• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cầu Ma (1 Viewer)

  • Chương 1359

Đất Hắc Mặc tinh, ngọn núi nơi ltu sĩ từng nhìn phía xa, bóng dáng Tô Minh lần nữa xuất hiện tại đây. Thời gian trôi qua ngàn năm, lại lần nữa đứng ở đây nhìn phương xa, Tô Minh như trông thấy chính mình. Thật lâu sau Tô Minh biểu tình bình tĩnh đạp một bước tới trước, đi vào hư vô, biến mất tại Hắc Mặc tinh, bước chân vào trời sao, đi thần nguyên tinh hải.


Thần nguyên vẫn là bộ dạng cũ, mọi thứ trong tinh hải như xưa, có lẽ không phải vĩnh viễn không thay đổi nhưng thời gian ngàn năm đối với Tô Minh khá dài, mà với thần nguyên tinh hải thì có lẽ chỉ là một đoạn ngắn trong cuộc đời của nó.


Sâu trong thần nguyên tinh hải, Tô Minh đi qua nơi Hỏa Khôi lão tổ ngụ, qua đất đám mãnh thú dừng chân, mãi khi đến đại lục đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử tgừng ở. Nhưng nơi này đã cảnh còn người mất, một mảnh phế tích, không biết đã hoang phế bao nhiêu năm.


Gã không còn đây, có lẽ bao gồm cả tộc nhân của gã, dấu vết đã bị xóa nhòa. Dù sao nơi này là thần nguyên tinh hải, tàn khốc và giết chóc thường diện ra giữa các tộc với nhau.


Tô Minh đứng trước phế tích thật lâu, xoay người rời đi, từng bước một đi hướng Vọng Phu sơn trong thần nguyên tinh hải. Đi tới khu vực Sa Thạch tộc, trên đường lại trông thấy đầu pho tượng to lớn bềnh bồng.


Trên thần nguyên tinh hải, Tô Minh đi tới đỉnh núi, thấy đá núi một người phụ nữ dựng trên đỉnh núi. Tảng đá như hình thành từ thiên nhiên, xa xa nhìn giống một nữ nhân nhìn phương xa, chờ đợi chồng trở về.


Nhìn tảng đá, Tô Minh nghĩ tới Chu Hữu Tài ở Vọng Phu sơn, nhớ lại Hạc trọc lông biểu tình phức tạp đi ngang qua đây. Tô Minh nhìn kỹ tảng đá, chợt phát hiện tảng đá hình dáng nữ nhân dường như hơi giống với nữ nhân mà Hạc trọc lông ở bên hồ nhìn trăm năm. Đây chỉ là cảm giác, Tô Minh im lặng nhìn tảng đá hình dạng nữ nhân, bên tai như nghe tiếng thì thào trong năm tháng.


Ánh trăng rơi, là ai đang nhớ lại?


Nhìn chân trời, nhớ người, nhớ quê hương.


Tô Minh nhìn tảng đá, hắn rời đi. Câu chuyện Vọng Phu sơn xảy ra thật lâu rồi, ánh mắt nhìn chăm chú có lẽ chỉ đến trăm năm cuối cùng.


Trong khu vực Sa Thạch tộc, Tô Minh đi trong sa mạc, nắm một dúm cát. Tô Minh từng hứa với Sa Thạch linh sẽ cho nó vĩnh hằng, như ca dao của Diệt Sinh lão nhân. Hễ sinh mệnh nào được viết trong ca dao sẽ sống mãi trong bản kỷ.


Dùng đất cát trong lòng bàn tay làm dẫn, Tô Minh nhắm mắt lại. Đất cát trong lòng bàn tay run rẩy, bay lên, xoay tròn hình thành thân hình. Khi Tô Minh mở mắt ra, cái bóng ở trong lòng bàn tay hắn chắp tay, cúi gập đầu hướng hắn. Cái bóng bay lên, tay phải Tô Minh vung lên trời, một vòng xoáy xuất hiện. Cái bóng kia biến thành cầu vồng lao hướng vòng xoáy, dần biến mất.


Nhìn đối phương đi xa cho đến khi vòng xoáy biến mất, Tô Minh lại hoàn thành lời từng hứa.


Đi qua con đường từng đi, nhìn đám mãnh thú quen thuộc, Tô Minh cứ đi mãi. Nếu đã đến thì hắn muốn đi Đệ Ngũ Hải một chuyến, nhìn xem thật sự có con đường đi thông Đệ Ngũ chân giới tàn phá không. Nguyện vọng năm xưa giờ vẫn còn, chỉ có tiếc nuối là không tìm thấy sư đệ của mình, đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử. Nhưng Tô Minh không cưỡng cầu, lấy tu vi hiện tại của hắn, lúc nhìn phế tích, đứng lặng, đã cảm nhận được sư đệ của hắn, đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử, đã chết.


Cố nhân đã ra đi khó ngày gặp lại, đây là vận mệnh khác biệt, Tô Minh không cách nào can thiệp. Nhưng đã định trước tiếc nuối sẽ nhận được bù đắp, Tô Minh đang đi trong thần nguyên tinh hải chợt đứng lại. Tô Minh chậm rãi quay đầu nhìn phương xa, biểu tình âm trầm, có sát khí.


Từ lúc trở về từ giới cánh thứ bốn, trên người Tô Minh chưa từng xuất hiện sát khí, bây giờ là lần đầu tiên.


Tô Minh trong thấy chỗ gần đây có một đại lục bềnh bồng, đại lục này sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, bị một ông lão gầy guộc mặt không biểu tình giết chóc. Dường như ông lão nương giết chóc hấp thu sự sống sợ hãi, đã từng trước khi chết của những sinh mệnh, càng giết thì khí thế của lão càng mạnh. Sau lưng ông lão cõng một bộ xương, toàn thân mấp máy máu thịt. Dường như càng giết nhiều thì thân thể hồi phục từ mục rữa, có thể mọc thịt trên xương, có vài chỗ đã có da.


Điều này khiến Tô Minh nghĩ tới từng óc một phân thân của Tô Hiên Y ở trong thần nguyên tinh hải bị vây khốn ở nơi nào đó, thành ký chủ của cái xác sau lưng. Cái xác vẫn là xác nhưng ký chủ đã không là phân thân của Tô Hiên Y, biến thành sư đệ của hắn, đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử mà hắn không tìm ra.


Nhìn ông lão kia, Tô Minh im lặng, hắn không thể bỏ mặc chuyện này. Cái xác kia phát ra khí thế hiển nhiên là cường giả của kỷ nào đó, người này giết chóc cũng được, hấp thu cũng thế, Tô Minh vốn không quan tâm, đây là một phần quy tắc trước tai kiếp, hắn không muốn quấy rầy. Nhưng ... người này không nên dùng đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử làm ký chủ.


Người xưa có nói người không biết không có tội, nhưng lời này không đúng với Tô Minh. Mặc kệ có biết hay không, có một số việc chỉ cần đã làm thì phải chịu giá đắt, ví dụ như cường giả kỷ nguyên kia.


Tô Minh giơ tay phải lên chỉ hướng trời sao phía xa, trời sao vặn vẹo. Trước mặt Tô Minh xuất hiện một cái bóng, khoảnh khắc cái bóng biến thành thật, ngưng tụ cỡ trăm mét rít gào lao đi xa. Trong lúc đi cái bóng lại biến đổi kích cỡ, thành một ngón tay to ngàn mét. Ngón tay xé hư không, trong phút chốc xuất hiện trên bầu trời đại lục, ấn vào cái xác chạy trên mặt đất đang hấp thu sự sống.


Giờ phút này, đại lục kia chấn động mãnh liệt, dường như không thể chịu đựng ngón tay Tô Minh từ trên rời giáng xuống mang theo ý hủy diệt khó tả. Đặc biệt là cái xác, mắt nhắm chợt mở ra, lộ ra con ngươi vàng, con ngươi co rút lộ vẻ hoảng sợ.


Cái xác vội nói:


- Là vị đạo hữu nào ra tay với lão phu? Nếu người nhìn trúng đại lục này trước tiên thì cho lão phu xin lỗi, nguyện trả lại tất cả sự sống đã hút vào, kính tặng chí bảo thay lời xin lỗi!


Ngón tay Tô Minh trên trời không hề dừng lại, che lấp bầu trời, khoảnh khắc giáng xuống. Đất run rẩy, mép đại lục bắt đầu tan vỡ.


Cái xác biến sắc mặt, há to mồm hút, ông lão cõng nó biến thành da bọc xương, trở thành xác khô, máu thịt bị cái xác kia hấp thu.


Thây khô sớm đã chết biến thành con rối ngã xuống đất, thân thể cái xác nhanh chóng mọc máu thịt, chớp mắt biến thành một người đàn ông trung niên. Mặt người đàn ông tà dị, ngửa đầu gầm lên, hai tay ấn pháp quyết cách không ấn vào ngón tay từ trên trời giáng xuống.


Ngoài người người đàn ông trung niên xuất hiện ảo ảnh to lớn, đó là hình dạng một con thú to màu đen người mục rữa. Con thú có chín cái đầu, người trướng to ra cỡ vài trăm mét, phát ra tiếng gào không cam lòng cất vó lao hướng Tô Minh.


Ông lão gầm lên:


- Chết tiệt, mặc kệ ngươi là ai, ta diệt pháp tướng của ngươi, đây là một phần của quy tắc. Nếu ngươi đã không thể giết ta thì cần gì đến quấy rầy?


Ngón tay Tô Minh va chạm với thân thể ông lão trên bầu trời, tiếng nổ ầm vang kinh thiên động địa, bên trong xen lẫn tiếng hét thảm của lão.


Nhìn từ xa ngón tay Tô Minh che cả bầu trời, khung trời, phạm vi ngón tay phủ lên gần hai phần đại lục, va chạm vào con thú do ông lão biến ra, ngón tay của Tô Minh chẳng hề dừng lại, thậm chí đẩy người lão ấn vào đại lục không còn sinh mệnh.


Ầm ầm ầm ầm ầm!


Động đất, khe nứt tràn ngập đại lục. Chỉ mấy giây sau, đại lục tan vỡ, không chỉ vỡ hết một lần mà là tầng tầng, nổ tung, thành tro bụi. Thân thể ông lão bị ngón tay do ý chí của Tô Minh hóa thành nghiền nát hình thần đều diệt, hoàn toàn tiêu trừ.


Tô Minh khẽ thở dài nói:


- Ta không thể mang ngươi đi bờ bên kia, nếu ngươi đã chết, điều ta có thể làm là khiến người này chôn cùng, khiến đại lục đã không còn sinh linh làm mộ chôn ngươi.


Tô Minh giơ tay phải lên, đại lục thành tỏ ngưng tụ từ hư vô, trong phút chốc hợp thành tòa cổ mộ bềnh bồng giữa trời sao. Trên cổ mộ có một tấm bia, dần nổi lên hàng chữ.


Cửu Phong, mộ của Mịch Sát.


Đệ Cửu Mịch Sát, từng là đệ tử ký danh của Thiên Tà Tử giờ ngủ say trong mộ. Gã và Tô Minh không tiếp xúc nhiều nhưng Tô Minh không quên vị sư đệ này, chẳng qua trong tình cảm thì gã không sánh bằng đám người Đại sư huynh. Có lẽ Thiên Tà Tử đã quên nơi này từng có một thiếu niên cố chấp muốn trở thành đệ tử của ông. Nhưng dù thế nào thì gã là sư đệ của Tô Minh.


Dù mộ chỉ có thể tồn tại trăm năm nhưng hai chữ Cửu Phong đã nói lên nỗi tiếc nuối trong lòng Tô Minh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom