Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Chiếc điện thoại này chắc hẳn là kiểu dáng của hơn mười năm trước.
Không phải smartphone, mà là loại điện thoại cũ mà những người đạp xe xích lô hay cầm loa rao trong những con hẻm nhỏ “điện thoại cũ hỏng bán đê”, cho bọn họ thêm một khoản thu nhập.
Nguyễn Dụ suýt thì tưởng mình xuyên không rồi.
Cô ngẩn ra, chụp lại chiếc điện thoại này, gửi vào khung trò chuyện: “Có phải em gửi nhầm rồi không?”
Hứa Hoài Thi: “Không phải đâu chị, chị mở điện thoại đọc tin nhắn nháp đi.”
Những cô nhóc thời nay thật lắm trò. Lại cả tin nhắn nháp nữa, định viết thư tình cho cô bằng cách này à?
Ban đêm cô mơ ác mộng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, vì vậy cô không mở điện thoại ra ngay mà đặt nó lên bàn trà sau đó đi tắm. Lúc bước ra, cô lại nhận được một tin nhắn mới từ Hứa Hoài Thi.
Một tin nhắn dài chiếm cả màn hình.
“Chị nhìn thấy rồi đúng không. Xin lỗi, trong lúc vô ý em đã phát hiện ra chiếc điện thoại này và tự ý đọc trộm, biên tập những tin nhắn trong đó thành truyện. Cũng là do em nhát gan không dám thừa nhận, lúc chị vướng vào vụ đạo văn, em đã nói dối để che giấu sự thật. Cũng chính là em đã tra tên họ và tin tức của chị.
Em như vậy quả thật rất tệ. Lần này ở Hàng Châu với chị một ngày một đêm, thấy chị vẫn còn lao lực điều tra sự việc này, em nghĩ nếu em còn không nói ra, thì em mãi mãi vẫn cứ tệ như vậy mất.
Chị không tha thứ cho em cũng không sao, chị ghét em cũng không sao, nhưng chuyện xảy ra đến ngày thứ tư anh em mới biết. Anh bỏ lại vụ kiện sắp ra toà để vội vã về nước, vốn là định nói rõ chân tướng với chị, nhưng vì chị cứ giả vờ như không quen biết nên anh ấy mới chần chừ không mở miệng.
Vậy nên, nếu có thể, chị nhất định phải tha thứ cho anh ấy. Anh ấy thực sự, thực sự rất thích chị.”
Đọc xong tất cả, Nguyễn Dụ nắm chặt điện thoại đứng ngây ngẩn tại chỗ.
Những lời này, nếu là đọc từng chữ từng chữ một thì cô hiểu hết. Nhưng ý nghĩa của chúng khi đi cùng với nhau khiến cô khó mà phản ứng kịp.
Lướt tiếp, cô thấy vẫn còn một tấm ảnh chụp màn hình, là hậu đài của một nick weibo: @Tả Thi Nhân.
Đứng như thế hai phút, Nguyễn Dụ chậm rãi phục hồi, cầm chiếc điện thoại cũ trên bàn trà lên, mở máy, ấn vào tin nhắn nháp.
327 tin nhắn nháp chưa gửi.
Kéo xem một vòng, cô tiện tay kích vào một tin.
“Bài văn mẫu mà thầy Trịnh đưa cho bọn tớ, là cậu viết đúng không.”
Bài văn mẫu nào? Nguyễn Dụ cau mày, khó hiểu xem tiếp.
“Ba cậu hỏi tớ sao cứ thích đánh đàn ở phòng 301, tớ không dám nói là vì ngồi trong phòng đó đánh đàn lúc nhìn ra ngoài có thể trông thấy cậu.”
Cô giãn hai hàng lông mày ra, ngón tay ấn phím mũi tên lên trên hơi khựng lại, bây giờ dường như cô đã hiểu ra, những tin nhắn nháp này là ai viết cho ai.”
“Cậu chuyển chỗ đến gần cửa sổ, tớ muộn học để được thầy phạt đứng ở hành lang và nhìn cậu.”
“Cậu có học tiết thể dục trên sân vận động nữa không? Tớ đã chạy năm vòng rồi.”
“Kiểu Hoa Trạch không ăn gà rán đúng không?”
“Cậu nói cậu thích ngắm trời lúc tạnh mưa, vậy ngày kỉ niệm thành lập trường tớ đàn bài [After the rain] vậy.”
“Thằng nhóc cùng lớp đã giật tóc cậu, cậu ta mượn vở bài tập tiếng anh của tớ. Tớ không cho cậu ta chép.”
“Con mèo dưới lớp nghệ thuật cứ kêu mãi, tớ cho nó ăn đồ hộp. Nhưng mà tớ không thích mèo, tớ thích cậu.”
“Tớ sắp đi Mỹ rồi, có cách nào để cậu có thể nhớ được tớ không?”
“Vậy cầm tay cậu một lần vậy.”
Âm thanh bàn phím tút tút không được hay cho lắm. Lông mi Nguyễn Dụ không ngừng động, chầm chậm ngồi xuống sofa, sức lực toàn cơ thể như bị những tin nhắn này rút sạch.
Cô hiểu rồi.
Tại sao đại cương của cô không mất.
Tại sao mật khẩu thanh toán của anh là 309017.
Tại sao anh biết cô sợ độ cao.
Nhưng vẫn khó mà tin được.
Thứ duy nhất có thể đối chiếu với những tin nhắn này là ký ức của cô. Nhưng mà giờ khắc này, mọi ký ức của cô đều trở nên xa xôi mờ mịt.
Mọi nhận thức về thời cấp ba đều bị tách thành hai bản vì những tin nhắn này.
Hai phiên bản hoàn toàn khác nhau. Một cái là thuộc về cô, cái còn lại thuộc về Hứa Hoài Tụng.
Nếu những tin nhắn này đều là thật, vì sao hồi đó cô không chút nào phát hiện? Sao cô có thể không chút nào phát hiện được chứ?
Nguyễn Dụ ngồi trên sofa, như một bệnh nhân cần cứu trị khẩn cấp, lật xem hơn ba trăm tin nhắn nháp, muốn tìm ra một tin có thể chứng minh rằng Hứa Hoài Tụng năm đó cũng thích cô.
Cuối cùng, cô đọc được một đoạn như thế này: “Giấy tự bạch cậu phát cho lớp chúng tớ mà không cho tớ. Lúc bọn họ thu lại , tớ đã tự kẹp một tờ vào. Nếu may mắn, có thể cậu sẽ nhìn thấy.”
Giấy tự bạch…
Nguyễn Dụ đứng bật dậy, đặt điện thoại xuống chạy vào phòng ngủ.
Ngoại trừ sổ nhật ký, cô còn mang theo vài thứ linh tinh từ Tô Châu đến, trong đó có cả giấy tự bạch.
Đó là một tập giấy giày, chỉ cần dỡ ra là có thể đưa nhưng tờ giấy nhiều mày sắc ấy cho người khác.
Đương nhiên cô không phát cho Hứa Hoài Tụng. Cô tưởng anh không mấy quen biết cô. Ngay cả vài tờ mà cô phát sang ban mười cũng là vì không dùng hết mới thuận tay cầm sang.
Giấy tự bạch trong mùa tốt nghiệp bay đầy trời, viết nhiều quá dẫn đến việc mọi người cũng không nghiêm túc cho lắm, có thể tiện tay vẽ cái mặt cười, viết câu “đừng quên mình nhé” qua loa cho xong, vì thế sau khi thu lại, cô cũng không đọc kĩ càng.
Vốn dĩ là nhất định phải đọc, nhưng trong chuyến du lịch tốt nghiệp Hứa Hoài Tụng không đến, sau hôm đó, tất cả mọi kỷ niệm thời cấp ba đề bị cô nhét vào trong hòm, cố tình tránh né.
Nguyễn Dụ chạy vào phòng, lấy tập giấy đó ra, ngồi xổm xuống không ngừng tìm kiếm.
Cả một tập giấy đủ các sắc màu vang lên tiếng sột xoạt, mãi đến khi tìm được một bản màu trắng, tay cô như bị ấn nút tạm ngừng, cứ thể lơ lửng trong không trung.
Màu của tờ này khá khác so với những tờ khác, trên đó không viết bất cứ thông tin nào về tên họ, cung hoàng đạo, nhóm máu, sở thích…
Chỉ có một câu ngắn ngủi. Chữ viết cẩn thận, nét bút cứng cáp.
Cô biết đây là chữ của ai.
Anh nói: “Hy vọng cậu sẽ giang rộng đôi cánh trong ngày mai tươi đẹp, cho dù tớ sẽ không được chứng kiến.”
Nguyễn Dụ ngồi xuống sàn nhà, mắt hơi ngấn nước.
Mười giờ tối, một mình cô ngồi trong phòng khách sáng trưng, ngẩn ngơ nắm chặt hai chiếc điện thoại.
Lúc này có lẽ Hứa Hoài Tụng đã xuống máy bay rồi. Nhưng anh không nhắn tin cho cô. Mà cô cũng không chủ động liên lạc với anh.
Không biết tại sao, cô cảm thấy tâm trạng của hai người bây giờ đều thấp thỏm như nhau.
Mặc dù Hứa Hoài Thi tự ý gửi điện thoại của anh đến, nhưng chắc chắn sẽ không im lặng, ít nhất cũng sẽ “tiền trảm hậu tấu”.
Vì thế, vừa bước xuống máy bay anh đã biết cô đã hiểu hết mọi chuyện.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, mười giờ ba mươi rồi.
Anh đang sợ cái gì? Sợ cô sẽ trách cứ anh à?
Đáng ra cô phải trách cứ anh. Anh trầm mặc lâu như vậy, che giấu lâu như vậy.
Nhưng khi cô như một kẻ ngốc vừa cười vừa khóc đọc hết hơn ba trăm tin nhắn kia, cô chợt cảm thấy, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bị lừa hay bị gài bẫy thì cũng thế, tất cả những chuyện quá khứ ấy, đều không quan trọng bằng việc “anh sắp trở về”.
Anh sắp về rồi, cô sẽ không cần sống trong ngày mai mà không có anh nữa.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Nguyễn Dụ đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cô cắn răng, gọi cho Hứa Hoài Tụng.
Sau đó, chuông điện thoại vang lên rất gần cô.
Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng “a”, sau đó ấn kết thúc cuộc gọi.
Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa, và giọng nói của Hứa Hoài Tụng: “Sao vậy?”
“…”
Nguyễn Dụ vỗ ngực đi mở cửa, nhăn mặt nói: “Anh làm em sợ chết khiếp, sao anh không lên tiếng, như quay phim ma vậy…”
Chuyện này phá vỡ không khí vi diệu giữa hai người.
Nhưng rất nhanh, sự trầm mặc của Hứa Hoài Tụng lại kéo cô trở lại với tâm trạng thấp thỏm ban đầu.
Hai người, một người ngoài cửa một người trong phòng, bốn mắt nhìn nhau im lặng.
Nửa phút sau, Hứa Hoài Tụng mở miệng: “Xin…”
“Hứa Hoài Tụng,” Nguyễn Dụ bỗng ngắt lời anh, giọng nói cứng ngắc, “hai chúng ta làm quen lại từ đầu đi.”
Đừng ai diễn nữa.
Anh không cần đeo mặt nạ ngó trước trông sau nữa, cô cũng không cần vì chiếm quyền chủ động mà nghĩ mưu kế.
Bọn họ đáng ra phải dùng khuôn mặt thật chân thành, dùng tất cả mọi thứ của bản thân, để hiểu rõ nhau.
Hứa Hoài Tụng nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác.
Nguyễn Dụ nhắm mắt, lấy hết mọi dũng khí của cả một ngày, vươn tay ra với anh, tạo thành tư thế bắt tay, nói: “Xin chào, em là Nguyễn Dụ ở ban 309, tốt nghiệp trường chuyên Tô Châu, lúc trước em rất thích anh, bây giờ…”
“Đợi đã.” Hứa Hoài Tụng cũng ngắt lời cô.
Nguyễn Dụ tỏ vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, thân thể cứng ngắc của anh như thả lỏng ra, cười nói: “Những lời này phải để anh nói trước mới đúng.” Dứt lời anh đưa tay ra, cũng tạo thành tư thế bắt tay, “Xin chào, anh là Hứa Hoài Tụng ban 310, tốt nghiệp trường chuyện Tô Châu, lúc trước anh rất thích em, bây giờ, thích hơn cả lúc trước.”
Nguyễn Dụ lại cảm thấy sống mũi cay cay, đứng tại chỗ rất lâu.
Hứa Hoài Tụng cúi đầu nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung của mình, hỏi: “Còn bắt tay nữa không?”
Nguyễn Dụ đang định nói có, anh đã nói tiếp nửa câu sau: “Nếu không bắt tay thì ôm một cái đi.” Nói xong, anh cầm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.
Nguyễn Dụ hoảng hồn kêu một tiếng, tiếp đó, nơi ngã rẽ hành lang vang lên một tiếng bịch, không biết là ai bị đụng đầu vào tường rồi.
Hai con người đang ôm nhau đều quay đầu.
Nơi ngã rẽ, cô gái lúc trước gào thét trong thang máy đang thò nửa người ra: “Xin lỗi, tôi vừa đi tập ban đêm về, đi đến thang máy hình như nghe thấy hai người đang đọc kịch bản mới tò mò, xin lỗi xin lỗi đã làm phiền…”
Hứa Hoài Tụng, Nguyễn Dụ: “…”
Tay chân Nguyễn Dụ cứng ngắc, từ từ rời khỏi lồng ngực của Hứa Hoài Tụng, vuốt lại quần áo, đầu tóc, cười ha ha với Tôn Diệu Hàm: “Đúng là đang thử kịch bản, vừa xong một màn, chúng tôi đi vào sửa vài chi tiết.” Nói xong cô kéo tay áo Hứa Hoài Tụng vào phòng.
Nơi công cộng, bị nghe lén cũng chẳng trách ai được.
Đóng cửa vào cô che mặt nhìn trời: “Thật là mất mặt…”
Không ngờ Hứa Hoài Tụng lại đột nhiên lại gần, hỏi rất nghiêm túc: “Vào rồi, muốn sửa chi tiết nào?”