Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Hắn lợi dụng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chỉ dẫn tìm đến viện binh Hắc Sơn bộ lạc, ở trước mặt đám người đó dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Hành động cắt đầu bị Tô Minh cố ý khuếch đại mấy lần, phối hợp thân hình yêu dị dưới trăng tròn, lập tức khiến hắn có ưu thế lớn.
Tô Minh phải làm như vậy. Hắn đã cực kỳ mỏi mệt, dù có ánh trăng tẩm bổ nhưng hắn còn phải giết Sơn Ngân. Đối với kẻ phản bội bị thương trốn trong rừng, Tô Minh hận thấu xương.
Làm sao dưới tình huống thể lực có hạn hoàn thành toàn bộ mục tiêu, là việc hiện tại Tô Minh không thể không đắn đo. Cho nên hắn mới làm ra hành động tấn công tâm lý.
Đặc biệt là gã đàn ông bộ dạng gióng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chết đi, khiến hành động của Tô Minh nhuộm đẫm vẻ thần bí. Nương hai chữ Tà Man đại biểu cho sự khủng bố, khiến Tô Minh xông lên trước thì bốn người Hắc Sơn bộ lạc mất hết ý chí chiến đấu, kinh hoàng vội vàng lùi ra sau muốn chạy trốn.
Kỳ thật dù không có gã đàn ông bộ dạng giống tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, Tô Minh cũng sẽ dùng cách tương tự để chấn nhiếp tâm hồn người, đạt tới mục đích đả kích tinh thần.
Trong khoảng trống không quá lớn này, liên tiếp phát ra tiếng hét hỗn loạn, thanh âm tuyệt vọng trước khi chết. Thật lâu sau, nơi này chậm rãi yên tĩnh trở lại, Tô Minh kéo lê thân thể đi từng bước một.
Trên người hắn lần nữa có thêm vài vết thương. Đặc biệt là có một đao sâu tận xương, dưới ánh trăng không chảy máu nữa, nhưng sắc mặt Tô Minh trắng bệch như tuyết dưới chân.
Sau lưng hắn nằm bốn cái xác, máu nhuộm đỏ mặt tuyết, trả cái giá lớn cho sự xâm lược của Hắc Sơn bộ lạc chúng.
Kỳ thực bây giờ Hắc Sơn bộ lạc rất hối hận. Chúng cho rằng Ô Sơn bộ lạc không thể phản kháng, cũng đánh giá cao sức mạnh Man Công của chúng.
Sự hối hận này lúc ở cái bẫy trong rừng đã có rồi, nhưng chiến đấu đến tận đây, Man Công không ra lệnh thì chúng không dám lùi, chỉ có thể tiếp tục sai.
Nhưng dù là vậy, vẫn có một số tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc bị thương chứ không chết, trong đợt tàn sát bị sự liều mạng của Ô Sơn bộ lạc làm chấn kinh, chúng không tiếp tục đuổi giết, cũng không trở lại Hắc Sơn bộ lạc mà tản ra. Chúng tránh sâu trong rừng định lấy cớ bị thương, cho mình lý do không tiếp tục chiến đấu.
Ô Sơn bộ lạc điên cuồng khiến chúng khắc cốt minh tâm.
Tô Minh chạy nhanh, thở gấp nương theo dấu vết để lại trên mặt đất, dựa vào thuật truy tìm từ nhỏ ở trong rừng tự nhiên học được, tìm kiếm Sơn Ngân!
Hắn phải tìm ra người này, đại biểu Nam Tùng, tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, những khuôn mặt quen thuộc chết trong cạm bẫy, hỏi Sơn Ngân vì sao!
Tiếng nổ trên trời vẫn đang vang vọng. Tô Minh biết, A Công hiến tế sinh mạng bám chặt Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc, trận chiến đến nay còn đang tiếp tục.
Ông dùng tất cả điều mình có thể làm để bảo vệ an toàn cho tộc nhân. Tô Minh câm lặng, nhưng sự cố chấp và kiên quyết trong mắt chẳng hề giảm bớt.
Tô Minh đuổi theo manh mối Sơn Ngân để lại, chạy nhanh truy tìm. Trên đường đi, Tô Minh nhìn thấy từng cái xác, những cái xác này đều là tộc nhất lúc trước di chuyển lựa chọn ở lại.
Nhìn những tộc nhân này, lòng Tô Minh đau đớn, cùng lúc đó còn có tôn trọng. Đi qua bên cạnh thi thể tộc nhân, bước chân Tô Minh ngừng lại ở sâu trong rừng.
Phía trước hắn là một cây to. Dưới cây to tựa một thanh niên. Đôi tay gã rũ xuống, bên tay phải có Huân làm bằng xương, bên trên máu khô bịt kín mấy cái lỗ.
Tô Minh đi tới gần nhìn Liễu Địch đã chết, xác cứng ngắc, hai mắt trống rỗng nhìn lên trời. Không biết trước khi chết gã ngắm cái gì. Có lẽ tựa như táng ca của Ô Sơn bộ lạc, gã đang hỏi, bầu trời xanh là ánh mắt ai, sao nhấp nháy ban đêm là thuộc về ai.
Nhìn Liễu Địch, Tô Minh từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lấy Huân, đặt trong ngực.
Hắn không thể quên rất nhiều buổi tối, bộ lạc yên tĩnh vang vọng tiếng thổi rền rĩ khiến hắn hơi bất mãn. Thậm chí có vài lần hắn muốn đi tìm gã tính sổ nhưng kiềm chế.
Mà hôm nay, Tô Minh nhắm mắt lại, hắn rất muốn rất muốn được nghe người thổi khúc nhạc da diết đó.
Tô Minh rời đi.
Hắn chạy rất nhanh, mang theo vô số sợi tơ bay đằng sau, dưới ánh trăng chạy nhanh tới trước, đi theo dấu chân Sơn Ngân.
Trên mặt đất, dấu chân của Sơn Ngân rất loạn, đại biểu gã chẳng những bị thương nặng mà lòng cũng rối rắm, cho nên lúc trốn chạy đã quên xóa dấu vết.
Cũng có thể gã không ngờ rằng có một người sẽ truy đuổi không bỏ. Nếu không thì Sơn Ngân là Khôi Thủ đội săn Ô Sơn bộ lạc, gã quen thuộc rừng cây không thua gì Tô Minh.
Trận truy đuổi này vẫn đang tiếp tục kéo dài. Khi bầu trời đã hoàn toàn tối đen, trăng tròn trên trời, ánh trăng sáng ngời, các ngôi sao xung quanh đều ảm đạm, dù là sương khói cuồn cuộn truyền ra tiếng nổ cũng không thể che lấp, Tô Minh đi tới khe rãnh lúc trước A Công vạch ra ngăn cản bước chân người Hắc Sơn bộ lạc truy sát. Tầng sáng kia đã không còn tỏa sáng nữa.
Trên mặt đất, Tô Minh nhìn thấy Ô Lạp. Cô yên tĩnh nằm đó, như đang mỉm cười.
Nhìn Ô Lạp, Tô Minh nhẹ nhàng tới gần, ngắm khuôn mặt trắng bệch không thành hình, bên tai như còn vang vọng lời Ô Lạp nói trước khi chết.
“Ngươi…là Mặc Tô ư…”
Đứng bên cạnh xác Ô Lạp thật lâu sau, Tô Minh mạnh đạp bước lao ra ngoài.
Đi qua chỗ đó, Tô Minh tới nơi giết chết Tất Túc. Không thấy xác Tất Túc, chắc đã bị người lấy đi.
Một đường chạy nhanh, từng hình ảnh Tô Minh trông thấy khiến hắn như trở lại trận chiến thảm khốc kia, khiến hắn khắc ghi trong tim. Mãi cho đến khi hắn tới chỗ làm cả người hắn run rẩy.
Nơi này vẫn nằm trong rừng, trước mặt Tô Minh, hắn trông thấy đầy đất thịt vụn, chỉ có trên mặt đất một ít sợi tóc bạc cho Tô Minh biết đó chính là những người già hắn quen thuộc.
Đây là chỗ lúc bộ lạc di chuyển rời khỏi chốn đặt cạm bẫy, các người già trong bộ lạc chọn ở lại. Những ông lão đã không còn hơi thở. Gió thê lương thổi qua mặt đất, thổi tuyết bay lên và một vài sợi tóc bạc.
Họ muốn A Công đưa cho vật có thể tự nổ xác thịt, dùng mạng sống còn dư, cười nói chuyện quá khứ thời trẻ, khi truy binh Hắc Sơn bộ lạc đến thì không sợ cất tiếng cười to, hóa thành từng tiếng nổ.
Tô Minh cúi gập người trước mảnh đất này. Những người già bình thường trong tộc, tựa như Man Sĩ đã chết trận, khiến người kính trọng.
Im lặng nhấc chân lên, Tô Minh đi qua mảnh đất đó, trên đường hắn nhặt năm mũi tên của Tiễn Thủ, bỏ chúng sau lưng lại đuổi theo tiếp. Hắn tới chỗ chiến đấu chết nhiều người nhất, cũng là nơi thảm thiết nhất. Nơi này là Hắc Sơn bộ lạc đặt bẫy.
Nhìn chỗ đặt bẫy, Tô Minh càng oán hận Sơn Ngân.
Trên mặt đất có rất nhiều xác chết, đặc biệt là trước mặt Tô Minh có mười mấy thanh niên trong bộ lạc vốn chỉ biết ăn chơi, họ không sờn lòng lao ra ngoài, khiến lòng Tô Minh đau nhói.
Hắn đuổi theo dấu chân của Sơn Ngân, dấu chân cho Tô Minh biết thứ hắn thấy thì lúc Sơn Ngân chạy trốn cũng thấy. Thậm chí ở những chỗ đó dấu chân Sơn Ngân rõ ràng sâu hơn, dường như gã từng tạm dừng tại đây.
“Sơn Ngân, chỗ ngươi đi sẽ là nơi đó ư…” Tô Minh thì thào, vẻ mặt phức tạp.
Lúc hắn còn rất nhỏ, Sơn Ngân chính là Khôi Thủ đội săn bộ lạc, thậm chí giống như Tiễn Thủ, đều là cường giả và trưởng bối các Lạp Tô ngưỡng mộ.
Tính cách hai người khác nhau, khiến Tiễn Thủ tuy được đám Lạp Tô thích hơn, nhưng Sơn Ngân lạnh lùng cũng khiến các Lạp Tô vừa sợ vừa thấy có thể dựa dẫm.
Có lẽ gã không thể không lạnh lùng. Làm Khôi Thủ đội săn, bảo vệ Ô Sơn bộ lạc, cung cấp đủ thực vật, khiến đa số thời gian gã ở bên ngoài giết chóc dã thú. Sơn Ngân đã thấy quá nhiều máu me, có lẽ cũng biết cười, nhưng nụ cười này thường là lúc các tộc nhân có đủ thực vật không bị đói chết cất tiếng hoan hô, mới xuất hiện trên mặt Sơn Ngân ẩn trong bóng tối.
Đa số tộc nhân không nhìn thấy nụ cười của gã.
Người như vậy thì sao phải phản bội tộc nhân. Tô Minh im lặng, đi qua chỗ đặt bẫy. Hắn không nhìn dấu chân trên mặt đất, hắn đã đoán được hiện tại Sơn Ngân ở đâu.
Đi qua chỗ cạm bẫy, dưới đêm trăng, Tô Minh nhìn đằng trước, hóa thành cầu vồng đỏ. Dần dần, thời gian trôi qua, trước mắt Tô Minh xuất hiện nóc nhà mơ hồ trong đêm tối.
Nơi đó từng có tiếng cười, có vui sướng và hạnh phúc. Mỗi ngày ban đêm sẽ có đống lửa chiếu sáng xung quanh, có các tộc nhân nhảy múa, có đám Lạp Tô chơi đùa đêm khuya.
Nơi đó chất chứa ký ức mười sáu năm của Tô Minh, nhưng hôm nay đã là cảnh tiêu điều, hoang tàn, phế tích.
Nơi đó, chính là Ô Sơn bộ lạc của họ.
Dưới ánh trăng, theo Tô Minh tới gần, hắn trông thấy trung tâm bộ lạc không còn cửa lớn, trên mặt tuyết hỗn loạn có một gã đàn ông quỳ ở đó, đang khóc.
Tiếng khóc của gã trong đêm yên tĩnh rất rõ rệt vang vọng bốn phía. Tiếng khóc lộ bi thương khiến Tô Minh ngừng bước chân.
‘Bi thương này, là thật sự sao…’ Tô Minh siết chặt nắm tay, kiên quyết đi tới.
Khi hắn tới gần, đi qua cánh cửa bộ lạc hoang tàn, cách gã đàn ông đang khóc một trăm mét thì Tô Minh ngừng lại.
Hắn nhìn bóng lưng gã đàn ông, nghe tiếng khóc thống khổ, thấy quê hương đã mất ở trước mặt, tim Tô Minh như bị đao đâm sâu vào.
“Vì sao!”
Tô Minh phải làm như vậy. Hắn đã cực kỳ mỏi mệt, dù có ánh trăng tẩm bổ nhưng hắn còn phải giết Sơn Ngân. Đối với kẻ phản bội bị thương trốn trong rừng, Tô Minh hận thấu xương.
Làm sao dưới tình huống thể lực có hạn hoàn thành toàn bộ mục tiêu, là việc hiện tại Tô Minh không thể không đắn đo. Cho nên hắn mới làm ra hành động tấn công tâm lý.
Đặc biệt là gã đàn ông bộ dạng gióng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chết đi, khiến hành động của Tô Minh nhuộm đẫm vẻ thần bí. Nương hai chữ Tà Man đại biểu cho sự khủng bố, khiến Tô Minh xông lên trước thì bốn người Hắc Sơn bộ lạc mất hết ý chí chiến đấu, kinh hoàng vội vàng lùi ra sau muốn chạy trốn.
Kỳ thật dù không có gã đàn ông bộ dạng giống tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, Tô Minh cũng sẽ dùng cách tương tự để chấn nhiếp tâm hồn người, đạt tới mục đích đả kích tinh thần.
Trong khoảng trống không quá lớn này, liên tiếp phát ra tiếng hét hỗn loạn, thanh âm tuyệt vọng trước khi chết. Thật lâu sau, nơi này chậm rãi yên tĩnh trở lại, Tô Minh kéo lê thân thể đi từng bước một.
Trên người hắn lần nữa có thêm vài vết thương. Đặc biệt là có một đao sâu tận xương, dưới ánh trăng không chảy máu nữa, nhưng sắc mặt Tô Minh trắng bệch như tuyết dưới chân.
Sau lưng hắn nằm bốn cái xác, máu nhuộm đỏ mặt tuyết, trả cái giá lớn cho sự xâm lược của Hắc Sơn bộ lạc chúng.
Kỳ thực bây giờ Hắc Sơn bộ lạc rất hối hận. Chúng cho rằng Ô Sơn bộ lạc không thể phản kháng, cũng đánh giá cao sức mạnh Man Công của chúng.
Sự hối hận này lúc ở cái bẫy trong rừng đã có rồi, nhưng chiến đấu đến tận đây, Man Công không ra lệnh thì chúng không dám lùi, chỉ có thể tiếp tục sai.
Nhưng dù là vậy, vẫn có một số tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc bị thương chứ không chết, trong đợt tàn sát bị sự liều mạng của Ô Sơn bộ lạc làm chấn kinh, chúng không tiếp tục đuổi giết, cũng không trở lại Hắc Sơn bộ lạc mà tản ra. Chúng tránh sâu trong rừng định lấy cớ bị thương, cho mình lý do không tiếp tục chiến đấu.
Ô Sơn bộ lạc điên cuồng khiến chúng khắc cốt minh tâm.
Tô Minh chạy nhanh, thở gấp nương theo dấu vết để lại trên mặt đất, dựa vào thuật truy tìm từ nhỏ ở trong rừng tự nhiên học được, tìm kiếm Sơn Ngân!
Hắn phải tìm ra người này, đại biểu Nam Tùng, tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, những khuôn mặt quen thuộc chết trong cạm bẫy, hỏi Sơn Ngân vì sao!
Tiếng nổ trên trời vẫn đang vang vọng. Tô Minh biết, A Công hiến tế sinh mạng bám chặt Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc, trận chiến đến nay còn đang tiếp tục.
Ông dùng tất cả điều mình có thể làm để bảo vệ an toàn cho tộc nhân. Tô Minh câm lặng, nhưng sự cố chấp và kiên quyết trong mắt chẳng hề giảm bớt.
Tô Minh đuổi theo manh mối Sơn Ngân để lại, chạy nhanh truy tìm. Trên đường đi, Tô Minh nhìn thấy từng cái xác, những cái xác này đều là tộc nhất lúc trước di chuyển lựa chọn ở lại.
Nhìn những tộc nhân này, lòng Tô Minh đau đớn, cùng lúc đó còn có tôn trọng. Đi qua bên cạnh thi thể tộc nhân, bước chân Tô Minh ngừng lại ở sâu trong rừng.
Phía trước hắn là một cây to. Dưới cây to tựa một thanh niên. Đôi tay gã rũ xuống, bên tay phải có Huân làm bằng xương, bên trên máu khô bịt kín mấy cái lỗ.
Tô Minh đi tới gần nhìn Liễu Địch đã chết, xác cứng ngắc, hai mắt trống rỗng nhìn lên trời. Không biết trước khi chết gã ngắm cái gì. Có lẽ tựa như táng ca của Ô Sơn bộ lạc, gã đang hỏi, bầu trời xanh là ánh mắt ai, sao nhấp nháy ban đêm là thuộc về ai.
Nhìn Liễu Địch, Tô Minh từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lấy Huân, đặt trong ngực.
Hắn không thể quên rất nhiều buổi tối, bộ lạc yên tĩnh vang vọng tiếng thổi rền rĩ khiến hắn hơi bất mãn. Thậm chí có vài lần hắn muốn đi tìm gã tính sổ nhưng kiềm chế.
Mà hôm nay, Tô Minh nhắm mắt lại, hắn rất muốn rất muốn được nghe người thổi khúc nhạc da diết đó.
Tô Minh rời đi.
Hắn chạy rất nhanh, mang theo vô số sợi tơ bay đằng sau, dưới ánh trăng chạy nhanh tới trước, đi theo dấu chân Sơn Ngân.
Trên mặt đất, dấu chân của Sơn Ngân rất loạn, đại biểu gã chẳng những bị thương nặng mà lòng cũng rối rắm, cho nên lúc trốn chạy đã quên xóa dấu vết.
Cũng có thể gã không ngờ rằng có một người sẽ truy đuổi không bỏ. Nếu không thì Sơn Ngân là Khôi Thủ đội săn Ô Sơn bộ lạc, gã quen thuộc rừng cây không thua gì Tô Minh.
Trận truy đuổi này vẫn đang tiếp tục kéo dài. Khi bầu trời đã hoàn toàn tối đen, trăng tròn trên trời, ánh trăng sáng ngời, các ngôi sao xung quanh đều ảm đạm, dù là sương khói cuồn cuộn truyền ra tiếng nổ cũng không thể che lấp, Tô Minh đi tới khe rãnh lúc trước A Công vạch ra ngăn cản bước chân người Hắc Sơn bộ lạc truy sát. Tầng sáng kia đã không còn tỏa sáng nữa.
Trên mặt đất, Tô Minh nhìn thấy Ô Lạp. Cô yên tĩnh nằm đó, như đang mỉm cười.
Nhìn Ô Lạp, Tô Minh nhẹ nhàng tới gần, ngắm khuôn mặt trắng bệch không thành hình, bên tai như còn vang vọng lời Ô Lạp nói trước khi chết.
“Ngươi…là Mặc Tô ư…”
Đứng bên cạnh xác Ô Lạp thật lâu sau, Tô Minh mạnh đạp bước lao ra ngoài.
Đi qua chỗ đó, Tô Minh tới nơi giết chết Tất Túc. Không thấy xác Tất Túc, chắc đã bị người lấy đi.
Một đường chạy nhanh, từng hình ảnh Tô Minh trông thấy khiến hắn như trở lại trận chiến thảm khốc kia, khiến hắn khắc ghi trong tim. Mãi cho đến khi hắn tới chỗ làm cả người hắn run rẩy.
Nơi này vẫn nằm trong rừng, trước mặt Tô Minh, hắn trông thấy đầy đất thịt vụn, chỉ có trên mặt đất một ít sợi tóc bạc cho Tô Minh biết đó chính là những người già hắn quen thuộc.
Đây là chỗ lúc bộ lạc di chuyển rời khỏi chốn đặt cạm bẫy, các người già trong bộ lạc chọn ở lại. Những ông lão đã không còn hơi thở. Gió thê lương thổi qua mặt đất, thổi tuyết bay lên và một vài sợi tóc bạc.
Họ muốn A Công đưa cho vật có thể tự nổ xác thịt, dùng mạng sống còn dư, cười nói chuyện quá khứ thời trẻ, khi truy binh Hắc Sơn bộ lạc đến thì không sợ cất tiếng cười to, hóa thành từng tiếng nổ.
Tô Minh cúi gập người trước mảnh đất này. Những người già bình thường trong tộc, tựa như Man Sĩ đã chết trận, khiến người kính trọng.
Im lặng nhấc chân lên, Tô Minh đi qua mảnh đất đó, trên đường hắn nhặt năm mũi tên của Tiễn Thủ, bỏ chúng sau lưng lại đuổi theo tiếp. Hắn tới chỗ chiến đấu chết nhiều người nhất, cũng là nơi thảm thiết nhất. Nơi này là Hắc Sơn bộ lạc đặt bẫy.
Nhìn chỗ đặt bẫy, Tô Minh càng oán hận Sơn Ngân.
Trên mặt đất có rất nhiều xác chết, đặc biệt là trước mặt Tô Minh có mười mấy thanh niên trong bộ lạc vốn chỉ biết ăn chơi, họ không sờn lòng lao ra ngoài, khiến lòng Tô Minh đau nhói.
Hắn đuổi theo dấu chân của Sơn Ngân, dấu chân cho Tô Minh biết thứ hắn thấy thì lúc Sơn Ngân chạy trốn cũng thấy. Thậm chí ở những chỗ đó dấu chân Sơn Ngân rõ ràng sâu hơn, dường như gã từng tạm dừng tại đây.
“Sơn Ngân, chỗ ngươi đi sẽ là nơi đó ư…” Tô Minh thì thào, vẻ mặt phức tạp.
Lúc hắn còn rất nhỏ, Sơn Ngân chính là Khôi Thủ đội săn bộ lạc, thậm chí giống như Tiễn Thủ, đều là cường giả và trưởng bối các Lạp Tô ngưỡng mộ.
Tính cách hai người khác nhau, khiến Tiễn Thủ tuy được đám Lạp Tô thích hơn, nhưng Sơn Ngân lạnh lùng cũng khiến các Lạp Tô vừa sợ vừa thấy có thể dựa dẫm.
Có lẽ gã không thể không lạnh lùng. Làm Khôi Thủ đội săn, bảo vệ Ô Sơn bộ lạc, cung cấp đủ thực vật, khiến đa số thời gian gã ở bên ngoài giết chóc dã thú. Sơn Ngân đã thấy quá nhiều máu me, có lẽ cũng biết cười, nhưng nụ cười này thường là lúc các tộc nhân có đủ thực vật không bị đói chết cất tiếng hoan hô, mới xuất hiện trên mặt Sơn Ngân ẩn trong bóng tối.
Đa số tộc nhân không nhìn thấy nụ cười của gã.
Người như vậy thì sao phải phản bội tộc nhân. Tô Minh im lặng, đi qua chỗ đặt bẫy. Hắn không nhìn dấu chân trên mặt đất, hắn đã đoán được hiện tại Sơn Ngân ở đâu.
Đi qua chỗ cạm bẫy, dưới đêm trăng, Tô Minh nhìn đằng trước, hóa thành cầu vồng đỏ. Dần dần, thời gian trôi qua, trước mắt Tô Minh xuất hiện nóc nhà mơ hồ trong đêm tối.
Nơi đó từng có tiếng cười, có vui sướng và hạnh phúc. Mỗi ngày ban đêm sẽ có đống lửa chiếu sáng xung quanh, có các tộc nhân nhảy múa, có đám Lạp Tô chơi đùa đêm khuya.
Nơi đó chất chứa ký ức mười sáu năm của Tô Minh, nhưng hôm nay đã là cảnh tiêu điều, hoang tàn, phế tích.
Nơi đó, chính là Ô Sơn bộ lạc của họ.
Dưới ánh trăng, theo Tô Minh tới gần, hắn trông thấy trung tâm bộ lạc không còn cửa lớn, trên mặt tuyết hỗn loạn có một gã đàn ông quỳ ở đó, đang khóc.
Tiếng khóc của gã trong đêm yên tĩnh rất rõ rệt vang vọng bốn phía. Tiếng khóc lộ bi thương khiến Tô Minh ngừng bước chân.
‘Bi thương này, là thật sự sao…’ Tô Minh siết chặt nắm tay, kiên quyết đi tới.
Khi hắn tới gần, đi qua cánh cửa bộ lạc hoang tàn, cách gã đàn ông đang khóc một trăm mét thì Tô Minh ngừng lại.
Hắn nhìn bóng lưng gã đàn ông, nghe tiếng khóc thống khổ, thấy quê hương đã mất ở trước mặt, tim Tô Minh như bị đao đâm sâu vào.
“Vì sao!”
Bình luận facebook