Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
Trên bầu trời, Tô Minh và Tư Mã Tín một người lượn lờ khí đen, hình thành giáp khói màu đen, tràn ngập cảm giác âm u.
Bên Tư Mã Tín thì vây quanh ánh sáng bảy sắc, giáp lôi băng thoạt nhìn sáng ngời, chói mắt lấp lánh khiến người ta khó thể nhìn thẳng.
Hai khí thế hoàn toàn khác, hai áo giáp hoàn toàn khác, hai người hoàn toàn khác nhau!
“Ngươi, không phải Tế Cốt!” Tô Minh từ từ nói, khoảnh khắc lên tiếng, hắn đã lắc mình tới trước.
Tư Mã Tín sắc mặt âm trầm, hừ lạnh bước ra. Hai người ở giữa không trung lần nữa ***ng độ. Tiếng ầm ầm quanh quẩn, giao chiến kịch liệt khiến người xung quanh như ngừng hít thở.
Tư Mã Tín càng đấu càng kinh sợ. Y không thể ngờ được Tô Minh trước mắt trong thời gian ngắn ngủi lại biến mạnh mẽ như vậy, không còn là người lúc trước y dựa vào Man Chủng ngưng hồn là có thể bức lui.
Tốc độ trưởng thành như vậy, hoàn toàn có tư cách khiến Tư Mã Tín cực kỳ chú trọng!
‘Người này trưởng thành quá nhanh, tuyệt đối không thể để lại!’ Tư Mã Tín lùi lại vài bước, tay phải nâng lên chộp hướng hư không. Lập tức biến ảo ra băng thương, y nắm trong tay phóng hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, tay trái Tư Mã Tín vung trước người, lập tức xuất hiện một cái bình tròn. Bắn tay ra, trong bình truyền đến từng đợt tiếng gào. Chỉ thấy hình dáng sói trắng từ trong bình lao ra, nghênh phong chớp mắt biến lớn mấy mét, toàn thân trắng như tuyết, hả họng lộ răng nanh gầm hướng Tô Minh.
Tiếng gầm hình thành trùng kích đánh vào người Tô Minh, khiến đầu hắn trống rỗng như bị chấn động. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc, lực lượng luyện khí trong người hắn tự động vận chuyển, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn tỉnh táo quá nhanh, khiến Tư Mã Tín nhíu mày, cầm trường thương đấu với Tô Minh, băng lang cũng nhào tới.
‘Hòa Phong!’
Tô Minh lùi lại vài bước, ngực hắn lập tức tỏa ra khí đen, hóa thành bóng dáng Hòa Phong. Hòa Phong vẻ mặt đau khổ nhưng không dám không ra tay. Bây giờ hiện thân, gã lao đến Hồn Băng Lang. Hai bên đều là hồn thể, giờ giao đấu dù không tiếng động nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Giờ phút này, ấn kiếm giữa trán Tô Minh chợt lóe, kiếm nhỏ xanh rít gào vòng quanh người hắn, động theo ý thức, quấn quýt với trường thương của Tư Mã Tín, vang tiếng nổ ầm ầm.
Khi hắn và Tư Mã Tín giao đấu, trừ những người xung quanh đứng xem, cũng khiến một ít cường giả chín ngọn núi đất Thiên Hàn Tông chú ý, thậm chí một ít thế hệ trước có liếc mắt nhìn.
Trên Cửu Phong, Nhị sư huynh ngồi chồm hổm loay hoay hoa cỏ, đôi khi ngẩng đầu nhìn bên ngoài truyền đến tiếng chấn, lắc đầu.
“Đây là lần thứ mấy lão tam nhập mộng thất bại…ai, vừa kích động liền phải nhập mộng kiếm người liều mạng, như vậy không tốt.”
Đỉnh núi, Thiên Tà Tử ngồi xếp bằng, mặt lộ nụ cười đắc ý, nhìn phía xa truyền đến tiếng chấn.
“Không sai, không sai, đánh mạnh vào cho lão phu!”
Còn về mấy ngọn núi khác thì có từng bóng người nhìn trận chiến trong đất Thiên Hàn Tông, trận đấu hiếm thấy như vậy. Tả giáo Tứ Phong, ông lão thích mặc áo đỏ bây giờ đứng đó, biểu tình dần nghiêm trọng.
“Thanh Quang Kiếm, vật đó là báu vật của Hàm Không, tại sao nằm trong tay hắn?” Ông nhíu mày, nhưng nhìn Cửu Phong thì lại lắc đầu, không để ý việc nhỏ đó nữa.
Trừ ông ra, mấy lão già các ngọn núi khác cũng hiện thân đánh giá trận đấu này.
Trên Thất Phong, ở sườn núi có một cô gái mặc áo đỏ, ngồi xếp bằng trên tảng đá nhô ra. Cô có mái tóc dài tới lưng ở trong gió bay lên, đôi khi lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Biểu tình của cô nhu hòa, nhìn bóng dáng đấu nhau phía xa ngoài núi, ánh mắt thường hay tập trung vào người Tô Minh.
“Thần Tướng Khai Trần, Man Văn như vậy…tên hắn là gì?”
“Đại sư tỷ, người này tên Tô Minh, là đệ tử Cửu Phong.” Đằng sau lưng cô gái đứng mấy thiếu nữ, một người trong số đó vội nói.
Trận chiến khiến mọi người chú ý bây giờ còn chưa tới trình độ kịch liệt. Kiếm nhỏ xanh bên người Tô Minh chợt lóe, đã ***ng vào trường thương. Tiếng nổ còn chưa tán đi thì tiếng thứ hai đã truyền ra tám hướng.
Có tia chớp lượn lờ ngoài cơ thể Tô Minh, hóa thành thật nhiều tia chớp hình cung lao thẳng đến Tư Mã Tín. Trên bầu trời thậm chí có sấm đánh ầm vang, dường như sẽ có sét giáng xuống.
Nhưng Tư Mã Tín là thiên tài Thiên Hàn Tông, dù tu vi bị Tô Minh thấy ra là sắp tới Tế Cốt nhưng nắm giữ các loại thần thông và pháp khí thì không bình thường chút nào.
Dù là Ảo Ảnh Bạch Lang, hay băng thương trong tay đều không phải vật bình thường. Thêm vào vô số băng tuyết vòng quanh ngoài người, đối kháng với tia chớp ngoài người Tô Minh. Thanh kiếm và bạch thương, Hòa Phong và sói trắng, khiến trận đấu này tuy chưa tới đỉnh cao nhất nhưng không cách xa bao nhiêu.
Đây là trận chiến rất khó quyết định thắng bại trong thời gian ngắn. Tu vi của Tô Minh so với Tư Mã Tín, coi như cùng cảnh giới nhưng cấp bậc thì thấp hơn chút.
Nhưng hắn là người lấy chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần, càng hiểu rõ cách tĩnh tâm, có thể hợp cùng bổn mệnh thần thông và pháp khí, đủ sức đấu với bất cứ ai dưới Tế Cốt.
Khi kiếm nhỏ xanh và băng thương, sấm sét và băng tuyết lại lần nữa ***ng độ hóa thành ra tiếng chấn, Tô Minh bỗng lùi lại vài bước. Biểu tình của hắn luôn bình tĩnh như vậy, khi lùi lại tay phải sờ vào trong ngực, khi nâng lên thì trong tay xuất hiện đan dược hình tròn.
Trong đan dược giống như là phong ấn một mảnh băng hoa, thoạt trông tràn ngập yêu dị, tỏa ra khí lạnh và ánh sáng âm u.
Vật đó chính là Đoạt Linh Dược của Tô Minh.
Dược này sau khi hắn luyện thành chỉ dùng một lần, là lúc trị thương cho Phương Mộc. Kỳ thật trong chiến đấu lấy ra vật này coi như là lần đầu. Đoạt Linh Dược vừa ra lập tức xoay tròn bay lên. Theo Tô Minh chỉ hướng Tư Mã Tín, dược hóa thành cầu vồng lao thẳng tới đối phương.
Giây phút Tô Minh lấy ra Đoạt Linh Dược thì sắc mặt Tư Mã Tín lại biến đổi, càng nghiêm túc hơn. Y nhìn đan dược trong tay Tô Minh, lùi lại vài bước, mắt lộ tia sáng kỳ lạ.
Cùng lúc đó, y há to miệng hà hơi ra ngoài, từ trong miệng y bay ra một con trùng đen nhỏ xíu. Trùng nhỏ dài như gậy nhỏ cỡ một ngón tay, nếu không phải nó mấp máy gấp khúc thì rất khó nhìn ra vật đó là trùng.
Trùng nhỏ bay ra, thân thể mở rộng ra. Chỉ thấy trên thân thể gậy nhỏ bỗng xuất hiện bốn đôi cánh mỏng, cái đầu thì tỏa ra ánh sáng xanh, trông khá là kinh dị.
Con trùng vừa xuất hiện lập tức phát ra khí thế hung ác, còn có tiếng vù vù chói tai xuyên não.
Trùng nhỏ hóa thành luồng sáng xanh, không nhào hướng Đoạt Linh Dược mà xẹt qua nó lao thẳng tới Tô Minh.
Con trùng có thể nói là vật quý giá trừ núi bảy sắc của Tư Mã Tín. Y chỉ mới có được trùng này không lâu, thật không dễ dàng cùng nó có liên hệ tinh thần.
Y từng thí nghiệm trùng này nhiều lần, có thể nói Tư Mã Tín còn chưa thấy qua có vật nào mà con sâu không xuyên qua được, y thử rất nhiều lần, lần nào cũng vậy.
Nếu không phải Tô Minh có giáp Thần Tướng, tất cả công kích thần thông bề ngoài rất khó trọng thương hắn, Tư Mã Tín sẽ không sử dụng trùng này. Bây giờ y không thèm để ý trực tiếp đối mặt cái thứ quái dị rõ ràng là Man Chủng y phong ấn trong người Phương Mộc, chỉ cần giết Tô Minh là được, không thì trọng thương hắn, đánh rơi tu vi.
Cứ thế, đợi khi Tư Mã Tín thành công đi ra Thiên Hàn Động tiến vào Thiên Môn, mặc kệ Tô Minh tu luyện nhanh bao nhiêu cũng sẽ không sinh ra uy hiếp với y nữa.
Đoạt Linh Dược và côn trùng nhỏ lướt qua nhau. Bên Tư Mã Tín, khoảnh khắc Đoạt Linh Dược đến thì y cắn đầu lưỡi, tiến lên một bước, hóa thành huyết ảnh dung hợp với máu phun ra, như là từ thực chất biến thành sương khói tản ra ngoài, có thể tránh đi uy lực Đoạt Linh Dược.
Nhưng khi y sắp tránh đi thì Đoạt Linh Dược chợt ngừng giữa không trung, lực hút mạnh mẽ khiến Tư Mã Tín kinh ngạc phát ra từ Đoạt Linh Dược. Lực hút này bao phủ sương đỏ xung quanh, khiến sương mù rõ ràng bị hút đi.
Sương mù không ngừng giãy dụa, lộ ra khuôn mặt Tư Mã Tín. Sắc mặt y có nỗi chấn kinh, cắn răng, sương khói đỏ lập tức tách ra hóa thành hai phần, một lần bị Đoạt Linh Dược hút đi, phần khác thì nhanh chóng xoay tròn, ở phía xa lại hóa thành Tư Mã Tín, mặt tái nhợt, hít ngụm khí.
“Đây là bảo vật gì thế này!!!”
Cùng lúc đó, bên Tô Minh cũng là chấn động tinh thần, vội vàng lùi ra sau. Nhưng mặc kệ tốc độ của hắn nhanh cỡ nào cũng không thể tránh khỏi trùng nhỏ bay nhanh tới.
Trùng nhỏ chớp mắt tới gần ***ng chạm với kiếm nhỏ xanh, ***ng kiếm bay ra, nó lại lần nữa tới gần. Ngay cả tia chớp quanh người Tô Minh cũng không lọt vào mắt trùng nhỏ, mặt kệ người bị tia chớp quấn quanh, không giảm tốc độ, oành một tiếng, nó xuyên thấu giáp Thần Tướng của Tô Minh!
Mắt thấy nó sắp nhập vào người, nhưng lúc này bỗng vang tiếng chuông ngân phát ra từ người Tô Minh.
Chính là Tô Minh trong lúc nguy cấp, giữa giáp Thần Tướng và cơ thể đem Hàm Sơn Chuông biến ảo, rốt cuộc chặn được sâu tấn công.
Tiếng chuông vang vọng, khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, liên tục lùi ra mười mấy mét.
“Đây là sâu gì thế này!” Hắn nói ra câu này gần như cùng lúc với Tư Mã Tín.
Giờ phút này, cảm giác kỳ quái đột nhiên sinh ra trong lòng Tô Minh. Thậm chí phía Tư Mã Tín cũng dâng lên nỗi lòng khiến người khó thể tưởng tượng.
“Hai người họ…thật giống nhau…” Phương xa trong đám người, không biết là ai thì thào nói.
Bên Tư Mã Tín thì vây quanh ánh sáng bảy sắc, giáp lôi băng thoạt nhìn sáng ngời, chói mắt lấp lánh khiến người ta khó thể nhìn thẳng.
Hai khí thế hoàn toàn khác, hai áo giáp hoàn toàn khác, hai người hoàn toàn khác nhau!
“Ngươi, không phải Tế Cốt!” Tô Minh từ từ nói, khoảnh khắc lên tiếng, hắn đã lắc mình tới trước.
Tư Mã Tín sắc mặt âm trầm, hừ lạnh bước ra. Hai người ở giữa không trung lần nữa ***ng độ. Tiếng ầm ầm quanh quẩn, giao chiến kịch liệt khiến người xung quanh như ngừng hít thở.
Tư Mã Tín càng đấu càng kinh sợ. Y không thể ngờ được Tô Minh trước mắt trong thời gian ngắn ngủi lại biến mạnh mẽ như vậy, không còn là người lúc trước y dựa vào Man Chủng ngưng hồn là có thể bức lui.
Tốc độ trưởng thành như vậy, hoàn toàn có tư cách khiến Tư Mã Tín cực kỳ chú trọng!
‘Người này trưởng thành quá nhanh, tuyệt đối không thể để lại!’ Tư Mã Tín lùi lại vài bước, tay phải nâng lên chộp hướng hư không. Lập tức biến ảo ra băng thương, y nắm trong tay phóng hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, tay trái Tư Mã Tín vung trước người, lập tức xuất hiện một cái bình tròn. Bắn tay ra, trong bình truyền đến từng đợt tiếng gào. Chỉ thấy hình dáng sói trắng từ trong bình lao ra, nghênh phong chớp mắt biến lớn mấy mét, toàn thân trắng như tuyết, hả họng lộ răng nanh gầm hướng Tô Minh.
Tiếng gầm hình thành trùng kích đánh vào người Tô Minh, khiến đầu hắn trống rỗng như bị chấn động. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc, lực lượng luyện khí trong người hắn tự động vận chuyển, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn tỉnh táo quá nhanh, khiến Tư Mã Tín nhíu mày, cầm trường thương đấu với Tô Minh, băng lang cũng nhào tới.
‘Hòa Phong!’
Tô Minh lùi lại vài bước, ngực hắn lập tức tỏa ra khí đen, hóa thành bóng dáng Hòa Phong. Hòa Phong vẻ mặt đau khổ nhưng không dám không ra tay. Bây giờ hiện thân, gã lao đến Hồn Băng Lang. Hai bên đều là hồn thể, giờ giao đấu dù không tiếng động nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Giờ phút này, ấn kiếm giữa trán Tô Minh chợt lóe, kiếm nhỏ xanh rít gào vòng quanh người hắn, động theo ý thức, quấn quýt với trường thương của Tư Mã Tín, vang tiếng nổ ầm ầm.
Khi hắn và Tư Mã Tín giao đấu, trừ những người xung quanh đứng xem, cũng khiến một ít cường giả chín ngọn núi đất Thiên Hàn Tông chú ý, thậm chí một ít thế hệ trước có liếc mắt nhìn.
Trên Cửu Phong, Nhị sư huynh ngồi chồm hổm loay hoay hoa cỏ, đôi khi ngẩng đầu nhìn bên ngoài truyền đến tiếng chấn, lắc đầu.
“Đây là lần thứ mấy lão tam nhập mộng thất bại…ai, vừa kích động liền phải nhập mộng kiếm người liều mạng, như vậy không tốt.”
Đỉnh núi, Thiên Tà Tử ngồi xếp bằng, mặt lộ nụ cười đắc ý, nhìn phía xa truyền đến tiếng chấn.
“Không sai, không sai, đánh mạnh vào cho lão phu!”
Còn về mấy ngọn núi khác thì có từng bóng người nhìn trận chiến trong đất Thiên Hàn Tông, trận đấu hiếm thấy như vậy. Tả giáo Tứ Phong, ông lão thích mặc áo đỏ bây giờ đứng đó, biểu tình dần nghiêm trọng.
“Thanh Quang Kiếm, vật đó là báu vật của Hàm Không, tại sao nằm trong tay hắn?” Ông nhíu mày, nhưng nhìn Cửu Phong thì lại lắc đầu, không để ý việc nhỏ đó nữa.
Trừ ông ra, mấy lão già các ngọn núi khác cũng hiện thân đánh giá trận đấu này.
Trên Thất Phong, ở sườn núi có một cô gái mặc áo đỏ, ngồi xếp bằng trên tảng đá nhô ra. Cô có mái tóc dài tới lưng ở trong gió bay lên, đôi khi lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Biểu tình của cô nhu hòa, nhìn bóng dáng đấu nhau phía xa ngoài núi, ánh mắt thường hay tập trung vào người Tô Minh.
“Thần Tướng Khai Trần, Man Văn như vậy…tên hắn là gì?”
“Đại sư tỷ, người này tên Tô Minh, là đệ tử Cửu Phong.” Đằng sau lưng cô gái đứng mấy thiếu nữ, một người trong số đó vội nói.
Trận chiến khiến mọi người chú ý bây giờ còn chưa tới trình độ kịch liệt. Kiếm nhỏ xanh bên người Tô Minh chợt lóe, đã ***ng vào trường thương. Tiếng nổ còn chưa tán đi thì tiếng thứ hai đã truyền ra tám hướng.
Có tia chớp lượn lờ ngoài cơ thể Tô Minh, hóa thành thật nhiều tia chớp hình cung lao thẳng đến Tư Mã Tín. Trên bầu trời thậm chí có sấm đánh ầm vang, dường như sẽ có sét giáng xuống.
Nhưng Tư Mã Tín là thiên tài Thiên Hàn Tông, dù tu vi bị Tô Minh thấy ra là sắp tới Tế Cốt nhưng nắm giữ các loại thần thông và pháp khí thì không bình thường chút nào.
Dù là Ảo Ảnh Bạch Lang, hay băng thương trong tay đều không phải vật bình thường. Thêm vào vô số băng tuyết vòng quanh ngoài người, đối kháng với tia chớp ngoài người Tô Minh. Thanh kiếm và bạch thương, Hòa Phong và sói trắng, khiến trận đấu này tuy chưa tới đỉnh cao nhất nhưng không cách xa bao nhiêu.
Đây là trận chiến rất khó quyết định thắng bại trong thời gian ngắn. Tu vi của Tô Minh so với Tư Mã Tín, coi như cùng cảnh giới nhưng cấp bậc thì thấp hơn chút.
Nhưng hắn là người lấy chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần, càng hiểu rõ cách tĩnh tâm, có thể hợp cùng bổn mệnh thần thông và pháp khí, đủ sức đấu với bất cứ ai dưới Tế Cốt.
Khi kiếm nhỏ xanh và băng thương, sấm sét và băng tuyết lại lần nữa ***ng độ hóa thành ra tiếng chấn, Tô Minh bỗng lùi lại vài bước. Biểu tình của hắn luôn bình tĩnh như vậy, khi lùi lại tay phải sờ vào trong ngực, khi nâng lên thì trong tay xuất hiện đan dược hình tròn.
Trong đan dược giống như là phong ấn một mảnh băng hoa, thoạt trông tràn ngập yêu dị, tỏa ra khí lạnh và ánh sáng âm u.
Vật đó chính là Đoạt Linh Dược của Tô Minh.
Dược này sau khi hắn luyện thành chỉ dùng một lần, là lúc trị thương cho Phương Mộc. Kỳ thật trong chiến đấu lấy ra vật này coi như là lần đầu. Đoạt Linh Dược vừa ra lập tức xoay tròn bay lên. Theo Tô Minh chỉ hướng Tư Mã Tín, dược hóa thành cầu vồng lao thẳng tới đối phương.
Giây phút Tô Minh lấy ra Đoạt Linh Dược thì sắc mặt Tư Mã Tín lại biến đổi, càng nghiêm túc hơn. Y nhìn đan dược trong tay Tô Minh, lùi lại vài bước, mắt lộ tia sáng kỳ lạ.
Cùng lúc đó, y há to miệng hà hơi ra ngoài, từ trong miệng y bay ra một con trùng đen nhỏ xíu. Trùng nhỏ dài như gậy nhỏ cỡ một ngón tay, nếu không phải nó mấp máy gấp khúc thì rất khó nhìn ra vật đó là trùng.
Trùng nhỏ bay ra, thân thể mở rộng ra. Chỉ thấy trên thân thể gậy nhỏ bỗng xuất hiện bốn đôi cánh mỏng, cái đầu thì tỏa ra ánh sáng xanh, trông khá là kinh dị.
Con trùng vừa xuất hiện lập tức phát ra khí thế hung ác, còn có tiếng vù vù chói tai xuyên não.
Trùng nhỏ hóa thành luồng sáng xanh, không nhào hướng Đoạt Linh Dược mà xẹt qua nó lao thẳng tới Tô Minh.
Con trùng có thể nói là vật quý giá trừ núi bảy sắc của Tư Mã Tín. Y chỉ mới có được trùng này không lâu, thật không dễ dàng cùng nó có liên hệ tinh thần.
Y từng thí nghiệm trùng này nhiều lần, có thể nói Tư Mã Tín còn chưa thấy qua có vật nào mà con sâu không xuyên qua được, y thử rất nhiều lần, lần nào cũng vậy.
Nếu không phải Tô Minh có giáp Thần Tướng, tất cả công kích thần thông bề ngoài rất khó trọng thương hắn, Tư Mã Tín sẽ không sử dụng trùng này. Bây giờ y không thèm để ý trực tiếp đối mặt cái thứ quái dị rõ ràng là Man Chủng y phong ấn trong người Phương Mộc, chỉ cần giết Tô Minh là được, không thì trọng thương hắn, đánh rơi tu vi.
Cứ thế, đợi khi Tư Mã Tín thành công đi ra Thiên Hàn Động tiến vào Thiên Môn, mặc kệ Tô Minh tu luyện nhanh bao nhiêu cũng sẽ không sinh ra uy hiếp với y nữa.
Đoạt Linh Dược và côn trùng nhỏ lướt qua nhau. Bên Tư Mã Tín, khoảnh khắc Đoạt Linh Dược đến thì y cắn đầu lưỡi, tiến lên một bước, hóa thành huyết ảnh dung hợp với máu phun ra, như là từ thực chất biến thành sương khói tản ra ngoài, có thể tránh đi uy lực Đoạt Linh Dược.
Nhưng khi y sắp tránh đi thì Đoạt Linh Dược chợt ngừng giữa không trung, lực hút mạnh mẽ khiến Tư Mã Tín kinh ngạc phát ra từ Đoạt Linh Dược. Lực hút này bao phủ sương đỏ xung quanh, khiến sương mù rõ ràng bị hút đi.
Sương mù không ngừng giãy dụa, lộ ra khuôn mặt Tư Mã Tín. Sắc mặt y có nỗi chấn kinh, cắn răng, sương khói đỏ lập tức tách ra hóa thành hai phần, một lần bị Đoạt Linh Dược hút đi, phần khác thì nhanh chóng xoay tròn, ở phía xa lại hóa thành Tư Mã Tín, mặt tái nhợt, hít ngụm khí.
“Đây là bảo vật gì thế này!!!”
Cùng lúc đó, bên Tô Minh cũng là chấn động tinh thần, vội vàng lùi ra sau. Nhưng mặc kệ tốc độ của hắn nhanh cỡ nào cũng không thể tránh khỏi trùng nhỏ bay nhanh tới.
Trùng nhỏ chớp mắt tới gần ***ng chạm với kiếm nhỏ xanh, ***ng kiếm bay ra, nó lại lần nữa tới gần. Ngay cả tia chớp quanh người Tô Minh cũng không lọt vào mắt trùng nhỏ, mặt kệ người bị tia chớp quấn quanh, không giảm tốc độ, oành một tiếng, nó xuyên thấu giáp Thần Tướng của Tô Minh!
Mắt thấy nó sắp nhập vào người, nhưng lúc này bỗng vang tiếng chuông ngân phát ra từ người Tô Minh.
Chính là Tô Minh trong lúc nguy cấp, giữa giáp Thần Tướng và cơ thể đem Hàm Sơn Chuông biến ảo, rốt cuộc chặn được sâu tấn công.
Tiếng chuông vang vọng, khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, liên tục lùi ra mười mấy mét.
“Đây là sâu gì thế này!” Hắn nói ra câu này gần như cùng lúc với Tư Mã Tín.
Giờ phút này, cảm giác kỳ quái đột nhiên sinh ra trong lòng Tô Minh. Thậm chí phía Tư Mã Tín cũng dâng lên nỗi lòng khiến người khó thể tưởng tượng.
“Hai người họ…thật giống nhau…” Phương xa trong đám người, không biết là ai thì thào nói.
Bình luận facebook