• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cầu Ma (4 Viewers)

  • Chương 207

Hàm Sơn thành trong đêm có ánh lửa le lói lung lay trong gió, nhìn theo nơi phát ra ánh lửa có thể thấy đó là tiệm rượu ban đêm vẫn có người đi vào.


Tô Minh đi trên đường Hàm Sơn thành, nhìn từng gian nhà quen thuộc, lặng lẽ cất bước.


‘Đến chỗ này đã qua rất nhiều năm.’ Tô Minh ngừng bước chân.


Trước mặt hắn là một tiệm rượu, trong tiệm vào đêm khuya không có nhiều khách, đa số một mình uống rượu, ngẫu nhiên nhỏ giọng bàn tán chút ít.


Cạnh cửa trên một bộ bàn ghế, chủ tiệm là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang chống cằm ngủ gục.


Có loại cảm giác khó tả quanh quẩn trong ngoài Hàm Sơn thành, hóa thành nặng nề đè ép lòng mỗi người trong thành. Cho nên đêm khuya này trong các tiệm rượu vẫn tồn tại người uống rượu.


‘Lại đi tới đây.’ Tô Minh nhìn tiệm rượu, nhớ năm đó khi lần đầu mình tới Hàm Sơn thành từng tại đây gặp gỡ Hòa Phong, Hàn Phỉ Tử.


‘Khi đến thì tới đây, giờ sắp đi cũng vẫn là đây.’ Tô Minh cười, dứt khoát sải bước đi vào trong tiệm rượu.


Hoàn cảnh bên trong vẫn giống như trí nhớ. Tô Minh bước vào không gây nhiều chú ý, chỉ có ông chủ đang ngủ bởi vì Tô Minh đi vào mang theo tiếng gió mà mơ hồ mở mắt ra liếc hắn một cái.


Bộ dạng hiện tại của Tô Minh là khuôn mặt thật của hắn. Bộ dạng này người trong Hàm Sơn thành cực hiếm người trông thấy. Dù có người thấy thì cũng khó mà liên hệ đến người hoàn thành Khai Trần danh chấn Hàm Sơn, hoặc là Mặc Tô cũng rất nổi tiếng.


Đi vào tiệm rượu, đi tới cái bàn năm đó từng ngồi, Tô Minh ngồi xuống.


Không lâu sau, chủ quán ngáp đi tới, không hỏi gì mà trực tiếp đặt hai bầu rượu lên bàn, còn có một ít đồ nhắm rượu, sau đó rời đi, trở lại bàn cạnh cửa, chống cằm, lần nữa ngủ gật.


Tô Minh cầm bình rượu đặt bên môi uống một ngụm. Rượu giống hệt năm đó hắn uống, ở trong miệng hóa thành chua cay, tựa ngọn lửa ở ngực thành đường dẫn nóng cháy.


Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chủ quán ngáy khò khò lúc thấp lúc cao. Người xung quanh bao gồm cả Tô Minh đều im lặng uống rượu, trong đó có một số cau mày, biểu tình có chút bất đắc dĩ và bất mãn.


Giống như không khí trong Hàm Sơn thành, ngay cả tiệm rượu cũng bao trùm nặng nề.


Tô Minh cúi đầu uống rượu, không nhìn người ngoài. Trong tiệm rượu đêm khuya, bây giờ không ai quan sát hắn, đều đang nghĩ đến nỗi lòng của mình.


Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy hai gã đàn ông mặc áo xanh sóng vai nhau lặng lẽ đi tới. Hai người bước vào tiệm ngồi xuống một cái bàn, vẻ mặt âm trầm không nói một lời.


“Lại có bằng hữu tới uống rượu giải sầu, mấy ngày nay Hàm Sơn thành không giống trước kia.”


Cái bàn cách Tô Minh không xa có gã đàn ông trung niên mặc áo xanh tay cầm bình rượu, ợ lên mùi rượu, rõ ràng là uống khá nhiều đang cười khẽ. Chỉ là tiếng cười kia mọi người đều nghe ra đó là tự giễu.


“Lần này Thiên Hàn Tông đều khiến mọi người thất vọng rồi. Không ngờ nổi…” Trong tiệm rượu, lúc trước im lặng bị đâm rách, lại có người tự giễu thì thầm.


“Đích thực thất vọng, nhưng có cách gì chứ. Sứ giả Thiên Hàn Tông đã nói lần này nhận đệ tử chỉ có một người, chính là Hàn Phỉ Tử Nhan Trì bộ lạc.” Một trong hai gã đàn ông áo xanh vừa đến tay phải mạnh đập bàn.


“Ông chủ, còn không mau đem rượu tới!”


Vỗ bàn hét một tiếng lập tức khiến ông chủ ngủ gật giật mình, vội đứng dậy đưa rượu và thức ăn.


“Trút giận vào ông chủ làm gì, có giỏi thì đi tìm sứ giả Thiên Hàn Tông đi. Thiên Hàn Tông người ta không có nói rõ đợt này không nhận người khác.”


“Hừ, đúng là không nói ngay mặt nhưng đề ra tư cách nhập môn, cả Hàm Sơn thành này ai có thể làm được?” Gã đàn ông đập bàn cất tiếng cười lạnh, trong mắt chứa khinh thường.


Từ đầu đến cuối gã đàn ông áo xanh khác ngồi bên cạnh không nói một lời, im lặng ngồi đó không lên tiếng.


“Hơn nữa chỉ vẻn vẹn là tư cách mà thôi. Sau khi đạt được tư cách có thật sự vào Thiên Hàn Tông được hay không phải xem thử thách tiếp theo của họ. Rốt cuộc vẫn là đang báo cho biết đợt này chỉ nhận một người.”


“Thiên Hàn Tông thế lớn, chúng ta khát vọng tiến vào trong, không thể đối kháng ý chí Thiên Hàn, thì có thể làm sao chứ…” Một ông lão áo vải nằm trên bàn uống rượu say bây giờ ngẩng đầu, vẻ mặt tùy ý trào phúng cười nói.


“Ta nghe nói nhóm Nam Thiên đại nhân liên danh bái phỏng sứ giả Thiên Hàn, nhưng cuối cùng thất vọng mà về. Kha Cửu Tư giận dữ rời khỏi Hàm Sơn thành, bây giờ cường giả Khai Trần trong thành chỉ có mình Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân.”


“Sứ giả Thiên Hàn Tông không đem cường giả Khai Trần đặt vào mắt thì nói gì đến chúng ta.”


Từng tiếng bàn tán dấy lên trong tiệm rượu. Đề tài liên quan đến Thiên Hàn Tông khiến mọi người nổi hứng, xúc động cảm giác tức giận, bất đắc dĩ, áp lực ngày càng đậm.


Tô Minh ngồi ở góc bàn bên cạnh, uống rượu, nghe bên tai truyền đến những lời này.


‘Thì ra trong thời gian mình vẽ Man Văn thì xảy ra nhiều chuyện như thế. Nhưng cách làm như vậy của Thiên Hàn Tông cũng hợp với dự đoán trước đó của mình.’ Tô Minh cầm bình rượu, ngẩng đầu nhìn cách không xa mọi người kích động thảo luận, đứng dậy tới gần.


Đặt bình rượu lên bàn hai gã đàn ông áo xanh khiến họ chú ý, ánh mắt Tô Minh quét qua người đàn ông luôn im lặng, nhìn hướng gã đàn ông đã đập bàn.


“Vị huynh đài này, có thể cho ta ngồi đây không?” Tô Minh mỉm cười nói.


Gã đàn ông nhướng mày, liếc Tô Minh. Bây giờ gã đang rất bực mình, định xua đuổi thì đồng bạn luôn im lặng bỗng gật đầu.


Gã đàn ông thấy đồng bạn gật đầu, ngẩn ra, không lên tiếng.


Tô Minh cười ngồi xuống, cầm bình rượu uống một ngụm.


“Ta có một thắc mắc muốn hỏi.”


“Xin mời nói.” Người ra tiếng là gã đàn ông áo xanh luôn im lặng chỉ gật đầu, đây là lần đầu tiên gã mở miệng.


Người ngoài không cảm thấy có gì nhưng đồng bạn, gã đàn ông mới đập bàn thì biểu tình sửng sốt.


Gã biết đồng bạn mình thân phận cao quý, không thích nói chuyện, quen im lặng nhưng bên trong có sự kiêu ngạo. Bình thường y không thèm để ý đến ai, nếu không phải lần này bất đắc dĩ thì sẽ không cùng gã tới đây uống rượu.


“Thiên Hàn Tông đề ra tư cách nhập môn chính là Hàm Sơn Xích?” Tô Minh nhìn gã đàn ông giọng khàn khàn, từ từ nói.


“Không phải, sau khi Thần Tướng đại nhân đi qua Hàm Sơn Xích, sứ giả Thiên Hàn Tông tuyên bố lần này tư cách nhập môn không còn là Hàm Sơn Xích.” Gã đàn ông khàn giọng nói, ánh mắt nhìn Tô Minh có do dự và cung kính.


“Chắc anh bạn mới tới Hàm Sơn thành? Sao không biết cả việc sợi xích? Hàm Sơn Xích bị tiêu trừ, tư cách nhập môn lại thiết lập cái mới. Muốn được tư cách nhập môn chỉ cần làm xong một việc là được. Việc này là…hì hì…” Người lên tiếng là một thanh niên ở không xa. Người này cầm rượu hớp một ngụm, vẻ mặt tự giễu.


“Việc này nói đến rất đơn giản, khiêu chiến cường giả Khai Trần cả Hàm Sơn và ba bộ lạc. Mỗi lần khiêu chiến chỉ cho phép một chiêu, nếu thành công hết thì có đủ tư cách nhập môn. Nhưng đó chỉ mới là tư cách thôi, có vào được Thiên Hàn Tông hay không còn phải xem thử thách tiếp theo của họ.”


“Đó mà là thử thách cái gì, rõ ràng là từ chối! Đây là ý định đợt này của Thiên Hàn Tông, chỉ nhận một người!”


Trong tiệm rượu lại dấy lên tiếng bàn tán, đối với cái kiểu cho người tư cách nhập môn của Thiên Hàn Tông, mọi người trừ dùng rượu phát tiết ra thì không biết phản kháng làm sao nữa.


“Còn có hai ngày cuối cùng, hai ngày qua đi thì sứ giả Thiên Hàn Tông sẽ mang theo Hàn Phỉ Tử rời khỏi. Đến lúc đó sẽ kết thúc đợt nhận đệ tử này, muốn vào Thiên Hàn Tông thì chờ mười năm nữa đi.”


“Cũng không phải không người làm được!” Gã đàn ông ít lời ngồi cạnh Tô Minh bỗng mở miệng.


“Nếu Thần Tướng đại nhân trở về thì chắc chắn sẽ thành công!”


“Việc này rất rõ ràng rồi, sứ giả Thiên Hàn Tông tuyên bố tư cách nhập môn đợt này không lấy Hàm Sơn Xích làm chuẩn, đó rõ ràng là hướng về Thần Tướng đại nhân. Coi như đại nhân trở về cũng sẽ gay go.”


“Trừ Thần Tướng đại nhân ra, có lẽ còn có Vân Táng đại nhân ra ngoài bế quan là có một chút cơ hội.”


“Và cả Mặc Tô nữa, cường giả từ đầu đến giờ vẫn rất bí ẩn. Nếu hắn xuất hiện thì có lẽ có cơ hội. Cả Hàm Sơn trừ ba người này ra, mấy người khác đều không được.”


Tô Minh không nói gì nữa, chỉ ngồi bên bàn uống rượu, một ngụm lại một ngụm. Đến khi sắc trời bên ngoài sáng lên, người trong tiệm đều ngừng thảo luận, có một số rời đi thì gã đàn ông ít lời bên cạnh Tô Minh vẻ mặt càng hiện rõ sự do dự. Gã nhìn Tô Minh, chần chờ một lát, đứng dậy cúi đầu hướng hắn, dẫn theo đồng bạn tràn ngập sửng sốt rời khỏi tiệm.


Giờ phút này, trong tiệm rượu trừ Tô Minh vẫn đang uống rượu ra chỉ còn lại ba người. Nhưng ba người này đều đã say, nằm sóng soài trên bàn ngáy khò khò.


‘Tu vi người này, không ngờ là Khai Trần.’ Ánh mắt Tô Minh nhìn bên ngoài tiệm rượu bóng lưng gã đàn ông ít nói.


Bên ngoài tiệm rượu, gã đàn ông bị Tô Minh nhìn đi nhanh vài bước sau biểu tình trầm trọng, đáy mắt do dự biến thành rung động.


“Vân huynh, làm sao vậy? Người đó có gì kỳ lạ ư?” Đồng bạn nhỏ giọng hỏi.


“Im đi! Đừng nói gì hết, người này…người này…” Gã đàn ông ít lời hít sâu, ngoái đầu nhìn tiệm rượu sau lưng, dù không trông thấy Tô Minh nhưng trong mắt tràn đầy kính sợ.


“Người này không phải như chúng ta có thể dây vào hoặc bàn luận. Hắn chỉ mới nói một câu với ta đã khiến ta có cảm giác tim đập chân run, ngay cả khí huyết cũng run rẩy không ổn định.”


“Cái gì!? Vậy tu vi của hắn là gì?” Đồng bạn ngẩn ra, lập tức biến sắc mặt.


“Ngay cả Man Công ba bộ lạc đều không khiến ta có cảm giác khẩn trương như vậy, ngươi nói xem hắn có tu vi cỡ nào?” Gã đàn ông họ Vân im lặng chốc lát, từ từ lên tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom