Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 821-823
Chương 821
Tống Manh Manh nhất thời không nhịn được, cô ấy vẫn khăng khăng nói: “Ai muốn đồ của cậu, chúng tôi sẽ tự mua” Cô Tống Manh Manh là tiểu thư con nhà giàu của trường này đấy.
“Những thứ này của em đều không đáng tiền, đều lấy ở nhà, mọi người đừng ghét bỏ” Tư Viễn An một tay chống gậy, giọng điệu thành khẩn mà đáng thương.
Tống Manh Manh không chịu nổi mà lùi lại một bước, cô ấy cảm thấy tên đàn em này thật không đơn giản.
Châu Mỹ Duy đến hiện trường với ngữ khí bình tĩnh: “Tư Viễn An, cậu cầm lại đi Bích Ngọc sẽ không muốn những thứ này đâu, cho dù cậu có mang lên, cô ấy cũng sẽ ném vào thùng rác.”
“Em vừa mới chuyển trường đến đây cũng không có người bạn nào. Lần trước chị Kiều đi cùng em đến bệnh viện, em chỉ muốn cảm ơn chị ấy cùng mọi người mà thôi.”
Tư Viễn An vốn là nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, lời nói khiêm tốn, da dẻ trắng trẻo thanh thuần, dung mạo khôi ngô, thân hình mỏng manh, khổ sở chống nạng.
Tống Manh Manh từ nhỏ đã muốn có em trai hoặc em gái để thỏa ước nguyện được trở thành chị lớn, nhưng không may mẹ cô ấy vừa sinh cô ấy ra thì liền qua đời, trong nhà chỉ có cô ấy cùng cha sống nương tựa lẫn nhau.
“Không sao đâu, từ nay về sau chúng ta đều là bạn của nhau.”
Tư Viễn An tha thiết cảm ơn Tống Manh Manh: “Cám ơn đàn chị”
“Không có gì đâu, không có gì đâu” Tống Manh Manh cười rất hòa nhã.
Lương thực dự trữ của phòng 502 trở nên rất dồi dào, Tư Viễn An luôn tìm cớ tặng quà cho họ, người này tặng quà rất khiêm tốn, sau hai lần đến thăm, Tư Viễn An đã từ thù biến thành người nhà.
“Trẻ nhỏ dễ dạy, nhất định có thể làm được chuyện lớn” Phương Mai khen ngợi.
“Các cậu đều bị thăng nhóc đó mua chuộc rồi à?”
Chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh trong lớp đã về hết, Kiều Bích Ngọc đã làm xong bài kiểm tra cuối cùng, đang định ăn một suất bún lớn vào buổi trưa rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi Bọn họ cùng nhau đến nhà ăn, Châu Mỹ Duy cũng thở dài nói: “Tuy rằng Tư Viễn An trẻ tuổi hơn chúng ta, nhưng tớ cảm thấy cậu ta sau này sẽ rất tuyệt vời.”
“Đàn chị” Vừa mới nhắc đến người, cư nhiên liên xuất hiện.
“.. Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Cơm trưa em tự làm, mọi người ăn thử giúp em được không?”
Tư Viễn An hình như có chút gấp gáp, mái tóc ngắn có chút rối tung, tựa hồ nhìn thấy bọn họ đã từ đẳng xa chạy tới đây.
Kiều Bích Ngọc kỳ quái: “Hôm nay không phải đến bệnh viện tái khám sao?”
Tư Viễn An ngây ngô cười với cô: “Kiểm tra rất nhanh, bác sĩ nói chỉ cần không vất vả luyện tập thì sẽ không có chuyện gì, thấy có thời gian nên em về nhà làm một ít bữa trưa”
Hai tay cầm hộp thức ăn lớn ba tầng và nhìn cô đây mong đợi.
“Em tự làm?”
“Thật là đẹp.”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy tò mò nghiêng người về phía trước, tỏ ra khá ngạc nhiên, tài nấu nướng của đàn em giỏi như vậy sao?
Chương 822
“Đi mua?”
Kiều Bích Ngọc thấy đồ ăn do cậu ta làm so với đồ ăn của mình làm quả thật không thể so sánh được.
Tư Viễn An lập tức căng thẳng: “Em thật sự là tự mình làm. Chị ăn cái này đi, sushi lươn… Món này em làm giỏi nhất…”
“Đàn chị, hai người cũng nên tới đây thử xem, em cố ý mang bữa trưa tới đây”
Cũng được gọi là đàn chị, Phương Mai và Châu Mỹ Duy, giọng điệu của cậu ta vô cùng lấy lòng.
Một vài người vừa nói vừa cười khi ăn những cuộn sushi ngon nhất trong khuôn viên vườn hoa.
Kiều Bích Ngọc luôn cảm thấy cái này không phải một cậu học sinh có thể làm được, vừa ăn vừa chất vấn: ‘Làm sao có thể ngon như vậy, nhất định là mua”
Tư Viễn An nhìn cô ăn uống rất vui vẻ, cười không nói lời nào.
Phương Mai và Châu Mỹ Duy lặng lẽ nhìn vào mắt đàn em, thật là ngọt ngào quá đi Một hộp sushi cuộn tinh xảo hơn nữa lại ngon như vậy, ngay cả Quách Cao Minh đang đi ngang qua cũng phải liếc nhìn, khẽ liếc Tư Viễn An, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó kiểm soát.
Tư Viễn An ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Quách Cao Minh, cậu ta giật mình: “Anh ta là ai vậy?” Đột nhiên cậu ta cảm thấy mình giống như kẻ thù.
Phương Mai quay đầu nhìn lại, nhưng bên kia đã không còn ai nữa.
Tâm trạng hiện giờ của Quách Cao Minh rất tồi tệ.
Anh bước vào phòng làm việc của chủ nhiệm lớp để lấy tư liệu, mặc dù anh im lặng không nói một lời giống như mọi khi nhưng các giáo viên trong phòng làm việc vẫn có thể cảm nhận được rằng có vẻ tâm trạng hôm nay của anh cực kỳ tồi tệ.
Đối với vị giáo viên trẻ tuổi mới tới này, ngay từ đầu mọi người đưa ra ý kiến khác nhau, suy đoán đủ kiểu nhưng hầu như đều nhất trí cho rằng anh là người thân của lãnh đạo.
Thấy anh còn trẻ như vậy, trông không khác gì mấy giáo viên mới ra trường chưa có.
bất kỳ kinh nghiệm nào, các giáo viên khác đều âm thầm cảm thấy có chút bất mãn ở trong lòng. Hơn nữa rõ ràng anh là giáo viên mới tới mà lại chẳng thèm chủ động giao tiếp với bọn họ, cũng không hiểu răng phải xưng hô theo bối phận ở chốn làm việc này.
Vì vậy đã có một giáo viên cố tình gây khó dễ cho anh, không ngờ vị giáo viên ưu tú với hơn hai mươi năm dạy học này lại bị hiệu trưởng gọi qua văn phòng nghe mắng mỏ một trận. Từ đó, không một ai dám trêu chọc đến vị giáo viên Mark này nữa.
Chủ nhiệm lớp âm thầm đi nghe ngóng tin tức, không cuối cùng lại trở về với hai bàn tay trăng, chỉ biết vị giáo viên Mark này không phải là họ hàng của lãnh đạo.
Lãnh đạo trường học thậm chí còn cho anh một phòng làm việc riêng.
Anh là một giáo viên tâm lý dạy cho khối mười hai của trường, nhưng trên thực tế vốn dĩ trong giáo trình dành cho khối mười hai không có môn học này, hơn nữa mỗi tuần anh chỉ dạy mỗi một tiết học, còn thường xuyên vắng mặt không có lý do, thế mà anh lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
Tuy nhiên, các giáo viên không dám bất mãn, ngược lại còn giữ thái độ kính trọng nhưng không gần gũi với vị giáo viên Mark này.
Quách Cao Minh cực kỳ không thích làm quen với mọi người. Nếu như anh đột nhiên cảm thấy không muốn đến lớp dạy học nữa thì chỉ cần một cuộc điện thoại gọi người khác đến dạy thay anh là có thể giải quyết xong, chẳng hạn như tuần trước, anh đã trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An.
Anh đã cảm rễ ở trong phòng bếp của nhà họ Quách suốt bảy ngày ròng rã, suýt chút nữa thì đốt trụi phòng bếp luôn rồi…
Tài nấu nướng của anh tệ hại đến mức không còn lời nào có thể miêu tả nổi. Vừa rồi nhìn thấy một đám học sinh tụ tập ở một chỗ trò chuyện rôm rả, anh chỉ chú ý đến việc hộp sushi trong tay đám học sinh được làm gọn gàng xinh đẹp như thế nào.
Quách Cao Minh cảm thấy có một lưồng không khí ngột ngạt đang lấp kín lòng mình.
Không biết bản thân đang cố chấp vì điều gì, nhưng anh vẫn quyết tâm phải thể hiện kỹ năng nấu nướng qua việc làm ra một hộp sushi ngon đến mức phải khiến người ăn trầm trồ cho bằng được mới thôi.
Chương 823
“Mark, sau khi tan học vào xế chiều hôm nay, các giáo viên trong trường chúng ta sẽ tố chức một buổi liên hoan, anh có muốn tham gia cùng với chúng tôi không…’ Ngay khi Quách Cao Minh cầm tư liệu rồi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói ngượng ngùng gọi anh.
Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía người vừa gọi anh. Giáo viên nữ trước mắt còn rất trẻ trung, sở hữu một mái tóc đen thẳng dài ngang vai, tóc mái cắt ngang trán, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, khuôn mặt thanh tú, khí chất rất trong sáng. Trông dịu dàng và điềm đạm, có vài phần tương tự với cô em gái Quách Thanh Châu của anh.
Quách Cao Minh cũng không biết bản thân bị làm sao, cứ đứng im nhìn chäm chảm vào vị giáo viên nữ này một lúc lâu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy anh nhìn chăm chằm vào mình như vậy, khuôn mặt của giáo viên nữ hơi ửng đỏ, có chút thẹn thùng hỏi một câu nữa: “Anh có muốn ăn liên hoan cùng với chúng tôi không, tham gia cùng sẽ giúp anh làm quen với những người khác nhanh hơn…”
“Mọi người đi chơi vui vẻ.’ Cuối cùng Quách Cao Minh vẫn từ chối Không nói thêm bất kỳ lời nào với nữ giáo viên này nữa, anh quay trở lại phòng làm việc riêng của mình.
Dịu dàng và điềm đạm sao?
Đoan trang và hào phóng sao?
Cá tính và thẳng thắn sao?
Quách Cao Minh cầm phần tư liệu liên quan đến nội dung chuẩn bị bài, chậm rãi bước trên hành lang. Những bước chân của anh trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế thì đầu óc anh đang có chút hỗn loạn, thậm chí trong lòng còn cảm thấy hơi bị Mặc dù anh không có kinh nghiệm trong việc yêu thương, tuy vậy anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra tình cảm ái mộ từ trong ánh mắt của phái nữ. Phụ nữ khác nhau sẽ có biểu hiện khác biệt nhưng ánh mắt của bọn họ không thể qua được mắt anh.
Vì sao lại là cô nhỉ?
Càng nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt của Quách Gao Minh càng trở nên khó nhìn.
Chẳng lẽ là bởi vì bị cô phớt lờ một cách triệt để, cho nên trong lòng anh mới dâng lên cảm giác muốn chinh phục cô sao?
Anh không phải loại người nhàm chán như vậy.
Cô cũng không phải loại người thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Từ trước đến nay, Quách Cao Minh chưa bao giờ làm ra những chuyện ngu xuẩn gì chỉ vì sự hứng thú chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu như anh bắt tay làm một việc nào đó, vậy thì chắc chắn anh đã suy nghĩ kỹ càng, sau khi tìm ra cho bằng được nguyên nhân mới hành động.
Nhưng anh đã nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề này rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không rõ vì sao.
Nếu là trước đây, anh còn lâu mới bước chân vào phòng bếp.
Ai cũng có sở trường riêng của bản thân, không một người nào có thể hoàn hảo về mọi mặt. Vì vậy, việc xuống bếp đối với anh là một chuyện cực kỳ lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Nếu như anh muốn ăn một món ngon hàng đầu nào đó, bất kể là cơm Việt hay cơm Tây, chỉ cần anh mở miệng đều sẽ được đưa đến tận nơi, cần gì phải lãng phí thời gian giày vò bản thân ở nơi tràn đây khói dầu kia.
Nếu cao thủ tung hoành chốn tình trường như Lục Khánh Nam biết về việc này, nhất định cậu †a sẽ cảm thấy hành động xuống bếp của anh rất ngu xuẩn.
Rốt cuộc anh đang cố chấp vì cái gì?
Quách Cao Minh cảm thấy trong lòng vừa bực bội vừa phiên muộn. Anh bắt đầu chuẩn bị tài liệu học cho buổi chiều, càng ngày càng cảm thấy những gì mình đang làm vào lúc này thật sự quá ngu xuẩn. Rời khỏi nơi đây, trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình, ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu anh.
Tống Manh Manh nhất thời không nhịn được, cô ấy vẫn khăng khăng nói: “Ai muốn đồ của cậu, chúng tôi sẽ tự mua” Cô Tống Manh Manh là tiểu thư con nhà giàu của trường này đấy.
“Những thứ này của em đều không đáng tiền, đều lấy ở nhà, mọi người đừng ghét bỏ” Tư Viễn An một tay chống gậy, giọng điệu thành khẩn mà đáng thương.
Tống Manh Manh không chịu nổi mà lùi lại một bước, cô ấy cảm thấy tên đàn em này thật không đơn giản.
Châu Mỹ Duy đến hiện trường với ngữ khí bình tĩnh: “Tư Viễn An, cậu cầm lại đi Bích Ngọc sẽ không muốn những thứ này đâu, cho dù cậu có mang lên, cô ấy cũng sẽ ném vào thùng rác.”
“Em vừa mới chuyển trường đến đây cũng không có người bạn nào. Lần trước chị Kiều đi cùng em đến bệnh viện, em chỉ muốn cảm ơn chị ấy cùng mọi người mà thôi.”
Tư Viễn An vốn là nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, lời nói khiêm tốn, da dẻ trắng trẻo thanh thuần, dung mạo khôi ngô, thân hình mỏng manh, khổ sở chống nạng.
Tống Manh Manh từ nhỏ đã muốn có em trai hoặc em gái để thỏa ước nguyện được trở thành chị lớn, nhưng không may mẹ cô ấy vừa sinh cô ấy ra thì liền qua đời, trong nhà chỉ có cô ấy cùng cha sống nương tựa lẫn nhau.
“Không sao đâu, từ nay về sau chúng ta đều là bạn của nhau.”
Tư Viễn An tha thiết cảm ơn Tống Manh Manh: “Cám ơn đàn chị”
“Không có gì đâu, không có gì đâu” Tống Manh Manh cười rất hòa nhã.
Lương thực dự trữ của phòng 502 trở nên rất dồi dào, Tư Viễn An luôn tìm cớ tặng quà cho họ, người này tặng quà rất khiêm tốn, sau hai lần đến thăm, Tư Viễn An đã từ thù biến thành người nhà.
“Trẻ nhỏ dễ dạy, nhất định có thể làm được chuyện lớn” Phương Mai khen ngợi.
“Các cậu đều bị thăng nhóc đó mua chuộc rồi à?”
Chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh trong lớp đã về hết, Kiều Bích Ngọc đã làm xong bài kiểm tra cuối cùng, đang định ăn một suất bún lớn vào buổi trưa rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi Bọn họ cùng nhau đến nhà ăn, Châu Mỹ Duy cũng thở dài nói: “Tuy rằng Tư Viễn An trẻ tuổi hơn chúng ta, nhưng tớ cảm thấy cậu ta sau này sẽ rất tuyệt vời.”
“Đàn chị” Vừa mới nhắc đến người, cư nhiên liên xuất hiện.
“.. Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Cơm trưa em tự làm, mọi người ăn thử giúp em được không?”
Tư Viễn An hình như có chút gấp gáp, mái tóc ngắn có chút rối tung, tựa hồ nhìn thấy bọn họ đã từ đẳng xa chạy tới đây.
Kiều Bích Ngọc kỳ quái: “Hôm nay không phải đến bệnh viện tái khám sao?”
Tư Viễn An ngây ngô cười với cô: “Kiểm tra rất nhanh, bác sĩ nói chỉ cần không vất vả luyện tập thì sẽ không có chuyện gì, thấy có thời gian nên em về nhà làm một ít bữa trưa”
Hai tay cầm hộp thức ăn lớn ba tầng và nhìn cô đây mong đợi.
“Em tự làm?”
“Thật là đẹp.”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy tò mò nghiêng người về phía trước, tỏ ra khá ngạc nhiên, tài nấu nướng của đàn em giỏi như vậy sao?
Chương 822
“Đi mua?”
Kiều Bích Ngọc thấy đồ ăn do cậu ta làm so với đồ ăn của mình làm quả thật không thể so sánh được.
Tư Viễn An lập tức căng thẳng: “Em thật sự là tự mình làm. Chị ăn cái này đi, sushi lươn… Món này em làm giỏi nhất…”
“Đàn chị, hai người cũng nên tới đây thử xem, em cố ý mang bữa trưa tới đây”
Cũng được gọi là đàn chị, Phương Mai và Châu Mỹ Duy, giọng điệu của cậu ta vô cùng lấy lòng.
Một vài người vừa nói vừa cười khi ăn những cuộn sushi ngon nhất trong khuôn viên vườn hoa.
Kiều Bích Ngọc luôn cảm thấy cái này không phải một cậu học sinh có thể làm được, vừa ăn vừa chất vấn: ‘Làm sao có thể ngon như vậy, nhất định là mua”
Tư Viễn An nhìn cô ăn uống rất vui vẻ, cười không nói lời nào.
Phương Mai và Châu Mỹ Duy lặng lẽ nhìn vào mắt đàn em, thật là ngọt ngào quá đi Một hộp sushi cuộn tinh xảo hơn nữa lại ngon như vậy, ngay cả Quách Cao Minh đang đi ngang qua cũng phải liếc nhìn, khẽ liếc Tư Viễn An, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó kiểm soát.
Tư Viễn An ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Quách Cao Minh, cậu ta giật mình: “Anh ta là ai vậy?” Đột nhiên cậu ta cảm thấy mình giống như kẻ thù.
Phương Mai quay đầu nhìn lại, nhưng bên kia đã không còn ai nữa.
Tâm trạng hiện giờ của Quách Cao Minh rất tồi tệ.
Anh bước vào phòng làm việc của chủ nhiệm lớp để lấy tư liệu, mặc dù anh im lặng không nói một lời giống như mọi khi nhưng các giáo viên trong phòng làm việc vẫn có thể cảm nhận được rằng có vẻ tâm trạng hôm nay của anh cực kỳ tồi tệ.
Đối với vị giáo viên trẻ tuổi mới tới này, ngay từ đầu mọi người đưa ra ý kiến khác nhau, suy đoán đủ kiểu nhưng hầu như đều nhất trí cho rằng anh là người thân của lãnh đạo.
Thấy anh còn trẻ như vậy, trông không khác gì mấy giáo viên mới ra trường chưa có.
bất kỳ kinh nghiệm nào, các giáo viên khác đều âm thầm cảm thấy có chút bất mãn ở trong lòng. Hơn nữa rõ ràng anh là giáo viên mới tới mà lại chẳng thèm chủ động giao tiếp với bọn họ, cũng không hiểu răng phải xưng hô theo bối phận ở chốn làm việc này.
Vì vậy đã có một giáo viên cố tình gây khó dễ cho anh, không ngờ vị giáo viên ưu tú với hơn hai mươi năm dạy học này lại bị hiệu trưởng gọi qua văn phòng nghe mắng mỏ một trận. Từ đó, không một ai dám trêu chọc đến vị giáo viên Mark này nữa.
Chủ nhiệm lớp âm thầm đi nghe ngóng tin tức, không cuối cùng lại trở về với hai bàn tay trăng, chỉ biết vị giáo viên Mark này không phải là họ hàng của lãnh đạo.
Lãnh đạo trường học thậm chí còn cho anh một phòng làm việc riêng.
Anh là một giáo viên tâm lý dạy cho khối mười hai của trường, nhưng trên thực tế vốn dĩ trong giáo trình dành cho khối mười hai không có môn học này, hơn nữa mỗi tuần anh chỉ dạy mỗi một tiết học, còn thường xuyên vắng mặt không có lý do, thế mà anh lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
Tuy nhiên, các giáo viên không dám bất mãn, ngược lại còn giữ thái độ kính trọng nhưng không gần gũi với vị giáo viên Mark này.
Quách Cao Minh cực kỳ không thích làm quen với mọi người. Nếu như anh đột nhiên cảm thấy không muốn đến lớp dạy học nữa thì chỉ cần một cuộc điện thoại gọi người khác đến dạy thay anh là có thể giải quyết xong, chẳng hạn như tuần trước, anh đã trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An.
Anh đã cảm rễ ở trong phòng bếp của nhà họ Quách suốt bảy ngày ròng rã, suýt chút nữa thì đốt trụi phòng bếp luôn rồi…
Tài nấu nướng của anh tệ hại đến mức không còn lời nào có thể miêu tả nổi. Vừa rồi nhìn thấy một đám học sinh tụ tập ở một chỗ trò chuyện rôm rả, anh chỉ chú ý đến việc hộp sushi trong tay đám học sinh được làm gọn gàng xinh đẹp như thế nào.
Quách Cao Minh cảm thấy có một lưồng không khí ngột ngạt đang lấp kín lòng mình.
Không biết bản thân đang cố chấp vì điều gì, nhưng anh vẫn quyết tâm phải thể hiện kỹ năng nấu nướng qua việc làm ra một hộp sushi ngon đến mức phải khiến người ăn trầm trồ cho bằng được mới thôi.
Chương 823
“Mark, sau khi tan học vào xế chiều hôm nay, các giáo viên trong trường chúng ta sẽ tố chức một buổi liên hoan, anh có muốn tham gia cùng với chúng tôi không…’ Ngay khi Quách Cao Minh cầm tư liệu rồi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói ngượng ngùng gọi anh.
Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía người vừa gọi anh. Giáo viên nữ trước mắt còn rất trẻ trung, sở hữu một mái tóc đen thẳng dài ngang vai, tóc mái cắt ngang trán, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, khuôn mặt thanh tú, khí chất rất trong sáng. Trông dịu dàng và điềm đạm, có vài phần tương tự với cô em gái Quách Thanh Châu của anh.
Quách Cao Minh cũng không biết bản thân bị làm sao, cứ đứng im nhìn chäm chảm vào vị giáo viên nữ này một lúc lâu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy anh nhìn chăm chằm vào mình như vậy, khuôn mặt của giáo viên nữ hơi ửng đỏ, có chút thẹn thùng hỏi một câu nữa: “Anh có muốn ăn liên hoan cùng với chúng tôi không, tham gia cùng sẽ giúp anh làm quen với những người khác nhanh hơn…”
“Mọi người đi chơi vui vẻ.’ Cuối cùng Quách Cao Minh vẫn từ chối Không nói thêm bất kỳ lời nào với nữ giáo viên này nữa, anh quay trở lại phòng làm việc riêng của mình.
Dịu dàng và điềm đạm sao?
Đoan trang và hào phóng sao?
Cá tính và thẳng thắn sao?
Quách Cao Minh cầm phần tư liệu liên quan đến nội dung chuẩn bị bài, chậm rãi bước trên hành lang. Những bước chân của anh trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế thì đầu óc anh đang có chút hỗn loạn, thậm chí trong lòng còn cảm thấy hơi bị Mặc dù anh không có kinh nghiệm trong việc yêu thương, tuy vậy anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra tình cảm ái mộ từ trong ánh mắt của phái nữ. Phụ nữ khác nhau sẽ có biểu hiện khác biệt nhưng ánh mắt của bọn họ không thể qua được mắt anh.
Vì sao lại là cô nhỉ?
Càng nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt của Quách Gao Minh càng trở nên khó nhìn.
Chẳng lẽ là bởi vì bị cô phớt lờ một cách triệt để, cho nên trong lòng anh mới dâng lên cảm giác muốn chinh phục cô sao?
Anh không phải loại người nhàm chán như vậy.
Cô cũng không phải loại người thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Từ trước đến nay, Quách Cao Minh chưa bao giờ làm ra những chuyện ngu xuẩn gì chỉ vì sự hứng thú chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu như anh bắt tay làm một việc nào đó, vậy thì chắc chắn anh đã suy nghĩ kỹ càng, sau khi tìm ra cho bằng được nguyên nhân mới hành động.
Nhưng anh đã nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề này rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không rõ vì sao.
Nếu là trước đây, anh còn lâu mới bước chân vào phòng bếp.
Ai cũng có sở trường riêng của bản thân, không một người nào có thể hoàn hảo về mọi mặt. Vì vậy, việc xuống bếp đối với anh là một chuyện cực kỳ lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Nếu như anh muốn ăn một món ngon hàng đầu nào đó, bất kể là cơm Việt hay cơm Tây, chỉ cần anh mở miệng đều sẽ được đưa đến tận nơi, cần gì phải lãng phí thời gian giày vò bản thân ở nơi tràn đây khói dầu kia.
Nếu cao thủ tung hoành chốn tình trường như Lục Khánh Nam biết về việc này, nhất định cậu †a sẽ cảm thấy hành động xuống bếp của anh rất ngu xuẩn.
Rốt cuộc anh đang cố chấp vì cái gì?
Quách Cao Minh cảm thấy trong lòng vừa bực bội vừa phiên muộn. Anh bắt đầu chuẩn bị tài liệu học cho buổi chiều, càng ngày càng cảm thấy những gì mình đang làm vào lúc này thật sự quá ngu xuẩn. Rời khỏi nơi đây, trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình, ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu anh.
Bình luận facebook