Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 1. Hẹn Hò
Trong một quán ăn tồi tàn ở trên đồi cao thuộc vùng Tây Bắc, có người đàn ông sửng sốt nhìn biểu hiện của người con gái trước mặt. Đây là buổi hẹn hò thứ một trăm lẻ một của họ, khác với những lần du hí ngốn bạc tỉ ở trời Âu hay những nhà hàng sang chảnh dưới thủ đô Hà Nội, lần này thiếu gia phố núi giở chiêu bài hết tiền, quyết định chọn một quán bình dân nhất để đưa người yêu đến thưởng thức món mì tôm xào. Quán ở nơi hẻo lánh, bên trên mái lá mạng nhện chăng tứ tung, mấy chiếc bàn gỗ dường như đã mục nát, thế nhưng bé nấm lùn lại không hề phàn nàn gì cả. Đợi phục vụ bê mì ra, nó dùng khăn giấy lau đũa cho cậu, lễ phép mở lời:
- Em mời cậu dùng bữa ạ.
Sở dĩ gọi nó là nấm lùn bởi vì nó chỉ cao một mét sáu hai, chiều cao quá khiêm tốn so với những cô nàng cậu từng quen. Cậu phải hẹn hò với một con bé có thân hình mây mẩy chứ không hề thon gọn như siêu mẫu là do sự ép buộc của ông già. Ông già cậu cực kỳ ưng ý với mối lương duyên mà ông luôn cho là môn đăng hậu đối này. Hồi xưa ông già từng đi buôn kim cương với bác ruột của nấm lùn, hai người rất thân nhau nên tất nhiên ông có cảm tình với nó. Chưa kể trước đây ba nấm lùn còn là Tổng Giám đốc công ty game, mẹ là giáo viên, tuy giờ hai người đã về hưu nhưng nấm lùn vẫn được tính là con gái của gia đình quyền quý. Nấm lùn nhỏ hơn cậu ba tuổi nhưng giấy khen treo đầy nhà, khác với cậu từ bé tới lớn chỉ thích chơi bời lêu lổng và đốt tiền của ông già. Cậu và nấm lùn căn bản không thuộc cùng một loại người, chẳng hiểu nấm lùn mê cậu ở điểm gì nữa? Là vẻ đẹp trai lồng lộn hay là chiều cao lý tưởng? Say đắm cậu đến nỗi thấy cậu vừa dùng xong đĩa mì đã lấy khăn giấy cho cậu lau miệng, rót nước mời cậu uống, hầu cậu như ông hoàng. Là con trai thứ hai của đại gia, cậu chưa bao giờ thiếu người hầu, nhưng người tỉ mỉ như em nấm lùn đây thì cậu mới gặp lần đầu tiên. Chỉ là, người lùn dáng xấu như em chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của thiếu gia được, cậu hắng giọng bảo nó:
- Cậu có việc bận phải đi trước, mày tự bắt xe về Hà Nội được không?
- Vâng, giờ em cũng phải tới nhà khám bệnh cho mấy đứa nhỏ ở gần đây, xong việc em sẽ tự bắt xe về Hà Nội sau, cậu đừng lo cho em, cậu đi cẩn thận ạ.
- Ngoan lắm!
Thiếu gia phố núi vui vẻ đi bộ xuống đồi, sau đó phóng siêu xe như bay về với người cậu thương. Cục cưng của cậu tên Mai Oanh, cao mét bảy tư, các năm trước tầm này nàng thường xuống thành phố quay phim, nhưng năm nay chửa rồi nên ở nhà nghỉ dưỡng. Ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi nằm giữa trung tâm thị xã là cậu mua cho Oanh, hai em giúp việc lanh lẹ tháo vát của Oanh cũng là người hầu cậu đem từ nhà mình lên. Thấy cậu về, hai em tung tăng nhảy chân sáo ra đón cậu chủ, Oanh thì không được vui như tụi nó, em đứng trên hiên nhà, giọng buồn buồn:
- Thế nào? Đi hẹn hò có thích lắm không?
- Thích bình thường. Bữa nay cậu dắt nó tới quán ăn tồi tàn dã man, tưởng nó chửi cậu sấp mặt ai ngờ vẫn ăn ngon nghẻ. Con này say cậu như điếu đổ rồi Oanh ạ. Khổ ghê! Đẹp trai quá cũng là cái tội mà.
Chị Oanh cười buồn, thiếu gia phố núi vừa hào hoa phong độ lại con nhà có điều kiện, ai mà không say? Chị nhớ hai năm trước được ông già cậu mời về nhà chơi, đó là một biệt phủ nguy nga, tráng lệ cách chỗ chị hơn chục cây số. Khuôn viên của biệt phủ rộng gấp trăm lần ngôi nhà chị đang ở, từ chiếc cổng chính vào tới dinh thự nơi ông bà già cậu ở là một quãng đường khá xa, hoa thơm và cây trái sai trĩu trịt trồng hai bên đường khiến chị Oanh như bị rơi vào tiên cảnh. Chị mơ màng nhìn ngắm cảnh vật tuyệt mỹ qua lăng kính ô tô, trong lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Chiếc xe vẫn di chuyển với tốc độ vừa phải và dừng lại ở sân lớn được lát gạch vân đá cao cấp, lái xe đi xuống mở cửa cho chị, kính cẩn cúi đầu báo cáo:
- Thưa cô, ông đang đợi cô ở hồ cá.
Chị từng nghe cậu kể ông già mê cá cảnh ghê lắm, hồ nuôi cá của ông rộng bằng cả sào ruộng, vừa nuôi cá vừa kết hợp trồng sen. Sen ông trồng bông trắng bông hồng rực rỡ sắc màu, nở đẹp nhất vào mùa hè, các mùa còn lại thì heo hút hơn, chủ yếu là mấy bông sen cảnh nho nhỏ. Ông đang ngồi cho cá ăn trên chiếc chòi hình lục giác bằng gỗ lim, Oanh đã cố gắng đi những bước đi nhẹ nhàng toát lên khí chất thanh cao để lấy lòng ông, nhưng rất tiếc, vừa gặp chị, ông đã nhàn nhạt bảo:
- Con gái có thì, dại gì đem hoang phí tuổi xuân cho một người đàn ông mà biết chắc người đó sẽ không bao giờ trở thành chồng của mình?
Hiểu được thâm ý sâu xa trong câu nói của ông già, chị Oanh từ tốn hỏi lại:
- Ý bác là không bao giờ chấp nhận việc con trở thành vợ cậu, phải không ạ?
- Xem ra chị cũng khá thông minh.
- Tại sao một người làm cha lại muốn chia cắt con trai mình và người nó yêu khắc cốt ghi tâm hả bác?
- Khắc cốt ghi tâm? Nực cười! Cụm từ chị dùng có vẻ hơi xa xỉ đối với thứ động vật ăn tạp như cậu Hoan. Chị có biết năm cậu hai mươi tuổi, cậu đã biến bao nhiêu đứa người làm trong nhà thành đàn bà rồi không?
Ông già nhàn nhạt hỏi, việc khiến ông điên nhất là cậu khiến tụi nó cam tâm tình nguyện chơi bời cùng cậu. Chỉ cần một đứa tố cáo thì ông sẽ có cớ đánh cậu tuốt xác, nhưng không, tụi nó coi việc được cậu để mắt tới như là một niềm tự hào, thậm chí có vài đứa bây giờ đã lấy chồng nhưng vẫn không quên những giây phút ngọt ngào bên cậu, thi thoảng gặp cậu vẫn trơ trẽn thả thính một đêm nào đó em và cậu sẽ ôn lại kỷ niệm xưa. Cậu tất nhiên đâu biết từ liêm sỉ được viết như nào? Cậu gật đầu ngay tức khắc. Nhưng cậu chơi bời lêu lổng cũng không khiến ông điên bằng việc cậu bắt đầu nghiêm túc với một con đàn bà hơn mình năm tuổi, đã có một đứa con riêng và quan trọng nhất là dám ở trước mặt ông đôi co:
- Vậy chắc bác thừa biết từ khi gặp con, cậu đã thay đổi hoàn toàn. Có lẽ bác cũng biết ở quê mình người ta thường ví von vợ chồng như cây kim sợi chỉ, dẫu người chồng có tốt như sợi chỉ vàng nhưng lấy phải con vợ như cây kim cùn thì cũng vứt đi.
Ông Tài hiểu chị Oanh đang ngầm ám chỉ chị giống như cây kim tốt, nhưng đối với ông, chị chỉ đơn giản là một cây kim cũ kỹ, đã hoen gỉ và không thể sử dụng để thêu những bức hoạ đẹp. Ông nhếch mép bảo:
- Cậu Hoan bây giờ giống như một sợi chỉ đã ố màu, nghĩa vụ của người làm cha như tôi là tìm cho cậu một cây kim sáng bóng và sắc nhọn.
- Còn nghĩa vụ của một người yêu cậu hơn cả mạng sống như con là không bao giờ buông bỏ cậu.
Chị Oanh quả quyết, một người mẹ đơn thân như chị tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình đâu dễ dàng gì? Sao chị có thể nhụt chí chỉ vì bị phụ huynh cấm cản? Chị van xin ông già hiểu cho mình, thế nhưng ông chỉ cười khẩy rồi độc ác nói:
- Nếu chị đã quả quyết như vậy thì cả đời này chị cứ sống với cậu trên tư cách người tình đi!
Câu nói của ông già hai năm trước vẫn ám ảnh chị Oanh mãi không thôi, ông lão nói được làm được, ngay sau buổi gặp mặt chị ông đã mai mối cho con trai mình với một đứa con nhà danh gia vọng tộc dưới thành phố, mấy tháng gần đây ông bắt đầu đốc thúc cậu đi hẹn hò nhiều hơn. Thấy chị não nề, cậu đề nghị:
- Hay là cậu không đi hẹn hò với nó nữa nhá? Bỏ quách nó đi! Cậu chỉ ở nhà với Oanh của cậu thôi!
- Thế nhỡ ông già cắt viện trợ của cậu thì tính sao? Em đang chửa thế này đâu có đi quay phim được?
- Ừ nhỉ? Cậu quên xừ nó mất. Thế đợi Oanh đẻ xong cậu sẽ đá nó luôn, xong Oanh đi đóng phim kiếm tiền nuôi cậu, xong Oanh học nấu ăn rồi nấu cho cậu ăn nhá!
- Vì cậu, việc gì em cũng dám làm.
- Oanh xạo! Việc gì cũng dám làm sao không cho cậu chạm? Gần một tháng rồi, ức chế muốn chết.
- Thì em bé còn nhỏ mà cậu. Tụi mình phải hết sức cẩn thận, đợi em đẻ được con trai thì kiểu gì ông già cậu cũng chấp nhận em. Cậu đừng có giận em nha, để em gọi con Uyên lên hầu cậu.
- Thôi, bỏ đi.
Cậu Hoan chán nản lôi điện thoại ra chơi game, từ ngày anh trai mất cậu đã tự hứa sẽ không sống buông thả với phụ nữ nữa. Ba năm qua cậu chỉ qua lại với Oanh, còn bé nấm lùn là do ông già bắt ép nên mới phải đi hẹn hò với nó, nhưng nó còn thơ dại, lại con nhà gia giáo nên cậu chưa bao giờ vượt rào cùng nó. Phần vì nó không phải gu của cậu, phần vì đứng cạnh nó cậu hơi bị gượng gạo, chả hiểu sao cậu cứ thấy nó thanh khiết kiểu gì ấy, còn cậu thì... liêm sỉ quẳng cho chó gặm từ đời tám hoánh nào rồi không biết? Cậu và nó, thực sự không nên đặt cùng một chỗ. Cậu đã nói rất nhiều lần nhưng ông già không chịu tin. Ông già mang tiếng dân kinh doanh lõi đời, làm gì cũng lãi mẹ đẻ lãi con nhưng mắt nhìn người quả thật vô cùng kém cỏi. Buổi tối, khi cậu vừa về đến nhà ông đã đưa cho cậu một chiếc nhẫn kim cương, kêu cậu cầu hôn nấm lùn.
- Ơ! Cậu hẹn hò cho thầy vui thôi chứ! Siêu mẫu trên thế giới này nghẻo hết rồi hay sao mà thầy kêu cậu lấy nó? Lấy cái cục nấm đó về để cậu bị cười thối mũi à?
- Cậu lại cứ đùa tôi, người ta hai bằng đại học lấy thằng chồng thi trung cấp được một điểm rưỡi toán, rớt thẳng cánh cò bay như cậu mới là mất mặt chứ! Tôi làm cha của cậu tôi còn thấy nhục nữa là...
Ông già xỉa xói, ông nói điêu đổ oan cho cậu khiến cậu tức điên, cậu cãi:
- Vớ vẩn! Cậu được một điểm rưỡi toán hồi nào? Cậu được một phẩy bảy lăm hẳn hoi nhá! Thầy đừng có nói quá để rồi cậu mang tiếng xấu. Một điểm rưỡi là một điểm rưỡi, mà một phẩy bảy lăm là một phẩy bảy lăm, người làm kinh doanh con số nên rõ ràng thầy ạ.
- Vâng, hẳn là một phẩy bảy lăm. Tôi lại tự hào quá cơ!
- Ít ra cậu cũng vẽ được cái đồ thị sạch đẹp gọn ghẽ còn gì? Bằng không còn lâu giám khảo mới cho cậu trọn vẹn một phẩy bảy lăm điểm. Thầy chẳng bao giờ chịu nhìn nhận những nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu cả.
- Tào lao! Nói tóm lại, sáng mai cậu mà không xuống thành phố cầu hôn thì tối mai cậu và bu cậu khăn gói quả mướp cút khỏi nhà tôi, nghe rõ chửa?
- Thầy Tài! Thầy ép người quá đáng!
- Cậu Hoan! Bu van bu lạy cậu! Cậu làm ơn làm phước cậu thương bu với, bu không muốn trở về sống cuộc sống bần hàn ngày xưa đâu... bu sợ lắm...
Bu Tuyết, mẹ ruột của cậu Hoan năn nỉ. Tuy người vợ đầu tiên của thầy Tài, cũng chính là bu ruột của anh trai cậu đã mất cách đây sáu năm, nhưng nếu như hai năm trước cậu không đồng ý hẹn hò với nấm lùn thì thầy Tài còn lâu mới đón bu Tuyết về sống chung. Cậu Hoan được thầy đón về từ thuở lọt lòng nên cậu đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, còn bu cậu thì mới được trải nghiệm nên bà tất nhiên chưa nỡ từ bỏ. Cậu thương bu nên tạm nhận chiếc nhẫn kim cương cho thầy an lòng, tuy nhiên sáng hôm sau cậu không đi ngay xuống thành phố cầu hôn nấm lùn mà ghé qua chỗ Oanh kể khổ. Mắt Oanh lúc nhìn chiếc nhẫn còn sáng hơn cả viên kim cương, Oanh nài nỉ xin nhẫn, cậu thở dài bảo:
- Không được, ông già mà biết cậu đem đồ ông ấy chuẩn bị cho Oanh thì ông giết cậu.
- Nhưng mà em thích á.
- Thích thì bữa nào cậu mua chiếc khác cho.
- Không chịu đâu... không kiếm được ở đâu viên kim cương tự nhiên bự với lấp lánh như này đâu...
Cậu Hoan trầm ngâm quan sát chiếc nhẫn, thời trẻ ông già từng đi buôn kim cương và đá quý với bác ruột của nấm lùn nên tất nhiên ông sở hữu nhiều hàng hiếm, những thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được.
- Cậu không thương em á?
Chị Oanh giả bộ giận hờn hỏi cậu, cậu Hoan cười cười xoa đầu chị, già hơn cậu năm tuổi mà tính con nít ghê. Sợ chị buồn nên cậu đành thoả hiệp:
- Cơ mà chỉ được ngắm chứ không được đeo đâu đấy, đừng để ông già trông thấy. Thôi, sắp muộn rồi, cậu phải xuống thành phố cầu hôn con nhỏ kia đây.
- Cho em đi theo với, nha! Ở thị xã mãi cúng chán!
- Ừ! Thì đi!
Chị hứng khởi thay bộ cánh lộng lẫy nhất rồi yêu kiều bước lên xe của cậu. Chiếc siêu xe màu vàng chanh lao vun vút về thành phố rồi dừng lại ở một khu biệt thự cực kỳ đồ sộ. Khuôn viên của khu này rợp bóng cây xanh mát và rộng như một cái công viên thu nhỏ. Cả khu có tổng cộng ba căn biệt thự lớn, nghe nói một căn của ông bà nấm lùn, một căn của nhà bác nấm lùn và một căn của gia đình nấm lùn. Cậu Hoan gửi xe vào bãi đỗ rồi đi bộ tới phía chiếc cổng nguy nga bấm chuông inh ỏi. Chị Oanh không ngoan ngoãn ngồi trong xe mà len lén bám theo cậu, nấp bên gốc xoài bên kia đường, chị thấy nấm lùn dịu dàng đi xuống mở cổng cho cậu. Con bé đó không đẹp như chị nhưng nom phúc hậu, gặp cậu nó cũng không lao tới hôn hít như những đứa con gái khác, rất giữ chừng mực. Cậu Hoan khẩn trương ngắt luôn một nhành hoa lộc vừng đang nở đỏ thắm, cuộn lại làm cái nhẫn hoa rồi giơ ra hỏi nó:
- Ê! Con nấm lùn kia! Lấy cậu không mày?
Màn cầu hôn tằn tiện nhất mà chị từng chứng kiến, cầu hôn không nhẫn kim cương, ai mà đồng ý cho nổi? Chị Oanh chưa kịp vui sướng thì nấm lùn đã rưng rưng gật đầu. Thời khắc được cậu Hoan đeo chiếc nhẫn hoa lộc vừng vào ngón áp út, nó ứa nước mắt. Có vẻ như sự uỷ mị của nó khiến cậu thấy phiền, cậu mắng:
- Ơ hay cái con này? Khóc lóc cái qué gì? Làm như cậu bắt nạt mày không bằng.
- Em... em...
- Em iếc cái gì? Lấy cậu khổ quá à?
Cậu bực bội hỏi, con nhỏ sụt sịt lắc đầu. Cậu cau có cốc đầu nó mỉa mai:
- Người đã cao như cây nấm, mặt đã tròn xinh như cái bánh đúc mà còn bày đặt khóc với chả lóc. Nom kìa, nhem nhem nhuốc nhuốc phát ớn!
Con nhỏ chắc tưởng cậu nói đùa nên bật cười. Cậu trừng mắt lườm nó, doạ nạt:
- Cứ liệu cái thần hồn đấy! Láo nháo cậu đòi nhẫn!
Bé nấm sợ sệt giấu tay đeo chiếc nhẫn hoa ra đằng sau lưng, chiếc váy màu kem làm tôn lên làn da trắng ngần và đôi má hồng hồng của nó, cũng khiến mắt chị nhoè đi. Tại sao vậy? Tại sao chị là người đến trước nhưng nó lại là người được ông già lựa chọn để kết hôn với cậu? Phải chăng vì nó được sinh ra trong nhung lụa còn chị chỉ là một đứa trẻ có xuất thân thấp kém? Chỉ vì nghèo hèn nên qua lại với cậu ba năm chị cũng chẳng có nổi một danh phận. Sắp tới, nếu như họ thực sự lấy nhau thì đúng như ông già cậu nói, chị có khác nào người tình của cậu? Không đâu! Rõ ràng chị đang mang trong mình cốt nhục của cậu, tương lai sẽ trở thành mẹ của con cậu, chị sao có thể là người tình? Chị muốn có một mái nhà, muốn danh chính ngôn thuận trở thành vợ cậu, muốn sinh con trai nối dõi cho gia đình cậu.
Thế nhưng hiện tại, do còn chưa biết giới tính của đứa trẻ trong bụng mình nên chị chẳng thể làm gì được ngoài cố gắng nhẫn nhịn. Oanh buồn chán bỏ đi chỗ khác, chị chụp vài tấm ảnh tự sướng gần khu biệt thự rồi đăng lên trang cá nhân kèm dòng trạng thái cảm thán:
"Lộc vừng nở hoa đẹp quá cả nhà ơi!"
Mới đăng bài mà quá trời người vào bình luận:
"Hoa đẹp người cũng đẹp chị ạ!"
"Uầy! Nhà chị Oanh đấy ạ? Nhà chị to và đẹp quá!"
"Ơ mình không nhầm thì đây là nhà đại gia Trọng Đăng, không ngờ gia thế của chị Oanh khủng vậy."
"Em ngưỡng mộ chị ghê lắm. Người đâu mà vừa đẹp vừa giỏi lại con nhà trâm anh thế phiệt."
Sợ bị người hâm mộ khinh thường nên chị Oanh chưa bao giờ dám lên tiếng thừa nhận mình chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Năm Oanh mười sáu tuổi, ba chị vào Nam làm ăn, nghe tin mẹ ở nhà cặp bồ với ông ở đầu xóm liền ở luôn trong đó không về nữa. Khi cuộc tình vụng trộm của mẹ bị bại lộ, bà vợ ông đó nổi điên đốt luôn căn nhà mái lợp lá của chị. Cũng may lúc đó hai mẹ con chị đang đi cấy ngoài đồng, nhà chị ở cuối xóm, cách các nhà khác khá xa nên không ai bị thương cả. Có thể vì muốn trả thù bà vợ, mẹ chị và ông chồng trốn đi cùng nhau ngay trong đêm đó. Chị không biết họ đi đâu cả, cũng hận không muốn tìm hiểu. Chị không bao giờ muốn đi theo vết xe đổ của mẹ mình, trở thành nhân tình của một người đàn ông nào đó. Chị căm ghét trở thành kẻ thứ ba, nhưng trớ trêu thay, cuộc đời lại không diễn ra theo cái cách mà chị mong muốn. Sau khi biết tin nấm lùn đồng ý lấy cậu, ông già cậu đích thân xuống nhà nó thưa chuyện cưới xin. Được sự đồng ý của gia đình nó, ông bắt hai đứa đi đăng ký kết hôn ngay lập tức. Nửa tháng sau, ông già điều một đoàn gần chục siêu xe xuống thành phố làm lễ ăn hỏi, dự định sau lễ ăn hỏi ba ngày sẽ tổ chức lễ cưới. Chị hỏi cậu không cần chọn ngày đẹp à, cậu thở dài lắc đầu, cậu nói:
- Ông già bảo ngày nào rước được nó về thì ngày đó chính là ngày đẹp trời.
Nghĩ lại câu nói của cậu chị lại ứa nước mắt. Câu nói của ông có khác nào rước chị về ngày nào đó chính là ngày âm u? Cũng phải, cái đứa học hành không đến nơi đến chốn như chị sao có thể so sánh được với cô con dâu học nhiều hiểu rộng của ông. Nghe đâu nấm lùn từng theo học hai trường đại học, một trường đào tạo ngành sư phạm và một trường đào tạo ngành y học cổ truyền. Đứng trên tầng hai của căn biệt thự, nhìn đoàn xe hoa lướt qua mà lòng chị đau nhói. Bữa nay cậu lái chiếc xe màu đỏ đậm, nổi bật đến mức bé Ong cũng nhận ra. Con nhóc kéo tay chị chỉ trỏ rồi khẽ reo lên:
- Mẹ ơi! Xe của ba Hoan kìa! Ba Hoan ơi! Ba Hoan! Ba Hoan nghe Ong gọi không ạ?
- Ba Hoan không nghe thấy Ong gọi rồi mẹ ạ, ba đi mất tiêu luôn rồi. Chắc ba xuống thành phố đi công chuyện đó mẹ. Vẫn còn sớm mà, thương ba ghê!
Tuy ở quê chị Oanh người ta hay gọi phụ huynh là "thầy bu" hoặc "thầy u", nhưng chị cảm thấy cách gọi đó rất quê mùa nên từ nhỏ chị đã dạy Ong gọi chị là mẹ giống người thành phố. Say này quen cậu Hoan, chị bảo con gọi cậu là ba luôn. Ong của chị năm nay vào lớp một rồi, bé là con ruột của một vị đạo diễn rất nổi tiếng, nhưng anh ta chẳng bao giờ ngó ngàng tới con bé, nó đã luôn tủi thân cho tới khi ba Hoan xuất hiện. Vì nó đi học suốt ngày nên thời gian gặp cậu không nhiều, mỗi lần gặp, cậu cũng chẳng tỏ ra thân thiết với nó lắm, nhưng được cái cậu thoáng tính, nó xin gì cậu cũng mua cho nên nó rất khoái cậu. Nó ngây ngô thắc mắc:
- Mẹ ơi bao giờ ba Hoan lấy mẹ?
Chị Oanh buồn bã đặt tay lên bụng, một đứa nhỏ của chị đã không được sống gần ba ruột rồi, nghĩ đến đứa nhỏ thứ hai cũng phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự, chị uất ức tím tái mặt mày. Chị sợ tâm trạng mình không tốt sẽ ảnh hưởng tới con nên sau khi bé Ong đi học, chị kêu người giúp việc đưa mình đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ thấy sắc mặt chị hơi kém thì khuyên chị ở lại bệnh viện nghỉ ngơi xíu chiều hãng về. Tầm mười giờ sáng, chị chụp một tấm hình mình đang nằm trên giường bệnh gửi cho cậu Hoan. Cậu sốt sắng gọi điện lại nhưng chị không nghe máy. Cậu nhắn tin hỏi han chị cũng không trả lời. Có lẽ vì thế mà cậu ngay lập tức phóng xe về bệnh viện thị xã. Gặp cậu, chị nghẹn ngào nói:
- Em... em vừa bị lên cơn đau tim... cứ tưởng không giữ được đứa nhỏ... em... em sợ lắm...
- Cậu xin... cậu thương...
- Em... em cố ý không nghe máy của cậu... vì em không muốn ảnh hưởng tới công chuyện của cậu... đang đám hỏi mà cậu bỏ về chỉ sợ nhà thông gia giận...
Chị Oanh giải thích, cậu Hoan sĩ diện bảo:
- Giận dỗi cái gì? Gớm! Lấy được thằng rể như cậu là phúc tám đời nhà nó, lấy quyền gì mà giận!
Tuy nhiên gia đình thông gia người ta đâu có nghĩ như cậu. Hôm ấy, khi nhà trai vừa về ông Hậu đã lao vào phòng riêng, giận dữ đập nát hai buồng cau, bà Hà vội vã đóng cửa khuyên nhủ chồng:
- Có gì bình tĩnh mình ơi!
Ông Hậu bình tĩnh không nổi, đứa con gái này khiến ông tự hào bao nhiêu thì cũng lo lắng bấy nhiêu. Mang danh chị cả nhưng luôn bị các em bắt nạt, ngày nhỏ chí ít còn biết khóc nhè để ba mẹ đòi lại công bằng cho mình. Cơ mà càng lớn, đọc càng nhiều sách, hiểu biết càng rộng thì tính cách nó càng trầm ổn. Có đứa con gái xinh đẹp, thuỳ mị, nết na, là mẫu vợ lý tưởng của biết bao ông chồng, từ nhỏ tới lớn đi đâu cũng được người ta gạ về làm con dâu, ông Hậu tất nhiên phổng mũi. Nhưng ông cũng xót xa ghê lắm, ông sợ con hiền quá về nhà người ta bị ăn hiếp. Chưa kể phải gả con gái cho một thằng mất nết, thử hỏi có người ba nào không xót? Ông bực bội quát:
- Trần đời chưa từng thấy cái thằng con rể nào chó má như thằng này. Bà nhà nó chứ, nó là ông vương ông tướng gì mà lễ ăn hỏi người lớn còn chưa thưa chuyện xong nó đã chuồn mất? Nó tính bôi tro trát trấu vào mặt ba vợ nó hả? Con gái người ta cưng nựng bao nhiêu năm, mất có mấy cái tráp trầu cau đã rước đi được rồi mà còn không biết điều! Loại mất nết! Ông đây đếch thèm gả con gái nữa! Còn mơ đi!
- Em mời cậu dùng bữa ạ.
Sở dĩ gọi nó là nấm lùn bởi vì nó chỉ cao một mét sáu hai, chiều cao quá khiêm tốn so với những cô nàng cậu từng quen. Cậu phải hẹn hò với một con bé có thân hình mây mẩy chứ không hề thon gọn như siêu mẫu là do sự ép buộc của ông già. Ông già cậu cực kỳ ưng ý với mối lương duyên mà ông luôn cho là môn đăng hậu đối này. Hồi xưa ông già từng đi buôn kim cương với bác ruột của nấm lùn, hai người rất thân nhau nên tất nhiên ông có cảm tình với nó. Chưa kể trước đây ba nấm lùn còn là Tổng Giám đốc công ty game, mẹ là giáo viên, tuy giờ hai người đã về hưu nhưng nấm lùn vẫn được tính là con gái của gia đình quyền quý. Nấm lùn nhỏ hơn cậu ba tuổi nhưng giấy khen treo đầy nhà, khác với cậu từ bé tới lớn chỉ thích chơi bời lêu lổng và đốt tiền của ông già. Cậu và nấm lùn căn bản không thuộc cùng một loại người, chẳng hiểu nấm lùn mê cậu ở điểm gì nữa? Là vẻ đẹp trai lồng lộn hay là chiều cao lý tưởng? Say đắm cậu đến nỗi thấy cậu vừa dùng xong đĩa mì đã lấy khăn giấy cho cậu lau miệng, rót nước mời cậu uống, hầu cậu như ông hoàng. Là con trai thứ hai của đại gia, cậu chưa bao giờ thiếu người hầu, nhưng người tỉ mỉ như em nấm lùn đây thì cậu mới gặp lần đầu tiên. Chỉ là, người lùn dáng xấu như em chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của thiếu gia được, cậu hắng giọng bảo nó:
- Cậu có việc bận phải đi trước, mày tự bắt xe về Hà Nội được không?
- Vâng, giờ em cũng phải tới nhà khám bệnh cho mấy đứa nhỏ ở gần đây, xong việc em sẽ tự bắt xe về Hà Nội sau, cậu đừng lo cho em, cậu đi cẩn thận ạ.
- Ngoan lắm!
Thiếu gia phố núi vui vẻ đi bộ xuống đồi, sau đó phóng siêu xe như bay về với người cậu thương. Cục cưng của cậu tên Mai Oanh, cao mét bảy tư, các năm trước tầm này nàng thường xuống thành phố quay phim, nhưng năm nay chửa rồi nên ở nhà nghỉ dưỡng. Ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi nằm giữa trung tâm thị xã là cậu mua cho Oanh, hai em giúp việc lanh lẹ tháo vát của Oanh cũng là người hầu cậu đem từ nhà mình lên. Thấy cậu về, hai em tung tăng nhảy chân sáo ra đón cậu chủ, Oanh thì không được vui như tụi nó, em đứng trên hiên nhà, giọng buồn buồn:
- Thế nào? Đi hẹn hò có thích lắm không?
- Thích bình thường. Bữa nay cậu dắt nó tới quán ăn tồi tàn dã man, tưởng nó chửi cậu sấp mặt ai ngờ vẫn ăn ngon nghẻ. Con này say cậu như điếu đổ rồi Oanh ạ. Khổ ghê! Đẹp trai quá cũng là cái tội mà.
Chị Oanh cười buồn, thiếu gia phố núi vừa hào hoa phong độ lại con nhà có điều kiện, ai mà không say? Chị nhớ hai năm trước được ông già cậu mời về nhà chơi, đó là một biệt phủ nguy nga, tráng lệ cách chỗ chị hơn chục cây số. Khuôn viên của biệt phủ rộng gấp trăm lần ngôi nhà chị đang ở, từ chiếc cổng chính vào tới dinh thự nơi ông bà già cậu ở là một quãng đường khá xa, hoa thơm và cây trái sai trĩu trịt trồng hai bên đường khiến chị Oanh như bị rơi vào tiên cảnh. Chị mơ màng nhìn ngắm cảnh vật tuyệt mỹ qua lăng kính ô tô, trong lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Chiếc xe vẫn di chuyển với tốc độ vừa phải và dừng lại ở sân lớn được lát gạch vân đá cao cấp, lái xe đi xuống mở cửa cho chị, kính cẩn cúi đầu báo cáo:
- Thưa cô, ông đang đợi cô ở hồ cá.
Chị từng nghe cậu kể ông già mê cá cảnh ghê lắm, hồ nuôi cá của ông rộng bằng cả sào ruộng, vừa nuôi cá vừa kết hợp trồng sen. Sen ông trồng bông trắng bông hồng rực rỡ sắc màu, nở đẹp nhất vào mùa hè, các mùa còn lại thì heo hút hơn, chủ yếu là mấy bông sen cảnh nho nhỏ. Ông đang ngồi cho cá ăn trên chiếc chòi hình lục giác bằng gỗ lim, Oanh đã cố gắng đi những bước đi nhẹ nhàng toát lên khí chất thanh cao để lấy lòng ông, nhưng rất tiếc, vừa gặp chị, ông đã nhàn nhạt bảo:
- Con gái có thì, dại gì đem hoang phí tuổi xuân cho một người đàn ông mà biết chắc người đó sẽ không bao giờ trở thành chồng của mình?
Hiểu được thâm ý sâu xa trong câu nói của ông già, chị Oanh từ tốn hỏi lại:
- Ý bác là không bao giờ chấp nhận việc con trở thành vợ cậu, phải không ạ?
- Xem ra chị cũng khá thông minh.
- Tại sao một người làm cha lại muốn chia cắt con trai mình và người nó yêu khắc cốt ghi tâm hả bác?
- Khắc cốt ghi tâm? Nực cười! Cụm từ chị dùng có vẻ hơi xa xỉ đối với thứ động vật ăn tạp như cậu Hoan. Chị có biết năm cậu hai mươi tuổi, cậu đã biến bao nhiêu đứa người làm trong nhà thành đàn bà rồi không?
Ông già nhàn nhạt hỏi, việc khiến ông điên nhất là cậu khiến tụi nó cam tâm tình nguyện chơi bời cùng cậu. Chỉ cần một đứa tố cáo thì ông sẽ có cớ đánh cậu tuốt xác, nhưng không, tụi nó coi việc được cậu để mắt tới như là một niềm tự hào, thậm chí có vài đứa bây giờ đã lấy chồng nhưng vẫn không quên những giây phút ngọt ngào bên cậu, thi thoảng gặp cậu vẫn trơ trẽn thả thính một đêm nào đó em và cậu sẽ ôn lại kỷ niệm xưa. Cậu tất nhiên đâu biết từ liêm sỉ được viết như nào? Cậu gật đầu ngay tức khắc. Nhưng cậu chơi bời lêu lổng cũng không khiến ông điên bằng việc cậu bắt đầu nghiêm túc với một con đàn bà hơn mình năm tuổi, đã có một đứa con riêng và quan trọng nhất là dám ở trước mặt ông đôi co:
- Vậy chắc bác thừa biết từ khi gặp con, cậu đã thay đổi hoàn toàn. Có lẽ bác cũng biết ở quê mình người ta thường ví von vợ chồng như cây kim sợi chỉ, dẫu người chồng có tốt như sợi chỉ vàng nhưng lấy phải con vợ như cây kim cùn thì cũng vứt đi.
Ông Tài hiểu chị Oanh đang ngầm ám chỉ chị giống như cây kim tốt, nhưng đối với ông, chị chỉ đơn giản là một cây kim cũ kỹ, đã hoen gỉ và không thể sử dụng để thêu những bức hoạ đẹp. Ông nhếch mép bảo:
- Cậu Hoan bây giờ giống như một sợi chỉ đã ố màu, nghĩa vụ của người làm cha như tôi là tìm cho cậu một cây kim sáng bóng và sắc nhọn.
- Còn nghĩa vụ của một người yêu cậu hơn cả mạng sống như con là không bao giờ buông bỏ cậu.
Chị Oanh quả quyết, một người mẹ đơn thân như chị tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình đâu dễ dàng gì? Sao chị có thể nhụt chí chỉ vì bị phụ huynh cấm cản? Chị van xin ông già hiểu cho mình, thế nhưng ông chỉ cười khẩy rồi độc ác nói:
- Nếu chị đã quả quyết như vậy thì cả đời này chị cứ sống với cậu trên tư cách người tình đi!
Câu nói của ông già hai năm trước vẫn ám ảnh chị Oanh mãi không thôi, ông lão nói được làm được, ngay sau buổi gặp mặt chị ông đã mai mối cho con trai mình với một đứa con nhà danh gia vọng tộc dưới thành phố, mấy tháng gần đây ông bắt đầu đốc thúc cậu đi hẹn hò nhiều hơn. Thấy chị não nề, cậu đề nghị:
- Hay là cậu không đi hẹn hò với nó nữa nhá? Bỏ quách nó đi! Cậu chỉ ở nhà với Oanh của cậu thôi!
- Thế nhỡ ông già cắt viện trợ của cậu thì tính sao? Em đang chửa thế này đâu có đi quay phim được?
- Ừ nhỉ? Cậu quên xừ nó mất. Thế đợi Oanh đẻ xong cậu sẽ đá nó luôn, xong Oanh đi đóng phim kiếm tiền nuôi cậu, xong Oanh học nấu ăn rồi nấu cho cậu ăn nhá!
- Vì cậu, việc gì em cũng dám làm.
- Oanh xạo! Việc gì cũng dám làm sao không cho cậu chạm? Gần một tháng rồi, ức chế muốn chết.
- Thì em bé còn nhỏ mà cậu. Tụi mình phải hết sức cẩn thận, đợi em đẻ được con trai thì kiểu gì ông già cậu cũng chấp nhận em. Cậu đừng có giận em nha, để em gọi con Uyên lên hầu cậu.
- Thôi, bỏ đi.
Cậu Hoan chán nản lôi điện thoại ra chơi game, từ ngày anh trai mất cậu đã tự hứa sẽ không sống buông thả với phụ nữ nữa. Ba năm qua cậu chỉ qua lại với Oanh, còn bé nấm lùn là do ông già bắt ép nên mới phải đi hẹn hò với nó, nhưng nó còn thơ dại, lại con nhà gia giáo nên cậu chưa bao giờ vượt rào cùng nó. Phần vì nó không phải gu của cậu, phần vì đứng cạnh nó cậu hơi bị gượng gạo, chả hiểu sao cậu cứ thấy nó thanh khiết kiểu gì ấy, còn cậu thì... liêm sỉ quẳng cho chó gặm từ đời tám hoánh nào rồi không biết? Cậu và nó, thực sự không nên đặt cùng một chỗ. Cậu đã nói rất nhiều lần nhưng ông già không chịu tin. Ông già mang tiếng dân kinh doanh lõi đời, làm gì cũng lãi mẹ đẻ lãi con nhưng mắt nhìn người quả thật vô cùng kém cỏi. Buổi tối, khi cậu vừa về đến nhà ông đã đưa cho cậu một chiếc nhẫn kim cương, kêu cậu cầu hôn nấm lùn.
- Ơ! Cậu hẹn hò cho thầy vui thôi chứ! Siêu mẫu trên thế giới này nghẻo hết rồi hay sao mà thầy kêu cậu lấy nó? Lấy cái cục nấm đó về để cậu bị cười thối mũi à?
- Cậu lại cứ đùa tôi, người ta hai bằng đại học lấy thằng chồng thi trung cấp được một điểm rưỡi toán, rớt thẳng cánh cò bay như cậu mới là mất mặt chứ! Tôi làm cha của cậu tôi còn thấy nhục nữa là...
Ông già xỉa xói, ông nói điêu đổ oan cho cậu khiến cậu tức điên, cậu cãi:
- Vớ vẩn! Cậu được một điểm rưỡi toán hồi nào? Cậu được một phẩy bảy lăm hẳn hoi nhá! Thầy đừng có nói quá để rồi cậu mang tiếng xấu. Một điểm rưỡi là một điểm rưỡi, mà một phẩy bảy lăm là một phẩy bảy lăm, người làm kinh doanh con số nên rõ ràng thầy ạ.
- Vâng, hẳn là một phẩy bảy lăm. Tôi lại tự hào quá cơ!
- Ít ra cậu cũng vẽ được cái đồ thị sạch đẹp gọn ghẽ còn gì? Bằng không còn lâu giám khảo mới cho cậu trọn vẹn một phẩy bảy lăm điểm. Thầy chẳng bao giờ chịu nhìn nhận những nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu cả.
- Tào lao! Nói tóm lại, sáng mai cậu mà không xuống thành phố cầu hôn thì tối mai cậu và bu cậu khăn gói quả mướp cút khỏi nhà tôi, nghe rõ chửa?
- Thầy Tài! Thầy ép người quá đáng!
- Cậu Hoan! Bu van bu lạy cậu! Cậu làm ơn làm phước cậu thương bu với, bu không muốn trở về sống cuộc sống bần hàn ngày xưa đâu... bu sợ lắm...
Bu Tuyết, mẹ ruột của cậu Hoan năn nỉ. Tuy người vợ đầu tiên của thầy Tài, cũng chính là bu ruột của anh trai cậu đã mất cách đây sáu năm, nhưng nếu như hai năm trước cậu không đồng ý hẹn hò với nấm lùn thì thầy Tài còn lâu mới đón bu Tuyết về sống chung. Cậu Hoan được thầy đón về từ thuở lọt lòng nên cậu đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, còn bu cậu thì mới được trải nghiệm nên bà tất nhiên chưa nỡ từ bỏ. Cậu thương bu nên tạm nhận chiếc nhẫn kim cương cho thầy an lòng, tuy nhiên sáng hôm sau cậu không đi ngay xuống thành phố cầu hôn nấm lùn mà ghé qua chỗ Oanh kể khổ. Mắt Oanh lúc nhìn chiếc nhẫn còn sáng hơn cả viên kim cương, Oanh nài nỉ xin nhẫn, cậu thở dài bảo:
- Không được, ông già mà biết cậu đem đồ ông ấy chuẩn bị cho Oanh thì ông giết cậu.
- Nhưng mà em thích á.
- Thích thì bữa nào cậu mua chiếc khác cho.
- Không chịu đâu... không kiếm được ở đâu viên kim cương tự nhiên bự với lấp lánh như này đâu...
Cậu Hoan trầm ngâm quan sát chiếc nhẫn, thời trẻ ông già từng đi buôn kim cương và đá quý với bác ruột của nấm lùn nên tất nhiên ông sở hữu nhiều hàng hiếm, những thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được.
- Cậu không thương em á?
Chị Oanh giả bộ giận hờn hỏi cậu, cậu Hoan cười cười xoa đầu chị, già hơn cậu năm tuổi mà tính con nít ghê. Sợ chị buồn nên cậu đành thoả hiệp:
- Cơ mà chỉ được ngắm chứ không được đeo đâu đấy, đừng để ông già trông thấy. Thôi, sắp muộn rồi, cậu phải xuống thành phố cầu hôn con nhỏ kia đây.
- Cho em đi theo với, nha! Ở thị xã mãi cúng chán!
- Ừ! Thì đi!
Chị hứng khởi thay bộ cánh lộng lẫy nhất rồi yêu kiều bước lên xe của cậu. Chiếc siêu xe màu vàng chanh lao vun vút về thành phố rồi dừng lại ở một khu biệt thự cực kỳ đồ sộ. Khuôn viên của khu này rợp bóng cây xanh mát và rộng như một cái công viên thu nhỏ. Cả khu có tổng cộng ba căn biệt thự lớn, nghe nói một căn của ông bà nấm lùn, một căn của nhà bác nấm lùn và một căn của gia đình nấm lùn. Cậu Hoan gửi xe vào bãi đỗ rồi đi bộ tới phía chiếc cổng nguy nga bấm chuông inh ỏi. Chị Oanh không ngoan ngoãn ngồi trong xe mà len lén bám theo cậu, nấp bên gốc xoài bên kia đường, chị thấy nấm lùn dịu dàng đi xuống mở cổng cho cậu. Con bé đó không đẹp như chị nhưng nom phúc hậu, gặp cậu nó cũng không lao tới hôn hít như những đứa con gái khác, rất giữ chừng mực. Cậu Hoan khẩn trương ngắt luôn một nhành hoa lộc vừng đang nở đỏ thắm, cuộn lại làm cái nhẫn hoa rồi giơ ra hỏi nó:
- Ê! Con nấm lùn kia! Lấy cậu không mày?
Màn cầu hôn tằn tiện nhất mà chị từng chứng kiến, cầu hôn không nhẫn kim cương, ai mà đồng ý cho nổi? Chị Oanh chưa kịp vui sướng thì nấm lùn đã rưng rưng gật đầu. Thời khắc được cậu Hoan đeo chiếc nhẫn hoa lộc vừng vào ngón áp út, nó ứa nước mắt. Có vẻ như sự uỷ mị của nó khiến cậu thấy phiền, cậu mắng:
- Ơ hay cái con này? Khóc lóc cái qué gì? Làm như cậu bắt nạt mày không bằng.
- Em... em...
- Em iếc cái gì? Lấy cậu khổ quá à?
Cậu bực bội hỏi, con nhỏ sụt sịt lắc đầu. Cậu cau có cốc đầu nó mỉa mai:
- Người đã cao như cây nấm, mặt đã tròn xinh như cái bánh đúc mà còn bày đặt khóc với chả lóc. Nom kìa, nhem nhem nhuốc nhuốc phát ớn!
Con nhỏ chắc tưởng cậu nói đùa nên bật cười. Cậu trừng mắt lườm nó, doạ nạt:
- Cứ liệu cái thần hồn đấy! Láo nháo cậu đòi nhẫn!
Bé nấm sợ sệt giấu tay đeo chiếc nhẫn hoa ra đằng sau lưng, chiếc váy màu kem làm tôn lên làn da trắng ngần và đôi má hồng hồng của nó, cũng khiến mắt chị nhoè đi. Tại sao vậy? Tại sao chị là người đến trước nhưng nó lại là người được ông già lựa chọn để kết hôn với cậu? Phải chăng vì nó được sinh ra trong nhung lụa còn chị chỉ là một đứa trẻ có xuất thân thấp kém? Chỉ vì nghèo hèn nên qua lại với cậu ba năm chị cũng chẳng có nổi một danh phận. Sắp tới, nếu như họ thực sự lấy nhau thì đúng như ông già cậu nói, chị có khác nào người tình của cậu? Không đâu! Rõ ràng chị đang mang trong mình cốt nhục của cậu, tương lai sẽ trở thành mẹ của con cậu, chị sao có thể là người tình? Chị muốn có một mái nhà, muốn danh chính ngôn thuận trở thành vợ cậu, muốn sinh con trai nối dõi cho gia đình cậu.
Thế nhưng hiện tại, do còn chưa biết giới tính của đứa trẻ trong bụng mình nên chị chẳng thể làm gì được ngoài cố gắng nhẫn nhịn. Oanh buồn chán bỏ đi chỗ khác, chị chụp vài tấm ảnh tự sướng gần khu biệt thự rồi đăng lên trang cá nhân kèm dòng trạng thái cảm thán:
"Lộc vừng nở hoa đẹp quá cả nhà ơi!"
Mới đăng bài mà quá trời người vào bình luận:
"Hoa đẹp người cũng đẹp chị ạ!"
"Uầy! Nhà chị Oanh đấy ạ? Nhà chị to và đẹp quá!"
"Ơ mình không nhầm thì đây là nhà đại gia Trọng Đăng, không ngờ gia thế của chị Oanh khủng vậy."
"Em ngưỡng mộ chị ghê lắm. Người đâu mà vừa đẹp vừa giỏi lại con nhà trâm anh thế phiệt."
Sợ bị người hâm mộ khinh thường nên chị Oanh chưa bao giờ dám lên tiếng thừa nhận mình chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Năm Oanh mười sáu tuổi, ba chị vào Nam làm ăn, nghe tin mẹ ở nhà cặp bồ với ông ở đầu xóm liền ở luôn trong đó không về nữa. Khi cuộc tình vụng trộm của mẹ bị bại lộ, bà vợ ông đó nổi điên đốt luôn căn nhà mái lợp lá của chị. Cũng may lúc đó hai mẹ con chị đang đi cấy ngoài đồng, nhà chị ở cuối xóm, cách các nhà khác khá xa nên không ai bị thương cả. Có thể vì muốn trả thù bà vợ, mẹ chị và ông chồng trốn đi cùng nhau ngay trong đêm đó. Chị không biết họ đi đâu cả, cũng hận không muốn tìm hiểu. Chị không bao giờ muốn đi theo vết xe đổ của mẹ mình, trở thành nhân tình của một người đàn ông nào đó. Chị căm ghét trở thành kẻ thứ ba, nhưng trớ trêu thay, cuộc đời lại không diễn ra theo cái cách mà chị mong muốn. Sau khi biết tin nấm lùn đồng ý lấy cậu, ông già cậu đích thân xuống nhà nó thưa chuyện cưới xin. Được sự đồng ý của gia đình nó, ông bắt hai đứa đi đăng ký kết hôn ngay lập tức. Nửa tháng sau, ông già điều một đoàn gần chục siêu xe xuống thành phố làm lễ ăn hỏi, dự định sau lễ ăn hỏi ba ngày sẽ tổ chức lễ cưới. Chị hỏi cậu không cần chọn ngày đẹp à, cậu thở dài lắc đầu, cậu nói:
- Ông già bảo ngày nào rước được nó về thì ngày đó chính là ngày đẹp trời.
Nghĩ lại câu nói của cậu chị lại ứa nước mắt. Câu nói của ông có khác nào rước chị về ngày nào đó chính là ngày âm u? Cũng phải, cái đứa học hành không đến nơi đến chốn như chị sao có thể so sánh được với cô con dâu học nhiều hiểu rộng của ông. Nghe đâu nấm lùn từng theo học hai trường đại học, một trường đào tạo ngành sư phạm và một trường đào tạo ngành y học cổ truyền. Đứng trên tầng hai của căn biệt thự, nhìn đoàn xe hoa lướt qua mà lòng chị đau nhói. Bữa nay cậu lái chiếc xe màu đỏ đậm, nổi bật đến mức bé Ong cũng nhận ra. Con nhóc kéo tay chị chỉ trỏ rồi khẽ reo lên:
- Mẹ ơi! Xe của ba Hoan kìa! Ba Hoan ơi! Ba Hoan! Ba Hoan nghe Ong gọi không ạ?
- Ba Hoan không nghe thấy Ong gọi rồi mẹ ạ, ba đi mất tiêu luôn rồi. Chắc ba xuống thành phố đi công chuyện đó mẹ. Vẫn còn sớm mà, thương ba ghê!
Tuy ở quê chị Oanh người ta hay gọi phụ huynh là "thầy bu" hoặc "thầy u", nhưng chị cảm thấy cách gọi đó rất quê mùa nên từ nhỏ chị đã dạy Ong gọi chị là mẹ giống người thành phố. Say này quen cậu Hoan, chị bảo con gọi cậu là ba luôn. Ong của chị năm nay vào lớp một rồi, bé là con ruột của một vị đạo diễn rất nổi tiếng, nhưng anh ta chẳng bao giờ ngó ngàng tới con bé, nó đã luôn tủi thân cho tới khi ba Hoan xuất hiện. Vì nó đi học suốt ngày nên thời gian gặp cậu không nhiều, mỗi lần gặp, cậu cũng chẳng tỏ ra thân thiết với nó lắm, nhưng được cái cậu thoáng tính, nó xin gì cậu cũng mua cho nên nó rất khoái cậu. Nó ngây ngô thắc mắc:
- Mẹ ơi bao giờ ba Hoan lấy mẹ?
Chị Oanh buồn bã đặt tay lên bụng, một đứa nhỏ của chị đã không được sống gần ba ruột rồi, nghĩ đến đứa nhỏ thứ hai cũng phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự, chị uất ức tím tái mặt mày. Chị sợ tâm trạng mình không tốt sẽ ảnh hưởng tới con nên sau khi bé Ong đi học, chị kêu người giúp việc đưa mình đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ thấy sắc mặt chị hơi kém thì khuyên chị ở lại bệnh viện nghỉ ngơi xíu chiều hãng về. Tầm mười giờ sáng, chị chụp một tấm hình mình đang nằm trên giường bệnh gửi cho cậu Hoan. Cậu sốt sắng gọi điện lại nhưng chị không nghe máy. Cậu nhắn tin hỏi han chị cũng không trả lời. Có lẽ vì thế mà cậu ngay lập tức phóng xe về bệnh viện thị xã. Gặp cậu, chị nghẹn ngào nói:
- Em... em vừa bị lên cơn đau tim... cứ tưởng không giữ được đứa nhỏ... em... em sợ lắm...
- Cậu xin... cậu thương...
- Em... em cố ý không nghe máy của cậu... vì em không muốn ảnh hưởng tới công chuyện của cậu... đang đám hỏi mà cậu bỏ về chỉ sợ nhà thông gia giận...
Chị Oanh giải thích, cậu Hoan sĩ diện bảo:
- Giận dỗi cái gì? Gớm! Lấy được thằng rể như cậu là phúc tám đời nhà nó, lấy quyền gì mà giận!
Tuy nhiên gia đình thông gia người ta đâu có nghĩ như cậu. Hôm ấy, khi nhà trai vừa về ông Hậu đã lao vào phòng riêng, giận dữ đập nát hai buồng cau, bà Hà vội vã đóng cửa khuyên nhủ chồng:
- Có gì bình tĩnh mình ơi!
Ông Hậu bình tĩnh không nổi, đứa con gái này khiến ông tự hào bao nhiêu thì cũng lo lắng bấy nhiêu. Mang danh chị cả nhưng luôn bị các em bắt nạt, ngày nhỏ chí ít còn biết khóc nhè để ba mẹ đòi lại công bằng cho mình. Cơ mà càng lớn, đọc càng nhiều sách, hiểu biết càng rộng thì tính cách nó càng trầm ổn. Có đứa con gái xinh đẹp, thuỳ mị, nết na, là mẫu vợ lý tưởng của biết bao ông chồng, từ nhỏ tới lớn đi đâu cũng được người ta gạ về làm con dâu, ông Hậu tất nhiên phổng mũi. Nhưng ông cũng xót xa ghê lắm, ông sợ con hiền quá về nhà người ta bị ăn hiếp. Chưa kể phải gả con gái cho một thằng mất nết, thử hỏi có người ba nào không xót? Ông bực bội quát:
- Trần đời chưa từng thấy cái thằng con rể nào chó má như thằng này. Bà nhà nó chứ, nó là ông vương ông tướng gì mà lễ ăn hỏi người lớn còn chưa thưa chuyện xong nó đã chuồn mất? Nó tính bôi tro trát trấu vào mặt ba vợ nó hả? Con gái người ta cưng nựng bao nhiêu năm, mất có mấy cái tráp trầu cau đã rước đi được rồi mà còn không biết điều! Loại mất nết! Ông đây đếch thèm gả con gái nữa! Còn mơ đi!
Bình luận facebook