-
Chương 45
Nhưng mà Trì Đông Chí cũng không đến như đã hẹn, ngày gặp mặt đó, trong đội nhận được tin báo án. Cầm vũ khí xông vào nhà cướp giật, người bị hại giả vờ chết tránh được một kiếp nạn, sau khi tên côn đồ rời đi thì lập tức báo án, còn chỉ ra lúc vật lộn với tên côn đồ trên người dính vết sơn.
Lý Trường Hà dẫn một đội tới hiện trường, trong video giám sát ghi hình lại của tiểu khu tra ra được tuyến đường tên côn đồ chạy trốn và biển số xe, không tới hai giờ bắt đầu bao vây chặn ở phía sau ngọn núi nhỏ vùng ngoại thành.
Trì Đông Chí thấy tay Chu Nhiễm cầm khẩu súng run rẩy, khẩu súng sau khi lắp đạn nặng không tới năm cân (cân TQ 1 cân = 0,5kg), nguyên nhân Chu Nhiễm run rẩy là do sợ hãi. Trì Đông Chí có chút không đành lòng, lấy tay ấn trên mu bàn tay anh ta, ánh mắt kiên định, giọng điệu kiên quyết, “Nếu để cho em ở lại trong xe, em bằng lòng không?”
Chu Nhiễm vô cùng kiên định lắc đầu.
Trì Đông Chí nói, “Hôm nay Cốc Tử không ở đây, nhưng mà nếu cô ấy có ở đây, cho dù cô ấy là con gái, chị cũng sẽ không cho các em luôn trốn sau lưng. Em sợ chết sao?”
Chu Nhiễm gật đầu, có chút ngượng ngùng, “Sợ.”
“Sợ là được rồi.” Trì Đông Chí đỡ cánh tay anh ra, chỉnh cho tầm mắt anh ta và khẩu súng thẳng một đường thẳng, “Bởi vì sợ chết, cho nên em không thể run rẩy, không thể căng thẳng, em buông lỏng tay có khả năng là buông sinh mệnh chính bản thân mình. Ở trong trường cánh sát chúng ta học được kiến thức không chỉ đùng để phá án, em phải chuẩn bị đường lối tốt nhất.”
Chu Nhiễm nâng súng, trong lòng nhớ lại lời Trì Đông Chí. Anh ta nghĩ, Trì Đông Chí đúng là đáng giá để anh ta yêu, bình tĩnh, cố chấp, mạnh mẽ, lý trí nhất làm cho phe cánh bản thân bọn họ thêm vững vàng. Nhưng trong tình cảm cô không lý trí, chung quy đối với chồng mình chuyên tâm che chở, nấp ở phía sau, nhưng chính vì không lý trí, mới lộ vẻ tinh tế động lòng người như vậy, mặc dù điều này không thuộc về anh ta, nhưng anh ta vẫn yêu, yêu Trì Đông Chí có tình nghĩa.
Đột nhiên toàn thân Chu Nhiễm tràn đầy sức mạnh, hành động việc làm của Trì Đông Chí nói với anh, yêu một người là muốn dùng hết sức mạnh bảo vệ cô phía sau người, ý niệm là sai, tình cảm là đúng.
Quá trình như thế nào Chu Nhiễm cũng không nhớ rõ, anh ta chỉ biết mình nổ súng, sau đó lại có tiếng súng vang lên sát lỗ tai anh ta, khoảng cách đặc biệt rất gần, kết quả là, tên côn đồ một phát bị đánh gục một phát bị bắn chết, mà anh ta, tạm thời giống như mất đi khả năng nghe.
Anh ta ở trong bệnh viện gặp lại Trì Đông Chí, lúc ấy cô ngồi trên ghế dài ở hành lang chờ anh ta, trong tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút lo lắng. Chu Nhiễm đi tới bên người cô ngồi xuồng, cười xấu hổ, thuận tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô, tự mình hít một hơi, âm thầm vui vẻ.
Trì Đông Chí giật mình nhìn anh ta một lúc, lắc đầu bật cười, giúp anh ta châm một điếu thuốc nữa, “Lỗ tai em không có chuyện gì chứ?”
Chu Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy bên trong vang lên ong ong, cảm thấy có chút buồn phiền, “Chị nói gì em không nghe rõ?”
Trì Đông Chí tiến lên gần bên tai anh ta lớn tiếng hỏi lại một câu.
“À…, em không sao.” Chu Nhiễm trả lời giọng nói cũng vô cùng vang dội, “Phát súng kia là chị bắn à?”
“Phát súng nào?”
“Phát súng ở chỗ này nè.” Chu Nhiễm chỉ chỉ trán, ý là chỉ đánh gục được tên côn đồ. Sau đó nở nụ cười, “Lại còn rất chuẩn nữa chứ.”
Trì Đông Chí nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, nhìn tiếp anh ta vài lần nữa, vẫn cứ không mở miệng.
“Làm sao vậy? Không phải chị bắn à?”
Trì Đông Chí lắc đầu, cẩn thận chỉ chỉ anh ta, “Em bắn.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Chu Nhiễm ngưng đọng, cảm giác không thể tin được, nghĩ lại mà sợ anh ta vẫn không nghĩ tới, chỉ cảm thấy phát súng này không phải anh ta bắn, anh ta còn chưa xuất sắc đến mức này. Nhưng mà trong lòng ‘dời sông lấp bể’ khó chịu muốn chết, bản lĩnh của anh ta trong chớp mắt một mạng người biến mất ngay dưới tay anh ta.
“Chu Nhiễm.” Trì Đông Chí kéo lỗ tai anh ta, nói bên tai, “Đều sẽ có lần đầu tiên, em đừng sợ.”
Chu Nhiễm quay đầu nhìn cô, “Chị thì sao? Lần đầu tiên lúc đó chị sợ không?”
Trì Đông Chí lắc đầu, “Chị chưa từng trải qua, không cần phải trải qua chuẩn bị tâm lý đã sớm làm được rồi.”
Chu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, loại cảm giác không dễ chịu này, anh ta không dám tưởng tượng Trì Đông Chí là một người con gái mà nói sẽ phải làm thế nào băn khoăn tính toán thời điểm quan trọng như vậy.
Đương nhiên Chu Nhiễm cũng trôi qua không tốt, gần đây ban đêm thường mơ thấy ác mộng, nội dung trống rỗng, sau khi giật mình tỉnh dậy thầm cảm thấy may mắn, tất cả quá trình không thấy hưng phấn mệt mỏi, nếu không có nội dung thực tế có khả năng anh ta mơ thấy, nhưng mà có đầy đủ con người.
Sau khi Chu Nhiễm tỉnh lại thì không ngủ được, vừa nhìn thời gian mới mười giờ tối, nghĩ Trì Đông Chí chưa chắc sẽ nghỉ sớm như vậy, cầm thuốc gõ cửa phòng cô.
Quả nhiên Trì Đông Chí chưa ngủ, hình như vừa mới tắm rửa, vừa lau tóc vừa mở vừa cửa cho anh ta, “Sao em lại tới đây hả?”
Chu Nhiễm lắc lắc túi thuốc trong tay, cười ấm áp lương thiện không có ác ý, “Muốn nhờ chị giúp việc bôi thuốc.”
“Vào đi.” Trì Đông Chí nhường anh ta tiến vào, còn mình ngồi trên ghế sô pha vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Qua đây nằm xuống.”
Sau đó như là nhớ tới cái gì, lại vào phòng ngủ mặc áo trong, trở ra đặt đầu anh ta lên trên đùi mình, cho dễ bôi thuốc. Mấy giọt chất lỏng chảy vào trong lỗ tai Chu Nhiễm, Trì Đông Chí nhìn thấy viền tai anh ta đỏ trong suốt, có chút không rõ nguyên nhân.
Chu Nhiễm hối hận, cắn răng chịu đựng, toàn thân trên dưới của anh ta chỗ mẫn cảm nhất chính là lỗ tai, cảm xúc xấu hổ tức giận xúc động tất cả đều từ lỗ tai là nhìn ra được, bị Trì Đông Chí kéo kéo xoa xoa như vậy, tế bào hưng phấn trong phút chốc từ lỗ tai bắt đầu lan khắp mọi nơi trên cơ thể. Anh ta từ góc dưới mở mắt thoáng nhìn lên Trì Đông Chí, bộ dạng khuôn mặt cô rất đẹp, làn da cũng tốt, nhưng có thể là do vẻ mặt uể oải quanh năm, nhìn không có hương vị phụ nữ. Nhưng khoảng cách gần như vậy lại rất có hương vị phụ nữ, rất cẩn thận, lông mi, lông mày, khuôn mặt, độ cong khóe môi còn có vành tai đều rất xinh đẹp, người soi mói tới đâu cũng không tìm ra tật xấu nào.
Chu Nhiễm can đảm mở mắt bắt đầu nhìn cô, phải nói xinh đẹp nhất vẫn thuộc về mũi và đôi mắt, cái mũi rất thẳng, chóp mũi xinh đẹp có một nốt ruồi nhỏ màu đen, đôi mắt rất lớn, có thể là do vừa tắm xong, giống như sương mù mưa lất phất, miệng cũng rất đẹp, miệng…
“Em nhìn cái gì vậy hả?” Trì Đông Chí đẩy Chu Nhiễm một cái, mắt thấy đầu anh ta dựa vào càng gần, lập tức tất cả muốn vùi trong ngực cô luôn rồi.
“À…., không có gì.” Chu Nhiễm cũng đỏ mặt, lui đầu ra sau, nhắm mắt lại chuyên tâm nhớ kỹ hương vị trên người cô. Không phải nhàn nhạt mùi sữa phổ biến ở trên người con gái, mà là so với hương sữa càng có hương vị mát lạnh cỏ xanh hơn, không biết là mùi sữa tắm hay mùi thơm của cơ thể cô, dù sao cũng rất dễ chịu.
Buổi tối hôm đó, Chu Nhiễm nhớ kỹ hương vị Trì Đông Chí, trong đó sức hấp dẫn đan xen giữa ngây ngô và thành thục, khắp nơi đều có thể tìm ra nhưng lại độc nhất vô nhị (có một không hai). Khi cảm thấy bị mùi vị một người nhanh chóng chiếm giữ cơ thể, nó sẽ để lại kỳ tích như thế nào nhỉ?
Chu Nhiễm không biết, anh ta chỉ biết là lúc rời khỏi người cô vô cùng đáng tiếc, chưa ngây ngốc đủ, ngồi trên ghế sô pha không đề cập tới chuyện khuya rồi phải về nhà. Vừa rồi anh ta ngủ quá nhiều, lại vô cùng lưu luyến Trì Đông Chí ngọt ngào như vậy, ngồi chỗ này không muốn đi.
Anh ta không đề cập tới phải về, Trì Đông Chí cũng không đuổi anh ta đi, sau khi sự kiện kia xảy ra Trì Đông Chí cẩn thận che chở anh ta, chỉ sợ trong tâm lý anh ta có bóng ma, loại chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm thật sự rất khó, tất nhiên mỗi người đều có ‘Thất tình lục dục’ (thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người), có yêu mến thì có sợ hãi, Chu Nhiễm tuổi còn trẻ, không thể để cho anh ta mang theo bóng ma, dẫn tới cuối cùng sẽ chán ngành nghề này.
Hai người ngồi nhìn nhau chẳng nói gì một hồi, Trì Đông Chí nghe một cuộc điện thoại, là Lương Hạ Mạt gọi tới, bắt đầu tính toán cô lỡ hẹn cuộc gặp mặt, anh nhịn không ít ngày, bây giờ gọi tới cũng không có gì đáng trách.
Bởi vì có Chu Nhiễm ở đây, Trì Đông Chí tìm được lý do quanh minh chính đại nói vài câu qua quít với Lương Hạ Mạt rồi cúp điện thoại. Quay đầu hỏi Chu Nhiễm, “Em không mệt à?” Nói xong tự mình ngáp một cái.
Chu Nhiễm cười, “Không mệt, sư phụ, nói cho em một ít kiến thức sau những việc chị làm đi.”
“Kiến thức gì nào?”
“Thì là chuyện một số thành tích cực kỳ oai phong.”
Trì Đông Chí im lặng một hồi lâu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, “Cũng chẳng có chuyện gì oai phong cả, trong lòng em chuyện oai phong, chẳng qua thể hiện cho sự không yên ổn. Xã hội chúng ta nhìn rất thái bình, nhưng mà phía sau rất không ổn định, quốc gia lớn khó quản lý, chênh lệch giàu nghèo rất lớn, những nhân tố không ổn định này đều không có tư cách khoe ra.
Chu Nhiễm sửng sốt, thật lòng rất xấu hổ, giác ngộ của anh ta cho tới bây giờ đều không cao bằng Trì Đông Chí.
Chu Nhiễm suy nghĩ một chút nói, “Chúng ta không thể đánh giá đúng sai, cho nên tuân theo ngành nghề này, giữ gìn tốt phần công việc này, chính là đủ khả năng cao quý, đúng không?”
Trì Đông Chí không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, đề tài này dính dáng quá sâu, cô nói không tốt.
“Em sợ quá.” Chu Nhiễm nhìn cô, ánh mắt đen nhánh có hồn. “Em cần ấm áp, em sẽ học chống lại sự sợ hãi.”
Trì Đông Chí thấy khi nói những lời này đầu ngón tay anh ta khe khẽ run rẩy, không biết vì sao muốn xem anh ta giống như đứa bé ôm một cái, cô cũng làm như vậy thật, sờ sờ đầu Chu Nhiễm, ôm trong ngực mình, một cái ôm cực kỳ bình thản.
Chu Nhiễm giật giật, cô nói em đừng nhúc nhích, thì anh ta thật sự không động đậy, ngẩn ngơ hưởng thụ giây phút yêu thương của cô. Trì Đông Chí nghĩ, đây là một đứa bé ngoan có hiểu biết.
Chu Nhiễm dường như cực kỳ vui vẻ, không nhìn thấy mặt anh ta nhưng có thể cảm giác được khóe miệng anh ta nhếch thành độ cong, trái tim gần như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, “Sư phụ, cho em một cơ hội đi, em thật sự rất muốn yêu thương chị một lần. Sư phụ, chị không cần trả lời em, em không muốn dùng phương thức làm chị cảm động để giành được chị, em thấy chị nhìn em là có thể, nhìn em cố gắng, thử thách em, khẳng định sự tồn tại của em là cần thiết, đáng giá để chị ra một quyết định nào đấy.”
Trì Đông Chí ngẩn người, lại nghĩ, chị là người hỏng bét như vậy, một cái ôm, một cái nhìn chăm chú mà thôi, vậy mà cũng có thể khiến cho em thỏa mãn thành dạng này, rốt cuộc là trong tình cảm của em kinh nghiệm quá ít, hay là thật sự đối với tâm ý của chị chân thành như vậy.
Trì Đông Chí mờ mịt.
Lý Trường Hà dẫn một đội tới hiện trường, trong video giám sát ghi hình lại của tiểu khu tra ra được tuyến đường tên côn đồ chạy trốn và biển số xe, không tới hai giờ bắt đầu bao vây chặn ở phía sau ngọn núi nhỏ vùng ngoại thành.
Trì Đông Chí thấy tay Chu Nhiễm cầm khẩu súng run rẩy, khẩu súng sau khi lắp đạn nặng không tới năm cân (cân TQ 1 cân = 0,5kg), nguyên nhân Chu Nhiễm run rẩy là do sợ hãi. Trì Đông Chí có chút không đành lòng, lấy tay ấn trên mu bàn tay anh ta, ánh mắt kiên định, giọng điệu kiên quyết, “Nếu để cho em ở lại trong xe, em bằng lòng không?”
Chu Nhiễm vô cùng kiên định lắc đầu.
Trì Đông Chí nói, “Hôm nay Cốc Tử không ở đây, nhưng mà nếu cô ấy có ở đây, cho dù cô ấy là con gái, chị cũng sẽ không cho các em luôn trốn sau lưng. Em sợ chết sao?”
Chu Nhiễm gật đầu, có chút ngượng ngùng, “Sợ.”
“Sợ là được rồi.” Trì Đông Chí đỡ cánh tay anh ra, chỉnh cho tầm mắt anh ta và khẩu súng thẳng một đường thẳng, “Bởi vì sợ chết, cho nên em không thể run rẩy, không thể căng thẳng, em buông lỏng tay có khả năng là buông sinh mệnh chính bản thân mình. Ở trong trường cánh sát chúng ta học được kiến thức không chỉ đùng để phá án, em phải chuẩn bị đường lối tốt nhất.”
Chu Nhiễm nâng súng, trong lòng nhớ lại lời Trì Đông Chí. Anh ta nghĩ, Trì Đông Chí đúng là đáng giá để anh ta yêu, bình tĩnh, cố chấp, mạnh mẽ, lý trí nhất làm cho phe cánh bản thân bọn họ thêm vững vàng. Nhưng trong tình cảm cô không lý trí, chung quy đối với chồng mình chuyên tâm che chở, nấp ở phía sau, nhưng chính vì không lý trí, mới lộ vẻ tinh tế động lòng người như vậy, mặc dù điều này không thuộc về anh ta, nhưng anh ta vẫn yêu, yêu Trì Đông Chí có tình nghĩa.
Đột nhiên toàn thân Chu Nhiễm tràn đầy sức mạnh, hành động việc làm của Trì Đông Chí nói với anh, yêu một người là muốn dùng hết sức mạnh bảo vệ cô phía sau người, ý niệm là sai, tình cảm là đúng.
Quá trình như thế nào Chu Nhiễm cũng không nhớ rõ, anh ta chỉ biết mình nổ súng, sau đó lại có tiếng súng vang lên sát lỗ tai anh ta, khoảng cách đặc biệt rất gần, kết quả là, tên côn đồ một phát bị đánh gục một phát bị bắn chết, mà anh ta, tạm thời giống như mất đi khả năng nghe.
Anh ta ở trong bệnh viện gặp lại Trì Đông Chí, lúc ấy cô ngồi trên ghế dài ở hành lang chờ anh ta, trong tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút lo lắng. Chu Nhiễm đi tới bên người cô ngồi xuồng, cười xấu hổ, thuận tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô, tự mình hít một hơi, âm thầm vui vẻ.
Trì Đông Chí giật mình nhìn anh ta một lúc, lắc đầu bật cười, giúp anh ta châm một điếu thuốc nữa, “Lỗ tai em không có chuyện gì chứ?”
Chu Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy bên trong vang lên ong ong, cảm thấy có chút buồn phiền, “Chị nói gì em không nghe rõ?”
Trì Đông Chí tiến lên gần bên tai anh ta lớn tiếng hỏi lại một câu.
“À…, em không sao.” Chu Nhiễm trả lời giọng nói cũng vô cùng vang dội, “Phát súng kia là chị bắn à?”
“Phát súng nào?”
“Phát súng ở chỗ này nè.” Chu Nhiễm chỉ chỉ trán, ý là chỉ đánh gục được tên côn đồ. Sau đó nở nụ cười, “Lại còn rất chuẩn nữa chứ.”
Trì Đông Chí nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi, nhìn tiếp anh ta vài lần nữa, vẫn cứ không mở miệng.
“Làm sao vậy? Không phải chị bắn à?”
Trì Đông Chí lắc đầu, cẩn thận chỉ chỉ anh ta, “Em bắn.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Chu Nhiễm ngưng đọng, cảm giác không thể tin được, nghĩ lại mà sợ anh ta vẫn không nghĩ tới, chỉ cảm thấy phát súng này không phải anh ta bắn, anh ta còn chưa xuất sắc đến mức này. Nhưng mà trong lòng ‘dời sông lấp bể’ khó chịu muốn chết, bản lĩnh của anh ta trong chớp mắt một mạng người biến mất ngay dưới tay anh ta.
“Chu Nhiễm.” Trì Đông Chí kéo lỗ tai anh ta, nói bên tai, “Đều sẽ có lần đầu tiên, em đừng sợ.”
Chu Nhiễm quay đầu nhìn cô, “Chị thì sao? Lần đầu tiên lúc đó chị sợ không?”
Trì Đông Chí lắc đầu, “Chị chưa từng trải qua, không cần phải trải qua chuẩn bị tâm lý đã sớm làm được rồi.”
Chu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, loại cảm giác không dễ chịu này, anh ta không dám tưởng tượng Trì Đông Chí là một người con gái mà nói sẽ phải làm thế nào băn khoăn tính toán thời điểm quan trọng như vậy.
Đương nhiên Chu Nhiễm cũng trôi qua không tốt, gần đây ban đêm thường mơ thấy ác mộng, nội dung trống rỗng, sau khi giật mình tỉnh dậy thầm cảm thấy may mắn, tất cả quá trình không thấy hưng phấn mệt mỏi, nếu không có nội dung thực tế có khả năng anh ta mơ thấy, nhưng mà có đầy đủ con người.
Sau khi Chu Nhiễm tỉnh lại thì không ngủ được, vừa nhìn thời gian mới mười giờ tối, nghĩ Trì Đông Chí chưa chắc sẽ nghỉ sớm như vậy, cầm thuốc gõ cửa phòng cô.
Quả nhiên Trì Đông Chí chưa ngủ, hình như vừa mới tắm rửa, vừa lau tóc vừa mở vừa cửa cho anh ta, “Sao em lại tới đây hả?”
Chu Nhiễm lắc lắc túi thuốc trong tay, cười ấm áp lương thiện không có ác ý, “Muốn nhờ chị giúp việc bôi thuốc.”
“Vào đi.” Trì Đông Chí nhường anh ta tiến vào, còn mình ngồi trên ghế sô pha vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Qua đây nằm xuống.”
Sau đó như là nhớ tới cái gì, lại vào phòng ngủ mặc áo trong, trở ra đặt đầu anh ta lên trên đùi mình, cho dễ bôi thuốc. Mấy giọt chất lỏng chảy vào trong lỗ tai Chu Nhiễm, Trì Đông Chí nhìn thấy viền tai anh ta đỏ trong suốt, có chút không rõ nguyên nhân.
Chu Nhiễm hối hận, cắn răng chịu đựng, toàn thân trên dưới của anh ta chỗ mẫn cảm nhất chính là lỗ tai, cảm xúc xấu hổ tức giận xúc động tất cả đều từ lỗ tai là nhìn ra được, bị Trì Đông Chí kéo kéo xoa xoa như vậy, tế bào hưng phấn trong phút chốc từ lỗ tai bắt đầu lan khắp mọi nơi trên cơ thể. Anh ta từ góc dưới mở mắt thoáng nhìn lên Trì Đông Chí, bộ dạng khuôn mặt cô rất đẹp, làn da cũng tốt, nhưng có thể là do vẻ mặt uể oải quanh năm, nhìn không có hương vị phụ nữ. Nhưng khoảng cách gần như vậy lại rất có hương vị phụ nữ, rất cẩn thận, lông mi, lông mày, khuôn mặt, độ cong khóe môi còn có vành tai đều rất xinh đẹp, người soi mói tới đâu cũng không tìm ra tật xấu nào.
Chu Nhiễm can đảm mở mắt bắt đầu nhìn cô, phải nói xinh đẹp nhất vẫn thuộc về mũi và đôi mắt, cái mũi rất thẳng, chóp mũi xinh đẹp có một nốt ruồi nhỏ màu đen, đôi mắt rất lớn, có thể là do vừa tắm xong, giống như sương mù mưa lất phất, miệng cũng rất đẹp, miệng…
“Em nhìn cái gì vậy hả?” Trì Đông Chí đẩy Chu Nhiễm một cái, mắt thấy đầu anh ta dựa vào càng gần, lập tức tất cả muốn vùi trong ngực cô luôn rồi.
“À…., không có gì.” Chu Nhiễm cũng đỏ mặt, lui đầu ra sau, nhắm mắt lại chuyên tâm nhớ kỹ hương vị trên người cô. Không phải nhàn nhạt mùi sữa phổ biến ở trên người con gái, mà là so với hương sữa càng có hương vị mát lạnh cỏ xanh hơn, không biết là mùi sữa tắm hay mùi thơm của cơ thể cô, dù sao cũng rất dễ chịu.
Buổi tối hôm đó, Chu Nhiễm nhớ kỹ hương vị Trì Đông Chí, trong đó sức hấp dẫn đan xen giữa ngây ngô và thành thục, khắp nơi đều có thể tìm ra nhưng lại độc nhất vô nhị (có một không hai). Khi cảm thấy bị mùi vị một người nhanh chóng chiếm giữ cơ thể, nó sẽ để lại kỳ tích như thế nào nhỉ?
Chu Nhiễm không biết, anh ta chỉ biết là lúc rời khỏi người cô vô cùng đáng tiếc, chưa ngây ngốc đủ, ngồi trên ghế sô pha không đề cập tới chuyện khuya rồi phải về nhà. Vừa rồi anh ta ngủ quá nhiều, lại vô cùng lưu luyến Trì Đông Chí ngọt ngào như vậy, ngồi chỗ này không muốn đi.
Anh ta không đề cập tới phải về, Trì Đông Chí cũng không đuổi anh ta đi, sau khi sự kiện kia xảy ra Trì Đông Chí cẩn thận che chở anh ta, chỉ sợ trong tâm lý anh ta có bóng ma, loại chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm thật sự rất khó, tất nhiên mỗi người đều có ‘Thất tình lục dục’ (thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người), có yêu mến thì có sợ hãi, Chu Nhiễm tuổi còn trẻ, không thể để cho anh ta mang theo bóng ma, dẫn tới cuối cùng sẽ chán ngành nghề này.
Hai người ngồi nhìn nhau chẳng nói gì một hồi, Trì Đông Chí nghe một cuộc điện thoại, là Lương Hạ Mạt gọi tới, bắt đầu tính toán cô lỡ hẹn cuộc gặp mặt, anh nhịn không ít ngày, bây giờ gọi tới cũng không có gì đáng trách.
Bởi vì có Chu Nhiễm ở đây, Trì Đông Chí tìm được lý do quanh minh chính đại nói vài câu qua quít với Lương Hạ Mạt rồi cúp điện thoại. Quay đầu hỏi Chu Nhiễm, “Em không mệt à?” Nói xong tự mình ngáp một cái.
Chu Nhiễm cười, “Không mệt, sư phụ, nói cho em một ít kiến thức sau những việc chị làm đi.”
“Kiến thức gì nào?”
“Thì là chuyện một số thành tích cực kỳ oai phong.”
Trì Đông Chí im lặng một hồi lâu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, “Cũng chẳng có chuyện gì oai phong cả, trong lòng em chuyện oai phong, chẳng qua thể hiện cho sự không yên ổn. Xã hội chúng ta nhìn rất thái bình, nhưng mà phía sau rất không ổn định, quốc gia lớn khó quản lý, chênh lệch giàu nghèo rất lớn, những nhân tố không ổn định này đều không có tư cách khoe ra.
Chu Nhiễm sửng sốt, thật lòng rất xấu hổ, giác ngộ của anh ta cho tới bây giờ đều không cao bằng Trì Đông Chí.
Chu Nhiễm suy nghĩ một chút nói, “Chúng ta không thể đánh giá đúng sai, cho nên tuân theo ngành nghề này, giữ gìn tốt phần công việc này, chính là đủ khả năng cao quý, đúng không?”
Trì Đông Chí không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, đề tài này dính dáng quá sâu, cô nói không tốt.
“Em sợ quá.” Chu Nhiễm nhìn cô, ánh mắt đen nhánh có hồn. “Em cần ấm áp, em sẽ học chống lại sự sợ hãi.”
Trì Đông Chí thấy khi nói những lời này đầu ngón tay anh ta khe khẽ run rẩy, không biết vì sao muốn xem anh ta giống như đứa bé ôm một cái, cô cũng làm như vậy thật, sờ sờ đầu Chu Nhiễm, ôm trong ngực mình, một cái ôm cực kỳ bình thản.
Chu Nhiễm giật giật, cô nói em đừng nhúc nhích, thì anh ta thật sự không động đậy, ngẩn ngơ hưởng thụ giây phút yêu thương của cô. Trì Đông Chí nghĩ, đây là một đứa bé ngoan có hiểu biết.
Chu Nhiễm dường như cực kỳ vui vẻ, không nhìn thấy mặt anh ta nhưng có thể cảm giác được khóe miệng anh ta nhếch thành độ cong, trái tim gần như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, “Sư phụ, cho em một cơ hội đi, em thật sự rất muốn yêu thương chị một lần. Sư phụ, chị không cần trả lời em, em không muốn dùng phương thức làm chị cảm động để giành được chị, em thấy chị nhìn em là có thể, nhìn em cố gắng, thử thách em, khẳng định sự tồn tại của em là cần thiết, đáng giá để chị ra một quyết định nào đấy.”
Trì Đông Chí ngẩn người, lại nghĩ, chị là người hỏng bét như vậy, một cái ôm, một cái nhìn chăm chú mà thôi, vậy mà cũng có thể khiến cho em thỏa mãn thành dạng này, rốt cuộc là trong tình cảm của em kinh nghiệm quá ít, hay là thật sự đối với tâm ý của chị chân thành như vậy.
Trì Đông Chí mờ mịt.
Bình luận facebook