Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 42
Tống Nhiễm được mẹ dìu đi rửa mặt, sau đó chuẩn bị lên giường ngủ. Cô vừa đắp chăn thì bà Nhiễm Vũ Vi cầm lấy chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng, giọng hơi trách móc: "Sao hôm nay nhiều điện thoại quấy rầy vậy? Lại gọi đến nữa?"
Tống Nhiễm sửng sốt: "Điện thoại của ai?"
"Của con."
"Đưa cho con đi."
"Cúp máy rồi."
Tống Nhiễm lần mò với lấy điện thoại, giọng sốt ruột: "Sao mẹ lại cúp điện thoại của người ta?"
"Vừa nhìn liền biết số rác mời chào hàng gì đó rồi." Bà Nhiễm Vũ Vi không hiểu sự tình, "Xem đi, lại gọi đến nữa này."
Giây trước Tống Nhiễm còn tức giận, giây sau đã lúng túng đưa điện thoại cho bà, "Mẹ ấn nghe giúp con, sau đó ra ngoài một lát nhé."
Bà Nhiễm Vũ Vi bắt đầu hiểu ra, vừa định nói gì đó liền bị Tống Nhiễm chặn trước: "Mẹ mặc kệ chuyện của con đi."
Bà ấn nút nghe giúp cô, Tống Nhiễm đưa điện thoại đến bên tai.
"A lô?" Chất giọng trầm khàn của Lý Toản truyền đến.
Tống Nhiễm không lên tiếng, chăm chăm lắng nghe tiếng mẹ mình ra khỏi cửa.
"Nhiễm Nhiễm?" Anh lại gọi.
"Em đây." Giờ cô mới trả lời: "Khi nãy không cẩn thận ấn nhầm nút."
"Ừ. Hôm nay bận lắm hả?"
"Trước đó em đang tắm, không nghe điện thoại được." Cô dò dẫm, từ từ nằm xuống giường bệnh.
Nghe thấy tiếng chăn sột soạt, Lý Toản lại hỏi: "Em lên giường ngủ rồi à?"
"Đúng rồi." Tống Nhiễm cuộn mình trong chăn, mất đi thị giác, thính lực của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong rừng bên phía anh, cũng cảm nhận được giọng anh bên tai trầm ấm rõ ràng đến lạ, như thể trong âm thanh có sức mạnh xoa dịu, làm cô an lòng một cách khó hiểu, "Nói cho anh biết một tin tốt."
"Tin gì?"
"Em vừa nhận được lương, nhiều lắm, chờ anh về, em mời anh ăn cơm."
"Được." Anh khẽ cười, lại thở dài, "Anh chỉ muốn ăn cơm em nấu thôi... Muốn ăn canh cá."
Cô cười ngây ngô, "Được thôi, chờ anh về em nấu cho anh ăn."
"Ừ." Lý Toản nói xong lại im lặng.
Cả hai đầu dây đều yên ắng mất một lúc, mãi sau Tống Nhiễm mới hỏi: "Sao vậy?"
Anh cười buồn, "Một tháng sắp tới anh phải tham gia huấn luyện khép kín đặc biệt, có lẽ không liên lạc với em được."
"... Ồ." Giọng cô có chút hụt hẫng, vội hỏi han: "Nguy hiểm không?"
"Huấn luyện thôi."
"À, em nghe nhầm, vậy không sao." Tống Nhiễm vừa thở phào, vài giây sau bỗng hiểu ra, "Có phải huấn luyện xong thì đi nước D không?"
"... Ừ."
"Bao lâu?"
"Sáu tháng."
"Bình thường không phải là tám tháng sao?"
Lý Toản khựng lại, không tiếp lời. Tống Nhiễm lẩm bẩm: "Không sao, qua một thời gian ngắn em cũng đến nước D, khi đó có thể đi tìm anh."
Anh cười, an ủi cô: "Anh sẽ tranh thủ, xem trước khi xuất phát có thể xin nghỉ phép ba, bốn ngày, đến Bắc Kinh thăm em không."
"Thật hả?" Cô mừng rỡ.
"Anh sẽ cố hết sức."
"Tốt quá. Nhưng nếu không tranh thủ được thì cũng không sao đâu." Cô trở mình, "Ở đây mọi việc đều suôn sẻ, anh cứ yên tâm... Không cần lo lắng cho em."
Sao mà anh đành lòng cho được, giọng nhỏ nhẹ: "Sao có thể không lo lắng chứ?"
Tim Tống Nhiễm ấm áp đến suýt tan chảy, sống mũi cay cay. Bác sĩ nói hiện giờ không thể khóc, cô vội vàng nằm ngửa, mở to mắt, trước mắt vẫn là một khoảng trắng mờ đục.
Lát nữa y tá sẽ đến kiểm tra phòng, Tống Nhiễm sợ anh phát hiện ra, nói chuyện không bao lâu thì giả vờ ngáp.
"Em buồn ngủ rồi hả?"
"Ừ." Cô nhỏ giọng: "Hôm nay chạy cả ngày bên ngoài."
"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, anh cũng vậy nhé."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Điện thoại vừa tắt, xung quanh bỗng yên tĩnh như tờ, chỉ còn chiếc điện thoại tỏa ra hơi nóng áp bên má cô. Tống Nhiễm nằm đó, mắt hướng lên trần nhà chẳng có gì rõ ràng ngoại trừ một khoảng không tù mù. Cô nhìn được một lúc lâu mới lần mò đến đầu giường, ấn vào công tắc tắt đèn, tầm nhìn mơ hồ dần tối đi.
Qua giai đoạn theo dõi, mắt Tống Nhiễm không có dấu hiệu tự hồi phục, Hà Sơn Nhiên phải làm tiểu phẫu cho cô.
Sau khi phẫu thuật, cô mở mắt ra, thấy được khuôn mặt Hà Sơn Nhiên đang mỉm cười gần trong gang tấc.
"Cảm thấy thế nào?"
Tống Nhiễm thoáng chớp mắt, vui mừng: "Tốt rồi ạ!"
Hà Sơn Nhiên lùi về sau một bước, "Góc nhìn rõ không?"
"Rõ." Cô gật gù.
Anh ta lại kề đến gần một chút, bật đèn pin, kiểm tra đồng tử của cô ở khoảng cách gần. Cô ngoan ngoãn ngửa đầu phối hợp.
"Phẫu thuật rất thành công, chú ý nghỉ ngơi nhiều, mấy ngày tới hạn chế tối đa dùng mắt."
Bà Nhiễm Vũ Vi bên cạnh xen lời: "Nếu lần sau va phải đầu nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chuyện này khó nói lắm dì ạ. Có người bị va đụng nhiều lần đều không sao, có người vừa bị va liền xảy ra vấn đề. Chỉ có thể nói bình thường phải chú ý thôi. Nhưng dì và em không phải lo." Hà Sơn Nhiên trấn an: "Dù xuất hiện tình huống nào cũng sẽ có cách điều trị tương ứng, không phải vấn đề to tát."
"Vậy thì tốt."
Hà Sơn Nhiên còn có việc, chào Tống Nhiễm rồi rời đi.
Mẹ hỏi: "Lý Toản có biết chuyện này không?"
"Không phải việc gì lớn, nói ra chỉ khiến anh ấy thêm lo lắng."
Bà than thở: "Cho nên con chọn bạn trai làm nghề nào không chọn, lại khăng khăng chọn bộ đội. Sinh mạng của người lính ngoại trừ quốc gia thì là quân lệnh, không phải quân lệnh thì chính là quốc gia, con mãi mãi chỉ có thể xếp thứ ba thôi."
Tống Nhiễm cười xòa, "Không phải, con và bố A Toản cùng đồng hạng ba."
Bà lườm cô không nói gì nữa.
Tống Nhiễm nói sang chuyện khác: "Lần trước con bảo mẹ đi khám sức khỏe, hình như mẹ không đi phải không?"
"Mẹ bận chết đi được, còn phải tranh thủ thời gian chăm sóc con, con đúng là không khỏi làm người khác lo lắng." Bà Nhiễm Vũ Vi định rời đi, "Không còn việc gì nữa, mẹ về trước đây."
Tống Nhiễm kéo tay bà, "Mẹ đã đến bệnh viện rồi thì đi khám thử đi. Hôm nay dù thế nào cũng phải khám bằng được."
Bà Nhiễm Vũ Vi hết cách với con gái, đành đồng ý đi kiểm tra sức khỏe. Lúc đăng ký xếp hàng khám bệnh, điện thoại của bà như sắp nổ tung, bà luôn miệng tiếp các cuộc gọi, dặn dò công việc. Vừa chụp ảnh X-quang xong, bà liền bỏ đi, Tống Nhiễm ở lại lo liệu các thủ tục sau đó, ngày mai mới có kết quả.
Sáng hôm sau, Hà Sơn Nhiên đến kiểm tra mắt cho Tống Nhiễm, nói rằng cô có thể xuất viện. Khi anh ta đang dặn dò một số điều cần chú ý thì điện thoại của cô đổ chuông.
"Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút... A lô, xin chào?"
Giọng đối phương vừa xa lạ vừa bình tĩnh: "Tôi gọi từ khoa chụp X-quang của bệnh viện XX, xin hỏi là bà Nhiễm Vũ Vi phải không ạ?"
"Tôi là con gái bà ấy, hôm qua tôi đã để lại số điện thoại của mình."
Hà Sơn Nhiên quay đầu nhìn sang.
"Ảnh CT cho thấy phổi của bà Nhiễm Vũ Vi có vết mờ lớn, mời nhanh chóng đến bệnh viện lấy kết quả và gặp bác sĩ chuyên khoa Hô hấp..."
Mặt Tống Nhiễm lập tức trở nên ngây dại.
***
Chuyên khoa hô hấp là trưởng khoa Đổng, sau khi nhận được báo cáo kiểm tra bệnh lý, chẩn đoán chính xác là ung thư phổi, đã phát triển đến giai đoạn hai.
Lòng Tống Nhiễm nặng trĩu, cô không hiểu gì về y học, hỏi đi hỏi lại: "Có nghiêm trọng không, có thể trị hết không, xác suất không chữa được có lớn không bác sĩ?"
"Bây giờ chưa thể nói chắc được, trước tiên phải xem thể chất của người bệnh và tình trạng phản hồi trị liệu, cứ nhập viện trước đã." Trưởng khoa Đổng giải thích: "Ung thư phổi không giống với các bệnh ung thư khác, chuyển biến xấu hay tốt đều cực nhanh. Đã phát triển đến giai đoạn hai thì không thể trì hoãn nữa."
Tống Nhiễm vừa ra khỏi văn phòng, đầu óc trở nên mơ hồ, vịn vào vách tường, hai chân bủn rủn gần như không thể đứng vững.
Trái lại, vẻ mặt của bà Nhiễm Vũ Vi hết sức bình tĩnh, bà thở dài, "Cả đống việc phải bàn giao, còn có vài chuyện phải đích thân..."
"Đã đến nước này rồi..." Tống Nhiễm gắt giọng: "... Mẹ còn công việc, công việc. Không còn mạng nữa con xem mẹ còn làm việc được thế nào."
Bà liếc cô, giọng thản nhiên: "Mạng sống của mẹ cũng đâu là gì nếu không có công việc."
Bà Nhiễm Vũ Vi nhanh chóng nhập viện. Trong lúc điều trị, phòng bệnh của bà chưa từng được yên tĩnh. Lãnh đạo và đồng nghiệp thi nhau đến thăm hỏi, ngày nào cũng phải dọn bớt hoa tươi. Cấp dưới ôm máy tính đến nói chuyện công việc còn nhiều hơn nữa.
Vốn dĩ chức vụ của bà cao, đảm nhiệm nhiều nhiệm vụ quan trọng, tuy bị bệnh nhưng công việc trong Sở không thể đình trệ, phòng bệnh gần như trở thành phòng làm việc của bà. Bà vừa uống thuốc, tiêm thuốc trị bệnh vừa nằm trên giường bệnh họp với cấp dưới, dặn dò bên này, bàn giao bên kia.
Bác sĩ bảo bệnh nhân cần nghỉ ngơi, đã nhắc nhở rất nhiều lần, sau nghĩ lại với chức vụ của bà cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành mặc kệ. Bác sĩ điều trị chính dặn dò Tống Nhiễm, quá trình điều trị ung thư không tránh khỏi đau đớn về thể xác, chưa kể thân thể bà Nhiễm Vũ Vi suy nhược, phải cố hết sức để bà tĩnh dưỡng, chí ít buổi tối đừng làm việc nữa.
Ban đầu Tống Nhiễm khá lịch sự với đồng nghiệp của mẹ, rồi ngày này qua ngày nọ, thân thể bà càng lúc càng gầy gò. Đến khi bà toàn thân đau đớn, mặt mày tái nhợt bất kể ngày đêm, Tống Nhiễm hết lo lắng rồi sợ hãi, lúc cấp dưới của bà lũ lượt đến hỏi chuyện công việc, cuối cùng cô không nhịn được nữa nổi cáu.
Hôm đó vào phòng bệnh, thấy mẹ bận bịu quên cả uống thuốc, mấy viên thuốc vẫn còn nguyên trên bàn, cô đã cầm cốc nước dằn xuống bàn: "Lại quên uống thuốc nữa. Mẹ có chịu chữa bệnh hay không? Đau đến mức này còn không chịu nghỉ, trong XXX không có ai à, lẽ nào không có mẹ thì cái nơi ấy sụp đổ?"
Cả nhóm nhân viên trong phòng im thin thít.
"Hơn nửa tháng rồi, bàn giao công việc thì cũng nên bàn giao xong, sau này không có việc gì lớn thì cứ gọi điện báo cáo là được, để mẹ tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Mấy người họ rối rít xin lỗi: "Do chúng tôi không tốt, quá lệ thuộc vào cấp trên, gặp phải chút việc lớn liền không nắm chắc phương hướng."
Bà Nhiễm Vũ Vi cười giảng hòa: "Con gái tôi gần đây mải chăm sóc tôi, gần như không ngủ, người mệt mỏi nên dễ nổi giận. Có điều, nếu có ngày tôi ra đi, con bé có gì cần thì cô cậu nhất định phải giúp con bé nhé."
Tống Nhiễm sửng sốt, lòng chua xót quá đỗi.
Đợi mọi người rời đi, bà Nhiễm Vũ Vi thở dài, "Công việc ở XXX áp lực lớn, một chút sơ suất nhỏ là tạo nên hậu quả to bằng trời. Đám trẻ này tận chức tận trách, công việc lại khó giải quyết, con giận họ làm gì?"
Khóe mắt Tống Nhiễm đỏ hoe, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không lên tiếng. Nhớ đến cuộc trao đổi với bác sĩ khi nãy, kết quả điều trị của mẹ cô không được lý tưởng lắm, tế bào ung thư đang lan rộng, giết chết một lượng lớn tế bào phổi bình thường.
"Mẹ cô cũng thật kiên cường, vẫn có thể kiên trì làm việc."
Tống Nhiễm không nói lời nào, hít thật sâu, ngẩng đầu lên cố nén nước mắt.
Giọng mẹ cô nhỏ nhẹ mà nghiêm khắc: "Đang yên đang lành con khóc cái gì? Yếu đuối quá, không giống mẹ chút nào."
"Ai khóc chứ?" Cô quay đầu nhìn mẹ, "Con chưa hề khóc lần nào cả."
Bà Nhiễm Vũ Vi nhìn cô hồi lâu, không nói gì, Tống Nhiễm lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tháng Chín ở Bắc Kinh, cảnh đêm lóng lánh như dải Ngân hà.
"Mẹ." Tống Nhiễm ngắm nhìn bầu trời đêm, chợt hỏi: "Mẹ không đau sao?"
"Cũng vì quá đau nên mới làm việc." Bà Nhiễm Vũ Vi bình thản nói: "Tuy mẹ từng này tuổi rồi, không còn trẻ nữa, nhưng mẹ cũng có lý tưởng và mục tiêu của bản thân. Vất vả cả đời vì sự nghiệp, còn có được thành tựu, mẹ rất vui, cũng rất tự hào. Có thể để lại nhiều thứ cho những người cấp dưới trẻ tuổi là mẹ thấy vui lòng rồi."
Nghe đến đây, Tống Nhiễm bỗng hỏi: "Mẹ còn hận bố không?"
"Hận." Câu trả lời của bà vô cùng dứt khoát.
"Mẹ còn yêu bố không?"
"Không. Đã hết yêu từ lâu rồi." Sắc mặt bà nhợt nhạt vì bệnh tật, "Có người bảo, không yêu thì sẽ không hận, còn hận nghĩ là còn yêu, đều là lời nhảm nhí. Hận là hận, không phải yêu. Ly hôn xong, mấy năm sau đó mẹ từng có vài cuộc tình khắc cốt ghi tâm, còn đối với Tống Trí Thành là thù hận từ tận đáy lòng. Mẹ hận không phải vì ông ấy lăng nhăng, yêu đương có là gì, mẹ hận vì ông ấy đã chà đạp lên lòng tự tôn của mẹ. Cả đời mẹ thành công hơn người, nhưng lại bị ông ấy sỉ nhục. Dù mẹ có chết con cũng không được cho ông ấy đến dự tang lễ của mẹ, tính mẹ thế nào con thừa biết rồi đấy."
Kiên cường kiêu ngạo, thà chết chứ không chịu thỏa hiệp, lòng tự tôn của bà còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Biết bà bị bệnh, ông Tống Trí Thành muốn đến thăm, song bà nhất quyết không đồng ý. Trước đây lúc rời khỏi thành phố Lương, bà đã nói đời này không muốn gặp lại ông nữa thì tuyệt đối không gặp mặt. Tuần trước ông Tống Trí Thành chạy đến, bà khăng khăng không cho phép ông bước vào phòng bệnh. Cuối cùng, ông đành đứng bên ngoài.
Tống Nhiễm khẽ giọng: "Được."
Thời gian không còn sớm, cô định rời đi cho bà nghỉ ngơi, bà đột nhiên cất lời: "Căn hộ ở Bắc Kinh đứng tên con, giấy tờ nhà mẹ cất trong ngăn dưới cùng của tủ quần áo."
Tống Nhiễm vội ngắt lời: "Mẹ nói việc này làm gì?"
Bà làm như không nghe thấy: "Nhiễm Nhiễm, yêu đương thì cứ vui vẻ yêu, làm việc thì cứ nghiêm túc làm. Tuy con vừa yêu liền một lòng một dạ trao hết con tim, nhưng mẹ cũng không lo con sẽ đánh mất bản thân. Mẹ biết con có lý tưởng riêng, nội tâm cũng kiên định.
Cả đời này hãy cứ theo đuổi cái con muốn, đừng sống hoài sống phí. Giá trị sinh mệnh của mỗi con người xưa nay không phải đo đạc bằng ngắn hay dài. Nghĩ thông suốt điều này, con muốn theo đuổi mục tiêu hay lý tưởng gì thì cứ yên tâm theo đuổi, can đảm xông pha. Bất kể người ở tuổi nào, nhất định đừng vì miệng lưỡi người đời mà ảnh hưởng đến bản thân. Hãy nhớ kỹ."
Tống Nhiễm chỉ nhìn ra cửa sổ, không muốn đối mặt với bà. Người mẹ xưa nay bề ngoài không ủng hộ, chỉ biết phản đối cô...
"Mẹ."
"Ừ?"
"Mẹ theo đuổi cuộc sống mẹ muốn, có từng tiếc nuối hay hối hận không?"
"Không."
Bà nhìn góc mặt con gái, lòng thầm nói: Nhưng hiện giờ mẹ có chút hối hận, hối hận một điều duy nhất là từ nhỏ không dẫn con theo, thời gian chung sống với con quá ít.
Hơn hai mươi năm trước, Nhiễm Nhiễm mới hai, ba tuổi, đáng yêu làm sao, vậy mà bà lại nỡ bỏ con gái ở lại. Hôm bà rời đi, cô con gái bé bỏng thất tha thất thiểu chạy đuổi theo trong con ngõ lát đá xanh, khóc nức nở suốt quãng đường, sao bà có thể đành lòng bỏ đi?
Tuy không ở bên cạnh, vậy mà trong cốt cách cô lại là một phiên bản Nhiễm Vũ Vi sống động khác, không hề giống ông Tống Trí Thành.
Lúc y tá vào giục tắt đèn nghỉ ngơi, Tống Nhiễm đi đến cửa mới quay đầu lại, "Cậu mợ muốn đến thăm mẹ."
"Được." Bà Nhiễm Vũ Vi nhíu mày trở mình.
Tống Nhiễm đứng ngoài phòng bệnh tựa lưng vào tường, bên trong thật yên tĩnh. Đứng thêm lát nữa, cô lại nghe thấy âm thanh mẹ cô thở dốc liên hồi vì cố nén cơn đau, nó hành hạ bà như thể muốn cắt đứt hơi thở của bà.
Tống Nhiễm lặng lẽ hít sâu, ngực như bị vài mũi dao nhọn đâm thấu. Cô không kìm nén được nữa, chạy đến hành lang, ngồi trên bậc thang, vùi đầu thật sâu giữa hai gối.
Lát sau, Tống Nhiễm lấy thuốc chống trầm cảm trong túi ra, dứt khoát nuốt xuống. Cô không biết mình đã ngồi trong bóng tối bao lâu, chỉ muốn nhờ tác dụng của thuốc để xua đi nỗi sợ hãi và đau khổ trong lòng, nhưng không có kết quả.
Thật sự không có cách nào, rốt cuộc Tống Nhiễm lục túi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Toản, dù biết rằng bên kia chỉ có tiếng tút tút kéo dài bất tận. Cô mấp máy môi định nói gì đó, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào. Mãi cho đến khi bên kia truyền đến giọng nói máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Cô nắm chặt điện thoại, vùi đầu vào khuỷu tay, hồi lâu sau mới khe khẽ thốt lên: "A Toản, mẹ em hình như... sắp không được rồi."
Tuy nhiên không ai đáp lại lời cô, ngay cả đèn cảm ứng cũng không hoạt động. Chỉ có mình cô co ro cô độc trong đêm tối.
***
Cậu mợ của Tống Nhiễm giải quyết công việc xong, liền xin đơn vị nghỉ phép dài hạn, dẫn theo Nhiễm Trì nhanh chóng đến Bắc Kinh.
Cậu của Tống Nhiễm hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy chị mình nằm trên giường bệnh với dáng vẻ gầy yếu liền khóc không ngừng. Mợ cũng khóc theo, Nhiễm Trì thì mắt hoen đỏ.
Bà Nhiễm Vũ Vi nghe thấy mà phiền, gắt giọng: "Chị còn chưa chết đâu, khóc cái gì? Khóc nữa thì đi ra ngoài mà khóc."
Cậu mợ ở lại Bắc Kinh, luân phiên chăm sóc bà Nhiễm Vũ Vi. Mỗi ngày, mợ Tống Nhiễm đều nấu cơm canh theo sách, bổ sung dinh dưỡng cho mẹ cô. Bên cạnh có thêm người thân giúp đỡ, Tống Nhiễm cũng nhẹ nhõm phần nào.
Nhưng hơn mười ngày sau, bà Nhiễm Vũ Vi lại đột ngột lâm vào tình trạng hôn mê. Bác sĩ bảo phổi bị nhiễm khuẩn, dẫn đến bệnh viêm phổi nặng, đành dùng phổi nhân tạo cho bệnh nhân.
Tống Nhiễm không hiểu nhiều về y học, nhưng cũng nhận ra bệnh tình của mẹ cô lần này thực sự nguy cấp rồi. Cậu mợ cô đều hoảng hốt, Tống Nhiễm cũng sợ hãi vô cùng, cùng đường đành gọi điện cho La Chiến, hỏi Lý Toản đang ở đâu.
La Chiến cho hay hiện giờ anh ấy cũng không có cách nào tìm được Lý Toản, chờ một tuần sau Lý Toản trở về doanh trại thì mới báo tin cho anh biết được.
Tống Nhiễm buông điện thoại ra, run rẩy ngồi giữa cầu thang, vẻ mặt tuy thẫn thờ nhưng chẳng hề rơi nước mắt.
Ngày qua ngày, bà Nhiễm Vũ Vi vẫn không ra khỏi phòng ICU(*). Tống Nhiễm không nhớ được bà đã vào đó bao nhiêu ngày, chỉ biết mỗi ngày toàn thân bà đều cắm đầy ống, ngay cả hít thở cũng phải dựa vào máy móc, cô đau đến mức sắp chết lặng.
(*) ICU là từ viết tắc của cụm từ Intensive Care Unit, chỉ phòng hồi sức tích cực hay phòng chăm sóc đặc biệt.
Xế chiều hôm nay, bà Nhiễm Vũ Vi lâm vào cơn nguy kịch. Nhịp tim bà giảm mạnh, các chuyên gia khẩn cấp lao vào phòng bệnh cấp cứu.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm chỗ cửa nơi y tá ra ra vào vào, sắc mặt trắng bệch.
Nhiễm Trì đến ôm chặt cô, nhè nhẹ vỗ lưng cô an ủi. Còn cô chỉ chòng chọc dán mắt vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, lần này màn hình không còn những con số mã hóa, mà là hai chữ "A Toản" rõ ràng.
Phút chốc đáy lòng cuồn cuộn bao nhiêu ấm ức, nước mắt rưng rưng, cô lập tức bắt máy, bên kia là giọng nói đầy lo lắng của anh: "Nhiễm Nhiễm, anh lập tức đến ngay, đừng sợ."
Cô nghẹn ngào: "A Toản, hiện tại mẹ em rất nguy kịch..."
"Đừng khóc, không sao đâu." Anh nói cực nhanh, cố gắng trấn an cô: "Em đừng sợ, đội ngũ chuyên gia chữa trị cho mẹ em là những người giỏi nhất, từng phương án chữa trị đến thuốc đều là loại tốt nhất. Bệnh này có thể chữa được, em hãy yên tâm. Năm ngoái Thượng tá Lâm cũng bị ung thư phổi, còn phát hiện muộn hơn mẹ em, nhưng thầy đã trị khỏi, chắc chắn mẹ em không có vấn đề gì đâu."
Tống Nhiễm nghe thấy lời này, tinh thần đỡ hoang mang đôi chút. Đúng vậy, sau khi bà Nhiễm Vũ Vi ngã bệnh, Sở XXX đã điều động đội ngũ chữa bệnh giỏi nhất và thuốc thang tốt nhất ở Bắc Kinh để chữa trị cho bà.
Cô lau mắt, thút thít: "Vậy anh mau đến đây đi."
"Sáu tiếng. Sáu tiếng nữa anh sẽ có mặt."
Sáu tiếng, thời gian chưa bao giờ trôi qua khó khăn, chậm chạp đến thế.
Lúc chạng vạng, bà Nhiễm Vũ Vi tạm thời vượt qua cơn nguy kịch. Mấy trưởng phòng của đơn vị bà đều đến, lần này Tống Nhiễm hết sức bình tĩnh, nói rõ chi tiết tình trạng bệnh của bà với họ.
Mẹ Hà Sơn Nhiên cũng có mặt, đau lòng ôm cô vào lòng: "Nhiễm Nhiễm, cháu vất vả rồi. Đừng sợ, mẹ cháu sẽ khỏe lại. Chuyên gia giỏi nhất cả Bắc Kinh đều ở đây, nhất định sẽ khỏi thôi."
Tống Nhiễm gật đầu.
Cô đã kiệt sức hoàn toàn, chỉ chờ khách khứa về hết liền đổ sụp trên chiếc ghế ngoài hành lang, ôm lấy mình, khuôn mặt thất thần. Lỡ như xảy ra tình huống xấu nhất, cô phải làm sao đây?
Đang nghĩ thì một vạt áo blouse trắng xuất hiện trước mắt. Tống Nhiễm ngẩng đầu, là Hà Sơn Nhiên. Anh ta vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, có chút mệt mỏi, mỉm cười nhìn cô, "Không phải bảo mắt vừa lành thì đừng khóc sao?"
Tống Nhiễm sờ lên đôi mắt đỏ hoe vì mỏi mệt của mình, "Em không khóc, vẫn luôn không khóc."
"Đừng lo. Dì Nhiễm rất kiên cường, điều trị bệnh ung thư luôn có một giai đoạn tồi tệ nhất, nhưng vượt qua được cửa ải này sẽ ổn thôi."
"Ừ. Đúng rồi, hôm nay mẹ anh có đến."
"Vậy sao? Anh cũng không biết." Nói đến đây, Hà Sơn Nhiên kể: "Anh nghe mẹ nói, khoảng thời gian trước lãnh đạo đồng nghiệp đến thăm, dì Nhiễm đều dặn dò họ."
"Dặn gì cơ?"
"Nói lỡ như, chỉ là lỡ như thôi. Sau này nhờ họ quan tâm chăm sóc em. Bảo em là phóng viên, lại hay ra nước ngoài, nếu gặp phải chuyện phiền phức gì, thì nhờ bên Sở giúp một tay."
Tống Nhiễm ngạc nhiên, mắt cay cay. Cô ra sức hít thở thật sâu, chun mũi lại, cố gắng kiềm chế.
Hà Sơn Nhiên thấy bả vai gầy yếu của cô run run, đưa tay đến định xoa đầu cô.
"Nhiễm Nhiễm!" Một giọng nói quen thuộc như đã chờ cả thế kỷ vang lên.
Tống Nhiễm quay đầu lại, thấy Lý Toản xuất hiện cuối hành lang, đang thở hổn hển, mặc bộ quân phục ngụy trang còn chưa kịp thay.
"A Toản!" Cô vụt đứng dậy lao đến, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh khóc òa.
Tống Nhiễm được mẹ dìu đi rửa mặt, sau đó chuẩn bị lên giường ngủ. Cô vừa đắp chăn thì bà Nhiễm Vũ Vi cầm lấy chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng, giọng hơi trách móc: "Sao hôm nay nhiều điện thoại quấy rầy vậy? Lại gọi đến nữa?"
Tống Nhiễm sửng sốt: "Điện thoại của ai?"
"Của con."
"Đưa cho con đi."
"Cúp máy rồi."
Tống Nhiễm lần mò với lấy điện thoại, giọng sốt ruột: "Sao mẹ lại cúp điện thoại của người ta?"
"Vừa nhìn liền biết số rác mời chào hàng gì đó rồi." Bà Nhiễm Vũ Vi không hiểu sự tình, "Xem đi, lại gọi đến nữa này."
Giây trước Tống Nhiễm còn tức giận, giây sau đã lúng túng đưa điện thoại cho bà, "Mẹ ấn nghe giúp con, sau đó ra ngoài một lát nhé."
Bà Nhiễm Vũ Vi bắt đầu hiểu ra, vừa định nói gì đó liền bị Tống Nhiễm chặn trước: "Mẹ mặc kệ chuyện của con đi."
Bà ấn nút nghe giúp cô, Tống Nhiễm đưa điện thoại đến bên tai.
"A lô?" Chất giọng trầm khàn của Lý Toản truyền đến.
Tống Nhiễm không lên tiếng, chăm chăm lắng nghe tiếng mẹ mình ra khỏi cửa.
"Nhiễm Nhiễm?" Anh lại gọi.
"Em đây." Giờ cô mới trả lời: "Khi nãy không cẩn thận ấn nhầm nút."
"Ừ. Hôm nay bận lắm hả?"
"Trước đó em đang tắm, không nghe điện thoại được." Cô dò dẫm, từ từ nằm xuống giường bệnh.
Nghe thấy tiếng chăn sột soạt, Lý Toản lại hỏi: "Em lên giường ngủ rồi à?"
"Đúng rồi." Tống Nhiễm cuộn mình trong chăn, mất đi thị giác, thính lực của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong rừng bên phía anh, cũng cảm nhận được giọng anh bên tai trầm ấm rõ ràng đến lạ, như thể trong âm thanh có sức mạnh xoa dịu, làm cô an lòng một cách khó hiểu, "Nói cho anh biết một tin tốt."
"Tin gì?"
"Em vừa nhận được lương, nhiều lắm, chờ anh về, em mời anh ăn cơm."
"Được." Anh khẽ cười, lại thở dài, "Anh chỉ muốn ăn cơm em nấu thôi... Muốn ăn canh cá."
Cô cười ngây ngô, "Được thôi, chờ anh về em nấu cho anh ăn."
"Ừ." Lý Toản nói xong lại im lặng.
Cả hai đầu dây đều yên ắng mất một lúc, mãi sau Tống Nhiễm mới hỏi: "Sao vậy?"
Anh cười buồn, "Một tháng sắp tới anh phải tham gia huấn luyện khép kín đặc biệt, có lẽ không liên lạc với em được."
"... Ồ." Giọng cô có chút hụt hẫng, vội hỏi han: "Nguy hiểm không?"
"Huấn luyện thôi."
"À, em nghe nhầm, vậy không sao." Tống Nhiễm vừa thở phào, vài giây sau bỗng hiểu ra, "Có phải huấn luyện xong thì đi nước D không?"
"... Ừ."
"Bao lâu?"
"Sáu tháng."
"Bình thường không phải là tám tháng sao?"
Lý Toản khựng lại, không tiếp lời. Tống Nhiễm lẩm bẩm: "Không sao, qua một thời gian ngắn em cũng đến nước D, khi đó có thể đi tìm anh."
Anh cười, an ủi cô: "Anh sẽ tranh thủ, xem trước khi xuất phát có thể xin nghỉ phép ba, bốn ngày, đến Bắc Kinh thăm em không."
"Thật hả?" Cô mừng rỡ.
"Anh sẽ cố hết sức."
"Tốt quá. Nhưng nếu không tranh thủ được thì cũng không sao đâu." Cô trở mình, "Ở đây mọi việc đều suôn sẻ, anh cứ yên tâm... Không cần lo lắng cho em."
Sao mà anh đành lòng cho được, giọng nhỏ nhẹ: "Sao có thể không lo lắng chứ?"
Tim Tống Nhiễm ấm áp đến suýt tan chảy, sống mũi cay cay. Bác sĩ nói hiện giờ không thể khóc, cô vội vàng nằm ngửa, mở to mắt, trước mắt vẫn là một khoảng trắng mờ đục.
Lát nữa y tá sẽ đến kiểm tra phòng, Tống Nhiễm sợ anh phát hiện ra, nói chuyện không bao lâu thì giả vờ ngáp.
"Em buồn ngủ rồi hả?"
"Ừ." Cô nhỏ giọng: "Hôm nay chạy cả ngày bên ngoài."
"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, anh cũng vậy nhé."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Điện thoại vừa tắt, xung quanh bỗng yên tĩnh như tờ, chỉ còn chiếc điện thoại tỏa ra hơi nóng áp bên má cô. Tống Nhiễm nằm đó, mắt hướng lên trần nhà chẳng có gì rõ ràng ngoại trừ một khoảng không tù mù. Cô nhìn được một lúc lâu mới lần mò đến đầu giường, ấn vào công tắc tắt đèn, tầm nhìn mơ hồ dần tối đi.
Qua giai đoạn theo dõi, mắt Tống Nhiễm không có dấu hiệu tự hồi phục, Hà Sơn Nhiên phải làm tiểu phẫu cho cô.
Sau khi phẫu thuật, cô mở mắt ra, thấy được khuôn mặt Hà Sơn Nhiên đang mỉm cười gần trong gang tấc.
"Cảm thấy thế nào?"
Tống Nhiễm thoáng chớp mắt, vui mừng: "Tốt rồi ạ!"
Hà Sơn Nhiên lùi về sau một bước, "Góc nhìn rõ không?"
"Rõ." Cô gật gù.
Anh ta lại kề đến gần một chút, bật đèn pin, kiểm tra đồng tử của cô ở khoảng cách gần. Cô ngoan ngoãn ngửa đầu phối hợp.
"Phẫu thuật rất thành công, chú ý nghỉ ngơi nhiều, mấy ngày tới hạn chế tối đa dùng mắt."
Bà Nhiễm Vũ Vi bên cạnh xen lời: "Nếu lần sau va phải đầu nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chuyện này khó nói lắm dì ạ. Có người bị va đụng nhiều lần đều không sao, có người vừa bị va liền xảy ra vấn đề. Chỉ có thể nói bình thường phải chú ý thôi. Nhưng dì và em không phải lo." Hà Sơn Nhiên trấn an: "Dù xuất hiện tình huống nào cũng sẽ có cách điều trị tương ứng, không phải vấn đề to tát."
"Vậy thì tốt."
Hà Sơn Nhiên còn có việc, chào Tống Nhiễm rồi rời đi.
Mẹ hỏi: "Lý Toản có biết chuyện này không?"
"Không phải việc gì lớn, nói ra chỉ khiến anh ấy thêm lo lắng."
Bà than thở: "Cho nên con chọn bạn trai làm nghề nào không chọn, lại khăng khăng chọn bộ đội. Sinh mạng của người lính ngoại trừ quốc gia thì là quân lệnh, không phải quân lệnh thì chính là quốc gia, con mãi mãi chỉ có thể xếp thứ ba thôi."
Tống Nhiễm cười xòa, "Không phải, con và bố A Toản cùng đồng hạng ba."
Bà lườm cô không nói gì nữa.
Tống Nhiễm nói sang chuyện khác: "Lần trước con bảo mẹ đi khám sức khỏe, hình như mẹ không đi phải không?"
"Mẹ bận chết đi được, còn phải tranh thủ thời gian chăm sóc con, con đúng là không khỏi làm người khác lo lắng." Bà Nhiễm Vũ Vi định rời đi, "Không còn việc gì nữa, mẹ về trước đây."
Tống Nhiễm kéo tay bà, "Mẹ đã đến bệnh viện rồi thì đi khám thử đi. Hôm nay dù thế nào cũng phải khám bằng được."
Bà Nhiễm Vũ Vi hết cách với con gái, đành đồng ý đi kiểm tra sức khỏe. Lúc đăng ký xếp hàng khám bệnh, điện thoại của bà như sắp nổ tung, bà luôn miệng tiếp các cuộc gọi, dặn dò công việc. Vừa chụp ảnh X-quang xong, bà liền bỏ đi, Tống Nhiễm ở lại lo liệu các thủ tục sau đó, ngày mai mới có kết quả.
Sáng hôm sau, Hà Sơn Nhiên đến kiểm tra mắt cho Tống Nhiễm, nói rằng cô có thể xuất viện. Khi anh ta đang dặn dò một số điều cần chú ý thì điện thoại của cô đổ chuông.
"Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút... A lô, xin chào?"
Giọng đối phương vừa xa lạ vừa bình tĩnh: "Tôi gọi từ khoa chụp X-quang của bệnh viện XX, xin hỏi là bà Nhiễm Vũ Vi phải không ạ?"
"Tôi là con gái bà ấy, hôm qua tôi đã để lại số điện thoại của mình."
Hà Sơn Nhiên quay đầu nhìn sang.
"Ảnh CT cho thấy phổi của bà Nhiễm Vũ Vi có vết mờ lớn, mời nhanh chóng đến bệnh viện lấy kết quả và gặp bác sĩ chuyên khoa Hô hấp..."
Mặt Tống Nhiễm lập tức trở nên ngây dại.
***
Chuyên khoa hô hấp là trưởng khoa Đổng, sau khi nhận được báo cáo kiểm tra bệnh lý, chẩn đoán chính xác là ung thư phổi, đã phát triển đến giai đoạn hai.
Lòng Tống Nhiễm nặng trĩu, cô không hiểu gì về y học, hỏi đi hỏi lại: "Có nghiêm trọng không, có thể trị hết không, xác suất không chữa được có lớn không bác sĩ?"
"Bây giờ chưa thể nói chắc được, trước tiên phải xem thể chất của người bệnh và tình trạng phản hồi trị liệu, cứ nhập viện trước đã." Trưởng khoa Đổng giải thích: "Ung thư phổi không giống với các bệnh ung thư khác, chuyển biến xấu hay tốt đều cực nhanh. Đã phát triển đến giai đoạn hai thì không thể trì hoãn nữa."
Tống Nhiễm vừa ra khỏi văn phòng, đầu óc trở nên mơ hồ, vịn vào vách tường, hai chân bủn rủn gần như không thể đứng vững.
Trái lại, vẻ mặt của bà Nhiễm Vũ Vi hết sức bình tĩnh, bà thở dài, "Cả đống việc phải bàn giao, còn có vài chuyện phải đích thân..."
"Đã đến nước này rồi..." Tống Nhiễm gắt giọng: "... Mẹ còn công việc, công việc. Không còn mạng nữa con xem mẹ còn làm việc được thế nào."
Bà liếc cô, giọng thản nhiên: "Mạng sống của mẹ cũng đâu là gì nếu không có công việc."
Bà Nhiễm Vũ Vi nhanh chóng nhập viện. Trong lúc điều trị, phòng bệnh của bà chưa từng được yên tĩnh. Lãnh đạo và đồng nghiệp thi nhau đến thăm hỏi, ngày nào cũng phải dọn bớt hoa tươi. Cấp dưới ôm máy tính đến nói chuyện công việc còn nhiều hơn nữa.
Vốn dĩ chức vụ của bà cao, đảm nhiệm nhiều nhiệm vụ quan trọng, tuy bị bệnh nhưng công việc trong Sở không thể đình trệ, phòng bệnh gần như trở thành phòng làm việc của bà. Bà vừa uống thuốc, tiêm thuốc trị bệnh vừa nằm trên giường bệnh họp với cấp dưới, dặn dò bên này, bàn giao bên kia.
Bác sĩ bảo bệnh nhân cần nghỉ ngơi, đã nhắc nhở rất nhiều lần, sau nghĩ lại với chức vụ của bà cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành mặc kệ. Bác sĩ điều trị chính dặn dò Tống Nhiễm, quá trình điều trị ung thư không tránh khỏi đau đớn về thể xác, chưa kể thân thể bà Nhiễm Vũ Vi suy nhược, phải cố hết sức để bà tĩnh dưỡng, chí ít buổi tối đừng làm việc nữa.
Ban đầu Tống Nhiễm khá lịch sự với đồng nghiệp của mẹ, rồi ngày này qua ngày nọ, thân thể bà càng lúc càng gầy gò. Đến khi bà toàn thân đau đớn, mặt mày tái nhợt bất kể ngày đêm, Tống Nhiễm hết lo lắng rồi sợ hãi, lúc cấp dưới của bà lũ lượt đến hỏi chuyện công việc, cuối cùng cô không nhịn được nữa nổi cáu.
Hôm đó vào phòng bệnh, thấy mẹ bận bịu quên cả uống thuốc, mấy viên thuốc vẫn còn nguyên trên bàn, cô đã cầm cốc nước dằn xuống bàn: "Lại quên uống thuốc nữa. Mẹ có chịu chữa bệnh hay không? Đau đến mức này còn không chịu nghỉ, trong XXX không có ai à, lẽ nào không có mẹ thì cái nơi ấy sụp đổ?"
Cả nhóm nhân viên trong phòng im thin thít.
"Hơn nửa tháng rồi, bàn giao công việc thì cũng nên bàn giao xong, sau này không có việc gì lớn thì cứ gọi điện báo cáo là được, để mẹ tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Mấy người họ rối rít xin lỗi: "Do chúng tôi không tốt, quá lệ thuộc vào cấp trên, gặp phải chút việc lớn liền không nắm chắc phương hướng."
Bà Nhiễm Vũ Vi cười giảng hòa: "Con gái tôi gần đây mải chăm sóc tôi, gần như không ngủ, người mệt mỏi nên dễ nổi giận. Có điều, nếu có ngày tôi ra đi, con bé có gì cần thì cô cậu nhất định phải giúp con bé nhé."
Tống Nhiễm sửng sốt, lòng chua xót quá đỗi.
Đợi mọi người rời đi, bà Nhiễm Vũ Vi thở dài, "Công việc ở XXX áp lực lớn, một chút sơ suất nhỏ là tạo nên hậu quả to bằng trời. Đám trẻ này tận chức tận trách, công việc lại khó giải quyết, con giận họ làm gì?"
Khóe mắt Tống Nhiễm đỏ hoe, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không lên tiếng. Nhớ đến cuộc trao đổi với bác sĩ khi nãy, kết quả điều trị của mẹ cô không được lý tưởng lắm, tế bào ung thư đang lan rộng, giết chết một lượng lớn tế bào phổi bình thường.
"Mẹ cô cũng thật kiên cường, vẫn có thể kiên trì làm việc."
Tống Nhiễm không nói lời nào, hít thật sâu, ngẩng đầu lên cố nén nước mắt.
Giọng mẹ cô nhỏ nhẹ mà nghiêm khắc: "Đang yên đang lành con khóc cái gì? Yếu đuối quá, không giống mẹ chút nào."
"Ai khóc chứ?" Cô quay đầu nhìn mẹ, "Con chưa hề khóc lần nào cả."
Bà Nhiễm Vũ Vi nhìn cô hồi lâu, không nói gì, Tống Nhiễm lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tháng Chín ở Bắc Kinh, cảnh đêm lóng lánh như dải Ngân hà.
"Mẹ." Tống Nhiễm ngắm nhìn bầu trời đêm, chợt hỏi: "Mẹ không đau sao?"
"Cũng vì quá đau nên mới làm việc." Bà Nhiễm Vũ Vi bình thản nói: "Tuy mẹ từng này tuổi rồi, không còn trẻ nữa, nhưng mẹ cũng có lý tưởng và mục tiêu của bản thân. Vất vả cả đời vì sự nghiệp, còn có được thành tựu, mẹ rất vui, cũng rất tự hào. Có thể để lại nhiều thứ cho những người cấp dưới trẻ tuổi là mẹ thấy vui lòng rồi."
Nghe đến đây, Tống Nhiễm bỗng hỏi: "Mẹ còn hận bố không?"
"Hận." Câu trả lời của bà vô cùng dứt khoát.
"Mẹ còn yêu bố không?"
"Không. Đã hết yêu từ lâu rồi." Sắc mặt bà nhợt nhạt vì bệnh tật, "Có người bảo, không yêu thì sẽ không hận, còn hận nghĩ là còn yêu, đều là lời nhảm nhí. Hận là hận, không phải yêu. Ly hôn xong, mấy năm sau đó mẹ từng có vài cuộc tình khắc cốt ghi tâm, còn đối với Tống Trí Thành là thù hận từ tận đáy lòng. Mẹ hận không phải vì ông ấy lăng nhăng, yêu đương có là gì, mẹ hận vì ông ấy đã chà đạp lên lòng tự tôn của mẹ. Cả đời mẹ thành công hơn người, nhưng lại bị ông ấy sỉ nhục. Dù mẹ có chết con cũng không được cho ông ấy đến dự tang lễ của mẹ, tính mẹ thế nào con thừa biết rồi đấy."
Kiên cường kiêu ngạo, thà chết chứ không chịu thỏa hiệp, lòng tự tôn của bà còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Biết bà bị bệnh, ông Tống Trí Thành muốn đến thăm, song bà nhất quyết không đồng ý. Trước đây lúc rời khỏi thành phố Lương, bà đã nói đời này không muốn gặp lại ông nữa thì tuyệt đối không gặp mặt. Tuần trước ông Tống Trí Thành chạy đến, bà khăng khăng không cho phép ông bước vào phòng bệnh. Cuối cùng, ông đành đứng bên ngoài.
Tống Nhiễm khẽ giọng: "Được."
Thời gian không còn sớm, cô định rời đi cho bà nghỉ ngơi, bà đột nhiên cất lời: "Căn hộ ở Bắc Kinh đứng tên con, giấy tờ nhà mẹ cất trong ngăn dưới cùng của tủ quần áo."
Tống Nhiễm vội ngắt lời: "Mẹ nói việc này làm gì?"
Bà làm như không nghe thấy: "Nhiễm Nhiễm, yêu đương thì cứ vui vẻ yêu, làm việc thì cứ nghiêm túc làm. Tuy con vừa yêu liền một lòng một dạ trao hết con tim, nhưng mẹ cũng không lo con sẽ đánh mất bản thân. Mẹ biết con có lý tưởng riêng, nội tâm cũng kiên định.
Cả đời này hãy cứ theo đuổi cái con muốn, đừng sống hoài sống phí. Giá trị sinh mệnh của mỗi con người xưa nay không phải đo đạc bằng ngắn hay dài. Nghĩ thông suốt điều này, con muốn theo đuổi mục tiêu hay lý tưởng gì thì cứ yên tâm theo đuổi, can đảm xông pha. Bất kể người ở tuổi nào, nhất định đừng vì miệng lưỡi người đời mà ảnh hưởng đến bản thân. Hãy nhớ kỹ."
Tống Nhiễm chỉ nhìn ra cửa sổ, không muốn đối mặt với bà. Người mẹ xưa nay bề ngoài không ủng hộ, chỉ biết phản đối cô...
"Mẹ."
"Ừ?"
"Mẹ theo đuổi cuộc sống mẹ muốn, có từng tiếc nuối hay hối hận không?"
"Không."
Bà nhìn góc mặt con gái, lòng thầm nói: Nhưng hiện giờ mẹ có chút hối hận, hối hận một điều duy nhất là từ nhỏ không dẫn con theo, thời gian chung sống với con quá ít.
Hơn hai mươi năm trước, Nhiễm Nhiễm mới hai, ba tuổi, đáng yêu làm sao, vậy mà bà lại nỡ bỏ con gái ở lại. Hôm bà rời đi, cô con gái bé bỏng thất tha thất thiểu chạy đuổi theo trong con ngõ lát đá xanh, khóc nức nở suốt quãng đường, sao bà có thể đành lòng bỏ đi?
Tuy không ở bên cạnh, vậy mà trong cốt cách cô lại là một phiên bản Nhiễm Vũ Vi sống động khác, không hề giống ông Tống Trí Thành.
Lúc y tá vào giục tắt đèn nghỉ ngơi, Tống Nhiễm đi đến cửa mới quay đầu lại, "Cậu mợ muốn đến thăm mẹ."
"Được." Bà Nhiễm Vũ Vi nhíu mày trở mình.
Tống Nhiễm đứng ngoài phòng bệnh tựa lưng vào tường, bên trong thật yên tĩnh. Đứng thêm lát nữa, cô lại nghe thấy âm thanh mẹ cô thở dốc liên hồi vì cố nén cơn đau, nó hành hạ bà như thể muốn cắt đứt hơi thở của bà.
Tống Nhiễm lặng lẽ hít sâu, ngực như bị vài mũi dao nhọn đâm thấu. Cô không kìm nén được nữa, chạy đến hành lang, ngồi trên bậc thang, vùi đầu thật sâu giữa hai gối.
Lát sau, Tống Nhiễm lấy thuốc chống trầm cảm trong túi ra, dứt khoát nuốt xuống. Cô không biết mình đã ngồi trong bóng tối bao lâu, chỉ muốn nhờ tác dụng của thuốc để xua đi nỗi sợ hãi và đau khổ trong lòng, nhưng không có kết quả.
Thật sự không có cách nào, rốt cuộc Tống Nhiễm lục túi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Toản, dù biết rằng bên kia chỉ có tiếng tút tút kéo dài bất tận. Cô mấp máy môi định nói gì đó, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào. Mãi cho đến khi bên kia truyền đến giọng nói máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Cô nắm chặt điện thoại, vùi đầu vào khuỷu tay, hồi lâu sau mới khe khẽ thốt lên: "A Toản, mẹ em hình như... sắp không được rồi."
Tuy nhiên không ai đáp lại lời cô, ngay cả đèn cảm ứng cũng không hoạt động. Chỉ có mình cô co ro cô độc trong đêm tối.
***
Cậu mợ của Tống Nhiễm giải quyết công việc xong, liền xin đơn vị nghỉ phép dài hạn, dẫn theo Nhiễm Trì nhanh chóng đến Bắc Kinh.
Cậu của Tống Nhiễm hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy chị mình nằm trên giường bệnh với dáng vẻ gầy yếu liền khóc không ngừng. Mợ cũng khóc theo, Nhiễm Trì thì mắt hoen đỏ.
Bà Nhiễm Vũ Vi nghe thấy mà phiền, gắt giọng: "Chị còn chưa chết đâu, khóc cái gì? Khóc nữa thì đi ra ngoài mà khóc."
Cậu mợ ở lại Bắc Kinh, luân phiên chăm sóc bà Nhiễm Vũ Vi. Mỗi ngày, mợ Tống Nhiễm đều nấu cơm canh theo sách, bổ sung dinh dưỡng cho mẹ cô. Bên cạnh có thêm người thân giúp đỡ, Tống Nhiễm cũng nhẹ nhõm phần nào.
Nhưng hơn mười ngày sau, bà Nhiễm Vũ Vi lại đột ngột lâm vào tình trạng hôn mê. Bác sĩ bảo phổi bị nhiễm khuẩn, dẫn đến bệnh viêm phổi nặng, đành dùng phổi nhân tạo cho bệnh nhân.
Tống Nhiễm không hiểu nhiều về y học, nhưng cũng nhận ra bệnh tình của mẹ cô lần này thực sự nguy cấp rồi. Cậu mợ cô đều hoảng hốt, Tống Nhiễm cũng sợ hãi vô cùng, cùng đường đành gọi điện cho La Chiến, hỏi Lý Toản đang ở đâu.
La Chiến cho hay hiện giờ anh ấy cũng không có cách nào tìm được Lý Toản, chờ một tuần sau Lý Toản trở về doanh trại thì mới báo tin cho anh biết được.
Tống Nhiễm buông điện thoại ra, run rẩy ngồi giữa cầu thang, vẻ mặt tuy thẫn thờ nhưng chẳng hề rơi nước mắt.
Ngày qua ngày, bà Nhiễm Vũ Vi vẫn không ra khỏi phòng ICU(*). Tống Nhiễm không nhớ được bà đã vào đó bao nhiêu ngày, chỉ biết mỗi ngày toàn thân bà đều cắm đầy ống, ngay cả hít thở cũng phải dựa vào máy móc, cô đau đến mức sắp chết lặng.
(*) ICU là từ viết tắc của cụm từ Intensive Care Unit, chỉ phòng hồi sức tích cực hay phòng chăm sóc đặc biệt.
Xế chiều hôm nay, bà Nhiễm Vũ Vi lâm vào cơn nguy kịch. Nhịp tim bà giảm mạnh, các chuyên gia khẩn cấp lao vào phòng bệnh cấp cứu.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm chỗ cửa nơi y tá ra ra vào vào, sắc mặt trắng bệch.
Nhiễm Trì đến ôm chặt cô, nhè nhẹ vỗ lưng cô an ủi. Còn cô chỉ chòng chọc dán mắt vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, lần này màn hình không còn những con số mã hóa, mà là hai chữ "A Toản" rõ ràng.
Phút chốc đáy lòng cuồn cuộn bao nhiêu ấm ức, nước mắt rưng rưng, cô lập tức bắt máy, bên kia là giọng nói đầy lo lắng của anh: "Nhiễm Nhiễm, anh lập tức đến ngay, đừng sợ."
Cô nghẹn ngào: "A Toản, hiện tại mẹ em rất nguy kịch..."
"Đừng khóc, không sao đâu." Anh nói cực nhanh, cố gắng trấn an cô: "Em đừng sợ, đội ngũ chuyên gia chữa trị cho mẹ em là những người giỏi nhất, từng phương án chữa trị đến thuốc đều là loại tốt nhất. Bệnh này có thể chữa được, em hãy yên tâm. Năm ngoái Thượng tá Lâm cũng bị ung thư phổi, còn phát hiện muộn hơn mẹ em, nhưng thầy đã trị khỏi, chắc chắn mẹ em không có vấn đề gì đâu."
Tống Nhiễm nghe thấy lời này, tinh thần đỡ hoang mang đôi chút. Đúng vậy, sau khi bà Nhiễm Vũ Vi ngã bệnh, Sở XXX đã điều động đội ngũ chữa bệnh giỏi nhất và thuốc thang tốt nhất ở Bắc Kinh để chữa trị cho bà.
Cô lau mắt, thút thít: "Vậy anh mau đến đây đi."
"Sáu tiếng. Sáu tiếng nữa anh sẽ có mặt."
Sáu tiếng, thời gian chưa bao giờ trôi qua khó khăn, chậm chạp đến thế.
Lúc chạng vạng, bà Nhiễm Vũ Vi tạm thời vượt qua cơn nguy kịch. Mấy trưởng phòng của đơn vị bà đều đến, lần này Tống Nhiễm hết sức bình tĩnh, nói rõ chi tiết tình trạng bệnh của bà với họ.
Mẹ Hà Sơn Nhiên cũng có mặt, đau lòng ôm cô vào lòng: "Nhiễm Nhiễm, cháu vất vả rồi. Đừng sợ, mẹ cháu sẽ khỏe lại. Chuyên gia giỏi nhất cả Bắc Kinh đều ở đây, nhất định sẽ khỏi thôi."
Tống Nhiễm gật đầu.
Cô đã kiệt sức hoàn toàn, chỉ chờ khách khứa về hết liền đổ sụp trên chiếc ghế ngoài hành lang, ôm lấy mình, khuôn mặt thất thần. Lỡ như xảy ra tình huống xấu nhất, cô phải làm sao đây?
Đang nghĩ thì một vạt áo blouse trắng xuất hiện trước mắt. Tống Nhiễm ngẩng đầu, là Hà Sơn Nhiên. Anh ta vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, có chút mệt mỏi, mỉm cười nhìn cô, "Không phải bảo mắt vừa lành thì đừng khóc sao?"
Tống Nhiễm sờ lên đôi mắt đỏ hoe vì mỏi mệt của mình, "Em không khóc, vẫn luôn không khóc."
"Đừng lo. Dì Nhiễm rất kiên cường, điều trị bệnh ung thư luôn có một giai đoạn tồi tệ nhất, nhưng vượt qua được cửa ải này sẽ ổn thôi."
"Ừ. Đúng rồi, hôm nay mẹ anh có đến."
"Vậy sao? Anh cũng không biết." Nói đến đây, Hà Sơn Nhiên kể: "Anh nghe mẹ nói, khoảng thời gian trước lãnh đạo đồng nghiệp đến thăm, dì Nhiễm đều dặn dò họ."
"Dặn gì cơ?"
"Nói lỡ như, chỉ là lỡ như thôi. Sau này nhờ họ quan tâm chăm sóc em. Bảo em là phóng viên, lại hay ra nước ngoài, nếu gặp phải chuyện phiền phức gì, thì nhờ bên Sở giúp một tay."
Tống Nhiễm ngạc nhiên, mắt cay cay. Cô ra sức hít thở thật sâu, chun mũi lại, cố gắng kiềm chế.
Hà Sơn Nhiên thấy bả vai gầy yếu của cô run run, đưa tay đến định xoa đầu cô.
"Nhiễm Nhiễm!" Một giọng nói quen thuộc như đã chờ cả thế kỷ vang lên.
Tống Nhiễm quay đầu lại, thấy Lý Toản xuất hiện cuối hành lang, đang thở hổn hển, mặc bộ quân phục ngụy trang còn chưa kịp thay.
"A Toản!" Cô vụt đứng dậy lao đến, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh khóc òa.
Bình luận facebook