Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Đây là Đại Thử cửa thứ nhất ngày thứ hai!
Khi tia nắng ban mai thứ nhất rơi xuống, tại ngọn núi khói đen quanh quẩn có phong ấn Kỳ Thú Tiền Man, áp lực gia tăng vào buổi tối tán đi, hồi phục như bình thường. Diệp Vọng là người thứ nhất động.
Y vẻ mặt bình tĩnh mở mắt ra, đứng dậy đi hướng bậc thang thứ sáu trăm lẻ một. Tất cả việc xảy ra ngày hôm qua y không hề hay biết. Đối với luôn kiêu ngạo như y thì không thèm xem lệnh bài. Y luôn nhận định rằng người ngoài không có tư cách trở thành đối thủ của mình, người duy nhất có tư cách đó chính là y.
Từng bước một, Diệp Vọng áo đỏ như lửa, mang theo cao ngạo đi lên bậc thang. Trong lòng y có sự kiên quyết, lần này cửa thứ nhất Đại Thử, y nhất định phải tới chín trăm bậc. Y nhớ rõ, lần trước điểm cuối cùng là hơn tám trăm, lúc đó cực kỳ mỏi mệt, không thể bước ra một bước, không thể từ bỏ, giây phút ấy, y ngẩng đầu hình như nhìn thấy đỉnh núi có tượng đá kỳ lạ.
Đáng tiếc hình dáng tượng đá bởi vì khoảng cách quá xa, y không thấy rõ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái khiến Diệp Vọng rơi vào cố chấp. Trong lòng y, kiêu ngạo đã dung nhập xương cốt, y phải nhìn xem đỉnh núi người khác nhìn không tới!
Y khát vọng đứng đó, cúi đầu nhìn chúng sinh bên dưới.
Y kiêu ngạo, mang theo áo đỏ như lửa ở trong sương khói dần đi càng xa. Mặc dù y không nhìn thứ bậc nhưng trong lòng biết rõ, chính mình nhất định là thứ nhất!
Giờ phút này Thần Xung đang nhe răng nhếch miệng vừa nói thầm không ngừng, vừa cắn răng leo lên. Y thở dốc nhưng không nghỉ ngơi, thường xem lệnh bài trong tay, nhìn thứ hạng Tất Túc.
Tất Túc vẫn luôn nhiều hơn y ba bước, hai người giống như là khiêu khích nhau, không ngừng so đấu. Trên thực tế việc này từ ngày hôm qua đã thế, trong lòng Thần Xung có chút bất bình.
“Bà nội nó, ngươi nói hoặc là ngươi đi nhanh vài bước, kéo giãn khoáng cách thì lão tử không để ý, hoặc là đi chậm mấy bước. Giện giờ như vậy, chẳng lẽ ngươi không mệt? Ngươi mệt, lão tử cũng mệt!”
Thần Xung mồ hôi như mưa, mặc dù là ban ngày y đi hơn bốn trăm bậc, có thể cảm nhận được áp lực từ đỉnh núi gần như khiến người thấy khó thở.
Ít đi tâm tình tranh đoạt thứ nhất, gã bắt đầu đối phó Thần Xung, thề muốn đạp y dưới chân. Theo gã thấy thì đối thủ của mình chỉ có một Thần Xung, triệt để đè ép người này, xem như ở cửa thứ nhất thua Diệp Vọng cũng đủ nổi tiếng.
Đặc biệt là lúc này A Công…Tất Túc cười nhạt, trong mắt có sự mong chờ và khát khao.
Ô Sâm sắc mặt xám trắng, một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của gã chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại theo thời gian trôi qua, hậu quả xấu vì mất đi Nguyên Huyết dần hiện ra. Mặt gã âm trầm, từng bước một tiến lên, thỉnh thoảng nhìn nhìn thứ hạng trong lệnh bài. Tất Túc xếp ở vị trí thứ hai, gã tràn đầy không cam lòng.
Thứ hạng của gã tuy nói vẫn là hạng mười hai, nhưng Ô Sâm biết, mình không có chút hy vọng tiến vào mười hạng đầu. Mấy người xếp ở đằng trước bình thường trong bộ lạc không bằng mình, nhưng hôm nay…
Ô Sâm thầm than.
So với bọn họ thì Tô Minh bình tĩnh rất nhiều. Hắn không tiếp tục leo núi mà là ngồi xếp bằng ở bậc thang thứ hai trăm bốn mươi tám, luôn tỉ mỉ khống chế tốc độ vận chuyển khí huyết trong người. Hhiến toàn thân hắn năm mươi chín sợi máu không ngừng giảm bớt rồi lại từng cái tăng lên.
Hắn cố gắng sức lực lớn nhất, mượn áp lực cân bằng nơi đây, khiến sợi máu toàn thân dù là gia tăng hay giảm bớt, mỗi lần đều cố định một sợi máu.
Theo cảm giác của hắn thì loại khống chế thế này rất thú vị, tựa như hắn luyện dược, chẳng qua lần này lấy tự thân làm Hoang Đỉnh, Man huyết trong người làm hỏa diễm, lấy thân thể làm nửa phần thảo dược, khống chế lửa mạnh yếu rèn luyện thân thể.
Theo thời gian trôi qua, mấy trăm người trên quảng trường bên ngoài đều nhìn bảng xếp hạng trên pho tượng, thỉnh thoảng bốn phía xôn xao tiếng bàn tán.
“Diệp Vọng hạng đầu là không thể nghi ngờ rồi, hiện giờ hắn đã đi đến hơn sáu trăm tám mươi bậc, không người có thể đuổi theo.”
“Thứ hai và thứ ba cũng nhất định ở giữa Thần Xung cùng Tất Túc, ngươi xem hai người kia thứ bậc không ngừng trồi sụt, chắc hai bên đang so tài.”
“Đáng tiếc cho Ô Sâm, không biết ra chuyện gì, thật sự khiến người khó hiểu.”
“Tiếc cho Mặc Tô đêm qua, mãi đến trưa nay đều chưa động đậy, thứ hạng không ngừng bị vượt qua, hiện giờ trở thành thứ bốn mươi bảy…”
Đang thảo luận thì bỗng trên chín pho tượng, một cái tên xếp sau hạng một trăm có quầng trăng mờ lấp lóe, khiến cái tên khoảng khắc biến thành màu xám.
Biến hóa đột ngột này lập tức khiến mọi người chú ý nhưng bọn họ không lộ ra ngoài ý muốn.
“Có người từ bỏ!”
“Lần nào Đại Thử cũng đều ở ngày thứ hai bắt đầu xuất hiện nhiều người bỏ cuộc, không cách nào tiến lên tiếp. Càng lên núi cao thì càng không chịu nổi áp lực, nếu không rời đi sẽ có nguy cơ khí huyết bị ép bức.”
Giây phút này bầu trời bỗng nhiên vặn vẹo, ngay sau đó một luồng khói xuyên thấu qua. Mãi đến khi sương mù trên quảng trường tán đi, bên trong xuất hiện một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Mặt gã tái nhợt, đáp xuống đất rồi thân thể lảo đảo một cái suýt ngã, hiển nhiên là bị cưỡng bức truyền ra.
Dường như gã rất khó chịu ánh nhìn của mọi người, cúi đầu vội đi tới bộ lạc phía xa của mình, lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt chán nản.
Bỏ cuộc như vậy, vào buổi chiều xuất hiện ngày càng nhiều. Từng cái tên tối đi, từng bóng dáng ủ rũ bên trong vòng khói đen từ bầu trời vặn vẹo, trở thành hình ảnh hấp dẫn ánh mắt mọi người vào ngày thứ hai.
Từng người bỏ cuộc đều thầm than đi trở về bộ lạc của mình, trong đó có không ít người đến từ Phong Quyến bộ lạc.
“Hơn một trăm người đã từ bỏ, hì hì, các người xem đi, cho tới đêm nay nhất định có người hơn năm mươi hạng đầu từ bỏ. Mà tới đêm khuya cũng sẽ có không ít người bỏ cuộc. Dù đêm khuya họ không tiến lên, nhưng cực kỳ mỏi mệt thì cũng khó kháng cự áp lực buổi tối tăng cao vô số lần.”
“Mỗi lần cửa thứ nhất Đại Thử, xem không chỉ là thứ bậc xếp hạng, mà nhìn đám người bỏ cuộc cũng vui lắm.”
“Đúng rồi, đặc biệt là những người thứ hạng không tệ, bỏ cuộc rồi trở lại đây, bộ dáng lo lắng lại sợ bị người vượt qua, rất là mắc cười.”
Ngay lúc những tiếng bàn tán quanh quẩn trong quảng trường, đột nhiên có người luôn nhìn pho tượng sắc mặt lộ ra hưng phấn.
“Mặc Tô động!!!”
Lời vừa ra, thoáng chốc gần như mọi người đều nhìn chằm chằm, vô số ánh mắt lập tức tập trung trên từng pho tượng, hàng thuộc về Tô Minh.
Tô Minh mở mắt ra, sợi máu trong người sau hơn nửa ngày tỉ mỉ khống chế, còn lại hai mươi mốt sợi máu thì không thể tiếp tục nữa. Tô Minh ngẩng đầu nhìn bậc thang ẩn trong sương khói trước mặt, chậm rãi đứng lên.
Hắn tuyệt không biết mình bị nhiều người chú ý. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có hai ý nghĩ, trừ mượn nơi đây tu luyện ra, còn có tuyệt đối không để A Công thất vọng.
“Cố gắng hết sức mình, thử một phen!”
Dù gì Tô Minh vẫn là thiếu niên, có sự bốc đồng của tuổi trẻ, có sự háo thắng không chịu thua.
Mắt hắn lóe sáng, đi ra một bước, đạp xuống bậc thang thứ hai trăm bốn mươi chín, áp lực to lớn ập đến khiến thân thể Tô Minh chấn động.
“Áp lực thật mạnh!” Tô Minh sắc mặt tái nhợt, hắn có cảm giác như trên cầu thang này một con kỳ thú cực hung mãnh đang gầm rống.
Mắt Tô Minh lộ kiên quyết, khi áp lực ập đến thì khí huyết trong người vận chuyển. Năm mươi chín sợi máu từng sợi hiện ra, mạnh vọt tới trước.
Hai trăm năm mươi mốt, hai trăm năm mươi lăm, hai trăm năm mươi tám….Tô Minh một hơi liên tục đi ra hơn hai mươi bước, mãi đến khi đứng ở bậc thang hai trăm bảy mươi mới chậm rãi thở ra.
Trán hắn chảy ra mồ hôi, ban ngày leo thang, không có ánh trăng tẩm bổ, đối với Tô Minh mà nói thì hơi mệt. Nhưng càng là vậy thì hắn càng quyết tâm. Quan trọng nhất là khi áp lực ngày càng trầm trọng rơi trên người trùng kích năm mươi chín sợi máu của hắn, khiến Tô Minh có dự cảm sợi máu sẽ tăng thêm.
Hắn biết, đây là bởi vì mình đã tìm ra bí mật sáu hàng số, hơn nữa không ngừng khống chế vận chuyển khí huyết, khiến những khí huyết được điều chỉnh chính xác, còn đem tiềm lực trong người nương theo sự tinh vi không ngừng bị bức ra.
Đặc biệt là hắn đạt được thuật Man Khải chân chính của A Công, còn có một giọt Man huyết từ A Công, đều phóng thích ở một lần khống chế này. Khi hắn leo lên, bị áp lực từ đỉnh núi bức ép, chân chính hấp thu chúng.
Mạnh cắn chặt răng, Tô Minh lần nữa nâng chân lên, tiếp tục bước nhanh tới trước, trong người quanh quẩn tiếng chấn trầm ***c. Theo hắn tiến tới, trên người lập tức xuất hiện sợi máu thứ sáu mươi!!!
Sáu mươi mốt sợi, sáu mươi hai sợi…khi Tô Minh đạp trên bậc thang thứ ba trăm lẻ một, sợi máu trong người đã bộc phát sợi thứ sáu mươi bảy!!!
Sáu mươi bảy sợi máu quanh quẩn toàn thân Tô Minh, khiến hắn có cảm giác lực lượng hơn xa lúc trước. Mặc dù cơ thể hắn không ngừng tuôn mồ hôi, nhưng ánh mắt càng kiên định hơn trước.
Tô Minh không biết, hắn cử động từ bậc hai trăm bốn mươi tám đến ba trăm lẻ một, khiến bên dưới quảng trường, mấy trăm người bị rung động đến thế nào!
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cũng liếc nhìn, sắc mặt lộ ra trầm trọng hiếm thấy.
“Lại là sáu mươi bậc!!! Mặc Tô này không động thì thôi, hành động liền kinh người!!!”
“Ha ha, ta luôn chờ hắn động, quả nhiên không làm ta thất vọng. Mặc Tô, vào ba mươi đi, tốt nhất là xông mười hạng đầu luôn!!!”
“Hắn cả ngày không có biến đổi gì, hiện giờ xem như động, thứ bậc cũng chỉ là ba mươi sáu mà thôi, không có gì…” Trong tiếng xôn xao có người mở miệng ra vẻ ghen tỵ, khinh thường. Bỗng nhiên người đó mở to mắt, nghẹn lại lời sắp sửa thốt ra.
---o0o---
Khi tia nắng ban mai thứ nhất rơi xuống, tại ngọn núi khói đen quanh quẩn có phong ấn Kỳ Thú Tiền Man, áp lực gia tăng vào buổi tối tán đi, hồi phục như bình thường. Diệp Vọng là người thứ nhất động.
Y vẻ mặt bình tĩnh mở mắt ra, đứng dậy đi hướng bậc thang thứ sáu trăm lẻ một. Tất cả việc xảy ra ngày hôm qua y không hề hay biết. Đối với luôn kiêu ngạo như y thì không thèm xem lệnh bài. Y luôn nhận định rằng người ngoài không có tư cách trở thành đối thủ của mình, người duy nhất có tư cách đó chính là y.
Từng bước một, Diệp Vọng áo đỏ như lửa, mang theo cao ngạo đi lên bậc thang. Trong lòng y có sự kiên quyết, lần này cửa thứ nhất Đại Thử, y nhất định phải tới chín trăm bậc. Y nhớ rõ, lần trước điểm cuối cùng là hơn tám trăm, lúc đó cực kỳ mỏi mệt, không thể bước ra một bước, không thể từ bỏ, giây phút ấy, y ngẩng đầu hình như nhìn thấy đỉnh núi có tượng đá kỳ lạ.
Đáng tiếc hình dáng tượng đá bởi vì khoảng cách quá xa, y không thấy rõ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái khiến Diệp Vọng rơi vào cố chấp. Trong lòng y, kiêu ngạo đã dung nhập xương cốt, y phải nhìn xem đỉnh núi người khác nhìn không tới!
Y khát vọng đứng đó, cúi đầu nhìn chúng sinh bên dưới.
Y kiêu ngạo, mang theo áo đỏ như lửa ở trong sương khói dần đi càng xa. Mặc dù y không nhìn thứ bậc nhưng trong lòng biết rõ, chính mình nhất định là thứ nhất!
Giờ phút này Thần Xung đang nhe răng nhếch miệng vừa nói thầm không ngừng, vừa cắn răng leo lên. Y thở dốc nhưng không nghỉ ngơi, thường xem lệnh bài trong tay, nhìn thứ hạng Tất Túc.
Tất Túc vẫn luôn nhiều hơn y ba bước, hai người giống như là khiêu khích nhau, không ngừng so đấu. Trên thực tế việc này từ ngày hôm qua đã thế, trong lòng Thần Xung có chút bất bình.
“Bà nội nó, ngươi nói hoặc là ngươi đi nhanh vài bước, kéo giãn khoáng cách thì lão tử không để ý, hoặc là đi chậm mấy bước. Giện giờ như vậy, chẳng lẽ ngươi không mệt? Ngươi mệt, lão tử cũng mệt!”
Thần Xung mồ hôi như mưa, mặc dù là ban ngày y đi hơn bốn trăm bậc, có thể cảm nhận được áp lực từ đỉnh núi gần như khiến người thấy khó thở.
Ít đi tâm tình tranh đoạt thứ nhất, gã bắt đầu đối phó Thần Xung, thề muốn đạp y dưới chân. Theo gã thấy thì đối thủ của mình chỉ có một Thần Xung, triệt để đè ép người này, xem như ở cửa thứ nhất thua Diệp Vọng cũng đủ nổi tiếng.
Đặc biệt là lúc này A Công…Tất Túc cười nhạt, trong mắt có sự mong chờ và khát khao.
Ô Sâm sắc mặt xám trắng, một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của gã chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại theo thời gian trôi qua, hậu quả xấu vì mất đi Nguyên Huyết dần hiện ra. Mặt gã âm trầm, từng bước một tiến lên, thỉnh thoảng nhìn nhìn thứ hạng trong lệnh bài. Tất Túc xếp ở vị trí thứ hai, gã tràn đầy không cam lòng.
Thứ hạng của gã tuy nói vẫn là hạng mười hai, nhưng Ô Sâm biết, mình không có chút hy vọng tiến vào mười hạng đầu. Mấy người xếp ở đằng trước bình thường trong bộ lạc không bằng mình, nhưng hôm nay…
Ô Sâm thầm than.
So với bọn họ thì Tô Minh bình tĩnh rất nhiều. Hắn không tiếp tục leo núi mà là ngồi xếp bằng ở bậc thang thứ hai trăm bốn mươi tám, luôn tỉ mỉ khống chế tốc độ vận chuyển khí huyết trong người. Hhiến toàn thân hắn năm mươi chín sợi máu không ngừng giảm bớt rồi lại từng cái tăng lên.
Hắn cố gắng sức lực lớn nhất, mượn áp lực cân bằng nơi đây, khiến sợi máu toàn thân dù là gia tăng hay giảm bớt, mỗi lần đều cố định một sợi máu.
Theo cảm giác của hắn thì loại khống chế thế này rất thú vị, tựa như hắn luyện dược, chẳng qua lần này lấy tự thân làm Hoang Đỉnh, Man huyết trong người làm hỏa diễm, lấy thân thể làm nửa phần thảo dược, khống chế lửa mạnh yếu rèn luyện thân thể.
Theo thời gian trôi qua, mấy trăm người trên quảng trường bên ngoài đều nhìn bảng xếp hạng trên pho tượng, thỉnh thoảng bốn phía xôn xao tiếng bàn tán.
“Diệp Vọng hạng đầu là không thể nghi ngờ rồi, hiện giờ hắn đã đi đến hơn sáu trăm tám mươi bậc, không người có thể đuổi theo.”
“Thứ hai và thứ ba cũng nhất định ở giữa Thần Xung cùng Tất Túc, ngươi xem hai người kia thứ bậc không ngừng trồi sụt, chắc hai bên đang so tài.”
“Đáng tiếc cho Ô Sâm, không biết ra chuyện gì, thật sự khiến người khó hiểu.”
“Tiếc cho Mặc Tô đêm qua, mãi đến trưa nay đều chưa động đậy, thứ hạng không ngừng bị vượt qua, hiện giờ trở thành thứ bốn mươi bảy…”
Đang thảo luận thì bỗng trên chín pho tượng, một cái tên xếp sau hạng một trăm có quầng trăng mờ lấp lóe, khiến cái tên khoảng khắc biến thành màu xám.
Biến hóa đột ngột này lập tức khiến mọi người chú ý nhưng bọn họ không lộ ra ngoài ý muốn.
“Có người từ bỏ!”
“Lần nào Đại Thử cũng đều ở ngày thứ hai bắt đầu xuất hiện nhiều người bỏ cuộc, không cách nào tiến lên tiếp. Càng lên núi cao thì càng không chịu nổi áp lực, nếu không rời đi sẽ có nguy cơ khí huyết bị ép bức.”
Giây phút này bầu trời bỗng nhiên vặn vẹo, ngay sau đó một luồng khói xuyên thấu qua. Mãi đến khi sương mù trên quảng trường tán đi, bên trong xuất hiện một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Mặt gã tái nhợt, đáp xuống đất rồi thân thể lảo đảo một cái suýt ngã, hiển nhiên là bị cưỡng bức truyền ra.
Dường như gã rất khó chịu ánh nhìn của mọi người, cúi đầu vội đi tới bộ lạc phía xa của mình, lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt chán nản.
Bỏ cuộc như vậy, vào buổi chiều xuất hiện ngày càng nhiều. Từng cái tên tối đi, từng bóng dáng ủ rũ bên trong vòng khói đen từ bầu trời vặn vẹo, trở thành hình ảnh hấp dẫn ánh mắt mọi người vào ngày thứ hai.
Từng người bỏ cuộc đều thầm than đi trở về bộ lạc của mình, trong đó có không ít người đến từ Phong Quyến bộ lạc.
“Hơn một trăm người đã từ bỏ, hì hì, các người xem đi, cho tới đêm nay nhất định có người hơn năm mươi hạng đầu từ bỏ. Mà tới đêm khuya cũng sẽ có không ít người bỏ cuộc. Dù đêm khuya họ không tiến lên, nhưng cực kỳ mỏi mệt thì cũng khó kháng cự áp lực buổi tối tăng cao vô số lần.”
“Mỗi lần cửa thứ nhất Đại Thử, xem không chỉ là thứ bậc xếp hạng, mà nhìn đám người bỏ cuộc cũng vui lắm.”
“Đúng rồi, đặc biệt là những người thứ hạng không tệ, bỏ cuộc rồi trở lại đây, bộ dáng lo lắng lại sợ bị người vượt qua, rất là mắc cười.”
Ngay lúc những tiếng bàn tán quanh quẩn trong quảng trường, đột nhiên có người luôn nhìn pho tượng sắc mặt lộ ra hưng phấn.
“Mặc Tô động!!!”
Lời vừa ra, thoáng chốc gần như mọi người đều nhìn chằm chằm, vô số ánh mắt lập tức tập trung trên từng pho tượng, hàng thuộc về Tô Minh.
Tô Minh mở mắt ra, sợi máu trong người sau hơn nửa ngày tỉ mỉ khống chế, còn lại hai mươi mốt sợi máu thì không thể tiếp tục nữa. Tô Minh ngẩng đầu nhìn bậc thang ẩn trong sương khói trước mặt, chậm rãi đứng lên.
Hắn tuyệt không biết mình bị nhiều người chú ý. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có hai ý nghĩ, trừ mượn nơi đây tu luyện ra, còn có tuyệt đối không để A Công thất vọng.
“Cố gắng hết sức mình, thử một phen!”
Dù gì Tô Minh vẫn là thiếu niên, có sự bốc đồng của tuổi trẻ, có sự háo thắng không chịu thua.
Mắt hắn lóe sáng, đi ra một bước, đạp xuống bậc thang thứ hai trăm bốn mươi chín, áp lực to lớn ập đến khiến thân thể Tô Minh chấn động.
“Áp lực thật mạnh!” Tô Minh sắc mặt tái nhợt, hắn có cảm giác như trên cầu thang này một con kỳ thú cực hung mãnh đang gầm rống.
Mắt Tô Minh lộ kiên quyết, khi áp lực ập đến thì khí huyết trong người vận chuyển. Năm mươi chín sợi máu từng sợi hiện ra, mạnh vọt tới trước.
Hai trăm năm mươi mốt, hai trăm năm mươi lăm, hai trăm năm mươi tám….Tô Minh một hơi liên tục đi ra hơn hai mươi bước, mãi đến khi đứng ở bậc thang hai trăm bảy mươi mới chậm rãi thở ra.
Trán hắn chảy ra mồ hôi, ban ngày leo thang, không có ánh trăng tẩm bổ, đối với Tô Minh mà nói thì hơi mệt. Nhưng càng là vậy thì hắn càng quyết tâm. Quan trọng nhất là khi áp lực ngày càng trầm trọng rơi trên người trùng kích năm mươi chín sợi máu của hắn, khiến Tô Minh có dự cảm sợi máu sẽ tăng thêm.
Hắn biết, đây là bởi vì mình đã tìm ra bí mật sáu hàng số, hơn nữa không ngừng khống chế vận chuyển khí huyết, khiến những khí huyết được điều chỉnh chính xác, còn đem tiềm lực trong người nương theo sự tinh vi không ngừng bị bức ra.
Đặc biệt là hắn đạt được thuật Man Khải chân chính của A Công, còn có một giọt Man huyết từ A Công, đều phóng thích ở một lần khống chế này. Khi hắn leo lên, bị áp lực từ đỉnh núi bức ép, chân chính hấp thu chúng.
Mạnh cắn chặt răng, Tô Minh lần nữa nâng chân lên, tiếp tục bước nhanh tới trước, trong người quanh quẩn tiếng chấn trầm ***c. Theo hắn tiến tới, trên người lập tức xuất hiện sợi máu thứ sáu mươi!!!
Sáu mươi mốt sợi, sáu mươi hai sợi…khi Tô Minh đạp trên bậc thang thứ ba trăm lẻ một, sợi máu trong người đã bộc phát sợi thứ sáu mươi bảy!!!
Sáu mươi bảy sợi máu quanh quẩn toàn thân Tô Minh, khiến hắn có cảm giác lực lượng hơn xa lúc trước. Mặc dù cơ thể hắn không ngừng tuôn mồ hôi, nhưng ánh mắt càng kiên định hơn trước.
Tô Minh không biết, hắn cử động từ bậc hai trăm bốn mươi tám đến ba trăm lẻ một, khiến bên dưới quảng trường, mấy trăm người bị rung động đến thế nào!
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cũng liếc nhìn, sắc mặt lộ ra trầm trọng hiếm thấy.
“Lại là sáu mươi bậc!!! Mặc Tô này không động thì thôi, hành động liền kinh người!!!”
“Ha ha, ta luôn chờ hắn động, quả nhiên không làm ta thất vọng. Mặc Tô, vào ba mươi đi, tốt nhất là xông mười hạng đầu luôn!!!”
“Hắn cả ngày không có biến đổi gì, hiện giờ xem như động, thứ bậc cũng chỉ là ba mươi sáu mà thôi, không có gì…” Trong tiếng xôn xao có người mở miệng ra vẻ ghen tỵ, khinh thường. Bỗng nhiên người đó mở to mắt, nghẹn lại lời sắp sửa thốt ra.
---o0o---
Bình luận facebook