Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Những ánh nhìn đó, Tô Minh không trông thấy thuộc về nhóm A Công. Các Man tộc nơi đây, đa số đều là Phong Quyến bộ lạc. Rõ ràng hắn đi sau nhưng lại đến trước đám A Công.
Thạch Hải để Tô Minh xuống xong đưa cho hắn một khối bài màu đen, chẳng nói một lời, lập tức hóa thành khói trắng rời đi.
Một mình một người đứng tại đây, Tô Minh nhìn xung quanh, không có khuôn mặt quen thuộc nào. Hắn lặng im cúi đầu nhìn khối bài đen trong tay, bên trên viết con số Man tộc, một trăm lẻ chín.
Khối bài đen thoạt nhìn cực bình thường, là mài từ hòn đá, cầm trong tay có chút lạnh.
“Lần này Đại Thử, nghe nói nhân số tối đa một lần hơn trăm người!”
“Hơn một trăm người mà thôi, đây mới chỉ là cửa thứ nhất. Chắc trong đám người này có không ít sẽ không tham dự cửa thứ hai và ba, dù sao nếu không đủ thực lực thì chẳng qua tự rước nhục mà thôi.”
“Ngươi nói sai rồi, Đại Thử ba cửa, trong đó cửa thứ nhất là khó nhất! Nên biết cửa thứ hai là lực tốc, cửa thứ ba là thực chiến, hai cửa này phải có tu vi nhất định và cả may mắn, có cơ may. Nhưng duy nhất cửa này, xem thì không cần yêu cầu tu vi, nhưng thực ra cửa này so đấu là nghị lực và tiềm lực! Loại chuyện này không thể làm giả được, nhưng cũng cực kỳ tàn khốc! Không cần biết ngươi có tu vi gì, nếu ở cửa thứ nhất thứ bậc không tốt, nói lên mình không đủ nghị lực, tiềm lực, vậy tộc nhân ở trong bộ lạc cũng sẽ không được chú ý nhiều.”
Tô Minh cúi đầu ngắm lệnh bài đá màu đen trong tay, bên tai truyền đến âm thanh đám người bàn tán.
“Nhưng nếu nói đến thì mỗi lần Đại Thử, năm mươi hạng đầu đa số là Man Sĩ Phong Quyến bộ lạc chúng ta, bộ lạc khác bất quá là phụ thuộc thôi. Đặc biệt là mười hạng đầu, nghe nói chưa từng xuất hiện người ngoài bộ lạc.”
“Đó là tất nhiên, lần này nhất định cũng thế thôi. Kỳ thật mười đến bốn mươi hạng đầu chỉ có vài người như thế. Đặc biệt là nhân tuyển mười hạng đầu, trừ những người tuổi trẻ nổi bật trong bộ lạc, không thể nào có thêm ai khác.”
Tô Minh nghe nghe, dần nghe ra lời bàn tán có điều khác. Hiện giờ đám người ở đây không phải người tham dự cửa thứ nhất, đa số là tiến đến xem trận đấu.
Hắn đang nghe, trong đầu nghĩ đến sáu hàng số A Công nói, bỗng nhiên Tô Minh như là phát hiện cái gì đó, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy nơi đó có một ông lão, đang tiến tới gần, thấy Tô Minh nhìn mình, ông lão vội nở nụ cười đi nhanh vài bước tới gần Tô Minh.
Ông lão mặc áo da thú, tai đeo một ít khuyên tai xương, xem bộ dạng thì chắc cũng là người của Phong Quyến bộ lạc.
“Chú em này, lão phu là Bối Khung, nhìn bài đá trong tay chú em cũng là người tham gia cửa thứ nhất, cho nên lại đây bắt chuyện chứ không có ý xấu.” Ông lão bộ dáng hơi tức cười, xấu xí. Khi cười thì ngũ quan tự di chuyển, khiến người xem ký ức khắc sâu.
Tô Minh sắc mặt như thường, nghe ông lão nói vậy thì hơi gật đầu.
“Chú em, lão phu nói lời thật, chú đừng quan tâm. Tuy tu vi của ta không cao nhưng sống bao nhiêu năm cũng luyện được đôi mắt, ta xem tư chất của ngươi…này…rất là bình thường…” Ông lão chớp mắt.
“Đại Thử mấy năm một lần, mỗi lần lão phu đều đến xem chơi. Tư chất như chú em đây chỉ sợ khó tiến vào năm mươi hạng đầu. Dựa theo kinh nghiệm của ta cũng chỉ ở khoảng hạng trăm thôi…nhưng mà…” Ông lão tới gần vài bước, vẻ mặt thần bí. Đầu tiên ông nhìn xung quanh, không thấy có ai chú ý nơi đây thì vội vàng nhỏ giọng nói.
“Chẳng qua, chú em gặp phải ta coi như may mắn. Chỗ ta có một loại thảo dược có thể khiến người trong thời gian ngắn bộc phát tất cả tiềm lực. Vậy thì chú tham gia cửa thứ nhất có thể tiến vào năm mươi hạng đầu! Nếu mua nhiều chút, cùng ăn thì thậm chí vào mười hạng đầu, cũng không phải không có khả năng!” Ông lão nhỏ giọng nói, hơi hé áo ra để lộ bên trong một số thảo dược rồi vội vàng che lại, sắc mặt thần bí càng đậm, như là sợ có ai thấy.
Tô Minh ngẩn ra, nhìn ông lão, không nói ra lời.
“Không tin?” Ông lão nhìn vẻ mặt Tô Minh, lập tức nhỏ giọng nói tiếp. “Chú em vẫn quá trẻ tuổi, loại chuyện này coi như là giả cũng nên thử chút. Dù sao một khi chú có thứ bậc cao, địa vị trong bộ lạc cũng sẽ hoàn toàn khác. Ta nhìn bộ dạng của chú, ở trong bộ lạc chắc cũng không như ý, đúng chứ?”
“Được rồi, nếu thảo dược của ông có hiệu quả, vì sao mấy năm nay mỗi lần Đại Thử, năm mươi hạng đầu đều là Phong Quyến bộ lạc, mười hạng đầu càng không có người bộ lạc bên ngoài bước vào. Tôi không cần đâu, ông mau đi kiếm người khác đi.” Tô Minh cau mày lùi ra sau vài bước.
Ông lão mở to mắt, hướng Tô Minh nâng lên tay phải, dựng thẳng ngón cái liên tục khen.
“Cao, chú em thật là cao nhân, mau vậy đã nghĩ ra điểm này. Xem ra lúc trước ta đã nhìn sai, tuy tư chất của chú không được nhưng trí óc cực kỳ thông minh. Nhưng lần này chú em nói sai rồi, mười hạng đầu cửa thứ nhất, không phải chưa từng có người ngoài bước vào. Năm mươi năm trước từng có người liên tục vài lần đều là đệ nhất, người này chắc là chú em từng nghe nói qua, đó là Ô Sơn bộ lạc Man Công Mặc Tang! Chú có biết vì sao ông ta giỏi vậy không, là do năm đó mỗi lần đầu mua hàng đống thảo dược của ta. Còn nữa, năm đó ai kia, Hắc Sơn bộ lạc đó, cũng mua thảo dược của ta tiến vào hạng bốn mươi hơn. Rồi còn ai kia Ô Long bộ lạc cũng như thế.”
“Ai dà, chú em đừng đi. Ta nói gần đây thôi, lần trước Đại Thử có một chú tên Bắc Lăng tiến vào năm mươi hạng đầu đã mua…” Ông lão lải nhải, khiến Tô Minh nghe lần nữa cau mày lùi về sau.
“Chú em, ta với chú có duyên cho nên mới bán cho chú, nếu là người khác cầu ta thì ta còn không bán nữa là. Ta bán thảo dược này cho người khác mười thạch một cây, bán cho chú chỉ ba thạch thôi. Thế nào, bán cho chú ba thạch lời biết bao nhiêu. Oa, thảo dược rẻ vậy, nếu ta hô to một tiếng lập tức cả đám người ùa lên. Hôm nay hai ta có duyên, ta mua một tặng một, ta…” Ông lão lảm nhảm nước miếng tứ tung, nói nói hai tay vỗ vào nhau, tựa như bởi vì lời nói mà kích động.
Tô Minh nghe mà ngẩn người, bản năng lại lùi nữa.
Ông lão đang muốn tiếp tục thì ngay lúc này bỗng nhiên đám người trên quảng trường xôn xao. Chỉ thấy bầu trời vặn vẹo, một con rắn đen to lớn chui vào. Trên con rắn đứng vài người, chính là nhóm A Công.
“Là Ô Sơn bộ lạc!”
“Ô Sơn bộ lạc Man Công, nghe nói tu vi cực cao, đáng tiếc toàn bộ lạc không người kế thừa. Nhưng nghe nói có ra một hậu bối Bắc Lăng, lần trước Đại Thử thứ bậc bốn mươi chín.”
Con rắn đen biến đi, hàng người A Công rơi xuống một góc quảng trường, ông liếc Tô Minh một cái liền thu lại tầm mắt. Bắc Lăng đứng đó, sắc mặt kiêu ngạo, lạnh lùng.
Lôi Thần và Ô Lạp thì mơ hồ có chút hưng phấn nhìn xung quanh.
“Thấy ông lão đó và thằng nhóc mặt lạnh rồi chứ, họ chính là lúc nãy ta nói với chú, Ô Sơn Man Công Mặc Tang và Bắc Lăng.” Ông lão ở bên cạnh Tô Minh vẫn tràn ngập vẻ mặt bí ẩn, vội vàng mở miệng.
Đang nói thì đám người lại xao động, lần này âm thanh rõ ràng cao hơn trước. Chỉ thấy bên ngoài quảng trường lại ặn vẹo, có năm người từ từ đi vào. Người dẫn đầu mặc áo đen, không có tóc, chính là thanh niên đầu trọc Ô Sâm đêm hôm qua. Sắc mặt gã âm trầm, mơ hồ có sự tức giận, hiển nhiên chuyện hôm qua khiến gã bị sỉ nhục cực lớn. Đặc biệt là máu xanh thuộc về gã…khiến gã lòng sốt ruột nhưng không lộ ra chút gì trên nét mặt.
Bốn người sau lưng gã đều lặng yên đi theo Ô Sâm dần dần đi tới quảng trường.
“Ô Sâm!”
“Là một trong ba người của Phong Quyến bộ lạc ta ở lần Đại Thử này nhất định sẽ vào ba hạng đầu. Nghe nói Man pháp gã tu hành có chút kỳ dị…”
“Nhỏ giọng chút, người này vui buồn bất thường…”
“Câm miệng hết cho ta!” Ô Sâm đang tiến lên bỗng nhiên mở miệng quát một tiếng, xung quanh lập tức yên lặng.
Ô Sâm sầm mặt đi lướt qua Tô Minh. Nhưng lúc vừa đi qua thì gã quay đầu lại liếc Tô Minh một cái, trong mắt có tia nghi hoặc.
Nhưng cẩn nhận xem xét vài cái, phát hiện không phải người mình gặp thì gã hừ lạnh một tiếng, đi qua ngồi xếp bằng ở góc xa xa. Bốn người đi theo gã vòng quanh bốn phương như là hộ pháp.
Tô Minh nhìn Ô Sâm, lại nhìn Bắc Lăng ở phương xa, thu lại ánh mắt.
“Ô Sâm này tu luyện là Thi Khí Phệ Huyết pháp, bái lạy là một pho Tà tượng của Phong Quyến bộ lạc, toàn thân sát khí, tính cách âm trầm, không phải đồ tốt!” Ông lão ở bên cạnh Tô Minh hơi tức giận, lại sợ đối phương nghe được nên nhỏ giọng nói. Xem bộ dáng hình như là buông bán không thành với Ô Sâm, chịu thiệt.
“Ta nói nhé chú em, đừng có chọc người này…Nhưng dù có chọc tới cũng không sao, chỗ của ta còn có loại thảo dược khác, bảo đảm chú ăn xong sức lực lớn vô cùng…” Ông lão đảo tròng mắt lại khuyên nhủ nữa.
Tô Minh cau mày, cảm thấy ông lão này nói dai còn hơn Lôi Thần rất rất nhiều. Thậm chí Lôi Thần so sánh với người này, hoàn toàn có thể dùng từ ít nói yên lặng để hình dung.
Ông lão không ngừng khuyên nhủ, có xu thế nếu ngươi không mua một cây sẽ không từ bỏ ý đồ!
Ngay lúc này, bỗng nhiên ngoài quảng trường lại vặn vẹo. Lần này tiến vào hơn mười người. Những người này ầm ĩ nói cười. Trong đám người vậy quanh hiện ra một người ở chính giữa. Người này thân thể không cao, hơi mập, cười hì hì cùng người bên cạnh nói cười không dứt, đôi khi vung tay minh họa cái gì.
Từ người y có khí thế khó thể hình dung, rất rõ ràng trong số mười người này, khiến người ta vừa nhìn liền sẽ tập trung ánh mắt vào người y.
“Thần Xung!” Ô Sâm ngồi xếp bằng ở góc xa mở mắt ra, nhìn người béo đó, nheo mắt lại.
Ánh mắt Tô Minh cũng nhìn hướng người này, rõ ràng cảm nhận được khí thế mơ hồ trong người đối phương, đấy không phải lực lượng khí huyết mà là loại cảm giác khó nói.
“Thần Xung, đây chính là trong Phong Quyến bộ lạc ta, không người không biết, so với Ô Sâm mạnh hơn nhiều.” Ông lão đứng bên cạnh vội nhỏ giọng thì thầm.
“Ta cho ngươi biết, nhưng đừng nói với người khác nha, Thần Xung này chính là khách lớn của ta, thường hay tới chỗ ta mua thảo dược.”
---o0o---
Thạch Hải để Tô Minh xuống xong đưa cho hắn một khối bài màu đen, chẳng nói một lời, lập tức hóa thành khói trắng rời đi.
Một mình một người đứng tại đây, Tô Minh nhìn xung quanh, không có khuôn mặt quen thuộc nào. Hắn lặng im cúi đầu nhìn khối bài đen trong tay, bên trên viết con số Man tộc, một trăm lẻ chín.
Khối bài đen thoạt nhìn cực bình thường, là mài từ hòn đá, cầm trong tay có chút lạnh.
“Lần này Đại Thử, nghe nói nhân số tối đa một lần hơn trăm người!”
“Hơn một trăm người mà thôi, đây mới chỉ là cửa thứ nhất. Chắc trong đám người này có không ít sẽ không tham dự cửa thứ hai và ba, dù sao nếu không đủ thực lực thì chẳng qua tự rước nhục mà thôi.”
“Ngươi nói sai rồi, Đại Thử ba cửa, trong đó cửa thứ nhất là khó nhất! Nên biết cửa thứ hai là lực tốc, cửa thứ ba là thực chiến, hai cửa này phải có tu vi nhất định và cả may mắn, có cơ may. Nhưng duy nhất cửa này, xem thì không cần yêu cầu tu vi, nhưng thực ra cửa này so đấu là nghị lực và tiềm lực! Loại chuyện này không thể làm giả được, nhưng cũng cực kỳ tàn khốc! Không cần biết ngươi có tu vi gì, nếu ở cửa thứ nhất thứ bậc không tốt, nói lên mình không đủ nghị lực, tiềm lực, vậy tộc nhân ở trong bộ lạc cũng sẽ không được chú ý nhiều.”
Tô Minh cúi đầu ngắm lệnh bài đá màu đen trong tay, bên tai truyền đến âm thanh đám người bàn tán.
“Nhưng nếu nói đến thì mỗi lần Đại Thử, năm mươi hạng đầu đa số là Man Sĩ Phong Quyến bộ lạc chúng ta, bộ lạc khác bất quá là phụ thuộc thôi. Đặc biệt là mười hạng đầu, nghe nói chưa từng xuất hiện người ngoài bộ lạc.”
“Đó là tất nhiên, lần này nhất định cũng thế thôi. Kỳ thật mười đến bốn mươi hạng đầu chỉ có vài người như thế. Đặc biệt là nhân tuyển mười hạng đầu, trừ những người tuổi trẻ nổi bật trong bộ lạc, không thể nào có thêm ai khác.”
Tô Minh nghe nghe, dần nghe ra lời bàn tán có điều khác. Hiện giờ đám người ở đây không phải người tham dự cửa thứ nhất, đa số là tiến đến xem trận đấu.
Hắn đang nghe, trong đầu nghĩ đến sáu hàng số A Công nói, bỗng nhiên Tô Minh như là phát hiện cái gì đó, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy nơi đó có một ông lão, đang tiến tới gần, thấy Tô Minh nhìn mình, ông lão vội nở nụ cười đi nhanh vài bước tới gần Tô Minh.
Ông lão mặc áo da thú, tai đeo một ít khuyên tai xương, xem bộ dạng thì chắc cũng là người của Phong Quyến bộ lạc.
“Chú em này, lão phu là Bối Khung, nhìn bài đá trong tay chú em cũng là người tham gia cửa thứ nhất, cho nên lại đây bắt chuyện chứ không có ý xấu.” Ông lão bộ dáng hơi tức cười, xấu xí. Khi cười thì ngũ quan tự di chuyển, khiến người xem ký ức khắc sâu.
Tô Minh sắc mặt như thường, nghe ông lão nói vậy thì hơi gật đầu.
“Chú em, lão phu nói lời thật, chú đừng quan tâm. Tuy tu vi của ta không cao nhưng sống bao nhiêu năm cũng luyện được đôi mắt, ta xem tư chất của ngươi…này…rất là bình thường…” Ông lão chớp mắt.
“Đại Thử mấy năm một lần, mỗi lần lão phu đều đến xem chơi. Tư chất như chú em đây chỉ sợ khó tiến vào năm mươi hạng đầu. Dựa theo kinh nghiệm của ta cũng chỉ ở khoảng hạng trăm thôi…nhưng mà…” Ông lão tới gần vài bước, vẻ mặt thần bí. Đầu tiên ông nhìn xung quanh, không thấy có ai chú ý nơi đây thì vội vàng nhỏ giọng nói.
“Chẳng qua, chú em gặp phải ta coi như may mắn. Chỗ ta có một loại thảo dược có thể khiến người trong thời gian ngắn bộc phát tất cả tiềm lực. Vậy thì chú tham gia cửa thứ nhất có thể tiến vào năm mươi hạng đầu! Nếu mua nhiều chút, cùng ăn thì thậm chí vào mười hạng đầu, cũng không phải không có khả năng!” Ông lão nhỏ giọng nói, hơi hé áo ra để lộ bên trong một số thảo dược rồi vội vàng che lại, sắc mặt thần bí càng đậm, như là sợ có ai thấy.
Tô Minh ngẩn ra, nhìn ông lão, không nói ra lời.
“Không tin?” Ông lão nhìn vẻ mặt Tô Minh, lập tức nhỏ giọng nói tiếp. “Chú em vẫn quá trẻ tuổi, loại chuyện này coi như là giả cũng nên thử chút. Dù sao một khi chú có thứ bậc cao, địa vị trong bộ lạc cũng sẽ hoàn toàn khác. Ta nhìn bộ dạng của chú, ở trong bộ lạc chắc cũng không như ý, đúng chứ?”
“Được rồi, nếu thảo dược của ông có hiệu quả, vì sao mấy năm nay mỗi lần Đại Thử, năm mươi hạng đầu đều là Phong Quyến bộ lạc, mười hạng đầu càng không có người bộ lạc bên ngoài bước vào. Tôi không cần đâu, ông mau đi kiếm người khác đi.” Tô Minh cau mày lùi ra sau vài bước.
Ông lão mở to mắt, hướng Tô Minh nâng lên tay phải, dựng thẳng ngón cái liên tục khen.
“Cao, chú em thật là cao nhân, mau vậy đã nghĩ ra điểm này. Xem ra lúc trước ta đã nhìn sai, tuy tư chất của chú không được nhưng trí óc cực kỳ thông minh. Nhưng lần này chú em nói sai rồi, mười hạng đầu cửa thứ nhất, không phải chưa từng có người ngoài bước vào. Năm mươi năm trước từng có người liên tục vài lần đều là đệ nhất, người này chắc là chú em từng nghe nói qua, đó là Ô Sơn bộ lạc Man Công Mặc Tang! Chú có biết vì sao ông ta giỏi vậy không, là do năm đó mỗi lần đầu mua hàng đống thảo dược của ta. Còn nữa, năm đó ai kia, Hắc Sơn bộ lạc đó, cũng mua thảo dược của ta tiến vào hạng bốn mươi hơn. Rồi còn ai kia Ô Long bộ lạc cũng như thế.”
“Ai dà, chú em đừng đi. Ta nói gần đây thôi, lần trước Đại Thử có một chú tên Bắc Lăng tiến vào năm mươi hạng đầu đã mua…” Ông lão lải nhải, khiến Tô Minh nghe lần nữa cau mày lùi về sau.
“Chú em, ta với chú có duyên cho nên mới bán cho chú, nếu là người khác cầu ta thì ta còn không bán nữa là. Ta bán thảo dược này cho người khác mười thạch một cây, bán cho chú chỉ ba thạch thôi. Thế nào, bán cho chú ba thạch lời biết bao nhiêu. Oa, thảo dược rẻ vậy, nếu ta hô to một tiếng lập tức cả đám người ùa lên. Hôm nay hai ta có duyên, ta mua một tặng một, ta…” Ông lão lảm nhảm nước miếng tứ tung, nói nói hai tay vỗ vào nhau, tựa như bởi vì lời nói mà kích động.
Tô Minh nghe mà ngẩn người, bản năng lại lùi nữa.
Ông lão đang muốn tiếp tục thì ngay lúc này bỗng nhiên đám người trên quảng trường xôn xao. Chỉ thấy bầu trời vặn vẹo, một con rắn đen to lớn chui vào. Trên con rắn đứng vài người, chính là nhóm A Công.
“Là Ô Sơn bộ lạc!”
“Ô Sơn bộ lạc Man Công, nghe nói tu vi cực cao, đáng tiếc toàn bộ lạc không người kế thừa. Nhưng nghe nói có ra một hậu bối Bắc Lăng, lần trước Đại Thử thứ bậc bốn mươi chín.”
Con rắn đen biến đi, hàng người A Công rơi xuống một góc quảng trường, ông liếc Tô Minh một cái liền thu lại tầm mắt. Bắc Lăng đứng đó, sắc mặt kiêu ngạo, lạnh lùng.
Lôi Thần và Ô Lạp thì mơ hồ có chút hưng phấn nhìn xung quanh.
“Thấy ông lão đó và thằng nhóc mặt lạnh rồi chứ, họ chính là lúc nãy ta nói với chú, Ô Sơn Man Công Mặc Tang và Bắc Lăng.” Ông lão ở bên cạnh Tô Minh vẫn tràn ngập vẻ mặt bí ẩn, vội vàng mở miệng.
Đang nói thì đám người lại xao động, lần này âm thanh rõ ràng cao hơn trước. Chỉ thấy bên ngoài quảng trường lại ặn vẹo, có năm người từ từ đi vào. Người dẫn đầu mặc áo đen, không có tóc, chính là thanh niên đầu trọc Ô Sâm đêm hôm qua. Sắc mặt gã âm trầm, mơ hồ có sự tức giận, hiển nhiên chuyện hôm qua khiến gã bị sỉ nhục cực lớn. Đặc biệt là máu xanh thuộc về gã…khiến gã lòng sốt ruột nhưng không lộ ra chút gì trên nét mặt.
Bốn người sau lưng gã đều lặng yên đi theo Ô Sâm dần dần đi tới quảng trường.
“Ô Sâm!”
“Là một trong ba người của Phong Quyến bộ lạc ta ở lần Đại Thử này nhất định sẽ vào ba hạng đầu. Nghe nói Man pháp gã tu hành có chút kỳ dị…”
“Nhỏ giọng chút, người này vui buồn bất thường…”
“Câm miệng hết cho ta!” Ô Sâm đang tiến lên bỗng nhiên mở miệng quát một tiếng, xung quanh lập tức yên lặng.
Ô Sâm sầm mặt đi lướt qua Tô Minh. Nhưng lúc vừa đi qua thì gã quay đầu lại liếc Tô Minh một cái, trong mắt có tia nghi hoặc.
Nhưng cẩn nhận xem xét vài cái, phát hiện không phải người mình gặp thì gã hừ lạnh một tiếng, đi qua ngồi xếp bằng ở góc xa xa. Bốn người đi theo gã vòng quanh bốn phương như là hộ pháp.
Tô Minh nhìn Ô Sâm, lại nhìn Bắc Lăng ở phương xa, thu lại ánh mắt.
“Ô Sâm này tu luyện là Thi Khí Phệ Huyết pháp, bái lạy là một pho Tà tượng của Phong Quyến bộ lạc, toàn thân sát khí, tính cách âm trầm, không phải đồ tốt!” Ông lão ở bên cạnh Tô Minh hơi tức giận, lại sợ đối phương nghe được nên nhỏ giọng nói. Xem bộ dáng hình như là buông bán không thành với Ô Sâm, chịu thiệt.
“Ta nói nhé chú em, đừng có chọc người này…Nhưng dù có chọc tới cũng không sao, chỗ của ta còn có loại thảo dược khác, bảo đảm chú ăn xong sức lực lớn vô cùng…” Ông lão đảo tròng mắt lại khuyên nhủ nữa.
Tô Minh cau mày, cảm thấy ông lão này nói dai còn hơn Lôi Thần rất rất nhiều. Thậm chí Lôi Thần so sánh với người này, hoàn toàn có thể dùng từ ít nói yên lặng để hình dung.
Ông lão không ngừng khuyên nhủ, có xu thế nếu ngươi không mua một cây sẽ không từ bỏ ý đồ!
Ngay lúc này, bỗng nhiên ngoài quảng trường lại vặn vẹo. Lần này tiến vào hơn mười người. Những người này ầm ĩ nói cười. Trong đám người vậy quanh hiện ra một người ở chính giữa. Người này thân thể không cao, hơi mập, cười hì hì cùng người bên cạnh nói cười không dứt, đôi khi vung tay minh họa cái gì.
Từ người y có khí thế khó thể hình dung, rất rõ ràng trong số mười người này, khiến người ta vừa nhìn liền sẽ tập trung ánh mắt vào người y.
“Thần Xung!” Ô Sâm ngồi xếp bằng ở góc xa mở mắt ra, nhìn người béo đó, nheo mắt lại.
Ánh mắt Tô Minh cũng nhìn hướng người này, rõ ràng cảm nhận được khí thế mơ hồ trong người đối phương, đấy không phải lực lượng khí huyết mà là loại cảm giác khó nói.
“Thần Xung, đây chính là trong Phong Quyến bộ lạc ta, không người không biết, so với Ô Sâm mạnh hơn nhiều.” Ông lão đứng bên cạnh vội nhỏ giọng thì thầm.
“Ta cho ngươi biết, nhưng đừng nói với người khác nha, Thần Xung này chính là khách lớn của ta, thường hay tới chỗ ta mua thảo dược.”
---o0o---
Bình luận facebook