Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Núi Nhan Trì, Hàn Phỉ Tử đứng trong nhà ánh mắt sáng ngời. Cô nhìn Hàm Sơn, như có thể thấy thân hình gióng chuông. Thân hình ấy dù bị màn mưa bao phủ nhưng cô đoán được có lẽ người này chính là Mặc Tô mình tìm đã lâu!
“Là ngươi ư…” Hàn Phỉ Tử thì thào.
An Đông bộ lạc, Man Công biểu tình bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sắc mặt không dao động, không biết đang nghĩ gì. Bên cạnh ông ngồi Chiến Thủ và cả tộc trưởng An Đông bộ lạc, Phương Thân.
Ba người đều im lặng, bên tai vang tiếng chuông ngân.
“Đó là khách Mặc Tô ư.” An Đông Man Công từ từ mở miệng, giọng hơi khàn.
“Không xác định, đã sai người đi xem thử.” Tộc trưởng An Đông bộ lạc trầm gọng đáp.
“Man Công, có cần đưa lệnh bài cho người này không?” Chiến Thủ chần chờ một lát, nhìn hướng An Đông Man Công.
Ông lão mặt đầy nếp nhăn nhắm chặt mắt, không từ chối cũng không đồng ý.
Phổ Khương bộ lạc, trên đỉnh núi bị khói đen quanh quẩn, bây giờ có vài bóng dáng mơ hồ đứng đó nhìn hướng Hàm Sơn Thành. Họ không nói lời nào, lạnh lùng nhìn phương xa.
Khác với ba bộ lạc bình tĩnh, khi ảo ảnh Long Thủ Chi Cáp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Hàm Sơn Thành đầy mây thì cả thành triệt để chấn động. Vô số người Hàm Sơn Thành bây giờ dầm mưa nhìn Long Thủ Chi Cáp trên trời, tinh thần rung động, bên tai còn vọng tiếng chuông thật lâu không tan biến.
“Mười hai tiếng, chuông Hàm Sơn vang mười hai tiếng. Người này…tu vi người này thật mạnh!”
“Hắn đã đủ tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích, bây giờ chỉ chờ ba bộ lạc đưa tới lệnh bài là có thể cầm đi lên đỉnh núi, khiêu chiến Hàm Sơn Xích!”
“Không ngờ vốn tưởng chỉ là ngẫu nhiên vang tiếng chuông một lần lại vượt qua chín tiếng, đạt đến mười hai tiếng!”
“Người này là ai? Xem tình hình thì như là chưa tạm dừng, rốt cuộc hắn có thể gióng bao nhiêu tiếng chuông?”
Từng bóng người chạy nhanh tại tầng thứ tư Hàm Sơn đi thẳng tới lối vào tầng thứ ba. Bây giờ đám Phương Lâm ở lối vào tầng thứ ba bị mười hai tiếng chuông chấn động tinh thần. Đặc biệt là Phương Lâm, miệng lưỡi khô khốc, tim đập nhanh. Gã có cảm giác mãnh liệt người gióng mười hai tiếng chuông này có lẽ…chính là thân hình quen thuộc trước đó mình đã thấy!
Từng bóng người lướt qua Phương Lâm đi thẳng tới cánh cửa, biến mất bên trong. Những người có tư cách tiến vào tầng thứ ba, mới sáng sớm đã đi vào đó chính vì nhìn xem người gióng chuông là ai!
Tầng thứ ba Hàm Sơn Thành, chủ các cửa tiệm là nhóm đầu tiên nhìn thấy hình ảnh dưới chuông cổ, Tô Minh mặc áo tơi đội mũ. Thân hình xa lạ này đập vào mắt họ, cách họ xa hơn trăm mét.
Tầng thứ hai, Nam Thiên, ngay cả Huyền Luân, đám Kha Cửu Tư đang đứng tại lối vào tầng thứ hai. Họ biết người gióng mười hai tiếng chuông ở đằng sau cánh cửa, nhưng họ không đi qua.
“Mười hai tiếng ư…ta từng nghe nói trong lịch sử Hàm Sơn Thành có ba người gióng mười hai tiếng dẫn động thú Hàm Sơn!” Ánh mắt Nam Thiên rơi vào ảo ảnh Long Thủ Chi Cáp trên trời, chậm rãi lên tiếng.
“Nam huynh còn quên một người.” Kha Cửu Tư đứng bên cạnh Nam Thiên đột nhiên mở miệng.
Y vừa nói ra câu này, Nam Thiên liền thay đổi biểu tình, không nói gì thêm. Huyền Luân đứng không xa cũng nghe thấy, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt.
Chỗ này tổng cộng có bốn người, đứng một bên còn có người trung niên mặc áo xanh. Người này mặc đồ kỳ lạ, Hàm Sơn Thành thời tiết nóng bức, dù là mùa mưa cũng thế. Nhưng người này mặc quần áo rất dày, dường như trong thời tiết ngột ngạt vẫn thấy rất lãnh.
“Kha huynh nói người kia không lẽ là…” Người đàn ông áo xanh lên tiếng nhưng trong miệng toát ra khói trắng. Hình ảnh rõ ràng khác hẳn mọi người nếu để ai thấy sẽ lập tức nhận ra, người này có cùng địa vi như đám Nam Thiên, một trong năm cường giả Khai Trần, Lãnh Ấn.
“Tư Mã Tín?” Lãnh Ấn từ từ nói.
“Lãnh huynh và Vân huynh đều là gần đây đến Hàm Sơn Thành, có lẽ không quá hiểu biết người này.” Kha Cửu Tư nhìn Lãnh Ấn, gật đầu.
Trong năm vị Khai Trần Hàm Sơn Thành còn có một người tên Vân Táng, cũng chính là Vân huynh trong miệng Kha Cửu Tư. Người này một tháng trước đã bế quan để chuẩn bị cho việc tiến vào Thiên Hàn tông.
“Năm đó Tư Mã Tín theo Thiên Hàn tông đi tới Hàm Sơn Thành, từng gióng chuông cổ. Việc này đa số người không biết rõ, chỉ có thủ lĩnh ba bộ lạc và ba người chúng ta biết.” Nói chuyện là Huyền Luân sắc mặt tái nhợt.
“A? Vì sao gióng chuông cổ nhưng người ngoài không biết rõ? Chuông vừa ngân thì người Hàm Sơn đều biết, đặc biệt là thân phận như Tư Mã Tín chắc chắn khiến người nhớ kỹ.” Lãnh Ấn nhíu mày, nhìn hướng Huyền Luân.
Huyền Luân im lặng chốc lát, định nói thì lúc này lại vang lên một tiếng chuông.
Đinh--
Tô Minh đứng cạnh chuông cổ, biểu tình bình thản như cũ, nhưng hai mắt giấu dưới mũ lấp lóe ánh sáng. Trong chuông truyền ra lực phản chấn va chạm người hắn. Hắn thấy đám người cách trăm mét, hắn thấy phía xa nhóm người chạy nhanh tới. Từng ánh mắt xuyên qua giọt mưa tập trung trên người mình.
‘Mười hai tiếng chuông ngân chỉ chấn động Hàm Sơn Thành, ba bộ lạc vẫn không biến đổi gì nhiều.’ Tô Minh ngẩng đầu nhìn Long Thủ Chi Cáp xuất hiện trên trời mây. Ảo ảnh con thú từ lúc xuất hiện có gầm một tiếng, còn lại tựa như vật chết không động đậy giữa trời, nhưng từ người nó tỏa ra uy nhiếp.
‘Việc này không hợp với kế hoạch của mình. Xem ra mười hai tiếng chuông còn chưa đủ rung động như mình muốn. Vậy thì…’ Tô Minh nâng lên tay phải, lần này không vỗ mà đánh ra một đấm vào chuông cổ khổng lồ.
Khoảnh khắc nắm tay hắn rơi xuống, tiếng chuông thứ mười ba vang lên hóa thành sóng gợn vô hình khuếch tán xung quanh. Vốn không thể nhìn thấy dao động nhưng hôm nay tại màn mưa, có thể thấy giọt nước ngưng tụ một chỗ hình thành vòng tròn nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Vòng tròn lan tràn bên trong như chứa gió lốc, kéo theo mưa gió hóa thành rít gào ẩn giấu dưới tiếng chuông. Hễ người nào bị dao động ***ng chạm thì quần áo tốc lên, sợi tóc bay phất phới.
Cùng lúc đó, khoảnh khắc vẫn còn dư âm tiếng chuông thứ mười ba, Tô Minh nâng lên nắm tay lần nữa rơi xuống, lần này hắn liên tiếp đánh ra bốn đấm!
‘Nếu còn chưa đủ, vậy thêm một lần!’ Áo tơi trên người Tô Minh xoẹt một tiếng rách thành bốn năm mảnh, lộ ra áo đen. Nhưng mũ trên đầu hắn không chút biến đổi, vẫn che đậy khuôn mặt.
Tiếng Đinh đinh đinh đinh kinh thiên động địa. Tiếng chuông liên tục bốn lần hình thành bốn vòng tròn dao động khuếch tán ra ngoài, khiến bây giờ chỗ Tô Minh đứng tựa như mặt nước, mà hắn là trung tâm sóng gợn!
Hàm Sơn chấn động, vô số hòn đá lăn, mặt đất như run lên. Theo dao động tỏa ra, đám người ngoài trăm mét lần lượt biến sắc mặt, thụt lùi.
Ngay lúc này, một tiếng gầm trầm ***c từ bầu trời truyền đến. Chỉ thấy đôi mắt Long Thủ Chi Cáp như sống động, thân hình động đậy, thân thể cao lớn lấy Hàm Sơn Thành làm trung tâm vòng quanh vài vòng, khiến mây đen trên trời tan ra một ít. Miệng nó truyền ra tiếng gầm chấn động mặt đất, khiến người muốn điếc tai.
Mắt Tô Minh chợt lóe tia kích động, lần nữa đánh ra một đấm.
Khoảnh khắc nắm đấm ***ng vào chuông cổ, tiếng chuông thứ mười tám oành oành vang lên. Giây phút tiếng chuông vang, Long Thủ Chi Cáp trên trời rống to đến cực hạn, thân hình mạnh chấn động, biến mất trước mắt mọi người. Nhưng khi nó tán đi thì một tiếng gào sắc bén truyền ra từ bầu trời hư không.
Theo thanh âm xuất hiện là một ngọn núi bay không thể hình dung. Núi rất lớn, vượt qua cả Hàm Sơn, vượt qua tất cả ngọn núi Tô Minh từng thấy.
Núi này che trời lấp đất, hư ảo xuất hiện giữa không trung. Không nhìn tới đỉnh núi, chỉ thấy dưới chân núi như lấ[ trời kia có một con rùa khổng lồ dùng lưng nâng núi.
Con rùa này bộ dạng cực dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, có đồ đằng mặt quỷ!
Quy, đồng quỷ!
Chuông cổ Hàm Sơn, con thú thứ hai của Hàm Sơn!
Tại Hàm Sơn Thành, tất cả người thấy hình ảnh này đều hít thở dồn dập, sự việc xảy ra sáng sớm nay khiến tinh thần họ chấn động. Thậm chí có thể nói là họ chưa từng gặp qua.
Khiêu chiến Hàm Sơn Xích cần gióng chuông cổ. Tuy nhiên, gióng chuông đối với rất nhiều người chỉ là cửa thứ nhất. Có thể vang chín lần đã là cực hạn, nhưng hôm nay họ chính tai nghe đến mười tám tiếng chuông, tận mắt thấy trên trời xuất hiện con thú Hàm Sơn trong truyền thuyết!
“Bối Sơn Quy Huyền!”
“Trong truyền thuyết chuông cổ Hàm Sơn năm đó không phải vật của Hàm Sơn, khi chuông ngân sẽ xuất hiện dị tượng!”
“Ta ở Hàm Sơn Thành nhiều năm từng nghe người nói về chuông cổ Hàm Sơn. Chuông này bề ngoài khắc ba mãnh thú nhưng chỉ có hai là rõ ràng, còn lại một con rất mơ hồ, đến nay vẫn chưa ai biết con thú thứ ba là cái gì.”
“Người này xa lạ nhưng tu vi của hắn dĩ nhiên là Khai Trần, nếu không thì không thể gióng mười tám tiếng chuông!”
“Mười tám tiếng chuông, xem hình dạng rõ ràng là khách mời…xem, người ba bộ lạc đến, là Nhan Trì bộ lạc!”
Trong đám người vang tiếng xôn xao, rung động bàn tán, bỗng nhiên có người kinh hô. Chỉ thấy từ ngọn núi Nhan Trì bộ lạc có một bóng dáng lao nhanh đến. Người đến là ông lão, đạp không khí tới gần, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng khó thể che giấu nỗi kinh ngạc trong mắt.
“Người gióng chuông, ngươi là người nào, có biết gióng chuông sẽ có hậu quả gì?” Ông lão đứng giữa trời, thanh âm như sấm sét.
“Là ngươi ư…” Hàn Phỉ Tử thì thào.
An Đông bộ lạc, Man Công biểu tình bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sắc mặt không dao động, không biết đang nghĩ gì. Bên cạnh ông ngồi Chiến Thủ và cả tộc trưởng An Đông bộ lạc, Phương Thân.
Ba người đều im lặng, bên tai vang tiếng chuông ngân.
“Đó là khách Mặc Tô ư.” An Đông Man Công từ từ mở miệng, giọng hơi khàn.
“Không xác định, đã sai người đi xem thử.” Tộc trưởng An Đông bộ lạc trầm gọng đáp.
“Man Công, có cần đưa lệnh bài cho người này không?” Chiến Thủ chần chờ một lát, nhìn hướng An Đông Man Công.
Ông lão mặt đầy nếp nhăn nhắm chặt mắt, không từ chối cũng không đồng ý.
Phổ Khương bộ lạc, trên đỉnh núi bị khói đen quanh quẩn, bây giờ có vài bóng dáng mơ hồ đứng đó nhìn hướng Hàm Sơn Thành. Họ không nói lời nào, lạnh lùng nhìn phương xa.
Khác với ba bộ lạc bình tĩnh, khi ảo ảnh Long Thủ Chi Cáp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Hàm Sơn Thành đầy mây thì cả thành triệt để chấn động. Vô số người Hàm Sơn Thành bây giờ dầm mưa nhìn Long Thủ Chi Cáp trên trời, tinh thần rung động, bên tai còn vọng tiếng chuông thật lâu không tan biến.
“Mười hai tiếng, chuông Hàm Sơn vang mười hai tiếng. Người này…tu vi người này thật mạnh!”
“Hắn đã đủ tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích, bây giờ chỉ chờ ba bộ lạc đưa tới lệnh bài là có thể cầm đi lên đỉnh núi, khiêu chiến Hàm Sơn Xích!”
“Không ngờ vốn tưởng chỉ là ngẫu nhiên vang tiếng chuông một lần lại vượt qua chín tiếng, đạt đến mười hai tiếng!”
“Người này là ai? Xem tình hình thì như là chưa tạm dừng, rốt cuộc hắn có thể gióng bao nhiêu tiếng chuông?”
Từng bóng người chạy nhanh tại tầng thứ tư Hàm Sơn đi thẳng tới lối vào tầng thứ ba. Bây giờ đám Phương Lâm ở lối vào tầng thứ ba bị mười hai tiếng chuông chấn động tinh thần. Đặc biệt là Phương Lâm, miệng lưỡi khô khốc, tim đập nhanh. Gã có cảm giác mãnh liệt người gióng mười hai tiếng chuông này có lẽ…chính là thân hình quen thuộc trước đó mình đã thấy!
Từng bóng người lướt qua Phương Lâm đi thẳng tới cánh cửa, biến mất bên trong. Những người có tư cách tiến vào tầng thứ ba, mới sáng sớm đã đi vào đó chính vì nhìn xem người gióng chuông là ai!
Tầng thứ ba Hàm Sơn Thành, chủ các cửa tiệm là nhóm đầu tiên nhìn thấy hình ảnh dưới chuông cổ, Tô Minh mặc áo tơi đội mũ. Thân hình xa lạ này đập vào mắt họ, cách họ xa hơn trăm mét.
Tầng thứ hai, Nam Thiên, ngay cả Huyền Luân, đám Kha Cửu Tư đang đứng tại lối vào tầng thứ hai. Họ biết người gióng mười hai tiếng chuông ở đằng sau cánh cửa, nhưng họ không đi qua.
“Mười hai tiếng ư…ta từng nghe nói trong lịch sử Hàm Sơn Thành có ba người gióng mười hai tiếng dẫn động thú Hàm Sơn!” Ánh mắt Nam Thiên rơi vào ảo ảnh Long Thủ Chi Cáp trên trời, chậm rãi lên tiếng.
“Nam huynh còn quên một người.” Kha Cửu Tư đứng bên cạnh Nam Thiên đột nhiên mở miệng.
Y vừa nói ra câu này, Nam Thiên liền thay đổi biểu tình, không nói gì thêm. Huyền Luân đứng không xa cũng nghe thấy, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt.
Chỗ này tổng cộng có bốn người, đứng một bên còn có người trung niên mặc áo xanh. Người này mặc đồ kỳ lạ, Hàm Sơn Thành thời tiết nóng bức, dù là mùa mưa cũng thế. Nhưng người này mặc quần áo rất dày, dường như trong thời tiết ngột ngạt vẫn thấy rất lãnh.
“Kha huynh nói người kia không lẽ là…” Người đàn ông áo xanh lên tiếng nhưng trong miệng toát ra khói trắng. Hình ảnh rõ ràng khác hẳn mọi người nếu để ai thấy sẽ lập tức nhận ra, người này có cùng địa vi như đám Nam Thiên, một trong năm cường giả Khai Trần, Lãnh Ấn.
“Tư Mã Tín?” Lãnh Ấn từ từ nói.
“Lãnh huynh và Vân huynh đều là gần đây đến Hàm Sơn Thành, có lẽ không quá hiểu biết người này.” Kha Cửu Tư nhìn Lãnh Ấn, gật đầu.
Trong năm vị Khai Trần Hàm Sơn Thành còn có một người tên Vân Táng, cũng chính là Vân huynh trong miệng Kha Cửu Tư. Người này một tháng trước đã bế quan để chuẩn bị cho việc tiến vào Thiên Hàn tông.
“Năm đó Tư Mã Tín theo Thiên Hàn tông đi tới Hàm Sơn Thành, từng gióng chuông cổ. Việc này đa số người không biết rõ, chỉ có thủ lĩnh ba bộ lạc và ba người chúng ta biết.” Nói chuyện là Huyền Luân sắc mặt tái nhợt.
“A? Vì sao gióng chuông cổ nhưng người ngoài không biết rõ? Chuông vừa ngân thì người Hàm Sơn đều biết, đặc biệt là thân phận như Tư Mã Tín chắc chắn khiến người nhớ kỹ.” Lãnh Ấn nhíu mày, nhìn hướng Huyền Luân.
Huyền Luân im lặng chốc lát, định nói thì lúc này lại vang lên một tiếng chuông.
Đinh--
Tô Minh đứng cạnh chuông cổ, biểu tình bình thản như cũ, nhưng hai mắt giấu dưới mũ lấp lóe ánh sáng. Trong chuông truyền ra lực phản chấn va chạm người hắn. Hắn thấy đám người cách trăm mét, hắn thấy phía xa nhóm người chạy nhanh tới. Từng ánh mắt xuyên qua giọt mưa tập trung trên người mình.
‘Mười hai tiếng chuông ngân chỉ chấn động Hàm Sơn Thành, ba bộ lạc vẫn không biến đổi gì nhiều.’ Tô Minh ngẩng đầu nhìn Long Thủ Chi Cáp xuất hiện trên trời mây. Ảo ảnh con thú từ lúc xuất hiện có gầm một tiếng, còn lại tựa như vật chết không động đậy giữa trời, nhưng từ người nó tỏa ra uy nhiếp.
‘Việc này không hợp với kế hoạch của mình. Xem ra mười hai tiếng chuông còn chưa đủ rung động như mình muốn. Vậy thì…’ Tô Minh nâng lên tay phải, lần này không vỗ mà đánh ra một đấm vào chuông cổ khổng lồ.
Khoảnh khắc nắm tay hắn rơi xuống, tiếng chuông thứ mười ba vang lên hóa thành sóng gợn vô hình khuếch tán xung quanh. Vốn không thể nhìn thấy dao động nhưng hôm nay tại màn mưa, có thể thấy giọt nước ngưng tụ một chỗ hình thành vòng tròn nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Vòng tròn lan tràn bên trong như chứa gió lốc, kéo theo mưa gió hóa thành rít gào ẩn giấu dưới tiếng chuông. Hễ người nào bị dao động ***ng chạm thì quần áo tốc lên, sợi tóc bay phất phới.
Cùng lúc đó, khoảnh khắc vẫn còn dư âm tiếng chuông thứ mười ba, Tô Minh nâng lên nắm tay lần nữa rơi xuống, lần này hắn liên tiếp đánh ra bốn đấm!
‘Nếu còn chưa đủ, vậy thêm một lần!’ Áo tơi trên người Tô Minh xoẹt một tiếng rách thành bốn năm mảnh, lộ ra áo đen. Nhưng mũ trên đầu hắn không chút biến đổi, vẫn che đậy khuôn mặt.
Tiếng Đinh đinh đinh đinh kinh thiên động địa. Tiếng chuông liên tục bốn lần hình thành bốn vòng tròn dao động khuếch tán ra ngoài, khiến bây giờ chỗ Tô Minh đứng tựa như mặt nước, mà hắn là trung tâm sóng gợn!
Hàm Sơn chấn động, vô số hòn đá lăn, mặt đất như run lên. Theo dao động tỏa ra, đám người ngoài trăm mét lần lượt biến sắc mặt, thụt lùi.
Ngay lúc này, một tiếng gầm trầm ***c từ bầu trời truyền đến. Chỉ thấy đôi mắt Long Thủ Chi Cáp như sống động, thân hình động đậy, thân thể cao lớn lấy Hàm Sơn Thành làm trung tâm vòng quanh vài vòng, khiến mây đen trên trời tan ra một ít. Miệng nó truyền ra tiếng gầm chấn động mặt đất, khiến người muốn điếc tai.
Mắt Tô Minh chợt lóe tia kích động, lần nữa đánh ra một đấm.
Khoảnh khắc nắm đấm ***ng vào chuông cổ, tiếng chuông thứ mười tám oành oành vang lên. Giây phút tiếng chuông vang, Long Thủ Chi Cáp trên trời rống to đến cực hạn, thân hình mạnh chấn động, biến mất trước mắt mọi người. Nhưng khi nó tán đi thì một tiếng gào sắc bén truyền ra từ bầu trời hư không.
Theo thanh âm xuất hiện là một ngọn núi bay không thể hình dung. Núi rất lớn, vượt qua cả Hàm Sơn, vượt qua tất cả ngọn núi Tô Minh từng thấy.
Núi này che trời lấp đất, hư ảo xuất hiện giữa không trung. Không nhìn tới đỉnh núi, chỉ thấy dưới chân núi như lấ[ trời kia có một con rùa khổng lồ dùng lưng nâng núi.
Con rùa này bộ dạng cực dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, có đồ đằng mặt quỷ!
Quy, đồng quỷ!
Chuông cổ Hàm Sơn, con thú thứ hai của Hàm Sơn!
Tại Hàm Sơn Thành, tất cả người thấy hình ảnh này đều hít thở dồn dập, sự việc xảy ra sáng sớm nay khiến tinh thần họ chấn động. Thậm chí có thể nói là họ chưa từng gặp qua.
Khiêu chiến Hàm Sơn Xích cần gióng chuông cổ. Tuy nhiên, gióng chuông đối với rất nhiều người chỉ là cửa thứ nhất. Có thể vang chín lần đã là cực hạn, nhưng hôm nay họ chính tai nghe đến mười tám tiếng chuông, tận mắt thấy trên trời xuất hiện con thú Hàm Sơn trong truyền thuyết!
“Bối Sơn Quy Huyền!”
“Trong truyền thuyết chuông cổ Hàm Sơn năm đó không phải vật của Hàm Sơn, khi chuông ngân sẽ xuất hiện dị tượng!”
“Ta ở Hàm Sơn Thành nhiều năm từng nghe người nói về chuông cổ Hàm Sơn. Chuông này bề ngoài khắc ba mãnh thú nhưng chỉ có hai là rõ ràng, còn lại một con rất mơ hồ, đến nay vẫn chưa ai biết con thú thứ ba là cái gì.”
“Người này xa lạ nhưng tu vi của hắn dĩ nhiên là Khai Trần, nếu không thì không thể gióng mười tám tiếng chuông!”
“Mười tám tiếng chuông, xem hình dạng rõ ràng là khách mời…xem, người ba bộ lạc đến, là Nhan Trì bộ lạc!”
Trong đám người vang tiếng xôn xao, rung động bàn tán, bỗng nhiên có người kinh hô. Chỉ thấy từ ngọn núi Nhan Trì bộ lạc có một bóng dáng lao nhanh đến. Người đến là ông lão, đạp không khí tới gần, dù sắc mặt bình tĩnh nhưng khó thể che giấu nỗi kinh ngạc trong mắt.
“Người gióng chuông, ngươi là người nào, có biết gióng chuông sẽ có hậu quả gì?” Ông lão đứng giữa trời, thanh âm như sấm sét.
Bình luận facebook