Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
‘Chủ nhân, ngài rốt cuộc tỉnh lại!!!’ Giọng Hòa Phong có chút trách móc, chính gã cũng không biết nên làm sao biểu đạt. Lúc trước gã bị cảm giác nguy hiểm tính mạng đánh thức, lập tức phát hiện Tô Minh quái lạ, dường như mất hồn, thân thể nhanh chóng rơi xuống, không bao lâu sau sẽ té tan xương nát thịt.
Tô Minh mất hồn đương nhiên không thấy sợ, nhưng Hòa Phong tỉnh táo. Gã trơ mắt nhìn Tô Minh té xuống, trơ mắt mình sắp chôn cùng với Tô Minh, mà bản thân thì bất lực, không thể khống chế thân thể Tô Minh, cũng không rời khỏi người hắn được. Lực lượng ức chế khí huyết bên ngoài tạo thành tổn thương hủy diệt đối với gã.
Gã thật sự sợ, cảm giác đi hướng cái chết mà mình bất lực khiến gã phát cuồng, sốt ruột kêu gọi Tô Minh, thậm chí tuyệt vọng bắt đầu chẳng hề che giấu chửi lung tung.
Nhưng bây giờ thấy Tô Minh thức tỉnh, Hòa Phong bỗng sợ hãi. Nỗi sợ không phải cái chết, mà lỡ như Tô Minh nghe mấy lời mình nói vừa nãy, nói không chừng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
‘Chủ…chủ nhân? Mới rồi ngài có nghe gì không? Lúc trước tiểu nhân lo lắng an toàn của chủ nhân…’ Hòa Phong vội vàng cẩn thận giải thích, sợ Tô Minh tính chuyện với gã.
Tô Minh không để ý Hòa Phong, bây giờ hắn đang nhanh chóng rơi xuống, đầu xẹt qua các loại suy nghĩ, mắt lóe tia sáng âm u. Lập tức từng mảnh hồn Nguyệt Dực từ cơ thể toát ra ngoài. Nhưng khoảnh khắc nó toát ra thì lập tức có áp lực khổng lồ ập đến, giam cầm hồn Nguyệt Dực trong người Tô Minh, không thể phóng ra.
‘Không vận chuyển được khí huyết thì hồn Nguyệt Dực sẽ không ra khỏi người…đành vậy!’ Trong đầu Tô Minh phát động Khắc Ấn thuật. Giữa trán hắn lóe ánh sáng xanh, chỉ thấy kiếm xanh nhỏ rít gào bắn ra.
Kiếm nhỏ xuất hiện dưới áp lực khó khăn lắc lư như không thể chịu đựng, nhưng có Khắc Ấn thuật dốc hết sức ngưng tụ, kiếm lập tức biến ổn định lóe đến lòng bàn chân Tô Minh hướng lên trên, khiến đôi chân Tô Minh bỗng đạp bề mặt.
Đạp xuống một bước, thế rơi của Tô Minh như bị đè ép, trừ bị kiếm nhỏ chia ra một phần, còn lại đều ngưng tụ trong người hắn, tiếng bùm bùm vang vọng. Mặt Tô Minh lập tức biến trắng, phun ra ngụm máu, kiếm nhỏ bỗng rớt xuống hơn mười mét mới dần ổn định.
Thở hồng hộc, Tô Minh đứng trên kiếm nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen. Hắn thấy tia chớp xẹt qua, một cái chớp mắt kia hắn trông thấy dây xích lắc lư như ẩn như hiện.
“Vượt dây xích còn chưa kết thúc!” Tô Minh thì thào.
Hắn mặc đồ đen, lúc rơi xuống thì bị thổi lại phủ lên đầu, áo choàng dài dưới chân lỏng ra có thể che phủ kiếm nhỏ màu xanh.
Hắn động ý niệm, kiếm nhỏ xanh chậm rãi dâng lên kéo theo Tô Minh, từ vực sâu vô tận chậm rãi bay lên trên.
Hắn, Tô Minh, đã trở lại!
Bây giờ Hàm Sơn Thành, theo thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, bầu trời đôi khi vang tiếng sấm, có tia chớp xẹt qua chiếu sáng xung quanh, cũng chiếu rọi ánh mắt mọi người tập trung nhìn Hàm Sơn Xích. Cùng lúc đó, những khuôn mặt mong chờ hiện rõ trong tia chớp thoáng giây đó.
Không người hiện ra mất kiên nhẫn. Loại biến đổi quái lạ cột Hàm Sơn không hạ xuống, kỳ thật trong lòng mỗi người biết rõ, chỉ có một đáp án.
Khiêu chiến Hàm Sơn Xích còn chưa kết thúc, người khiêu chiến chưa thất bại!
Nhưng hiểu về hiểu, hôm nay từng tình huống khiến người do dự.
“Hắn…thật sự không chết ư?”
“Đã qua lâu như vậy, nếu hắn không chết thì sao chưa xuất hiện?”
“Chắc Phổ Khương bộ lạc đã phái người xuống tìm xác người này, không biết kết quả ra sao…”
Tiếng bàn tán nhỏ giọng đánh vỡ im lặng trước đó. Thời gian trôi qua rất lâu rồi. Dù biết rõ nguyên nhân cột đá không hạ xuống nhưng nỗi do dự vẫn lan rộng trong khoảng thời gian này.
Trên núi An Đông, An Đông Man Công biểu tình trầm trọng đứng ở mép núi, nhìn chằm chằm. Phương Thân đứng sau lưng ông, còn có Hàn Thương Tử cách không xa cũng tương tự.
“Việc này chưa từng xảy ra…hắn, chẳng lẽ thật không chết?”
Thời gian trôi qua từng phút một, đã một tiếng đồng hồ. Một tiếng này đối với người bình thường thì rất nhanh trôi qua, nhưng hôm nay trong cảm giác của mọi người, một tiếng đồng hồ chậm rãi như bị kéo dài gấp mấy lần.
Trên núi Phổ Khương, Man Công gầy gò hít thở sâu, biểu tình từ nghiêm túc chậm rãi thả lỏng.
“Đã hơn một tiếng đồng hồ, có lẽ chỉ là Hàm Sơn Xích có gì ngoài ý muốn mà không phải người kia…chưa chết. Ngươi thấy sao?” Phổ Khương Man Công nói ra câu cuối cùng nhìn hướng người đàn ông mập mạp bên cạnh.
Người đàn ông chần chờ một lát, nhìn sắc trời lại nhìn vực sâu, từ từ nói.
“Thời gian đúng là hơi lâu, người này rất có thể là…đã chết. Tộc nhân sai đi tra xét chắc đã…”
Không đợi gã nói xong đột nhiên cả người chấn động, nhìn chằm chằm vực sâu. Gã…nhìn thấy!
Không chỉ mình gã, Phổ Khương Man Công bên cạnh cũng biến sắc mặt, thân thể gầy gò bây giờ như trong bão tố sóng thần, như sắp sửa bùng nổ, lão nhìn chằm chằm vực sâu. Lão, nhìn thấy!
Trên núi Phổ Khương, bây giờ trừ hai người họ ra, còn lại mấy người đều giật mình nhìn chăm chú. Biểu tình bởi vì nhìn thấy hình ảnh kia mà biến đổi!
Bọn họ, nhìn thấy!
Có tia chớp xẹt qua, khoảnh khắc tia chớp chiếu rọi thế gian, dưới vực sâu núi Phổ Khương, có một người mặc đồ đen đang chậm rãi bay lên!
Tiếng kinh hô vang lên từ Hàm Sơn!
Trên núi An Đông, An Đông Man Công hít sâu, mắt lộ ra tia sáng sắc bén kích động, biểu tình khó thể tin nhìn vực sâu. Ông, cũng trông thấy!
Tộc trưởng An Đông bộ lạc Phương Thân, Hàn Thương Tử ở một bên, hai người biểu tình khác nhau. Phương Thân là tràn đầy chấn kinh. Hàn Thương Tử thì thở ra hơi dài. Bọn họ, cũng nhìn thấy!
Trên núi Nhan Trì, tay phải bà lão bản năng siết chặt lại thả ra, sau đó lại nắm, liên tục vài lần, nhưng vẻ mặt bình thản dường như trông thấy hình ảnh kinh người dưới vực sâu cũng không đem đến nhiều dao động.
Nhan Loan đứng bên cạnh thấy tình hình dưới vực sâu thì ngây ra, mắt sáng ngời. Bà định nói gì, bỗng chú ý đến tay phải bà lão, lòng chấn động.
Người ngoài nói tu vi của Nhan Loan vượt qua Man Công, việc này không sai. Nhưng chỉ mình bà biết, Nhan Trì Man Công trước mắt có điểm mạnh riêng. Bà biết Man Công có một thói quen, khi do dự sự việc gì thì tay phải sẽ nắm lại thả, thả rồi lại nắm.
‘Man Công đang do dự cái gì?’ Nhan Loan hơi khó hiểu. Bây giờ việc này không liên quan đến Nhan Trì bộ lạc họ, có việc gì khiến Man Công khó thể quyết định như vậy.
Bây giờ nhìn thấy tình trạng trong vực sâu trừ ba bộ lạc trên ba ngọn núi ra, còn có người cả Hàm Sơn Thành tập trung chú ý. Sau khi thấy hình ảnh kia thì đám người phát ra tiếng kinh hô ngập trời, thanh âm liên tiếp như có thể át sấm vang.
“Hắn thật sự không chết!”
“Là hắn, hắn đi ra!!!”
“Người này rốt cuộc có tu vi gì thế này. Hắn…không ngờ hắn từ vực sâu cỡ đó leo lên được!”
“Đó giờ không ai rớt xuống lâu như vậy còn có thể sống sót. Người này…người này thật sự không chết, còn ra khỏi vực sâu!” Nam Thiên hít sâu, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra kính nể. Y nhìn vực sâu, thì thào.
Lãnh Ấn, Kha Cửu Tư cũng nhìn thấy vực sâu, biểu tình biến đổi, tựa như Nam Thiên, dâng lên nỗi kính nể. Đối với cường giả thì nên có sự tôn trọng, đặc biệt là người từ vực sâu đi ra thì cần như thế.
Hàn Phỉ Tử ở giữa trời, đứng trên mây trắng, khuôn mặt bị khăn che đậy khóe miệng lộ nụ cười, hai mắt so với trước càng sáng ngời.
Chỉ có Huyền Luân bây giờ sắc mặt âm trầm như băng ngàn năm. Y siết chặt nắm tay, cúi đầu, che giấu ghen ghét và sát khí trong mắt!
Tô Minh từ trong vực sâu đạp kiếm nhỏ xanh bị áo che đậy chậm rãi dâng lên, xuất hiện trong trời đất, xuất hiện trong mắt mọi người nơi đây.
Trải qua lần này, bây giờ hắn có thể nói là chân chính bị mọi người chú ý, ảnh hưởng tinh thần mọi người. Dù lúc trước có người xem thường thì giờ đây đã tan biến.
Nói hắn bò ra từ tử vong thật chẳng khuếch đại chút nào. Rơi vào vực sâu mà còn có thể đi ra, chắc chắn sẽ nổi danh cả Hàm Sơn, chắc chắn dù qua đi mấy trăm năm vẫn sẽ có người nhớ kỹ. Chắc chắn sau này mỗi khi có người khiêu chiến Hàm Sơn Xích đều sẽ nghe từ miệng mọi người kể ra tháng năm này xảy ra việc này!
Cũng chắc chắn lần này Tô Minh khiêu chiến Hàm Sơn Xích trước đây không ai làm được, sẽ chấn động Hàm Sơn, đạt đến mục đích rung động mà hắn muốn!
Theo hắn bay lên, khi thân hình Tô Minh bằng với đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy thì trong Hàm Sơn Thành dâng lên tiếng kêu to. Từng thanh âm quanh quẩn khiến Tô Minh nghe thấy.
“Hắn sẽ đi tiếp chứ?”
“Người này có bộ dạng như thế nào, tên là gì nhỉ!”
“Chắc chắn hắn sẽ được Thiên Hàn tông nhận làm đệ tử, dù không đi tiếp cũng có khả năng rất lớn bị dẫn tiến Thiên Hàn tông!”
Trong tiếng bàn tán, Tô Minh đứng cạnh đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy. Hắn không nhìn núi Phổ Khương liên kết với sợi xích giờ vẫn chìm trong im lặng, mà nhấc chân đạp trên dây xích.
Khoảnh khắc lần thứ hai bước lên cùng sợi xích, tiếng bàn tán trong Hàm Sơn Thành đạt đến đỉnh điểm. Bao gồm tộc nhân ba bộ lạc bây giờ đều ở trên ngọn núi của mình khẩn trương nhìn.
Kiếm nhỏ xanh khi Tô Minh cất bước thì biến mất. Tô Minh đứng trên đoạn xích thứ bảy, đón gió núi, thở ra một hơi dài.
“Hàm Sơn Xích, chúng ta tiếp tục…” Tô Minh thì thào, mạnh nâng lên chân phải đạp một bước, theo hắn tiến lên, cột đá thứ sáu sau lưng hắn vỡ tan hóa thành đá vụn rơi lả tả.
Dù là lúc này thì Tô Minh vẫn không quên việc Phổ Khương bộ lạc nhờ mình.
‘A Công, xuất hiện đi!’ Tô Minh tiến về phía trước, hắn không muốn cứ như thế đi qua.
Tô Minh mất hồn đương nhiên không thấy sợ, nhưng Hòa Phong tỉnh táo. Gã trơ mắt nhìn Tô Minh té xuống, trơ mắt mình sắp chôn cùng với Tô Minh, mà bản thân thì bất lực, không thể khống chế thân thể Tô Minh, cũng không rời khỏi người hắn được. Lực lượng ức chế khí huyết bên ngoài tạo thành tổn thương hủy diệt đối với gã.
Gã thật sự sợ, cảm giác đi hướng cái chết mà mình bất lực khiến gã phát cuồng, sốt ruột kêu gọi Tô Minh, thậm chí tuyệt vọng bắt đầu chẳng hề che giấu chửi lung tung.
Nhưng bây giờ thấy Tô Minh thức tỉnh, Hòa Phong bỗng sợ hãi. Nỗi sợ không phải cái chết, mà lỡ như Tô Minh nghe mấy lời mình nói vừa nãy, nói không chừng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
‘Chủ…chủ nhân? Mới rồi ngài có nghe gì không? Lúc trước tiểu nhân lo lắng an toàn của chủ nhân…’ Hòa Phong vội vàng cẩn thận giải thích, sợ Tô Minh tính chuyện với gã.
Tô Minh không để ý Hòa Phong, bây giờ hắn đang nhanh chóng rơi xuống, đầu xẹt qua các loại suy nghĩ, mắt lóe tia sáng âm u. Lập tức từng mảnh hồn Nguyệt Dực từ cơ thể toát ra ngoài. Nhưng khoảnh khắc nó toát ra thì lập tức có áp lực khổng lồ ập đến, giam cầm hồn Nguyệt Dực trong người Tô Minh, không thể phóng ra.
‘Không vận chuyển được khí huyết thì hồn Nguyệt Dực sẽ không ra khỏi người…đành vậy!’ Trong đầu Tô Minh phát động Khắc Ấn thuật. Giữa trán hắn lóe ánh sáng xanh, chỉ thấy kiếm xanh nhỏ rít gào bắn ra.
Kiếm nhỏ xuất hiện dưới áp lực khó khăn lắc lư như không thể chịu đựng, nhưng có Khắc Ấn thuật dốc hết sức ngưng tụ, kiếm lập tức biến ổn định lóe đến lòng bàn chân Tô Minh hướng lên trên, khiến đôi chân Tô Minh bỗng đạp bề mặt.
Đạp xuống một bước, thế rơi của Tô Minh như bị đè ép, trừ bị kiếm nhỏ chia ra một phần, còn lại đều ngưng tụ trong người hắn, tiếng bùm bùm vang vọng. Mặt Tô Minh lập tức biến trắng, phun ra ngụm máu, kiếm nhỏ bỗng rớt xuống hơn mười mét mới dần ổn định.
Thở hồng hộc, Tô Minh đứng trên kiếm nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen. Hắn thấy tia chớp xẹt qua, một cái chớp mắt kia hắn trông thấy dây xích lắc lư như ẩn như hiện.
“Vượt dây xích còn chưa kết thúc!” Tô Minh thì thào.
Hắn mặc đồ đen, lúc rơi xuống thì bị thổi lại phủ lên đầu, áo choàng dài dưới chân lỏng ra có thể che phủ kiếm nhỏ màu xanh.
Hắn động ý niệm, kiếm nhỏ xanh chậm rãi dâng lên kéo theo Tô Minh, từ vực sâu vô tận chậm rãi bay lên trên.
Hắn, Tô Minh, đã trở lại!
Bây giờ Hàm Sơn Thành, theo thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, bầu trời đôi khi vang tiếng sấm, có tia chớp xẹt qua chiếu sáng xung quanh, cũng chiếu rọi ánh mắt mọi người tập trung nhìn Hàm Sơn Xích. Cùng lúc đó, những khuôn mặt mong chờ hiện rõ trong tia chớp thoáng giây đó.
Không người hiện ra mất kiên nhẫn. Loại biến đổi quái lạ cột Hàm Sơn không hạ xuống, kỳ thật trong lòng mỗi người biết rõ, chỉ có một đáp án.
Khiêu chiến Hàm Sơn Xích còn chưa kết thúc, người khiêu chiến chưa thất bại!
Nhưng hiểu về hiểu, hôm nay từng tình huống khiến người do dự.
“Hắn…thật sự không chết ư?”
“Đã qua lâu như vậy, nếu hắn không chết thì sao chưa xuất hiện?”
“Chắc Phổ Khương bộ lạc đã phái người xuống tìm xác người này, không biết kết quả ra sao…”
Tiếng bàn tán nhỏ giọng đánh vỡ im lặng trước đó. Thời gian trôi qua rất lâu rồi. Dù biết rõ nguyên nhân cột đá không hạ xuống nhưng nỗi do dự vẫn lan rộng trong khoảng thời gian này.
Trên núi An Đông, An Đông Man Công biểu tình trầm trọng đứng ở mép núi, nhìn chằm chằm. Phương Thân đứng sau lưng ông, còn có Hàn Thương Tử cách không xa cũng tương tự.
“Việc này chưa từng xảy ra…hắn, chẳng lẽ thật không chết?”
Thời gian trôi qua từng phút một, đã một tiếng đồng hồ. Một tiếng này đối với người bình thường thì rất nhanh trôi qua, nhưng hôm nay trong cảm giác của mọi người, một tiếng đồng hồ chậm rãi như bị kéo dài gấp mấy lần.
Trên núi Phổ Khương, Man Công gầy gò hít thở sâu, biểu tình từ nghiêm túc chậm rãi thả lỏng.
“Đã hơn một tiếng đồng hồ, có lẽ chỉ là Hàm Sơn Xích có gì ngoài ý muốn mà không phải người kia…chưa chết. Ngươi thấy sao?” Phổ Khương Man Công nói ra câu cuối cùng nhìn hướng người đàn ông mập mạp bên cạnh.
Người đàn ông chần chờ một lát, nhìn sắc trời lại nhìn vực sâu, từ từ nói.
“Thời gian đúng là hơi lâu, người này rất có thể là…đã chết. Tộc nhân sai đi tra xét chắc đã…”
Không đợi gã nói xong đột nhiên cả người chấn động, nhìn chằm chằm vực sâu. Gã…nhìn thấy!
Không chỉ mình gã, Phổ Khương Man Công bên cạnh cũng biến sắc mặt, thân thể gầy gò bây giờ như trong bão tố sóng thần, như sắp sửa bùng nổ, lão nhìn chằm chằm vực sâu. Lão, nhìn thấy!
Trên núi Phổ Khương, bây giờ trừ hai người họ ra, còn lại mấy người đều giật mình nhìn chăm chú. Biểu tình bởi vì nhìn thấy hình ảnh kia mà biến đổi!
Bọn họ, nhìn thấy!
Có tia chớp xẹt qua, khoảnh khắc tia chớp chiếu rọi thế gian, dưới vực sâu núi Phổ Khương, có một người mặc đồ đen đang chậm rãi bay lên!
Tiếng kinh hô vang lên từ Hàm Sơn!
Trên núi An Đông, An Đông Man Công hít sâu, mắt lộ ra tia sáng sắc bén kích động, biểu tình khó thể tin nhìn vực sâu. Ông, cũng trông thấy!
Tộc trưởng An Đông bộ lạc Phương Thân, Hàn Thương Tử ở một bên, hai người biểu tình khác nhau. Phương Thân là tràn đầy chấn kinh. Hàn Thương Tử thì thở ra hơi dài. Bọn họ, cũng nhìn thấy!
Trên núi Nhan Trì, tay phải bà lão bản năng siết chặt lại thả ra, sau đó lại nắm, liên tục vài lần, nhưng vẻ mặt bình thản dường như trông thấy hình ảnh kinh người dưới vực sâu cũng không đem đến nhiều dao động.
Nhan Loan đứng bên cạnh thấy tình hình dưới vực sâu thì ngây ra, mắt sáng ngời. Bà định nói gì, bỗng chú ý đến tay phải bà lão, lòng chấn động.
Người ngoài nói tu vi của Nhan Loan vượt qua Man Công, việc này không sai. Nhưng chỉ mình bà biết, Nhan Trì Man Công trước mắt có điểm mạnh riêng. Bà biết Man Công có một thói quen, khi do dự sự việc gì thì tay phải sẽ nắm lại thả, thả rồi lại nắm.
‘Man Công đang do dự cái gì?’ Nhan Loan hơi khó hiểu. Bây giờ việc này không liên quan đến Nhan Trì bộ lạc họ, có việc gì khiến Man Công khó thể quyết định như vậy.
Bây giờ nhìn thấy tình trạng trong vực sâu trừ ba bộ lạc trên ba ngọn núi ra, còn có người cả Hàm Sơn Thành tập trung chú ý. Sau khi thấy hình ảnh kia thì đám người phát ra tiếng kinh hô ngập trời, thanh âm liên tiếp như có thể át sấm vang.
“Hắn thật sự không chết!”
“Là hắn, hắn đi ra!!!”
“Người này rốt cuộc có tu vi gì thế này. Hắn…không ngờ hắn từ vực sâu cỡ đó leo lên được!”
“Đó giờ không ai rớt xuống lâu như vậy còn có thể sống sót. Người này…người này thật sự không chết, còn ra khỏi vực sâu!” Nam Thiên hít sâu, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra kính nể. Y nhìn vực sâu, thì thào.
Lãnh Ấn, Kha Cửu Tư cũng nhìn thấy vực sâu, biểu tình biến đổi, tựa như Nam Thiên, dâng lên nỗi kính nể. Đối với cường giả thì nên có sự tôn trọng, đặc biệt là người từ vực sâu đi ra thì cần như thế.
Hàn Phỉ Tử ở giữa trời, đứng trên mây trắng, khuôn mặt bị khăn che đậy khóe miệng lộ nụ cười, hai mắt so với trước càng sáng ngời.
Chỉ có Huyền Luân bây giờ sắc mặt âm trầm như băng ngàn năm. Y siết chặt nắm tay, cúi đầu, che giấu ghen ghét và sát khí trong mắt!
Tô Minh từ trong vực sâu đạp kiếm nhỏ xanh bị áo che đậy chậm rãi dâng lên, xuất hiện trong trời đất, xuất hiện trong mắt mọi người nơi đây.
Trải qua lần này, bây giờ hắn có thể nói là chân chính bị mọi người chú ý, ảnh hưởng tinh thần mọi người. Dù lúc trước có người xem thường thì giờ đây đã tan biến.
Nói hắn bò ra từ tử vong thật chẳng khuếch đại chút nào. Rơi vào vực sâu mà còn có thể đi ra, chắc chắn sẽ nổi danh cả Hàm Sơn, chắc chắn dù qua đi mấy trăm năm vẫn sẽ có người nhớ kỹ. Chắc chắn sau này mỗi khi có người khiêu chiến Hàm Sơn Xích đều sẽ nghe từ miệng mọi người kể ra tháng năm này xảy ra việc này!
Cũng chắc chắn lần này Tô Minh khiêu chiến Hàm Sơn Xích trước đây không ai làm được, sẽ chấn động Hàm Sơn, đạt đến mục đích rung động mà hắn muốn!
Theo hắn bay lên, khi thân hình Tô Minh bằng với đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy thì trong Hàm Sơn Thành dâng lên tiếng kêu to. Từng thanh âm quanh quẩn khiến Tô Minh nghe thấy.
“Hắn sẽ đi tiếp chứ?”
“Người này có bộ dạng như thế nào, tên là gì nhỉ!”
“Chắc chắn hắn sẽ được Thiên Hàn tông nhận làm đệ tử, dù không đi tiếp cũng có khả năng rất lớn bị dẫn tiến Thiên Hàn tông!”
Trong tiếng bàn tán, Tô Minh đứng cạnh đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy. Hắn không nhìn núi Phổ Khương liên kết với sợi xích giờ vẫn chìm trong im lặng, mà nhấc chân đạp trên dây xích.
Khoảnh khắc lần thứ hai bước lên cùng sợi xích, tiếng bàn tán trong Hàm Sơn Thành đạt đến đỉnh điểm. Bao gồm tộc nhân ba bộ lạc bây giờ đều ở trên ngọn núi của mình khẩn trương nhìn.
Kiếm nhỏ xanh khi Tô Minh cất bước thì biến mất. Tô Minh đứng trên đoạn xích thứ bảy, đón gió núi, thở ra một hơi dài.
“Hàm Sơn Xích, chúng ta tiếp tục…” Tô Minh thì thào, mạnh nâng lên chân phải đạp một bước, theo hắn tiến lên, cột đá thứ sáu sau lưng hắn vỡ tan hóa thành đá vụn rơi lả tả.
Dù là lúc này thì Tô Minh vẫn không quên việc Phổ Khương bộ lạc nhờ mình.
‘A Công, xuất hiện đi!’ Tô Minh tiến về phía trước, hắn không muốn cứ như thế đi qua.
Bình luận facebook