Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Sợ hãi còn có người khác của Hắc Sơn bộ lạc, tự nổ giống vậy ở trong khoảng thời gian ngắn đã xuất hiện ba lần. Cái giá ba lần nổ là bên Hắc Sơn bộ lạc mất đi bảy người!
Chiến đấu vẫn đang tàn khốc tiếp tục.
Mắt Tô Minh tràn giọt lệ, cắn chặt môi thu lại tầm mắt, theo tộc nhân nhanh chóng chạy đi. Hắn biết, tộc nhân phía sau đang dùng sinh mạng đổi lấy thời gian, đang dùng máu thịt kéo dài. Mình phải làm là không để máu họ chảy lãng phí, phải trong thời gian ngắn bảo vệ các tộc nhân bình thường đi xa hơn!
Bên A Công cũng rất gay cấn. Hai người đàn ông hậu kỳ Ngưng Huyết dường như không biết đau đớn. Giờ đây mặt không biểu tình, toàn thân bị thương nhưng vẫn quấn chặt A Công. Chẳng qua A Công mạnh mẽ, đừng nói là Tô Minh, coi như là mấy người khác đều không đoán biết được.
Trong tiếng hừ lạnh, chỉ thấy xung quanh xuất hiện nhiều gợn sóng. Gợn sóng quét qua, hai người đàn ông hậu kỳ Ngưng Huyết lập tức chấn động cả người. A Công cực nhanh xông lên, chớp mắt đã tới trước mặt một người, gõ một cái, oành một tiếng, đầu người này vỡ ra. Khoảnh khắc ngã xuống, A Công đánh một đấm vào người kia, trong tiếng chấn điếc tai, thân thể người này cũng lung lay nổ tung.
Nhưng khoảnh khắc hai người đàn ông chết, chỉ thấy trong người họ tràn ngập khói đen. Khói đen chớp mắt tập trung một chỗ, hóa thành bóng dáng mơ hồ lao hướng A Công định lùi ra sau.
“Tất Đồ!” A Công vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông biết khói đen này không phải thật thể của Tất Đồ mà là do Tà Man thuật biến thành. Giờ xuất hiện thuật này thì dĩ nhiên Tất Đồ cách nơi đây không xa, hoặc là đang trên đường lao tới!
Nhưng bây giờ đằng trước hàng người bỗng nhiên lại truyền đến từng tiếng rít sắc bén. Thanh âm bỗng nhiên xuất hiện khiến tộc trưởng, Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc, các tộc nhân biến sắc mặt!
Vào giây phút này, cánh rừng hai bên hàng người cũng truyền ra thanh âm chói tai. Gió mạnh rít, dường như xung quanh có rất nhiều kẻ địch từ Hắc Sơn bộ lạc!
Nếu chỉ vậy cũng đành thôi, có thể lần nữa để lại Man Sĩ, dùng tử vong đổi lấy tộc nhân tiến tới trước. Nhưng khoảnh khắc ba hướng truyền đến tiếng hú hưng phấn khát máu, mặt đất chấn động, chỉ thấy đằng trước bộ lạc, cách tộc trưởng hơn mười mét, theo động đất, đất sụp đổ mảng lớn. Ngay sau đó, một hàng rào chắn dùng cây to cột vào nhau dài mấy trăm mét, tựa như cánh cửa cực lớn từ mặt đất lao lên, đứng thẳng phía trước, chặn con đường tộc nhân bộ lạc!
Phía trên hàng rào gỗ đứng ba người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc. Một người trong đó cao gần mét, tay cầm cung to bằng chiều cao, khóe miệng nhếch nụ cười tàn nhẫn nhìn chằm chằm mọi người.
Cùng lúc đó, hai bên bộ lạc theo động đất cũng xuất hiện hai hàng rào gỗ, chiều dài trăm mét nhốt Ô Sơn bộ lạc tại đây!
Bên trên hai hàng rào gỗ cũng đứng vài người, lạnh lùng nhìn phía dưới, trong mắt có trêu cợt.
Đây, là cạm bẫy đã sớm cài đặt từ trước!
Khoảnh khắc sắc mặt mọi người Ô Sơn bộ lạc kịch biến. Tộc trưởng mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lộ ra sát khí và ý chí chiến đấu ngập trời. Các Man Sĩ cũng có cùng cảm xúc.
‘Sao họ biết chính xác con đường chúng ta đi, sao có thể trước tiên cài bẫy tại đây!?’ Đây là nghi ngờ hiện ra trong lòng mỗi một tộc nhân Ô Sơn bộ lạc.
‘Là ai?? Ai là kẻ phản bội Ô Sơn bộ lạc???’ Thân thể Tô Minh run rẩy, trong đầu hắn hiện ra lời A Công từng nói, về việc trong bộ lạc có kẻ phản bội!
Cùng lúc đó, phương xa A Công đấu với bóng đen Tất Đồ do thuật Tà Man biến thành, khi ông trông thấy hình ảnh này, mắt lộ bi thương và giận dữ. Đối với kẻ phản bội, ông chỉ nghi ngờ mà thôi, cũng nghĩ hết cách muốn tìm ra. Nhưng người này ẩn giấu quá sâu không lộ chút dấu vết, thậm chí cho người ảo giác dường như không có kẻ phản bội. Giờ đây A Công có thể khẳng định rồi, nhưng mãi đến tận lúc này, ông đều không nghĩ ra kẻ phản bội này rốt cuộc là ai…vì cái gì…
Trong lúc nguy cấp, khi tộc nhân Ô Sơn bộ lạc tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, tộc nhân bình thường sắc mặt trắng bệch không thể chống cự được nữa, phía trên rào chắn ba mặt vang tiếng vèo vèo. Có thêm nhiều Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc xuất hiện, thoạt nhìn khoảng hơn năm mươi người. A Công nâng lên tay phải mạnh chỉ hướng bộ lạc phương xa.
Chỉ một cái, trên không trung tộc nhân Ô Sơn bộ lạc bị ba hàng rào chặn đột nhiên bầu trời biến đổi, đất trời chấn động. Một làn khói dâng lên lấp lóe tập trung lại, hóa thành một Man Tượng Ô Sơn cỡ mười mét, kinh thiên động địa!
Đó là bức tượng dữ tợn nửa người nửa thú, tràn ngập hơi thở hoang dã. Một tay nó nắm con rồng, tay kia cầm trường mâu to lớn, hai mắt lộ ra điên cuồng và khát máu.
Nó xuất hiện, ngay cả không trung đều biến tối đi, dường như bị uy nhiếp của nó đè ép. Chẳng qua Man Tượng này không quá rõ ràng, hơi mơ hồ như từ hư vô mau chóng ngưng tụ lại. Từ người nó tỏa ra ánh sáng đen bao trùm bên dưới, dường như muốn bảo vệ tộc nhân Ô Sơn bộ lạc tập trung một chỗ.
“Man Sĩ ở ngoài, tộc nhân bên trong, tử chiến đến cùng!!!” Lúc này tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc rống lên một tiếng, nhảy người bay thẳng tới rào chắn gỗ trước mắt. Gã biết, muốn rời khỏi đây phải đạp đổ rào chắn này, lùi lại là không thể nào!
“Giết!!!”
Bây giờ tất cả Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc đều lao ra, điên cuồng xông tới kẻ địch Hắc Sơn bộ lạc đang đến gần. Tiễn Thủ nhảy lên, cung to nằm trong tay, mạnh kéo mũi tên, trong tiếng chấn mũi tên lao vút tới rào chắn bên trái.
Tộc trưởng đằng trước, hai tộc nhân theo sau, mang theo quyết tuyệt giết ra đường máu!
Bắc Lăng, Ô Lạp, Lôi Thần, các Man Sĩ đều phát điên mở ra trận chiến sinh tử! Sơn Ngân im lặng, do dự một chút cũng nhảy lên.
Lòng Tô Minh chất chứa sát khí. Hắn mới định nhúc nhích thì phía sau truyền đến tiếng khóc. Cô bé lúc trước hắn ôm đã tỉnh giấc, đang chảy nước mắt nhìn hắn.
Tô Minh không ngoái đầu, nhảy lên hướng rào chắn trước mặt. Trên rào chắn có hơn mười gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc hú quái dị nhào tới, cùng với Tô Minh và mấy Man Sĩ bên cạnh phát động tử chiến.
Giờ là hoàng hôn, trên trời dần tối đi, đã có bóng trăng. Hiển nhiên rất nhanh sẽ tới ban đêm. Máu Tô Minh đang sôi lên, tim hắn đang thiêu đốt. Hắn phẫn nộ gầm lên, đôi mắt đỏ rực. Hắn từ Phong Quyến phá tan phong ấn, phát điên chạy về bộ lạc, là bởi vì phải sống chết với bộ lạc. Giờ đây chính là lúc sinh tử đó!
‘Sống là người Ô Sơn bộ lạc, chết là ma của Ô Sơn bộ lạc!’
Tô Minh chẳng hề giữ lại, toàn thân hai trăm bốn mươi ba sợi máu bộc phát, lộ ra tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ bảy. Chẳng qua chỗ nay là hỗn chiến, không ai chú ý thiếu niên như hắn.
Trước mặt hắn, trong mười mấy gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc, có một người là Ngưng Huyết tầng thứ bảy, còn lại đều khoảng tầng thứ năm, sáu. Vốn gã đàn ông tầng thứ bảy bộ mặt hung tợn dẫn theo mọi người giết chóc. Theo gã thấy thì trước mắt bảy, tám Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc không đáng lo lắng. Gã là phó Khôi Thủ đội săn Hắc Sơn bộ lạc, giết mấy người đó dễ như chơi.
Nhưng khoảnh khắc gã tới gần, con ngươi bỗng co rút lộ ra khó tin. Gã rõ ràng cảm nhận được, đằng trước trong bảy tám người có một thiếu niên không bắt mắt, nhưng phát ra lực lượng khí huyết cuồn cuộn khiến gã chấn động tinh thần.
“Hắn là ai!? Tuổi như vậy đã có khí huyết như thế!”
Gã đàn ông này còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Tô Minh đã tới trước mặt. Mục tiêu thứ nhất của hắn chính là người này!
Tất cả đều chỉ trong nháy mắt. Hai bên va chạm, thanh âm chém giết ngập trời, từng tiếng hét thảm thê lương quanh quẩn. Tô Minh đánh ra một đấm, khoảnh khắc đó, hai trăm bốn mươi ba sợi máu ngưng tụ thành một sợi, theo nắm đấm này đánh vào gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc Ngưng Huyết tầng thứ bảy.
Thanh âm đùng đùng quanh quẩn, chẳng qua trên chiến trường kịch liệt này thì nhỏ bé không đáng kể. Trong tử chiến, những tộc nhân được ánh sáng Man Tượng bảo vệ đều run rẩy, mặt tái nhợt nhưng kiên cường, không có sợ hãi. Họ sợ, nhưng bây giờ sợ thì làm được gì.
Hai mắt họ lộ ra hận thấu xương, còn có lửa giận muốn thiêu đốt trời đất.
Im lặng, mọi người đều im lặng. Cô bé Lạp Tô vừa tỉnh cũng không rơi lệ nữa mà là nhìn bóng lưng Tô Minh, nhìn hắn chiến đấu vì bộ lạc!
Đánh ra một đấm, gã đàn ông cũng thét gào đánh ra nắm đấm. Trong tiếng chấn, gã đàn ông khóe miệng chảy máu, vẻ mặt hoảng sợ. Cánh tay gã như sắp tan vỡ, bị lực lượng mạnh mẽ quét trúng cơ thể lùi ra vài bước. Nhưng gã lùi lại khiến Tô Minh gầm lên, không để ý đau đớn phát ra tốc độ kinh người xông tới, chớp mắt tới gần, một đấm, một đấm lại một đấm!
Khoảnh khắc, Tô Minh đánh ra tám cú đấm, mỗi cú đều đấm vào người gã đàn ông, khiến gã không ngừng lùi lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, khóe miệng chảy nhiều máu. Gã đàn ông này không bao giờ ngờ được mình ***ng phải cường giả như vậy. Một cường giả điên cuồng!
“Chết cho ta!!!” Tô Minh lại tới gần. Lần này hắn không dùng nắm đấm mà là sau khi lại gần, dùng đầu mạnh ***ng vào đầu gã đàn ông. Trong tiếng hét thê lương gã bị bật ngược ra đập vào rào chắn gỗ.
Rầm một tiếng, gã đàn ông phun ra máu tươi. Gã bị tốc độ của Tô Minh đánh cho ngơ ngác, thậm chí không có thời gian phản kháng. Trong mắt gã, Tô Minh…quá nhanh!
Chiến đấu vẫn đang tàn khốc tiếp tục.
Mắt Tô Minh tràn giọt lệ, cắn chặt môi thu lại tầm mắt, theo tộc nhân nhanh chóng chạy đi. Hắn biết, tộc nhân phía sau đang dùng sinh mạng đổi lấy thời gian, đang dùng máu thịt kéo dài. Mình phải làm là không để máu họ chảy lãng phí, phải trong thời gian ngắn bảo vệ các tộc nhân bình thường đi xa hơn!
Bên A Công cũng rất gay cấn. Hai người đàn ông hậu kỳ Ngưng Huyết dường như không biết đau đớn. Giờ đây mặt không biểu tình, toàn thân bị thương nhưng vẫn quấn chặt A Công. Chẳng qua A Công mạnh mẽ, đừng nói là Tô Minh, coi như là mấy người khác đều không đoán biết được.
Trong tiếng hừ lạnh, chỉ thấy xung quanh xuất hiện nhiều gợn sóng. Gợn sóng quét qua, hai người đàn ông hậu kỳ Ngưng Huyết lập tức chấn động cả người. A Công cực nhanh xông lên, chớp mắt đã tới trước mặt một người, gõ một cái, oành một tiếng, đầu người này vỡ ra. Khoảnh khắc ngã xuống, A Công đánh một đấm vào người kia, trong tiếng chấn điếc tai, thân thể người này cũng lung lay nổ tung.
Nhưng khoảnh khắc hai người đàn ông chết, chỉ thấy trong người họ tràn ngập khói đen. Khói đen chớp mắt tập trung một chỗ, hóa thành bóng dáng mơ hồ lao hướng A Công định lùi ra sau.
“Tất Đồ!” A Công vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông biết khói đen này không phải thật thể của Tất Đồ mà là do Tà Man thuật biến thành. Giờ xuất hiện thuật này thì dĩ nhiên Tất Đồ cách nơi đây không xa, hoặc là đang trên đường lao tới!
Nhưng bây giờ đằng trước hàng người bỗng nhiên lại truyền đến từng tiếng rít sắc bén. Thanh âm bỗng nhiên xuất hiện khiến tộc trưởng, Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc, các tộc nhân biến sắc mặt!
Vào giây phút này, cánh rừng hai bên hàng người cũng truyền ra thanh âm chói tai. Gió mạnh rít, dường như xung quanh có rất nhiều kẻ địch từ Hắc Sơn bộ lạc!
Nếu chỉ vậy cũng đành thôi, có thể lần nữa để lại Man Sĩ, dùng tử vong đổi lấy tộc nhân tiến tới trước. Nhưng khoảnh khắc ba hướng truyền đến tiếng hú hưng phấn khát máu, mặt đất chấn động, chỉ thấy đằng trước bộ lạc, cách tộc trưởng hơn mười mét, theo động đất, đất sụp đổ mảng lớn. Ngay sau đó, một hàng rào chắn dùng cây to cột vào nhau dài mấy trăm mét, tựa như cánh cửa cực lớn từ mặt đất lao lên, đứng thẳng phía trước, chặn con đường tộc nhân bộ lạc!
Phía trên hàng rào gỗ đứng ba người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc. Một người trong đó cao gần mét, tay cầm cung to bằng chiều cao, khóe miệng nhếch nụ cười tàn nhẫn nhìn chằm chằm mọi người.
Cùng lúc đó, hai bên bộ lạc theo động đất cũng xuất hiện hai hàng rào gỗ, chiều dài trăm mét nhốt Ô Sơn bộ lạc tại đây!
Bên trên hai hàng rào gỗ cũng đứng vài người, lạnh lùng nhìn phía dưới, trong mắt có trêu cợt.
Đây, là cạm bẫy đã sớm cài đặt từ trước!
Khoảnh khắc sắc mặt mọi người Ô Sơn bộ lạc kịch biến. Tộc trưởng mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lộ ra sát khí và ý chí chiến đấu ngập trời. Các Man Sĩ cũng có cùng cảm xúc.
‘Sao họ biết chính xác con đường chúng ta đi, sao có thể trước tiên cài bẫy tại đây!?’ Đây là nghi ngờ hiện ra trong lòng mỗi một tộc nhân Ô Sơn bộ lạc.
‘Là ai?? Ai là kẻ phản bội Ô Sơn bộ lạc???’ Thân thể Tô Minh run rẩy, trong đầu hắn hiện ra lời A Công từng nói, về việc trong bộ lạc có kẻ phản bội!
Cùng lúc đó, phương xa A Công đấu với bóng đen Tất Đồ do thuật Tà Man biến thành, khi ông trông thấy hình ảnh này, mắt lộ bi thương và giận dữ. Đối với kẻ phản bội, ông chỉ nghi ngờ mà thôi, cũng nghĩ hết cách muốn tìm ra. Nhưng người này ẩn giấu quá sâu không lộ chút dấu vết, thậm chí cho người ảo giác dường như không có kẻ phản bội. Giờ đây A Công có thể khẳng định rồi, nhưng mãi đến tận lúc này, ông đều không nghĩ ra kẻ phản bội này rốt cuộc là ai…vì cái gì…
Trong lúc nguy cấp, khi tộc nhân Ô Sơn bộ lạc tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi, tộc nhân bình thường sắc mặt trắng bệch không thể chống cự được nữa, phía trên rào chắn ba mặt vang tiếng vèo vèo. Có thêm nhiều Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc xuất hiện, thoạt nhìn khoảng hơn năm mươi người. A Công nâng lên tay phải mạnh chỉ hướng bộ lạc phương xa.
Chỉ một cái, trên không trung tộc nhân Ô Sơn bộ lạc bị ba hàng rào chặn đột nhiên bầu trời biến đổi, đất trời chấn động. Một làn khói dâng lên lấp lóe tập trung lại, hóa thành một Man Tượng Ô Sơn cỡ mười mét, kinh thiên động địa!
Đó là bức tượng dữ tợn nửa người nửa thú, tràn ngập hơi thở hoang dã. Một tay nó nắm con rồng, tay kia cầm trường mâu to lớn, hai mắt lộ ra điên cuồng và khát máu.
Nó xuất hiện, ngay cả không trung đều biến tối đi, dường như bị uy nhiếp của nó đè ép. Chẳng qua Man Tượng này không quá rõ ràng, hơi mơ hồ như từ hư vô mau chóng ngưng tụ lại. Từ người nó tỏa ra ánh sáng đen bao trùm bên dưới, dường như muốn bảo vệ tộc nhân Ô Sơn bộ lạc tập trung một chỗ.
“Man Sĩ ở ngoài, tộc nhân bên trong, tử chiến đến cùng!!!” Lúc này tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc rống lên một tiếng, nhảy người bay thẳng tới rào chắn gỗ trước mắt. Gã biết, muốn rời khỏi đây phải đạp đổ rào chắn này, lùi lại là không thể nào!
“Giết!!!”
Bây giờ tất cả Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc đều lao ra, điên cuồng xông tới kẻ địch Hắc Sơn bộ lạc đang đến gần. Tiễn Thủ nhảy lên, cung to nằm trong tay, mạnh kéo mũi tên, trong tiếng chấn mũi tên lao vút tới rào chắn bên trái.
Tộc trưởng đằng trước, hai tộc nhân theo sau, mang theo quyết tuyệt giết ra đường máu!
Bắc Lăng, Ô Lạp, Lôi Thần, các Man Sĩ đều phát điên mở ra trận chiến sinh tử! Sơn Ngân im lặng, do dự một chút cũng nhảy lên.
Lòng Tô Minh chất chứa sát khí. Hắn mới định nhúc nhích thì phía sau truyền đến tiếng khóc. Cô bé lúc trước hắn ôm đã tỉnh giấc, đang chảy nước mắt nhìn hắn.
Tô Minh không ngoái đầu, nhảy lên hướng rào chắn trước mặt. Trên rào chắn có hơn mười gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc hú quái dị nhào tới, cùng với Tô Minh và mấy Man Sĩ bên cạnh phát động tử chiến.
Giờ là hoàng hôn, trên trời dần tối đi, đã có bóng trăng. Hiển nhiên rất nhanh sẽ tới ban đêm. Máu Tô Minh đang sôi lên, tim hắn đang thiêu đốt. Hắn phẫn nộ gầm lên, đôi mắt đỏ rực. Hắn từ Phong Quyến phá tan phong ấn, phát điên chạy về bộ lạc, là bởi vì phải sống chết với bộ lạc. Giờ đây chính là lúc sinh tử đó!
‘Sống là người Ô Sơn bộ lạc, chết là ma của Ô Sơn bộ lạc!’
Tô Minh chẳng hề giữ lại, toàn thân hai trăm bốn mươi ba sợi máu bộc phát, lộ ra tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ bảy. Chẳng qua chỗ nay là hỗn chiến, không ai chú ý thiếu niên như hắn.
Trước mặt hắn, trong mười mấy gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc, có một người là Ngưng Huyết tầng thứ bảy, còn lại đều khoảng tầng thứ năm, sáu. Vốn gã đàn ông tầng thứ bảy bộ mặt hung tợn dẫn theo mọi người giết chóc. Theo gã thấy thì trước mắt bảy, tám Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc không đáng lo lắng. Gã là phó Khôi Thủ đội săn Hắc Sơn bộ lạc, giết mấy người đó dễ như chơi.
Nhưng khoảnh khắc gã tới gần, con ngươi bỗng co rút lộ ra khó tin. Gã rõ ràng cảm nhận được, đằng trước trong bảy tám người có một thiếu niên không bắt mắt, nhưng phát ra lực lượng khí huyết cuồn cuộn khiến gã chấn động tinh thần.
“Hắn là ai!? Tuổi như vậy đã có khí huyết như thế!”
Gã đàn ông này còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Tô Minh đã tới trước mặt. Mục tiêu thứ nhất của hắn chính là người này!
Tất cả đều chỉ trong nháy mắt. Hai bên va chạm, thanh âm chém giết ngập trời, từng tiếng hét thảm thê lương quanh quẩn. Tô Minh đánh ra một đấm, khoảnh khắc đó, hai trăm bốn mươi ba sợi máu ngưng tụ thành một sợi, theo nắm đấm này đánh vào gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc Ngưng Huyết tầng thứ bảy.
Thanh âm đùng đùng quanh quẩn, chẳng qua trên chiến trường kịch liệt này thì nhỏ bé không đáng kể. Trong tử chiến, những tộc nhân được ánh sáng Man Tượng bảo vệ đều run rẩy, mặt tái nhợt nhưng kiên cường, không có sợ hãi. Họ sợ, nhưng bây giờ sợ thì làm được gì.
Hai mắt họ lộ ra hận thấu xương, còn có lửa giận muốn thiêu đốt trời đất.
Im lặng, mọi người đều im lặng. Cô bé Lạp Tô vừa tỉnh cũng không rơi lệ nữa mà là nhìn bóng lưng Tô Minh, nhìn hắn chiến đấu vì bộ lạc!
Đánh ra một đấm, gã đàn ông cũng thét gào đánh ra nắm đấm. Trong tiếng chấn, gã đàn ông khóe miệng chảy máu, vẻ mặt hoảng sợ. Cánh tay gã như sắp tan vỡ, bị lực lượng mạnh mẽ quét trúng cơ thể lùi ra vài bước. Nhưng gã lùi lại khiến Tô Minh gầm lên, không để ý đau đớn phát ra tốc độ kinh người xông tới, chớp mắt tới gần, một đấm, một đấm lại một đấm!
Khoảnh khắc, Tô Minh đánh ra tám cú đấm, mỗi cú đều đấm vào người gã đàn ông, khiến gã không ngừng lùi lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, khóe miệng chảy nhiều máu. Gã đàn ông này không bao giờ ngờ được mình ***ng phải cường giả như vậy. Một cường giả điên cuồng!
“Chết cho ta!!!” Tô Minh lại tới gần. Lần này hắn không dùng nắm đấm mà là sau khi lại gần, dùng đầu mạnh ***ng vào đầu gã đàn ông. Trong tiếng hét thê lương gã bị bật ngược ra đập vào rào chắn gỗ.
Rầm một tiếng, gã đàn ông phun ra máu tươi. Gã bị tốc độ của Tô Minh đánh cho ngơ ngác, thậm chí không có thời gian phản kháng. Trong mắt gã, Tô Minh…quá nhanh!
Bình luận facebook