• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cầu Ma (6 Viewers)

  • Chương 127

Vội vàng ra tay, Hòa Phong chỉ có thể liều mạng. Gã bị lời Tô Minh chỉ trúng tâm tư, không thể đoán được đối phương là dò xét hay đã biết cái gì. Nhưng giờ phút này gã không thời gian ngẫm nghĩ, trước tiên phản kích.


Ánh sáng trong người gã đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ bắn nó ra, nếu Tô Minh xoay đầu lại nhất định khó thể tránh thoát.


Nhưng Hòa Phong đã xem thường Tô Minh!


Tô Minh không ngoái đầu lại. Khoảnh khắc Hòa Phong ra tay, ánh trăng giáng xuống ở trước mặt hắn thành tấm màn, những hồn Nguyệt Dực vô hình xung quanh bao phủ thân thể Tô Minh.


Giây phút quả cầu sáng nhỏ xíu ***ng phải tấm màn trăng thì kịch liệt chớp lóe, tốc độ hơi chậm lại. Nhưng ánh sáng này là đòn cắn ngược của Hòa Phong sắp chết, đặc biệt bây giờ gã là Khai Trần. Dù gã suy yếu nhưng uy lực một chiêu cuối không yếu chút nào.


Màn sáng rạn vỡ, ánh sáng xanh xuyên thấu qua rơi vào người Tô Minh. Nhưng quái lạ là nó lại xuyên qua người Tô Minh rơi vào rừng sâu. Không pát ra tiếng động, nhưng phạm vi mười mét cả khu rừng biến thành tro bụi, tựa như mây khói tan mất.


Giờ phút này, thân thể Tô Minh bị ánh sáng xuyên thấu hơi tan ra nhưng lạ là lại xuất hiện một Tô Minh. Khi hắn xuất hiện, ảo ảnh kia biến mất.


Tất cả xảy ra trong thoáng chốc, khiến tầm nhìn đọng lại ảo ảnh.


“Ta giỏi nhất là tốc độ.” Tô Minh chậm rãi mở miệng, nhìn Hòa Phong vẻ mặt tràn đầy khó tin, từng bước tiến tới. Khoảnh khắc đó Tô Minh đã chuẩn bị trước, nhờ vào màn sáng trăng tạm ngăn cản, hoàn toàn tránh thoát ánh sáng xanh kia.


Hòa Phong im lặng, nhìn chằm chằm Tô Minh. Bây giờ gã thật sự tuyệt vọng, không che giấu nữa, trong mắt dần lộ hung tàn và kiên quyết.


“Ngươi đã sớm đoán ra ta chuẩn bị, vì sao cho ta cơ hội!?” Hòa Phong nằm đó, âm trầm mở miệng.


“Bởi vì ta muốn ngươi hấp hối.” Tô Minh tới gần Hòa Phong, đáp lời gã.


“Muốn ta hấp hối? Sau khi ăn thiệt thòi đã học tâm kế rất nhanh, nhưng ngươi vẫn ngây…” Con ngươi Hòa Phong co rút, gã biết hôm nay chết chắc rồi. Nhưng trước khi chết, nhất định phải kéo người này cùng xuống suối vàng. Điều duy nhất gã tiếc nuối là không giết được Huyền Luân.


Bây giờ gã không quan tâm gì nữa, muốn nổ khí huyết. Nên biết dù gã suy yếu, nhưng có yếu hơn thì gã đã bước vào Khai Trần cảnh, khí huyết coi như ảm đạm tới đâu cũng có sức sống. Chỉ cần khí huyết còn chảy, thoát ra ngoài thì có thể tự nổ.


Nhưng khoảnh khắc gã định tự nổ, sắc mặt Hòa Phong thay đổi. Loại thay đổi này chưa từng xuất hiện trước mặt Tô Minh. Loại biến hóa này, đại biểu tin tưởng tan vỡ, gã đang nói chợt ngừng lại.


“Đây…đây là…sao có thể được…” Mặt Hòa Phong trắng bệch.


Như một người định liều mạng bỗng phát hiện đao trong tay thành mảnh vải mềm mại, gã phát hiện khí huyết trong người chẳng những ảm đạm còn mất đi sức sống. Tựa như mặt nước tĩnh lặng, không thể khiến chúng nổ tung.


Tô Minh ngồi xổm xuống, nhìn Hòa Phong nằm đó tràn đầy khó hiểu, buông tiếng thở dài.


“Về tâm kế thì ta không bằng ngươi, từ lúc ngươi lần đầu gặp ta thì bắt đầu bày mưu cho đến hiện tại. Nhưng cuối cùng ngươi đã bỏ sót một điểm, chính là không khí rừng mưa này.”


“Lý do ta để ngươi kéo dài thời gian, là vì lo lắng ép quá chặt ngươi sẽ chọn tự nổ, vậy thì ta sẽ không được gì cả. Ngươi càng nói nhiều, trong đầu càng nghĩ nhiều, tim càng đập nhanh thì hô hấp càng vội vàng, cũng hít vào ngày càng nhiều không khí này. Nếu khí huyết trong người vận chuyển thì thôi, có thể tiêu trừ không khí nếu ngươi có đầy đủ sức khóe. Thậm chí dù ngươi ở đây trị thương, bởi vì khí huyết vận chuyển nhiều sẽ không bị không khí này tổn thương.”


“Nhưng trước đó ngươi không dám làm thế, cẩn thận hành động, dù ngưng tụ một đoàn sáng phản kích, nhưng hút nhiều không khí như vậy, tác dụng của nó khiến khí huyết mất đi sức sống, do đó khó thể tự nổ.” Tô Minh nhìn Hòa Phong, chậm rãi nói. Từ đầu đến cuối hắn luôn vận chuyển khí huyết. Điều này thì Hòa Phong đã sớm nhìn ra, cứ tưởng là Tô Minh cẩn thận, lại không ngờ là vì khí độc.


Hòa Phong cười khổ, nụ cười này là thật sự.


Gã nhìn Tô Minh, tầm mắt mơ hồ nhưng ép mình không hôn mê. Trông thấy Tô Minh, gã như thấy mình lúc xưa. Nhưng rõ ràng thanh niên trước mắt càng tỉnh táo hơn mình.


“Chết trong tay ngươi, Hòa Phong ta không oán. Đáng tiếc huyết cừu của ta không thể trả. Ta không biết tên ngươi, cứ gọi ngươi là Hứa huynh đi, Hứa…” Hòa Phong thở hồng hộc, ý chí kiên cường bây giờ hơi tan rã, giãy dụa cắn đầu lưỡi lần nữa cố gắng tỉnh táo.


“Hứa huynh, xin hãy giúp ta giết Huyền Luân, mang đầu y trở lại bộ lạc của ta hiến tế linh hồn. Ta sẽ đồng ý tất cả điều kiện của huynh. Huynh muốn ta hấp hối chẳng qua là để luyện chế con rối, việc này nếu ta tự nguyện thì càng tiện cho huynh hơn. Huynh hứa giúp ta giết Huyền Luân, Hòa Phong ta nguyện mặc huynh xử lý!!! Ta không yêu cầu huynh lập tức giết y. Chỉ cầu khi tu vi huynh đủ rồi thì giúp ta hoàn thành tâm nguyện!” Hòa Phong thở ngày càng gấp, mang theo mong chờ nhìn Tô Minh.


“Hơn nữa ta sẽ không để huynh làm không công, ta tặng báu vật cho huynh! Huyền Luân muốn diệt bộ lạc ta, truy sát ta, và cả Hàn Phỉ Tử chịu cứu ta chính vì báu vật này! Ta chôn báu vật ở một nơi bí ẩn, không dám để trong người. Vì bộ lạc ta hiểu Khắc Ấn thuật, coi như là Hàn Phỉ Tử cũng khó thể dùng Man thuật tìm hiểu trí nhớ của ta. Lại thêm cô ta và Huyền Luân không muốn có nhiều người biết. Trong thế gian này chỉ có mình ta biết chỗ giấu báu vật đó, cho nên ta mới còn sống.”


“Nếu không thể cướp đoạt, hai người kia một cái ban ơn một cái truy sát, vốn tưởng có thể khống chế ta nhưng họ đã xem thường Hòa Phong này! Ta sớm nhìn ra hai người không giống mặt ngoài chỉ là hợp tác, làm bộ làm tịch. Nhưng hai người kia mâu thuẫn nghi ngờ, giấu giếm nhau cho ta cơ hội. Chỉ cần ta vượt qua Hàm Sơn Xích một lần, liếc mắt liền thấy ra quan hệ giữa họ. Hành động làm bộ này quá giả dối!”


“Sau lưng họ một là Nhan Trì bộ lạc, một là Phổ Khương bộ lạc. Hai bộ lạc năm đó là bộ lạc phụ thuộc xem Hòa Phong này là đồ ngu mà! Họ tính kế ta, ta cũng đang lợi dụng họ. Nếu không phải ta nhờ tay Hàn Phỉ Tử giúp tiến vào mười sáu Ám Hồn tổ, trở thành một thành viên bên ngoài, ta ở Hàm Sơn Thành có lẽ được đến càng nhiều chỗ tốt.” Tầm mắt Hòa Phong đã mông lung, những lời này chôn giấu trong lòng gã từ lâu, hôm nay trong tuyệt vọng như là giải thoát, vì đầu óc choáng váng mà nói hết cho Tô Minh.


“Hứa huynh, bộ lạc của Hòa Phong này là một bộ lạc nhỏ, tộc nhân chưa đến hai trăm. Nhưng rất ít người biết, bộ lạc của ta là chi nhánh Hàm Sơn bộ lạc mấy trăm năm trước từng chiếm lĩnh Hàm Sơn Thành. Hàm Sơn bộ lạc bị ba bộ lạc phụ thuộc diệt vong nhưng chúng ta vẫn sống sót. Nhưng hôm nay chỉ còn lại một mình ta. Trong truyền thuyết Hàm Sơn bộ lạc, tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc thuở ban đầu không phải người Man tộc này, thân phận rất bí ẩn, ở đây định cư mấy ngàn năm sau hình thành Hàm Sơn bộ lạc. Cho nên ta mới có Man thuật khác lạ như vậy. Thuật pháp phát hiện hơi thở của huynh là do tổ tiên để lại. Tổ tiên còn để vài báu vật cho tộc nhân hậu bối. Nhưng có ba thứ năm đó bị ba bộ lạc phụ thuộc cướp đi, còn có một bộ chính là báu vật ta đã nói!”


Tô Minh nhìn Hòa Phong ngôn ngữ rối loạn, nghe lời gã dần mở ra tầng bí ẩn che Hàm Sơn Thành.


“Hàm Sơn Thành, nó thuộc về Hàm Sơn bộ lạc ta, là tổ tiên ta xây dựng, là bộ lạc ta sáng lập. Trong vực sâu dưới Hàm Sơn Xích Hàm Sơn che giấu một nơi ba bộ lạc phụ thuộc khát vọng tiến vào. Chỗ đó là tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ta yên nghỉ!” Hòa Phong thì thào, nhìn Tô Minh, trong mắt càng thêm sự mong chờ.


“Ta không hận ba bộ lạc phụ thuộc. Bộ lạc tồn tại rồi diệt vong, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là trời định. Ta không hận Hàn Phỉ Tử, dù mục đích của cô ta cũng là báu vật, nhưng đối tốt xử với ta. Ta vốn định cuối cùng nếu không còn cách nào khác thì sẽ đưa vật đó cho cô ta. Ta hận chỉ có Huyền Luân, là kẻ giết người thân của ta, diệt bộ lạc ta. Giết y, hứa với ta, giúp…giết y!”


Tô Minh im lặng chốc lát. Hắn luyện chế Đoạt Linh Dược không cần biết ý muốn người hấp hối, thậm chí nếu có oán khí thì hiệu quả sẽ càng tốt. Nhưng bây giờ Tô Minh nhìn Hòa Phong, lại gật đầu.


“Nếu tu vi của ta đủ giết y, ta hứa với ngươi sẽ báo thù giùm cho!”


“Hứa huynh, cảm ơn…” Hòa Phong nhắm mắt lại, thì thào một câu chỉ có Tô Minh nghe thấy. Câu nói kia cho Tô Minh biết chỗ Hòa Phong giấu báu vật.


“Trong lòng ta còn có một thứ. Vật đó vốn có ba, bị Huyền Luân cướp một cái, ta đưa Hàn Phỉ Tử một cái, cuối cùng đưa huynh…” Hòa Phong nói xong thì hôn mê, không động đậy.


Tô Minh ôm thân thể Hòa Phong, nhặt lên cái bình nhỏ, không tạm dừng chạy nhanh hướng phương xa. Hắn không rời khỏi cánh rừng mưa mà càng đi vào sâu, biến mất không thấy bóng dáng.


Trong suy nghĩ của hắn, so với bên ngoài thì cánh rừng mưa rộng lớn này có lẽ càng an toàn hơn. Là nơi nếu Huyền Luân trở về kiểm tra kỹ càng cỡ nào cũng sẽ dễ dàng bỏ sót.


Bóng dáng lướt trong rừng, Tô Minh vẻ mặt phức tạp. Hòa Phong tâm kế rất sâu, Tô Minh cảm nhận sâu sắc từ đôi câu vài lời. Mà trong Hàm Sơn Thành có bí mật như vậy chứng thực suy đoán lúc trước của Tô Minh. Vì sao cường giả hay tụ tập tại Hàm Sơn Thành, vì sao ba bộ lạc hay thu khách mời.


“Hòa Phong…” Tô Minh thầm than.


Người này tính kế khiến Tô Minh không còn đường lựa chọn, chỉ có nước theo con đường chỉ định bước tới. Nếu không phải lúc nguy hiểm, Tô Minh nghĩ tới cách tiến vào không gian đá đen từng vào mấy lần, chỉ sợ tình trạng hiện giờ rất khó đoán.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom