Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1351
Lực lượng toái diệt trời sao trước mặt Tô Minh bao phủ chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh, chúng phát ra tiếng hét thê lương. Máu thịt bị xé rách, hơn phân nửa dạt ra biến thành tro bụi. Còn lại một nửa thì biểu tình chật vật nhanh chóng thụt lùi, người run rẩy. Chín mươi chín tiểu nhân hóa thành Tô Minh không giữ bộ dạng của hắn nữa mà biến trở về tiểu nhân. Chúng phát ra tiếng rít chói tai chất chứa điên cuồng, nhưng chưa kịp hành động gì thì Tô Minh phất tay áo hình thành bão tố hư không toái diệt, thành một bàn tay to đen thui nhanh chóng tới gần.
Tay xòe ra, nắm lại, khoảnh khắc giới hạn lòng bàn tay, chộp trọn đám tiểu nhân còn lại và trời sao. Tay siết lại, trời sao ầm ầm, đám tiểu nhân hét thê lương vỡ nát. Mọi chuyện chưa kết thúc, bàn tay đen to lớn do thần thông của Tô Minh biến thành siết tay lại, dù nắm lấy trời sao nhưng dường như chưa thể bóp người áo đen Lục Áp.
Giờ phút này, bàn tay nắm lại đánh một đấm tới trước, đến gần Lục Áp. Người Lục Áp vặn vẹo, đổi vị trí cho hồ lô ảo sau lưng, khiến hồ lô trực diện thần thông của Tô Minh hóa thành cú đấm.
Một đấm đánh ra, tiếng nổ ầm ầm tràn ngập trời sao, khiến trời sao run rẩy có dấu hiệu nứt vỡ. Tiếng nổ vang vọng, hồ lô to lớn run rẩy, chỉ chống được ba giây rồi vỡ nát, hình thành trùng kích dạt ra.
Lục Áp đang thụt lùi bị lan đến, toàn thân chấn động, như cuồng phong ập vào mặt, áo đen bị xé rách, đặc biệt là mũ trùm đầu che khuôn mặt thành tiếng miếng vải, lộ ra khuôn mặt trung niên. Đó là gương mặt rắn rỏi, chỉ có ánh mắt âm u làm tổng thể khuôn mặt biến đổi cảm giác, cho người cảm nhận âm trầm, máu lạnh. Trán người này có một ấn ký, hình dạng là hồ lô. Ánh mắt gã như đao nhìn chằm chằm Tô Minh, khóe môi tràn máu phối hợp biểu tình âm trầm làm Tô Minh thấy ghét.
Giọng Lục Áp trầm thấp:
- Ngươi không nên xuất hiện, Đệ Ngũ chân giới không nên xuất hiện, Tố Minh tộc không nên có. Người mạnh nhất bản kỷ nên là ta, kỷ cuối cùng trong thế giới Tang Tương, người ngưng tụ đại khí vận phải là ta!
Lục Áp không gào thét, nói xong giơ tay phải mạnh vỗ trán, ấn kỳ hồ lô biến thành màu đỏ, cùng lúc đó, khí thế trên người gã bùng phát, đặc biệt là tay phải trướng to gấp mấy lần. Lục Áp ngẩng đầu, giơ tay phải lên, khóe môi cười lạnh đấm xuống hư vô trời sao.
Lấy tay phải của Lục Áp làm trung tâm, trời sao dấy lên một tầng sóng gợn như sóng dữ khuếch tán, muốn đập vỡ trời sao, đánh nát vụng giới do ý chí Đạo Thần của Tô Minh hình thành.
Thật ra Lục Áp đã làm được, giới do ý chí Đạo Thần của Tô Minh ngưng tụ vỡ nát dưới cú đấm này, lộ ra trời sao Đạo Thần chân giới.
Lục Áp ngửa đầu cười, giơ tay phải lên, lại đấm vào hư vô. Người Lục Áp rung động mãnh liệt, chớp mắt xuất hiện bóng chồng cỡ trên ngàn cái, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, xé rách hư vô trời sao, bước vào trong. Không phải Lục Áp chạy trốn mà dùng cách cách xé rách thế giới đi thông tông môn Cửu Phong.
Ngàn phân thân Lục Áp cùng lên tiếng:
- Tô Minh, ngươi chỉ có thời gian rất ngắn, nếu không thể diệt hết phân thân của lão phu thì ... Cửu Phong của ngươi từ nay biến mất trên thế giới này.
Thanh âm vang vọng từ tám hướng, dường như vang khắp Đạo Thần chân giới.
Biểu tình của Tô Minh vẫn bình tĩnh như vậy, cho dù Lục Áp phá vỡ giới do ý chí Đạo Thần ngưng tụ, dù lúc này trên ngàn phân thân của gã tứ tán thì nét mặt hắn không chút thay đổi. Chỉ khi Lục Áp nói muốn tông môn Cửu Phong biến mất khỏi thế gian này thì mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh. Tia sáng lạnh mang theo sát khí, Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ngươi rốt cuộc lại cho ta thêm lý do ... diệt ngươi!
Câu nói đổi lấy Lục Áp cuồng cười. Giờ đây ngàn phân thân Lục Áp đã xé rách hư vô, thấy tông môn Cửu Phong rồi, có phân thân xông vào, gặp tu sĩ Cửu tông, đang định ra tay.
Nhưng Lục Áp lập tức phát hiện ngàn phân thân trông thấy những đệ tử Cửu Phong lại chẳng có vẻ gì phát hiện nguy hiểm, dường như không thấy phân thân Lục Áp, phớt lờ đi.
Lục Áp thầm giật mình.
Cùng lúc đó, phân thân Lục Áp xông vào tông môn Cửu Phong định giết chóc thì gã hoảng sợ phát hiện những đệ tử Cửu Phong như trong suốt, mặc kệ thần thông của phân thân xẹt qua, không chút thay đổi. Nhưng rồi Lục Áp ngộ ra, không phải đệ tử Cửu Phong trong suốt mà là phân thân của gã.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Từ đầu đến cuối ngươi chưa từng rời khỏi đây.
Ngàn phân thân Lục Áp tinh thần run lên, nhìn xung quanh, rung động phát hiện thì ra vẫn ở trong thế giới cách ly mà Tô Minh ngưng tụ ra. Dường như nơi này trở thành trong gương, có thể thấy ngoài gương nhưng không chạm vào được.
Ngươi cho rằng mình đã rời đi nhưng thật ra khi ngươi có ý niệm này thì đã vĩnh viễn ở lại đây.
Lục Áp biểu tình cực kỳ khó xem, ngàn phân thân lại lắc người, nhanh chóng tản ra bốn phía, xé rách trời sao, lại bước vào trong, lại thấy Đạo Thần chân giới. Hết lần này tới lần khác, Lục Áp như phát điên lên không ngừng muốn xé rách thế giới này, nhưng cuối cùng gã vẫn ở trong Đạo Thần chân giới, xung quanh gã như tồn tại mấy giới, mỗi một cái đều có tên là Đạo Thần.
Chỉ mình Tô Minh đứng yên, biểu tình chưa từng thay đổi, lạnh nhạt nhìn phân thân Lục Áp liên tục xé không trung.
Tô Minh chợt lên tiếng:
- Nếu đã không trốn thoát thì mọi thứ nên quay về chỗ cũ.
Tô Minh chậm rãi nhắm mắt, thế giới chợt run rẩy, vỡ tan, cùng vỡ là một số phân thân của Lục Áp. Nhìn tấy tình cảnh này, Lục Áp hoàn toàn biến sắc mặt.
Phân thân của Lục Áp nhanh chóng ngưng tụ, lắc người một cái lại biến trở về thân thể. Trong trời sao rõ ràng là Đạo Thần chân giới nhưng Lục Áp cảm giác nơi này biến thành thiên la địa võng, đừng nói là rời đi, muốn tồn tại đã là khó khăn.
Tô Minh nhắm mắt, thế giới vỡ ra.
Mặt Lục Áp lộ biểu tình kinh khủng, cảm giác nguy hiểm sống chết tràn ngập lòng gã.
Mắt thấy thế giới vỡ thành từng mảng, hơi thở hủy diệt cực kỳ đậm đặc.
Trong mắt Lục Áp lộ ra điên cuồng, giơ tay phải lại vỗ trán. ấn ký bảo hồ lo lấp lánh ánh sáng, người Lục Áp lập tức héo rút, dường như sinh mệnh, thậm chí linh hồn, máu thịt của gã vào giây phút này bị ấn ký ở trán hút đi.
Khi người Lục Áp như xương khô, ấn ký hồ lô trên trán toát ra ánh sáng bảy sắc, liên tục chớp lóe bảy máu khác nhau tách ra khỏi trán. Biểu tình Lục Áp lộ vẻ đau đớn. Thế giới quanh Lục Áp vỡ ra ngày càng tới gần gã, một hồ lô bảy sắc xuất hiện trước mặt gã.
Trán Lục Áp không còn ấn ký hồ lô, biến già nua nhiều, biểu tình càng điên cuồng. Lục Áp ngửa đầu gầm lên, hồ lô bảy sắc phát ra ánh sáng bảy màu chói lòa. Ánh sáng bao phủ bốn phía, che đi thân hình Lục Áp, bùng phát phản kích mạnh nhất hướng hư vô toái diệt nhanh chóng tới gần.
Lúc này mắt Tô Minh đã hoàn toàn nhắm lại.
Không có tiếng nổ ầm vang, không có thần thông biến đổi kinh người, không có lực lượng thuật pháp khiến trời sao run rẩy.
Tay xòe ra, nắm lại, khoảnh khắc giới hạn lòng bàn tay, chộp trọn đám tiểu nhân còn lại và trời sao. Tay siết lại, trời sao ầm ầm, đám tiểu nhân hét thê lương vỡ nát. Mọi chuyện chưa kết thúc, bàn tay đen to lớn do thần thông của Tô Minh biến thành siết tay lại, dù nắm lấy trời sao nhưng dường như chưa thể bóp người áo đen Lục Áp.
Giờ phút này, bàn tay nắm lại đánh một đấm tới trước, đến gần Lục Áp. Người Lục Áp vặn vẹo, đổi vị trí cho hồ lô ảo sau lưng, khiến hồ lô trực diện thần thông của Tô Minh hóa thành cú đấm.
Một đấm đánh ra, tiếng nổ ầm ầm tràn ngập trời sao, khiến trời sao run rẩy có dấu hiệu nứt vỡ. Tiếng nổ vang vọng, hồ lô to lớn run rẩy, chỉ chống được ba giây rồi vỡ nát, hình thành trùng kích dạt ra.
Lục Áp đang thụt lùi bị lan đến, toàn thân chấn động, như cuồng phong ập vào mặt, áo đen bị xé rách, đặc biệt là mũ trùm đầu che khuôn mặt thành tiếng miếng vải, lộ ra khuôn mặt trung niên. Đó là gương mặt rắn rỏi, chỉ có ánh mắt âm u làm tổng thể khuôn mặt biến đổi cảm giác, cho người cảm nhận âm trầm, máu lạnh. Trán người này có một ấn ký, hình dạng là hồ lô. Ánh mắt gã như đao nhìn chằm chằm Tô Minh, khóe môi tràn máu phối hợp biểu tình âm trầm làm Tô Minh thấy ghét.
Giọng Lục Áp trầm thấp:
- Ngươi không nên xuất hiện, Đệ Ngũ chân giới không nên xuất hiện, Tố Minh tộc không nên có. Người mạnh nhất bản kỷ nên là ta, kỷ cuối cùng trong thế giới Tang Tương, người ngưng tụ đại khí vận phải là ta!
Lục Áp không gào thét, nói xong giơ tay phải mạnh vỗ trán, ấn kỳ hồ lô biến thành màu đỏ, cùng lúc đó, khí thế trên người gã bùng phát, đặc biệt là tay phải trướng to gấp mấy lần. Lục Áp ngẩng đầu, giơ tay phải lên, khóe môi cười lạnh đấm xuống hư vô trời sao.
Lấy tay phải của Lục Áp làm trung tâm, trời sao dấy lên một tầng sóng gợn như sóng dữ khuếch tán, muốn đập vỡ trời sao, đánh nát vụng giới do ý chí Đạo Thần của Tô Minh hình thành.
Thật ra Lục Áp đã làm được, giới do ý chí Đạo Thần của Tô Minh ngưng tụ vỡ nát dưới cú đấm này, lộ ra trời sao Đạo Thần chân giới.
Lục Áp ngửa đầu cười, giơ tay phải lên, lại đấm vào hư vô. Người Lục Áp rung động mãnh liệt, chớp mắt xuất hiện bóng chồng cỡ trên ngàn cái, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, xé rách hư vô trời sao, bước vào trong. Không phải Lục Áp chạy trốn mà dùng cách cách xé rách thế giới đi thông tông môn Cửu Phong.
Ngàn phân thân Lục Áp cùng lên tiếng:
- Tô Minh, ngươi chỉ có thời gian rất ngắn, nếu không thể diệt hết phân thân của lão phu thì ... Cửu Phong của ngươi từ nay biến mất trên thế giới này.
Thanh âm vang vọng từ tám hướng, dường như vang khắp Đạo Thần chân giới.
Biểu tình của Tô Minh vẫn bình tĩnh như vậy, cho dù Lục Áp phá vỡ giới do ý chí Đạo Thần ngưng tụ, dù lúc này trên ngàn phân thân của gã tứ tán thì nét mặt hắn không chút thay đổi. Chỉ khi Lục Áp nói muốn tông môn Cửu Phong biến mất khỏi thế gian này thì mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh. Tia sáng lạnh mang theo sát khí, Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ngươi rốt cuộc lại cho ta thêm lý do ... diệt ngươi!
Câu nói đổi lấy Lục Áp cuồng cười. Giờ đây ngàn phân thân Lục Áp đã xé rách hư vô, thấy tông môn Cửu Phong rồi, có phân thân xông vào, gặp tu sĩ Cửu tông, đang định ra tay.
Nhưng Lục Áp lập tức phát hiện ngàn phân thân trông thấy những đệ tử Cửu Phong lại chẳng có vẻ gì phát hiện nguy hiểm, dường như không thấy phân thân Lục Áp, phớt lờ đi.
Lục Áp thầm giật mình.
Cùng lúc đó, phân thân Lục Áp xông vào tông môn Cửu Phong định giết chóc thì gã hoảng sợ phát hiện những đệ tử Cửu Phong như trong suốt, mặc kệ thần thông của phân thân xẹt qua, không chút thay đổi. Nhưng rồi Lục Áp ngộ ra, không phải đệ tử Cửu Phong trong suốt mà là phân thân của gã.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Từ đầu đến cuối ngươi chưa từng rời khỏi đây.
Ngàn phân thân Lục Áp tinh thần run lên, nhìn xung quanh, rung động phát hiện thì ra vẫn ở trong thế giới cách ly mà Tô Minh ngưng tụ ra. Dường như nơi này trở thành trong gương, có thể thấy ngoài gương nhưng không chạm vào được.
Ngươi cho rằng mình đã rời đi nhưng thật ra khi ngươi có ý niệm này thì đã vĩnh viễn ở lại đây.
Lục Áp biểu tình cực kỳ khó xem, ngàn phân thân lại lắc người, nhanh chóng tản ra bốn phía, xé rách trời sao, lại bước vào trong, lại thấy Đạo Thần chân giới. Hết lần này tới lần khác, Lục Áp như phát điên lên không ngừng muốn xé rách thế giới này, nhưng cuối cùng gã vẫn ở trong Đạo Thần chân giới, xung quanh gã như tồn tại mấy giới, mỗi một cái đều có tên là Đạo Thần.
Chỉ mình Tô Minh đứng yên, biểu tình chưa từng thay đổi, lạnh nhạt nhìn phân thân Lục Áp liên tục xé không trung.
Tô Minh chợt lên tiếng:
- Nếu đã không trốn thoát thì mọi thứ nên quay về chỗ cũ.
Tô Minh chậm rãi nhắm mắt, thế giới chợt run rẩy, vỡ tan, cùng vỡ là một số phân thân của Lục Áp. Nhìn tấy tình cảnh này, Lục Áp hoàn toàn biến sắc mặt.
Phân thân của Lục Áp nhanh chóng ngưng tụ, lắc người một cái lại biến trở về thân thể. Trong trời sao rõ ràng là Đạo Thần chân giới nhưng Lục Áp cảm giác nơi này biến thành thiên la địa võng, đừng nói là rời đi, muốn tồn tại đã là khó khăn.
Tô Minh nhắm mắt, thế giới vỡ ra.
Mặt Lục Áp lộ biểu tình kinh khủng, cảm giác nguy hiểm sống chết tràn ngập lòng gã.
Mắt thấy thế giới vỡ thành từng mảng, hơi thở hủy diệt cực kỳ đậm đặc.
Trong mắt Lục Áp lộ ra điên cuồng, giơ tay phải lại vỗ trán. ấn ký bảo hồ lo lấp lánh ánh sáng, người Lục Áp lập tức héo rút, dường như sinh mệnh, thậm chí linh hồn, máu thịt của gã vào giây phút này bị ấn ký ở trán hút đi.
Khi người Lục Áp như xương khô, ấn ký hồ lô trên trán toát ra ánh sáng bảy sắc, liên tục chớp lóe bảy máu khác nhau tách ra khỏi trán. Biểu tình Lục Áp lộ vẻ đau đớn. Thế giới quanh Lục Áp vỡ ra ngày càng tới gần gã, một hồ lô bảy sắc xuất hiện trước mặt gã.
Trán Lục Áp không còn ấn ký hồ lô, biến già nua nhiều, biểu tình càng điên cuồng. Lục Áp ngửa đầu gầm lên, hồ lô bảy sắc phát ra ánh sáng bảy màu chói lòa. Ánh sáng bao phủ bốn phía, che đi thân hình Lục Áp, bùng phát phản kích mạnh nhất hướng hư vô toái diệt nhanh chóng tới gần.
Lúc này mắt Tô Minh đã hoàn toàn nhắm lại.
Không có tiếng nổ ầm vang, không có thần thông biến đổi kinh người, không có lực lượng thuật pháp khiến trời sao run rẩy.
Bình luận facebook