Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1295
Đang lúc Thần Hoàng Viêm Bùi do dự, tay sắp ***ng vào A Công Mặc Tang thì Tô Minh chậm rãi bước tới, đôi mắt bình tĩnh như nước dấy lên gợn sóng, sóng gợn lóe tia lạnh lùng như mặt hồ phản chiếu ánh trăng, lạnh nhạt liếc Thần Hoàng Viêm Bùi. Tô Minh khựng bước đi hướng Mặc Tang, ánh mắt dịu dàng, dường như hắn đã quên thân phận, tu vi của mình, hắn vẫn là đứa trẻ ở Ô Sơn, vẫn ở bên A Công cười vô tư. Tô Minh chắp tay, thật sâu cúi đầu.
Cái cúi này là bái A Công, bái Ô Sơn, bái trọng tình.
- Ô sơn Tô Minh, bái kiến A Công…
Bàn tay Thần Hoàng Viêm Bùi vươn ra chợt khựng lại, biểu tình liên tục thay đổi, ngây như phỗng, trong đầu không ngừng lặp lại động tác cúi đầu và lời Tô Minh nói. Thần Hoàng Viêm Bùi tỉnh táo lại, lòng tràn ngập tức giận, sát khí biến thành gầm rống xộc thẳng lên não.
- Tô Hiên Y chết tiệt, ngươi ... Ngươi âm ta !!!
Giờ phút này, trong đầu Thần Hoàng Viêm Bùi không còn nguyên tắc gì nữa, đạo nghĩa vứt ra sau đầu.
Thần Hoàng Viêm Bùi bỗng hận Tô Hiên Y thấu xương, gã cảm thấy dù y có cố ý hay không nhưng cái này tương đương với chơi xấu gã, đưa gã vào góc chết, khiến lão quái mà gã tránh còn không kịp khoảnh khắc đứng đối lập với gã.
Thần Hoàng Viêm Bùi không tin Tô Hiên Y thật sự không biết Tô Minh khủng bố đến cỡ nào, gã cảm thấy y đã biết hôm nay hắn đến nên mới kéo gã chết chung, khiến gã giết A Công của Tô Minh vì muốn buộc chặt gã cùng một con thuyền.
“Chết tiệt… chết tiệt, may mắn ta không hạ sát thủ.”
Ngay khi Thần Hoàng Viêm Bùi phản ứng lại, lấy tu vi mạnh mẽ, sức phản ứng nhạy bén của Thần Hoàng, bàn tay duỗi hướng A Công Mặc Tang ngừng lại lập tức đi tiếp. Nhưng cái ấn này không phải chộp mà là đỡ, dường như vô cùng cung kính khiến sợi tơ năm tháng trói buộc người A Công Mặc Tang vỡ nát. Chờ những sợi tơ biến mất hết, tay phải Thần Hoàng Viêm Bùi đỡ người A Công, mặt lộ nụ cười dịu dàng, trong nụ cười kia ẩn chứa sự tôn kính.
- Đời này Viên ta phục nhất là nhân vật anh hùng giống như đạo hữu, dù biết rõ tu vi không đủ nhưng vì người thân có thể liều mạng trả giá tất cả, người như vậy phải được kính trọng! Đây là nhân đức, là nhân tài, điểm này giống như Viêm ta, tính của Viêm ta cũng là vậy, bất nhẫn việc đạo hữu bị bắt nên Viêm ta mới nhúng tay, tuyệt không thể để người như vậy chết trước mặt Viêm ta. Viêm ta ra tay là muốn cứu đạo hữu!
- Đạo hữu, lúc trước Viêm ta không nói rõ, thậm chí giỡn chơi với đạo hữu là vì Viêm ta dù gì là khách do Tô Hiên Y mời đến. Mặc dù ta không quá thân với người này nhưng hắn nhiệt tình mới nên Viêm ta miễn cưỡng đến, tại đây có thể gặp được nhân vật giống như đạo hữu thật đáng giá. Ta chỉ đùa thử xem đạo hữ có thật sự là hào kiệt không, bây giờ Viêm ta đã xác định rồi. Đạo hữu, xin đừng để bụng lời nói lúc trước, nhân vật như ngươi hãy nhạn cái cúi đầu này của Viêm ta!
Thần Hoàng Viêm Bùi nói rất chân thành, tựa như sự thật là vậy. Thần Hoàng Viêm Bùi nói xong lùi vài bước, chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng Mặc Tang.
Mặc Tang ngây ra, mắt chợt lóe. Thần Hoàng Viêm Bùi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Hiên Y nhíu mày, biểu tình kinh ngạc.
- Tô đạo hữu, Viêm ta không ngờ ngươi là người như vậy!
Tô Hiên Y con ngươi co rút:
- Thần Hoàng Viêm Bùi…
Thần Hoàng Viêm Bùi này biến sắc mặt quá nhanh tim Tô Hiên Y rớt cái bịch, y chưa nói xong, mới há mồm thì đã bị Thần Hoàng Viêm Bùi quát khẽ đánh gãy.
- Ngươi thật khiến Viêm ta thất vọng, con gái của ngươi không muốn gả cho người khác thì ngươi cần gì đặt nhiều cấm chế trên người nàng như vậy? chẳng những giam cầm suy nghĩ còn có linh hồn, ngươi đối xử với thân nhân mình như vậy, hành động a dua này khiến người quá thất vọng, trơ trẽn làm bạn!
- Hôm nay coi như là Viêm ta lắm chuyện, Viêm ta sớm gai mắt lắm rồi, không muốn nhịn nữa!
Thần Hoàng Viêm Bùi dùng lời nói thành công áp chế việc Tô Minh xuất hiện, khiến mọi người chú ý về phía gã. Thần Hoàng Viêm Bùi giơ tay chỉ hướng Vũ Huyên, gã nắm trong tay cái chuông gã ban cho tự rung, va chạm phát ra một chuỗi tiếng vang trong trẻo. Mỗi khi tiếng vang ngân lên sẽ khiến biểu tình Vũ Huyên có giãy dụa, trong mắt tràn ngập sương. Sương mù nhanh chóng bị gió quét đi, chậm rãi lộ ra tỉnh táo. Khi tiếng chuông chấm dứt, người Vũ Huyên run lên, hoàn toàn tỉnh lại.
Thấy vậy Thần Hoàng Viêm Bùi thầm thở phào, tự nhủ may mắn lúc trước có tặng cái chuông cho Vũ Huyên, vậy là có thể giải thích mọi chuyện, không khiến người tìm ra manh mối, chắc không đến mức chọc giận lão quái khủng bố kia.
Biểu tình Vũ Huyên tỉnh táo lại, người khẽ run, cô nhớ rất nhiều chuyện. Vũ Huyên dù gì là Thần Hoàng, cô ra tay không chỉ xóa đi cấm chế trên người Vũ Huyên còn xóa cấm chế nhiều năm trước tồn tại trong người cô, khiến đầu óc cô như mờ mịt không biết qua bao nhiêu năm sau thật sự tỉnh táo lại.
Vũ Huyên liếc mắt liền thấy Tô Minh đứng gần đó nửa cười nửa không nhìn mọi chuyện xảy ra, cô không thể dời đi tầm mắt, lệ đong đầy, thế giới biến mơ hồ, chỉ có bóng dáng duy nhất kia là rõ ràng dù có qua bao nhiêu luân hồi.
Ký ức lúc nhỏ hiện ra trong đầu Vũ Huyên, thiếu niên thân thể gầy yếu, yên lặng nằm đó là ca ca của cô. Không phải người thân nhưng hơn hẳn, cùng nhau lớn lên, mỗi ngày làm bạn, sẽ không nói chuyện, không thể mở mắt ra, là người thân mà Vũ Huyên quý nhấ trong ký ức. Vũ Huyên còn nhớ cô cùng hắn, nói với hắn bầu trời xanh, đêm là đen, nói mình tu hành, chịu uất ức, nói về tương lai. Cô nắm tay hắn, khiến bàn tay lạnh băng chậm rãi ấm lên.
Ngày tháng đó Vũ Huyên rất vui, dù mỗi ngày tu hành rất vất vả, dù luôn bị người khi dễ, cười nhạo nhưng cô vẫn kiên cường. Cô phải bảo vệ ca ca của mình, bảo vệ suốt đời.
Cho đến này cô bị mang đi, cô còn nhớ trước khi đó, lần cuối cô nhìn hắn thì hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, không mở mắt ra được, không thể mở miệng. Hôm đó, Vũ Huyên đã khóc.
Người mang cô nói là chỉ cần cô nghe lời thì hắn sẽ có ngày thức tỉnh, cho nên cô nghe lời, lựa chọn rời đi, cách biệt gần như cả đời.
Dường như thời gian qua đã lâu, lâu đến ký ức của Vũ Huyên mơ hồ, dường như không phải ý cô muốn mà không biết tại sao quên hết chuyện quá khứ.
Vũ Huyên trở thành tộc nhân dòng chính trong một gia tộc Minh Hoàng chân giới, có cha, có mẹ, có người thân của mình. Ngày tháng đó Vũ Huyên rất vui, nhưng mỗi đêm khuya thanh vắng cô có cảm giác dường như đã quên người quan trọng nhất trong cuộc đời. Tuy nhiên, Vũ Huyên cố gắng thế nào cũng không nghĩ ra, trong cơn mơ hay xuất hiện một bóng lưng, mơ hồ, không thấy rõ.
Cho đến ngày sinh mệnh mẹ của cô mất đi, cô rơi lệ nhìn mẹ dần khép mi mắt, trong một giây đó mẹ cô mở mắt ra, lúc hấp hối đầy ẩn ý thương hại, lưu luyến nhìn Vũ Huyên, ngập ngừng nói câu cuối.
“Huyên là một loại Vong Ưu thảo, con là cỏ xanh trong mưa, mẹ hy vọng con vui vẻ suốt đời, không có ưu thương.”
Lúc trước Vũ Huyên nghe câu này thì mơ hồ, mãi sau này cô cho rằng mình đã hiểu, nhưng đến giây phút này cô mới biết ẩn ý trong câu nói kia.
Có lẽ bóng dáng trong mơ, suy nghĩ trong ký ức dù có phong ấn cường đại hơn cũng không thể giam cầm, trước ngày đại hôn, Vũ Huyên bỏ trốn. Vũ Huyên mờ mịt không biết đi đâu, ma xui quỷ khiến, trở lại ... Đạo Thần chân giới.
Vũ Huyên nhớ tới khi cô bỏ trốn, bắt được một con Minh Long, mơ hồ thấy một bóng dáng nhưng ngoái đầu lại không thấy ai. Bây giờ Vũ Huyên đã hiểu, đó là bóng cha, là gã đứng không xa yên lặng nhìn cô, nhìn cô đi xa, lưu luyến như tiễn biệt.
Trong đoạn ngày Tô Hiên Y bế quan, Vũ Huyên đi tới Đạo Thần chân giới, tìm cảm giác mơ hồ, trở lại nơi cô sinh ra, vòng xoáy âm tử.
Mới gặp Tô Minh đã dây dưa, không hề thấy xa lạ, đó không phải là tính cách của cô, là trong ký ức bị phong ấn cảm nhiễm hơi thở sinh mệnh của cô. Vũ Huyên không biết là từ khi cô xuất hiện trước mặt Tô Minh, tiếng kêu gọi ca ca trong giấc mơ của Tô Minh dần biến mất.
Vũ Huyên nghĩ ra mọi thứ, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, tất cả ký ức hiện ra trong đầu cô. Phong ấn tan biến, Vũ Huyên ngơ ngác nhìn Tô Minh, khóe mắt chảy xuống giọt lệ mấy ngàn năm.
“Ta tên Vũ Huyên, Vong Ưu Thảo trong mưa, cha của ta là Man Thần đời thứ hai, nhà ta ở hoang dã…” Vũ Huyên thì thào, ngẩng đầu.
Vũ Huyên nhìn Tô Minh, cắn môi, khẽ kêu một tiếng quanh quẩn trong giấc mơ của Tô Minh đã nhiều năm.
“Ca ca…”
Tô Minh tới gần, trong Tam Hoang đại giới này không có lực lượng gì có thể ngăn cản được bước chân của hắn. Vũ Huyên ngẩng đầu lên, Tô Minh đã tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm người ngọc khóc ròng vào ngực.
Tô Minh vuốt mái tóc thề của Vũ Huyên, nói:
- Ta đã nói với nàng, một ngày nào đó sẽ tới tìm nàng, ngày đó chính là hôm nay.
Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn Tam hoàng tử lặng im, ánh mắt hai người giao nhau. Tô Minh thấy Tam hoàng tử phức tạp, Lôi Thần thấy sự cảm thán trong mắt hắn.
Cái cúi này là bái A Công, bái Ô Sơn, bái trọng tình.
- Ô sơn Tô Minh, bái kiến A Công…
Bàn tay Thần Hoàng Viêm Bùi vươn ra chợt khựng lại, biểu tình liên tục thay đổi, ngây như phỗng, trong đầu không ngừng lặp lại động tác cúi đầu và lời Tô Minh nói. Thần Hoàng Viêm Bùi tỉnh táo lại, lòng tràn ngập tức giận, sát khí biến thành gầm rống xộc thẳng lên não.
- Tô Hiên Y chết tiệt, ngươi ... Ngươi âm ta !!!
Giờ phút này, trong đầu Thần Hoàng Viêm Bùi không còn nguyên tắc gì nữa, đạo nghĩa vứt ra sau đầu.
Thần Hoàng Viêm Bùi bỗng hận Tô Hiên Y thấu xương, gã cảm thấy dù y có cố ý hay không nhưng cái này tương đương với chơi xấu gã, đưa gã vào góc chết, khiến lão quái mà gã tránh còn không kịp khoảnh khắc đứng đối lập với gã.
Thần Hoàng Viêm Bùi không tin Tô Hiên Y thật sự không biết Tô Minh khủng bố đến cỡ nào, gã cảm thấy y đã biết hôm nay hắn đến nên mới kéo gã chết chung, khiến gã giết A Công của Tô Minh vì muốn buộc chặt gã cùng một con thuyền.
“Chết tiệt… chết tiệt, may mắn ta không hạ sát thủ.”
Ngay khi Thần Hoàng Viêm Bùi phản ứng lại, lấy tu vi mạnh mẽ, sức phản ứng nhạy bén của Thần Hoàng, bàn tay duỗi hướng A Công Mặc Tang ngừng lại lập tức đi tiếp. Nhưng cái ấn này không phải chộp mà là đỡ, dường như vô cùng cung kính khiến sợi tơ năm tháng trói buộc người A Công Mặc Tang vỡ nát. Chờ những sợi tơ biến mất hết, tay phải Thần Hoàng Viêm Bùi đỡ người A Công, mặt lộ nụ cười dịu dàng, trong nụ cười kia ẩn chứa sự tôn kính.
- Đời này Viên ta phục nhất là nhân vật anh hùng giống như đạo hữu, dù biết rõ tu vi không đủ nhưng vì người thân có thể liều mạng trả giá tất cả, người như vậy phải được kính trọng! Đây là nhân đức, là nhân tài, điểm này giống như Viêm ta, tính của Viêm ta cũng là vậy, bất nhẫn việc đạo hữu bị bắt nên Viêm ta mới nhúng tay, tuyệt không thể để người như vậy chết trước mặt Viêm ta. Viêm ta ra tay là muốn cứu đạo hữu!
- Đạo hữu, lúc trước Viêm ta không nói rõ, thậm chí giỡn chơi với đạo hữu là vì Viêm ta dù gì là khách do Tô Hiên Y mời đến. Mặc dù ta không quá thân với người này nhưng hắn nhiệt tình mới nên Viêm ta miễn cưỡng đến, tại đây có thể gặp được nhân vật giống như đạo hữu thật đáng giá. Ta chỉ đùa thử xem đạo hữ có thật sự là hào kiệt không, bây giờ Viêm ta đã xác định rồi. Đạo hữu, xin đừng để bụng lời nói lúc trước, nhân vật như ngươi hãy nhạn cái cúi đầu này của Viêm ta!
Thần Hoàng Viêm Bùi nói rất chân thành, tựa như sự thật là vậy. Thần Hoàng Viêm Bùi nói xong lùi vài bước, chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng Mặc Tang.
Mặc Tang ngây ra, mắt chợt lóe. Thần Hoàng Viêm Bùi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Hiên Y nhíu mày, biểu tình kinh ngạc.
- Tô đạo hữu, Viêm ta không ngờ ngươi là người như vậy!
Tô Hiên Y con ngươi co rút:
- Thần Hoàng Viêm Bùi…
Thần Hoàng Viêm Bùi này biến sắc mặt quá nhanh tim Tô Hiên Y rớt cái bịch, y chưa nói xong, mới há mồm thì đã bị Thần Hoàng Viêm Bùi quát khẽ đánh gãy.
- Ngươi thật khiến Viêm ta thất vọng, con gái của ngươi không muốn gả cho người khác thì ngươi cần gì đặt nhiều cấm chế trên người nàng như vậy? chẳng những giam cầm suy nghĩ còn có linh hồn, ngươi đối xử với thân nhân mình như vậy, hành động a dua này khiến người quá thất vọng, trơ trẽn làm bạn!
- Hôm nay coi như là Viêm ta lắm chuyện, Viêm ta sớm gai mắt lắm rồi, không muốn nhịn nữa!
Thần Hoàng Viêm Bùi dùng lời nói thành công áp chế việc Tô Minh xuất hiện, khiến mọi người chú ý về phía gã. Thần Hoàng Viêm Bùi giơ tay chỉ hướng Vũ Huyên, gã nắm trong tay cái chuông gã ban cho tự rung, va chạm phát ra một chuỗi tiếng vang trong trẻo. Mỗi khi tiếng vang ngân lên sẽ khiến biểu tình Vũ Huyên có giãy dụa, trong mắt tràn ngập sương. Sương mù nhanh chóng bị gió quét đi, chậm rãi lộ ra tỉnh táo. Khi tiếng chuông chấm dứt, người Vũ Huyên run lên, hoàn toàn tỉnh lại.
Thấy vậy Thần Hoàng Viêm Bùi thầm thở phào, tự nhủ may mắn lúc trước có tặng cái chuông cho Vũ Huyên, vậy là có thể giải thích mọi chuyện, không khiến người tìm ra manh mối, chắc không đến mức chọc giận lão quái khủng bố kia.
Biểu tình Vũ Huyên tỉnh táo lại, người khẽ run, cô nhớ rất nhiều chuyện. Vũ Huyên dù gì là Thần Hoàng, cô ra tay không chỉ xóa đi cấm chế trên người Vũ Huyên còn xóa cấm chế nhiều năm trước tồn tại trong người cô, khiến đầu óc cô như mờ mịt không biết qua bao nhiêu năm sau thật sự tỉnh táo lại.
Vũ Huyên liếc mắt liền thấy Tô Minh đứng gần đó nửa cười nửa không nhìn mọi chuyện xảy ra, cô không thể dời đi tầm mắt, lệ đong đầy, thế giới biến mơ hồ, chỉ có bóng dáng duy nhất kia là rõ ràng dù có qua bao nhiêu luân hồi.
Ký ức lúc nhỏ hiện ra trong đầu Vũ Huyên, thiếu niên thân thể gầy yếu, yên lặng nằm đó là ca ca của cô. Không phải người thân nhưng hơn hẳn, cùng nhau lớn lên, mỗi ngày làm bạn, sẽ không nói chuyện, không thể mở mắt ra, là người thân mà Vũ Huyên quý nhấ trong ký ức. Vũ Huyên còn nhớ cô cùng hắn, nói với hắn bầu trời xanh, đêm là đen, nói mình tu hành, chịu uất ức, nói về tương lai. Cô nắm tay hắn, khiến bàn tay lạnh băng chậm rãi ấm lên.
Ngày tháng đó Vũ Huyên rất vui, dù mỗi ngày tu hành rất vất vả, dù luôn bị người khi dễ, cười nhạo nhưng cô vẫn kiên cường. Cô phải bảo vệ ca ca của mình, bảo vệ suốt đời.
Cho đến này cô bị mang đi, cô còn nhớ trước khi đó, lần cuối cô nhìn hắn thì hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, không mở mắt ra được, không thể mở miệng. Hôm đó, Vũ Huyên đã khóc.
Người mang cô nói là chỉ cần cô nghe lời thì hắn sẽ có ngày thức tỉnh, cho nên cô nghe lời, lựa chọn rời đi, cách biệt gần như cả đời.
Dường như thời gian qua đã lâu, lâu đến ký ức của Vũ Huyên mơ hồ, dường như không phải ý cô muốn mà không biết tại sao quên hết chuyện quá khứ.
Vũ Huyên trở thành tộc nhân dòng chính trong một gia tộc Minh Hoàng chân giới, có cha, có mẹ, có người thân của mình. Ngày tháng đó Vũ Huyên rất vui, nhưng mỗi đêm khuya thanh vắng cô có cảm giác dường như đã quên người quan trọng nhất trong cuộc đời. Tuy nhiên, Vũ Huyên cố gắng thế nào cũng không nghĩ ra, trong cơn mơ hay xuất hiện một bóng lưng, mơ hồ, không thấy rõ.
Cho đến ngày sinh mệnh mẹ của cô mất đi, cô rơi lệ nhìn mẹ dần khép mi mắt, trong một giây đó mẹ cô mở mắt ra, lúc hấp hối đầy ẩn ý thương hại, lưu luyến nhìn Vũ Huyên, ngập ngừng nói câu cuối.
“Huyên là một loại Vong Ưu thảo, con là cỏ xanh trong mưa, mẹ hy vọng con vui vẻ suốt đời, không có ưu thương.”
Lúc trước Vũ Huyên nghe câu này thì mơ hồ, mãi sau này cô cho rằng mình đã hiểu, nhưng đến giây phút này cô mới biết ẩn ý trong câu nói kia.
Có lẽ bóng dáng trong mơ, suy nghĩ trong ký ức dù có phong ấn cường đại hơn cũng không thể giam cầm, trước ngày đại hôn, Vũ Huyên bỏ trốn. Vũ Huyên mờ mịt không biết đi đâu, ma xui quỷ khiến, trở lại ... Đạo Thần chân giới.
Vũ Huyên nhớ tới khi cô bỏ trốn, bắt được một con Minh Long, mơ hồ thấy một bóng dáng nhưng ngoái đầu lại không thấy ai. Bây giờ Vũ Huyên đã hiểu, đó là bóng cha, là gã đứng không xa yên lặng nhìn cô, nhìn cô đi xa, lưu luyến như tiễn biệt.
Trong đoạn ngày Tô Hiên Y bế quan, Vũ Huyên đi tới Đạo Thần chân giới, tìm cảm giác mơ hồ, trở lại nơi cô sinh ra, vòng xoáy âm tử.
Mới gặp Tô Minh đã dây dưa, không hề thấy xa lạ, đó không phải là tính cách của cô, là trong ký ức bị phong ấn cảm nhiễm hơi thở sinh mệnh của cô. Vũ Huyên không biết là từ khi cô xuất hiện trước mặt Tô Minh, tiếng kêu gọi ca ca trong giấc mơ của Tô Minh dần biến mất.
Vũ Huyên nghĩ ra mọi thứ, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, tất cả ký ức hiện ra trong đầu cô. Phong ấn tan biến, Vũ Huyên ngơ ngác nhìn Tô Minh, khóe mắt chảy xuống giọt lệ mấy ngàn năm.
“Ta tên Vũ Huyên, Vong Ưu Thảo trong mưa, cha của ta là Man Thần đời thứ hai, nhà ta ở hoang dã…” Vũ Huyên thì thào, ngẩng đầu.
Vũ Huyên nhìn Tô Minh, cắn môi, khẽ kêu một tiếng quanh quẩn trong giấc mơ của Tô Minh đã nhiều năm.
“Ca ca…”
Tô Minh tới gần, trong Tam Hoang đại giới này không có lực lượng gì có thể ngăn cản được bước chân của hắn. Vũ Huyên ngẩng đầu lên, Tô Minh đã tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm người ngọc khóc ròng vào ngực.
Tô Minh vuốt mái tóc thề của Vũ Huyên, nói:
- Ta đã nói với nàng, một ngày nào đó sẽ tới tìm nàng, ngày đó chính là hôm nay.
Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn Tam hoàng tử lặng im, ánh mắt hai người giao nhau. Tô Minh thấy Tam hoàng tử phức tạp, Lôi Thần thấy sự cảm thán trong mắt hắn.
Bình luận facebook