Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1302
Một lúc sau, Tô Minh biểu tình nghiêm túc chậm rãi nói:
- Ta cần suy nghĩ.
Thanh niên cười khẽ:
- Chuyện này vốn cần cẩn thận đắn đo. Cũng được, cơ hội lựa chọn này ta cho ngươi kỳ hạn là ... Một trăm năm. Nếu ngươi suy nghĩ xong thì có thể cảm giác ra sự tồn tại của ta. Trong một trăm năm này ngươi không được đoạt xá chân giới khác, nếu không thì sẽ ... Phong ấn ngươi. Cái giá phong ấn ngươi là tai kiếp lại đến trước mấy trăm năm.
- Nếu ngươi không lựa chọn đáp án mà ta muốn thì ta vẫn sẽ phong ấn ngươi. Ta chỉ chờ ngươi trăm năm.
Thanh niên đầy ẩn ý nhìn Tô Minh, xoay người cất bước đi tới. Bóng dáng y tiêu sái, bước ra bước đầu tiên, máu thịt bản thân chớp mắt biến mất, trở thành xương cốt, bước thứ hai đạp xuống, một nửa thân hình kia biến thành bộ xương nhưng vẫn giữ sự sống nhất định, sau bước thứ ba, ý chí ngưng tụ thân thể này rời đi, xương khô hóa bụi trần tan biến theo gió.
Tô Minh nhìn Tam Hoang rời đi, nhìn thân thể tu sĩ trên tu chân tinh vô tình bị y lựa chọn bởi ý chí Tam Hoang buông xuống kích phát tất cả tiềm lực sinh mệnh của thân hình này để chịu chút ý chí của Tam Hoang, giờ Tam Hoang đi, thân hình nháy mắt héo tàn, trở thành tro bụi.
Tô Minh nhìn tình cảnh này, im lặng. Tam Hoang rời đi, cả tu chân tinh trở lại như thường. Biểu tình của Tô Minh bình tĩnh, mắt lóe tia sáng sắc bén, cúi đầu nhìn chằm chằm cổ thụ. Thật lâu sau, Tô Minh liếc cổ thụ, nhìn rất lâu rất lâu, cho đến khi hắn khép mi mắt, che đi dứt khoát, kiên quyết trong con ngươi.
Tô Minh nói chuyện với Tam Hoang, cho đến khi y nói ra lời tuyển chọn, quá trình nhìn như bình thường nhưng chỉ khi Tô Minh đến cảnh giới này mới cảm nhận được bên trong ẩn chứa nguy hiểm.
Mỗi câu Tam Hoang nói không ẩn chứa sự sắc bén, nếu Tô Minh không cẩn thận thì bây giờ không phải lựa chọn là trước tiên bùng phát cuộc chiến với ý chí Tam Hoang.
Tô Minh đáp lời, so sánh đêm và ngày, tìm hướng mặt trời lặn, các loại ngôn ngữ ẩn chứa ý chí của hắn. Tô Minh nói chuyện với Tam Hoang không lộ ra vẻ gì ý chí bị ảnh hưởng, mới khiến y không ra tay.
Dù sao Tô Minh có tư cách đoạt xá Tam Hoang, bởi thế dù y muốn hủy diệt hắn không phải chuyện đơn giản. Y cần một cơ hội, một sơ hở, mới không ảnh hưởng kế hoạch sau năm trăm năm tai kiếp giáng xuống thì sưu tầm đoạt xá Tang Tương của y. Nếu bởi vì Tô Minh mà ảnh hưởng kế hoạch của mình thì mất nhiều hơn được. Cho nên Tam Hoang mới nói là lựa chọn, sự thật thì chẳng có lựa chọn gì cả, đó là loại uy hiếp ra mặt. Nếu Tô Minh thật sự xem nó là uy hiếp thì hắn nhất định sẽ bị phong ấn, dù hắn chọn hợp tác với Tam Hoang nhưng chắc chắn y sẽ không bằng lòng, mà là trực tiếp phong ấn.
Bởi vì lựa chọn này là một hạt mầm, hạt mầm Tam Hoang trầm trong tinh thần Tô Minh, giống như lời hắn nói về ban ngày, đêm tối cũng là ở chỗ Tam Hoang trồng hạt mầm thuộc Tô Minh.
Cuộc gặp mặt này nhìn như không dấy lên gợn sóng, chỉ có Tô Minh và Tam Hoang biết trong một giây vừa nãy bọn họ có dấu hiệu ra tay với nhau.
Tô Minh mở mắt ra, xoay người đi tới chỗ Vũ Huyên, A Công Mặc Tang vẻ mặt lo lắng.
- Hắn ... Là ai?
A Công do dự, biểu tình lộ tia lĩnh ngộ, do dự ẩn chứa đáp án có lẽ đã có trong lòng ông.
- Tam Hoang.
Tô Minh mỉm cười, không nói nhiều. Tô Minh nhìn A Công đã già nua nhiều, hắn biết trên người ông có rất nhiều bí ẩn liên quan đến hắn xưa kia, liên quan đến Đại Man bộ lạc.
Tô Minh khẽ nói:
- Chúng ta về nhà đi.
Tô Minh mang theo Vũ Huyên, cùng A Công biến thành cầu vồng rời khỏi tu chân tinh, tiến vào trong trời sao, biến mất ở Minh Hoàng chân giới. Cùng biến mất còn có hạc trọc lông biểu tình kích động, Minh Long vẻ mặt đầy sung sướng, chúng nó một người mang đi tất cả tinh thạch của giới này, một người đạt thành nguyện vọng lúc nhỏ. Minh Long không nói tới đó là nguyện vọng gì nhưng nhìn biểu tình nhớ lại của nó sao trông dâm tà quá.
... ... ...
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là ba năm. Tô Minh trở lại Cửu Phong, trong ba năm này không đi ra ngoài, làm bạn với sư huynh mình, bên cạnh hắn có Vũ Huyên, Thương Lan, Hứa Tuệ.
A Công trở lại bộ lạc Man tộc, dưới chân núi Ô Sơn vốn là đất Man tộc dựng phòng ốc, tựa như ông lão thế gian bình thường, nhìn mặt trời mọc lại lặng, bình thản. A Công có rất nhiều chuyện xưa, có lẽ xuyên suốt bốn thời đại nhất kỷ này, nhưng Tô Minh không truy hỏi, thường xuyên tới ngồi cạnh A Công, cùng nhìn bầu trời. Mỗi đến lúc này là Tô Minh lại nhớ tới Ô Sơn trong ký ức, nhớ Tiểu Hồng, nhớ mọi người giờ đã đi vào mạch lộ.
Dù không hỏi bí mật của A Công nhưng lấy tu vi của Tô Minh đã nhìn ra chút ít, trên người A Công có dấu vết từng lần luân hồi, trong số đó có Man Công Đại Man năm xưa, dùng cách này giữ lại thần hồn, có lẽ trong các cuộc luân hồi ông tìm kiếm hình ảnh năm xưa trắc đoán Man thiên trông thấy điều người ngoài không thấy.
Đó là một con bươm bướm, có thể cho Đại Man bộ lạc một tương lai.
A Công ngẩng đầu nhìn Tô Minh làm bạn bên ông qua một ngày giờ đã đi xa, lẩm bẩm dưới ánh trăng:
- Bươm bướm này không phải là Tang Tương.
A Công thì thào:
- Bươm bướm này là ngươi, Lạp Tô của ta.
Mắt A Công bắn tia mong chờ, ông vĩnh viễn không quên rong hình ảnh trắc Man thiên trông thấy mấy lần luân hồi chỉ vi chờ đợi Tô Minh, chỉ vi bảo vệ đứa trẻ này, khiến hắn quyến luyến Man tộc, công nhạn Man tộc.
Trong ba năm này Nhị sư huynh dùng hùng tài đại lược chấn nhiếp Ám Thần, Nghịch Thánh mở rộng thế lực Cửu Phong đến toàn Đạo Thần chân giới, khiến Cửu Phong danh xứng với thực trở thành tông duy nhất tại Đạo Thần chân giới.
Tu vi của Đại sư huynh ngày càng tăng, Hổ Tử thì tính cách không ngồi yên một chỗ được, hay đi ra ngoài càn quét bát hoang, tới chân giới khác thị uy.
Bởi vì Tô Minh tồn tại, Thần Hoàng Viêm Bùi sợ hãi hắn nên hễ nơi nào Cửu Phong đi qua thì tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh không thể không lùi, khiến Hổ Tử vừa xuất hiện thì cuộc chiến rõ ràng bất lợi với chân giới không cách nào tiếp tục. Đa số là lúc hai bên đấu nhau thì Hổ Tử sẽ hét to lên.
- Cửu Phong sơn thanh thủy tú, gặp đệ tử của Cửu Phong thì Ám Thần, Nghịch Thánh cũngp hải đi đường vòng. Cửu Phong có tiểu sư đệ mạnh nhất Tam Hoang, tham gia vào Cửu Phong liền hét một câu, Hổ gia gia muốn xem có thằng nhãi Ám Thần, Nghịch Thánh nào dám ra tay!
Sự thật đúng là như vậy, chỉ cần Hổ Tử ở chiến trường, có ai đòi tham gia Cửu Phong thì dù sát chiêu từ tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh đã tới trước mặt người đó cũng sẽ lập tức không tiếc bản thân chịu phản phệ không dám ra tay. Bọn họ chỉ có thể chịu đựng bực tức này, vì Thần Hoàng Viêm Bùi đã nói rõ với các tu sĩ là không thể chọc vào Cửu Phong chút gì, nếu chỉ mình Thần Hoàng Viêm Bùi nói thì thôi, nhưng mệnh lệnh này đến từ ba Thần Hoàng của Ám Thần, ba thánh của Nghịch Thánh, là ý chỉ của sáu người.
Thậm chí tại Đạo Thần chân giới mỗi lần có tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh buông xuống thì đều phải đi tới bên ngoài Cửu Phong, cúi đầu rồi mới được đi.
Danh tiếng Tô Minh trong vòng ba năm chấn động toàn Tam Hoang, cũng vì vậy mà thế lực Cửu Phong ngày càng lớn mạnh, trong ba năm này số lượng tu sĩ nhiều gấp mấy lần. Các tu sĩ từng thuộc về chân giới khác, mặc kệ bọn họ có mục đích gì đều chọn trở thành 1d của Cửu Phong.
Trong Minh Hoàng chân giới thành lập phân tông của Cửu Phong, trong Âm Thánh chân giới cũng xuất hiện tương tự. Đại sư huynh, Hổ Tử đóng tại hai phân tông này uy hiếp tứ phương.
Theo thời gian trôi qua, lại là ba năm, lúc này xảy ra chút việc lớn. Ví dụ trong Minh Hoàng chân giới, Tô Hiên Y và Lôi Thần biến mất. Minh Hoàng quy thuận Ám Thần. Hiên tôn giới này, tu sĩ lúc trước tránh đi tử kiếp trước mặt Tô Minh lựa chọn trở thành đệ tử của Cửu Phong.
Âm Thánh chân giới chống đến năm thứ năm thì trận pháp hộ giới tan vỡ, sau năm thứ sáu bị Ám Thần, Nghịch Thánh chiếm cứ, bên trong sinh linh đồ thán, tử vong thảm trọng ...
Tô Minh không quan tâm những điều này, hắn không phải là thánh nhân, lòng của hắn chỉ mềm vì người mình để ý, còn với người ngoài, trừ ý chí mạnh nhất ngoài Tam Hoang ra thì đều là một phần sinh mệnh lên xuống trong mắt hắn. ám Thần cũng tốt, Nghịch Thánh cũng thế, nguyên nhân thật sự bọn họ phát động trận chiến tranh này đã bị Tô Minh nhìn ra, đó là cuộc hiến tế.
Khi lại một ba năm nữa qua đi, cuộc chiến tranh Tô Minh không để ý xuất hiện nghịch chuyển, hắn đã đoán được từ trước. Bởi vì hiến tế cần hai bên chứ không phải một bên, nếu không thì đó là đồ sát chứ không phải hiến tế. Cuộc nghịch chuyển này đến từ đệ tứ chân giới, bốn thời đại trong nhất kỷ, những linh tiên bị trấn áp tại đệ tứ chân giới như trong một đêm bị mở ra phong ấn, đi ra ngoài, phát động chiến tránh với Ám Thần, Nghịch Thánh.
Cuộc chiến này thậm chí lan tới Cửu Phong, những linh tiên được giải phóng điên cuồng, kiêu ngạo, khiến Tam Hoang tứ giới trở thành loạn thế. Lúc này Tô Minh mới giơ lên tay phải, đặt xuống quân cờ đánh cùng A Công, ngẩng đầu nhìn hướng đệ tứ chân giới.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nên cho những linh tiên này một bài học. Giới này có thể loạn, nhưng dù là loạn cũng cần trật tự chứ không thể như vậy được.
A Công hiền hòa cười, không lên tiếng, cúi đầu nhìn bàn cờ.
- Ta cần suy nghĩ.
Thanh niên cười khẽ:
- Chuyện này vốn cần cẩn thận đắn đo. Cũng được, cơ hội lựa chọn này ta cho ngươi kỳ hạn là ... Một trăm năm. Nếu ngươi suy nghĩ xong thì có thể cảm giác ra sự tồn tại của ta. Trong một trăm năm này ngươi không được đoạt xá chân giới khác, nếu không thì sẽ ... Phong ấn ngươi. Cái giá phong ấn ngươi là tai kiếp lại đến trước mấy trăm năm.
- Nếu ngươi không lựa chọn đáp án mà ta muốn thì ta vẫn sẽ phong ấn ngươi. Ta chỉ chờ ngươi trăm năm.
Thanh niên đầy ẩn ý nhìn Tô Minh, xoay người cất bước đi tới. Bóng dáng y tiêu sái, bước ra bước đầu tiên, máu thịt bản thân chớp mắt biến mất, trở thành xương cốt, bước thứ hai đạp xuống, một nửa thân hình kia biến thành bộ xương nhưng vẫn giữ sự sống nhất định, sau bước thứ ba, ý chí ngưng tụ thân thể này rời đi, xương khô hóa bụi trần tan biến theo gió.
Tô Minh nhìn Tam Hoang rời đi, nhìn thân thể tu sĩ trên tu chân tinh vô tình bị y lựa chọn bởi ý chí Tam Hoang buông xuống kích phát tất cả tiềm lực sinh mệnh của thân hình này để chịu chút ý chí của Tam Hoang, giờ Tam Hoang đi, thân hình nháy mắt héo tàn, trở thành tro bụi.
Tô Minh nhìn tình cảnh này, im lặng. Tam Hoang rời đi, cả tu chân tinh trở lại như thường. Biểu tình của Tô Minh bình tĩnh, mắt lóe tia sáng sắc bén, cúi đầu nhìn chằm chằm cổ thụ. Thật lâu sau, Tô Minh liếc cổ thụ, nhìn rất lâu rất lâu, cho đến khi hắn khép mi mắt, che đi dứt khoát, kiên quyết trong con ngươi.
Tô Minh nói chuyện với Tam Hoang, cho đến khi y nói ra lời tuyển chọn, quá trình nhìn như bình thường nhưng chỉ khi Tô Minh đến cảnh giới này mới cảm nhận được bên trong ẩn chứa nguy hiểm.
Mỗi câu Tam Hoang nói không ẩn chứa sự sắc bén, nếu Tô Minh không cẩn thận thì bây giờ không phải lựa chọn là trước tiên bùng phát cuộc chiến với ý chí Tam Hoang.
Tô Minh đáp lời, so sánh đêm và ngày, tìm hướng mặt trời lặn, các loại ngôn ngữ ẩn chứa ý chí của hắn. Tô Minh nói chuyện với Tam Hoang không lộ ra vẻ gì ý chí bị ảnh hưởng, mới khiến y không ra tay.
Dù sao Tô Minh có tư cách đoạt xá Tam Hoang, bởi thế dù y muốn hủy diệt hắn không phải chuyện đơn giản. Y cần một cơ hội, một sơ hở, mới không ảnh hưởng kế hoạch sau năm trăm năm tai kiếp giáng xuống thì sưu tầm đoạt xá Tang Tương của y. Nếu bởi vì Tô Minh mà ảnh hưởng kế hoạch của mình thì mất nhiều hơn được. Cho nên Tam Hoang mới nói là lựa chọn, sự thật thì chẳng có lựa chọn gì cả, đó là loại uy hiếp ra mặt. Nếu Tô Minh thật sự xem nó là uy hiếp thì hắn nhất định sẽ bị phong ấn, dù hắn chọn hợp tác với Tam Hoang nhưng chắc chắn y sẽ không bằng lòng, mà là trực tiếp phong ấn.
Bởi vì lựa chọn này là một hạt mầm, hạt mầm Tam Hoang trầm trong tinh thần Tô Minh, giống như lời hắn nói về ban ngày, đêm tối cũng là ở chỗ Tam Hoang trồng hạt mầm thuộc Tô Minh.
Cuộc gặp mặt này nhìn như không dấy lên gợn sóng, chỉ có Tô Minh và Tam Hoang biết trong một giây vừa nãy bọn họ có dấu hiệu ra tay với nhau.
Tô Minh mở mắt ra, xoay người đi tới chỗ Vũ Huyên, A Công Mặc Tang vẻ mặt lo lắng.
- Hắn ... Là ai?
A Công do dự, biểu tình lộ tia lĩnh ngộ, do dự ẩn chứa đáp án có lẽ đã có trong lòng ông.
- Tam Hoang.
Tô Minh mỉm cười, không nói nhiều. Tô Minh nhìn A Công đã già nua nhiều, hắn biết trên người ông có rất nhiều bí ẩn liên quan đến hắn xưa kia, liên quan đến Đại Man bộ lạc.
Tô Minh khẽ nói:
- Chúng ta về nhà đi.
Tô Minh mang theo Vũ Huyên, cùng A Công biến thành cầu vồng rời khỏi tu chân tinh, tiến vào trong trời sao, biến mất ở Minh Hoàng chân giới. Cùng biến mất còn có hạc trọc lông biểu tình kích động, Minh Long vẻ mặt đầy sung sướng, chúng nó một người mang đi tất cả tinh thạch của giới này, một người đạt thành nguyện vọng lúc nhỏ. Minh Long không nói tới đó là nguyện vọng gì nhưng nhìn biểu tình nhớ lại của nó sao trông dâm tà quá.
... ... ...
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là ba năm. Tô Minh trở lại Cửu Phong, trong ba năm này không đi ra ngoài, làm bạn với sư huynh mình, bên cạnh hắn có Vũ Huyên, Thương Lan, Hứa Tuệ.
A Công trở lại bộ lạc Man tộc, dưới chân núi Ô Sơn vốn là đất Man tộc dựng phòng ốc, tựa như ông lão thế gian bình thường, nhìn mặt trời mọc lại lặng, bình thản. A Công có rất nhiều chuyện xưa, có lẽ xuyên suốt bốn thời đại nhất kỷ này, nhưng Tô Minh không truy hỏi, thường xuyên tới ngồi cạnh A Công, cùng nhìn bầu trời. Mỗi đến lúc này là Tô Minh lại nhớ tới Ô Sơn trong ký ức, nhớ Tiểu Hồng, nhớ mọi người giờ đã đi vào mạch lộ.
Dù không hỏi bí mật của A Công nhưng lấy tu vi của Tô Minh đã nhìn ra chút ít, trên người A Công có dấu vết từng lần luân hồi, trong số đó có Man Công Đại Man năm xưa, dùng cách này giữ lại thần hồn, có lẽ trong các cuộc luân hồi ông tìm kiếm hình ảnh năm xưa trắc đoán Man thiên trông thấy điều người ngoài không thấy.
Đó là một con bươm bướm, có thể cho Đại Man bộ lạc một tương lai.
A Công ngẩng đầu nhìn Tô Minh làm bạn bên ông qua một ngày giờ đã đi xa, lẩm bẩm dưới ánh trăng:
- Bươm bướm này không phải là Tang Tương.
A Công thì thào:
- Bươm bướm này là ngươi, Lạp Tô của ta.
Mắt A Công bắn tia mong chờ, ông vĩnh viễn không quên rong hình ảnh trắc Man thiên trông thấy mấy lần luân hồi chỉ vi chờ đợi Tô Minh, chỉ vi bảo vệ đứa trẻ này, khiến hắn quyến luyến Man tộc, công nhạn Man tộc.
Trong ba năm này Nhị sư huynh dùng hùng tài đại lược chấn nhiếp Ám Thần, Nghịch Thánh mở rộng thế lực Cửu Phong đến toàn Đạo Thần chân giới, khiến Cửu Phong danh xứng với thực trở thành tông duy nhất tại Đạo Thần chân giới.
Tu vi của Đại sư huynh ngày càng tăng, Hổ Tử thì tính cách không ngồi yên một chỗ được, hay đi ra ngoài càn quét bát hoang, tới chân giới khác thị uy.
Bởi vì Tô Minh tồn tại, Thần Hoàng Viêm Bùi sợ hãi hắn nên hễ nơi nào Cửu Phong đi qua thì tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh không thể không lùi, khiến Hổ Tử vừa xuất hiện thì cuộc chiến rõ ràng bất lợi với chân giới không cách nào tiếp tục. Đa số là lúc hai bên đấu nhau thì Hổ Tử sẽ hét to lên.
- Cửu Phong sơn thanh thủy tú, gặp đệ tử của Cửu Phong thì Ám Thần, Nghịch Thánh cũngp hải đi đường vòng. Cửu Phong có tiểu sư đệ mạnh nhất Tam Hoang, tham gia vào Cửu Phong liền hét một câu, Hổ gia gia muốn xem có thằng nhãi Ám Thần, Nghịch Thánh nào dám ra tay!
Sự thật đúng là như vậy, chỉ cần Hổ Tử ở chiến trường, có ai đòi tham gia Cửu Phong thì dù sát chiêu từ tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh đã tới trước mặt người đó cũng sẽ lập tức không tiếc bản thân chịu phản phệ không dám ra tay. Bọn họ chỉ có thể chịu đựng bực tức này, vì Thần Hoàng Viêm Bùi đã nói rõ với các tu sĩ là không thể chọc vào Cửu Phong chút gì, nếu chỉ mình Thần Hoàng Viêm Bùi nói thì thôi, nhưng mệnh lệnh này đến từ ba Thần Hoàng của Ám Thần, ba thánh của Nghịch Thánh, là ý chỉ của sáu người.
Thậm chí tại Đạo Thần chân giới mỗi lần có tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh buông xuống thì đều phải đi tới bên ngoài Cửu Phong, cúi đầu rồi mới được đi.
Danh tiếng Tô Minh trong vòng ba năm chấn động toàn Tam Hoang, cũng vì vậy mà thế lực Cửu Phong ngày càng lớn mạnh, trong ba năm này số lượng tu sĩ nhiều gấp mấy lần. Các tu sĩ từng thuộc về chân giới khác, mặc kệ bọn họ có mục đích gì đều chọn trở thành 1d của Cửu Phong.
Trong Minh Hoàng chân giới thành lập phân tông của Cửu Phong, trong Âm Thánh chân giới cũng xuất hiện tương tự. Đại sư huynh, Hổ Tử đóng tại hai phân tông này uy hiếp tứ phương.
Theo thời gian trôi qua, lại là ba năm, lúc này xảy ra chút việc lớn. Ví dụ trong Minh Hoàng chân giới, Tô Hiên Y và Lôi Thần biến mất. Minh Hoàng quy thuận Ám Thần. Hiên tôn giới này, tu sĩ lúc trước tránh đi tử kiếp trước mặt Tô Minh lựa chọn trở thành đệ tử của Cửu Phong.
Âm Thánh chân giới chống đến năm thứ năm thì trận pháp hộ giới tan vỡ, sau năm thứ sáu bị Ám Thần, Nghịch Thánh chiếm cứ, bên trong sinh linh đồ thán, tử vong thảm trọng ...
Tô Minh không quan tâm những điều này, hắn không phải là thánh nhân, lòng của hắn chỉ mềm vì người mình để ý, còn với người ngoài, trừ ý chí mạnh nhất ngoài Tam Hoang ra thì đều là một phần sinh mệnh lên xuống trong mắt hắn. ám Thần cũng tốt, Nghịch Thánh cũng thế, nguyên nhân thật sự bọn họ phát động trận chiến tranh này đã bị Tô Minh nhìn ra, đó là cuộc hiến tế.
Khi lại một ba năm nữa qua đi, cuộc chiến tranh Tô Minh không để ý xuất hiện nghịch chuyển, hắn đã đoán được từ trước. Bởi vì hiến tế cần hai bên chứ không phải một bên, nếu không thì đó là đồ sát chứ không phải hiến tế. Cuộc nghịch chuyển này đến từ đệ tứ chân giới, bốn thời đại trong nhất kỷ, những linh tiên bị trấn áp tại đệ tứ chân giới như trong một đêm bị mở ra phong ấn, đi ra ngoài, phát động chiến tránh với Ám Thần, Nghịch Thánh.
Cuộc chiến này thậm chí lan tới Cửu Phong, những linh tiên được giải phóng điên cuồng, kiêu ngạo, khiến Tam Hoang tứ giới trở thành loạn thế. Lúc này Tô Minh mới giơ lên tay phải, đặt xuống quân cờ đánh cùng A Công, ngẩng đầu nhìn hướng đệ tứ chân giới.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nên cho những linh tiên này một bài học. Giới này có thể loạn, nhưng dù là loạn cũng cần trật tự chứ không thể như vậy được.
A Công hiền hòa cười, không lên tiếng, cúi đầu nhìn bàn cờ.
Bình luận facebook