”
Cô nói cảm ơn với thư ký, gửi tin nhắn cho Hứa Hoài Tụng, sau đó vào thang máy xuống lầu, lúc ra khỏi thang máy, cô nghe thấy hai người biên kịch trong hội nghị đang thảo luận gì đó.
Một người nói; “Ngôi sao đang hot thì cũng được, nhưng một thời gian trước chẳng phải Lý Thức Xán mới dính vào vụ scandal tự sát gì đó sao, tôi nghe người bên đó kể bị ảnh hưởng đáng kể, công ty không thích việc cậu ta tự ý dính vào, có thể đã ngầm cắt giảm hoạt động và phát ngôn của cậu ta…”
“Vậy thì cậu không hiểu rồi, đây gọi là…”
Lời tiếp theo Nguyễn Dụ không nghe rõ nữa.
Cô nhíu mày, lấy điện thoại ra, mở weibo của Lý Thức Xán nhìn một lượt, ngoài việc một thời gian rồi không đăng trạng thái, cô không thấy có gì khác thường. Mà khung nói chuyện wechat với cậu ấy cũng dừng lại ở tin nhắn “giải quyết xong rồi, không có ảnh hưởng gì cả”.
Tin nhắn của Hứa Hoài Tụng đúng lúc gửi đến: “Ra cửa.”
Trước cửa Hoàn Thị không được dừng xe, cô tạm thời đặt chuyện của Lý Thức Xán sang một bên, vội vã ra ngoài.
Đợi cô thắt dây an toàn, Hứa Hoài Tụng ấn chân ga nói: “Cái hội nghị này còn lâu hơn những hội nghị anh vẫn tham gia nữa.”
Nguyễn Dụ vẫn còn đang nghĩ chuyện nam chính, “ừ” với “à” vài câu: “Nghe nói những hội nghị chế tác kịch bản thường thường còn đến mười tiếng, hôm nay là lần đầu tiên được thả lỏng thế này.”
Hứa Hoài Tụng bén nhạy nhận thấy cô không lắm để tâm, quay sang nhìn cô.
Nguyễn Dụ đang nghĩ kết quả chọn vai chính là tin tức nội bộ, nói thẳng ra có vẻ không được tốt lắm, nhưng nếu không nói, sau khi Hứa Hoài Tụng biết liệu có bị tức đến mức vào Showbiz luôn không?
Cô e hèm một tiếng, nói quanh co: “Anh có cái nhìn gì đối với việc chọn vai chính không?”
Hứa Hoài Tụng lái xe về phía nhà hàng, nhìn đường nói: “Anh nên có cái nhìn gì?”
Nguyễn Dụ cười ha ha: “Anh đã đọc tiểu thuyết của em rồi mà, tham khảo ý kiến của anh thôi, anh cảm thấy trong giới giải trí hiện nay, ai thích hợp để đảm nhiệm vai chính?”
Hứa Hoài Tụng trầm mặc: “Không rõ lắm, chắc là không có.”
Yo, định tự mình diễn thật à?
Nguyễn Dụ giật giật khoé miệng: “Kiểu gì cũng phải chọn là một người, cũng không thể lôi một kế toán, bác sĩ, luật sư gì đó vào diễn được đúng không?”
Giọng điệu của cô rơi vào trong tai Hứa Hoài Tụng có chút kì quái, anh nhấn phanh xe, đi chậm lại, nhìn cô.
Nguyễn Dụ ngổi thẳng người: “Em nói sai rồi sao?”
“Không..” Hứa Hoài Tụng nắm tay lái nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Nguyễn Dụ liếc anh, nói tiếp: “Nếu như bên đạo diễn chọn một sao nam anh không thích làm nam chính, người làm… công thần giúp tiểu thuyết này thoát khỏi tranh chấp đạo văn như anh, có hối hận vì để em bán IP này không?”
Hứa Hoài Tụng lái xe vào lề đường, lần này anh thật sự dừng lại, nhìn cô nói: “Em đang nói với anh, Lý Thức Xán sẽ diễn vai nam chính à?”