Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
“Bổn mệnh pháp bảo Khai Trần là lôi, đây chính là năm đó Thần Tướng đại nhân luyện hóa ra!”
“Đó là…đó là Hàm Sơn Chuông!!! Lúc trước chuông này bị Thần Tướng đại nhân lấy đi, hắn đúng là Thần Tướng đại nhân rồi!”
“Điều này thật khiến người không tin được! Thần Tướng đại nhân và Mặc Tô lại là cùng một người!”
Tất cả người trong Hàm Sơn thành bây giờ giống như phát điên lên, những việc xảy ra ngày hôm nay, từng sự kiện đều làm họ rung động, nhưng so với những rung động đó thì kém xa hiện tại!
Thần Tướng đại nhân nổi như cồn trong Hàm Sơn thành, bị tất cả người ngoài Hàm Sơn thành nhớ kỹ bây giờ xuất hiện trước mặt họ. Hắn, là Thần Tướng, là Mặc Tô, hắn, là Tô Minh!!!
Nam Thiên hít thở dồn dập ngơ ngác nhìn Tô Minh đứng trên núi Nhan Trì, tim đập nhanh. Dù sâu trong lòng y đã có suy đoán này, nhưng khi suy đoán trở thành hiện thực thì y vẫn khó ức chế nỗi lòng dậy sóng.
‘Quả nhiên là Thần Tướng. Mặc. Năm đó hắn không phải Khai Trần bị trọng thương rơi tu vi. Khi lần đầu ta gặp hắn thì hắn vốn chưa Khai Trần, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh nhưng lại khiến ta có cảm giác uy hiếp, người này…không uổng là có thể trở thành Thần Tướng!’
Lãnh Ấn ở bên cạnh Nam Thiên thì hít sâu một hơi. Gã không xa lạ cái tên Mặc Tô, nhưng trong lòng gã chưa từng thấy Mặc Tô tu vi cao thâm khó dò. Gã thậm chí từng cho rằng người Mặc Tô luôn giấu mặt này có lẽ không hề tồn tại, hoặc đã sớm chết ở đâu đó. Có danh tiếng như vậy chẳng qua là người ngoài cố ý tạo ra mà thôi.
Nhưng bây giờ khi thấy Tô Minh chính là Mặc Tô thì lòng gã chấn kinh. Chưa đợi chấn kinh xong, lại biết Mặc Tô không ngờ là Thần Tướng hôm đó thì đầu gã nổ tung, não trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ, bị chuyện này rung động.
Hàm Sơn thành bùng phát náo động hiếm thấy, từng thanh âm vang vọng kinh thiên động địa quanh quẩn tám phương không thể tan biến. Trong từng thanh âm như đều đang kêu gọi một xưng hô.
“Thần Tướng đại nhân!!!”
Trong các thanh âm, mấy người từng cùng uống rượu với Tô Minh đặc biệt kích động nhất. Họ nằm mơ cũng không ngờ Tô tiểu đệ từng uống rượu với họ, Tô huynh luôn mỉm cười không nói nhiều lời lại chính là Mặc Tô, còn là hôm đó họ từng trông thấy vượt qua Hàm Sơn Xích, luyện hóa thiên lôi, dùng lực lượng cường đại lấy đi Hàm Sơn Chuông, Thần Tướng!
Trong đám người, gã đàn ông họ Vân biểu tình cung kính và cuồng nhiệt. Trước đó gã đã có suy đoán nhưng không chắc chắn, bây nhìn Tô Minh trên núi Nhan Trì, trong đầu gã hiện ra đêm kia mọi người lạc lõng cùng say rượu.
Còn về đồng bạn gã thì kích động cũng thầm may mắn, nên biết là tối hai ngày trước gã còn không thích Tô Minh đến.
Trong đám người còn có hai người một già một trẻ. Người già nhìn núi Nhan Trì, há hốc mồm, thiếu niên đứng cạnh thì hơi giật mình, lầm bầm lời người ngoài không nghe được.
“An Đông bộ lạc bái kiến Thần Tướng đại nhân!”
Trong khi Hàm Sơn thành kích động ồn ào thì núi An Đông truyền đến thanh âm già nua. Chính là An Đông Man Công, Phương Thân cùng với tất cả cường giả trong bộ lạc bay lên không trung, ở trên núi An Đông cùng ôm quyền cúi đầu hướng Tô Minh.
Ngay sau đó, thanh âm tương tự cũng truyền ra từ Phổ Khương bộ lạc. Chỉ thấy tất cả thủ lĩnh Phổ Khương bộ lạc biểu tình cung kính và hoảng sợ, cùng cúi đầu hướng Tô Minh.
“Phổ Khương bộ lạc bái kiến Thần Tướng đại nhân!”
“Lúc trước không biết thân phận đại nhân, đã đắc tội nghiều, hy vọng đại nhân đừng trách tội.” Phổ Khương Man Công cười khổ, lời như vậy lão từng nói hai lần với đối phương.
Cùng lúc đó, trong Hàm Sơn thành, từng tiếng bái lạy dâng lên trời tràn ngập tám hướng.
“Bái kiến Thần Tướng đại nhân!”
“Cung nghênh Thần Tướng đại nhân lại đến Hàm Sơn!”
Từng thanh âm vang vọng chấn động bốn phương, truyền vào núi Nhan Trì, truyền vào tai hai người nam nữ Thiên Hàn Tông, khiến mặt họ tái nhợt, đầu óc ù vang.
“Tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc Nhan Loan…bái kiến…Thần Tướng đại nhân.” Mặt Nhan Loan càng đỏ hồng, khom lưng cúi đầu hướng Tô Minh.
Tô Minh bình tĩnh lấy xuống mặt nạ, ánh mắt rơi trên người phụ nữ Thiên Hàn Tông.
“Thử thách thứ hai của Thiên Hàn Tông, vượt Hàm Sơn Xích, ta đã làm rồi.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hắn vừa thốt lời, người phụ nữ mặt càng trắng.
“Thử thách thứ ba, lấy Ngưng Huyết hoàn thành Khai Trần, lấy thân phận Thần Tướng của ta đã đủ để chứng minh.” Tô Minh tiếp tục nói, thanh âm không cao nhưng rõ ràng rơi vào tai mỗi người.
Người phụ nữ Thiên Hàn Tông thân thể run bần bật, lảo đảo lùi vài bước. Bà ngơ ngác nhìn Tô Minh, đầu óc vẫn trống rỗng. Việc này xảy ra quá đột ngột, tình huống bất ngờ khiến bà không kịp phản ứng.
“Còn về thử thách cuối cùng, lấy Hàm Sơn Chuông, chuông này ở tại đây.” Thanh âm Tô Minh không nhanh không chậm, thong dong trấn tĩnh.
Ba câu nói xong, người phụ nữ như bị ba cái búa tạ đập vào tâm thần, khiến bà hít thở dồn dập, há miệng như muốn nói cái gì.
Nhưng không đợi bà mở miệng thì mắt Tô Minh đột nhiên lóe ánh sáng lạnh. Trước ánh sáng này, người phụ nữ muốn thốt ra lời nói lập tức ngừng.
“Tô ta hoàn toàn dựa theo quy tắc Thiên Hàn Tông của ngươi, bây giờ đã làm được hết. Còn về ngươi, cũng nên cho Tô ta một câu trả lời.” Tô Minh lạnh giọng nói.
Người phụ nữ mặt trắng bệch, biểu tình bất lực. Bà bản năng nhìn hướng đồng bạn, gã đàn ông Thiên Hàn Tông, bây giờ mặt cũng đầy kinh hoàng. Hai người nhìn nhau, gã đàn ông cắn răng, tiến lên mấy bước, trên mặt không còn làm bộ làm tịch mà trong cay đắng có chân thành, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính, bái kiến Thiên Hàn Tông đại nhân. Hôm đó đại nhân dẫn động hiện tượng lạ thiên địa, phong thái oai hùng phong Thần Tướng Khai Trần, ta không có duyên trông thấy, lòng luôn tiếc nuối. Hôm nay gặp đại nhân, quả là không tầm thường.”
“Thiên Hàn Tông Hứa Như Nguyệt, bái kiến Thần Tướng. Lúc trước tiểu nữ nói năng có gì đắc tội cũng bởi vì sự có nguyên nhân, xin đại nhân…đừng để ý.” Người phụ nữ cúi đầu, khom lưng hướng Tô Minh. Trên mặt bà không còn sự trào phúng, chỉ có khẩn trương và trắng bệch.
“Hai người ta ở Thiên Hàn Tông chỉ là đệ tử ngoại môn của Tả giáo mà thôi, bình thường ít ra ngoài, nếu có chỗ nào đắc tội mong đại nhân tha thứ.”
“Lần này hai ta tới đây vốn có nội môn đệ tử Triệu sư huynh đi cùng. Nhưng Triệu sư huynh đột nhiên có việc riêng, nên không tiến đến.”
“Trước khi đi Tả giáo đã nói rõ, lần này Hàm Sơn thành nhận đệ tử chỉ có một người, chính là Hàn Phỉ Tử của Nhan Trì bộ lạc. Chúng ta…chúng ta không có tư cách quyết định thu người thứ hai.”
“Cho nên lúc trước làm khó dễ thật là vì bất đắc dĩ.”
Hai người nhỏ giọng nói ra lời thật lòng.
“Tu vi của đại nhân và thân phận Thần Tướng, bất cứ tông phái nào trong đất Nam Thần đều muốn thu. Nếu đại nhân không ngại thì có thể cùng chúng ta quay lại Thiên Hàn Tông, để trưởng lão quyết định. Hai chúng ta thật sự là…không có quyền quyết định.”
“Lúc trước tiểu nữ nói phóng đại, xin đại nhân tha thứ cho.” Hứa Như Nguyệt cắn môi dưới, thấp giọng nói, trong lời lộ ra cầu xin.
Tô Minh liếc hai người nam nữ quay đổi thái độ khác hẳn, cất mặt nạ, đặt Hàm Sơn Chuông vào trong tay. Từ lúc trước ở chỗ Hàn Thương Tử biết lần này Thiên Hàn Tông chỉ thu một người thì hắn đã có hàng loạt chuẩn bị, mục đích những điều đó chỉ vì một việc.
Bước vào Thiên Hàn Tông.
Còn về không thể tại đây được nhận làm đệ tử Thiên Hàn Tông thì đã nằm trong dự đoán của Tô Minh.
“Đại nhân, mời!” Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính cung kính nói.
Bây giờ truyền tống trận trên núi Nhan Trì đã hoàn toàn mở ra. Trận pháp lấp lóe ánh sáng ở giữa không trung hình thành một vòng tròn khổng lồ.
“Thiên Hàn Tông…” Tô Minh ngẩng đầu nhìn vòng sáng khổng lồ, trong mắt có mong chờ. Hắn hít sâu, nhấc chân định tiến lên.
“Trần sư huynh, Hứa sư tỷ, không ngại tiểu muội nhân tiện vào trận này cùng về Tông môn chứ.” Một thanh âm mềm nhẹ truyền ra từ núi An Đông. Theo thanh âm xuất hiện thì một thân hình yêu kiều tiến đến, chính là Hàn Thương Tử Phương Thương Lan.
Cô cười dịu dàng đạp không đến, quần áo phất phơ như cánh bướm chậm rãi tới gần, đứng bên cạnh Tô Minh. Cô mỉm cười với hắn, nhìn hướng hai người Trần, Hứa.
“Phương sư muội khách sáo, vốn cũng định hỏi ngươi có muốn cùng trở lại không.” Mắt Hứa Như Nguyệt chợt lóe, liếc Phương Thương Lan và Tô Minh, nhẹ giọng nói.
Phương Thương Lan cười gật đầu, lại tới gần Tô Minh một ít, thoạt trông như đứng chung một chỗ rất là xứng đôi. Hình ảnh này rơi vào mắt mọi người thì có khác biệt.
Hàn Phỉ Tử biểu tình như cũ, không thèm nhìn Phương Thương Lan, mắt nhìn chằm chằm Tô Minh. Cô bình tĩnh tiến lên từng bước mãi đến khi tới trước mặt Tô Minh, trên khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra nụ cười động lòng người.
“Đừng quên ở dưới Hàm Sơn, ngươi thiếu ta một lời hứa.” Hàn Phỉ Tử nghiêng cười, dùng cách mập mờ khiến Tô Minh nhướng mày, thì thầm bên tai lời chỉ có hắn nghe thấy được.
Trần Dục Bính đứng một bên vội ho khan, chắp tay hướng ba người Tô Minh.
“Tô huynh, Hàn Phỉ Tử sư muội, Phương sư muội, trận pháp đã vận chuyển, chúng ta đi thôi.” Gã lờ mờ thấy ra Tô Minh và hai cô gái này có chuyện gì đó, nhưng gã vờ như không thấy, lòng chỉ mong mau chóng kết thúc nhiệm vụ. Lần này đi tới Hàm Sơn khiến gã không thoải mái.
Một hàng năm người, trong ánh mắt của tộc nhân bộ lạc ba ngọn núi, người trong Hàm Sơn thành, dần dần đi hướng truyền tống trận. Khoảnh khắc một bước đạp vào truyền tống trận, từ Hàm Sơn thành phát ra từng tiếng hô.
“Thần Tướng đại nhân lên đường bình an!”
“Thần Tướng, nếu có rảnh nhớ phải về đây xem nha!”
“Thần Tướng đại nhân, bảo trọng!”
“Mặc tiền bối…bảo trọng.” Một thanh âm nhỏ yếu trong các thanh âm hỗn loạn đến từ từ núi An Đông.
Khi Tô Minh bước vào truyền tống trận thì chợt ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Hàm Sơn, nhìn An Đông, vẻ mặt cảm khái. Hắn có thể thấy trên núi An Đông, một thiếu niên mặt tái nhợt bị người dìu đang nhìn mình.
“Ta sẽ trở về.” Tô Minh chắp tay, hướng Hàm Sơn thành khom người.
Cúi đầu xong hắn xoay người, biểu tình dứt khoát bước vào truyền tống trận. Khoảnh khắc bước chân đạp xuống, bỗng nhiên bên tai hắn vang lên thanh âm già nua.
“Tiểu tử, có đồng ý trở thành đệ tử của lão phu?”
“Đó là…đó là Hàm Sơn Chuông!!! Lúc trước chuông này bị Thần Tướng đại nhân lấy đi, hắn đúng là Thần Tướng đại nhân rồi!”
“Điều này thật khiến người không tin được! Thần Tướng đại nhân và Mặc Tô lại là cùng một người!”
Tất cả người trong Hàm Sơn thành bây giờ giống như phát điên lên, những việc xảy ra ngày hôm nay, từng sự kiện đều làm họ rung động, nhưng so với những rung động đó thì kém xa hiện tại!
Thần Tướng đại nhân nổi như cồn trong Hàm Sơn thành, bị tất cả người ngoài Hàm Sơn thành nhớ kỹ bây giờ xuất hiện trước mặt họ. Hắn, là Thần Tướng, là Mặc Tô, hắn, là Tô Minh!!!
Nam Thiên hít thở dồn dập ngơ ngác nhìn Tô Minh đứng trên núi Nhan Trì, tim đập nhanh. Dù sâu trong lòng y đã có suy đoán này, nhưng khi suy đoán trở thành hiện thực thì y vẫn khó ức chế nỗi lòng dậy sóng.
‘Quả nhiên là Thần Tướng. Mặc. Năm đó hắn không phải Khai Trần bị trọng thương rơi tu vi. Khi lần đầu ta gặp hắn thì hắn vốn chưa Khai Trần, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh nhưng lại khiến ta có cảm giác uy hiếp, người này…không uổng là có thể trở thành Thần Tướng!’
Lãnh Ấn ở bên cạnh Nam Thiên thì hít sâu một hơi. Gã không xa lạ cái tên Mặc Tô, nhưng trong lòng gã chưa từng thấy Mặc Tô tu vi cao thâm khó dò. Gã thậm chí từng cho rằng người Mặc Tô luôn giấu mặt này có lẽ không hề tồn tại, hoặc đã sớm chết ở đâu đó. Có danh tiếng như vậy chẳng qua là người ngoài cố ý tạo ra mà thôi.
Nhưng bây giờ khi thấy Tô Minh chính là Mặc Tô thì lòng gã chấn kinh. Chưa đợi chấn kinh xong, lại biết Mặc Tô không ngờ là Thần Tướng hôm đó thì đầu gã nổ tung, não trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ, bị chuyện này rung động.
Hàm Sơn thành bùng phát náo động hiếm thấy, từng thanh âm vang vọng kinh thiên động địa quanh quẩn tám phương không thể tan biến. Trong từng thanh âm như đều đang kêu gọi một xưng hô.
“Thần Tướng đại nhân!!!”
Trong các thanh âm, mấy người từng cùng uống rượu với Tô Minh đặc biệt kích động nhất. Họ nằm mơ cũng không ngờ Tô tiểu đệ từng uống rượu với họ, Tô huynh luôn mỉm cười không nói nhiều lời lại chính là Mặc Tô, còn là hôm đó họ từng trông thấy vượt qua Hàm Sơn Xích, luyện hóa thiên lôi, dùng lực lượng cường đại lấy đi Hàm Sơn Chuông, Thần Tướng!
Trong đám người, gã đàn ông họ Vân biểu tình cung kính và cuồng nhiệt. Trước đó gã đã có suy đoán nhưng không chắc chắn, bây nhìn Tô Minh trên núi Nhan Trì, trong đầu gã hiện ra đêm kia mọi người lạc lõng cùng say rượu.
Còn về đồng bạn gã thì kích động cũng thầm may mắn, nên biết là tối hai ngày trước gã còn không thích Tô Minh đến.
Trong đám người còn có hai người một già một trẻ. Người già nhìn núi Nhan Trì, há hốc mồm, thiếu niên đứng cạnh thì hơi giật mình, lầm bầm lời người ngoài không nghe được.
“An Đông bộ lạc bái kiến Thần Tướng đại nhân!”
Trong khi Hàm Sơn thành kích động ồn ào thì núi An Đông truyền đến thanh âm già nua. Chính là An Đông Man Công, Phương Thân cùng với tất cả cường giả trong bộ lạc bay lên không trung, ở trên núi An Đông cùng ôm quyền cúi đầu hướng Tô Minh.
Ngay sau đó, thanh âm tương tự cũng truyền ra từ Phổ Khương bộ lạc. Chỉ thấy tất cả thủ lĩnh Phổ Khương bộ lạc biểu tình cung kính và hoảng sợ, cùng cúi đầu hướng Tô Minh.
“Phổ Khương bộ lạc bái kiến Thần Tướng đại nhân!”
“Lúc trước không biết thân phận đại nhân, đã đắc tội nghiều, hy vọng đại nhân đừng trách tội.” Phổ Khương Man Công cười khổ, lời như vậy lão từng nói hai lần với đối phương.
Cùng lúc đó, trong Hàm Sơn thành, từng tiếng bái lạy dâng lên trời tràn ngập tám hướng.
“Bái kiến Thần Tướng đại nhân!”
“Cung nghênh Thần Tướng đại nhân lại đến Hàm Sơn!”
Từng thanh âm vang vọng chấn động bốn phương, truyền vào núi Nhan Trì, truyền vào tai hai người nam nữ Thiên Hàn Tông, khiến mặt họ tái nhợt, đầu óc ù vang.
“Tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc Nhan Loan…bái kiến…Thần Tướng đại nhân.” Mặt Nhan Loan càng đỏ hồng, khom lưng cúi đầu hướng Tô Minh.
Tô Minh bình tĩnh lấy xuống mặt nạ, ánh mắt rơi trên người phụ nữ Thiên Hàn Tông.
“Thử thách thứ hai của Thiên Hàn Tông, vượt Hàm Sơn Xích, ta đã làm rồi.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hắn vừa thốt lời, người phụ nữ mặt càng trắng.
“Thử thách thứ ba, lấy Ngưng Huyết hoàn thành Khai Trần, lấy thân phận Thần Tướng của ta đã đủ để chứng minh.” Tô Minh tiếp tục nói, thanh âm không cao nhưng rõ ràng rơi vào tai mỗi người.
Người phụ nữ Thiên Hàn Tông thân thể run bần bật, lảo đảo lùi vài bước. Bà ngơ ngác nhìn Tô Minh, đầu óc vẫn trống rỗng. Việc này xảy ra quá đột ngột, tình huống bất ngờ khiến bà không kịp phản ứng.
“Còn về thử thách cuối cùng, lấy Hàm Sơn Chuông, chuông này ở tại đây.” Thanh âm Tô Minh không nhanh không chậm, thong dong trấn tĩnh.
Ba câu nói xong, người phụ nữ như bị ba cái búa tạ đập vào tâm thần, khiến bà hít thở dồn dập, há miệng như muốn nói cái gì.
Nhưng không đợi bà mở miệng thì mắt Tô Minh đột nhiên lóe ánh sáng lạnh. Trước ánh sáng này, người phụ nữ muốn thốt ra lời nói lập tức ngừng.
“Tô ta hoàn toàn dựa theo quy tắc Thiên Hàn Tông của ngươi, bây giờ đã làm được hết. Còn về ngươi, cũng nên cho Tô ta một câu trả lời.” Tô Minh lạnh giọng nói.
Người phụ nữ mặt trắng bệch, biểu tình bất lực. Bà bản năng nhìn hướng đồng bạn, gã đàn ông Thiên Hàn Tông, bây giờ mặt cũng đầy kinh hoàng. Hai người nhìn nhau, gã đàn ông cắn răng, tiến lên mấy bước, trên mặt không còn làm bộ làm tịch mà trong cay đắng có chân thành, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính, bái kiến Thiên Hàn Tông đại nhân. Hôm đó đại nhân dẫn động hiện tượng lạ thiên địa, phong thái oai hùng phong Thần Tướng Khai Trần, ta không có duyên trông thấy, lòng luôn tiếc nuối. Hôm nay gặp đại nhân, quả là không tầm thường.”
“Thiên Hàn Tông Hứa Như Nguyệt, bái kiến Thần Tướng. Lúc trước tiểu nữ nói năng có gì đắc tội cũng bởi vì sự có nguyên nhân, xin đại nhân…đừng để ý.” Người phụ nữ cúi đầu, khom lưng hướng Tô Minh. Trên mặt bà không còn sự trào phúng, chỉ có khẩn trương và trắng bệch.
“Hai người ta ở Thiên Hàn Tông chỉ là đệ tử ngoại môn của Tả giáo mà thôi, bình thường ít ra ngoài, nếu có chỗ nào đắc tội mong đại nhân tha thứ.”
“Lần này hai ta tới đây vốn có nội môn đệ tử Triệu sư huynh đi cùng. Nhưng Triệu sư huynh đột nhiên có việc riêng, nên không tiến đến.”
“Trước khi đi Tả giáo đã nói rõ, lần này Hàm Sơn thành nhận đệ tử chỉ có một người, chính là Hàn Phỉ Tử của Nhan Trì bộ lạc. Chúng ta…chúng ta không có tư cách quyết định thu người thứ hai.”
“Cho nên lúc trước làm khó dễ thật là vì bất đắc dĩ.”
Hai người nhỏ giọng nói ra lời thật lòng.
“Tu vi của đại nhân và thân phận Thần Tướng, bất cứ tông phái nào trong đất Nam Thần đều muốn thu. Nếu đại nhân không ngại thì có thể cùng chúng ta quay lại Thiên Hàn Tông, để trưởng lão quyết định. Hai chúng ta thật sự là…không có quyền quyết định.”
“Lúc trước tiểu nữ nói phóng đại, xin đại nhân tha thứ cho.” Hứa Như Nguyệt cắn môi dưới, thấp giọng nói, trong lời lộ ra cầu xin.
Tô Minh liếc hai người nam nữ quay đổi thái độ khác hẳn, cất mặt nạ, đặt Hàm Sơn Chuông vào trong tay. Từ lúc trước ở chỗ Hàn Thương Tử biết lần này Thiên Hàn Tông chỉ thu một người thì hắn đã có hàng loạt chuẩn bị, mục đích những điều đó chỉ vì một việc.
Bước vào Thiên Hàn Tông.
Còn về không thể tại đây được nhận làm đệ tử Thiên Hàn Tông thì đã nằm trong dự đoán của Tô Minh.
“Đại nhân, mời!” Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính cung kính nói.
Bây giờ truyền tống trận trên núi Nhan Trì đã hoàn toàn mở ra. Trận pháp lấp lóe ánh sáng ở giữa không trung hình thành một vòng tròn khổng lồ.
“Thiên Hàn Tông…” Tô Minh ngẩng đầu nhìn vòng sáng khổng lồ, trong mắt có mong chờ. Hắn hít sâu, nhấc chân định tiến lên.
“Trần sư huynh, Hứa sư tỷ, không ngại tiểu muội nhân tiện vào trận này cùng về Tông môn chứ.” Một thanh âm mềm nhẹ truyền ra từ núi An Đông. Theo thanh âm xuất hiện thì một thân hình yêu kiều tiến đến, chính là Hàn Thương Tử Phương Thương Lan.
Cô cười dịu dàng đạp không đến, quần áo phất phơ như cánh bướm chậm rãi tới gần, đứng bên cạnh Tô Minh. Cô mỉm cười với hắn, nhìn hướng hai người Trần, Hứa.
“Phương sư muội khách sáo, vốn cũng định hỏi ngươi có muốn cùng trở lại không.” Mắt Hứa Như Nguyệt chợt lóe, liếc Phương Thương Lan và Tô Minh, nhẹ giọng nói.
Phương Thương Lan cười gật đầu, lại tới gần Tô Minh một ít, thoạt trông như đứng chung một chỗ rất là xứng đôi. Hình ảnh này rơi vào mắt mọi người thì có khác biệt.
Hàn Phỉ Tử biểu tình như cũ, không thèm nhìn Phương Thương Lan, mắt nhìn chằm chằm Tô Minh. Cô bình tĩnh tiến lên từng bước mãi đến khi tới trước mặt Tô Minh, trên khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra nụ cười động lòng người.
“Đừng quên ở dưới Hàm Sơn, ngươi thiếu ta một lời hứa.” Hàn Phỉ Tử nghiêng cười, dùng cách mập mờ khiến Tô Minh nhướng mày, thì thầm bên tai lời chỉ có hắn nghe thấy được.
Trần Dục Bính đứng một bên vội ho khan, chắp tay hướng ba người Tô Minh.
“Tô huynh, Hàn Phỉ Tử sư muội, Phương sư muội, trận pháp đã vận chuyển, chúng ta đi thôi.” Gã lờ mờ thấy ra Tô Minh và hai cô gái này có chuyện gì đó, nhưng gã vờ như không thấy, lòng chỉ mong mau chóng kết thúc nhiệm vụ. Lần này đi tới Hàm Sơn khiến gã không thoải mái.
Một hàng năm người, trong ánh mắt của tộc nhân bộ lạc ba ngọn núi, người trong Hàm Sơn thành, dần dần đi hướng truyền tống trận. Khoảnh khắc một bước đạp vào truyền tống trận, từ Hàm Sơn thành phát ra từng tiếng hô.
“Thần Tướng đại nhân lên đường bình an!”
“Thần Tướng, nếu có rảnh nhớ phải về đây xem nha!”
“Thần Tướng đại nhân, bảo trọng!”
“Mặc tiền bối…bảo trọng.” Một thanh âm nhỏ yếu trong các thanh âm hỗn loạn đến từ từ núi An Đông.
Khi Tô Minh bước vào truyền tống trận thì chợt ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Hàm Sơn, nhìn An Đông, vẻ mặt cảm khái. Hắn có thể thấy trên núi An Đông, một thiếu niên mặt tái nhợt bị người dìu đang nhìn mình.
“Ta sẽ trở về.” Tô Minh chắp tay, hướng Hàm Sơn thành khom người.
Cúi đầu xong hắn xoay người, biểu tình dứt khoát bước vào truyền tống trận. Khoảnh khắc bước chân đạp xuống, bỗng nhiên bên tai hắn vang lên thanh âm già nua.
“Tiểu tử, có đồng ý trở thành đệ tử của lão phu?”
Bình luận facebook