Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-600
Chương 601: Tranh thủ bỏ trốn trong đêm
Một hòn đảo nguyên thủy lạc hậu thế này mà lại buôn bán vật dụng hàng ngày cực kì hiện đại.
“Ai đã chuyển những vật dụng này đến hòn đảo này thế?”
Những người sống trên này không thể ra khỏi đảo, chắc chăn có người hiện đại đã đến nơi này sống một khoảng thời gian.
Nhớ tới mẹ cô Cung Nhã Trang từng đến hòn đảo này sống hơn hai mươi năm.
Thế nhưng Kiều Bích Ngọc tận mắt nhìn thấy bản đồ của quần đáo này, Tê La Kì Đại. Quần đáo được gộp thành từ ba hòn đảo lớn và rất nhiều đảo nhỏ xung quanh.
Cô không xác định được mình đang ở trên hòn đảo nào trong số đó, hơn nữa cô cũng không biết mẹ cô Cung Nhấ Trang và nhóm Luey có còn sống hay chết.
Có điều gần chợ là một cung điện đỉnh nhọn với phong cách kiến trúc Châu Âu cố, rõ ràng đó là nơi “người hiện đại” đang sinh sống.
Kiều Bích Ngọc muốn đến nơi đó nhưng Tang Ba không đồng ý, Bản thân Kiều Bích Ngọc là một ‘nô lệ”, trên người cô vẫn còn quấn dây thừng bị Tang Ba kéo sang một nơi khác. Kiều Bích Ngọc biết đó là phương hướng trở về rừng rậm bình nguyên.
Kiều Bích Ngọc bắt đầu chống đối, cô không muốn quay về rừng rậm, cô nhất định phải đến cung điện.
Chẳng quan tâm đến việc mâu thuẫn với Tang Ba, cô vung con dao Thụy Sĩ lên, nhanh chóng chém đứt dây thừng quấn quanh hông mình, cô đã tự do, Thoạt đầu Tang Ba khá là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tóm lấy bả vai cô, sức lực chênh lệch quá lớn: “Buông ra!” Kiều Bích Ngọc vùng vấy cũng vô dụng.
Rõ ràng Tang Ba đã tức giận nên gào lên với cô vài câu, tuy không hiểu là anh ta nói gì nhưng chắc nội dung sơ sơ là cảnh cáo.
Lần này sợi dây thừng buộc chặt hai tay Kiều Bích Ngọc, cô không thể hoạt động dễ dàng như: lúc nãy được nữa rồi.
Thế nhưng Tang Ba không cướp mất con dao Thụy Sĩ của cô mà chỉ nhét con dao về vỏ của nó, năm gọn gàng ở chồ buộc dây thừng bên hông.
Dường như Tang Ba là một người nguyên thủy cực kì có nguyên tắc, anh ta giao con dao cho Kiều Bích Ngọc thì không có ý định cướp về.
Kiều Bích Ngọc lại bị năm kéo đi, cô vừa tức vừa uể oái và cũng thấy hối hận vì lúc nấy mình đã quá xúc động khi đã dùng dao chém đứt dây thừng bên hông và để lộ mục đích của mình, đồng thời chọc Tang Ba nổi giận, may là Tang Ba không tàn bạo như Lôi Nạp, nếu không chắc cô.
dữ nhiều lành ít Và Kiều Bích Ngọc cũng chợt nhận ra rằng thì Chợ người nguyên thủy náo nhiệt bắt đầu dọn dẹp ra về, bởi vì mặt trời đang xuống núi nên nhón người nguyên thủy đều biết được rằng đêm khuya cực kì nguy hiểm. Hơn nữa bọn họ lại không có đèn đường chiếu sáng như người hiện đại, có lẽ trên hòn đảo này cũng không có hệ thống điện lực.
Vừa đến chạng vạng thì tất cả mọi sự ồn ào náo nhiệt ban ngày bỗng chốc chìm vào yên tĩnh.
Hòn đảo nhỏ này trông thế thôi nhưng cực kì xinh đẹp, bóng đêm phủ xuống cả vùng đất, nhưng ánh sáng bàng bạc hiền hòa như ngọc lóe lên trên bầu trời khiến mọi thứ trở nên lung linh huyền ảo.
Tang Ba kéo Kiều Bích Ngọc đến một nơi trống trải trông như quảng trường lớn nơi tập trung mọi người, ở đó có mấy đống lửa lớn và khá nhiều người ghép đôi ghép cặp với nhau cùng ngồi quanh đống lửa, có người ngồi nói chuyện phiếm, người khác lại ăn thịt khô và thậm chí có người còn nướng con gì đó trong đống lửa xem như bữa tối.
Kiều Bích Ngọc thấy rõ tất cả người người nguyên thủy ở đây đều ăn mặc khá rách nát.
Lúc nãy bọn họ đã đi lướt qua một vài căn nhà gỗ, có căn còn dùng bùn đắp lên thành tường nhưng có vẻ những người đang có mặt ở đây phải ngủ khách sạn ngàn sao, màn trời chiếu đất chẳng khác gì người vô gia cư của hiện đại.
Nền văn mình hiện đại ập đến hòn đảo nguyên thủy này khiến sinh hoạt bình thường của những con người ở đây có một sự phân hóa cực kì rõ ràng.
Tang Ba kéo cô vào một góc tối thật tối rồi ngồi lên bùn đất, dường như tính tính Tang Ba cực kì quái gở vì thậm chí anh ta còn không muốn giao tiếp với đồng loại của mình.
Thế nhưng Tang Ba vẫn không quên cho Kiều Bích Ngọc ăn đúng giờ, một miếng thịt được đặt trên tay cô.
Tuy Kiều Bích Ngọc bị buộc hai tay lại rồi nhưng cô có thể cố gắng cầm lấy miếng thịt khô bỏ vào miệng cần, nhưng cô không thể tìm thấy nước uống, mấy ngày nay Tang Ba cũng làm quen với sức ăn và thói quen ăn uống của cô, biết cô muốn uống nước bèn lấy một cái ấm nước để bên chân cô.
Kiều Bích Ngọc mừng rỡ gục xuống dùng hai tay cố gắng cầm lấy ấm nước rồi trút vào miệng mình, bất cẩn để nước đổ ra ngoài hơn nửa, nước chạy dọc theo cổ xuống làm ướt áo cô, tuy là hơi lãng phí nước nhưng lần này cô lại được uống thoải mái.
Đây là ấm nước hôm nay Tang Ba vừa đổi về để cho cô uống.
Bởi vì cô nên Kiều Bích Ngọc cuộn người lại cẩn thận quan sát anh ta, bây giờ cô mới để ý thấy vết thương hôm nay Lôi Nặc đánh anh ta cực kì nghiêm trọng, chỉ là da anh ta ngăm đen quá nên mới không nhận ra “Anh có da dày thịt béo thế này chắc là không sao đâu ha?” Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nói chuyện với anh ta.
Tang Ba không làm gì tốn thương đến Tang Ba quay đầu sang nhìn cô.
“Nếu anh có thế nghe và hiểu lời tôi nói… Nếu anh có thể giúp tôi rời khỏi hòn đảo nhỏ này thì khi về tôi nhất định sẽ cho anh rất rất rất là nhiều vàng bạc”
Kiều Bích Ngọc diễn cực kì lố, cô dùng hai tay vẽ thành một vòng tròn trong không khí để nói với anh ta rằng mình sẽ thưởng cho anh ta rất nhiều vàng bạc.
Tang Ba vẫn lảng lặng quan sát nét mặt cô và nghe ngôn ngữ cô nói, một lát sau thì Tang Ba lắc đầu với cô.
Kiều Bích Ngọc hơi khiếp sợ, không thể ngờ được là người nguyên thủy cũng biết lắc đầu thế này.
Trong mắt Kiều Bích Ngọc, Tang Ba chính là một chú chó quá khổ, kích thước cực to, thế mà bây giờ con thú cưng này lại nói chuyện được với mình khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt.
Còn trong mắt Tang Ba, Kiều Bích Ngọc vừa gầy vừa nhỏ chẳng có miếng thịt nào, trông như kiểu suy dinh dưỡng thiếu cơm bỏ ăn ấy, có thể là đứa trẻ người nào đó sinh ra mà trông xấu quá nên bị ghét bỏ vứt lại trong rừng rậm.
May là Kiều Bích Ngọc không thể nghe được những lời Tang Ba nói, nếu không chắc cô sẽ hộc máu.
Thế nhưng Tang Ba lại nghe được từ chỗ Lôi Nặc rằng Kiều Bích Ngọc trông rất giống với người trong cung điện, anh ta do dự nhìn Kiều Bích Ngọc, tất nhiên Kiều Bích Ngọc không hề hay biết anh ta đang suy nghĩ gì nhưng trông ánh mắt anh ta không hề có sự hung ác, chẳng hiểu thế nào cô lại cuộn người, tựa vào mảnh tường đất khô cứng để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm sau, đó là khoảng thời gian tối tăm nhất trong ngày, cả bầu trời tối đen.
Kiều Bích Ngọc tỉnh lại Tối qua nửa đêm trước cô đã ngủ để lấy lại sức để giữ gìn sức khỏe của mình hòng bỏ trốn.
Tuy là Tang Ba khá là “thân thiết” với cô nhưng ai dám đứng ra bảo đảm rằng một ngày.
nào đó anh ta sẽ không bán cô đí? Suy cho cùng Tang Ba cũng là người buôn bán trâu bò dê ngỗng, thật ra trong mắt Tang Ba thì cô cũng chỉ là một loại động vật mà thôi.
Dù Tang Ba không bán cô đi thì Kiều Bích Ngọc cũng không muốn quay về hang động bên sườn núi để sống tiếp những ngày tới, cô không phải người nguyên thủy nên cô nhất định phải tìm đến chỗ cung điện, cô phải tìm thấy “người hiện đại”, phải rời khỏi cái đảo nhỏ quái quỷ này: Tang Ba ngủ cực kì say, dường như tất cả người nguyên thủy đều có thói quen ngáy khi ngủ nên tất cả mọi người xung quanh đều ngáy thật to nhưng họ vẫn không tỉnh giấc.
Kiều Bích Ngọc thực hiện lại trò cũ, cô dùng răng cản con dao Thụy Sĩ bên hông mình lên, bỏ vỏ dao ra rồi nhanh chóng hất nó về phía trước, hai chân cô kẹo con dao lạnh như băng, rồi đặt dây thừng buộc tay mình vào đó để cứa đứt dần, chẳng mấy chốc dây thừng đã mất đi tác dụng của nó.
Kiều Bích Ngọc thăm mừng rõ, cô liếc nhìn Tang Ba rồi lại thấy đắc ý hắn, đầu óc người hiện đại chúng tôi bỏ xa các người mấy ngàn năm ánh sáng!
Cô không dám nấn ná lại lâu nên nhặt con dao Thụy Sĩ lên rồi nhanh chóng nhấc chân lên đi về phía cung điện.
Màn đêm qua đi, lưỡng sáng đầu tiên từ ánh mặt trời nhanh chóng hiện lên để soi sáng mảnh đất này.
Để bảo đảm kế hoạch diễn ra hoàn hảo, Kiều Bích Ngọc không tiếc ngồi xổm bên cạnh vũng bùn và dùng thứ đen ngòm đó bôi lên mặt, cánh tay và cả người mình tính luôn quần áo, Kiều Bích Ngọc biến mình thành cái tượng đất hình người đen thui.
Kiều Bích Ngọc phát hiện màu da mình quá ư là nổi bật trong đám người nguyên thủy này nên nếu như cô đen sạm đi thì chắc cũng trông giống con nít trong đám người này, chỉ là cô gầy và yếu ớt hơn con nít rất nhiều thôi, hừm, nói chung là suy dinh dưỡng.
Nói chung là không đến nỗi nổi đám đông.
Chân trái Kiều Bích Ngọc bị gãy xương cũng không còn đau như trước nữa nên cô liều mạng chạy về phía cung điện…
Thật ra tất cả những thứ này đều khiến nhận thức của Kiều Bích Ngọc đảo lộn, cô được sinh ra và lớn lên trong xã hội hiện đại nên chưa từng bật lên trong tiếp xúc với những thứ này, thế nhưng bây giờ vì sinh tồn cô lại càng trở nên dũng cảm thử hết tất cả mọi thứ có thế làm được.
Một hòn đảo nguyên thủy lạc hậu thế này mà lại buôn bán vật dụng hàng ngày cực kì hiện đại.
“Ai đã chuyển những vật dụng này đến hòn đảo này thế?”
Những người sống trên này không thể ra khỏi đảo, chắc chăn có người hiện đại đã đến nơi này sống một khoảng thời gian.
Nhớ tới mẹ cô Cung Nhã Trang từng đến hòn đảo này sống hơn hai mươi năm.
Thế nhưng Kiều Bích Ngọc tận mắt nhìn thấy bản đồ của quần đáo này, Tê La Kì Đại. Quần đáo được gộp thành từ ba hòn đảo lớn và rất nhiều đảo nhỏ xung quanh.
Cô không xác định được mình đang ở trên hòn đảo nào trong số đó, hơn nữa cô cũng không biết mẹ cô Cung Nhấ Trang và nhóm Luey có còn sống hay chết.
Có điều gần chợ là một cung điện đỉnh nhọn với phong cách kiến trúc Châu Âu cố, rõ ràng đó là nơi “người hiện đại” đang sinh sống.
Kiều Bích Ngọc muốn đến nơi đó nhưng Tang Ba không đồng ý, Bản thân Kiều Bích Ngọc là một ‘nô lệ”, trên người cô vẫn còn quấn dây thừng bị Tang Ba kéo sang một nơi khác. Kiều Bích Ngọc biết đó là phương hướng trở về rừng rậm bình nguyên.
Kiều Bích Ngọc bắt đầu chống đối, cô không muốn quay về rừng rậm, cô nhất định phải đến cung điện.
Chẳng quan tâm đến việc mâu thuẫn với Tang Ba, cô vung con dao Thụy Sĩ lên, nhanh chóng chém đứt dây thừng quấn quanh hông mình, cô đã tự do, Thoạt đầu Tang Ba khá là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tóm lấy bả vai cô, sức lực chênh lệch quá lớn: “Buông ra!” Kiều Bích Ngọc vùng vấy cũng vô dụng.
Rõ ràng Tang Ba đã tức giận nên gào lên với cô vài câu, tuy không hiểu là anh ta nói gì nhưng chắc nội dung sơ sơ là cảnh cáo.
Lần này sợi dây thừng buộc chặt hai tay Kiều Bích Ngọc, cô không thể hoạt động dễ dàng như: lúc nãy được nữa rồi.
Thế nhưng Tang Ba không cướp mất con dao Thụy Sĩ của cô mà chỉ nhét con dao về vỏ của nó, năm gọn gàng ở chồ buộc dây thừng bên hông.
Dường như Tang Ba là một người nguyên thủy cực kì có nguyên tắc, anh ta giao con dao cho Kiều Bích Ngọc thì không có ý định cướp về.
Kiều Bích Ngọc lại bị năm kéo đi, cô vừa tức vừa uể oái và cũng thấy hối hận vì lúc nấy mình đã quá xúc động khi đã dùng dao chém đứt dây thừng bên hông và để lộ mục đích của mình, đồng thời chọc Tang Ba nổi giận, may là Tang Ba không tàn bạo như Lôi Nạp, nếu không chắc cô.
dữ nhiều lành ít Và Kiều Bích Ngọc cũng chợt nhận ra rằng thì Chợ người nguyên thủy náo nhiệt bắt đầu dọn dẹp ra về, bởi vì mặt trời đang xuống núi nên nhón người nguyên thủy đều biết được rằng đêm khuya cực kì nguy hiểm. Hơn nữa bọn họ lại không có đèn đường chiếu sáng như người hiện đại, có lẽ trên hòn đảo này cũng không có hệ thống điện lực.
Vừa đến chạng vạng thì tất cả mọi sự ồn ào náo nhiệt ban ngày bỗng chốc chìm vào yên tĩnh.
Hòn đảo nhỏ này trông thế thôi nhưng cực kì xinh đẹp, bóng đêm phủ xuống cả vùng đất, nhưng ánh sáng bàng bạc hiền hòa như ngọc lóe lên trên bầu trời khiến mọi thứ trở nên lung linh huyền ảo.
Tang Ba kéo Kiều Bích Ngọc đến một nơi trống trải trông như quảng trường lớn nơi tập trung mọi người, ở đó có mấy đống lửa lớn và khá nhiều người ghép đôi ghép cặp với nhau cùng ngồi quanh đống lửa, có người ngồi nói chuyện phiếm, người khác lại ăn thịt khô và thậm chí có người còn nướng con gì đó trong đống lửa xem như bữa tối.
Kiều Bích Ngọc thấy rõ tất cả người người nguyên thủy ở đây đều ăn mặc khá rách nát.
Lúc nãy bọn họ đã đi lướt qua một vài căn nhà gỗ, có căn còn dùng bùn đắp lên thành tường nhưng có vẻ những người đang có mặt ở đây phải ngủ khách sạn ngàn sao, màn trời chiếu đất chẳng khác gì người vô gia cư của hiện đại.
Nền văn mình hiện đại ập đến hòn đảo nguyên thủy này khiến sinh hoạt bình thường của những con người ở đây có một sự phân hóa cực kì rõ ràng.
Tang Ba kéo cô vào một góc tối thật tối rồi ngồi lên bùn đất, dường như tính tính Tang Ba cực kì quái gở vì thậm chí anh ta còn không muốn giao tiếp với đồng loại của mình.
Thế nhưng Tang Ba vẫn không quên cho Kiều Bích Ngọc ăn đúng giờ, một miếng thịt được đặt trên tay cô.
Tuy Kiều Bích Ngọc bị buộc hai tay lại rồi nhưng cô có thể cố gắng cầm lấy miếng thịt khô bỏ vào miệng cần, nhưng cô không thể tìm thấy nước uống, mấy ngày nay Tang Ba cũng làm quen với sức ăn và thói quen ăn uống của cô, biết cô muốn uống nước bèn lấy một cái ấm nước để bên chân cô.
Kiều Bích Ngọc mừng rỡ gục xuống dùng hai tay cố gắng cầm lấy ấm nước rồi trút vào miệng mình, bất cẩn để nước đổ ra ngoài hơn nửa, nước chạy dọc theo cổ xuống làm ướt áo cô, tuy là hơi lãng phí nước nhưng lần này cô lại được uống thoải mái.
Đây là ấm nước hôm nay Tang Ba vừa đổi về để cho cô uống.
Bởi vì cô nên Kiều Bích Ngọc cuộn người lại cẩn thận quan sát anh ta, bây giờ cô mới để ý thấy vết thương hôm nay Lôi Nặc đánh anh ta cực kì nghiêm trọng, chỉ là da anh ta ngăm đen quá nên mới không nhận ra “Anh có da dày thịt béo thế này chắc là không sao đâu ha?” Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nói chuyện với anh ta.
Tang Ba không làm gì tốn thương đến Tang Ba quay đầu sang nhìn cô.
“Nếu anh có thế nghe và hiểu lời tôi nói… Nếu anh có thể giúp tôi rời khỏi hòn đảo nhỏ này thì khi về tôi nhất định sẽ cho anh rất rất rất là nhiều vàng bạc”
Kiều Bích Ngọc diễn cực kì lố, cô dùng hai tay vẽ thành một vòng tròn trong không khí để nói với anh ta rằng mình sẽ thưởng cho anh ta rất nhiều vàng bạc.
Tang Ba vẫn lảng lặng quan sát nét mặt cô và nghe ngôn ngữ cô nói, một lát sau thì Tang Ba lắc đầu với cô.
Kiều Bích Ngọc hơi khiếp sợ, không thể ngờ được là người nguyên thủy cũng biết lắc đầu thế này.
Trong mắt Kiều Bích Ngọc, Tang Ba chính là một chú chó quá khổ, kích thước cực to, thế mà bây giờ con thú cưng này lại nói chuyện được với mình khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt.
Còn trong mắt Tang Ba, Kiều Bích Ngọc vừa gầy vừa nhỏ chẳng có miếng thịt nào, trông như kiểu suy dinh dưỡng thiếu cơm bỏ ăn ấy, có thể là đứa trẻ người nào đó sinh ra mà trông xấu quá nên bị ghét bỏ vứt lại trong rừng rậm.
May là Kiều Bích Ngọc không thể nghe được những lời Tang Ba nói, nếu không chắc cô sẽ hộc máu.
Thế nhưng Tang Ba lại nghe được từ chỗ Lôi Nặc rằng Kiều Bích Ngọc trông rất giống với người trong cung điện, anh ta do dự nhìn Kiều Bích Ngọc, tất nhiên Kiều Bích Ngọc không hề hay biết anh ta đang suy nghĩ gì nhưng trông ánh mắt anh ta không hề có sự hung ác, chẳng hiểu thế nào cô lại cuộn người, tựa vào mảnh tường đất khô cứng để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm sau, đó là khoảng thời gian tối tăm nhất trong ngày, cả bầu trời tối đen.
Kiều Bích Ngọc tỉnh lại Tối qua nửa đêm trước cô đã ngủ để lấy lại sức để giữ gìn sức khỏe của mình hòng bỏ trốn.
Tuy là Tang Ba khá là “thân thiết” với cô nhưng ai dám đứng ra bảo đảm rằng một ngày.
nào đó anh ta sẽ không bán cô đí? Suy cho cùng Tang Ba cũng là người buôn bán trâu bò dê ngỗng, thật ra trong mắt Tang Ba thì cô cũng chỉ là một loại động vật mà thôi.
Dù Tang Ba không bán cô đi thì Kiều Bích Ngọc cũng không muốn quay về hang động bên sườn núi để sống tiếp những ngày tới, cô không phải người nguyên thủy nên cô nhất định phải tìm đến chỗ cung điện, cô phải tìm thấy “người hiện đại”, phải rời khỏi cái đảo nhỏ quái quỷ này: Tang Ba ngủ cực kì say, dường như tất cả người nguyên thủy đều có thói quen ngáy khi ngủ nên tất cả mọi người xung quanh đều ngáy thật to nhưng họ vẫn không tỉnh giấc.
Kiều Bích Ngọc thực hiện lại trò cũ, cô dùng răng cản con dao Thụy Sĩ bên hông mình lên, bỏ vỏ dao ra rồi nhanh chóng hất nó về phía trước, hai chân cô kẹo con dao lạnh như băng, rồi đặt dây thừng buộc tay mình vào đó để cứa đứt dần, chẳng mấy chốc dây thừng đã mất đi tác dụng của nó.
Kiều Bích Ngọc thăm mừng rõ, cô liếc nhìn Tang Ba rồi lại thấy đắc ý hắn, đầu óc người hiện đại chúng tôi bỏ xa các người mấy ngàn năm ánh sáng!
Cô không dám nấn ná lại lâu nên nhặt con dao Thụy Sĩ lên rồi nhanh chóng nhấc chân lên đi về phía cung điện.
Màn đêm qua đi, lưỡng sáng đầu tiên từ ánh mặt trời nhanh chóng hiện lên để soi sáng mảnh đất này.
Để bảo đảm kế hoạch diễn ra hoàn hảo, Kiều Bích Ngọc không tiếc ngồi xổm bên cạnh vũng bùn và dùng thứ đen ngòm đó bôi lên mặt, cánh tay và cả người mình tính luôn quần áo, Kiều Bích Ngọc biến mình thành cái tượng đất hình người đen thui.
Kiều Bích Ngọc phát hiện màu da mình quá ư là nổi bật trong đám người nguyên thủy này nên nếu như cô đen sạm đi thì chắc cũng trông giống con nít trong đám người này, chỉ là cô gầy và yếu ớt hơn con nít rất nhiều thôi, hừm, nói chung là suy dinh dưỡng.
Nói chung là không đến nỗi nổi đám đông.
Chân trái Kiều Bích Ngọc bị gãy xương cũng không còn đau như trước nữa nên cô liều mạng chạy về phía cung điện…
Thật ra tất cả những thứ này đều khiến nhận thức của Kiều Bích Ngọc đảo lộn, cô được sinh ra và lớn lên trong xã hội hiện đại nên chưa từng bật lên trong tiếp xúc với những thứ này, thế nhưng bây giờ vì sinh tồn cô lại càng trở nên dũng cảm thử hết tất cả mọi thứ có thế làm được.