Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136: Ngoại truyện 25
Rất rất nhiều năm sau, lâu đến mức Kỳ Huyền cũng đã lấy thái tử phi, sinh con đẻ cái.
…
Minh Trăn ngửa đầu nhìn về phía Kỳ Sùng: “Bệ hạ, bây giờ… thiếp đã quên mất rất nhiều chuyện.”
Kỳ Sùng nắm lấy ngón tay của nữ tử, đan mười ngón vào nhau với nàng: “Trẫm vẫn còn nhớ rõ.”
Hắn nhớ rõ khi Minh Trăn năm tuổi, chui ra từ trong bụi hoa ướt nhẹp, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Kỳ Sùng nhớ rõ đôi mắt rung động lòng người của A Trăn, mang theo ánh nước mênh mông, vô cùng sạch sẽ.
Thời thiếu niên, Kỳ Sùng đã quen nhìn sự u ám bẩn thỉu bên trong bức tường cung cấm, đôi đồng tử của Minh Trăn chính là thứ sạch sẽ nhất mà hắn đã từng trông thấy lúc bấy giờ.
Đáng tiếc lúc ấy hắn kiêu ngạo ngang ngược, không hề biết sau này mình lại yêu nàng sâu đậm vô cùng.
Kỳ Sùng cũng nhớ rõ khi Minh Trăn mười tuổi, khi đó cô nương nho nhỏ đang tập múa, tay nhỏ giơ qua đỉnh đầu, thân thể đang xoay tròn ở bên trong cung điện, bởi vì nàng mặc váy lụa màu xanh lá nên khi xoay tròn trông giống như một chiếc lá sen.
Sau đó, mỗi khi nhìn thấy lá sen, Kỳ Sùng lại nhớ tới Minh Trăn lúc mười tuổi.
Đáng tiếc lúc ấy hắn bận bịu chuyện tranh đấu trên triều đình, chưa đặt nàng vào vị trí quan trong nhất dưới đáy lòng.
Đương nhiên hắn còn nhớ rõ lúc Minh Trăn mười lăm tuổi, tiểu cô nương cập kê, nàng đã trở nên duyên dáng yêu kiều, vải lụa mỏng dính tung bay trong gió, mái tóc đen như mực bồng bềnh theo chiều gió, trên đầu đội vòng hoa bện từ hoa tường vi, đi xuyên qua hành lang rất dài. Đúng lúc là mùa hè nóng bức, thời tiết oi bức, nàng đi mệt thì ngồi gần bờ nước, trên người ra một lớp mồ hôi mỏng, gió thổi váy áo bay phồng lên, vòng hoa tường vi rơi vào trong hồ nước.
Kỳ Sùng nhìn xuống từ trên lầu cao, chỉ cảm thấy phong cảnh đẹp nhưng không ngờ, thứ khiến hắn cảm thấy đẹp lại chỉ có một mình nàng mà thôi.
Ở bên nàng lâu rồi, một năm như một ngày, chớp mắt đã đi tới cuối đời.
Hắn rút châm khóa linh của Minh Trăn ra, thật ra thì lấy hay không cũng chẳng khác gì nhau. Từ bé đến khi dậy thì trở thành thiếu nữ, nàng chậm chạp ngốc nghếch hơn người khác một chút nhưng sau đó, trí tuệ tự thông suốt. Sau khi thấm nhuần thi thư thì thật ra A Trăn của hắn rất thông minh.
Mũi châm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tựa hồ ghi lại những hình ảnh vui vẻ trong quá khứ.
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn, ở bên cạnh nàng, dù một trăm năm thì cũng cảm thấy mãi không đủ.
Chuyện cũ năm xưa, có lẽ nàng sẽ dần dần quên đi nhưng Kỳ Sùng sẽ luôn luôn ghi tạc ở tận đáy lòng.
Kỳ Sùng hôn nhẹ một cái lên trán Minh Trăn: “Chúng ta, sống đắp cùng chăn, ch3t chôn cùng huyệt.”
- -----oOo------
…
Minh Trăn ngửa đầu nhìn về phía Kỳ Sùng: “Bệ hạ, bây giờ… thiếp đã quên mất rất nhiều chuyện.”
Kỳ Sùng nắm lấy ngón tay của nữ tử, đan mười ngón vào nhau với nàng: “Trẫm vẫn còn nhớ rõ.”
Hắn nhớ rõ khi Minh Trăn năm tuổi, chui ra từ trong bụi hoa ướt nhẹp, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Kỳ Sùng nhớ rõ đôi mắt rung động lòng người của A Trăn, mang theo ánh nước mênh mông, vô cùng sạch sẽ.
Thời thiếu niên, Kỳ Sùng đã quen nhìn sự u ám bẩn thỉu bên trong bức tường cung cấm, đôi đồng tử của Minh Trăn chính là thứ sạch sẽ nhất mà hắn đã từng trông thấy lúc bấy giờ.
Đáng tiếc lúc ấy hắn kiêu ngạo ngang ngược, không hề biết sau này mình lại yêu nàng sâu đậm vô cùng.
Kỳ Sùng cũng nhớ rõ khi Minh Trăn mười tuổi, khi đó cô nương nho nhỏ đang tập múa, tay nhỏ giơ qua đỉnh đầu, thân thể đang xoay tròn ở bên trong cung điện, bởi vì nàng mặc váy lụa màu xanh lá nên khi xoay tròn trông giống như một chiếc lá sen.
Sau đó, mỗi khi nhìn thấy lá sen, Kỳ Sùng lại nhớ tới Minh Trăn lúc mười tuổi.
Đáng tiếc lúc ấy hắn bận bịu chuyện tranh đấu trên triều đình, chưa đặt nàng vào vị trí quan trong nhất dưới đáy lòng.
Đương nhiên hắn còn nhớ rõ lúc Minh Trăn mười lăm tuổi, tiểu cô nương cập kê, nàng đã trở nên duyên dáng yêu kiều, vải lụa mỏng dính tung bay trong gió, mái tóc đen như mực bồng bềnh theo chiều gió, trên đầu đội vòng hoa bện từ hoa tường vi, đi xuyên qua hành lang rất dài. Đúng lúc là mùa hè nóng bức, thời tiết oi bức, nàng đi mệt thì ngồi gần bờ nước, trên người ra một lớp mồ hôi mỏng, gió thổi váy áo bay phồng lên, vòng hoa tường vi rơi vào trong hồ nước.
Kỳ Sùng nhìn xuống từ trên lầu cao, chỉ cảm thấy phong cảnh đẹp nhưng không ngờ, thứ khiến hắn cảm thấy đẹp lại chỉ có một mình nàng mà thôi.
Ở bên nàng lâu rồi, một năm như một ngày, chớp mắt đã đi tới cuối đời.
Hắn rút châm khóa linh của Minh Trăn ra, thật ra thì lấy hay không cũng chẳng khác gì nhau. Từ bé đến khi dậy thì trở thành thiếu nữ, nàng chậm chạp ngốc nghếch hơn người khác một chút nhưng sau đó, trí tuệ tự thông suốt. Sau khi thấm nhuần thi thư thì thật ra A Trăn của hắn rất thông minh.
Mũi châm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tựa hồ ghi lại những hình ảnh vui vẻ trong quá khứ.
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn, ở bên cạnh nàng, dù một trăm năm thì cũng cảm thấy mãi không đủ.
Chuyện cũ năm xưa, có lẽ nàng sẽ dần dần quên đi nhưng Kỳ Sùng sẽ luôn luôn ghi tạc ở tận đáy lòng.
Kỳ Sùng hôn nhẹ một cái lên trán Minh Trăn: “Chúng ta, sống đắp cùng chăn, ch3t chôn cùng huyệt.”
- -----oOo------
Bình luận facebook