Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1343
Ý chí của Tô Minh quét từng tấc cơ thể u hồn khổng lồ, hắn cảm nhận được thương mang giống như bên ngoài, không có gì khác biệt, không thấy ra u hồn khổng lồ tại sao mạnh mẽ, tại sao có thể tồn tại trong thương mang. Tô Minh càng tìm kiếm càng nhíu chặt mày. Tô Minh quét qua lại trong người u hồn khổng lồ mấy lần vẫn không phát hiện ra cái gì, điều này không bình thường. Tô Minh hừ lạnh một tiếng, mắt lộ ra tia sáng chói lòa, ý chí bùng phát, ý chí bốn chân giới cùng buông xuống khiến Tô Minh tra xét càng cẩn thận hơn nhiều.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi Tô Minh vận dụng hết tất cả ý chí tìm kiếm trong người u hồn khổng lồ thì con ngươi hắn co rút, có vẻ ngạc nhiên.
Tô Minh đã tìm được trong người u hồn khổng lồ ... gần như sắp hình thành giới!
Đó là một thế giới, gần như hoàn chỉnh, trong thế giới có trời sao, có tu chân tinh, chỉ không có ... sinh mệnh. Nếu như có sinh mệnh thì thế giới này đã hoàn chỉnh, mặc dù không lớn nhưng có thể tự tuần hoàn.
Khi ý chí Tô Minh buông xuống thế giới bên trong cơ thể u hồn khổng lồ, ý chí hắn càn quét, thế giới run rẩy có dấu hiệu tan vỡ, trong phút chốc thành bốn năm mảnh. Trong khoảnh khắc, u hồn khổng lồ phát ra tiếng rít thê lương, thân thể khổng lồ vặn vẹo, giây lát thành tro bụi trong tay Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu lên, biểu tình trầm trọng. Mấy trăm sinh mệnh kỳ dị xung quanh ngẩn ngơ, toàn bộ thụt lùi không dám tới gần hắn.
Thậm chí u hồn ở trong tay Tô Minh cũng run bần bật, không dám hét chói tai nữa.
Tô Minh trầm ngâm không lâu sau mắt liếc bốn phía, cuối cùng thu lại tầm mắt, cất bước, cầm u hồn đi hướng lỗ hổng cánh Tang Tương thứ bốn. Cách lỗ hổng ngày càng gần, mãi khi Tô Minh bước vào, sau lưng hắn không xuất hiện bóng dáng sinh mệnh kỳ dị nào nữa, dường như trận chiến này khiến những sinh mệnh kỳ dị cảm giác Tô Minh trở thành vị chú tể.
Chỉ khi bước vào lỗ hổng thì sinh mệnh kỳ dị trong tay hắn nhè nhẹ vùng vẫy, Tô Minh bước vào thế giới Tang Tương, nó run rẩy, thân thể vặn vẹo như sắp bị xóa đi. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải đẩy ra ngoài, u hồn được đẩy ra khỏi lỗ hổng thương mang, xuất hiện trong thương mang.
U hồn may mắn không chết ngẩn ra trong thương mang, bên ngoài lỗ hổng. Mặc dù u hồn không có bao nhiêu lý trí nhưng hiểu được mới nãy nó suýt chết, giờ nhìn Tô Minh trong lỗ hổng, mắt nó xuất hiện ý cung kính, lắc người, biến mất.
Tô Minh nhìn u hồn biến mất, ánh mắt suy tư. Sinh mệnh trong thương mang đúng là không có bao nhiêu ý trí nhưng có bản năng cơ bản nhất, Tô Minh thấy được sự cung kính đó, hắn do dự. Lý ra lý trí của sinh mệnh thường dễ hận hơn cảm kích. Những sinh mệnh kỳ dị chỉ biết bản năng, chúng nó có thể hận nhưng muốn học được cảm kích cần có linh tính.
Tô Minh suy tư, lòng chợt máy động, hắn nghĩ đến lúc u hồn bị đưa vào thế giới Tang Tương thì vặn vẹo như sắp chết.
- Không lẽ đây là lý do chúng nó ngưng tụ xung quanh Tang Tương sắp chết này? Chỗ này có thể khiến sinh chúng nhiều ít sinh ra linh tính?
- Còn u hồn khổng lồ kia, trong người nó có một thế giới! Mặc dù trong thế giới không có sinh mệnh nhưng có thể tưởng tượng ra nếu tu vi của nó đạt tới hậu kỳ bất khả ngôn thì có lẽ sẽ xuất hiện sinh mệnh. Hoặc dù là hậu kỳ cũng không có khả năng, cần phải tới đại viên mãn bất khả ngôn! Mặc kệ cần tu vi gì mới khiến trong thế giới của mình xuất hiện sinh mệnh, tóm lại là sinh mệnh kỳ dị sinh ra trong thương mang đều giống như Tang Tương có thể uấn dưỡng ra thế giới của mình!
- Vậy là mọi chuyện thành lập, chỗ thanh niên áo đen trong người có tồn tại thế giới không? Xem bộ dạng của thanh niên áo đen thì rõ ràng thế giới còn bàng bạc hơn Tang Tương.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu nảy ra ý nghĩ to gan.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Thế giới ... mấy người thường ở trên tinh cầu của mình nhìn trời xanh mây trắng, xem trời trăng luân phiên, đi qua con đường ngắn ngủi, bọn họ không hay biết có lẽ thế giới họ ở chỉ là trong cơ thể sinh mệnh kỳ dị nào đó trong thương mang. Bao nhiêu tranh đấu mưu kế, nhiều ít yêu hận dây dưa, so với cả thế giới, toàn thương mang thì thật là nhỏ bé không đáng kể.
Những điều này là suy đoán của Tô Minh, hắn biết nó đã rất gần với sự thật.
- Khúc cuối cùng tu hành là gì? Vì trường sinh sao? Điều đó thật là hạn hẹp.
Tô Minh xoay người nhìn trời sao của giới này, mặc kệ Diệt Sinh lão nhân và thuyền cổ của lão, ôm nghi vấn và hiểu ra đi hướng trời sao.
- Nếu tu vì trường sinh nhưng có mấy ai biết cái gì mới là trường sinh? Dù là Tam Hoang cũng không thể trường sinh, coi như là thanh niên áo đen, không lẽ y dám nói mình có thể trường sinh sao? Thế gian này có bắt đầu thì có kết thúc, trường sinh chỉ là tương đối, mục tiêu tu hành thật sự là vì cầu chân thật!
Mắt Tô Minh chợt lóe, bước chân kiên quyết.
- Vì cầu chân thật, vì cầu đáp án giải thích nghi hoặc, đây mới là mục tiêu cuối cùng của tu sĩ ta. Trong quá trình, sự cường đại, tuổi thọ lâu dài chỉ là phụ thuộc trên con đường cầu chân lý. Cầu chân lý, tu cũng là chân. Cầu minh, tu cũng là minh. Tô Minh ta tu luyện muốn có một sự rõ ràng, giải thích nghi hoặc, như Văn Đạo, dù đi hướng cái chết cũng mỉm cười ra đi.
Tùy theo hiểu ra, người hắn dần có hơi thở khó thể nắm bắt. Bây giờ hơi thở này chưa có nhiều, chỉ là một tia nhưng khi nó xuất hiện lại khiến có thể Tô Minh ở trong trời sao như trong suốt, dường như trong khoảnh khắc trên người hắn xuất hiện siêu thoát vượt qua Tang Tương.
- Chân cũng tốt, minh cũng thế, đều là vì giải thích nghi hoặc, nhưng chữ giải trong đó chỉ là một chữ đã định trước đường tu đạo ... khó. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết đâu mới là tận cùng, bởi vì đường tu hành chỉ có chia xa gần nhưng không có cuối.
Tô Minh cười, nụ cười kia có tiêu sái, hiểu ra, dần tiếng cười của hắn ngày càng lớn vang vọng trong trời sao.
Tô Minh khựng bước, ngẩng đầu lên, mắt bắn ra tia sáng cố chấp, chậm rãi thì thào:
- Ta sinh tồn trong cánh Tang Tương, nhưng Tang Tương sinh tồn ở trong ai? Nếu sinh mệnh đó ngẩng đầu lên, phải chăng sẽ trông thấy một sinh mệnh khác? Sinh mệnh đó đang cười nhạo thế giới của nó, nhưng có hiểu rằng có lẽ sinh mệnh kia chỉ nằm trong một nét của khách qua đường? Còn về khách qua đường nhìn lên trời là mắt ai ... .không có tận cùng, giống như đạo! Nhai!
- Tô Minh ta không cầu nhiều, chỉ hy vọng đó là mắt của ta!
Theo câu nói thốt ra khỏi môi, người Tô Minh mơ hồ, hơi thở hiểu ra, cảnh giới vượt qua cả Tang Tương càng đậm hơn.
Nói xong câu cuối, Tô Minh ngẩng đầu lên, hơi thở ầm vang khuếch tán, bao phủ cơ thể hắn, khiến trong mắt hắn không còn lý trí, thành trống rỗng. Người Tô Minh vẫn tiến lên nhưng không biết tận cùng hay phương hướng, bởi vì hồn hắn, ý thức của hắn, ý chí của hắn trong chớp mắt này tùy theo hơi thở trên người hắn nổ vang, toàn bộ chìm trong ngộ độ nở rộ từ người hắn.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi Tô Minh vận dụng hết tất cả ý chí tìm kiếm trong người u hồn khổng lồ thì con ngươi hắn co rút, có vẻ ngạc nhiên.
Tô Minh đã tìm được trong người u hồn khổng lồ ... gần như sắp hình thành giới!
Đó là một thế giới, gần như hoàn chỉnh, trong thế giới có trời sao, có tu chân tinh, chỉ không có ... sinh mệnh. Nếu như có sinh mệnh thì thế giới này đã hoàn chỉnh, mặc dù không lớn nhưng có thể tự tuần hoàn.
Khi ý chí Tô Minh buông xuống thế giới bên trong cơ thể u hồn khổng lồ, ý chí hắn càn quét, thế giới run rẩy có dấu hiệu tan vỡ, trong phút chốc thành bốn năm mảnh. Trong khoảnh khắc, u hồn khổng lồ phát ra tiếng rít thê lương, thân thể khổng lồ vặn vẹo, giây lát thành tro bụi trong tay Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu lên, biểu tình trầm trọng. Mấy trăm sinh mệnh kỳ dị xung quanh ngẩn ngơ, toàn bộ thụt lùi không dám tới gần hắn.
Thậm chí u hồn ở trong tay Tô Minh cũng run bần bật, không dám hét chói tai nữa.
Tô Minh trầm ngâm không lâu sau mắt liếc bốn phía, cuối cùng thu lại tầm mắt, cất bước, cầm u hồn đi hướng lỗ hổng cánh Tang Tương thứ bốn. Cách lỗ hổng ngày càng gần, mãi khi Tô Minh bước vào, sau lưng hắn không xuất hiện bóng dáng sinh mệnh kỳ dị nào nữa, dường như trận chiến này khiến những sinh mệnh kỳ dị cảm giác Tô Minh trở thành vị chú tể.
Chỉ khi bước vào lỗ hổng thì sinh mệnh kỳ dị trong tay hắn nhè nhẹ vùng vẫy, Tô Minh bước vào thế giới Tang Tương, nó run rẩy, thân thể vặn vẹo như sắp bị xóa đi. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải đẩy ra ngoài, u hồn được đẩy ra khỏi lỗ hổng thương mang, xuất hiện trong thương mang.
U hồn may mắn không chết ngẩn ra trong thương mang, bên ngoài lỗ hổng. Mặc dù u hồn không có bao nhiêu lý trí nhưng hiểu được mới nãy nó suýt chết, giờ nhìn Tô Minh trong lỗ hổng, mắt nó xuất hiện ý cung kính, lắc người, biến mất.
Tô Minh nhìn u hồn biến mất, ánh mắt suy tư. Sinh mệnh trong thương mang đúng là không có bao nhiêu ý trí nhưng có bản năng cơ bản nhất, Tô Minh thấy được sự cung kính đó, hắn do dự. Lý ra lý trí của sinh mệnh thường dễ hận hơn cảm kích. Những sinh mệnh kỳ dị chỉ biết bản năng, chúng nó có thể hận nhưng muốn học được cảm kích cần có linh tính.
Tô Minh suy tư, lòng chợt máy động, hắn nghĩ đến lúc u hồn bị đưa vào thế giới Tang Tương thì vặn vẹo như sắp chết.
- Không lẽ đây là lý do chúng nó ngưng tụ xung quanh Tang Tương sắp chết này? Chỗ này có thể khiến sinh chúng nhiều ít sinh ra linh tính?
- Còn u hồn khổng lồ kia, trong người nó có một thế giới! Mặc dù trong thế giới không có sinh mệnh nhưng có thể tưởng tượng ra nếu tu vi của nó đạt tới hậu kỳ bất khả ngôn thì có lẽ sẽ xuất hiện sinh mệnh. Hoặc dù là hậu kỳ cũng không có khả năng, cần phải tới đại viên mãn bất khả ngôn! Mặc kệ cần tu vi gì mới khiến trong thế giới của mình xuất hiện sinh mệnh, tóm lại là sinh mệnh kỳ dị sinh ra trong thương mang đều giống như Tang Tương có thể uấn dưỡng ra thế giới của mình!
- Vậy là mọi chuyện thành lập, chỗ thanh niên áo đen trong người có tồn tại thế giới không? Xem bộ dạng của thanh niên áo đen thì rõ ràng thế giới còn bàng bạc hơn Tang Tương.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu nảy ra ý nghĩ to gan.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Thế giới ... mấy người thường ở trên tinh cầu của mình nhìn trời xanh mây trắng, xem trời trăng luân phiên, đi qua con đường ngắn ngủi, bọn họ không hay biết có lẽ thế giới họ ở chỉ là trong cơ thể sinh mệnh kỳ dị nào đó trong thương mang. Bao nhiêu tranh đấu mưu kế, nhiều ít yêu hận dây dưa, so với cả thế giới, toàn thương mang thì thật là nhỏ bé không đáng kể.
Những điều này là suy đoán của Tô Minh, hắn biết nó đã rất gần với sự thật.
- Khúc cuối cùng tu hành là gì? Vì trường sinh sao? Điều đó thật là hạn hẹp.
Tô Minh xoay người nhìn trời sao của giới này, mặc kệ Diệt Sinh lão nhân và thuyền cổ của lão, ôm nghi vấn và hiểu ra đi hướng trời sao.
- Nếu tu vì trường sinh nhưng có mấy ai biết cái gì mới là trường sinh? Dù là Tam Hoang cũng không thể trường sinh, coi như là thanh niên áo đen, không lẽ y dám nói mình có thể trường sinh sao? Thế gian này có bắt đầu thì có kết thúc, trường sinh chỉ là tương đối, mục tiêu tu hành thật sự là vì cầu chân thật!
Mắt Tô Minh chợt lóe, bước chân kiên quyết.
- Vì cầu chân thật, vì cầu đáp án giải thích nghi hoặc, đây mới là mục tiêu cuối cùng của tu sĩ ta. Trong quá trình, sự cường đại, tuổi thọ lâu dài chỉ là phụ thuộc trên con đường cầu chân lý. Cầu chân lý, tu cũng là chân. Cầu minh, tu cũng là minh. Tô Minh ta tu luyện muốn có một sự rõ ràng, giải thích nghi hoặc, như Văn Đạo, dù đi hướng cái chết cũng mỉm cười ra đi.
Tùy theo hiểu ra, người hắn dần có hơi thở khó thể nắm bắt. Bây giờ hơi thở này chưa có nhiều, chỉ là một tia nhưng khi nó xuất hiện lại khiến có thể Tô Minh ở trong trời sao như trong suốt, dường như trong khoảnh khắc trên người hắn xuất hiện siêu thoát vượt qua Tang Tương.
- Chân cũng tốt, minh cũng thế, đều là vì giải thích nghi hoặc, nhưng chữ giải trong đó chỉ là một chữ đã định trước đường tu đạo ... khó. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết đâu mới là tận cùng, bởi vì đường tu hành chỉ có chia xa gần nhưng không có cuối.
Tô Minh cười, nụ cười kia có tiêu sái, hiểu ra, dần tiếng cười của hắn ngày càng lớn vang vọng trong trời sao.
Tô Minh khựng bước, ngẩng đầu lên, mắt bắn ra tia sáng cố chấp, chậm rãi thì thào:
- Ta sinh tồn trong cánh Tang Tương, nhưng Tang Tương sinh tồn ở trong ai? Nếu sinh mệnh đó ngẩng đầu lên, phải chăng sẽ trông thấy một sinh mệnh khác? Sinh mệnh đó đang cười nhạo thế giới của nó, nhưng có hiểu rằng có lẽ sinh mệnh kia chỉ nằm trong một nét của khách qua đường? Còn về khách qua đường nhìn lên trời là mắt ai ... .không có tận cùng, giống như đạo! Nhai!
- Tô Minh ta không cầu nhiều, chỉ hy vọng đó là mắt của ta!
Theo câu nói thốt ra khỏi môi, người Tô Minh mơ hồ, hơi thở hiểu ra, cảnh giới vượt qua cả Tang Tương càng đậm hơn.
Nói xong câu cuối, Tô Minh ngẩng đầu lên, hơi thở ầm vang khuếch tán, bao phủ cơ thể hắn, khiến trong mắt hắn không còn lý trí, thành trống rỗng. Người Tô Minh vẫn tiến lên nhưng không biết tận cùng hay phương hướng, bởi vì hồn hắn, ý thức của hắn, ý chí của hắn trong chớp mắt này tùy theo hơi thở trên người hắn nổ vang, toàn bộ chìm trong ngộ độ nở rộ từ người hắn.
Bình luận facebook