Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Xích khói này tầng tầng xoay tròn quanh người Tất Đồ, từng vòng hình thành gợn sóng tản ra xung quanh. Khí thế cực kỳ mạnh mẽ khuếch tán.
“Thanh Tác Man, Man thuật mạnh nhất của Hắc Sơn bộ lạc, năm đó đứng chung hàng với Trảm Tam Sát Ô Sơn bộ lạc, nhưng uy lực càng ổn định. Thuật này thi triển trong tay Man Sĩ Khai Trần cảnh thì uy lực lớn rất nhiều!” Mặt A Công Mặc Tang tái nhợt, trầm giọng nói nhanh.
A Công biết rõ thuật này cũng là hiến tế sinh mạng. Dù là ông chiến đấu với Tất Đồ cũng không thể ép lão thi triển. A Công biết điều đó, nó có liên quan đến tính cách Tất Đồ. Tính cách lão ích kỷ, căn bản không để ý sự chết sống của tộc nhân, dù tất cả chết hết, chỉ cần lão còn sống thì Hắc Sơn bộ lạc vẫn có thể nhanh chóng bành trướng.
Giây phút ông mở miệng, Tất Đồ bị vô số xiềng xích xanh vòng quanh, vẻ mặt hung tợn gầm một tiếng, tay phải mạnh hạ xuống, chỉ hướng Nguyệt Dực khổng lồ có Tô Minh giấu ở trong.
Vô số xích xanh phát ra tiếng ù ù bay thẳng đến Nguyệt Dực khổng lồ. Trong lúc lao lên, xích xanh không ngừng biến lớn, đến cuối cùng gần như liền thành một sợi chỉ, khoảnh khắc tới gần Nguyệt Dực đang lao tới.
Tốc độ quá nhanh, gần như hòa hợp với trời đất. Trong chớp mắt đã xuất hiện xung quanh Nguyệt Dực khổng lồ, trói lại Nguyệt Dực khổng lồ.
“Chết cho ta!” Tất Đồ hung tợn rống to, nâng lên đôi tay giống như đang khống chế xích sắt, mạnh giật.
Bỗng chốc xích xanh trói Nguyệt Dực bị siết chặt trong một chuỗi tiếng chấn. Tu vi của Tô Minh không đủ khả năng uy hiếp Man thuật Khai Trần cảnh, có chỉ là thân hình mạnh mẽ của vô số Nguyệt Dực. Hiện giờ bị xích xanh siết, hắn dùng ý chí không chế, Nguyệt Dực lập tức điên cuồng giãy dụa.
Hai bên ***ng chạm, trong chớp mắt xiềng xích xanh lập tức vỡ ra một đoạn. Nhưng Nguyệt Dực cũng lung lay, có sương đỏ bay lên trời. Hiển nhiên va chạm nhau khiến có Nguyệt Dực chết đi.
Nguyệt Dực không ngừng giãy dụa, xích xanh càng siết chặt. Mỗi khi xích xanh vỡ một đoạn là tiếng nổ lại vang vọng, khiến Nguyệt Dực tuôn ra nhiều sương đỏ trả cái giá cực kỳ lớn.
Trên mặt Tất Đồ gồ lên gân xanh, đôi tay sắp hợp lại nhưng bây giờ cách ba tấc lại khó thể hợp thành. Đôi tay run rẩy, lão cắn đầu lưỡi phun ra máu. Máu tươi hóa thành cánh tay màu máu, dung nhập vào trong tay. Giống như xuất hiện sức mạnh khiến khoảng cách ba tấc rút ngắn còn một tấc.
Cùng lúc đó, bên trên xích xanh hiện tơ máu, lực siết chớp mắt tăng lên, đùng một tiếng, cứa sâu vào người Nguyệt Dực, khiến Nguyệt Dực bốc lên càng nhiều sương đỏ, đã chết nhiều con.
Tô Minh ở trong Nguyệt Dực, miệng mũi trào máu, hắn cảm nhận đau đớn là do vô số Nguyệt Dực thống khổ gào thét.
“Còn chưa chết!”
Tất Đồ vỗ đầu, đang muốn không để ý tất cả tăng mạnh lực lượng thì A Công Mặc Tang ở phương xa chẳng chút chần chờ, mệt mỏi bay ra. Vung đôi tay lên, lập tức sau lưng ông huyễn hóa ra rắn đen toàn thân đầy vết thương, nó há mồm gầm rống, theo A Công xông hướng Tất Đồ.
A Công đã trọng thương, bây giờ toàn thân đâm bảy cốt châm, là dùng hiến tế sinh mệnh đổi lấy. Ông đã khó thể chiến đấu tiếp, nếu Tô Minh không đến, bây giờ ông chỉ còn cách tự nổ sợi máu đổi lấy Man Công Hắc Sơn bộ lạc bị thương nặng.
Nhưng ông biết Man Công Hắc Sơn bộ lạc đã sớm đề phòng, cho nên cứ giữ lại, không muốn ép mình quá chặt, chết uổng công.
Nhưng bây giờ là một cơ hội có thể trọng thương Tất Đồ, cho Tô Minh cơ hội. Cái giá là sinh mệnh bản thân, nhưng A Công không hối hận!
Lúc ông lao ra, Tô Minh rõ ràng cảm nhận được ý niệm bi tráng phát ra từ người A Công. Mắt hắn đỏ lên, dù có học được bình tĩnh thì bây giờ cũng trở nên sốt ruột.
Một khi hắn nóng nảy, vốn là dùng ý chí ngưng tụ Nguyệt Dực lại, nên cũng khiến Nguyệt Dực sốt ruột theo. Giây phút A Công xông hướng Tất Đồ, Nguyệt Dực bị xích xanh trói chặt bỗng bay tứ tán, lộ ra bên trong Tô Minh đứng trên mình một con Nguyệt Dực. Bởi vì chúng nó tản ra, xích xanh nhanh chóng lao thẳng tới Tô Minh.
Nhưng lúc này, đám Nguyệt Dực có con hộc máu, có con trực tiếp nổ tung, hóa thành thật nhiều máu vòng quanh xích xanh sắp tới gần Tô Minh. Chúng lại lần nữa lấy Tô Minh làm trung tâm ngưng tụ lại.
Chẳng qua lần này ngưng tụ không phải hình dạng Nguyệt Dực, mà hóa thành người khổng lồ cao khoảng mười mét. Người khổng lồ hình dạng mơ hồ, không thấy rõ mặt nhưng giữa trán có một đồ đằng ngọn lửa.
Xích xanh bởi vì người khổng lồ xuất hiện, tựa như vốn có trong thân thể bị người cao lớn giữ chặt bên trong.
Khoảnh khắc người khổng lồ xuất hiện, trời đất chấn động. Dưới đất năm ngọn núi Ô Sơn lung lay, ngay cả mặt đất cũng không ngừng rung rinh. Trong rừng cây, trên cành cây khô có một con khỉ nhỏ lông đỏ bám chặt thân cây, ngẩng đầu nhìn trời. Mặt nó lộ vẻ sốt ruột và sợ hãi, không ngừng gào thét nhưng không dám đi lên.
Trên trời, theo người khổng lồ xuất hiện, chỉ thấy ánh sáng trăng tròn càng mãnh liệt gấp vài lần. Ánh trăng đỏ chiếu trên mặt đất, biến mảnh đất này thành địa ngục đỏ.
Vô số ánh trăng mãnh liệt tập trung trên thân người khổng lồ, bốc lên cao hóa thành biển lửa bạc. Biển lửa mênh mông, trông như ở phía sau lưng người khổng lồ hình thành hỏa thú to lớn.
Lúc này, người khổng lồ mở mắt ra, trong mắt có bóng huyết nguyệt. Nó sải chân đi nhanh hướng Tất Đồ. Bước chân rất lớn, trước cả A Công tới gần Tất Đồ, đánh ra một đấm. Sau lưng nó biển lửa bạc bốc lên lao thẳng tới chỗ Tất Đồ.
Tất Đồ không lùi lại, vẻ mặt dữ tợn gầm một tiếng.
“Thanh Tác Man Bạo!”
Giây phút thốt ra lời, lập tức thân thể người khổng lồ có Tô Minh bên trong mạnh chấn động, trong người truyền ra từng tiếng trầm ***c, là xiềng xích xanh nổ tung, hóa thành luồng khí xanh chui ra. Xem hình dạng dường như muốn hình thành xiềng xích khác nữa.
Xích xanh nổ, khiến cơ thể người khổng lồ run lên, rất nhiều sương đỏ bay lên trời, thân thể nhanh chóng biến nhỏ. Nhưng một quyền này, người khổng lồ kiên quyết không quan tâm thân thể tổn thương nhất quyết đánh ra.
Tất Đồ mặt biến đổi, mau chóng lùi ra sau, hai tay để trước ngực. Không biết lão thi triển Man thuật gì, chỉ thấy đôi tay chớp mắt biến thành như cây khô ngăn cản phía trước.
Bùm! một tiếng, người khổng lồ một quyền đánh vào tấm chắn đôi tay khô của Tất Đồ, tiếng chấn khuếch tán khiến thân thể Tất Đồ run lên, hộc máu. Cùng lúc đó, đôi tay nổ tung, thành thịt nát bay tứ tán, cả người bay ra ngoài.
Người khổng lồ mắt chợt lóe, trên người cũng có vết thương do xích xanh tan vỡ tạo ra. Nhưng nó vẫn bước nhanh đuổi theo sau. Tất Đồ bị đánh văng ra miệng mồm trào máu phát ra tiếng rít sắc nhọn.
Ngay sau đó, bên ngoài thân thể người khổng lồ vòng quanh nhiều luồng khói xanh từ bỏ ngưng tụ, dùng tốc độ vượt xa Tô Minh bay thẳng tới Tất Đồ. Từng luồng khói xanh chui vào người Tất Đồ, dưới con mắt của Tô Minh và A Công, thân thể Tất Đồ nhanh chóng lành lặn.
Chớp mắt, đôi tay lại hiện ra, mặt lão ửng hồng, dường như đã hoàn toàn hồi phục đến giai đoạn đỉnh cao!
“Thanh Tác Man là hiến tế sinh mệnh, hiện giờ hắn dùng sự sống trị thương, chỉ có thể thi triển lần này, trong thời gian ngắn sẽ không thể thi triển Thanh Tác Man thuật nữa!” Ánh mắt A Công nghiêm túc, lập tức mở miệng.
Lúc A Công vừa thốt ra thì mắt Tất Đồ chợt lóe tia sáng. Dù sắc mặt lão hồi phục bình thường nhưng đáy mắt ảm đạm, chỉ là phẫn nộ đạt tới cực điểm.
Lão là Khai Trần cảnh nhưng lại bị ép hiến tế sinh mệnh để hồi phục mình, điều này khiến lão khó thể chấp nhận!
Lão không thèm nhìn A Công Mặc Tang, mà chăm chú nhìn người khổng lồ có Tô Minh bên trong.
“Có thể ép lão phu đến đây, ngươi chết cũng nên tự hào! Trận chiến này đã kết thúc, hôm nay ngươi và A Công của ngươi chết chắc rồi! Mặc Tang, lúc trước đấu với ngươi, lão phu chỉ thi triển chút ít Tà Man. Hiện giờ cho ngươi và hắn mở mắt cách cường giả Khai Trần cảnh thi triển Tà Man ra sao!”
Tất Đồ rất e ngại Tô Minh hiện tại. Không đến bất đắc dĩ thì lão hoàn toàn không muốn thi triển thuật Tà Man này. Thuật này thương tổn rất lớn với lão, bản thân hoàn toàn lành lặng mới phát động được, nếu không thì cái giá phải trả ngay cả lão cũng khó thể chịu được.
Người khổng lồ nhấc chân lên, đang muốn tới gần chỉ thấy Tất Đồ mạnh duỗi đôi tay, cả người ở giữa không trung quỳ hướng phương bắc, vẻ mặt cuồng nhiệt ngửa đầu gào.
“Thỉnh Tà Man trong thiên địa, tuân theo ước hẹn, giáng xuống thế gian!”
Lão nói xong lời này, huyết nguyệt như biến tối đi. Các ngôi sao trên trời cũng trở nên tối tăm. Khí thế khó thể miêu tả từ trời đất ngưng tụ lại.
Hoàn toàn yên tĩnh, nhưng tim Tô Minh lại đập nhanh. Cơ thể hắn vào lúc này như bị đông lại theo khí thế kia ngưng tụ thành.
Mặt A Công Mặc Tang tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, dường như không thể chịu đựng uy nhiếp của khí thế kia.
“Là ai quấy rầy ta ngủ say…”
“Là ai triệu hoán ta…”
Một thanh âm quanh quẩn trong đầu Tô Minh và A Công. Nó bỗng nhiên hiện ra, lộ tang thương, âm u, khiến người nghe kinh sợ.
“Thanh Tác Man, Man thuật mạnh nhất của Hắc Sơn bộ lạc, năm đó đứng chung hàng với Trảm Tam Sát Ô Sơn bộ lạc, nhưng uy lực càng ổn định. Thuật này thi triển trong tay Man Sĩ Khai Trần cảnh thì uy lực lớn rất nhiều!” Mặt A Công Mặc Tang tái nhợt, trầm giọng nói nhanh.
A Công biết rõ thuật này cũng là hiến tế sinh mạng. Dù là ông chiến đấu với Tất Đồ cũng không thể ép lão thi triển. A Công biết điều đó, nó có liên quan đến tính cách Tất Đồ. Tính cách lão ích kỷ, căn bản không để ý sự chết sống của tộc nhân, dù tất cả chết hết, chỉ cần lão còn sống thì Hắc Sơn bộ lạc vẫn có thể nhanh chóng bành trướng.
Giây phút ông mở miệng, Tất Đồ bị vô số xiềng xích xanh vòng quanh, vẻ mặt hung tợn gầm một tiếng, tay phải mạnh hạ xuống, chỉ hướng Nguyệt Dực khổng lồ có Tô Minh giấu ở trong.
Vô số xích xanh phát ra tiếng ù ù bay thẳng đến Nguyệt Dực khổng lồ. Trong lúc lao lên, xích xanh không ngừng biến lớn, đến cuối cùng gần như liền thành một sợi chỉ, khoảnh khắc tới gần Nguyệt Dực đang lao tới.
Tốc độ quá nhanh, gần như hòa hợp với trời đất. Trong chớp mắt đã xuất hiện xung quanh Nguyệt Dực khổng lồ, trói lại Nguyệt Dực khổng lồ.
“Chết cho ta!” Tất Đồ hung tợn rống to, nâng lên đôi tay giống như đang khống chế xích sắt, mạnh giật.
Bỗng chốc xích xanh trói Nguyệt Dực bị siết chặt trong một chuỗi tiếng chấn. Tu vi của Tô Minh không đủ khả năng uy hiếp Man thuật Khai Trần cảnh, có chỉ là thân hình mạnh mẽ của vô số Nguyệt Dực. Hiện giờ bị xích xanh siết, hắn dùng ý chí không chế, Nguyệt Dực lập tức điên cuồng giãy dụa.
Hai bên ***ng chạm, trong chớp mắt xiềng xích xanh lập tức vỡ ra một đoạn. Nhưng Nguyệt Dực cũng lung lay, có sương đỏ bay lên trời. Hiển nhiên va chạm nhau khiến có Nguyệt Dực chết đi.
Nguyệt Dực không ngừng giãy dụa, xích xanh càng siết chặt. Mỗi khi xích xanh vỡ một đoạn là tiếng nổ lại vang vọng, khiến Nguyệt Dực tuôn ra nhiều sương đỏ trả cái giá cực kỳ lớn.
Trên mặt Tất Đồ gồ lên gân xanh, đôi tay sắp hợp lại nhưng bây giờ cách ba tấc lại khó thể hợp thành. Đôi tay run rẩy, lão cắn đầu lưỡi phun ra máu. Máu tươi hóa thành cánh tay màu máu, dung nhập vào trong tay. Giống như xuất hiện sức mạnh khiến khoảng cách ba tấc rút ngắn còn một tấc.
Cùng lúc đó, bên trên xích xanh hiện tơ máu, lực siết chớp mắt tăng lên, đùng một tiếng, cứa sâu vào người Nguyệt Dực, khiến Nguyệt Dực bốc lên càng nhiều sương đỏ, đã chết nhiều con.
Tô Minh ở trong Nguyệt Dực, miệng mũi trào máu, hắn cảm nhận đau đớn là do vô số Nguyệt Dực thống khổ gào thét.
“Còn chưa chết!”
Tất Đồ vỗ đầu, đang muốn không để ý tất cả tăng mạnh lực lượng thì A Công Mặc Tang ở phương xa chẳng chút chần chờ, mệt mỏi bay ra. Vung đôi tay lên, lập tức sau lưng ông huyễn hóa ra rắn đen toàn thân đầy vết thương, nó há mồm gầm rống, theo A Công xông hướng Tất Đồ.
A Công đã trọng thương, bây giờ toàn thân đâm bảy cốt châm, là dùng hiến tế sinh mệnh đổi lấy. Ông đã khó thể chiến đấu tiếp, nếu Tô Minh không đến, bây giờ ông chỉ còn cách tự nổ sợi máu đổi lấy Man Công Hắc Sơn bộ lạc bị thương nặng.
Nhưng ông biết Man Công Hắc Sơn bộ lạc đã sớm đề phòng, cho nên cứ giữ lại, không muốn ép mình quá chặt, chết uổng công.
Nhưng bây giờ là một cơ hội có thể trọng thương Tất Đồ, cho Tô Minh cơ hội. Cái giá là sinh mệnh bản thân, nhưng A Công không hối hận!
Lúc ông lao ra, Tô Minh rõ ràng cảm nhận được ý niệm bi tráng phát ra từ người A Công. Mắt hắn đỏ lên, dù có học được bình tĩnh thì bây giờ cũng trở nên sốt ruột.
Một khi hắn nóng nảy, vốn là dùng ý chí ngưng tụ Nguyệt Dực lại, nên cũng khiến Nguyệt Dực sốt ruột theo. Giây phút A Công xông hướng Tất Đồ, Nguyệt Dực bị xích xanh trói chặt bỗng bay tứ tán, lộ ra bên trong Tô Minh đứng trên mình một con Nguyệt Dực. Bởi vì chúng nó tản ra, xích xanh nhanh chóng lao thẳng tới Tô Minh.
Nhưng lúc này, đám Nguyệt Dực có con hộc máu, có con trực tiếp nổ tung, hóa thành thật nhiều máu vòng quanh xích xanh sắp tới gần Tô Minh. Chúng lại lần nữa lấy Tô Minh làm trung tâm ngưng tụ lại.
Chẳng qua lần này ngưng tụ không phải hình dạng Nguyệt Dực, mà hóa thành người khổng lồ cao khoảng mười mét. Người khổng lồ hình dạng mơ hồ, không thấy rõ mặt nhưng giữa trán có một đồ đằng ngọn lửa.
Xích xanh bởi vì người khổng lồ xuất hiện, tựa như vốn có trong thân thể bị người cao lớn giữ chặt bên trong.
Khoảnh khắc người khổng lồ xuất hiện, trời đất chấn động. Dưới đất năm ngọn núi Ô Sơn lung lay, ngay cả mặt đất cũng không ngừng rung rinh. Trong rừng cây, trên cành cây khô có một con khỉ nhỏ lông đỏ bám chặt thân cây, ngẩng đầu nhìn trời. Mặt nó lộ vẻ sốt ruột và sợ hãi, không ngừng gào thét nhưng không dám đi lên.
Trên trời, theo người khổng lồ xuất hiện, chỉ thấy ánh sáng trăng tròn càng mãnh liệt gấp vài lần. Ánh trăng đỏ chiếu trên mặt đất, biến mảnh đất này thành địa ngục đỏ.
Vô số ánh trăng mãnh liệt tập trung trên thân người khổng lồ, bốc lên cao hóa thành biển lửa bạc. Biển lửa mênh mông, trông như ở phía sau lưng người khổng lồ hình thành hỏa thú to lớn.
Lúc này, người khổng lồ mở mắt ra, trong mắt có bóng huyết nguyệt. Nó sải chân đi nhanh hướng Tất Đồ. Bước chân rất lớn, trước cả A Công tới gần Tất Đồ, đánh ra một đấm. Sau lưng nó biển lửa bạc bốc lên lao thẳng tới chỗ Tất Đồ.
Tất Đồ không lùi lại, vẻ mặt dữ tợn gầm một tiếng.
“Thanh Tác Man Bạo!”
Giây phút thốt ra lời, lập tức thân thể người khổng lồ có Tô Minh bên trong mạnh chấn động, trong người truyền ra từng tiếng trầm ***c, là xiềng xích xanh nổ tung, hóa thành luồng khí xanh chui ra. Xem hình dạng dường như muốn hình thành xiềng xích khác nữa.
Xích xanh nổ, khiến cơ thể người khổng lồ run lên, rất nhiều sương đỏ bay lên trời, thân thể nhanh chóng biến nhỏ. Nhưng một quyền này, người khổng lồ kiên quyết không quan tâm thân thể tổn thương nhất quyết đánh ra.
Tất Đồ mặt biến đổi, mau chóng lùi ra sau, hai tay để trước ngực. Không biết lão thi triển Man thuật gì, chỉ thấy đôi tay chớp mắt biến thành như cây khô ngăn cản phía trước.
Bùm! một tiếng, người khổng lồ một quyền đánh vào tấm chắn đôi tay khô của Tất Đồ, tiếng chấn khuếch tán khiến thân thể Tất Đồ run lên, hộc máu. Cùng lúc đó, đôi tay nổ tung, thành thịt nát bay tứ tán, cả người bay ra ngoài.
Người khổng lồ mắt chợt lóe, trên người cũng có vết thương do xích xanh tan vỡ tạo ra. Nhưng nó vẫn bước nhanh đuổi theo sau. Tất Đồ bị đánh văng ra miệng mồm trào máu phát ra tiếng rít sắc nhọn.
Ngay sau đó, bên ngoài thân thể người khổng lồ vòng quanh nhiều luồng khói xanh từ bỏ ngưng tụ, dùng tốc độ vượt xa Tô Minh bay thẳng tới Tất Đồ. Từng luồng khói xanh chui vào người Tất Đồ, dưới con mắt của Tô Minh và A Công, thân thể Tất Đồ nhanh chóng lành lặn.
Chớp mắt, đôi tay lại hiện ra, mặt lão ửng hồng, dường như đã hoàn toàn hồi phục đến giai đoạn đỉnh cao!
“Thanh Tác Man là hiến tế sinh mệnh, hiện giờ hắn dùng sự sống trị thương, chỉ có thể thi triển lần này, trong thời gian ngắn sẽ không thể thi triển Thanh Tác Man thuật nữa!” Ánh mắt A Công nghiêm túc, lập tức mở miệng.
Lúc A Công vừa thốt ra thì mắt Tất Đồ chợt lóe tia sáng. Dù sắc mặt lão hồi phục bình thường nhưng đáy mắt ảm đạm, chỉ là phẫn nộ đạt tới cực điểm.
Lão là Khai Trần cảnh nhưng lại bị ép hiến tế sinh mệnh để hồi phục mình, điều này khiến lão khó thể chấp nhận!
Lão không thèm nhìn A Công Mặc Tang, mà chăm chú nhìn người khổng lồ có Tô Minh bên trong.
“Có thể ép lão phu đến đây, ngươi chết cũng nên tự hào! Trận chiến này đã kết thúc, hôm nay ngươi và A Công của ngươi chết chắc rồi! Mặc Tang, lúc trước đấu với ngươi, lão phu chỉ thi triển chút ít Tà Man. Hiện giờ cho ngươi và hắn mở mắt cách cường giả Khai Trần cảnh thi triển Tà Man ra sao!”
Tất Đồ rất e ngại Tô Minh hiện tại. Không đến bất đắc dĩ thì lão hoàn toàn không muốn thi triển thuật Tà Man này. Thuật này thương tổn rất lớn với lão, bản thân hoàn toàn lành lặng mới phát động được, nếu không thì cái giá phải trả ngay cả lão cũng khó thể chịu được.
Người khổng lồ nhấc chân lên, đang muốn tới gần chỉ thấy Tất Đồ mạnh duỗi đôi tay, cả người ở giữa không trung quỳ hướng phương bắc, vẻ mặt cuồng nhiệt ngửa đầu gào.
“Thỉnh Tà Man trong thiên địa, tuân theo ước hẹn, giáng xuống thế gian!”
Lão nói xong lời này, huyết nguyệt như biến tối đi. Các ngôi sao trên trời cũng trở nên tối tăm. Khí thế khó thể miêu tả từ trời đất ngưng tụ lại.
Hoàn toàn yên tĩnh, nhưng tim Tô Minh lại đập nhanh. Cơ thể hắn vào lúc này như bị đông lại theo khí thế kia ngưng tụ thành.
Mặt A Công Mặc Tang tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, dường như không thể chịu đựng uy nhiếp của khí thế kia.
“Là ai quấy rầy ta ngủ say…”
“Là ai triệu hoán ta…”
Một thanh âm quanh quẩn trong đầu Tô Minh và A Công. Nó bỗng nhiên hiện ra, lộ tang thương, âm u, khiến người nghe kinh sợ.
Bình luận facebook