-
Chương 3
Ngày hôm sau đi làm thì đôi mắt có chút sưng, cô em gái ở gần đó trêu cô là tình dục quá độ, Trì Đông Chí nói rằng lão nương không ăn đồ mặn cả tháng nay, có mà cô em gái phóng túng thì có! Đại khái là nhìn ra tâm tình không tốt của cô, đôi mắt giống như hồ nước, liền ào ào đề ra chủ ý, nói cô mua hai tá bia về uống thâu đêm, có lẽ là sẽ hồi phục lại.
Trì Đông Chí ghi nhớ lời này trong lòng, khi tan ca trở về liền mang theo mấy lon bia, chờ khi ánh trăng và những ngôi sao nhỏ xuất hiện, chạy đến ban công uống điên cuồng.
Chất cồn trong người bắt đầu bốc lên, tầm mắt cũng mơ hồ, một khuôn mặt tuấn tú đang giận giữ mà giống như đang cười, không biết là xuất hiện trong đầu hay là đang ở trước mắt.
Trên mặt Trì Đông Chí có chút dịu dàng, vươn tay ra sờ, chỉ là một mảnh hư không, biết rõ là đang chạm vào không khí, nhưng cũng không chịu thu tay lại, đầu cũng nghiêng qua dựa vào, khẽ cọ cọ, nhỏ giọng thì thầm, “Vì sao anh lại không thương em? Cũng đúng, em hư như vậy, tính toán đemThẩm Linh mà anh thích cho Tô Nhượng, ép anh kết hôn, bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng không thể cho anh, em nợ anh nhiều như vậy, anh không thương em thì không có gì lạ.”
Không biết mưa từ khi nào, từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt cô, tại thành một mảnh. Cô nghiêng đầu, dường như làm như vậy là có thể kéo dài mãi mãi, có thể gột rửa đi tất cả yêu hận và cả nợ nần, hoặc là khi mở mắt ra, có thể trở lại nhiều năm trước đây, trở lại làm chiếc đuôi nhỏ của anh, nếu có thể lựa chọn thêm một lần nữa, cô sẽ không bao giờ liếc nhìn Lương Hạ Mạt.
Nhưng thời gian trôi qua nhanh chóng đã nói cho cô biết rằng, trên đời này không có hối hận, chỉ có thuốc chuột mà thôi.
Cho nên cô đã phải trả giá rất đắt vì chuyện trước đây, lần lượt hiểu ra năm tháng tuổi thanh xuân kia. Đó là bản nhạc do bốn con người còn non nớt viết ra, dùng sai âm điệu ngâm xướng, kỹ thuật biểu diễn hỏng bét, tuy rằng bọn họ đều có lòng, nhưng vì tuổi trẻ cố chấp, cuối cùng rơi vào một khoảng u mê.
Khi đó mọi chuyện đều ở trên quỹ đạo của nó, cô và Tô Nhượng đều học chung lớp từ Tiểu học đến Trung học, còn Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh cũng chưa từng tách ra. Nhưng vận mệnh trên mỗi đầu ngón tay đều thích nhảy nhót và đùa giỡn, Trì Đông Chí không hề để ý rằng ngày nào Tô Nhượng cũng đi theo sau lưng cô, vì cô chỉ suy nghĩ đến việc đi theo sau lưng Lương Hạ Mạt.
Từ ngày còn học tiểu học, ngày nào Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt cũng ăn ngủ vui chơi cùng nhau, Trì Đông Chí vô cùng chán ghét nên chia rẽ Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt và cả Tô Nhượng suốt ngày bám lấy cô, tất cả mọi chán ghét đều đổ vào Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh. Còn lửa giận thì luôn trút lên đầu Tô Nhượng, ‘đều tại cậu hết, Hạ Mạt cũng không cho mình đi chơi chung, trước kia đi đâu cậu ấy cũng mang mình đi theo, sau này cậu đừng đi theo mình nữa, phiền chết thôi.’ Bình thường Tô Nhượng đều dùng đôi mắt đẫm lệ, lôi kéo đong đưa cánh tay cô, ‘Đông Đông, để mình đi chơi với cậu nha, mình sẵn sàng đi chơi với cậu mà, cái gì mình cũng nghe theo cậu hết.’ Nếu không đồng ý với Tô Nhượng, nước mắt của anh ta rơi xuống sẽ rất nguy hiểm.
Vương Thục Hiền dạy dỗ cô và Lương Hạ Mạt, nói rằng từ nhỏ Tô Nhượng đã sống cùng với ông bà nội ở một thành phố khác, học Piano, học Thư pháp, học rất nhiều thứ mà từ hồi đó đến giờ bọn họ chưa được nhìn thấy, dường như không có thời gian vui chơi, càng không có bạn bè, nên nhất định bọn họ phải cho Tô Nhượng chơi chung.
Đối với lời dạy của mẹ chồng tương lai Trì Đông Chí luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ có thể buồn bực mang theo Tô Nhượng bày đồ hàng ra chơi. Lương Hạ Mạt không thèm nhìn xem bọn họ chơi trò chơi ngây thơ, khi nhìn thấy Tô Nhượng ngây thơi kêu Trì Đông Chí ‘Mẹ Đông Đông, bảo bảo của chúng ta ngủ rồi, ăn cơm thôi’, lại càng thêm khinh thường.
Mội lần như vậy Trì Đông Chí sẽ nói với Tô Nhượng là ‘cùng ăn’, Lương Hạ Mạt cảm thấy Trì Đông Chí như vậy sẽ không gây phiền hà cho người khác, liền kéo tay Thẩm Linh ‘đi, chúng ta đừng ở đây làm phiền vợ chồng nhà người ta ăn cỏ.’
Đến tận bây giờ Trì Đông Chí vẫn vô cùng chán ghét Tô Nhượng và Thẩm Linh, Thẩm Linh sợ cái gì thì Trì Đông Chí sẽ làm cái đó, bỏ con ếch vào trong cặp sách của cô ấy, ở ghế ngồi thì bỏ đinh mũ, làm dơ váy công chúa, ngày nào Thẩm Linh cũng nước mắt lưng tròng, tố cáo thành cơm bữa, Trì Đông Chí lại làm như vậy, làm với mình như thế, Lương Hạt Mạt liền nổi giận đùng đùng tìm cô tính sổ, túm lấy cô đánh đòn, Thẩm Linh được mình bảo vậy, lại dám ăn hiếp cậu ấy xem mình xử lý cậu thế nào.
Lương Hạ Mạt nói gì cô đều nghe theo, chỉ riêng chuyện này, càng ngày càng nghiêm trọng, hôm đó cô tóm được Thẩm Linh đang ở một mình liền dòn vào góc tường uy hiếp ‘nếu còn đi theo Lương Hạ Mạt nữa thì mình sẽ bỏ chuột vào cặp của cậu đấy’. Thẩm Linh ôm đầu khóc, liền nói rằng mình sẽ nhường Lương Hạ Mạt cho cậu chơi một chút, nhưng cậu phải nhường người kia cho mình chơi với nha?
Vì thế Trì Đông Chí liền mang chủ ý áp dụng lên người Tô Nhượng, đe dọa, dụ dỗ, dọa Tô Nhượng đi đâu cũng phải mang theo Thẩm Linh, còn Trì Đông Chí thì quang minh chính đại, hăng hái đi theo Lương Hạ Mạt. Ai ngờ anh lại chê cô phiền muốn chết, chê dáng người cô không mảnh mai, chê cô gan dạ quá nên không hù dọa được, chê cô cái này chê cô cái kia, tóm lại là không tốt bằng Thẩm Linh, đẩy cô đi tìm Tô Nhượng, để cô đi chơi với Tô Nhượng, chỗ nào cô không thích đi cũng phải dẫn Tô Nhượng theo.
Trì Đông Chí liền hung ác trừng Thẩm Linh, dọa cho Thẩm Linh và Tô Nhượng sợ quá. Dĩ nhiên, Lương Hạ Mạt không thích Tô Nhượng nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, không tính chuyện anh mắng chê Tô Nhượng trắng trẻo như một cô gái, giống như một cái bánh nhân đậu, công phu bám chặt lấy người không khác gì so với Trì Đông Chí.
Cứ lảo đảo như vậy cho đến năm mười tuổi, năm ấy, cha Trì và cha Lương cùng giự chức tại đội cảnh sát hình sự phải chấp hành đi làm nhiệm vụ bị bom nổ chết, nước mắt bắt đầu tràn ngập ở hai gia đình nhỏ, chỉ có Tiết Bình vẫn kiên trì như trước, chăm sóc hai đứa bé, chăm sóc cả Vương Thục Hiền không chịu nổi đả kích liền sinh bệnh.
Khoảng thời gian này Trì Đông Chí đều im lặng, mỗi ngày chỉ làm ba việc: ăn cơm, ngủ và khóc, không để ý đến ai ngoài Lương Hạ Mạt. Rốt cuộc thì ánh mắt của Lương Hạ Mạt cũng dừng lại trên người cô, dỗ cô ăn cơm, ôm cô ngủ, không thèm trêu chọc cô, cùng Tiết Bình phân chia công việc, người khỏe chăm sóc người bệnh, đứa trẻ chăm sóc đứa trẻ buồn bã.
Đến khi đi học, Trì Đông Chí bám lấy Lương Hạ Mạt càng chặt hơn, dường như trong ánh mắt của cô không còn ai khác, khi phạm sai lầm thầy giáo tìm đến phụ huynh, Tiết Bình bất đắc dĩ khi nói không nghe đánh không phục, nhưng chỉ cần Lương Hạ Mạt khẽ trừng mắt, Trì Đông Chí lập tức ngoan ngoãn nhận sai. Sau này Tiết Bình nói cho Thầy giáo nghe, mỗi khi Trì Đông Chí phạm sai lầm lại trực tiếp tìm Lương Hạ Mạt ở lớp bên cạnh là được.
Từ lâu, ai cũng biết người đi theo sau Lương Hạ Mạt là vợ anh, đương sự không phát biểu ý kiến gì, dương dương đắc ý, chỉ có Tô Nhượng bắt chó đi cày chõ mõm vào, mỗi lần nghe thấy thế đều bước lên cãi lại, Trì Đông Chí giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn phải giải thích thêm một lần nữa, cô chính là vợ của Lương Hạ Mạt. Tô Nhượng thấy cô tức giận, nói cô không biết xấu hổ, Trì Đông Chí liền đuổi anh đi tìm Thẩm Linh, bắt anh nhất định phải coi chừng Thẩm Linh.
Sau này khi Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh ở cùng nhau đều không công khai, thứ nhất là do Trì Đông Chí cứ bám dính lấy, thứ hai nữa là Trì Đông Chí theo dõi rất chặt. Dù sao thì bọn họ cũng học chung một lớp, nhiều lần cô nhìn thấy Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh vụng trộm gặp nhau, trò chuyện thật vui vẻ, kề vai sát cánh ở cùng nhau, cười cười nói nói, khác hẳn bộ mặt nghiêm túc khi ở cùng với cô.
Nói thẳng ra, Thẩm Linh là một cô gái nhỏ rất khiến cho người khác yêu quý, thích khóc không giận không hờn, cho dù là Trì Đông Chí ức hiếp cô thế nào, cô khóc xong thì quên ngay, thấy có vật gì đẹp mắt thì cứ như trước đây giao nộp cho Trì Đông Chí. Tuy ở cùng một chỗ với Lương Hạ Mạt rất vui nhưng cô vẫn không quên thích Tô Nhượng, lại ngày một nghiêm trọng hơn, tuổi nhỏ nên chỉ biết đỏ mặt vụng trộm nhìn Tô Nhượng.
Trì Đông Chí nhân cơ hội này dạy dỗ Tô Nhượng một trận, bắt anh mỗi ngày phải ở cùng với Thẩm Linh, nếu không thì cô sẽ hận anh cả đời.Tô Nhượng sợ nhất là Trì Đông Chí không chơi với anh, chán ghét anh, hận anh, vì thế chỉ có cách là nghe lời cô, cò kè mặc cả hết buổi trưa mới bất đắc dĩ đi về nhà cùng với cô.
Trì Đông Chí giải quyết xong chuyện vướng mắc trong lòng, đi bộ cũng mang theo gió, lúc này Tiết Bình đã tái giá, cô cũng bắt đầu sinh sống lại nhà họ Lương. Khi về đến nhà, còn chưa bước chân vào cửa, liền nhìn thấy bộ mặt nham hiểm hung ác của Lương Hạ Mạt, Tô Nhượng bị dọa cho chết khiếp, nhanh chân chạy về nhà. Lương Hạ Mạt hung hăng đánh hai quyền vào lưng anh, rồi xoay người kéo Trì Đông chí về nhà, đặt lên cánh cửa, to tiếng quát cô, “Mẹ nó, lại đi ra ngoài chơi hả, viết văn xong rồi hả?” Tạm dừng một chút suy nghĩ, lại to tiếng hơn, “Có phải là nghĩ ra chủ ý ôi thiu gì để ức hiếp Thẩm Linh đúng không?”
Tuy mọi chuyện Trì Đông Chí đều nghe theo Lương Hạ Mạt, nhưng không phải là không ngang ngược, cô rất hay cáu kỉnh, bình thường đều bướng bỉnh với Lương Hạ Mạt, cố tình đi gây sự, chỉ là người ta lười phải lãng phí thời gian để so đo với cô thôi.
Lúc này bọn họ đã lên cấp hai, bắt đầu có sự rung động giữa nam nữ. Trì Đông Chí thấy anh vẫn duy trì với Thẩm Linh, trong lòng vô cùng khổ sở, cứng đầu quát anh, “Thích đi ra ngoài chơi với Tô Nhượng đó, không viết văn đó, thì sao nào? Thích ức hiếp Thẩm Linh đó? Có phiền đến cậu…..”
Lương Hạ Mạt nổi giận đùng đùng, môi không hề do dự liền hạ xuống, chỉ một phát trúng ngay môi cô, khó khăn ngậm lấy, trong miệng đều là hương vị trong veo. die»ndٿanl«equ»yd«on Trì Đông Chí bị răng của anh cọ có chút đau, sợ đến mức không dám thở, bị bắt buộc phải đón nhận đầu lưỡi của anh, nó khuấy đảo trong khoang miệng cô. Cảm giác choáng váng bắt đầu ập về, phía dưới có một luồng nhiệt trào ra, đột nhiên bụng bắt đầu đau nhức.
Lương Hạ Mạt dừng lại, không kiên nhẫn cau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Trì Đông Chí tội nghiệp ôm lấy bụng, “Mình đau bụng.”
Lương Hạ Mạt xoay người nhìn vào giữa hai chân cô, thấy chiếc quần trắng tinh đã nhuộm hồng, anh lại trở về nơi môi cô, ngậm thêm một lúc lâu, mới bất đắc dĩ ôm vai cô nói, “Hôn môi thì dì cả lại đến, có lẽ cậu cũng là người đầu tiên đó.”
Lương Hạ Mạt ở nhà lục tung mọi thứ lên cũng không tìm được miếng bông lót, bất đắc dĩ phải đi mua, mua về lại nghiên cứu cách dùng, tự mình chỉ cô cách dùng, buổi tối lại nấu nước đường đỏ cho cô uống. Trước khi đi ngủ còn uy hiếp cô, “Sau này không cho đi tìm Tô Nhượng nữa, lại còn ức hiếp Thẩm Linh nữa đi, xem mình xử lý cậu thế nào.”
Trì Đông Chí đỏ mặt túm lấy tay anh, “Cậu hôn mình, có phải mình chính là bạn gái cậu đúng không?”
Lương Hạ Mạt khinh thường hất tay cô ra, “Không trang điểm, ai thèm hôn cậu, đó là do mình không đứng vững. Muốn làm bạn gái mình, trước tiên phải đáng yêu như Thẩm Linh đã.”
Vào năm này, bọn họ mười ba tuổi.
****
Nếu như lúc đó đạp thắng dừng xe lại, nhất định sau sẽ mọi chuyện sẽ hoàn mỹ hơn, ít ra là không có hôn nhân của hai người họ, cũng sẽ không có cưỡng ép, tranh cãi, chiến tranh lạnh, không cam lòng và phản bội.
Trì Đông Chí cầm lon bia cuộn mình ở góc ban công run rẩy, thân thể giống như chiếc lá bị trận cuồng phong cuốn lấy bay lên không trung, cảm giác có hơi ấm truyền khắp toàn thân, sau đó rơi vào đám mây mềm mại. Sau đó, bên trong cơ thể tồn tại cảm giác quen thuộc, sảng khoái truyền đi khắp thân thể.
Tiếng rên rỉ vô thức phát ra từ miệng cô, va chạm càng trở nên mãnh liệt, eo cô bị nắm lấy, trong miệng cũng bị lấp đầy, từ trên xuống dưới đều bị khuấy đảo một trận. Bụng Trì Đông Chí cuộn lên, nôn khan vài tiếng, giống như bị ai chọc giận, thắt lưng đột nhiên bị nhấc lên cao, phía dưới nhẹ nhàng, bị loại va chạm cuốn lấy phía sau, lại bị chiếm lấy từ phía sau.
Lần này thật dịu dàng, chiếc lưỡi mềm mại di chuyển trên lưng mẫn cảm của cô, thoải mái đến mức khiến cho người ta không nhịn được thở dài, cơ thể gần như nhũn ra, khoái cảm bao phủ lấy toàn thân…..
Trì Đông Chí ghi nhớ lời này trong lòng, khi tan ca trở về liền mang theo mấy lon bia, chờ khi ánh trăng và những ngôi sao nhỏ xuất hiện, chạy đến ban công uống điên cuồng.
Chất cồn trong người bắt đầu bốc lên, tầm mắt cũng mơ hồ, một khuôn mặt tuấn tú đang giận giữ mà giống như đang cười, không biết là xuất hiện trong đầu hay là đang ở trước mắt.
Trên mặt Trì Đông Chí có chút dịu dàng, vươn tay ra sờ, chỉ là một mảnh hư không, biết rõ là đang chạm vào không khí, nhưng cũng không chịu thu tay lại, đầu cũng nghiêng qua dựa vào, khẽ cọ cọ, nhỏ giọng thì thầm, “Vì sao anh lại không thương em? Cũng đúng, em hư như vậy, tính toán đemThẩm Linh mà anh thích cho Tô Nhượng, ép anh kết hôn, bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng không thể cho anh, em nợ anh nhiều như vậy, anh không thương em thì không có gì lạ.”
Không biết mưa từ khi nào, từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt cô, tại thành một mảnh. Cô nghiêng đầu, dường như làm như vậy là có thể kéo dài mãi mãi, có thể gột rửa đi tất cả yêu hận và cả nợ nần, hoặc là khi mở mắt ra, có thể trở lại nhiều năm trước đây, trở lại làm chiếc đuôi nhỏ của anh, nếu có thể lựa chọn thêm một lần nữa, cô sẽ không bao giờ liếc nhìn Lương Hạ Mạt.
Nhưng thời gian trôi qua nhanh chóng đã nói cho cô biết rằng, trên đời này không có hối hận, chỉ có thuốc chuột mà thôi.
Cho nên cô đã phải trả giá rất đắt vì chuyện trước đây, lần lượt hiểu ra năm tháng tuổi thanh xuân kia. Đó là bản nhạc do bốn con người còn non nớt viết ra, dùng sai âm điệu ngâm xướng, kỹ thuật biểu diễn hỏng bét, tuy rằng bọn họ đều có lòng, nhưng vì tuổi trẻ cố chấp, cuối cùng rơi vào một khoảng u mê.
Khi đó mọi chuyện đều ở trên quỹ đạo của nó, cô và Tô Nhượng đều học chung lớp từ Tiểu học đến Trung học, còn Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh cũng chưa từng tách ra. Nhưng vận mệnh trên mỗi đầu ngón tay đều thích nhảy nhót và đùa giỡn, Trì Đông Chí không hề để ý rằng ngày nào Tô Nhượng cũng đi theo sau lưng cô, vì cô chỉ suy nghĩ đến việc đi theo sau lưng Lương Hạ Mạt.
Từ ngày còn học tiểu học, ngày nào Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt cũng ăn ngủ vui chơi cùng nhau, Trì Đông Chí vô cùng chán ghét nên chia rẽ Thẩm Linh và Lương Hạ Mạt và cả Tô Nhượng suốt ngày bám lấy cô, tất cả mọi chán ghét đều đổ vào Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh. Còn lửa giận thì luôn trút lên đầu Tô Nhượng, ‘đều tại cậu hết, Hạ Mạt cũng không cho mình đi chơi chung, trước kia đi đâu cậu ấy cũng mang mình đi theo, sau này cậu đừng đi theo mình nữa, phiền chết thôi.’ Bình thường Tô Nhượng đều dùng đôi mắt đẫm lệ, lôi kéo đong đưa cánh tay cô, ‘Đông Đông, để mình đi chơi với cậu nha, mình sẵn sàng đi chơi với cậu mà, cái gì mình cũng nghe theo cậu hết.’ Nếu không đồng ý với Tô Nhượng, nước mắt của anh ta rơi xuống sẽ rất nguy hiểm.
Vương Thục Hiền dạy dỗ cô và Lương Hạ Mạt, nói rằng từ nhỏ Tô Nhượng đã sống cùng với ông bà nội ở một thành phố khác, học Piano, học Thư pháp, học rất nhiều thứ mà từ hồi đó đến giờ bọn họ chưa được nhìn thấy, dường như không có thời gian vui chơi, càng không có bạn bè, nên nhất định bọn họ phải cho Tô Nhượng chơi chung.
Đối với lời dạy của mẹ chồng tương lai Trì Đông Chí luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ có thể buồn bực mang theo Tô Nhượng bày đồ hàng ra chơi. Lương Hạ Mạt không thèm nhìn xem bọn họ chơi trò chơi ngây thơ, khi nhìn thấy Tô Nhượng ngây thơi kêu Trì Đông Chí ‘Mẹ Đông Đông, bảo bảo của chúng ta ngủ rồi, ăn cơm thôi’, lại càng thêm khinh thường.
Mội lần như vậy Trì Đông Chí sẽ nói với Tô Nhượng là ‘cùng ăn’, Lương Hạ Mạt cảm thấy Trì Đông Chí như vậy sẽ không gây phiền hà cho người khác, liền kéo tay Thẩm Linh ‘đi, chúng ta đừng ở đây làm phiền vợ chồng nhà người ta ăn cỏ.’
Đến tận bây giờ Trì Đông Chí vẫn vô cùng chán ghét Tô Nhượng và Thẩm Linh, Thẩm Linh sợ cái gì thì Trì Đông Chí sẽ làm cái đó, bỏ con ếch vào trong cặp sách của cô ấy, ở ghế ngồi thì bỏ đinh mũ, làm dơ váy công chúa, ngày nào Thẩm Linh cũng nước mắt lưng tròng, tố cáo thành cơm bữa, Trì Đông Chí lại làm như vậy, làm với mình như thế, Lương Hạt Mạt liền nổi giận đùng đùng tìm cô tính sổ, túm lấy cô đánh đòn, Thẩm Linh được mình bảo vậy, lại dám ăn hiếp cậu ấy xem mình xử lý cậu thế nào.
Lương Hạ Mạt nói gì cô đều nghe theo, chỉ riêng chuyện này, càng ngày càng nghiêm trọng, hôm đó cô tóm được Thẩm Linh đang ở một mình liền dòn vào góc tường uy hiếp ‘nếu còn đi theo Lương Hạ Mạt nữa thì mình sẽ bỏ chuột vào cặp của cậu đấy’. Thẩm Linh ôm đầu khóc, liền nói rằng mình sẽ nhường Lương Hạ Mạt cho cậu chơi một chút, nhưng cậu phải nhường người kia cho mình chơi với nha?
Vì thế Trì Đông Chí liền mang chủ ý áp dụng lên người Tô Nhượng, đe dọa, dụ dỗ, dọa Tô Nhượng đi đâu cũng phải mang theo Thẩm Linh, còn Trì Đông Chí thì quang minh chính đại, hăng hái đi theo Lương Hạ Mạt. Ai ngờ anh lại chê cô phiền muốn chết, chê dáng người cô không mảnh mai, chê cô gan dạ quá nên không hù dọa được, chê cô cái này chê cô cái kia, tóm lại là không tốt bằng Thẩm Linh, đẩy cô đi tìm Tô Nhượng, để cô đi chơi với Tô Nhượng, chỗ nào cô không thích đi cũng phải dẫn Tô Nhượng theo.
Trì Đông Chí liền hung ác trừng Thẩm Linh, dọa cho Thẩm Linh và Tô Nhượng sợ quá. Dĩ nhiên, Lương Hạ Mạt không thích Tô Nhượng nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, không tính chuyện anh mắng chê Tô Nhượng trắng trẻo như một cô gái, giống như một cái bánh nhân đậu, công phu bám chặt lấy người không khác gì so với Trì Đông Chí.
Cứ lảo đảo như vậy cho đến năm mười tuổi, năm ấy, cha Trì và cha Lương cùng giự chức tại đội cảnh sát hình sự phải chấp hành đi làm nhiệm vụ bị bom nổ chết, nước mắt bắt đầu tràn ngập ở hai gia đình nhỏ, chỉ có Tiết Bình vẫn kiên trì như trước, chăm sóc hai đứa bé, chăm sóc cả Vương Thục Hiền không chịu nổi đả kích liền sinh bệnh.
Khoảng thời gian này Trì Đông Chí đều im lặng, mỗi ngày chỉ làm ba việc: ăn cơm, ngủ và khóc, không để ý đến ai ngoài Lương Hạ Mạt. Rốt cuộc thì ánh mắt của Lương Hạ Mạt cũng dừng lại trên người cô, dỗ cô ăn cơm, ôm cô ngủ, không thèm trêu chọc cô, cùng Tiết Bình phân chia công việc, người khỏe chăm sóc người bệnh, đứa trẻ chăm sóc đứa trẻ buồn bã.
Đến khi đi học, Trì Đông Chí bám lấy Lương Hạ Mạt càng chặt hơn, dường như trong ánh mắt của cô không còn ai khác, khi phạm sai lầm thầy giáo tìm đến phụ huynh, Tiết Bình bất đắc dĩ khi nói không nghe đánh không phục, nhưng chỉ cần Lương Hạ Mạt khẽ trừng mắt, Trì Đông Chí lập tức ngoan ngoãn nhận sai. Sau này Tiết Bình nói cho Thầy giáo nghe, mỗi khi Trì Đông Chí phạm sai lầm lại trực tiếp tìm Lương Hạ Mạt ở lớp bên cạnh là được.
Từ lâu, ai cũng biết người đi theo sau Lương Hạ Mạt là vợ anh, đương sự không phát biểu ý kiến gì, dương dương đắc ý, chỉ có Tô Nhượng bắt chó đi cày chõ mõm vào, mỗi lần nghe thấy thế đều bước lên cãi lại, Trì Đông Chí giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn phải giải thích thêm một lần nữa, cô chính là vợ của Lương Hạ Mạt. Tô Nhượng thấy cô tức giận, nói cô không biết xấu hổ, Trì Đông Chí liền đuổi anh đi tìm Thẩm Linh, bắt anh nhất định phải coi chừng Thẩm Linh.
Sau này khi Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh ở cùng nhau đều không công khai, thứ nhất là do Trì Đông Chí cứ bám dính lấy, thứ hai nữa là Trì Đông Chí theo dõi rất chặt. Dù sao thì bọn họ cũng học chung một lớp, nhiều lần cô nhìn thấy Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh vụng trộm gặp nhau, trò chuyện thật vui vẻ, kề vai sát cánh ở cùng nhau, cười cười nói nói, khác hẳn bộ mặt nghiêm túc khi ở cùng với cô.
Nói thẳng ra, Thẩm Linh là một cô gái nhỏ rất khiến cho người khác yêu quý, thích khóc không giận không hờn, cho dù là Trì Đông Chí ức hiếp cô thế nào, cô khóc xong thì quên ngay, thấy có vật gì đẹp mắt thì cứ như trước đây giao nộp cho Trì Đông Chí. Tuy ở cùng một chỗ với Lương Hạ Mạt rất vui nhưng cô vẫn không quên thích Tô Nhượng, lại ngày một nghiêm trọng hơn, tuổi nhỏ nên chỉ biết đỏ mặt vụng trộm nhìn Tô Nhượng.
Trì Đông Chí nhân cơ hội này dạy dỗ Tô Nhượng một trận, bắt anh mỗi ngày phải ở cùng với Thẩm Linh, nếu không thì cô sẽ hận anh cả đời.Tô Nhượng sợ nhất là Trì Đông Chí không chơi với anh, chán ghét anh, hận anh, vì thế chỉ có cách là nghe lời cô, cò kè mặc cả hết buổi trưa mới bất đắc dĩ đi về nhà cùng với cô.
Trì Đông Chí giải quyết xong chuyện vướng mắc trong lòng, đi bộ cũng mang theo gió, lúc này Tiết Bình đã tái giá, cô cũng bắt đầu sinh sống lại nhà họ Lương. Khi về đến nhà, còn chưa bước chân vào cửa, liền nhìn thấy bộ mặt nham hiểm hung ác của Lương Hạ Mạt, Tô Nhượng bị dọa cho chết khiếp, nhanh chân chạy về nhà. Lương Hạ Mạt hung hăng đánh hai quyền vào lưng anh, rồi xoay người kéo Trì Đông chí về nhà, đặt lên cánh cửa, to tiếng quát cô, “Mẹ nó, lại đi ra ngoài chơi hả, viết văn xong rồi hả?” Tạm dừng một chút suy nghĩ, lại to tiếng hơn, “Có phải là nghĩ ra chủ ý ôi thiu gì để ức hiếp Thẩm Linh đúng không?”
Tuy mọi chuyện Trì Đông Chí đều nghe theo Lương Hạ Mạt, nhưng không phải là không ngang ngược, cô rất hay cáu kỉnh, bình thường đều bướng bỉnh với Lương Hạ Mạt, cố tình đi gây sự, chỉ là người ta lười phải lãng phí thời gian để so đo với cô thôi.
Lúc này bọn họ đã lên cấp hai, bắt đầu có sự rung động giữa nam nữ. Trì Đông Chí thấy anh vẫn duy trì với Thẩm Linh, trong lòng vô cùng khổ sở, cứng đầu quát anh, “Thích đi ra ngoài chơi với Tô Nhượng đó, không viết văn đó, thì sao nào? Thích ức hiếp Thẩm Linh đó? Có phiền đến cậu…..”
Lương Hạ Mạt nổi giận đùng đùng, môi không hề do dự liền hạ xuống, chỉ một phát trúng ngay môi cô, khó khăn ngậm lấy, trong miệng đều là hương vị trong veo. die»ndٿanl«equ»yd«on Trì Đông Chí bị răng của anh cọ có chút đau, sợ đến mức không dám thở, bị bắt buộc phải đón nhận đầu lưỡi của anh, nó khuấy đảo trong khoang miệng cô. Cảm giác choáng váng bắt đầu ập về, phía dưới có một luồng nhiệt trào ra, đột nhiên bụng bắt đầu đau nhức.
Lương Hạ Mạt dừng lại, không kiên nhẫn cau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Trì Đông Chí tội nghiệp ôm lấy bụng, “Mình đau bụng.”
Lương Hạ Mạt xoay người nhìn vào giữa hai chân cô, thấy chiếc quần trắng tinh đã nhuộm hồng, anh lại trở về nơi môi cô, ngậm thêm một lúc lâu, mới bất đắc dĩ ôm vai cô nói, “Hôn môi thì dì cả lại đến, có lẽ cậu cũng là người đầu tiên đó.”
Lương Hạ Mạt ở nhà lục tung mọi thứ lên cũng không tìm được miếng bông lót, bất đắc dĩ phải đi mua, mua về lại nghiên cứu cách dùng, tự mình chỉ cô cách dùng, buổi tối lại nấu nước đường đỏ cho cô uống. Trước khi đi ngủ còn uy hiếp cô, “Sau này không cho đi tìm Tô Nhượng nữa, lại còn ức hiếp Thẩm Linh nữa đi, xem mình xử lý cậu thế nào.”
Trì Đông Chí đỏ mặt túm lấy tay anh, “Cậu hôn mình, có phải mình chính là bạn gái cậu đúng không?”
Lương Hạ Mạt khinh thường hất tay cô ra, “Không trang điểm, ai thèm hôn cậu, đó là do mình không đứng vững. Muốn làm bạn gái mình, trước tiên phải đáng yêu như Thẩm Linh đã.”
Vào năm này, bọn họ mười ba tuổi.
****
Nếu như lúc đó đạp thắng dừng xe lại, nhất định sau sẽ mọi chuyện sẽ hoàn mỹ hơn, ít ra là không có hôn nhân của hai người họ, cũng sẽ không có cưỡng ép, tranh cãi, chiến tranh lạnh, không cam lòng và phản bội.
Trì Đông Chí cầm lon bia cuộn mình ở góc ban công run rẩy, thân thể giống như chiếc lá bị trận cuồng phong cuốn lấy bay lên không trung, cảm giác có hơi ấm truyền khắp toàn thân, sau đó rơi vào đám mây mềm mại. Sau đó, bên trong cơ thể tồn tại cảm giác quen thuộc, sảng khoái truyền đi khắp thân thể.
Tiếng rên rỉ vô thức phát ra từ miệng cô, va chạm càng trở nên mãnh liệt, eo cô bị nắm lấy, trong miệng cũng bị lấp đầy, từ trên xuống dưới đều bị khuấy đảo một trận. Bụng Trì Đông Chí cuộn lên, nôn khan vài tiếng, giống như bị ai chọc giận, thắt lưng đột nhiên bị nhấc lên cao, phía dưới nhẹ nhàng, bị loại va chạm cuốn lấy phía sau, lại bị chiếm lấy từ phía sau.
Lần này thật dịu dàng, chiếc lưỡi mềm mại di chuyển trên lưng mẫn cảm của cô, thoải mái đến mức khiến cho người ta không nhịn được thở dài, cơ thể gần như nhũn ra, khoái cảm bao phủ lấy toàn thân…..
Last edited: